Nghiêng Người Gặp Định Mệnh
Chương 32: Cuộc sống riêng của Đinh Lạc Lạc
Edit: Thanh Hưng
Lại đi hai bước, dừng bước biến thành Giang Tiêu. Tả Sâm? Trời ạ, không phải oan gia sao đường lại hẹp như vậy? Giang Tiêu lập tức quay mặt đi: nếu để cho Tả Sâm nhận ra cô ấy, nếu để anh kêu la ra quan hệ của cô ấy và Lương Hữu Tề, vậy cô nên giao phó với người luôn luôn cố chấp Đinh Lạc Lạc thế nào đây? Đinh Lạc Lạc nhất định sẽ cho rằng cô ấy xứng đáng bị trói vào tảng đá, sau đó thả xuống đáy biển. Tròng mắt Giang Tiêu vì liếc mà gần như rớt ra khỏi hốc mắt, mới lại vụng trộm liếc thấy Tả Sâm. Chỉ một cái liếc mắt này, nhịp tim Giang Tiêu đã gia nhập hàng ngũ trống trận. Tả Sâm, rõ ràng đang nhìn cô ấy, rõ ràng, nhận ra cô ấy.
Đinh Lạc Lạc? Sao cô lại ở đây? Không, không, là mình uống quá nhiều. Tả Sâm nghĩ như thế. Chỉ là, nghĩ như vậy, Tả Sâm lại càng cảm thấy bết bát hơn. Sở dĩ anh uống rượu với tên Tô Mộc không có ý tốt này chỉ là vì die
Tả Sâm đứng thẳng người, hai người tim đập như trống trận là Giang Tiêu và Đinh Lạc Lạc cũng đến bước ngoặt nguy hiểm. Giang Tiêu đang muốn thoải mái tiến ra đón, mở miệng trước chặn lại lời nói của Tả Sâm, Tả Sâm đã ba chân bốn cẳng tiến lên níu lấy Đinh Lạc Lạc: "Lạc Lạc, Lạc Lạc? Thật sự là em?" Giang Tiêu cả kinh, nuốt lời nói mình chưa kịp nói ra khỏi miệng vào, còn ngay lập tức cắn vào đầu lưỡi. Đinh Lạc Lạc ngược lại oai phong lẫm liệt: "Là em." Tả Sâm tỉnh rượu một nửa, khiển trách: "Sao em lại tới chỗ này?" Lạc Lạc của anh không nên tới nơi tốt xấu lẫn lộn này. Đinh Lạc Lạc lại mạnh dạn liếc mắt nhìn người phụ nữ mới vừa rúc vào bên cạnh Tả Sâm, to gan lớn mật nói: "Em có cuộc sống riêng của mình, không có quan hệ gì với anh."
Đinh Lạc Lạc vẫn nắm chặt quyền, lưng thẳng tắp. Quan hệ thầy trò giữa Tả Sâm và cô đã kết thúc, vừa đúng lúc kết thúc hai khóa kia thì kết thúc. Hiện tại, cô yêu Tả Sâm, cô nhớ Tả Sâm, cô không có cách nào coi như không thấy Tả Sâm bên cạnh một người phụ nữ khác. Coi như cô nói năng lỗ mãng với Tả Sâm, coi như cô muốn quăng một cái tát lên mặt Tả Sâm thì người đời cũng không có quyền chỉ trích cô không tôn sư trọng đạo. Về phần Tả Sâm, anh có quyền không yêu Đinh Lạc Lạc cô, có quyền để một người phụ nữ khác bò lên người, chỉ là, anh không có quyền can thiệp vào cuộc sống của Đinh Lạc Lạc cô.
Trong nháy mắt những thứ vừa mới ồn ào trong đầu Đinh Lạc Lạc đều im bặt. Hiện tại, Tả Sâm chân chân thực thực đứng ở trước mặt cô, mặc dù lòng cô đau như dao cắt nhưng ngoài mặt lại cực kỳ bình tĩnh.
Mà Tả Sâm lại hoàn toàn ngược lại. Đinh Lạc Lạc có cuộc sống riêng của cô? Cô có cuộc sống riêng gì? Anh anh em em với một người đàn ông môi trề như cá? Như thế nào? Vừa viết xong tiểu thuyết người trưởng thành cô lại muốn viết tiểu thuyết người - cá? Vậy "người trưởng thành" là Tả Sâm anh có phải nên lẳng lặng rời đi không?
Giang Tiêu nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, hai người trái phải kia song song biến thành người gỗ, chỉ còn dư lại một mình cô ấy nhích tới nhích lui. Sao Đinh Lạc Lạc lại biết Tả Sâm? Hơn nữa, còn giống như có thâm thù đại hận? Nghe Lương Hữu Tề nói qua, Tả Sâm là một thợ săn lùng giết phái nữ, chẳng lẽ Đinh Lạc Lạc trung thực cũng là một trong số những con dê sa lưới? Chỉ là, nhìn ánh mắt của hai người này, vì sao thợ săn lại càng tràn ngập oán khí hơn?
Tả Sâm không nói hai lời trở lại bên người Katy, ưu nhã cúi đầu về phía mặt của Katy, một nụ hôn cứ như vậy ra đời. Đinh Lạc Lạc cũng không nói hai lời, quay người chạy ra khỏi quán bar. Còn dư lại ngoại trừ Giang Tiêu nghẹn họng nhìn trân trối, còn có Tô Mộc, bên miệng gần như toát ra bọt mép.
Đinh Lạc Lạc đi vài bước, trước mặt bỗng tối sầm lập tức ngã khụy xuống. Thân thể của cô đụng đổ một bàn bàn rượu của l.than.hh.q.ưng.đ khách, chai rượu, ly rượu, bát đĩa giòn giã rơi đầy xuống đất. Giang Tiêu thấy thế, hô to một tiếng "Lạc Lạc" sau đó lập tức nhào tới. Tả Sâm nghe tiếng, từ từ ngẩng đầu rời khỏi gương mặt Katy, nhìn Giang Tiêu phi thân, trong miệng không tự chủ lầu bầu nói: "Bạn gái Lương Hữu Tề?" Tả Sâm nhìn lại lần nữa, chỉ thấy tóc dài của Đinh Lạc Lạc tán loạn đầy đất, mà bốn phía đã rất nhiều người vì tò mò mà vây quanh.
Lại đi hai bước, dừng bước biến thành Giang Tiêu. Tả Sâm? Trời ạ, không phải oan gia sao đường lại hẹp như vậy? Giang Tiêu lập tức quay mặt đi: nếu để cho Tả Sâm nhận ra cô ấy, nếu để anh kêu la ra quan hệ của cô ấy và Lương Hữu Tề, vậy cô nên giao phó với người luôn luôn cố chấp Đinh Lạc Lạc thế nào đây? Đinh Lạc Lạc nhất định sẽ cho rằng cô ấy xứng đáng bị trói vào tảng đá, sau đó thả xuống đáy biển. Tròng mắt Giang Tiêu vì liếc mà gần như rớt ra khỏi hốc mắt, mới lại vụng trộm liếc thấy Tả Sâm. Chỉ một cái liếc mắt này, nhịp tim Giang Tiêu đã gia nhập hàng ngũ trống trận. Tả Sâm, rõ ràng đang nhìn cô ấy, rõ ràng, nhận ra cô ấy.
Đinh Lạc Lạc? Sao cô lại ở đây? Không, không, là mình uống quá nhiều. Tả Sâm nghĩ như thế. Chỉ là, nghĩ như vậy, Tả Sâm lại càng cảm thấy bết bát hơn. Sở dĩ anh uống rượu với tên Tô Mộc không có ý tốt này chỉ là vì die
Tả Sâm đứng thẳng người, hai người tim đập như trống trận là Giang Tiêu và Đinh Lạc Lạc cũng đến bước ngoặt nguy hiểm. Giang Tiêu đang muốn thoải mái tiến ra đón, mở miệng trước chặn lại lời nói của Tả Sâm, Tả Sâm đã ba chân bốn cẳng tiến lên níu lấy Đinh Lạc Lạc: "Lạc Lạc, Lạc Lạc? Thật sự là em?" Giang Tiêu cả kinh, nuốt lời nói mình chưa kịp nói ra khỏi miệng vào, còn ngay lập tức cắn vào đầu lưỡi. Đinh Lạc Lạc ngược lại oai phong lẫm liệt: "Là em." Tả Sâm tỉnh rượu một nửa, khiển trách: "Sao em lại tới chỗ này?" Lạc Lạc của anh không nên tới nơi tốt xấu lẫn lộn này. Đinh Lạc Lạc lại mạnh dạn liếc mắt nhìn người phụ nữ mới vừa rúc vào bên cạnh Tả Sâm, to gan lớn mật nói: "Em có cuộc sống riêng của mình, không có quan hệ gì với anh."
Đinh Lạc Lạc vẫn nắm chặt quyền, lưng thẳng tắp. Quan hệ thầy trò giữa Tả Sâm và cô đã kết thúc, vừa đúng lúc kết thúc hai khóa kia thì kết thúc. Hiện tại, cô yêu Tả Sâm, cô nhớ Tả Sâm, cô không có cách nào coi như không thấy Tả Sâm bên cạnh một người phụ nữ khác. Coi như cô nói năng lỗ mãng với Tả Sâm, coi như cô muốn quăng một cái tát lên mặt Tả Sâm thì người đời cũng không có quyền chỉ trích cô không tôn sư trọng đạo. Về phần Tả Sâm, anh có quyền không yêu Đinh Lạc Lạc cô, có quyền để một người phụ nữ khác bò lên người, chỉ là, anh không có quyền can thiệp vào cuộc sống của Đinh Lạc Lạc cô.
Trong nháy mắt những thứ vừa mới ồn ào trong đầu Đinh Lạc Lạc đều im bặt. Hiện tại, Tả Sâm chân chân thực thực đứng ở trước mặt cô, mặc dù lòng cô đau như dao cắt nhưng ngoài mặt lại cực kỳ bình tĩnh.
Mà Tả Sâm lại hoàn toàn ngược lại. Đinh Lạc Lạc có cuộc sống riêng của cô? Cô có cuộc sống riêng gì? Anh anh em em với một người đàn ông môi trề như cá? Như thế nào? Vừa viết xong tiểu thuyết người trưởng thành cô lại muốn viết tiểu thuyết người - cá? Vậy "người trưởng thành" là Tả Sâm anh có phải nên lẳng lặng rời đi không?
Giang Tiêu nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, hai người trái phải kia song song biến thành người gỗ, chỉ còn dư lại một mình cô ấy nhích tới nhích lui. Sao Đinh Lạc Lạc lại biết Tả Sâm? Hơn nữa, còn giống như có thâm thù đại hận? Nghe Lương Hữu Tề nói qua, Tả Sâm là một thợ săn lùng giết phái nữ, chẳng lẽ Đinh Lạc Lạc trung thực cũng là một trong số những con dê sa lưới? Chỉ là, nhìn ánh mắt của hai người này, vì sao thợ săn lại càng tràn ngập oán khí hơn?
Tả Sâm không nói hai lời trở lại bên người Katy, ưu nhã cúi đầu về phía mặt của Katy, một nụ hôn cứ như vậy ra đời. Đinh Lạc Lạc cũng không nói hai lời, quay người chạy ra khỏi quán bar. Còn dư lại ngoại trừ Giang Tiêu nghẹn họng nhìn trân trối, còn có Tô Mộc, bên miệng gần như toát ra bọt mép.
Đinh Lạc Lạc đi vài bước, trước mặt bỗng tối sầm lập tức ngã khụy xuống. Thân thể của cô đụng đổ một bàn bàn rượu của l.than.hh.q.ưng.đ khách, chai rượu, ly rượu, bát đĩa giòn giã rơi đầy xuống đất. Giang Tiêu thấy thế, hô to một tiếng "Lạc Lạc" sau đó lập tức nhào tới. Tả Sâm nghe tiếng, từ từ ngẩng đầu rời khỏi gương mặt Katy, nhìn Giang Tiêu phi thân, trong miệng không tự chủ lầu bầu nói: "Bạn gái Lương Hữu Tề?" Tả Sâm nhìn lại lần nữa, chỉ thấy tóc dài của Đinh Lạc Lạc tán loạn đầy đất, mà bốn phía đã rất nhiều người vì tò mò mà vây quanh.
Tác giả :
Đường Hân Điềm