Nghiện Sắc Đẹp
Chương 42
Buổi tối, Giang Bạch Lộ vào quán bar, chưa kịp nhìn quầy bar thì cậu chợt nghe thấy giọng nói êm dịu và gợi cảm của anh chàng pha chế rượu, từ trong cửa vòng ra, cuối cùng nhẹ nhàng rơi vào trong tai cậu, mang theo âm đuôi cao vút đầy hào hứng: "Chúa ơi, anh đúng là kiểu người mà tôi thích, đêm nay đến phòng tôi nhé?"
Giang Bạch Lộ băng qua sàn nhảy và ghế dài, bước theo nguồn âm thanh hướng về phía quầy bar. Trong ánh đèn sặc sỡ tối mờ, chỉ một cái liếc mắt cậu đã nhận ra người đàn ông đẹp trai đang ngồi trước quầy bar.
Cậu vô thức nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng Tống Đường như trong dự liệu. Có lẽ nếu hiện tại Tống Đường ngồi trong quán bar, cậu ta tuyệt đối sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ mặc cho anh chàng pha chế rượu điển trai cố ý tán tỉnh Sầm Qua. Sau khi mở miệng nói xong câu đó, anh chàng pha chế rượu nhiệt tình kia chắc chắn không thể hoàn hảo ngay ngắn đứng trong quán bar này.
Giang Bạch Lộ bước tới, ngồi xuống bên cạnh Sầm Qua. Cậu giơ tay cướp ly rượu trong tay đối phương, đưa lên môi, nâng cằm khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt cậu ngậm cười nhìn về phía chàng trai ngoại quốc trẻ tuổi sau quầy bar, "Hôm qua anh cũng nói thế với tôi."
Người đàn ông bị cướp mất ly rượu nghe thấy thế nghiêng mặt nhìn qua, nhấc mí mắt lên không nặng không nhẹ liếc nhìn cậu.
Đường nhìn của anh chàng pha chế lần lượt lướt qua ly rượu trong tay Giang Bạch Lộ và khuôn mặt Sầm Qua, ánh mắt vô tội mà giơ tay lên, "Thật ra kiểu người tôi thích rất nhiều, nhưng mà…" Anh chàng dừng một chút, trong một khoảnh khắc, liên tục chuyển đổi tầm mắt từ Giang Bạch Lộ sang Sầm Qua, "Em nên tin rằng, anh ấy không đồng ý lời mời của tôi, cho nên tôi chẳng làm gì với anh ấy cả."
Lúc này, bất kể là ai nhìn vào đều cho rằng anh chàng người tây vì muốn tìm hiểu con mồi mới của mình, vắt hết đầu óc gạt bỏ sự mập mờ từng có với con mồi cũ đêm hôm trước.
Hiển nhiên Giang Bạch Lộ cũng nghĩ thế.
Vốn dĩ người da trắng rất nhiệt tình và bạo dạn, thời gian trước lúc còn ở nước Mỹ, sau khi cậu và bạn trai cũ sống chung, những chàng tây trẻ trung mạnh mẽ vây quanh bạn trai cũ của cậu hay mấy thanh niên yêu thích người Châu Á đang ngấp nghé cậu cũng thoải mái tiếp nhận kết quả này, thuận theo tự nhiên làm bạn với họ. Nhưng khó tránh khỏi lúc liên hoan tụ hợp sẽ nói vài lời đùa giỡn và bắt đầu một số câu chuyện cười vô hại.
Thời gian dài đắm mình trong một môi trường như vậy, Giang Bạch Lộ không cảm thấy đây là một vấn đề lớn. Ngay cả người bạn trai cũ pha trộn một nửa dòng máu bảo thủ của người Trung Quốc, cũng không tùy tiện xé rách mặt, tâm tình tốt thậm chí anh còn có thể đối đáp đôi câu. Chỉ là thỉnh thoảng sau khi bữa tiệc kết thúc sau nửa đêm, so với thường ngày anh làm cậu càng thêm hung ác mạnh mẽ.
Giang Bạch Lộ giả vờ không vui mà nhướn mày, một tay đặt trên quầy bar, ngón trỏ dựng thẳng lên thờ ơ lắc lư về phía chàng pha chế rượu, “Hôm qua anh có nói vậy đâu, ngày hôm qua anh còn gọi tôi là sweetheart cơ mà."
Đường nhìn của Sầm Qua không hề nhẹ nhàng đảo qua cậu mà là cố định dài lâu trên mặt cậu, toàn thân tỏa ra hơi thở nguy hiểm nhàn nhạt. Cuối cùng ánh mắt anh hướng về phía anh chàng pha rượu giống như đang nhìn một tên thợ săn xui xẻo bất ngờ xông vào lãnh địa riêng của mình.
Chàng pha rượu bị sốc, vừa hận không thể quay ngược trở lại hai mươi tư tiếng đồng hồ trước, để Đức Chúa trời ban cho anh ta một cơ hội khác để làm lại, vừa căng thẳng mở miệng lo lắng giải thích: “Em có lẽ không biết, ở đất nước của bọn tôi, sweetheart chỉ là một cách chào hỏi thông thường mà thôi."
Lúc này Giang Bạch Lộ mới bắt đầu cảm nhận được chút bất thường trong cảm xúc của đối phương. Nhưng cậu không muốn lên tiếng phụ họa, thậm chí cậu còn bày ra một nụ cười tỏ vẻ muốn xem náo nhiệt, sống chết mặc bay, ánh mắt nhìn về phía người pha rượu giống như đang nhìn dòng chữ ‘Kiss my ass’ in trước áo phông mà anh chàng đang mặc, giả vờ ngây thơ không biết gì hết.
Người pha chế rượu cao hơn mét tám, thân thể to lớn cánh tay cơ bắp, lúc này giống như một con chó lông vàng mập bự khoanh tay bó gối, đáng thương cúi đầu xuống.
Giây tiếp theo, Tống Đường xuất hiện giải cứu anh ta.
Có lẽ ngay cả bản thân Tống Đường cũng vĩnh viễn không biết được, ngoại trừ những người bình thường nịnh nọt hoặc có mưu đồ với cái mông cậu ta hay tha thiết dán đến, lúc này sự xuất hiện của cậu ta sẽ là lần được hoan nghênh chào đón nhất trong đời.
Đương nhiên, chỉ gần như trong một giây mà thôi.
Khi Tống Đường không thèm liếc mắt nhìn mà gọi Giang Bạch Lộ, tâm trạng vui vẻ ngồi xuống cạnh Sầm Qua thì con mắt của chàng pha chế rượu hơi nheo lại, sự cảm kích cuồn cuộn trong con ngươi gần như tan biến.
Không thể đổ lỗi rằng bởi vì anh ta ấn tượng với Giang Bạch Lộ trước mà bài xích Tống Đường, mặc dù bắt đầu nhìn vào vẻ bề ngoài, anh ta yêu thích rất nhiều kiểu người, nhưng Tống Đường không có khuôn mặt mà anh ta thích.
Tống Đường không hề phát giác suy nghĩ của người pha rượu, trái tim cậu ta đều đặt ở người đàn ông chính mình luôn tâm niệm. Lướt nhìn ly coctail đầy màu sắc trên tay Sầm Qua, cậu ta không chút nghĩ ngợi giơ tay ra, âm đuôi ngọt ngào mà mờ ám: “Tôi cũng muốn uống."
Một bàn tay từ bên trong với qua, bưng ly rượu lên khẽ khàng lắc lư, tiện đà đưa đến dưới mí mắt Tống Đường, Giang Bạch Lộ nhếch khóe môi, "Nếu cậu Tống không ngại nước bọt dính ở miệng ly của tôi."
"Ly rượu này là cậu gọi?" Tống Đường nhíu mày, vô thức lướt mắt về phía Sầm Qua, nhưng chỉ thấy sườn mặt hờ hững của đối phương. Cậu ta không vui mím môi, cảm thấy mất mặt trước mặt anh, không ngừng gõ lên quầy bar sai khiến chàng tây trẻ tuổi: "Pha chế một ly rượu mà anh sở trường nhất."
Anh chàng pha chế lười biếng đáp lời một câu, xoay người đi đến quầy hàng lấy dụng cụ pha chế rượu. Tống Đường dời tầm mắt khỏi người pha chế, vô thức dựa gần vào người Sầm Qua, nhưng bất chợt cậu ta đụng phải con ngươi lạnh lẽo của đối phương, đột nhiên nhớ lại chuyện hỏng bét xảy ra ở khu nghỉ dưỡng mấy tháng trước, rùng mình dựng thẳng người lên.
Người pha chế rượu quay lại đặt một ly rượu trong suốt lóng lánh giữ hai người, ly thủy tinh đế cao đặt lên mặt bàn đá cẩm thạch bằng phẳng bóng loáng phát ra tiếng vang thanh thúy. Tống Đường giật mình, hoàn hồn lại, cậu ta tức giận quay đầu lớn tiếng mắng chửi anh ta không biết lễ nghĩa, khóe mắt lại thoáng nhìn Giang Bạch Lộ mang dáng vẻ lười nhác dựa vào sườn quầy bar, trên mặt không có biểu cảm gì.
Cậu ta nhanh chóng sắc bén quét mắt nhìn Giang Bạch Lộ. Người kia vẫn tựa ở quầy bar, nét mặt hơi sững sờ ngước mắt lên, hoang mang nhìn lại cậu ta.
Tống Đường không để tâm giật nhẹ khóe miệng, bưng ly rượu cocktail được pha chế trong quãng thời gian ngắn ngủi kia lên, đưa đến bên môi uống một ngụm. Giây tiếp theo, nét mặt cậu ta đột biến, cậu ta cúi đầu phun rượu trong miệng trở lại ly, đột ngột đứng lên, vừa giơ tay hắt ly rượu vào người chàng pha chế vừa tức giận mắng té tát: "Anh cho tôi uống thứ chó má gì vậy!"
Chàng pha chế nghiêng người tránh thoát ly rượu, buột miệng thốt ra một tràng ngoại ngữ mơ hồ.
Tống Đường không nghe rõ, khuôn mặt lạnh lẽo cầm điện thoại gọi cho Tần Nhất Hành, trong khoảnh khắc có kết nối, nghiến răng nghiến lợi nói với người ở đầu dây bên kia: "Tôi muốn cậu bây giờ, ngay lập tức tha sải tên pha chế rượu chỗ các cậu!"
Chàng pha chế rượu ung dung nhàn nhã đứng tại chỗ, thậm chí còn rỗi rãi kề tai nói nhỏ với Giang Bạch Lộ: "Tôi hiểu tại sao em không nhận lời mời tối qua của tôi rồi, hóa ra em đã có một người bạn trai còn gợi cảm hơn cả tôi."
Giang Bạch Lộ chớp mắt, ghé vào quầy bar hỏi anh ta: "Làm sao anh biết?"
"Rất rõ ràng mà, không phải sao?" Người pha chế rượu nghiêng đầu, đường nhìn rơi vào bóng lưng thiếu kiên nhẫn của Tống Đường, vẻ mặt phô trương, "Chỉ có cậu khách đói khát nóng nảy kia mới không nhận ra thôi."
Chàng pha chế nói xong, đè thấp giọng hỏi, "Sweetheart, tôi giúp em, đáng lẽ em phải cảm ơn tôi chứ?"
Giang Bạch Lộ ồ một tiếng, "Anh muốn tôi cảm ơn anh thế nào?"
"Hẹn hò thì không được rồi, tôi không thể chọc vào người bạn trai đẹp trai bá đạo kia của em được." Anh ta tiện thể mở chiếc ngăn kéo nhỏ bên cạnh ra, dùng hai ngón tay kẹp tấm danh thiếp màu hồng vàng nhét vào cổ áo Giang Bạch Lộ, "Đừng để anh bạn trai hung dữ của em nhìn thấy. Nhưng mà, nếu em còn biết người đàn ông nào ưu tú giống bạn trai của em, em phải giới thiệu cho tôi. Ở trên giường, tôi thích dữ dội một chút."
Giang Bạch Lộ cẩn thận cất tấm danh thiếp hồng vàng tràn đầy khơi gợi kia đi và mỉm cười một cách chân thành. Đang định mở miệng nói, cậu cảm thấy cổ áo phía sau căng ra, một bàn tay móc lấy áo cậu, kéo cậu về phía sau, giọng nói vô cùng khó chịu của Sầm Qua từ đỉnh đầu rơi xuống: "Nói thầm cái gì? Mặt cũng dán lên rồi."
Giang Bạch Lộ tiện đà xoay qua, cong đôi mắt nhìn người đàn ông, "Đêm nay có muốn làm không?"
Con ngươi Sầm Qua chợt sâu thêm, anh túm lấy cổ tay cậu lôi ra khỏi quán bar.
Tống Đường năm phút trước được Tấn Nhất Hành vỗ về trấn an không mảy may biết được rằng cậu ta đã bỏ lỡ cảnh tượng còn khiến cậu ta tức giận hơn cả chuyện bị chàng pha chế rượu đùa bỡn vừa rồi.
Hai người chìm vào bóng đêm, đi qua sân sau căn phòng của Sầm Qua, bước qua cửa và phòng khách, trở lại phòng ngủ ngập chìm trong ánh trăng màu bạc luồn qua cửa sổ, bước chân Sầm Qua ngừng lại, anh trở tay đóng cửa phòng, ấn Giang Bạch Lộ lên trên cánh cửa cứng rắn.
Cánh tay khỏe khoắn mạnh mẽ của đối phương vắt ngang qua sườn mặt Giang Bạch Lộ, bờ vai rộng rãi che khuất ánh trăng trong tầm mắt cậu, nụ hôn mang theo hơi thở gấp gáp và nóng bỏng vội vã rơi xuống. Giang Bạch Lộ khẽ nhắm mắt, giơ tay luồn vào vòng eo dưới quần áo của Sầm Qua.
Tống Đường vừa được trấn an cuối cùng cũng chợt nhớ đến Sầm Qua vẫn đang ở trong quán bar. Cậu ta muốn quay lại quán bar nhưng giữa đường được báo rằng đối phương đã trở về. Tống Đường dịch chuyển bước chân, tiếp đó đi đến nơi ở của Sầm Qua.
Lưng Giang Bạch Lộ dán vào cánh cửa lạnh lẽo, thân trên trần truồng, thắt lưng lỏng lẻo cuốn ngay dưới chân, chiếc quần một giây trước vẫn còn phẳng lặng mặc ở trên đùi, bây giờ cũng bị Sầm Qua cởi tuột xuống mắt cá chân.
Tống Đường bước tới trước cửa phòng Sầm Qua, giơ tay định nhấn chuông cửa, chợt nhận được một cuộc gọi điện thoại. Mấy ngày trước đây sau khi về nước, mặc dù cậu ta âm thầm kết luận Đông Vi bấu víu lấy Sầm Qua, nhưng cậu ta vẫn cẩn thận tìm người theo dõi điều tra.
Sầm Qua bế cậu lên và đi về phía giường.
Vẻ mặt Tống Đường khó hiểu, cậu ta cầm điện thoại di động đưa đến bên tai, trong dòng điện lưu di động rất nhỏ nghe thấy, người phía đầu dây bên kia cẩn thận nói cho cậu ta, hành trình cá nhân của Đông Vi rất thận trọng, anh ta không tìm được bất kì bằng chứng chứng tỏ Đông Vi và Sầm Qua quan hệ với nhau.
Giang Bạch Lộ nằm ngửa trên giường, nét mặt ẩn nhẫn giơ tay cầm lấy hạ thân căng cứng dựng thẳng tắp. Bàn tay dày rộng của Sầm Qua bao phủ trên tay cậu hơi dừng lại, tiếp theo anh tách bàn tay tự thủ dâm của cậu ra, cúi đầu ngậm vật nhỏ của cậu vào trong miệng.
Tống Đường u ám cúp điện thoại, nặng nề siết chặt chiếc di động hơi nóng lên trong tay, lạnh lùng bật ra một tiếng hừ nhẹ.
Giang Bạch Lộ giạng đôi chân dài, vô thức run lẩy bẩy. Cậu không thể đè nén mở miệng rên rỉ, mười đầu ngón chân trắng nõn mượt mà cố sức co quắp xuống.
Tống Đường bình thản ngẩng đầu lên, không quay đầu lại mà rời đi, cậu ta đi thẳng đến căn phòng của Giang Bạch Lộ.
Giang Bạch Lộ nhắm tịt mắt, cắn chặt môi, cơ thể lõm vào trong chăn hơi co giật, cơn sóng cuộn trào mãnh liệt dâng lên. Nước mắt sinh lý từ khóe mắt hồng nhợt chậm rãi tràn ra.
Tống Đường đứng ngoài cửa phòng Giang Bạch Lộ, tiếng chuông cửa sắc bén vang lên trong hành lang tối, nhưng không ai mở cửa.
Giang Bạch Lộ giơ tay lau vết nước nhòe trên khóe mắt, tiếng thở dài thỏa mãn bật khỏi môi. Cậu quay người nằm úp sấp trên chăn, tùy ý Sầm Qua duỗi ngón tay làm mở rộng cho cậu.
Tống Đường đè nén cơn giận sôi trào, lấy điện thoại ra không ngừng gọi cho Giang Bạch Lộ.
Tiếng nhạc chuông êm dịu dễ nghe vang lên trong không khí, Sầm Qua tung chăn ném đến, cô lập tiếng ồn lặp đi lặp lại của điện thoại di động dưới chiếc chăn dày. Tiếp theo, tiếng cắm rút mạnh mẽ tràn ngập gian phòng ngủ rộng rãi.
Giọng nữ máy móc báo không người nhận cuộc gọi vẫn còn dư âm trong không khí, Tống Đường giận dữ đập điện thoại xuống đất.
Một giờ sau đó, Giang Bạch Lộ mặc quần áo tử tế quay về phòng cậu, gọi lại cho Tống Đường.
Tống Đường nhận cuộc gọi, vẻ mặt cáu kỉnh bước đến, không thèm ngẩng đầu lên mà đi vào phòng cậu, đứng quay lưng về phía cậu, dưới ánh đèn tung mồi, "Tập đoàn nhà họ Sầm có thể giúp đỡ công việc kinh doanh nhỏ của nhà cậu, thì nhà họ Tống cũng có thể giúp."
Giang Bạch Lộ khó hiểu, trong lòng cảm thấy đối phương thật buồn cười, nhưng vẫn tỉnh bơ nói: "Cậu ấm Tống muốn tôi làm gì?"
Giọng nói của Tống Đường u ám, nhả từng chữ một, "Tôi muốn cậu giúp tôi giám sát Sầm Qua, bắt được người bò lên giường của anh ấy."
Giang Bạch Lộ lơ đãng, ánh mắt rơi vào trong gương, sau đó phát hiện phần cổ lõa lồ ra bên ngoài của cậu có một dấu hôn màu mận chín.
Tống Đường chờ đợi mất kiên nhẫn, dưới ánh đèn rực rỡ quay người lại.
Giang Bạch Lộ phục hồi tinh thần, phút chốc trước khi tầm nhìn của đối phương quét qua, giống như mệt mỏi rã rời, giơ tay lên che khuất dấu vết trên cổ, uể oải vân vê, mỉm cười đồng ý: "Không thành vấn đề."
Giang Bạch Lộ băng qua sàn nhảy và ghế dài, bước theo nguồn âm thanh hướng về phía quầy bar. Trong ánh đèn sặc sỡ tối mờ, chỉ một cái liếc mắt cậu đã nhận ra người đàn ông đẹp trai đang ngồi trước quầy bar.
Cậu vô thức nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng Tống Đường như trong dự liệu. Có lẽ nếu hiện tại Tống Đường ngồi trong quán bar, cậu ta tuyệt đối sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ mặc cho anh chàng pha chế rượu điển trai cố ý tán tỉnh Sầm Qua. Sau khi mở miệng nói xong câu đó, anh chàng pha chế rượu nhiệt tình kia chắc chắn không thể hoàn hảo ngay ngắn đứng trong quán bar này.
Giang Bạch Lộ bước tới, ngồi xuống bên cạnh Sầm Qua. Cậu giơ tay cướp ly rượu trong tay đối phương, đưa lên môi, nâng cằm khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt cậu ngậm cười nhìn về phía chàng trai ngoại quốc trẻ tuổi sau quầy bar, "Hôm qua anh cũng nói thế với tôi."
Người đàn ông bị cướp mất ly rượu nghe thấy thế nghiêng mặt nhìn qua, nhấc mí mắt lên không nặng không nhẹ liếc nhìn cậu.
Đường nhìn của anh chàng pha chế lần lượt lướt qua ly rượu trong tay Giang Bạch Lộ và khuôn mặt Sầm Qua, ánh mắt vô tội mà giơ tay lên, "Thật ra kiểu người tôi thích rất nhiều, nhưng mà…" Anh chàng dừng một chút, trong một khoảnh khắc, liên tục chuyển đổi tầm mắt từ Giang Bạch Lộ sang Sầm Qua, "Em nên tin rằng, anh ấy không đồng ý lời mời của tôi, cho nên tôi chẳng làm gì với anh ấy cả."
Lúc này, bất kể là ai nhìn vào đều cho rằng anh chàng người tây vì muốn tìm hiểu con mồi mới của mình, vắt hết đầu óc gạt bỏ sự mập mờ từng có với con mồi cũ đêm hôm trước.
Hiển nhiên Giang Bạch Lộ cũng nghĩ thế.
Vốn dĩ người da trắng rất nhiệt tình và bạo dạn, thời gian trước lúc còn ở nước Mỹ, sau khi cậu và bạn trai cũ sống chung, những chàng tây trẻ trung mạnh mẽ vây quanh bạn trai cũ của cậu hay mấy thanh niên yêu thích người Châu Á đang ngấp nghé cậu cũng thoải mái tiếp nhận kết quả này, thuận theo tự nhiên làm bạn với họ. Nhưng khó tránh khỏi lúc liên hoan tụ hợp sẽ nói vài lời đùa giỡn và bắt đầu một số câu chuyện cười vô hại.
Thời gian dài đắm mình trong một môi trường như vậy, Giang Bạch Lộ không cảm thấy đây là một vấn đề lớn. Ngay cả người bạn trai cũ pha trộn một nửa dòng máu bảo thủ của người Trung Quốc, cũng không tùy tiện xé rách mặt, tâm tình tốt thậm chí anh còn có thể đối đáp đôi câu. Chỉ là thỉnh thoảng sau khi bữa tiệc kết thúc sau nửa đêm, so với thường ngày anh làm cậu càng thêm hung ác mạnh mẽ.
Giang Bạch Lộ giả vờ không vui mà nhướn mày, một tay đặt trên quầy bar, ngón trỏ dựng thẳng lên thờ ơ lắc lư về phía chàng pha chế rượu, “Hôm qua anh có nói vậy đâu, ngày hôm qua anh còn gọi tôi là sweetheart cơ mà."
Đường nhìn của Sầm Qua không hề nhẹ nhàng đảo qua cậu mà là cố định dài lâu trên mặt cậu, toàn thân tỏa ra hơi thở nguy hiểm nhàn nhạt. Cuối cùng ánh mắt anh hướng về phía anh chàng pha rượu giống như đang nhìn một tên thợ săn xui xẻo bất ngờ xông vào lãnh địa riêng của mình.
Chàng pha rượu bị sốc, vừa hận không thể quay ngược trở lại hai mươi tư tiếng đồng hồ trước, để Đức Chúa trời ban cho anh ta một cơ hội khác để làm lại, vừa căng thẳng mở miệng lo lắng giải thích: “Em có lẽ không biết, ở đất nước của bọn tôi, sweetheart chỉ là một cách chào hỏi thông thường mà thôi."
Lúc này Giang Bạch Lộ mới bắt đầu cảm nhận được chút bất thường trong cảm xúc của đối phương. Nhưng cậu không muốn lên tiếng phụ họa, thậm chí cậu còn bày ra một nụ cười tỏ vẻ muốn xem náo nhiệt, sống chết mặc bay, ánh mắt nhìn về phía người pha rượu giống như đang nhìn dòng chữ ‘Kiss my ass’ in trước áo phông mà anh chàng đang mặc, giả vờ ngây thơ không biết gì hết.
Người pha chế rượu cao hơn mét tám, thân thể to lớn cánh tay cơ bắp, lúc này giống như một con chó lông vàng mập bự khoanh tay bó gối, đáng thương cúi đầu xuống.
Giây tiếp theo, Tống Đường xuất hiện giải cứu anh ta.
Có lẽ ngay cả bản thân Tống Đường cũng vĩnh viễn không biết được, ngoại trừ những người bình thường nịnh nọt hoặc có mưu đồ với cái mông cậu ta hay tha thiết dán đến, lúc này sự xuất hiện của cậu ta sẽ là lần được hoan nghênh chào đón nhất trong đời.
Đương nhiên, chỉ gần như trong một giây mà thôi.
Khi Tống Đường không thèm liếc mắt nhìn mà gọi Giang Bạch Lộ, tâm trạng vui vẻ ngồi xuống cạnh Sầm Qua thì con mắt của chàng pha chế rượu hơi nheo lại, sự cảm kích cuồn cuộn trong con ngươi gần như tan biến.
Không thể đổ lỗi rằng bởi vì anh ta ấn tượng với Giang Bạch Lộ trước mà bài xích Tống Đường, mặc dù bắt đầu nhìn vào vẻ bề ngoài, anh ta yêu thích rất nhiều kiểu người, nhưng Tống Đường không có khuôn mặt mà anh ta thích.
Tống Đường không hề phát giác suy nghĩ của người pha rượu, trái tim cậu ta đều đặt ở người đàn ông chính mình luôn tâm niệm. Lướt nhìn ly coctail đầy màu sắc trên tay Sầm Qua, cậu ta không chút nghĩ ngợi giơ tay ra, âm đuôi ngọt ngào mà mờ ám: “Tôi cũng muốn uống."
Một bàn tay từ bên trong với qua, bưng ly rượu lên khẽ khàng lắc lư, tiện đà đưa đến dưới mí mắt Tống Đường, Giang Bạch Lộ nhếch khóe môi, "Nếu cậu Tống không ngại nước bọt dính ở miệng ly của tôi."
"Ly rượu này là cậu gọi?" Tống Đường nhíu mày, vô thức lướt mắt về phía Sầm Qua, nhưng chỉ thấy sườn mặt hờ hững của đối phương. Cậu ta không vui mím môi, cảm thấy mất mặt trước mặt anh, không ngừng gõ lên quầy bar sai khiến chàng tây trẻ tuổi: "Pha chế một ly rượu mà anh sở trường nhất."
Anh chàng pha chế lười biếng đáp lời một câu, xoay người đi đến quầy hàng lấy dụng cụ pha chế rượu. Tống Đường dời tầm mắt khỏi người pha chế, vô thức dựa gần vào người Sầm Qua, nhưng bất chợt cậu ta đụng phải con ngươi lạnh lẽo của đối phương, đột nhiên nhớ lại chuyện hỏng bét xảy ra ở khu nghỉ dưỡng mấy tháng trước, rùng mình dựng thẳng người lên.
Người pha chế rượu quay lại đặt một ly rượu trong suốt lóng lánh giữ hai người, ly thủy tinh đế cao đặt lên mặt bàn đá cẩm thạch bằng phẳng bóng loáng phát ra tiếng vang thanh thúy. Tống Đường giật mình, hoàn hồn lại, cậu ta tức giận quay đầu lớn tiếng mắng chửi anh ta không biết lễ nghĩa, khóe mắt lại thoáng nhìn Giang Bạch Lộ mang dáng vẻ lười nhác dựa vào sườn quầy bar, trên mặt không có biểu cảm gì.
Cậu ta nhanh chóng sắc bén quét mắt nhìn Giang Bạch Lộ. Người kia vẫn tựa ở quầy bar, nét mặt hơi sững sờ ngước mắt lên, hoang mang nhìn lại cậu ta.
Tống Đường không để tâm giật nhẹ khóe miệng, bưng ly rượu cocktail được pha chế trong quãng thời gian ngắn ngủi kia lên, đưa đến bên môi uống một ngụm. Giây tiếp theo, nét mặt cậu ta đột biến, cậu ta cúi đầu phun rượu trong miệng trở lại ly, đột ngột đứng lên, vừa giơ tay hắt ly rượu vào người chàng pha chế vừa tức giận mắng té tát: "Anh cho tôi uống thứ chó má gì vậy!"
Chàng pha chế nghiêng người tránh thoát ly rượu, buột miệng thốt ra một tràng ngoại ngữ mơ hồ.
Tống Đường không nghe rõ, khuôn mặt lạnh lẽo cầm điện thoại gọi cho Tần Nhất Hành, trong khoảnh khắc có kết nối, nghiến răng nghiến lợi nói với người ở đầu dây bên kia: "Tôi muốn cậu bây giờ, ngay lập tức tha sải tên pha chế rượu chỗ các cậu!"
Chàng pha chế rượu ung dung nhàn nhã đứng tại chỗ, thậm chí còn rỗi rãi kề tai nói nhỏ với Giang Bạch Lộ: "Tôi hiểu tại sao em không nhận lời mời tối qua của tôi rồi, hóa ra em đã có một người bạn trai còn gợi cảm hơn cả tôi."
Giang Bạch Lộ chớp mắt, ghé vào quầy bar hỏi anh ta: "Làm sao anh biết?"
"Rất rõ ràng mà, không phải sao?" Người pha chế rượu nghiêng đầu, đường nhìn rơi vào bóng lưng thiếu kiên nhẫn của Tống Đường, vẻ mặt phô trương, "Chỉ có cậu khách đói khát nóng nảy kia mới không nhận ra thôi."
Chàng pha chế nói xong, đè thấp giọng hỏi, "Sweetheart, tôi giúp em, đáng lẽ em phải cảm ơn tôi chứ?"
Giang Bạch Lộ ồ một tiếng, "Anh muốn tôi cảm ơn anh thế nào?"
"Hẹn hò thì không được rồi, tôi không thể chọc vào người bạn trai đẹp trai bá đạo kia của em được." Anh ta tiện thể mở chiếc ngăn kéo nhỏ bên cạnh ra, dùng hai ngón tay kẹp tấm danh thiếp màu hồng vàng nhét vào cổ áo Giang Bạch Lộ, "Đừng để anh bạn trai hung dữ của em nhìn thấy. Nhưng mà, nếu em còn biết người đàn ông nào ưu tú giống bạn trai của em, em phải giới thiệu cho tôi. Ở trên giường, tôi thích dữ dội một chút."
Giang Bạch Lộ cẩn thận cất tấm danh thiếp hồng vàng tràn đầy khơi gợi kia đi và mỉm cười một cách chân thành. Đang định mở miệng nói, cậu cảm thấy cổ áo phía sau căng ra, một bàn tay móc lấy áo cậu, kéo cậu về phía sau, giọng nói vô cùng khó chịu của Sầm Qua từ đỉnh đầu rơi xuống: "Nói thầm cái gì? Mặt cũng dán lên rồi."
Giang Bạch Lộ tiện đà xoay qua, cong đôi mắt nhìn người đàn ông, "Đêm nay có muốn làm không?"
Con ngươi Sầm Qua chợt sâu thêm, anh túm lấy cổ tay cậu lôi ra khỏi quán bar.
Tống Đường năm phút trước được Tấn Nhất Hành vỗ về trấn an không mảy may biết được rằng cậu ta đã bỏ lỡ cảnh tượng còn khiến cậu ta tức giận hơn cả chuyện bị chàng pha chế rượu đùa bỡn vừa rồi.
Hai người chìm vào bóng đêm, đi qua sân sau căn phòng của Sầm Qua, bước qua cửa và phòng khách, trở lại phòng ngủ ngập chìm trong ánh trăng màu bạc luồn qua cửa sổ, bước chân Sầm Qua ngừng lại, anh trở tay đóng cửa phòng, ấn Giang Bạch Lộ lên trên cánh cửa cứng rắn.
Cánh tay khỏe khoắn mạnh mẽ của đối phương vắt ngang qua sườn mặt Giang Bạch Lộ, bờ vai rộng rãi che khuất ánh trăng trong tầm mắt cậu, nụ hôn mang theo hơi thở gấp gáp và nóng bỏng vội vã rơi xuống. Giang Bạch Lộ khẽ nhắm mắt, giơ tay luồn vào vòng eo dưới quần áo của Sầm Qua.
Tống Đường vừa được trấn an cuối cùng cũng chợt nhớ đến Sầm Qua vẫn đang ở trong quán bar. Cậu ta muốn quay lại quán bar nhưng giữa đường được báo rằng đối phương đã trở về. Tống Đường dịch chuyển bước chân, tiếp đó đi đến nơi ở của Sầm Qua.
Lưng Giang Bạch Lộ dán vào cánh cửa lạnh lẽo, thân trên trần truồng, thắt lưng lỏng lẻo cuốn ngay dưới chân, chiếc quần một giây trước vẫn còn phẳng lặng mặc ở trên đùi, bây giờ cũng bị Sầm Qua cởi tuột xuống mắt cá chân.
Tống Đường bước tới trước cửa phòng Sầm Qua, giơ tay định nhấn chuông cửa, chợt nhận được một cuộc gọi điện thoại. Mấy ngày trước đây sau khi về nước, mặc dù cậu ta âm thầm kết luận Đông Vi bấu víu lấy Sầm Qua, nhưng cậu ta vẫn cẩn thận tìm người theo dõi điều tra.
Sầm Qua bế cậu lên và đi về phía giường.
Vẻ mặt Tống Đường khó hiểu, cậu ta cầm điện thoại di động đưa đến bên tai, trong dòng điện lưu di động rất nhỏ nghe thấy, người phía đầu dây bên kia cẩn thận nói cho cậu ta, hành trình cá nhân của Đông Vi rất thận trọng, anh ta không tìm được bất kì bằng chứng chứng tỏ Đông Vi và Sầm Qua quan hệ với nhau.
Giang Bạch Lộ nằm ngửa trên giường, nét mặt ẩn nhẫn giơ tay cầm lấy hạ thân căng cứng dựng thẳng tắp. Bàn tay dày rộng của Sầm Qua bao phủ trên tay cậu hơi dừng lại, tiếp theo anh tách bàn tay tự thủ dâm của cậu ra, cúi đầu ngậm vật nhỏ của cậu vào trong miệng.
Tống Đường u ám cúp điện thoại, nặng nề siết chặt chiếc di động hơi nóng lên trong tay, lạnh lùng bật ra một tiếng hừ nhẹ.
Giang Bạch Lộ giạng đôi chân dài, vô thức run lẩy bẩy. Cậu không thể đè nén mở miệng rên rỉ, mười đầu ngón chân trắng nõn mượt mà cố sức co quắp xuống.
Tống Đường bình thản ngẩng đầu lên, không quay đầu lại mà rời đi, cậu ta đi thẳng đến căn phòng của Giang Bạch Lộ.
Giang Bạch Lộ nhắm tịt mắt, cắn chặt môi, cơ thể lõm vào trong chăn hơi co giật, cơn sóng cuộn trào mãnh liệt dâng lên. Nước mắt sinh lý từ khóe mắt hồng nhợt chậm rãi tràn ra.
Tống Đường đứng ngoài cửa phòng Giang Bạch Lộ, tiếng chuông cửa sắc bén vang lên trong hành lang tối, nhưng không ai mở cửa.
Giang Bạch Lộ giơ tay lau vết nước nhòe trên khóe mắt, tiếng thở dài thỏa mãn bật khỏi môi. Cậu quay người nằm úp sấp trên chăn, tùy ý Sầm Qua duỗi ngón tay làm mở rộng cho cậu.
Tống Đường đè nén cơn giận sôi trào, lấy điện thoại ra không ngừng gọi cho Giang Bạch Lộ.
Tiếng nhạc chuông êm dịu dễ nghe vang lên trong không khí, Sầm Qua tung chăn ném đến, cô lập tiếng ồn lặp đi lặp lại của điện thoại di động dưới chiếc chăn dày. Tiếp theo, tiếng cắm rút mạnh mẽ tràn ngập gian phòng ngủ rộng rãi.
Giọng nữ máy móc báo không người nhận cuộc gọi vẫn còn dư âm trong không khí, Tống Đường giận dữ đập điện thoại xuống đất.
Một giờ sau đó, Giang Bạch Lộ mặc quần áo tử tế quay về phòng cậu, gọi lại cho Tống Đường.
Tống Đường nhận cuộc gọi, vẻ mặt cáu kỉnh bước đến, không thèm ngẩng đầu lên mà đi vào phòng cậu, đứng quay lưng về phía cậu, dưới ánh đèn tung mồi, "Tập đoàn nhà họ Sầm có thể giúp đỡ công việc kinh doanh nhỏ của nhà cậu, thì nhà họ Tống cũng có thể giúp."
Giang Bạch Lộ khó hiểu, trong lòng cảm thấy đối phương thật buồn cười, nhưng vẫn tỉnh bơ nói: "Cậu ấm Tống muốn tôi làm gì?"
Giọng nói của Tống Đường u ám, nhả từng chữ một, "Tôi muốn cậu giúp tôi giám sát Sầm Qua, bắt được người bò lên giường của anh ấy."
Giang Bạch Lộ lơ đãng, ánh mắt rơi vào trong gương, sau đó phát hiện phần cổ lõa lồ ra bên ngoài của cậu có một dấu hôn màu mận chín.
Tống Đường chờ đợi mất kiên nhẫn, dưới ánh đèn rực rỡ quay người lại.
Giang Bạch Lộ phục hồi tinh thần, phút chốc trước khi tầm nhìn của đối phương quét qua, giống như mệt mỏi rã rời, giơ tay lên che khuất dấu vết trên cổ, uể oải vân vê, mỉm cười đồng ý: "Không thành vấn đề."
Tác giả :
A Nguyễn Hữu Tửu