Nghiễn Áp Quần Phương
Quyển 4 - Chương 105: Chuyện bên lề khi tiến cung 2
Tiễn Tam công chúa đi rồi, Tần công công đặc biệt kéo ta và Yến Nhi đến tận cuối hành lang, nơi này yên tĩnh nhất, tránh để những người ầm ĩ trà trộn vào.
Ta cảm tạ hắn rồi hỏi: “Tần tổng quản, các vị tiểu thư dự thi đã đến chưa?"
Hắn trả lời: “Có vài vị đến rồi, cũng chưa đến được lâu đâu, chắc lúc này đang ở trong phòng sửa soạn đồ đạc".
Vậy thì tốt, ta có thể thong dong thu xếp đồ đạc của mình, sau đó ngồi xuống uống chén trà, bình ổn tâm tình của mình.
Tần công công lại dặn dò: “Trong cung này không thể so với những nơi khác, cô nương đừng chạy loạn khắp nơi, nếu nhìn thấy điều gì không nên nhìn, gây ra họa gì thì chẳng ai cứu được các ngươi đâu".
Ta và Yến Nhi vội gật đầu, cam đoan quyết không chạy loạn. Nhìn hắn định đi, ta theo sau cẩn thận hỏi: “Vậy chuyện dạy dỗ lễ nghi thì sẽ an bài thế nào?"
Tần công công quay đầu nói: “Chuyện này đến lúc đó sẽ có người đến báo cho ngươi, trước khi có người đến thông báo thì ngươi cứ ở yên trong phòng đừng đi ra ngoài."
“Ta đã biết, đa tạ Tần tổng quản". Cảm ơn hắn một hồi, ta quay về phòng, phòng thoạt nhìn không tệ, ngoài cửa sổ là sân vườn yên tĩnh, hành lang kéo dài mới đến đây nên cũng tránh được sự ồn ào từ phòng chính.
Vừa mới mở hành lý ra, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, nghe giọng nói cao vút của thái giám và một nữ tử đáp lời thì biết lại có một tiểu thư đến đây.
Mà nhìn qua cửa sổ, trên đường đi cũng có một đám người, ta chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra tiểu thư Si Đạo Mậu đi ở cuối cùng.
Các nàng đến phòng cách vách ta mới dừng lại, Yến Nhi lặng lẽ nói với ta: “Tiểu thư, giờ chúng ta làm hàng xóm với biểu tiểu thư rồi."
“Ừm, nếu ngươi muốn qua chào hỏi thì cứ đi đi". Nếu cách vách là “biểu tiểu thư" của nàng thì Yến Nhi muốn qua đó vấn an cũng là chuyện nên làm. Tiểu thư này đâu phải tầm thường, có khả năng sẽ thành thân với Vương Hiến Chi đó, sao Yến Nhi lại không nịnh bợ chứ.
Yến Nhi lại cười nói: “Không cần phải đặc biệt qua đó, lần sau gặp chào cũng được. Vương phủ nhiều hạ nhân, tuy rằng bình thường biểu tiểu thư hay qua chơi nhưng đâu có nhận ra nhiều như vậy."
“Cái này tùy ngươi thôi."
Yến Nhi đột nhiên nói: “Biểu tiểu thư thích thất thiếu gia nhà chúng tôi, tiểu thư có biết không?"
Ta tỏ vẻ kinh ngạc hỏi: “Còn có chuyện như vậy sao? Biểu tiểu thư là biểu tỷ của thiếu gia nhà các ngươi, còn lớn tuổi hơn hắn, như vậy cũng được sao?"
Ta không biết dụng ý của Yến Nhi khi nói ra lời này, cũng không biết nha đầu kia rốt cuộc lòng hướng về ai nên coi như không biết gì cả, xem xem rốt cuộc nàng muốn nói gì với ta.
Yến Nhi lại hỏi lại ta: “Tiểu thư biết biểu tiểu thư lớn hơn thiếu gia nhà tôi, vậy lúc trước tiểu thư đã biết biểu tiểu thư sao?"
Nha đầu cơ trí như vậy sau này giao tiếp với nàng cần chú ý nhiều một chút. Ta chỉ đành nói với nàng: “Đúng vậy, trận đấu thư pháp ở nhà Vệ phu nhân, tiểu thư cũng tham gia, ta biết nàng từ đó."
Nói đến trận đấu thư pháp, nhất thời Yến Nhi trợn tròn mắt nói: “Nghe nói tiểu thư thắng giải nhất trong trận đấu đó. Thực sự là quá lợi hại! Phải biết rằng cuộc thi lần đó có rất nhiều tài tử có tiếng dự thi nữa, nhất là Tạ thiếu gia, mấy vị thiếu gia đều tham gia. Cứ như vậy mà tiểu thư vẫn có thể xếp thứ nhất thì đúng là quá giỏi! Tiểu thư, sau này người có thể dạy tôi viết chữ được không? Tôi cũng muốn học viết."
Ta có chút ngượng ngùng nói: “Lần đó là vì thất thiếu gia nhà các ngươi không tham gia chứ không đã chẳng đến lượt ta."
Đây là lời nói thật, cũng chính trong cuộc thi đó ta mới cảm nhận được dụng tâm lương khổ của Hiến Chi.
Sau này ta mới biết, cuộc thi lần đó, đề nghị mời Vương Hi Chi làm giám khảo thực ra là ý của Vương Hiến Chi chứ không phải là của Vệ phu nhân. Sở dĩ Vương Hiến Chi nhất định phải mời phụ thân mình tham dự, đầu tiên là có thể dát vàng cho người thắng cuộc, ngoài đó ra thì còn có một dụng ý quan trọng hơn chính là như thế hắn mới có thể danh chính ngôn thuận không thi đấu được.
Bởi vì giám khảo là phụ thân, vì tị hiềm nên không dự thi, lý do này quá quang minh lỗi lạc rồi. Ai cũng không thể ngờ được thực ra là hắn cố tình không thi để ta có cơ hội tranh giải nhất.
Sau đó tên kiêu ngạo kia còn nói với ta: “Nếu ta dự thi, cố ý viết chữ xấu để muội được nhất thì mặt ta còn cất vào đâu được nữa, ta lại đi thua nữ tử của mình sao."
Vừa không thể thua ta cũng chẳng thắng ta, cách duy nhất là mời phụ thân ra làm giám khảo, hợp tình hợp lý rút khỏi trận đấu.
Thật khó cho Hiến Chi đã vắt óc nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường như vậy.
Yến Nhi vẫn rất bội phục nói: “Vậy tiểu thư chính là người giỏi thư pháp nhất chỉ sau thiếu gia nhà tôi rồi, như vậy cũng là rất giỏi rồi đó."
Xem ra ta tham dự cuộc thi này không chỉ được giải nhất, được Vương hữu quân đại nhân thưởng thức và ban thưởng mà còn được nhiều người sùng bái nữa.
Chúng ta đang nói chuyện thì ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa.
Ta vội đứng lên, có phải là đến thông báo đi tập hợp rồi không?
Yến Nhi mở cửa, một gương mặt quen thuộc đập vào mắt, Yến Nhi vội khom mình hành lễ: “Biểu tiểu thư đã đến."
“Thì ra là Si tiểu thư đến đây, mời vào mời vào".
“Quần áo đẹp thật, nghe nói Tử Kính tự mình chọn vải rồi mời thợ giỏi nhất đến cắt may cho ngươi để tham dự cuộc thi này, bộ này có phải hắn tặng không?"
Lúc nàng nhìn ta, ánh mắt tuy cười nhưng đến khi nhìn quần áo của ta thì ánh mắt rất quái dị.
“Bộ này… đúng vậy." Ta ngượng ngừng trả lời.
Bộ ta đang mặc đúng là đồ Vương Hiến Chi đưa cho, bởi vì hôm nay biết hắn sẽ đến đưa ta đi nên đương nhiên ta sẽ mặc đồ Hiến Chi tặng để hắn được cao hứng. Nhưng Si Đạo Mậu hỏi thẳng như vậy khiến ta có cảm giác không thoải mái, như thể bí mật của mình bị người ta soi mói, à không phải, không phải là soi mói mà là chất vấn.
“Ánh mắt của Tử Kính tốt thật, quần áo này ngươi mặc trông đẹp lắm". Nàng cười tủm tỉm khích lệ nhưng ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Ta đành phải vội tìm lời để nói, hóa giải không khí khiến người ta xấu hổ: “Cảm ơn đã khen ngợi, tiểu thư mới là xinh đẹp, lần đầu tiên gặp tiểu thư, tôi đã rất bất ngờ."
Lúc đó đứng ở bên đường, giữa ánh hoàng hôn đỏ rực nhìn thấy nàng, cảm giác ấy vẫn còn rất mới mẻ. Khi đó Si tiểu thư dịu dàng lương thiện khiến ta có ấn tượng rất tốt. Lúc đó ta thậm chí còn cảm thấy cái gọi là tiểu thư quý tộc nên giống như Si tiểu thư đây. Nàng trở thành hình mẫu của thiên kim tiểu thư trong lòng ta.
Nhưng sau này, nhất là lần tham dự trận đấu đó, hảo cảm lần đầu gặp mặt dần biến mất. Tiểu thư vẫn tươi cười, dáng vẻ vẫn tao nhã nhưng ánh mắt và giọng nói của nàng xen lẫn sự đố kỵ, ghen ghét và không cam lòng, tất cả đã phá hủy đi vẻ đẹp của nàng.
Thực ra cũng rất dễ hiểu thôi, khi nàng cảm thấy mình cao cao tại thượng, có thể từ cao nhìn xuống, cứu vớt một nữ tử nghèo hèn không may thì đương nhiên có thể tỏ vẻ dịu dàng, hào phóng. Nhưng khi nàng phát hiện nữ tử nghèo khó đáng thương này lại chiếm đi sự nổi bật của nàng, thậm chí còn đoạt đi người trong lòng nàng thì sự khoan dung, ôn hòa này lập tức bị sự đố kỵ thay thế.
Nhưng nói thế nào nàng vẫn là tiểu thư được giáo dưỡng cẩn thận, sẽ không trở mặt với ta, còn thân thiết nói: “Ngươi đừng gọi ta là tiểu thư mãi, ngươi nhỏ tuổi hơn ta, gọi ta là tỷ tỷ đi."
“Đào Diệp xuất thân hèn kém, sao dám trèo cao với thiên kim hào môn như tiểu thư? Vẫn là gọi tiểu thư cho thoải mái." Ta chẳng thèm nghĩ đã từ chối nàng.
Không hiểu vì sao, gọi nàng là tỷ tỷ ta luôn có cảm giác phản cảm theo bản năng, bởi vì điều đó khiến ta nghĩ đến một tầng ý nghĩa khác. Ngay trong chớp mắt, lời Tạ Đạo Uẩn từng nói và Vương Hiến Chi từng đề nghị lại hiện lên. Tất cả tạo thành một sức mạnh, đó chính là: Ta – tuyệt đối sẽ không chấp nhận đề nghị của nàng, ngoan ngoãn gọi nàng là tỷ tỷ!
Nàng là tỷ tỷ thì ta là cái gì?
“Muội muội, ngươi còn khách khí gì với tỷ tỷ chứ, chúng ta đã gặp nhau nhiều lần, hơn nữa muội và Tử Kính thân thiết như vậy, ta lại là biểu tỷ của Tử Kính, hắn còn gọi ta là tỷ thì muội cũng nên gọi ta như vậy. Muội còn cứ gọi ta là tiểu thư thì chính là khách khí với ta rồi."
Nhìn má lúm đồng tiền như hoa của nàng tấn công dồn dập, ta gần như không chống đỡ nổi bởi vì bề ngoài mà xem thì đại tiểu thư tôn quý như vậy muốn làm tỷ muội với ta, ta còn không biết điều, không gọi người ta một tiếng tỷ tỷ thì đúng là quá làm cao rồi.
Nhưng mặc kệ thế nào, tiếng tỷ tỷ này nàng đừng mơ ta sẽ gọi ra miệng.
Kết quả biến thành: Nàng càng ép ta càng khách khí, hai người đều cười tươi như hoa nhưng bên dưới là sóng ngầm đang nổi, ai cũng có thể biết.
Ta cảm tạ hắn rồi hỏi: “Tần tổng quản, các vị tiểu thư dự thi đã đến chưa?"
Hắn trả lời: “Có vài vị đến rồi, cũng chưa đến được lâu đâu, chắc lúc này đang ở trong phòng sửa soạn đồ đạc".
Vậy thì tốt, ta có thể thong dong thu xếp đồ đạc của mình, sau đó ngồi xuống uống chén trà, bình ổn tâm tình của mình.
Tần công công lại dặn dò: “Trong cung này không thể so với những nơi khác, cô nương đừng chạy loạn khắp nơi, nếu nhìn thấy điều gì không nên nhìn, gây ra họa gì thì chẳng ai cứu được các ngươi đâu".
Ta và Yến Nhi vội gật đầu, cam đoan quyết không chạy loạn. Nhìn hắn định đi, ta theo sau cẩn thận hỏi: “Vậy chuyện dạy dỗ lễ nghi thì sẽ an bài thế nào?"
Tần công công quay đầu nói: “Chuyện này đến lúc đó sẽ có người đến báo cho ngươi, trước khi có người đến thông báo thì ngươi cứ ở yên trong phòng đừng đi ra ngoài."
“Ta đã biết, đa tạ Tần tổng quản". Cảm ơn hắn một hồi, ta quay về phòng, phòng thoạt nhìn không tệ, ngoài cửa sổ là sân vườn yên tĩnh, hành lang kéo dài mới đến đây nên cũng tránh được sự ồn ào từ phòng chính.
Vừa mới mở hành lý ra, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, nghe giọng nói cao vút của thái giám và một nữ tử đáp lời thì biết lại có một tiểu thư đến đây.
Mà nhìn qua cửa sổ, trên đường đi cũng có một đám người, ta chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra tiểu thư Si Đạo Mậu đi ở cuối cùng.
Các nàng đến phòng cách vách ta mới dừng lại, Yến Nhi lặng lẽ nói với ta: “Tiểu thư, giờ chúng ta làm hàng xóm với biểu tiểu thư rồi."
“Ừm, nếu ngươi muốn qua chào hỏi thì cứ đi đi". Nếu cách vách là “biểu tiểu thư" của nàng thì Yến Nhi muốn qua đó vấn an cũng là chuyện nên làm. Tiểu thư này đâu phải tầm thường, có khả năng sẽ thành thân với Vương Hiến Chi đó, sao Yến Nhi lại không nịnh bợ chứ.
Yến Nhi lại cười nói: “Không cần phải đặc biệt qua đó, lần sau gặp chào cũng được. Vương phủ nhiều hạ nhân, tuy rằng bình thường biểu tiểu thư hay qua chơi nhưng đâu có nhận ra nhiều như vậy."
“Cái này tùy ngươi thôi."
Yến Nhi đột nhiên nói: “Biểu tiểu thư thích thất thiếu gia nhà chúng tôi, tiểu thư có biết không?"
Ta tỏ vẻ kinh ngạc hỏi: “Còn có chuyện như vậy sao? Biểu tiểu thư là biểu tỷ của thiếu gia nhà các ngươi, còn lớn tuổi hơn hắn, như vậy cũng được sao?"
Ta không biết dụng ý của Yến Nhi khi nói ra lời này, cũng không biết nha đầu kia rốt cuộc lòng hướng về ai nên coi như không biết gì cả, xem xem rốt cuộc nàng muốn nói gì với ta.
Yến Nhi lại hỏi lại ta: “Tiểu thư biết biểu tiểu thư lớn hơn thiếu gia nhà tôi, vậy lúc trước tiểu thư đã biết biểu tiểu thư sao?"
Nha đầu cơ trí như vậy sau này giao tiếp với nàng cần chú ý nhiều một chút. Ta chỉ đành nói với nàng: “Đúng vậy, trận đấu thư pháp ở nhà Vệ phu nhân, tiểu thư cũng tham gia, ta biết nàng từ đó."
Nói đến trận đấu thư pháp, nhất thời Yến Nhi trợn tròn mắt nói: “Nghe nói tiểu thư thắng giải nhất trong trận đấu đó. Thực sự là quá lợi hại! Phải biết rằng cuộc thi lần đó có rất nhiều tài tử có tiếng dự thi nữa, nhất là Tạ thiếu gia, mấy vị thiếu gia đều tham gia. Cứ như vậy mà tiểu thư vẫn có thể xếp thứ nhất thì đúng là quá giỏi! Tiểu thư, sau này người có thể dạy tôi viết chữ được không? Tôi cũng muốn học viết."
Ta có chút ngượng ngùng nói: “Lần đó là vì thất thiếu gia nhà các ngươi không tham gia chứ không đã chẳng đến lượt ta."
Đây là lời nói thật, cũng chính trong cuộc thi đó ta mới cảm nhận được dụng tâm lương khổ của Hiến Chi.
Sau này ta mới biết, cuộc thi lần đó, đề nghị mời Vương Hi Chi làm giám khảo thực ra là ý của Vương Hiến Chi chứ không phải là của Vệ phu nhân. Sở dĩ Vương Hiến Chi nhất định phải mời phụ thân mình tham dự, đầu tiên là có thể dát vàng cho người thắng cuộc, ngoài đó ra thì còn có một dụng ý quan trọng hơn chính là như thế hắn mới có thể danh chính ngôn thuận không thi đấu được.
Bởi vì giám khảo là phụ thân, vì tị hiềm nên không dự thi, lý do này quá quang minh lỗi lạc rồi. Ai cũng không thể ngờ được thực ra là hắn cố tình không thi để ta có cơ hội tranh giải nhất.
Sau đó tên kiêu ngạo kia còn nói với ta: “Nếu ta dự thi, cố ý viết chữ xấu để muội được nhất thì mặt ta còn cất vào đâu được nữa, ta lại đi thua nữ tử của mình sao."
Vừa không thể thua ta cũng chẳng thắng ta, cách duy nhất là mời phụ thân ra làm giám khảo, hợp tình hợp lý rút khỏi trận đấu.
Thật khó cho Hiến Chi đã vắt óc nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường như vậy.
Yến Nhi vẫn rất bội phục nói: “Vậy tiểu thư chính là người giỏi thư pháp nhất chỉ sau thiếu gia nhà tôi rồi, như vậy cũng là rất giỏi rồi đó."
Xem ra ta tham dự cuộc thi này không chỉ được giải nhất, được Vương hữu quân đại nhân thưởng thức và ban thưởng mà còn được nhiều người sùng bái nữa.
Chúng ta đang nói chuyện thì ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa.
Ta vội đứng lên, có phải là đến thông báo đi tập hợp rồi không?
Yến Nhi mở cửa, một gương mặt quen thuộc đập vào mắt, Yến Nhi vội khom mình hành lễ: “Biểu tiểu thư đã đến."
“Thì ra là Si tiểu thư đến đây, mời vào mời vào".
“Quần áo đẹp thật, nghe nói Tử Kính tự mình chọn vải rồi mời thợ giỏi nhất đến cắt may cho ngươi để tham dự cuộc thi này, bộ này có phải hắn tặng không?"
Lúc nàng nhìn ta, ánh mắt tuy cười nhưng đến khi nhìn quần áo của ta thì ánh mắt rất quái dị.
“Bộ này… đúng vậy." Ta ngượng ngừng trả lời.
Bộ ta đang mặc đúng là đồ Vương Hiến Chi đưa cho, bởi vì hôm nay biết hắn sẽ đến đưa ta đi nên đương nhiên ta sẽ mặc đồ Hiến Chi tặng để hắn được cao hứng. Nhưng Si Đạo Mậu hỏi thẳng như vậy khiến ta có cảm giác không thoải mái, như thể bí mật của mình bị người ta soi mói, à không phải, không phải là soi mói mà là chất vấn.
“Ánh mắt của Tử Kính tốt thật, quần áo này ngươi mặc trông đẹp lắm". Nàng cười tủm tỉm khích lệ nhưng ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Ta đành phải vội tìm lời để nói, hóa giải không khí khiến người ta xấu hổ: “Cảm ơn đã khen ngợi, tiểu thư mới là xinh đẹp, lần đầu tiên gặp tiểu thư, tôi đã rất bất ngờ."
Lúc đó đứng ở bên đường, giữa ánh hoàng hôn đỏ rực nhìn thấy nàng, cảm giác ấy vẫn còn rất mới mẻ. Khi đó Si tiểu thư dịu dàng lương thiện khiến ta có ấn tượng rất tốt. Lúc đó ta thậm chí còn cảm thấy cái gọi là tiểu thư quý tộc nên giống như Si tiểu thư đây. Nàng trở thành hình mẫu của thiên kim tiểu thư trong lòng ta.
Nhưng sau này, nhất là lần tham dự trận đấu đó, hảo cảm lần đầu gặp mặt dần biến mất. Tiểu thư vẫn tươi cười, dáng vẻ vẫn tao nhã nhưng ánh mắt và giọng nói của nàng xen lẫn sự đố kỵ, ghen ghét và không cam lòng, tất cả đã phá hủy đi vẻ đẹp của nàng.
Thực ra cũng rất dễ hiểu thôi, khi nàng cảm thấy mình cao cao tại thượng, có thể từ cao nhìn xuống, cứu vớt một nữ tử nghèo hèn không may thì đương nhiên có thể tỏ vẻ dịu dàng, hào phóng. Nhưng khi nàng phát hiện nữ tử nghèo khó đáng thương này lại chiếm đi sự nổi bật của nàng, thậm chí còn đoạt đi người trong lòng nàng thì sự khoan dung, ôn hòa này lập tức bị sự đố kỵ thay thế.
Nhưng nói thế nào nàng vẫn là tiểu thư được giáo dưỡng cẩn thận, sẽ không trở mặt với ta, còn thân thiết nói: “Ngươi đừng gọi ta là tiểu thư mãi, ngươi nhỏ tuổi hơn ta, gọi ta là tỷ tỷ đi."
“Đào Diệp xuất thân hèn kém, sao dám trèo cao với thiên kim hào môn như tiểu thư? Vẫn là gọi tiểu thư cho thoải mái." Ta chẳng thèm nghĩ đã từ chối nàng.
Không hiểu vì sao, gọi nàng là tỷ tỷ ta luôn có cảm giác phản cảm theo bản năng, bởi vì điều đó khiến ta nghĩ đến một tầng ý nghĩa khác. Ngay trong chớp mắt, lời Tạ Đạo Uẩn từng nói và Vương Hiến Chi từng đề nghị lại hiện lên. Tất cả tạo thành một sức mạnh, đó chính là: Ta – tuyệt đối sẽ không chấp nhận đề nghị của nàng, ngoan ngoãn gọi nàng là tỷ tỷ!
Nàng là tỷ tỷ thì ta là cái gì?
“Muội muội, ngươi còn khách khí gì với tỷ tỷ chứ, chúng ta đã gặp nhau nhiều lần, hơn nữa muội và Tử Kính thân thiết như vậy, ta lại là biểu tỷ của Tử Kính, hắn còn gọi ta là tỷ thì muội cũng nên gọi ta như vậy. Muội còn cứ gọi ta là tiểu thư thì chính là khách khí với ta rồi."
Nhìn má lúm đồng tiền như hoa của nàng tấn công dồn dập, ta gần như không chống đỡ nổi bởi vì bề ngoài mà xem thì đại tiểu thư tôn quý như vậy muốn làm tỷ muội với ta, ta còn không biết điều, không gọi người ta một tiếng tỷ tỷ thì đúng là quá làm cao rồi.
Nhưng mặc kệ thế nào, tiếng tỷ tỷ này nàng đừng mơ ta sẽ gọi ra miệng.
Kết quả biến thành: Nàng càng ép ta càng khách khí, hai người đều cười tươi như hoa nhưng bên dưới là sóng ngầm đang nổi, ai cũng có thể biết.
Tác giả :
Lam Tích Nguyệt