Nghiện Sắc Đẹp
Chương 35
Giang Bạch Lộ đúng hẹn đi đến.
Sầm Qua cắn thuốc lá đứng ở phía trước cánh cửa chờ cậu, ánh mắt nhìn cậu giống hệt như lần đầu tiên họ gặp mặt.
Giang Bạch Lộ từ trong thang máy bước tới, Sầm Qua quay người lại ấn đầu lọc thuốc lá cháy gần hết vào gạt tàn trên tủ giày, nhàn nhạt mở miệng: “Nếu cậu vẫn muốn duy trì mối quan hệ trước đó với tôi, thì tôi có thể coi như chưa từng nghe thấy những lời cậu nói vào buổi tối ngày đó."
Khách quan mà nói, Giang Bạch Lộ là bên theo đuổi, Sầm Qua thuộc bên được theo đuổi. Điều này có nghĩa là cả hai không ngang hàng.
Từ đầu đến cuối, Sầm Qua chiếm ưu thế trong mối quan hệ này, Giang Bạch Lộ phải rất thụ động và cần phải thể hiện một mức độ vâng lời nhất định.
Ít nhất vào lúc này, cậu cần nó.
Cho đến bây giờ Giang Bạch Lộ chưa bao giờ là người nhất định phải chiếm phần thắng mới thôi, cậu bình tĩnh gật đầu, “Có thể."
Sầm Qua nghe thấy thế, buông mắt yên lặng nhìn cậu một lát, giống như đang đánh giá độ tin cậy trong lời nói của cậu, nhưng cũng giống như sững sờ vì phản ứng không chút do dự của cậu. Một lát sau đó, anh mới nghiêng người lùi ra sau một bước, khẽ hất cằm ý bảo cậu tiến lên.
Giang Bạch Lộ chú ý đến thay đổi rất nhỏ của người đàn ông.
Cậu vào phòng tắm tắm rửa, đối phương không nói không hỏi mà ngồi trong phòng sách xử lý công việc. Cậu tắm xong quấn áo khoác tắm gõ cửa phòng đọc sách, anh chẳng thèm quay đầu lại, giọng điệu giải quyết công việc chung mà bảo cậu trở về chờ trong phòng ngủ. Giang Bạch Lộ xoay người rời khỏi, đi qua chiếc giường đã lâu không có hơi người, thoáng liếc mắt thấy ga trải giường sạch sẽ và một chiếc chăn xếp ngay ngắn trên đệm giường mới tinh.
Năm phút đồng hồ sau, Sầm Qua hờ hững đẩy cửa bước vào, cởi áo choàng tắm trên người, đẩy mạnh cậu vào trong chăn, sau đó hôn môi cậu, tiến vào cậu. Hai người làm tình mãnh liệt và hòa hợp giống như lúc trước, mùi mồ hôi và tinh dịch hòa quyện vào nhau, môi lưỡi và nước bọt đan xen quấn quýt. Không phân biệt ai với ai, cũng mặc kệ đất trời mù mịt.
Làm đến nửa đêm thì chấm dứt, Sầm Qua khom lưng nhặt áo choàng tắm rớt trên đất đưa cho cậu, muốn mở miệng nói gì đó. Giang Bạch Lộ đẩy áo choàng tắm ra, cơ thể trần truồng bước xuống giường, đi về phía phòng tắm.
Một lát sau, tiếng nước tí tách từ phòng tắm truyền ra. Sầm Qua ngồi trên giường, ánh mắt rơi xuống cánh cửa kính mờ ở cuối phòng ngủ, cau mày thật chặt.
Giang Bạch Lộ đóng vòi hoa sen, bước ra, quay người lấy quần áo vắt ngang trên lưng ghế dựa mặc vào.
Sầm Qua liếc nhìn cậu: “Cậu lại chưa ăn tối?"
Giang Bạch Lộ trả lời anh: “Ăn rồi."
“Ăn tối rồi sao muộn thế còn đi ra ngoài?" Sầm Qua thu lại ánh mắt đang lướt trên tấm lưng trần bị chiếc áo che phủ của cậu, cười nhạo một tiếng, “Cậu không ngủ được, bảo vệ trực ca đêm ở cổng còn muốn ngủ."
Giang Bạch Lộ mặc xong quần áo, xoay người qua, vẻ mặt tự nhiên đối diện anh, “Tôi phải về thôi."
Động tác vén chăn của Sầm Qua khẽ khựng lại, bàn tay nắm mép chăn cũng vô thức siết chặt, nhưng bản thân anh không hề nhận ra, chỉ trầm giọng hỏi: “Mười hai giờ đêm rồi cậu quay về thế nào?"
Giang Bạch Lộ cúi người cầm điện thoại di động đặt ở đầu giường, giọng nói cực kỳ thản nhiên: “Bắt taxi."
Ánh mắt Sầm Qua sắc bén quét về phía cậu, nét mặt bình tĩnh trước khi cơn bão xuất hiện. Một lúc lâu sau, anh không giận mà còn cười rộ lên, “Giang Bạch Lộ, cậu đang thử tôi sao? Lẽ nào cậu không hiểu lời nói của tôi?"
“Tôi đồng ý lên giường với cậu."Anh lặng lùng bổ sung, “Không hề đồng ý yêu đương với cậu."
“Như anh đã nói" Giang Bạch Lộ tiếp lời anh, “Anh không muốn yêu đương với tôi, vậy thì chúng ta không nên ngủ chung giường như một cặp đôi đang yêu nhau tha thiết."
Cậu đi tới bên giường, nhấc một chân lên và quỳ lên chiếc chăn mềm mại, một tay nhẹ nhàng vịn vai Sầm Qua, nghiêng đầu, di chuyển một cách trơn tru và tự nhiên hôn lên hình xăm cá voi đại dương màu xanh tuyệt đẹp ở trên lưng Sầm Qua, “Ngài Sầm, từ giờ trở đi, như ý nguyện của anh."
Giang Bạch Lộ đứng dậy, lùi ra sau, khẽ mỉm cười với người đàn ông ngồi trên giường, nhẹ giọng hứa hẹn: “Tôi thích anh, vì vậy tôi làm theo quyết định của anh. Từ hôm nay trở đi…"
Cậu rũ mắt, chân trần bước ra khỏi phòng ngủ, “Chúng ta không yêu đương, chỉ làm tình."
Người phía sau chẳng hề có phản ứng, Giang Bạch Lộ chậm rãi cất bước, tiếng hít thở cũng nhẹ nhàng chậm xuống, trái tim trong lồng ngực lại phát ra tiếng đập dữ dội như trống đánh.
Đi ngang qua chiếc gương thật dài, cậu không kìm được mà nín thở, ngước mắt nhìn lên. Sầm Qua trong gương cứng đờ người, giống như bị người dùng gậy đánh vào đầu, vẻ mặt vô cùng xấu xí.
Đầu vai kéo căng của Giang Bạch Lộ ung dung buông lỏng. Ván bàn tuy tệ hại, nhưng vẫn còn chỗ cho một sự chuyển biến.
Về phần tiền đi taxi, sẽ tìm Sầm Qua hoàn tiền sau.
Sầm Qua cắn thuốc lá đứng ở phía trước cánh cửa chờ cậu, ánh mắt nhìn cậu giống hệt như lần đầu tiên họ gặp mặt.
Giang Bạch Lộ từ trong thang máy bước tới, Sầm Qua quay người lại ấn đầu lọc thuốc lá cháy gần hết vào gạt tàn trên tủ giày, nhàn nhạt mở miệng: “Nếu cậu vẫn muốn duy trì mối quan hệ trước đó với tôi, thì tôi có thể coi như chưa từng nghe thấy những lời cậu nói vào buổi tối ngày đó."
Khách quan mà nói, Giang Bạch Lộ là bên theo đuổi, Sầm Qua thuộc bên được theo đuổi. Điều này có nghĩa là cả hai không ngang hàng.
Từ đầu đến cuối, Sầm Qua chiếm ưu thế trong mối quan hệ này, Giang Bạch Lộ phải rất thụ động và cần phải thể hiện một mức độ vâng lời nhất định.
Ít nhất vào lúc này, cậu cần nó.
Cho đến bây giờ Giang Bạch Lộ chưa bao giờ là người nhất định phải chiếm phần thắng mới thôi, cậu bình tĩnh gật đầu, “Có thể."
Sầm Qua nghe thấy thế, buông mắt yên lặng nhìn cậu một lát, giống như đang đánh giá độ tin cậy trong lời nói của cậu, nhưng cũng giống như sững sờ vì phản ứng không chút do dự của cậu. Một lát sau đó, anh mới nghiêng người lùi ra sau một bước, khẽ hất cằm ý bảo cậu tiến lên.
Giang Bạch Lộ chú ý đến thay đổi rất nhỏ của người đàn ông.
Cậu vào phòng tắm tắm rửa, đối phương không nói không hỏi mà ngồi trong phòng sách xử lý công việc. Cậu tắm xong quấn áo khoác tắm gõ cửa phòng đọc sách, anh chẳng thèm quay đầu lại, giọng điệu giải quyết công việc chung mà bảo cậu trở về chờ trong phòng ngủ. Giang Bạch Lộ xoay người rời khỏi, đi qua chiếc giường đã lâu không có hơi người, thoáng liếc mắt thấy ga trải giường sạch sẽ và một chiếc chăn xếp ngay ngắn trên đệm giường mới tinh.
Năm phút đồng hồ sau, Sầm Qua hờ hững đẩy cửa bước vào, cởi áo choàng tắm trên người, đẩy mạnh cậu vào trong chăn, sau đó hôn môi cậu, tiến vào cậu. Hai người làm tình mãnh liệt và hòa hợp giống như lúc trước, mùi mồ hôi và tinh dịch hòa quyện vào nhau, môi lưỡi và nước bọt đan xen quấn quýt. Không phân biệt ai với ai, cũng mặc kệ đất trời mù mịt.
Làm đến nửa đêm thì chấm dứt, Sầm Qua khom lưng nhặt áo choàng tắm rớt trên đất đưa cho cậu, muốn mở miệng nói gì đó. Giang Bạch Lộ đẩy áo choàng tắm ra, cơ thể trần truồng bước xuống giường, đi về phía phòng tắm.
Một lát sau, tiếng nước tí tách từ phòng tắm truyền ra. Sầm Qua ngồi trên giường, ánh mắt rơi xuống cánh cửa kính mờ ở cuối phòng ngủ, cau mày thật chặt.
Giang Bạch Lộ đóng vòi hoa sen, bước ra, quay người lấy quần áo vắt ngang trên lưng ghế dựa mặc vào.
Sầm Qua liếc nhìn cậu: “Cậu lại chưa ăn tối?"
Giang Bạch Lộ trả lời anh: “Ăn rồi."
“Ăn tối rồi sao muộn thế còn đi ra ngoài?" Sầm Qua thu lại ánh mắt đang lướt trên tấm lưng trần bị chiếc áo che phủ của cậu, cười nhạo một tiếng, “Cậu không ngủ được, bảo vệ trực ca đêm ở cổng còn muốn ngủ."
Giang Bạch Lộ mặc xong quần áo, xoay người qua, vẻ mặt tự nhiên đối diện anh, “Tôi phải về thôi."
Động tác vén chăn của Sầm Qua khẽ khựng lại, bàn tay nắm mép chăn cũng vô thức siết chặt, nhưng bản thân anh không hề nhận ra, chỉ trầm giọng hỏi: “Mười hai giờ đêm rồi cậu quay về thế nào?"
Giang Bạch Lộ cúi người cầm điện thoại di động đặt ở đầu giường, giọng nói cực kỳ thản nhiên: “Bắt taxi."
Ánh mắt Sầm Qua sắc bén quét về phía cậu, nét mặt bình tĩnh trước khi cơn bão xuất hiện. Một lúc lâu sau, anh không giận mà còn cười rộ lên, “Giang Bạch Lộ, cậu đang thử tôi sao? Lẽ nào cậu không hiểu lời nói của tôi?"
“Tôi đồng ý lên giường với cậu."Anh lặng lùng bổ sung, “Không hề đồng ý yêu đương với cậu."
“Như anh đã nói" Giang Bạch Lộ tiếp lời anh, “Anh không muốn yêu đương với tôi, vậy thì chúng ta không nên ngủ chung giường như một cặp đôi đang yêu nhau tha thiết."
Cậu đi tới bên giường, nhấc một chân lên và quỳ lên chiếc chăn mềm mại, một tay nhẹ nhàng vịn vai Sầm Qua, nghiêng đầu, di chuyển một cách trơn tru và tự nhiên hôn lên hình xăm cá voi đại dương màu xanh tuyệt đẹp ở trên lưng Sầm Qua, “Ngài Sầm, từ giờ trở đi, như ý nguyện của anh."
Giang Bạch Lộ đứng dậy, lùi ra sau, khẽ mỉm cười với người đàn ông ngồi trên giường, nhẹ giọng hứa hẹn: “Tôi thích anh, vì vậy tôi làm theo quyết định của anh. Từ hôm nay trở đi…"
Cậu rũ mắt, chân trần bước ra khỏi phòng ngủ, “Chúng ta không yêu đương, chỉ làm tình."
Người phía sau chẳng hề có phản ứng, Giang Bạch Lộ chậm rãi cất bước, tiếng hít thở cũng nhẹ nhàng chậm xuống, trái tim trong lồng ngực lại phát ra tiếng đập dữ dội như trống đánh.
Đi ngang qua chiếc gương thật dài, cậu không kìm được mà nín thở, ngước mắt nhìn lên. Sầm Qua trong gương cứng đờ người, giống như bị người dùng gậy đánh vào đầu, vẻ mặt vô cùng xấu xí.
Đầu vai kéo căng của Giang Bạch Lộ ung dung buông lỏng. Ván bàn tuy tệ hại, nhưng vẫn còn chỗ cho một sự chuyển biến.
Về phần tiền đi taxi, sẽ tìm Sầm Qua hoàn tiền sau.
Tác giả :
A Nguyễn Hữu Tửu