Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 409 Âm hồn không tan

Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 409 Âm hồn không tan

“Câu này của muội là sao?

Linh Diên ánh mắt sâu xa nhìn ra ngoài, cười khẩy: “Ngũ ca cho rằng Vệ Giới là loại người ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ huynh ra mời hả? Huynh quên năm năm trước người này cường thế bắt Quỷ Y giải độc cho hắn thế nào rồi sao?"

Hoa Mậu nghẹn họng, vô cùng tức giận: “Vậy thì sao, ta không tin chúng ta nhiều người như vậy còn không đánh lại hắn!"

Linh Diên cạn lời lắc đầu “Tại sao phải đánh? Có sức lực đó còn không bằng ngũ ca ra ngoài giết tang thi!"

“Nha đầu chết tiệt, còn nói mình không phải ‘chỉa khủy tay ra ngoài’. Mấy câu này của muội có câu nào không phải nghiêng về hắn?"

“Các ca ca hiểu lầm tiểu muội rồi, tiểu muội chỉ không muốn tạo thành thương vong vô ích mà thôi!"

Như để chứng minh lời Linh Diên nói, người luôn xem mình là người tàng hình như Công Tử Diễn đột nhiên rầu rĩ mở miệng: “Đừng lãng phí nước miếng cãi nhau nữa, người đến rồi!"

Nàng ấy vừa dứt lời, ngoài viện đã vang lên giọng nói căng thẳng của ám vệ, “Ai dám cả gan xông vào Phượng Trì sơn trang?"

Hoa Mậu vụt phát nghiêng đầu sang, nắm lấy cổ tay Linh Diên, “Nha đầu, muội không được mềm lòng, đừng quên năm đó muội chết thế nào. Nam nhân này, không cần cũng được, đợi sau này các ca ca tìm người tốt hơn cho muội được không?"

Linh Diên còn chưa kịp mở miệng, Hoa Mậu đã đột nhiên cảm thấy cổ họng mình bị siết chặt, sau đó dưới ánh mắt trân trối của mọi người, như có một đôi tay vô hình ghìm chặt cổ của Hoa Mậu, xách cả người hắn lên.

Cảm giác không thở nổi kiến Hoa Mậu thè lưỡi ra, hai chân liều mạng quẫy đạp. Linh Diên vừa thấy tình hình này còn có gì không hiểu?

Nàng ầm một cái mở cửa, nghiêm nghị quát người nào đó bên ngoài: “Nếu ngươi bóp chết huynh ấy, ta sẽ không để yên cho ngươi!"

Vệ Giới vẻ mặt ung dung đứng đó, bàn tay đưa ra đang tản ra uy áp khổng lồ, giống như đùa với hài tử tùy ý trêu chọc cổ người nào đó. Thấy Linh Diên xuất hiện, hắn có vẻ hơi bất đắc dĩ nhìn nàng một cái.

“Người này tâm thuật bất chính, định châm ngòi quan hệ phu thê chúng ta, không thể giữ!"

Sắc mặt Linh Diên lập tức biến đổi, mắt thấy Hoa Nhan đã bị hắn bóp tới mắt trợn trắng mà còn ở đó không cam lòng cãi lại: “Ngươi, ngươi, ha, mới, mới tâm, thuật, khụ khụ khụ, bất, bất chính!"

Linh Diên hung dữ trừng hắn một cái, “Đến lúc nào rồi huynh còn cãi lại nữa? Mau ngậm miệng cho ta!"

Gương mặt anh tuấn của Hoa Mậu đỏ bừng vì ngộp thở, chưa kể cả gương mặt cũng bị đè ép mà trở nên vặn vẹo trong nháy mắt. Linh Diên thấy Vệ Giới hoàn toàn không giống đùa giỡn, thoáng cái hoảng hồn, lao tới trước mặt hắn.

“Buông huynh ấy ra nghe không? Ngươi còn không thả người, ta chết cho ngươi xem!"

Bỗng dưng Linh Diên rút một cây trâm ngọc muốn đâm về phía huyệt Thái Dương của mình. Trong lòng Vệ Giới rùng mình, phân tâm nhìn về phía nàng, tuy rằng chỉ trong tích tắc cũng đã cho những người khác kẽ hở để nghĩ cách cứu viện.

Sau khi uy áp khiếp người biến mất, Hoa Mậu nặng nề ngã xuống, mấy huynh đệ đồng thời tiến lên ngăn hắn lại nửa chừng, để hắn không đến mức ngã thành bánh thịt.

Sau khi Hoa Mậu rơi xuống thì thở hồng hồng, gương mặt trắng bệch lồi lên rất nhiều gân xanh, thoạt nhìn cực kỳ khủng bố.

Linh Diên thấy Hoa Mậu đã ổn theo bản năng thả lỏng cảnh giác. Thân hình của Vệ Giới lóe lên, trâm ngọc trong tay nàng biến thành bột phấn trong tay hắn, cả người cũng vì khó chịu nàng tốt với nam nhân khác mà dùng sức ôm nàng vào lòng.

Sự giãy giụa và chống cự của Linh Diên rơi vào cơ thể người khác giống như mèo con gãi ngứa. Người nào đó giận tới mức dùng hết chiêu thức chỉ có ở nữ tử, véo, gặm, cào, cấu, tất cả kỹ năng đều ra trận cũng không thể khiến hắn lung lay chút nào.

“Buông ra!"

“Không buông!"

Mấy huynh đệ khác muốn cứu muội tử nhà mình, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm cảnh cáo của Vệ Giới lại không thể động đậy.

Linh Diên bất giác nhìn về phía Ngọc Ngân vẻ mặt thảnh thơi trốn sau lưng Vệ Giới, “Hoàng hậu nhà ngươi đã bị người ta ôm vào ngực rồi mà ngươi còn ở phía sau xem kịch vui hả?"

Ngọc Ngân nhếch miệng, “Đó là chuyện nhà của các ngươi, không liên quan tới Ngọc Ngân ta. Nương tử của ta còn đang đứng đó xem kịch vui kìa!"

Đồng tử của Linh Diên phóng đại trong giây lát, Công Tử Diễn nghe vậy cũng theo giọng nói nhìn về phía Ngọc Ngân. Ánh mắt hai tỷ muội giao nhau giữa không trung, dường như phút chốc đã hiểu ra gì đó.

Ngọc Ngân này vậy mà giở trò với bọn họ, đáng ghét, quả nhiên nam nhân không có kẻ nào tốt!

Linh Diên thở hồng hộc dứt khoát trút tất cả lửa giận lên người Vệ Giới, trong khi đánh hắn cũng không quên giẫm một cước lên chân hắn.

“Ngươi, ngươi thật là quá đáng!"

Vệ Giới mặt mày vô tội, rõ ràng rất đau nhưng phải giả vờ không sao, “Đó là mưu ma chước quỷ của hắn, không liên quan tới ta, ta nhiều lắm xem như biết chuyện không báo mà thôi!"

Linh Diên hận đến mức gần như muốn cắn nát răng ngà, “Ngươi, ngươi còn nói nữa? Còn chê ta chưa đủ mất mặt đúng không?"

Vệ Giới lành lạnh nhìn lướt qua xung quanh, “Bổn vương xem ai dám chê cười nàng, ta sẽ móc mắt hắn ra cho nàng làm đạn bắn chơi!"

Hiện trường vang lên mấy tiếng hít khí, sắc mặt của mọi người cũng thay đổi. Vệ Giới này bày trò lãng mạn cũng không cần đẫm máu vậy chứ?

Giãy dụa thế nào cũng vô dụng, còn khiến cả người đổ đầy mồ hôi, Linh Diên dứt khoát không vùng vẫy nữa, cứ để mặc hắn ôm như vậy. Ha, ta không tin ngươi có thể ôm cả đời.

“Các ngươi tới đây làm gì?"

“Nương tử ở đâu, vi phu liền ở đó!"

“Ta không phải nương tử của ngươi, nương tử của ngươi đã chết từ bốn năm trước rồi!"

“Không sao, ta có thể đợi nàng, đợi đến khi nàng hồi tâm chuyển ý."

“Ngươi từ bỏ đi, chắc chắn nàng sẽ không hồi tâm chuyển ý!"

“Chỉ cần chân thành thì chuyện gì cũng có thể giải quyết, ta tin sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày trái tim lạnh như băng của nàng sẽ tan chảy. Nàng không quay đầu lại ngày nào, ta sẽ không từ bỏ ngày đó, cho dù tốn tinh thần và sức lực canh giữ nàng cả đời cũng không tiếc! Dù sao chỉ cần nàng còn sống đứng trước mặt ta, ta đã đủ hài lòng rồi, những chuyện khác không quan trọng!"



Hết lần này tới lần khác, hai người đối thoại hơn chục câu, câu nào cũng nhìn như vô nghĩa nhưng liên kết lại với nhau vậy mà khiến người đứng ngoài quan sát cảm động. Ngay cả người trong cuộc là Linh Diên cũng không ngờ rằng mấy năm không gặp, nam nhân trước mặt vậy mà hạ giọng với nàng đến nước này, giống như chỉ cần nàng chịu nói chuyện với hắn, hắn liền bằng lòng làm mọi thứ cho nàng. Cho dù nàng có ăn nói độc địa hơn nữa, cay độc hơn nữa, hắn cũng không để ý. Nàng làm loạn càng dữ dội, kết quả đều như đâm vào bông, cảm giác mềm mại vô lực khiến nàng lập tức dừng lại.

Linh Diên ngước mắt nhìn Vệ Giới, phì cười một tiếng, “Vệ Giới, ngươi cần gì phải như vậy?"

Sớm biết có hôm nay sao lúc trước còn thế chứ?

Ngươi cho rằng như vậy là có thể khiến ta hồi tâm chuyển ý sao?

Không khỏi coi thường lòng dạ hẹp hòi của nữ nhân bọn ta quá rồi đó!

Có vài nỗi đau không phải dựa vào thời gian, dựa vào mấy câu, dựa vào bám riết của ngươi là có thể xóa nhòa.

“Thả ta ra, ta mệt rồi, ta muốn về nghỉ ngơi."

Đương nhiên Vệ Giới biết hai người chỉ đến sớm hơn bọn họ mấy canh giờ, tất nhiên vẫn chưa được nghỉ ngơi, nghe vậy liền làm như lời nàng nói, buông ra.

Linh Diên được giải thoát cũng không thèm nhìn hắn một cái, kéo tay Công Tử Diễn rời khỏi nơi khiến nàng cực kỳ khó chịu này. Để lại bảy đại nam nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn người, các loại cảm xúc trong mắt hỗn loạn trong nháy mắt.

Hoa Mậu trẻ tuổi nóng tính, cho dù lúc trước bị người nào đó hung hăng dạy dỗ nhưng khi nhìn thấy Linh Diên vứt bỏ Vệ Giới như rác rưởi thì rất xấu xa cười thành tiếng.

“Vệ Giới, không phải ngươi tự cho mình tài giỏi sao? Sao không đuổi theo đi? Tiếp tục đuổi đi? Ha ha, khiến cho muội tử của gia còn có thể ngoan ngoãn phục tùng ngươi giống như mấy năm trước, không oán không hối mà hy sinh. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Thật sự tưởng muội tử nhà ta không được giá hả? Ta nói cho ngươi biết, chỉ dựa vào dung mạo này của muội tử ta, tương lai ở Long đế quốc sẽ có rất nhiều người theo đuổi, ngươi…"

Trong lòng Hoa Mậu đắc ý, không phải ư, hắn vừa nói vậy, đôi mắt sắc như dao của Vệ Giới đã lườm tới. Người kia rất hèn nhát ngậm miệng lại, tuy rằng vẻ mặt lúng túng xấu hổ nhưng vẫn còn mang vẻ tức giận và hả hê.

Hắn biết, hắn đã nói trúng lòng Vệ Giới. Dựa vào dung mạo và tài hoa của Linh Diên hôm nay, tương lai chắc chắn có một đống thanh niên tài tuấn vội vàng nịnh bợ nàng, muội muội cần gì phải vì một gốc cây khiến người khác đau lòng mà từ bỏ cả một khu rừng chứ?

“Xem ra bài học vừa rồi còn chưa đủ sâu sắc nhỉ?"

Đôi mắt thâm thúy của Vệ Giới lóe lên ánh sáng lạnh, Hoa Mậu lập tức thức thời giãy giụa một cái, “A ha, ta chợt nhớ tới muội tử còn chưa ăn cơm, ta đi chuẩn bị bữa tối cho muội ấy, các ngươi trò chuyện đi, các ngươi trò chuyện đi!"

Nhìn Hoa Mậu tháo chạy còn nhanh hơn cả thỏ, nhanh như chớp biến mất, mấy người Tô Ngu rất bất đắc dĩ lắc đầu.

Tiểu tử này đúng là không nhớ lâu chút nào, cũng may Vệ Giới không có ý muốn giết hắn, nếu không đâu đến lượt hắn ở đây giãy giụa?

“Nếu đã tới thì nghỉ chân một lát đi!" Thảm trạng của Bất Dạ thành, bọn họ đều tận mắt thấy, có lẽ hai vị trước mắt cũng không có thời gian nghỉ ngơi.

Ngọc Ngân cảm kích nhìn Tô Ngu, “Vậy thì đại ân không lời nào cảm tạ hết được!"

Tuy rằng mấy người Hàn Tẫn lạnh mặt nhưng niệm tình bọn họ cứu Linh Diên nên không khiến bọn họ quá khó xử, vì vậy một trò hề vốn có thể dấy lên gợn sóng lớn hơn kết thúc một cách xấu hổ như thế.
Tác giả : Vân Mộc Tinh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại