Nghiện - Nguyên Hòa
Chương 92 Hoàn
Bởi vì Lâm Thù Ý lộ liễu như vậy, khó có thể không làm cho người ta không chú ý. Chẳng mấy chốc, hầu như tất cả mọi người trong hội trường đều biết Lâm Thù Ý của Lâm gia sắp kết hôn, đối phương là một cô gái.
Khi lời này lọt vào tai Lâm Phàm đang giao lưu với những người khác, ngay lập tức, nam nhân đã bị Lâm Thù Ý tước hết quyền lực thay đổi sắc mặt.
Lúc Lâm Phàm đến, nghe nói tối nay Lâm Thù Ý mang người đi dự tiếc, hắn cũng không quan tâm lắm, trước nay Lâm Thù Ý chưa từng đưa người tới bữa tiệc như thế này, lúc đó hắn sinh lòng bất mãn nói vài câu, nhưng Lâm Thù Ý làm như không nghe thấy, hoàn toàn không để ý tới. Hiện tại nghe nói Lâm Thù Ý mang theo người, Lâm Phàm tự hỏi rốt cuộc có phải là Lâm Thù Ý nghe lời mình hay không.
Nhưng hắn còn chưa kịp tự mình biểu dương Lâm Thù Ý thì đã nghe thấy từ đám đông nói Lâm Thù Ý đưa một cô gái đến dự tiệc, thậm chí còn liên tục tuyên bố đó là đối tượng kết hôn tương lai của cô!
Tại sao hắn không biết!
Lâm Phàm tức giận, không chỉ bởi vì Lâm Thù Ý có ý định kết hôn với một cô gái, mà quan trọng hơn là hắn chẳng hay biết gì! Trước khi Lâm Thù Ý đưa ra quyết định, còn chưa từng thương lượng với hắn! Đây quả thật là hành động không coi trọng hắn!
Lâm Phàm không thể chấp nhận kết quả này, rất tức giận, hắn cảm thấy mình có thể khống chế được Lâm Thù Ý, nhưng không nghĩ tới, ba năm qua, mọi thứ Lâm Thù Ý làm đều vượt quá dự liệu của hắn, mà trong lúc vô tình Lâm Thù Ý cũng hoàn toàn thoát khỏi khống chế của hắn. Hiện tại, ngay cả Lâm gia cũng không thể tự hắn nắm lấy! Lúc này, điều duy nhất có thể khiến hắn cảm thấy cao hứng chính là dù Lâm Thù Ý có ưu tú đến đâu thì cũng là con gái của hắn, ít nhất trong hôn nhân, hắn cảm thấy mình có thể giữ được Lâm Thù Ý. Làm sao hắn có thể nghĩ đến, Lâm Thù Ý bất thình lình cho hắn một đại chiêu, đại chiêu này thực sự khiến hắn không có một chút sức mạnh chống đỡ ...
Lâm Phàm tức giận đến mức mặt cũng không dễ nhìn, hắn vội nâng ly chúc mừng trước mặt mọi người rồi cáo từ, hiện tại hắn chỉ muốn tìm Lâm Thù Ý, hỏi xem cái nghịch nữ này đang làm cái gì!
Tìm được Lâm Thù Ý không dễ, trước tiên không nói diện tích của khách sạn này rộng đến mức nào, liền nói đến chiều cao của Lâm Phàm, trong đám người làm sao có thể dễ dàng tìm thấy Lâm Thù Ý?
Cuối cùng khi Lâm Phàm nhìn thấy Lâm Thù Ý, hắn chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt người kia có chút chói mắt.
Chỉ là Lâm Phàm cũng biết đúng mực, trước mặt mọi người cũng không nên có biểu hiện gì dị thường, mãi đến khi Lâm Thù Ý giao lưu với người trước mặt xong, Lâm Phàm mới mang mặt mũi tối sầm đi tới bên người cô, “Đi theo ta!" Hắn lại nhìn Hứa Hòe đang đứng bên cạnh Lâm Thù Ý, còn được Lâm Thù Ý nắm tay. Hắn nhíu mày, Lâm Phàm có mấy phần ấn tượng với Hứa Hòe, lúc trước hắn còn muốn tìm người gϊếŧ Hứa Hòe, lo lắng Hứa Hòe sẽ vì cứu Lâm Thù Ý một mạng, sau này sẽ uy hiếp Lâm Thù Ý. Hiện tại theo quan điểm của Lâm Phàm, có lẽ Hứa Hòe đã làm như vậy, cho nên ánh mắt hắn nhìn Hứa Hòe không thể gọi là hiền từ, sắc mặt tối sầm, “Ngươi cũng cùng Lâm Thù Ý lại đây!"
“Ba nói chuyện khách khí một chút, hiện tại Hứa Hòe vẫn được tính là khách nhân!" Lâm Thù Ý lần đầu tiên bất mãn, dựa vào cái gì người cô mang về lại bị Lâm Phàm đối xử hà khắc như vậy?
Lâm Phàm nghẹn lời, muốn giáo huấn Lâm Thù Ý, nhưng hiện tại vẫn còn ở trong đại sảnh, nhiều người như vậy, hắn không ngại giáo huấn Lâm Thù Ý, nhưng là sợ kẻ điên Lâm Thù Ý này sẽ làm ầm ĩ ở đây. Chuyện này sẽ làm cho hắn mất mặt, Lâm Thù Ý không sợ, nhưng hắn rất sợ.
Nhịn một bụng tức giận, Lâm Phàm bước đến tiền thính. Kết quả quay đầu lại, liền thấy Lâm Thù Ý và Hứa Hòe không có lập tức đi theo, đi một đoạn đường vẫn còn chào hỏi mọi người, tựa hồ không có để hắn vào trong mắt, hắn càng tức giận hơn.
Cuối cùng, khi Lâm Thì Ý mang Hứa Hòe qua, Lâm Phàm không chịu đựng nổi cơn tức giận nữa, hắn nhìn Hứa Hòe rồi lại nhìn Lâm Thù Ý, ngữ khí tràn đầy bất mãn, "Ngươi đây là muốn làm gì! Tuyên bố khắp nơi ngươi muốn cưới một nữ nhân vào nhà, nữ nhân của Lâm gia chúng ta liền thực sự sẽ kết hôn với một nữ nhân khác, ngươi đây là muốn tất cả mọi người xem trò cười của Lâm gia chúng ta sao? Lâm Thù Ý, ta cảnh cáo ngươi, hiện tại ngươi đang ngồi ở vị trí này, không phải là để làm bừa!"
“Ha…" Lời nói của Lâm Phàm không uy hiếp được Lâm Thù Ý, ngược lại còn khiến người kia cười một tiếng. So với tức giận đến nổ phổi của Lâm Phàm lúc này, dáng dấp của Lâm Thù Ý có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí còn không quan tâm đến bất mãn của Lâm Phàm. "Ngài nói vị trí này của Lâm gia sao? Đây không phải là tôi nhất định muốn, nhưng hiện tại trong Lâm gia, tựa hồ ngoài tôi ra không có ai có khả năng nắm chắc vị trí này! Cho nên, nếu ngài cảm thấy không phục, vậy ngài có thể đoạt lại vị trí này trong tay tôi đưa cho người quyền lực nhất là được rồi. Chẳng phải ngài luôn truyền cho tôi những tư tưởng chỉ có người tài mới có thể chiếm được sao?"
Lâm Thù Ý chính là trần trụi sỉ nhục Lâm Phàm, nhưng đại nam nhân kiêu ngạo như Lâm Phàm làm sao có thể thả ra tất cả quyền lực trong tay khi vẫn còn khí lực như vậy. Nhưng không có cách nào, đôi khi có tình huống tiến triển không theo dự liệu, giống như việc Lâm Thù Ý phụ trách Lâm gia nhanh như vậy, đây cũng là điều mà hắn không ngờ tới. Nhưng khi xảy ra, hắn cảm thấy mình đã vô lực ngăn chặn.
"Ngươi, ngươi, ngươi cái nghiệt nữ này, ngươi muốn cả Lâm gia chúng ta phải mất mặt theo ngươi sao!" Lâm Phàm tức giận không nhẹ, Lâm Thù Ý cường thế như núi, ép tới hắn thở không nổi. "Nếu ngươi là người Lâm gia, được hưởng mọi điều kiện thuận lợi mà Lâm gia mang lại cho ngươi, cho nên ngươi nhất định phải tuân theo quy củ của Lâm gia! Nữ nhân cái gì! Lén lút chơi đùa một chút là được, lẽ nào còn muốn công khai cho người ngoài biết?"
Lâm Thù Ý nghe xong lời hắn nói, sắc mặt lập tức tối sầm, cái gì mà lén lút chơi đùa một chút? "Tôi nhớ lúc trước tôi đã nói với ngài rất rõ ràng. Tôi ngồi ở vị trí này không phải tuân thủ quy củ hay điều kiện lộn xộn của Lâm gia, mà là phá hủy những thứ này. Hiện tại ngài nghĩ ai có thể trấn áp tôi? Ngài sao? Không thể nào, ngài già rồi, tôi nghĩ ngài vẫn là an nhàn ở hậu trường, bảo dưỡng tuổi thọ."
"Còn nữa, ngài làm sao không cảm thấy xấu hổ nói Lâm gia cho tôi điều kiện thuận lợi như vậy? Nếu điều kiện thuận lợi của ngài là tôi đã bị ám sát từ khi chưa trưởng thành, vậy tôi thực sự không muốn điều kiện này! Lúc tôi chịu khổ không thấy ngài muốn quản tôi, hiện tại tôi không cần ngài quản, ngài lại muốn chen chân vào cuộc sống của tôi, có chuyện như vậy sao?" Lâm Thù Ý kéo Hứa Hòe vào lòng, "Tôi sẽ chỉ kết hôn với người tôi yêu, cũng sẽ chỉ kết hôn với một mình em ấy. Ngài đừng có ý đồ xấu ở trên người Hứa Hòe, nếu như em ấy gặp chuyện gì, vậy tôi liền chôn cùng toàn bộ Lâm gia mà ngài coi trọng nhất."
Lâm Thù Ý cho rằng cô vẫn nói rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi lời nói đều có thể khiến người ta nghe ra ngữ khí không thể dung thứ được. Cô rất hung hăng, đặc biệt là đối với chuyện liên quan đến Hứa Hòe, cô không cho phép người nào có ý đồ xấu với Hứa Hòe.
"Ngươi dám!" Lâm Phàm thổi râu mép trừng mắt, hiện tại hắn tức giận phát hiện ngoại trừ lớn tiếng hơn, cũng không có thể ngăn cản Lâm Thù Ý.
Lâm Thù Ý vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Hứa Hòe, như là đang an ủi nàng. Ánh mắt cô tản mạn, mang theo lạnh lẽo, “Vậy ngài thử xem tôi có dám hay không!"
Cô hoàn toàn không đem lời uy hiếp của Lâm Phàm để ở trong lòng. Cô không kiêu ngạo cũng không kích động, hoàn toàn khác với Lâm Phàm.
Lâm Phàm tức giận đến mức muốn bạo nổ, vạn lần không ngờ tới Lâm Thù Ý lại đem Hứa Hòe cùng toàn bộ Lâm gia ở cùng một chỗ, ngược lại còn uy hiếp hắn! Loại chuyện này làm cho hắn không thể nuốt xuống cơn giận này.
Lâm Thù Ý nơi nào còn có nhiều thời gian để ý tới hắn, "Nếu không có việc gì nữa, tôi mang Hứa Hòe ra ngoài trước. Hôm nay tình cờ gặp được ba ở đây, tiết kiệm thời gian tôi mang Hứa Hòe tới của gặp ngài. Sớm lên tiếng chào hỏi ngài trước, cũng coi như tôi đối với ngài vẫn còn có một phần kính trọng."
Nói xong, Lâm Thù Ý đưa Hứa Hòe ra khỏi tiền thính. Cô xem như không có chuyện gì xảy ra, không thể nhìn thấy tâm tình có nửa điểm không cao hứng. Quả thực, Lâm Thù Ý không hề có tâm tình không tốt. Những lời nói của Lâm Phàm hiện tại đối với cô không là cái thá gì cả, cô không còn là một tiểu cô nương vô tri khao khát được sự quan tâm cùng tình yêu thương của cha mình.
Hứa Hòe có chút bất an, nàng câu ngón tay Lâm Thù Ý, kiễng chân lên, ghé sát vào người trước mặt, "Này, chị không sao chứ? Cái kia, chị..." Dù sao người kia cũng là cha của Lâm Thù Ý a!
Lâm Thù Ý nhanh chóng hiểu ra hành động của Hứa Hòe, cô nghĩ đến lúc trước Hứa Hòe cùng Hứa Ba ở chung, nhưng trong lòng của tiểu thiên nga nhà cô đây chính là cách cha con hòa thuận nhất, nhưng chuyện này không thuộc về cô và Lâm Phàm.
“Có thể có chuyện gì?" Lâm Thù Ý tận lực thả lỏng ngữ khí, “Chỉ cần em ở bên cạnh tôi là không sao. Những thứ khác đều không quan trọng."
Hứa Hòe nở nụ cười, lúc trước nàng từng nghĩ mình không thích nghe những lời yêu thương kia, nhưng những lời đó là Lâm Thù Ý nói ra, nàng yêu thích vạn phần. Nàng không thể không tin từng lời Lâm Thù nói.
Sau buổi tối hôm nay, mọi người trong vòng gần như đều biết Lâm Thù Ý sắp kết hôn, đối tượng kết hôn là một cô gái. Trước đây, Lâm Thù Ý không che giấu định hướng của mình, chỉ là ai cũng không ngờ tới trong chuyện kết hôn Lâm Thù Ý cũng không có ý định che giấu.
Khi nghe được tin tức này, Lục Kinh Châu liền muốn gọi cho cô để hỏi xem đến tột cùng là tình huống như thế nào, nhưng điện thoại thực sự truyền đến một giọng nữ máy móc lạnh lẽo.
Lâm Thù Ý cùng Hứa Hòe trở về Trung Quốc, sáng sớm hôm sau hai người liền rời đi, vội vã đến thành phố Thanh Phúc. Theo lời của Lâm Thù Ý, vì hai người sắp kết hôn, nói thế nào cũng đi bái kiến cha mẹ vợ. Đối với Lâm Thù Ý và Hứa Hòe mà nói, những người quan trọng nhất của hai người đã an nghỉ dưới lòng đất.
Khi đến thành phố Thanh Phúc, thân thể Lâm Thù Ý vẫn có thể chịu đựng được, nhưng cô lo lắng cho Hứa Hòe, "Có muốn về Đình Cảnh nghỉ ngơi một chút không?“ Ngôi nhà ở Đình Cảnh trước sau vẫn chưa bán đi, giống như Lâm Thù Ý biết một ngày nào đó cô sẽ trở về.
Hứa Hòe xua tay, “Nơi nào yếu ớt như vậy?" Hiện tại nàng là người thường xuyên ra vào phòng tập, không còn là tiểu thiên nga chỉ biết khiêu vũ nữa. "Hơn nữa, em có chút không thể chờ được nữa..." Nàng nhỏ giọng nói, sau đó nhẹ nhàng câu ngón tay mình trong lòng bàn tay của Lâm Thù Ý...
Lâm Thù Ý bị lời nói cùng cử chỉ trẻ con của nàng làm cho buồn cười, cô cúi đầu hôn lên thái dương của Hứa Hòe, coi như không có người ở xung quanh, “Được, vậy chúng ta đi gặp ba mẹ trước."
Cô thuận miệng nói những lời này, như trời sinh chính là như vậy.
Hứa Hòe siết chặt tay cô, “Được!" Nàng cũng muốn gặp người quan trọng nhất của Lâm Thù Ý.
Trên đường đến đó, Lâm Thù Ý mua ba bó hoa. Hứa Hòe có chút kinh ngạc, không phải chỉ là hai bó thôi sao? Nhưng mà, nhìn quai hàm căng cứng của Lâm Thù Ý, nàng chọn cách không hỏi. Dù sao đi nữa, Lâm Thù Ý sẽ nói cho nàng biết, nàng thầm nghĩ.
Khi đến nghĩa trang, Lâm Thù Ý đưa Hứa Hòe đến ngôi mộ phu thê của Hứa Ba và vợ. "Đi gặp ba mẹ em trước, em đã không trở về thành phố Thanh Phúc ba năm rồi, cũng không biết hai người họ nhớ em nhiều thế nào."
Khi bước đến bia mộ của hai vợ chồng Hứa Ba, Hứa Hòe khiếp sợ nhìn Lâm Thù Ý bắt đầu thành thạo quét mộ, thắp sáp, thắp hương, nói chuyện với người trong mộ. “Ba, mẹ, xem ra hôm nay cuối cùng con cũng có thể đổi miệng, con đã đưa Hứa Hòe trở về, hai người có muốn nói chuyện với em ấy trước không?" Cô đương nhiên nhường vị trí của mình cho Hứa Hòe, sau đó im lặng tránh sang một bên.
Hứa Hòe vẫn chưa hoàn hồn, vị trí của nghĩa trang này trong trí nhớ của nàng có chút mơ hồ, nhưng khi Lâm Thù Ý đưa nàng đi tới lại có chút quen thuộc, nàng có chút không thể khống chế được suy nghĩ mông lung trong lòng.
Hứa Hòe ngẩng đầu nhìn nơi Lâm Thù Ý đang đứng. Hiện tại người kia không nhìn nàng, ánh mắt rơi vào một nơi nào đó trên bầu trời, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Vị trí cách Hứa Hòe có chút xa, nàng biết đây là Lâm Thù Ý muốn cho nàng và cha mẹ nàng có không gian riêng tư.
Hứa Hòe thu lại tầm mắt ra khỏi người Lâm Thù Ý, nhìn bia mộ đã lau trước mặt, mím môi muốn cười, nhưng lúc này khóe môi nhếch lên nàng lại rơi lệ.
Đã ba bốn năm trôi nổi bên ngoài như lục bình không rễ, làm sao nàng có thể chưa từng nghĩ đến một lần về nhà. Nhưng nàng không trở về, nàng sợ, sợ kiên trì bao năm qua sẽ bị lãng phí, nơi này có quá nhiều hồi ức thuộc về nàng, cũng có nhiều hồi ức ở cùng Lâm Thù Ý. Mà hiện tại, chính Lâm Thù Ý là người đã đưa nàng tới.
Như là thượng đế ở nơi sâu xa đã định như vậy, cuối cùng người đồng hành cùng nàng cũng chính là người ban đầu.
Hứa Hòe nhìn ba mẹ mỉm cười hạnh phúc trong hình khi còn trẻ, lau nước mắt nói: "Ba mẹ, con thất hứa rồi ..."
Lúc trước nàng đã hứa sẽ không cùng một chỗ với Lâm Thù Ý, tách khỏi cô, đoạn tuyệt quan hệ, nhưng hiện tại nàng đã thất hứa, chọn cùng một chỗ với cô. Nếu nói người kết hôn nhất định phải là người mình yêu sâu đậm, người cùng mình nắm tay bước vào lễ đường, sẽ chỉ có thể là Lâm Thù Ý. Sau bao nhiêu năm chật vật, đi khắp nơi, nếu trong lòng hai người vẫn có nhau, nàng nghĩ, lúc này, khi tất cả chân tướng trong quá khứ hiện rõ trước mặt, nàng không thể từ chối Lâm Thù Ý.
"Lựa chọn cùng một chỗ với chị ấy, là con tự nguyện. Nếu như hai người có thể biết cũng đừng trách chị ấy. Nếu thật sự muốn trách vậy thì trách con đi! Trách con không tự trọng, vẫn yêu thích chị ấy, không phải chị ấy không gả, mê muội chị ấy, nghiện chị ấy..." Hứa Hòe chậm rãi nói, "Nhưng con lại muốn mẹ sẽ không trách con, bởi vì lúc trước mẹ đã từng nói, để con tìm người mình yêu gả đi, hiện tại con liền muốn gả cho người con yêu, hy vọng hai người cũng có thể thích chị ấy ..." Chị ấy, cũng rất đáng thương a! Hứa Hòe thầm nói, tán gẫu với cha mẹ về ba năm bên ngoài, nói xong Hứa Hòe mới đứng dậy khỏi mặt đất.
“Lâm Thù Ý!" Nàng đứng tại chỗ hét lên, nữ nhân cách đó không xa quay đầu sải bước về phía nàng.
“Làm sao vậy?" Lâm Thù Ý vươn tay chỉnh mũ lại cho nàng , “Nói chuyện với ba mẹ xong rồi?"
Hứa Hòe nắm lấy tay cô, “Đúng vậy, chúng ta cùng bái cúi đầu với ba mẹ đi, coi như chị đã bước vào cửa lớn của Hứa gia chúng ta a!" Nàng nở nụ cười.
Lâm Thù Ý là người quan sát tinh tường, cô đã sớm nhìn thấy đôi mắt mang theo nước mắt óng ánh của Hứa Hòe, nhưng hiện tại cô lại giả vờ như không nhìn thấy gì, bởi vì Hứa Hòe không muốn để bản thân nhìn thấy nàng yếu đuối, cho nên Lâm Thù Ý làm một bộ không biết. Cô chỉ nắm tay Hứa Hòe thật chặt, sau đó cúi đầu xuống thật sâu trước hai người trên bia mộ.
“Ba mẹ, giao Hứa Hòe cho con, hai người yên tâm." Không nói thêm lời nào, cô chỉ muốn để mọi người biết, Hứa Hòe đi theo cô là quyết định đúng. Cô sẽ không làm những ai tin tưởng mình phải thất vọng.
Hứa Hòe hít hít mũi, nghe Lâm Thù Ý nói xong, mũi lại chua xót ...
Rời khỏi bia mộ của cha mẹ Hứa Hòe, thấy trong tay Lâm Thù Ý còn có hai bó hoa, "Chúng ta đi gặp mẹ của chị..." Vừa nói ra lời này đã bị Lâm Thù Ý cắt ngang, "Không phải là mẹ của tôi, là mẹ của chúng ta." Cô sửa lại lỗi nhỏ đáng yêu của nàng.
Hứa Hòe đỏ mặt, đúng vậy, từ nay về sau cũng là mẹ của nàng. “Ồ, mẹ của em, ngoại trừ đi gặp mẹ của chúng ta, còn gặp ai nữa sao?"
Đây có lẽ không phải là hồi ức đẹp. Nụ cười trên mặt Lâm Thù Ý đã nhạt đi mấy phần, nhưng ngữ khí vẫn rất ôn hòa, “Ừm, cũng là người nhà quan trọng giống như mẹ của chúng ta, em đi theo tôi sẽ biết!"
Khi Lâm Thù Ý nói như vậy, trong lòng Hứa Hòe đã đoán được phần nào. Ngoại trừ Phan gia, sẽ không có ai khác, nàng gật đầu, “Được, em cũng phải gặp những người quan trọng với chị!" Giống như Lâm Thù Ý muốn lấy được công nhận của cha mẹ nàng, nàng cũng hy vọng mình có thể được người mà Lâm Thù Ý coi trọng công nhận.
Cuối cùng, hai bó hoa, một bó đặt trước bia mộ của Phan gia, bó còn lại đặt trước mặt mẹ của Lâm Thù Ý.
Ra khỏi nghĩa trang, trời đã nhá nhem tối. Hai người đều cảm thấy mệt mỏi nên bắt taxi trở về Đình Cảnh.
Dì Tiền đã nghỉ việc, mỗi năm chủ nhân của ngôi nhà này sẽ trở về một hai lần, Dì Tiền cầm tiền lương của Lâm Thù Ý cũng cảm thấy xấu hổ. Khi đưa ra yêu cầu này, Lâm Thù Ý im lặng một lúc, không phản đối, cuối cùng đồng ý.
Trước khi trở về lần nữa, Lâm Thù Ý đã cho người liên lạc với Dì Tiền, vừa đẩy cửa đã thấy Dì Tiền đang đợi ở cửa, bất luận là Lâm Thù Ý, Hứa Hòe hay Dì Tiền đã ở nhà hai ngày cũng không chỉ cảm thấy có chút cảm khái.
Đẩy cánh cửa này ra cũng giống như đẩy ra khoảng trống giữa hai người ba năm rưỡi, giống như giữa hai người không có cách biệt lâu như vậy, hai người vẫn còn tốt, vẫn còn khỏe mạnh.
“Lâm tiểu thư, Hứa tiểu thư!" Dì Tiền kinh ngạc nói, phá vỡ sự im lặng trước mắt.
Lúc này Hứa Hòe mới phản lại, tiến lên ôm lấy Dì Tiền, “Tiền a di, đã lâu không gặp." Lần đầu không một xu dính túi đến Đình Cảnh đối mặt với Lâm Thù Ý, người đầu tiên đối xử tốt với nàng chính là Dì Tiền, chăm sóc nàng như người mẹ thứ hai, cũng là Dì Tiền.
Dì Tiền vỗ nhẹ vào lưng Hứa Hòe, "Đứa nhỏ ngoan, trên đường con đã vất vả rồi..." Bà không thể tìm thêm được lời nào, khi thấy Hứa Hòe bình an, còn cùng một chỗ với Lâm Thù Ý, bà cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Được rồi, thời gian không còn sớm, ăn cơm trước đi. Nếu muốn ôn lại chuyện ngày xưa, vậy thì ăn cơm xong chúng ta lại nói." Lâm Thù Ý không biết giải quyết chuyện đoàn tụ của hai nữ nhân dồi dào cảm xúc như thế nào, cô đi vòng qua, nói.
"Đúng đúng đúng, Hứa tiểu thư còn chưa ăn đúng không? Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, là món sườn hạt dẻ còn có thịt bò xào cà chua hai người yêu thích. Xem thử có phải là khẩu vị cira hai người thích không. Nếu không thích, tôi sẽ làm lại cái khác..." Dì Tiền nói, kéo Hứa Hòe về phía phòng bếp.
Tối hôm nay, quang cảnh Đình Cảnh náo nhiệt hiếm thấy.
Hôm sau Dì Tiền sẽ rời đi, chuyện này đã được thỏa thuận với Lâm Thù Ý. Dù gì thì cũng là năm mới, Dì Tiền cũng có gia đình riêng. Hơn nữa, Lâm Thù Ý và Hứa Hòe chỉ tạm thời sống trong Đình Cảnh, sau khi hai ngưòi thăm hỏi người ở thành phố Thanh Phúc xong sẽ rời đi ngay.
Đến tối lên lầu ngủ, Hứa Hòe bị Lâm Thù Ý ôm vào trong ngực, tối nay nàng cùng Dì Tiền tán gẫu không ít, đã mười giờ, tinh thần nàng vẫn còn tốt, tựa hồ không hề cảm thấy mệt mỏi. Nàng giống như một con mèo không an phận, nhúc nhích tới lui trong vòng tay của Lâm Thù Ý, cuối cùng, vốn Lâm Thù Ý xuống máy bay có chút buồn ngủ, hoàn toàn bị nàng không an phận lăn lộn làm cho sinh khí.
Lâm Thù Ý trở mình, đỡ lấy vai Hứa Hòe, vươn người lên, “Vốn dĩ đêm nay muốn để em nghỉ ngơi thật tốt, nhưng em một mực không an phận như vậy!" Cô muốn nói gì đó hung hăng một chút, sau khi nói ra, mới phát hiện ngoại mình bất lực cũng chỉ có bất lực.
Người bị uy hiếp hoàn toàn không nhận ra, hồn nhiên không biết, còn lớn mật câu lấy cổ Lâm Thù Ý, nói: “Em không ngủ được a!"
“Làm chuyện khác?" Lâm Thù Ý vừa cắn vành tai nàng vừa thì thầm nói.
"Không! Em muốn nói chuyện phiếm!"
Lâm Thù Ý: "..." Ta không có tâm tình nói chuyện phiếm, ta chỉ muốn vận động!
"Ngày kia chúng ta rời đi sao? Ngày mai đến gặp Phó lão sư, sau đó gặp Vân Thâm ... A! Lâm Thù Ý, chị làm gì vậy!" Đột nhiên người kia cắn vào vai nàng, tiểu thiên nga không chút ưu nhã hét lên, đôi mắt tròn trịa trừng nữ nhân lúc này đang bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình.
Đôi mắt Lâm Thù Ý như mang theo ý cười nhìn nàng, ngữ khí thâm trầm: "Em đang nằm trên giường của tôi, lại nhắc đến tên của nam nhân khác, Hứa Hòe, em đây là muốn tạo phản sao!"
Nào có biết lúc này người dưới thân cô không hề phản ứng theo thường lệ. Đột nhiên, Lâm Thù Ý cảm giác một đôi chân thon dài đặt trên eo cô, gắt gao quấn lấy cô, đôi mắt cô gái nằm dưới thần càng sáng hơn. “Hừ, chính là tạo phản." Tốc độ của nàng nhanh hơn Lâm Thù Ý, hai tay linh xảo nhanh chóng cởi cúc áo trước ngực của nữ nhân trước mặt, sau đó tiến vào…
Mặt Lâm Thù Ý biến sắc, Hứa Hòe rất thông minh, bất luận là phương diện nào cô cũng đều thừa nhận nàng là một học sinh hiếu học, luôn có thể học được những gì mình muốn trong thời gian ngắn nhất. Như hiện tại, nàng nhanh chóng lại chính xác nắm bắt nhược điểm của Lâm Thù Ý, khiến nữ nhân đang ở trên mình đầu tiên phải ngâm ra tiếng.
Nghe thấy thanh âm, Hứa Hòe tựa hồ còn đắc ý hơn. Nàng sờ soạng nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể Lâm Thù Ý, khi nhìn thấy phần nhô ra trên quần áo, nàng càng tùy ý làm bậy hơn. Tâm Thù Ý thở ra nhiệt khí ở bên tai nàng, hô hấp của Hứa Hòe không khỏi trở nên nặng nề hơn. Nàng kẹp chặt vòng eo gầy của Lâm Thù Ý không cho cô động đậy, cuối cùng Lâm Thù Ý mềm mại ngã ở trên người nàng.
Chuyện này tựa hồ đã được Hứa Hòe lên kế hoạch, thấy thế, trong mắt nàng lộ ra ý cười, nàng vươn người, trái lại vững vàng đặt Lâm Thù Ý ở dưới thân. Bàn tay trong áo của Lâm Thù Ý không hề di chuyển ra ngoài, trái lại là men theo da thịt mịn màng dưới lớp quần áo, từng chút từng chút đi xuống dưới, muốn lấp đầy người trước mặt. Quần áo trên người Lâm Thù Ý đã vô dụng, từng cái cúc áo đều bị mở ra, bên trong không có thứ gì che kín, Hứa Hòe liền nghiêng người tiến tới...
"Khi ở trong sơn động, em muốn làm như vậy, Lâm Thù Ý, chị là của em ..." Nói xong, nàng cúi thấp đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nữ nhân dưới thân. Lần này, nàng sẽ đích thân dẫn dắt Lâm Thù Ý đến một thế giới khác.
Trời đã về khuya, nhưng trên tầng hai của căn nhà lớn ở Đình Cảnh, tựa hồ có cái gì đó vừa mới bắt đầu, mà cuộc sống của hai người cũng vừa bắt đầu ...
Khi tình triều đến cao trào, Hứa Hòe không kìm được nước mắt, nàng dính sát vào Lâm Thù Ý, đầu ở trên ngực của cô, nghe tiếng tim đập "thình thịch", "Lúc trước luôn nói không yêu chị, chờ đến khi rời đi, em mới biết chỉ có thể yêu chị. Lâm Thù Ý, chúng ta phải nỗ lực."
Vừa nói, nàng vừa mười ngón đan xen với người dưới thân, nước mắt nóng hổi chảy trên ngực Lâm Thù Ý.
Lúc trước gặp gỡ ở đây, chia tay ở đây, nhưng hiện tại hai người lại trở lại đây, chuẩn bị bắt đầu lại.
Bất luận là vui sướng hay là khổ sở, miễn là nước mắt của Hứa Hòe chảy qua trái tim của Lâm Thù Ý, chỉ khiến cô cảm thấy trái tim mình đang bị một sợi tơ mỏng vô hình kéo lại, đau đớn. Cô từ trong bóng tối ngẩng đầu lên, tìm được gò má của Hứa Hòe, vươn người, ôm cô gái đang nằm trên người mình vào lòng, dùng môi chạm vào gò má nàng. Quả nhiên, trên môi dính chút ẩm ướt mặn chát, cô theo nước mắt hôn lên đôi mắt cira Hứa Hòe, "Ừm, được, chờ chúng ta rời khỏi thành phố Thanh Phúc, chúng ta liền kết hôn, cùng đi hết quãng đời còn lại, được không?"
Làm sao sẽ không được? Tiểu thiên nga trong lòng cô lại động đậy, xoay người, ngẩng cổ lên, cúi người kéo đầu Lâm Thù Ý xuống, hôn môi cô, “Ân!" Môi răng hòa hợp, nàng trả lời…
Hoàn