Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 327 Nữ nhân, lúc ngươi không tự tin, rất xấu
Lúc Vệ Giới đột nhiên nhảy từ trên không xuống Đào Nhiên Cư, Linh Diên đang ngồi giữa dàn mỹ nữ dùng cơm.
Thậm chí còn thỉnh thoảng nhận mấy đũa đút ăn của mấy chị gái xinh đẹp, bộ dáng hưởng thụ được vuốt lông đến tê dại, lúc này nhìn lại khuôn mặt tức giận của người nào đó.
Hắn tức thành cái dạng này mà nha đầu kia còn nhàn nhã ngồi đây ăn uống.
Còn có, sao hắn lại không phát hiện, từ khi nào bên người nàng có nhiều nữ nhân như đúc cùng một khuôn ra vậy?
Rốt cuộc là ai để nàng lấy được?
Cái gọi là nữ nhân như đúc cùng một khuôn là nói về các tiểu thư khuê các trong kinh thành.
Đối với người mù mặt như Vệ Giới thì những nữ nhân có hình tượng khí chất như này đều không khác nhau là mấy, hệt như bước ra từ cùng một khuôn mẫu. Thật sự là không có khả năng gây chú ý đến hắn được.
Lúc ăn cơm là lúc Linh Diên cảm thấy vui vẻ thoải mái nhất, cho nên nàng cực kỳ chăm chút.
Mà bốn đại nha hoàn của nàng, lúc thì múc canh, lúc thì gắp đồ, lúc thì lựa hoa quả, đồ ngọt. Bận rộn chết đi được, nên không ai phát hiện ra Vệ Giới giá lâm.
Bị người ta coi nhẹ khiến Vệ Giới trước giờ luôn có khí tràng cường đại, cảm giác tồn tại cực mạnh thấy cực kỳ khó chịu.
“Đi ra ngoài!" Trong giọng nói của Vệ Giới ẩn ẩn uy nghiêm và áp bách, khiến Linh Diên đang dùng cơm bị nghẹn một phen. Bốn đại nha hoàn xoay mạnh người lại, thấy Vệ Giới đứng trước cửa cũng sững sờ.
Tiếp theo, bất chấp Linh Diên đang liều mạng uống nước để trôi cục nghẹn, bốn người “bịch bịch bịch bịch" đồng loạt quỳ xuống.
“Nô tỳ An Huệ (An Nhiên, An Na, An Ny) tham khiến Phượng vương điện hạ, điện hạ vạn an.
Sau đó, trong tầm mắt nhìn từ trên cao xuống của Vệ Giới, bốn nha hoàn chỉ cảm thấy da đầu tê dại cộng thêm toàn thân không có sức lực, không tự giác quay đầu lại nhìn chủ tử nhà mình.
Linh Diên hớp mạnh vài ngụm trà mới sống lại được, thình lình phát hiện bốn ánh mắt đáng thương đang nhìn qua hướng này.
Lúc này nàng tức giận quơ tay. Thật là, bốn người này bình thường lợi hại lắm mà, thậm chí còn có vài lúc hằm hằm giận dữ với nàng cơ mà, sao giờ thấy nam nhân này như chuột thấy mèo vậy hả?
Từng người một, ai so với ai cũng đều lẩn đi rất nhanh, nam nhân này có bao nhiêu đáng sợ chứ?
Tựa hồ Linh Diên đã quên mất lần đầu mình gặp Vệ Giới, bản thân nàng không khác gì với mấy người kia. Chỉ có điều do thời gian trôi qua, thời gian hai người chung đụng nhiều hơn, dần dần hiểu rõ tính cách của hắn nên lá gan mới có thể lớn dần.
Người không có phận sự đều thoăn thoắt lui xuống, Linh Diên giận dữ trừng người nào đó: “Ngươi cứ bày cái bộ dáng như bị ai thiếu nợ hai trăm tám lăm vạn đó làm cái gì, nha hoàn của ta cũng không chọc gì ngươi, mỗi ngày giơ cái mặt lạnh này lên, không sợ tự cóng chết à?"
Vệ Giới hừ một tiếng: “Ngươi còn có tâm trạng ăn cơm sao?"
Linh Diên không kịp phản ứng, kỳ quái nhìn hắn: “Sao vậy? Vì sao ta lại không được có tâm trạng ăn cơm? Đúng rồi, ngươi đã ăn chưa? Chưa ăn thì mau ngồi xuống, nếm thử tài nấu nướng của An Na nhà ta, cam đoan là ngươi sẽ cảm thấy chuyến đi này không tệ.
Nói xong liền di chuyển cái đĩa bên cạnh mình, lúc này An Huệ cực kỳ lý trí cầm một bộ bát đũa lên, tự nhiên bày ở vị trí chủ tọa.
Mà Linh Diên cũng thuận thế sang bên cạnh, hành động này vô tình vuốt thuận cọng lông kiêu ngạo của người nào đó.
Lúc này hắn cực kỳ nể tình ngồi xuống, nhưng sau khi ngồi sắc mặt vẫn khó chịu như trước. Hơn nữa còn không hề có chút hứng thú nào.
Linh Diên liếc mặt bàn, đột nhiên sắc mặt tối sầm.
“Này, đừng bảo là ngươi ghét bỏ đồ ta đã dùng qua nên muốn chúng ta làm phần khác?"
Vệ Giới bất động thanh sắc nhíu mày, không nói.
Linh Diên tin là thật, vô thức buông đũa xuống: “Nhiều món như vậy, ta mới chỉ gắp mấy đũa thôi, ngươi không muốn ăn thì mình ta ăn, ta kêu họ làm cho ngươi một bàn khác." Nói xong đứng lên chuẩn bị ra ngoài
Lông mày vừa mới giãn ra của Vệ Giới lại cau vào lần nữa, một tay hắn bắt lấy cổ tay nàng đặt lên mặt bàn, không đồng ý nhìn nàng.
Linh Diên bị hành động này của hắn càng thêm không thể hiểu nổi, nghi vấn nghiêng đầu nhìn hắn: “Vương gia có ý gì? Nói thêm một câu sẽ chết à? Cứ đoán tới đoán lui, nô tì cũng không phải con giun trong bụng ngài, sao có thể tự đọc hiểu được chứ!"
“Nữ nhân, có điều chưa nói cho ngươi biết, lúc ngươi không tự tin, rất xấu."
Linh Diên kinh ngạc nhíu mày, hiển nhiên không ngờ câu như vậy lại từ miệng Vệ Giới ra.
Đáng tiếc là nàng không bắt được dụng ý trong câu nói ấy, cong môi cười tự giễu.
“Cái này không cần ngươi phải nói cho ta biết, nhìn biểu cảm lộ ra là ta biết. “Dung mạo của ngươi rất xấu, rất đen, rất béo". Nhưng mà, thế thì sao chứ? Vương gia không muốn nhìn thì có thể rời đi, nô tì còn vui mừng vì không phải hầu hạ người!"
Nói xong, hất bàn tay bị hắn trói buộc ra, mặt lạnh đứng lên như muốn rời đi.
Vệ Giới nhìn nàng không chớp mắt thật lâu, sâu trong mắt chậm rãi toát ra ý cười.
“Ngươi có để bụng, đúng không? Để bụng việc người khác nói ngươi “xấu"?"
Bên môi Linh Diên kéo ra một nụ cười trào phúng: “Đó là điều hiển nhiên, làm gì có ai không thèm để ý đến chuyện này chứ? Cũng may là ta đã nhận mọi châm chọc này từ nhỏ, không kém cạnh câu này của ngươi chút nào. Nếu vương gia không nhìn nổi nữa thì có thể tìm lý do, đi…"
Thế nhưng, nàng chưa kịp nói hết đã bị động tác thình lình của người kia dọa sợ, đồng tử phóng đại, thân thể phì phì, mập mạp cũng cứng đờ trong chốc lát.
Trong đôi mắt sáng của Linh Diên là dung nhan phóng đại cuồng dã của người nào đó, cảm nhận được môi lạnh buốt của hắn nhẹ nhàng dán lên môi nàng, hơi thở ấm áp khe khẽ, khiến nàng hơi ngứa.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng thấy rõ sâu trong mắt hắn lóe lên sự thương tiếc, lông mi dài nhẹ nhàng chớp chớp, rồi chớp chớp.
Hắn đồng tình với nàng?
Nàng vừa mới bị trấn áp đột nhiên tỉnh táo lại, dùng sức đẩy sự dịu dàng trong thoáng chốc ấy ra.
“Xin vương gia tự trọng, tuổi tác của vương phi nhà ngươi không thích hợp để ngươi tàn phá như vậy!"
Khuôn mặt xấu như vậy mà ngươi có thể thân mật được, tim tỷ đây không chịu được cái trêu chọc đó của ngươi đâu.
Vệ Giới nhìn nàng, trong thoáng chốc, sắc mặt trở nên cực lạnh: “Ngươi không cần lúc nào cũng phải cảnh giác. Tuổi cái gì? Xấu cái gì? Cô nương cái gì? Linh Diên, bây giờ ngươi là phi tử của bổn vương, là vương phi của Phượng vương phủ, ngươi là người đã được gả đi, ngươi có thể có chút tự giác và tự tin của gia chủ không?"
Thấy Linh Diên không thèm liếc hắn một cái, sắc mặt Vệ Giới như muốn đông chết người rồi.
Đột nhiên, hắn vươn tay, kìm chặt cằm nàng, bắt nàng phải ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Bổn vương không quan tâm ngươi bao nhiêu tuổi, trong mắt ta, ngươi không phải cô nương nào cả, ngươi là vương phi của bổn vương, là nữ nhân của bổn vương!"
“Thân là nữ nhân của bổn vương, sao có thể đẩy ta vào tay của những nữ nhân khác chứ? Linh Diên à Linh Diên, rốt cuộc là ngươi quá tự tin hay là trong mắt ngươi, bổn vương chỉ như một món đồ, có thể tùy ý đẩy cho người khác?"
Từ cái ngày nàng gả cho hắn, hắn đã nhận định nàng là nữ nhân của hắn, nữ nhân mà Vệ Giới hắn công nhận lại đẩy hắn ra bên ngoài, đây quả là vô cùng nhục nhã!
Hay nàng cho rằng, cả đời này, Vệ Giới hắn còn có thể tái giá với một Phượng vương phi khác?
“Ngươi nghe cho kỹ đây, bổn vương lấy ngươi là vì hiệp nghị kia, nhưng nếu ngươi đã gả cho bổn vương thì thân làm một người vợ, phải có tự giác đối nhân xử thế tương xứng."
“Đương nhiên, bổn vương cũng sẽ cố hết sức mình làm một trượng phu tốt, thậm chí cũng sẽ cố sức vì nghĩa vụ của một phụ thân. Vương phi của Vệ Giới ta chỉ có một là Linh Diên ngươi, kiếp này ngươi sống là ngươi của ta, chết là quỷ của ta, đừng có mà mơ tưởng đến những ý nghĩ không nên có. Nghe rõ chưa?"
Linh Diên ngơ ngác nhìn hắn, bị âm điệu mạnh mẽ và thanh âm đinh tai nhức óc làm cho mơ hồ.
“Ngươi, sao đột nhiên lại nghiêm trọng hóa lên vậy, cái gì mà thần thần đạo đạo, nói cái gì đấy hả?"
Gì mà phải có tự giác đối nhân xử thế của một người vợ?
Từ khi nào nàng không có tự giác của một người vợ rồi hả?
Cái gì mà đẩy hắn vào vòng tay của những nữ nhân khác chứ?
Cái này còn kỳ hơn, từ khi nào thành nàng giao hắn cho nữ nhân khác rồi? Rõ ràng là Vệ Du Sâm giao hắn cho những nữ khác mà?
Người này, đừng bảo nhầm đối tượng nhá?
Nhưng… lời quát lớn đầy khí phách vừa nãy, có phải là tỏ tình với nàng không?
Vì sao tâm tình của nàng chuyển từ âm u sang quang đãng rồi, còn cả một dòng nhiệt ấm áp chảy xuôi vào trong tim nàng nữa?
Ngây ra như phỗng một lúc, ánh mắt nàng bỗng dưng sáng ngời, tinh thần trong nháy mắt phấn chấn hắn, dùng ánh mắt vừa nóng bỏng vừa sùng bái, tràn ngập chờ mong nhìn về phía hắn.
“Phượng vương điện hạ thân yêu!!"
“Xin hỏi, người đang tỏ tình với người yêu thương nhất là Phượng vương phi hay sao?"
Thân yêu?
Yêu thương nhất?
Khóe mắt Vệ Giới giật một cái, thân thể run lên, trong nháy mắt toàn thân nổi một tầng da gà.
Ông trời ơi, cái giọng buồn nôn này, đúng là nhảy ra từ miệng Linh Diên sao?
Vì sao hắn có cảm giác nữ nhân của hắn không giống những nữ nhân khác vậy?
Thần sắc hắn nghiêm nghị như vậy, thế mà nàng còn không thấy sợ, ngược lại mắt còn lấp la lấp lánh nhìn hắn.
Nhìn cái mong chờ, ngây ngô ngốc ngốc kết hợp với khuôn mặt đen kịt phì phì của nàng, chết tiệt thế mà hắn lại nghĩ đến con mèo mập ngu ngốc mà Thanh Thần nuôi!
“Khụ, ừ, khụ khụ." Vệ Giới không được tự nhiên dịch cơ thể, ngón tay nắm cằm người nào đó cũng không tự giác hạ xuống.
Nhưng không đợi hắn lùi về sau, Linh Diên đã chủ động tiến lên, kéo tay hắn lại, tách mở bàn tay to lớn ra rồi sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vệ Giới, bàn tay trắng nõn của hắn dán vào cái má đen mềm mại.
Sau đó, nàng dùng một biểu cảm mà hắn chưa từng thấy qua, chớp chớp mắt nhìn hắn chằm chằm.
“Cảm nhận được không? Nơi đây nóng, trái tim cũng nóng, không phải là ta không có cảm giác, cũng không phải máu lạnh vô tình."
“Vệ Giới, ngươi có biết ngươi vừa nói cái gì không? Có biết là sau khi ngươi nói những lời này, có ý nghĩa như thế nào không?"
“Ngươi nhìn một chút, nhìn gương mặt này của ta, nhìn rõ không? Giờ ngươi nói cho ta biết, lời ngươi vừa mới nói, là nghiêm túc sao?"
Biểu cảm của Vệ Giới không có chút biến hóa nào, ánh mắt dần tụ lại lên mặt nàng, đôi tay như ngọc vuốt nhè nhẹ gò má non mềm của nàng. Trong chốc lát, chung quanh yên tĩnh, bốn mắt nhìn nhau, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Trong mắt hắn có nàng, trong mắt nàng có hắn, biết bao xúc cảm trong chớp mắt này!
Khi chu vi được bao phủ một mảng bong bóng hồng phấn, đột nhiên-
Đôi má Linh Diên tự nhiên đau xót, hư ảo vừa mới được ngưng tụ, chốc lát vỡ tan thành bọt bong bóng!
Bức tranh lãng mạn cũng lập tức xảy ra biến hóa.
“A, a, đau quá, đau quá, tên Vệ Giới kia, buông tay ra, buông tay, ngươi có buông hay không? Ngươi mà không buông bà đây đâm chết ngươi!"
Ai có thể ngờ, Vệ Giới vừa mới có biểu cảm dịu dàng vuốt ve người của mình lại đột nhiên chuyển thành bóp chặt khuôn mặt này chứ?
Hơn nữa còn bóp vô cùng tàn nhẫn, kìm kẹp quai hàm phình to của nàng, nhưng lúc nàng xù lông lên như vậy, khóe môi hắn mới nhếch lên ý ‘đây mới là bức tranh mà ta muốn’.
“Hử? Ngươi khẳng định là ngươi có thể ra tay?"
Vì đau nhức, đáy mắt Linh Diên đã làm bộ đáng thương trào ra nước mắt, nàng vừa vỗ tay hắn vừa uất ức trừng hắn: “Vệ Giới, tên lừa đảo kia, lừa đảo, hu hu hu, thả ra, đau quá, thật sự rất đau, mặt của ta, mặt của ta sắp sưng lên rồi."
“Sưng thì sưng thôi, dù sao vốn dĩ mặt ngươi đã bị sưng rồi."
Mịa, sao lại huỵch toẹt như thế cơ chứ?
Thấy đôi mắt to xinh đẹp của nha đầu béo trong ngực có xu thế trợn ngược xuống, Vệ Giới cũng thấy trừng phạt vậy là đủ rồi, nên cực kỳ tốt bụng thả nàng ra.
Vừa buông lỏng, nha đầu kia lập tức nhảy cách hắn ba thước.
Mặt đề phòng bịt lấy mặt mình, trợn mắt nhìn hắn: “Hèn. Bỉ. Tiện. Thẹn. Hạ. Lưu!"
Thấy bộ dáng tròn vo của nàng, đúng là làm tan chảy người nào đó. Ai nói nữ nhân nhà hắn có vóc người xấu chứ?
Nhìn đi, nhìn dáng điệu ngây thơ chân thành này đi, nếu đưa nàng một cái đuôi, chắc chắn sẽ là một con mèo đen mập mạp đang xù lông!
Linh hoạt, cá tính hệt như con mèo nhà, nhà mấy người có không?
Những nhà kia đều như người gỗ đúc ra cùng một khuôn, làm gì có chuyện có con mèo mập tinh nghịch đáng yêu như này chứ!
“Tới đây." Vệ Giới vẫy tay với nàng, bản thân thì ngồi xuống, sau đó liếc xéo nàng: “Không đói hay sao? Còn trễ nải nữa thì cẩn thận đồ ăn nguội hết!"
Được nhắc nhở như vậy, Linh Diên mới phát hiện bản thân vẫn chưa được ăn mấy miếng, mỹ thực trước mắt, còn là do An Na nhà họ đặc biệt làm, hiển nhiên không thể lãng phí được.
Thế là ngoan ngoãn đi đến trước mặt hắn, đề phòng nhìn hắn một cái, phát hiện sự chú ý của hắn đã rời lên trước mặt đồ ăn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống.
“Ngươi để Hạ Vân Hà thay ngươi lộ diện trong mọi trường hợp đúng không?"
Linh Diên vừa gắp được một đũa thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, chợt thấy Vệ Giới liếc xéo mắt nhìn nàng.
Nàng hơi nhíu mày, xem ra trong Phượng vương phủ, không gì là qua mắt được Vệ Giới.
Lúc này nàng cắn đũa, gật gật đầu: “Không ổn sao?"
Vệ Giới nhếch mi, cười như không cười nhìn nàng: “Ngươi đã báo cho người ta, lúc này lại hỏi ta có ổn không, ngươi có cảm thấy đã muộn rồi không?"
Linh Diên bĩu môi, đồng ý gật đầu: “Đúng là hơi muộn, thế mà ngươi còn hỏi?"
“Nếu bổn vương không nói ra thì chẳng phải bị ngươi bán đi lúc nào cũng không biết."
Người nào đó không chút khách khí nói khiến Linh Diên hơi nhíu mày. Hắn có ý gì chứ? Gì mà nàng bán hắn đi? Nàng bán hắn cái gì?
Còn nữa, nàng mà dám bán hắn đi sao? Nàng mà có năng lực bán hắn ấy hả?
Thấy bộ dạng ngơ ngác ngốc nghếch của nàng, Vệ Giới tức như ăn phải bùn, lắc lắc đầu, bộ dáng hận không thể rèn sắt thành thép.
“Tự mình suy nghĩ cho kỹ, bản thân nên làm gì, không nên làm gì, bổn vương là của ngươi, nghe rõ chưa? Không chỉ như vậy, ngươi cũng là của bổn vương, không phải kiểu chó mèo gì cũng có thể thân cận!"
Ể…, lời này, sao nghe không được tự nhiên gì thế?
Cái gì mà tỷ đây là của ngươi, ngươi là của tỷ?
Rõ ràng tỷ đây là của chính mình mà?
Nhưng, rốt cuộc lời này của hắn có ý gì chứ?
Linh Diên không tự chủ nhét một ngụm cơm vào miệng, trong đầu chỉ nghĩ đến cuộc đối thoại giữa hai người, nghĩ đến cuối cùng, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ chuyện này.
Chảy mồ hôi, đừng bảo là lão nam nhân này cho là nàng để Hạ Vân Hà đi thay mình mấy cái yến hội kia đồng nghĩa là giao hắn cho nàng ta nhé?
Bảo sao tự nhiên lại văn vẻ ngay ở đây, trước cái độ tuổi này và khuôn mặt này của nàng, thậm chí còn có một cuộc tỏ tình thâm tình đến thế.
Ôi mẹ ơi, đã bảo là sao đột nhiên hắn lại chạy đi nói cái gì mà “lúc không tự tin rất xấu". Rõ ràng là hắn đang trách nàng không đủ tự tin mà!
Ngay cả sau đó hắn hôn nàng, với gương mặt này. Đúng, đúng, đúng, vừa nãy còn bị hắn bấm một cái, bị gián đoạn, nàng vẫn chưa xác định hắn có nghiêm túc với nàng hay không đâu!
Nghĩ tới đây, nàng đặt đũa xuống cạch một tiếng, sau đó hai tay chống mặt bàn, phắt cái đứng dậy, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn Vệ Giới chòng chọc.
“Vừa nãy ngươi vẫn chưa trả lời ta đâu, ngươi rất nghiêm túc với ta?" Nói xong, ngón tay còn chỉ chỉ giữa hai người.
Vệ Giới đang chậm rãi ăn cơm, không nói chứ, nha đầu này đúng là không sai, đồ ăn ở đây đúng là còn ngon hơn đầu bếp trong vương phủ nấu, nha đầu mập này rất biết hưởng thụ đấy.
Thấy hắn không thèm liếc mình một cái, cứ tưởng người này có ý tránh né, lúc này bĩu môi khinh thường: “Ta đã nói rồi mà, nam nhân các ngươi sao có thể hứng thú với ta được chứ? Nói cứ như thật, làm hại tỷ đây suýt nữa tin thật, chậc!"
Ngay khi Linh Diên chuẩn bị ngồi xuống, giọng nói không rõ cảm xúc của Vệ Giới vang lên sau lưng.
“Con mắt kia của ngươi thấy bổn vương đang trêu chọc ngươi hay sao? Không ngờ bổn vương nói nhiều như thế, toàn bộ đều như đàn gảy tai trâu đúng không?"
“Nữ nhân như ngươi, da phế, dáng người phế, sao giờ ngay cả não cũng phế rồi?"
“Bổn vương không chê ngươi, còn nữ nhân là ngươi rõ ràng là ghét bỏ bổn vương, đúng không? Có phải hay không?"
Sau khi Vệ Giới chất vấn, Linh Diên mặt quỷ quái quay mình nhìn hắn, không sợ chết đáp lại.
“Không phải, bổn cô nương năm nay mới mười một tuổi, còn chưa đến tuổi cập kê, chưa được tính là nữ nhân, là bé gái, là cô nương, hiểu chưa?"
“Ông đây không biết!"
Oh my god, cái tên nam nhân sắc mặt như khối băng ngàn năm thế mà lại nói tục, móa nó, có đúng là nàng đang không nằm mơ không?
“Sao ngươi cứ như bị rút gân vậy hả? Không tự tin như thế? Linh Diên, tự ngươi nhìn bản thân xem ngươi có điểm nào giống bé gái không hả?"
“Đầu óc của ngươi, tư tưởng của ngươi, trí tuệ của ngươi, y thuật của ngươi, thực lực của ngươi. Toàn bộ đều nói cho chúng ta biết ngươi là một nữ nhân thành thục, có tư tưởng của riêng mình. Cái đó và tuổi tác thì có quan hệ chó gì với nhau?"
“Nếu ngươi đã vào Phượng vương phủ, gả cho Vệ Giới ta thì ngươi chính là nữ nhân của bổn vương. Sau này bổn vương mà nghe ngươi lấy lí do tuổi tác ra, bổn vương sẽ không quát ngươi như hôm nay nữa, chỉ là sẽ… bóp chết ngươi!"
Linh Diên bị hắn uy hiếp như vậy, chợt cảm thấy da đầu tê dại, hít thở không thông, rùng mình một cái.
Linh Diên chưa bao giờ thấy Vệ Giới nói nhiều như hôm nay, đột nhiên cảm thấy bản thân như đang ở trong mộng.
Những lời vừa rồi của hắn đã nhắc nhở chính bản thân nàng, đây không phải là mơ, nàng không nên mất tự tin, không nên không có sự tin tưởng vào bản thân, không nên tự ti, càng không được tự áp chế chính bản thân mình.
“Ngươi-" Linh Diên rất muốn hỏi, hỏi xem là hắn bị cái gì kích thích, nhưng lại bị một ánh mắt lạnh như băng của Vệ Giới phóng đến. Sợ tới mức lời vừa ra đến khóe miệng thì nuốt mạnh trở lại
Vệ Giới nhìn nàng như vậy, cũng không ép buộc nàng quá mức, lúc này đứng lên, nhìn nàng từ trên cao xuống.
“Những lời ngày hôm nay, bổn vương sẽ không lặp lại lần thứ hai, ngươi thân là vương phi của bổn vương, nên làm chuyện Phượng vương phi nên làm, mà không phải là trốn tránh nó!"
“Linh Diên, ngươi cũng nên tin tưởng vào bản thân mình, không phải ai cũng sẽ chú ý đến vẻ bề ngoài, có đôi khi trí tuệ và thực lực mới là mấu chốt để giành thắng lợi. Mà bộ túi da kia, ha ha, bổn vương chưa bao giờ để vào trong mắt!"
Nhìn bóng lưng của Vệ Giới, Linh Diên ngơ ngác sờ mặt mình, thật sự là không quan trọng sao?
Trước mặt nàng hiển hiện lên khuôn mặt khi có vết sẹo như con rết của Vệ Giới, hình như nàng đã hiểu ý của hắn.
Thậm chí còn thỉnh thoảng nhận mấy đũa đút ăn của mấy chị gái xinh đẹp, bộ dáng hưởng thụ được vuốt lông đến tê dại, lúc này nhìn lại khuôn mặt tức giận của người nào đó.
Hắn tức thành cái dạng này mà nha đầu kia còn nhàn nhã ngồi đây ăn uống.
Còn có, sao hắn lại không phát hiện, từ khi nào bên người nàng có nhiều nữ nhân như đúc cùng một khuôn ra vậy?
Rốt cuộc là ai để nàng lấy được?
Cái gọi là nữ nhân như đúc cùng một khuôn là nói về các tiểu thư khuê các trong kinh thành.
Đối với người mù mặt như Vệ Giới thì những nữ nhân có hình tượng khí chất như này đều không khác nhau là mấy, hệt như bước ra từ cùng một khuôn mẫu. Thật sự là không có khả năng gây chú ý đến hắn được.
Lúc ăn cơm là lúc Linh Diên cảm thấy vui vẻ thoải mái nhất, cho nên nàng cực kỳ chăm chút.
Mà bốn đại nha hoàn của nàng, lúc thì múc canh, lúc thì gắp đồ, lúc thì lựa hoa quả, đồ ngọt. Bận rộn chết đi được, nên không ai phát hiện ra Vệ Giới giá lâm.
Bị người ta coi nhẹ khiến Vệ Giới trước giờ luôn có khí tràng cường đại, cảm giác tồn tại cực mạnh thấy cực kỳ khó chịu.
“Đi ra ngoài!" Trong giọng nói của Vệ Giới ẩn ẩn uy nghiêm và áp bách, khiến Linh Diên đang dùng cơm bị nghẹn một phen. Bốn đại nha hoàn xoay mạnh người lại, thấy Vệ Giới đứng trước cửa cũng sững sờ.
Tiếp theo, bất chấp Linh Diên đang liều mạng uống nước để trôi cục nghẹn, bốn người “bịch bịch bịch bịch" đồng loạt quỳ xuống.
“Nô tỳ An Huệ (An Nhiên, An Na, An Ny) tham khiến Phượng vương điện hạ, điện hạ vạn an.
Sau đó, trong tầm mắt nhìn từ trên cao xuống của Vệ Giới, bốn nha hoàn chỉ cảm thấy da đầu tê dại cộng thêm toàn thân không có sức lực, không tự giác quay đầu lại nhìn chủ tử nhà mình.
Linh Diên hớp mạnh vài ngụm trà mới sống lại được, thình lình phát hiện bốn ánh mắt đáng thương đang nhìn qua hướng này.
Lúc này nàng tức giận quơ tay. Thật là, bốn người này bình thường lợi hại lắm mà, thậm chí còn có vài lúc hằm hằm giận dữ với nàng cơ mà, sao giờ thấy nam nhân này như chuột thấy mèo vậy hả?
Từng người một, ai so với ai cũng đều lẩn đi rất nhanh, nam nhân này có bao nhiêu đáng sợ chứ?
Tựa hồ Linh Diên đã quên mất lần đầu mình gặp Vệ Giới, bản thân nàng không khác gì với mấy người kia. Chỉ có điều do thời gian trôi qua, thời gian hai người chung đụng nhiều hơn, dần dần hiểu rõ tính cách của hắn nên lá gan mới có thể lớn dần.
Người không có phận sự đều thoăn thoắt lui xuống, Linh Diên giận dữ trừng người nào đó: “Ngươi cứ bày cái bộ dáng như bị ai thiếu nợ hai trăm tám lăm vạn đó làm cái gì, nha hoàn của ta cũng không chọc gì ngươi, mỗi ngày giơ cái mặt lạnh này lên, không sợ tự cóng chết à?"
Vệ Giới hừ một tiếng: “Ngươi còn có tâm trạng ăn cơm sao?"
Linh Diên không kịp phản ứng, kỳ quái nhìn hắn: “Sao vậy? Vì sao ta lại không được có tâm trạng ăn cơm? Đúng rồi, ngươi đã ăn chưa? Chưa ăn thì mau ngồi xuống, nếm thử tài nấu nướng của An Na nhà ta, cam đoan là ngươi sẽ cảm thấy chuyến đi này không tệ.
Nói xong liền di chuyển cái đĩa bên cạnh mình, lúc này An Huệ cực kỳ lý trí cầm một bộ bát đũa lên, tự nhiên bày ở vị trí chủ tọa.
Mà Linh Diên cũng thuận thế sang bên cạnh, hành động này vô tình vuốt thuận cọng lông kiêu ngạo của người nào đó.
Lúc này hắn cực kỳ nể tình ngồi xuống, nhưng sau khi ngồi sắc mặt vẫn khó chịu như trước. Hơn nữa còn không hề có chút hứng thú nào.
Linh Diên liếc mặt bàn, đột nhiên sắc mặt tối sầm.
“Này, đừng bảo là ngươi ghét bỏ đồ ta đã dùng qua nên muốn chúng ta làm phần khác?"
Vệ Giới bất động thanh sắc nhíu mày, không nói.
Linh Diên tin là thật, vô thức buông đũa xuống: “Nhiều món như vậy, ta mới chỉ gắp mấy đũa thôi, ngươi không muốn ăn thì mình ta ăn, ta kêu họ làm cho ngươi một bàn khác." Nói xong đứng lên chuẩn bị ra ngoài
Lông mày vừa mới giãn ra của Vệ Giới lại cau vào lần nữa, một tay hắn bắt lấy cổ tay nàng đặt lên mặt bàn, không đồng ý nhìn nàng.
Linh Diên bị hành động này của hắn càng thêm không thể hiểu nổi, nghi vấn nghiêng đầu nhìn hắn: “Vương gia có ý gì? Nói thêm một câu sẽ chết à? Cứ đoán tới đoán lui, nô tì cũng không phải con giun trong bụng ngài, sao có thể tự đọc hiểu được chứ!"
“Nữ nhân, có điều chưa nói cho ngươi biết, lúc ngươi không tự tin, rất xấu."
Linh Diên kinh ngạc nhíu mày, hiển nhiên không ngờ câu như vậy lại từ miệng Vệ Giới ra.
Đáng tiếc là nàng không bắt được dụng ý trong câu nói ấy, cong môi cười tự giễu.
“Cái này không cần ngươi phải nói cho ta biết, nhìn biểu cảm lộ ra là ta biết. “Dung mạo của ngươi rất xấu, rất đen, rất béo". Nhưng mà, thế thì sao chứ? Vương gia không muốn nhìn thì có thể rời đi, nô tì còn vui mừng vì không phải hầu hạ người!"
Nói xong, hất bàn tay bị hắn trói buộc ra, mặt lạnh đứng lên như muốn rời đi.
Vệ Giới nhìn nàng không chớp mắt thật lâu, sâu trong mắt chậm rãi toát ra ý cười.
“Ngươi có để bụng, đúng không? Để bụng việc người khác nói ngươi “xấu"?"
Bên môi Linh Diên kéo ra một nụ cười trào phúng: “Đó là điều hiển nhiên, làm gì có ai không thèm để ý đến chuyện này chứ? Cũng may là ta đã nhận mọi châm chọc này từ nhỏ, không kém cạnh câu này của ngươi chút nào. Nếu vương gia không nhìn nổi nữa thì có thể tìm lý do, đi…"
Thế nhưng, nàng chưa kịp nói hết đã bị động tác thình lình của người kia dọa sợ, đồng tử phóng đại, thân thể phì phì, mập mạp cũng cứng đờ trong chốc lát.
Trong đôi mắt sáng của Linh Diên là dung nhan phóng đại cuồng dã của người nào đó, cảm nhận được môi lạnh buốt của hắn nhẹ nhàng dán lên môi nàng, hơi thở ấm áp khe khẽ, khiến nàng hơi ngứa.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng thấy rõ sâu trong mắt hắn lóe lên sự thương tiếc, lông mi dài nhẹ nhàng chớp chớp, rồi chớp chớp.
Hắn đồng tình với nàng?
Nàng vừa mới bị trấn áp đột nhiên tỉnh táo lại, dùng sức đẩy sự dịu dàng trong thoáng chốc ấy ra.
“Xin vương gia tự trọng, tuổi tác của vương phi nhà ngươi không thích hợp để ngươi tàn phá như vậy!"
Khuôn mặt xấu như vậy mà ngươi có thể thân mật được, tim tỷ đây không chịu được cái trêu chọc đó của ngươi đâu.
Vệ Giới nhìn nàng, trong thoáng chốc, sắc mặt trở nên cực lạnh: “Ngươi không cần lúc nào cũng phải cảnh giác. Tuổi cái gì? Xấu cái gì? Cô nương cái gì? Linh Diên, bây giờ ngươi là phi tử của bổn vương, là vương phi của Phượng vương phủ, ngươi là người đã được gả đi, ngươi có thể có chút tự giác và tự tin của gia chủ không?"
Thấy Linh Diên không thèm liếc hắn một cái, sắc mặt Vệ Giới như muốn đông chết người rồi.
Đột nhiên, hắn vươn tay, kìm chặt cằm nàng, bắt nàng phải ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Bổn vương không quan tâm ngươi bao nhiêu tuổi, trong mắt ta, ngươi không phải cô nương nào cả, ngươi là vương phi của bổn vương, là nữ nhân của bổn vương!"
“Thân là nữ nhân của bổn vương, sao có thể đẩy ta vào tay của những nữ nhân khác chứ? Linh Diên à Linh Diên, rốt cuộc là ngươi quá tự tin hay là trong mắt ngươi, bổn vương chỉ như một món đồ, có thể tùy ý đẩy cho người khác?"
Từ cái ngày nàng gả cho hắn, hắn đã nhận định nàng là nữ nhân của hắn, nữ nhân mà Vệ Giới hắn công nhận lại đẩy hắn ra bên ngoài, đây quả là vô cùng nhục nhã!
Hay nàng cho rằng, cả đời này, Vệ Giới hắn còn có thể tái giá với một Phượng vương phi khác?
“Ngươi nghe cho kỹ đây, bổn vương lấy ngươi là vì hiệp nghị kia, nhưng nếu ngươi đã gả cho bổn vương thì thân làm một người vợ, phải có tự giác đối nhân xử thế tương xứng."
“Đương nhiên, bổn vương cũng sẽ cố hết sức mình làm một trượng phu tốt, thậm chí cũng sẽ cố sức vì nghĩa vụ của một phụ thân. Vương phi của Vệ Giới ta chỉ có một là Linh Diên ngươi, kiếp này ngươi sống là ngươi của ta, chết là quỷ của ta, đừng có mà mơ tưởng đến những ý nghĩ không nên có. Nghe rõ chưa?"
Linh Diên ngơ ngác nhìn hắn, bị âm điệu mạnh mẽ và thanh âm đinh tai nhức óc làm cho mơ hồ.
“Ngươi, sao đột nhiên lại nghiêm trọng hóa lên vậy, cái gì mà thần thần đạo đạo, nói cái gì đấy hả?"
Gì mà phải có tự giác đối nhân xử thế của một người vợ?
Từ khi nào nàng không có tự giác của một người vợ rồi hả?
Cái gì mà đẩy hắn vào vòng tay của những nữ nhân khác chứ?
Cái này còn kỳ hơn, từ khi nào thành nàng giao hắn cho nữ nhân khác rồi? Rõ ràng là Vệ Du Sâm giao hắn cho những nữ khác mà?
Người này, đừng bảo nhầm đối tượng nhá?
Nhưng… lời quát lớn đầy khí phách vừa nãy, có phải là tỏ tình với nàng không?
Vì sao tâm tình của nàng chuyển từ âm u sang quang đãng rồi, còn cả một dòng nhiệt ấm áp chảy xuôi vào trong tim nàng nữa?
Ngây ra như phỗng một lúc, ánh mắt nàng bỗng dưng sáng ngời, tinh thần trong nháy mắt phấn chấn hắn, dùng ánh mắt vừa nóng bỏng vừa sùng bái, tràn ngập chờ mong nhìn về phía hắn.
“Phượng vương điện hạ thân yêu!!"
“Xin hỏi, người đang tỏ tình với người yêu thương nhất là Phượng vương phi hay sao?"
Thân yêu?
Yêu thương nhất?
Khóe mắt Vệ Giới giật một cái, thân thể run lên, trong nháy mắt toàn thân nổi một tầng da gà.
Ông trời ơi, cái giọng buồn nôn này, đúng là nhảy ra từ miệng Linh Diên sao?
Vì sao hắn có cảm giác nữ nhân của hắn không giống những nữ nhân khác vậy?
Thần sắc hắn nghiêm nghị như vậy, thế mà nàng còn không thấy sợ, ngược lại mắt còn lấp la lấp lánh nhìn hắn.
Nhìn cái mong chờ, ngây ngô ngốc ngốc kết hợp với khuôn mặt đen kịt phì phì của nàng, chết tiệt thế mà hắn lại nghĩ đến con mèo mập ngu ngốc mà Thanh Thần nuôi!
“Khụ, ừ, khụ khụ." Vệ Giới không được tự nhiên dịch cơ thể, ngón tay nắm cằm người nào đó cũng không tự giác hạ xuống.
Nhưng không đợi hắn lùi về sau, Linh Diên đã chủ động tiến lên, kéo tay hắn lại, tách mở bàn tay to lớn ra rồi sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vệ Giới, bàn tay trắng nõn của hắn dán vào cái má đen mềm mại.
Sau đó, nàng dùng một biểu cảm mà hắn chưa từng thấy qua, chớp chớp mắt nhìn hắn chằm chằm.
“Cảm nhận được không? Nơi đây nóng, trái tim cũng nóng, không phải là ta không có cảm giác, cũng không phải máu lạnh vô tình."
“Vệ Giới, ngươi có biết ngươi vừa nói cái gì không? Có biết là sau khi ngươi nói những lời này, có ý nghĩa như thế nào không?"
“Ngươi nhìn một chút, nhìn gương mặt này của ta, nhìn rõ không? Giờ ngươi nói cho ta biết, lời ngươi vừa mới nói, là nghiêm túc sao?"
Biểu cảm của Vệ Giới không có chút biến hóa nào, ánh mắt dần tụ lại lên mặt nàng, đôi tay như ngọc vuốt nhè nhẹ gò má non mềm của nàng. Trong chốc lát, chung quanh yên tĩnh, bốn mắt nhìn nhau, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Trong mắt hắn có nàng, trong mắt nàng có hắn, biết bao xúc cảm trong chớp mắt này!
Khi chu vi được bao phủ một mảng bong bóng hồng phấn, đột nhiên-
Đôi má Linh Diên tự nhiên đau xót, hư ảo vừa mới được ngưng tụ, chốc lát vỡ tan thành bọt bong bóng!
Bức tranh lãng mạn cũng lập tức xảy ra biến hóa.
“A, a, đau quá, đau quá, tên Vệ Giới kia, buông tay ra, buông tay, ngươi có buông hay không? Ngươi mà không buông bà đây đâm chết ngươi!"
Ai có thể ngờ, Vệ Giới vừa mới có biểu cảm dịu dàng vuốt ve người của mình lại đột nhiên chuyển thành bóp chặt khuôn mặt này chứ?
Hơn nữa còn bóp vô cùng tàn nhẫn, kìm kẹp quai hàm phình to của nàng, nhưng lúc nàng xù lông lên như vậy, khóe môi hắn mới nhếch lên ý ‘đây mới là bức tranh mà ta muốn’.
“Hử? Ngươi khẳng định là ngươi có thể ra tay?"
Vì đau nhức, đáy mắt Linh Diên đã làm bộ đáng thương trào ra nước mắt, nàng vừa vỗ tay hắn vừa uất ức trừng hắn: “Vệ Giới, tên lừa đảo kia, lừa đảo, hu hu hu, thả ra, đau quá, thật sự rất đau, mặt của ta, mặt của ta sắp sưng lên rồi."
“Sưng thì sưng thôi, dù sao vốn dĩ mặt ngươi đã bị sưng rồi."
Mịa, sao lại huỵch toẹt như thế cơ chứ?
Thấy đôi mắt to xinh đẹp của nha đầu béo trong ngực có xu thế trợn ngược xuống, Vệ Giới cũng thấy trừng phạt vậy là đủ rồi, nên cực kỳ tốt bụng thả nàng ra.
Vừa buông lỏng, nha đầu kia lập tức nhảy cách hắn ba thước.
Mặt đề phòng bịt lấy mặt mình, trợn mắt nhìn hắn: “Hèn. Bỉ. Tiện. Thẹn. Hạ. Lưu!"
Thấy bộ dáng tròn vo của nàng, đúng là làm tan chảy người nào đó. Ai nói nữ nhân nhà hắn có vóc người xấu chứ?
Nhìn đi, nhìn dáng điệu ngây thơ chân thành này đi, nếu đưa nàng một cái đuôi, chắc chắn sẽ là một con mèo đen mập mạp đang xù lông!
Linh hoạt, cá tính hệt như con mèo nhà, nhà mấy người có không?
Những nhà kia đều như người gỗ đúc ra cùng một khuôn, làm gì có chuyện có con mèo mập tinh nghịch đáng yêu như này chứ!
“Tới đây." Vệ Giới vẫy tay với nàng, bản thân thì ngồi xuống, sau đó liếc xéo nàng: “Không đói hay sao? Còn trễ nải nữa thì cẩn thận đồ ăn nguội hết!"
Được nhắc nhở như vậy, Linh Diên mới phát hiện bản thân vẫn chưa được ăn mấy miếng, mỹ thực trước mắt, còn là do An Na nhà họ đặc biệt làm, hiển nhiên không thể lãng phí được.
Thế là ngoan ngoãn đi đến trước mặt hắn, đề phòng nhìn hắn một cái, phát hiện sự chú ý của hắn đã rời lên trước mặt đồ ăn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống.
“Ngươi để Hạ Vân Hà thay ngươi lộ diện trong mọi trường hợp đúng không?"
Linh Diên vừa gắp được một đũa thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, chợt thấy Vệ Giới liếc xéo mắt nhìn nàng.
Nàng hơi nhíu mày, xem ra trong Phượng vương phủ, không gì là qua mắt được Vệ Giới.
Lúc này nàng cắn đũa, gật gật đầu: “Không ổn sao?"
Vệ Giới nhếch mi, cười như không cười nhìn nàng: “Ngươi đã báo cho người ta, lúc này lại hỏi ta có ổn không, ngươi có cảm thấy đã muộn rồi không?"
Linh Diên bĩu môi, đồng ý gật đầu: “Đúng là hơi muộn, thế mà ngươi còn hỏi?"
“Nếu bổn vương không nói ra thì chẳng phải bị ngươi bán đi lúc nào cũng không biết."
Người nào đó không chút khách khí nói khiến Linh Diên hơi nhíu mày. Hắn có ý gì chứ? Gì mà nàng bán hắn đi? Nàng bán hắn cái gì?
Còn nữa, nàng mà dám bán hắn đi sao? Nàng mà có năng lực bán hắn ấy hả?
Thấy bộ dạng ngơ ngác ngốc nghếch của nàng, Vệ Giới tức như ăn phải bùn, lắc lắc đầu, bộ dáng hận không thể rèn sắt thành thép.
“Tự mình suy nghĩ cho kỹ, bản thân nên làm gì, không nên làm gì, bổn vương là của ngươi, nghe rõ chưa? Không chỉ như vậy, ngươi cũng là của bổn vương, không phải kiểu chó mèo gì cũng có thể thân cận!"
Ể…, lời này, sao nghe không được tự nhiên gì thế?
Cái gì mà tỷ đây là của ngươi, ngươi là của tỷ?
Rõ ràng tỷ đây là của chính mình mà?
Nhưng, rốt cuộc lời này của hắn có ý gì chứ?
Linh Diên không tự chủ nhét một ngụm cơm vào miệng, trong đầu chỉ nghĩ đến cuộc đối thoại giữa hai người, nghĩ đến cuối cùng, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ chuyện này.
Chảy mồ hôi, đừng bảo là lão nam nhân này cho là nàng để Hạ Vân Hà đi thay mình mấy cái yến hội kia đồng nghĩa là giao hắn cho nàng ta nhé?
Bảo sao tự nhiên lại văn vẻ ngay ở đây, trước cái độ tuổi này và khuôn mặt này của nàng, thậm chí còn có một cuộc tỏ tình thâm tình đến thế.
Ôi mẹ ơi, đã bảo là sao đột nhiên hắn lại chạy đi nói cái gì mà “lúc không tự tin rất xấu". Rõ ràng là hắn đang trách nàng không đủ tự tin mà!
Ngay cả sau đó hắn hôn nàng, với gương mặt này. Đúng, đúng, đúng, vừa nãy còn bị hắn bấm một cái, bị gián đoạn, nàng vẫn chưa xác định hắn có nghiêm túc với nàng hay không đâu!
Nghĩ tới đây, nàng đặt đũa xuống cạch một tiếng, sau đó hai tay chống mặt bàn, phắt cái đứng dậy, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn Vệ Giới chòng chọc.
“Vừa nãy ngươi vẫn chưa trả lời ta đâu, ngươi rất nghiêm túc với ta?" Nói xong, ngón tay còn chỉ chỉ giữa hai người.
Vệ Giới đang chậm rãi ăn cơm, không nói chứ, nha đầu này đúng là không sai, đồ ăn ở đây đúng là còn ngon hơn đầu bếp trong vương phủ nấu, nha đầu mập này rất biết hưởng thụ đấy.
Thấy hắn không thèm liếc mình một cái, cứ tưởng người này có ý tránh né, lúc này bĩu môi khinh thường: “Ta đã nói rồi mà, nam nhân các ngươi sao có thể hứng thú với ta được chứ? Nói cứ như thật, làm hại tỷ đây suýt nữa tin thật, chậc!"
Ngay khi Linh Diên chuẩn bị ngồi xuống, giọng nói không rõ cảm xúc của Vệ Giới vang lên sau lưng.
“Con mắt kia của ngươi thấy bổn vương đang trêu chọc ngươi hay sao? Không ngờ bổn vương nói nhiều như thế, toàn bộ đều như đàn gảy tai trâu đúng không?"
“Nữ nhân như ngươi, da phế, dáng người phế, sao giờ ngay cả não cũng phế rồi?"
“Bổn vương không chê ngươi, còn nữ nhân là ngươi rõ ràng là ghét bỏ bổn vương, đúng không? Có phải hay không?"
Sau khi Vệ Giới chất vấn, Linh Diên mặt quỷ quái quay mình nhìn hắn, không sợ chết đáp lại.
“Không phải, bổn cô nương năm nay mới mười một tuổi, còn chưa đến tuổi cập kê, chưa được tính là nữ nhân, là bé gái, là cô nương, hiểu chưa?"
“Ông đây không biết!"
Oh my god, cái tên nam nhân sắc mặt như khối băng ngàn năm thế mà lại nói tục, móa nó, có đúng là nàng đang không nằm mơ không?
“Sao ngươi cứ như bị rút gân vậy hả? Không tự tin như thế? Linh Diên, tự ngươi nhìn bản thân xem ngươi có điểm nào giống bé gái không hả?"
“Đầu óc của ngươi, tư tưởng của ngươi, trí tuệ của ngươi, y thuật của ngươi, thực lực của ngươi. Toàn bộ đều nói cho chúng ta biết ngươi là một nữ nhân thành thục, có tư tưởng của riêng mình. Cái đó và tuổi tác thì có quan hệ chó gì với nhau?"
“Nếu ngươi đã vào Phượng vương phủ, gả cho Vệ Giới ta thì ngươi chính là nữ nhân của bổn vương. Sau này bổn vương mà nghe ngươi lấy lí do tuổi tác ra, bổn vương sẽ không quát ngươi như hôm nay nữa, chỉ là sẽ… bóp chết ngươi!"
Linh Diên bị hắn uy hiếp như vậy, chợt cảm thấy da đầu tê dại, hít thở không thông, rùng mình một cái.
Linh Diên chưa bao giờ thấy Vệ Giới nói nhiều như hôm nay, đột nhiên cảm thấy bản thân như đang ở trong mộng.
Những lời vừa rồi của hắn đã nhắc nhở chính bản thân nàng, đây không phải là mơ, nàng không nên mất tự tin, không nên không có sự tin tưởng vào bản thân, không nên tự ti, càng không được tự áp chế chính bản thân mình.
“Ngươi-" Linh Diên rất muốn hỏi, hỏi xem là hắn bị cái gì kích thích, nhưng lại bị một ánh mắt lạnh như băng của Vệ Giới phóng đến. Sợ tới mức lời vừa ra đến khóe miệng thì nuốt mạnh trở lại
Vệ Giới nhìn nàng như vậy, cũng không ép buộc nàng quá mức, lúc này đứng lên, nhìn nàng từ trên cao xuống.
“Những lời ngày hôm nay, bổn vương sẽ không lặp lại lần thứ hai, ngươi thân là vương phi của bổn vương, nên làm chuyện Phượng vương phi nên làm, mà không phải là trốn tránh nó!"
“Linh Diên, ngươi cũng nên tin tưởng vào bản thân mình, không phải ai cũng sẽ chú ý đến vẻ bề ngoài, có đôi khi trí tuệ và thực lực mới là mấu chốt để giành thắng lợi. Mà bộ túi da kia, ha ha, bổn vương chưa bao giờ để vào trong mắt!"
Nhìn bóng lưng của Vệ Giới, Linh Diên ngơ ngác sờ mặt mình, thật sự là không quan trọng sao?
Trước mặt nàng hiển hiện lên khuôn mặt khi có vết sẹo như con rết của Vệ Giới, hình như nàng đã hiểu ý của hắn.
Tác giả :
Vân Mộc Tinh