Nghịch Thiên Tà Thần
Chương 32: Băng tiên uy hiếp
Team: Vạn Yên Chi Sào.
Nghe xong lời Tiêu Mạc Sơn nói, Tiêu Cuồng Vân nào còn dám lên mặt. Biểu cảm nhanh chóng thu liễm, ngửa đầu nói:
- Hóa ra là Sở tiên tử của Băng Vân tiên cung, vãn bối Tiêu Cuồng Vân Tiêu tông, có thể ở đây vô tình gặp được, Cuồng Vân cảm thấy sâu sắc vạn hạnh. Chính là, sao hôm nay Sở tiên tử lại hạ mình đích thân tới thành nhỏ Lưu Vân thành này? Chẳng lẽ có chuyện gì qua trọng? Gia phụ từng nói, nếu như gặp tiên tử của Băng Vân tiên cung, nhất định phải lễ ngộ có thừa, nếu quả thật có chỗ giúp được, xin Sở tiên tử cứ mở miệng.
Nghe được bốn chữ “Băng Vân tiên cung" từ trong miệng Tiêu Cuồng Vân, tất cả mọi người trong nháy mắt trố mắt, trong cổ họng phát ra âm thanh “Ùng ục" đều nhịp.
Lưu Vân thành nho nhỏ này hôm nay được thần tiên đường nào chiếu cố? Bình thường là nơi ngay cả tông môn hạng ba cũng chẳng thèm ngó tới, hôm nay chẳng những có người Tiêu tông đến đây, thậm chí ngay cả người của Băng Vân tiên cung cũng đến!
Khó trách nữ tử này có khí chất siêu phàm thoát tục như thế, dung nhan càng khuynh quốc khuynh thế, còn có thể Huyền độ hư không, hóa ra nàng vốn chính là người của Băng Vân tiên cung, hơn nữa địa vị ở Băng Vân tiên cung tuyệt đối không thấp! Bằng không Tiêu Cuồng Vân là nhi tử tông chủ Tiêu tông, cũng không đến mức cẩn thận khách khí với nàng như vậy.
- Tại sao ta phải tới đây?
Sở Nguyệt Ly lạnh mi nói:
- Tiêu tông các ngươi đã khi dễ lên đầu đệ tử của ta, chẳng lẽ còn muốn vô thanh vô tức nhìn nàng tùy ý cho các ngươi khi dễ sao?
- Đệ tử của ngươi?
Tiêu Cuồng Vân ngớ ra, sau đó biến sắc, kinh hãi nói:
- Sở tiên tử, đệ tử ngươi nói… Chẳng lẽ là… Hạ Khuynh Nguyệt?
Mà lúc này Hạ Khuynh Nguyệt cũng đã đi tới dưới người Sở Nguyệt Ly, cung kính nói:
- Sư phụ.
Hai chữ đơn giản này, khiến sắc mặt Tiêu Cuồng Vân mãnh liệt co giật căng lên, Tiêu Ngọc Long hoàn toàn dại ra, người của Tiêu môn, còn có đại quyền quý ở Lưu Vân thành tất cả nghẹn họng nhìn trân trối, khiếp sợ đến trái tim thiếu chút nữa ngừng đập.
Ông trời của ta! Thiên kim Hạ gia này lại là đệ tử của Băng Vân tiên cung! Trong Lưu Vân thành này, thế mà lại tồn tại một đệ tử của Băng Vân tiên cung!!
Sắc mặt mọi người nhìn về phía Hạ Khuynh Nguyệt bỗng chốc thay đổi, thay đổi đến vô cùng khiếp sợ và kính sợ. Ngay cả ánh mắt nhìn về phía Hạ Hoằng Nghĩa cũng thay đổi mạnh.
Tiêu Ngọc Long ngẩn người hồi lâu, sau đó đột nhiên mồ hôi lạnh túa ra. Hạ Khuynh Nguyệt này lại là đệ tử của Băng Vân tiên cung… Lúc trước hắn còn có ý đồ đùa giỡn nàng, lúc đó bị nàng giáo huấn đến chật vật không chịu nổi, hắn còn căm phẫn trong lòng, nhưng lúc này nghĩ đến, hắn còn có thể còn sống trở về quả thật chính là kiếm không được một cái mạng! Đùa giỡn đệ tử của Băng Vân tiên cung… Toàn bộ Thương Phong đế quốc này có mấy người có lá gan này?
Chuyện này coi như bỏ qua, hôm nay ép tan Tiêu Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt, cũng là do hắn hiến kế sách cho Tiêu Cuồng Vân, thậm chí ngay cả sau khi ép Tiêu Triệt rời đi sau đó Tiêu Cuồng Vân đoạt Hạ Khuynh Nguyệt tới tay như thế nào đều thay Tiêu Cuồng Vân lập xong kế hoạch rồi… Nếu chuyện đó bị Băng Vân tiên cung biết được, hắn quả thật phải chết không có chỗ chôn.
Khi mồ hôi lạnh túa ra, Tiêu Ngọc Long nhìn về phía Tiêu Cuồng Vân, khuôn mặt tỏ vẻ khẩn cầu.
- Hóa ra… Hóa ra Hạ Khuynh Nguyệt đúng là đệ tử của quý cung, chuyện này… Trước đó vãn bối hoàn toàn không biết chuyện, cho nên mới có chút hiểu lầm.
Nếu như là đệ tử tông môn khác, Tiêu Cuồng Vân quả quyết không để trong lòng. Nhưng Băng Vân tiên cung lại khác! Băng Vân tiên cung đều không phải tông môn kiểu gia tộc truyền thừa, đệ tử của các nàng đều là phái nữ, đều là người tư chất thượng ưu được chọn lựa từ các nơi trên Thương Phong đại lục, cho nên trên quy mô tông môn, là ít nhất trong tứ đại tông môn, nhưng cho dù như thế, vẫn có thể đứng vị trí thứ hai trong tứ đại tông môn, luận cấp độ thực lực không phải bàn cãi. Mỗi đệ tử trong cung đều có tư chất cực cao, tuyệt đối không phải tài trí bình thường, mà mỗi một người đều được Tiên cung toàn lực bảo vệ. Trêu chọc đệ tử trong tông môn khác có lẽ chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí đánh nhau chết một người hoặc một đám đệ tử ở tông môn khác đều là chuyện thường xảy ra, nhưng trêu chọc Băng Vân tiên cung… Cho dù là nữ tử cấp bậc thấp nhất trong cung, Tiên cung cũng sẽ cường ngạnh đối lại, không cho câu trả lời thuyết phục thỏa mãn, tuyệt đối không bỏ qua!
- Hiểu lầm? Tốt nhất là hiểu lầm. Ngươi còn muốn tiếp tục xé nát hôn thư của đệ tử trong cung ta?
Vẻ mặt Sở Nguyệt Ly hờ hững, ánh mắt quét tới, không ai dám đối diện. Mặc dù nàng chỉ là một nữ tử, nhưng phái nam ở đây đều có cảm giác nàng giống như tiên ở nguyệt cung, bản thân là một kẻ phàm phu, tự biết tự ti mặc cảm, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nhiều một cái.
- Nếu là hiểu lầm, tại hạ không dám.
Tiêu Cuồng Vân coi như trấn định nói:
- Nhưng mà, vãn bối có một chuyện không hiểu… Tuy vãn bối am hiểu sự tình rất ít, nhưng cũng biết tiên tử của Băng Vân tiên cung đều cấm tình cấm dục, cũng không được kết hôn, vì sao vị Hạ Khuynh Nguyệt này lại…
- Hừ! Băng Vân quyết của cung ta đúng là cần cấm tình cấm dục, nhưng lại chưa bao giờ cấm đệ tử kết hôn. Khuynh Nguyệt mười hai tuổi gia nhập cung ta, nhưng vẫn không muốn theo ta hồi cung, chỉ vì mười sáu tuổi gả cho Tiêu Triệt, nhưng cũng không vì tình, chỉ vì hứa hẹn. Trọng tín trọng nghĩa như thế, tâm tính thuần lương, cung ta tự nhiên sẽ không ngăn cản, cho dù cung ta thật sự cấm kết hôn, cũng có thể phá lệ này. Tiêu công tử, ngươi còn nghi vấn gì không?
Sở Nguyệt Ly lạnh lùng nói. Giọng nói bình thản, lại từng chữ như băng, làm cho người ta nghe vào trong tai, trong lòng không thể kiềm chế ngầm phát lạnh, vốn không dám sinh ra một chút tâm tư phản bác.
- Không có không có, đây thật sự là một hiểu lầm.
Tiêu Cuồng Vân vội vàng nói, sau đó không thể không chuyển hướng sang Hạ Khuynh Nguyệt, nói:
- Hạ tiên tử, mới vừa rồi không biết ngươi là đệ tử Băng Vân tiên cung, chỉ là đường đột, kính xin đừng để trong lòng.
Thân phận của nhi tử tông chủ Tiêu tông tự nhiên cao hơn thân phận của một đệ tử bình thường trong Băng Vân tiên cung, nhưng khiếp sợ Sở Nguyệt Ly ở đây, hắn không thể không yên phận một chút. Bởi vì đây là nơi xa xôi không được người chú ý, bên người cũng chỉ mang theo Tiêu Mạc Sơn và Tiêu Bát Tiêu Cửu, nếu chọc giận Sở Nguyệt Ly mất hứng, trên đường bọn họ trở về. Tiêu diệt toàn bộ bọn họ, sau đó hủy diệt dấu vết, bọn họ cũng chỉ có thể chết vô ích.
Trước khi đến, hắn nào có thể nghĩ tới nơi tồi tàn như thế này lại sẽ xuất hiện nhân vật cấp bậc như Sở Nguyệt Ly.
Hắn muốn nhúng chàm Hạ Khuynh Nguyệt đã không có khả năng, không công uổng phí tâm tư hơn nửa ngày. Ở trước mặt Sở Nguyệt Ly không thể không đàng hoàng tử tế, cũng khiến cho trong lòng hắn bực tức. Ngực hắn phập phồng một trận, sau đó ánh mắt chuyển về phía Tiêu Linh Tịch… Tuy rằng Hạ Khuynh Nguyệt đã không có khả năng, nhưng ít nhất còn có một người! Sở Nguyệt Ly sẽ che chở cho Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng tuyệt đối không có khả năng che chở cho người ngoài như Tiêu Linh Tịch! Bằng không, tại sao nàng không xuất hiện khi Tiêu Triệt bị trục xuất, mà vừa khéo khi khóe mắt chuyển hướng lên trên người Hạ Khuynh Nguyệt thì mới xuất hiện.
Đúng vậy, đối với Sở Nguyệt Ly mà nói, nàng chỉ quan tâm đến Hạ Khuynh Nguyệt. Những người khác như thế nào, vốn không hề có liên quan gì đến nàng. Nàng không có lý do, càng không có nghĩa vụ can thiệp.
- Sở tiên tử đích thân tới, Tiêu môn các ngươi coi như vẻ vang cho kẻ hèn này! Như vậy, cũng nên bắt đầu chính sự ngày hôm nay của chúng ta.
Tiêu Cuồng Vân nghiêm mặt, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiêu Linh Tịch:
- Trước tiên… Tiêu Bát Tiêu Cửu! Trước bắt lấy kẻ trộm thông huyền tán này! Ngày mai mang về Tiêu tông xử lý!
Một câu “Ngày mai mang về Tiêu tông xử lý", khiến cho người ngu đi nữa cũng hiểu được tại sao Tiêu Cuồng Vân lại muốn trình diễn một màn giá họa đê tiện vô sỉ như vậy. Tuy rằng trận giá họa này đã bị Tiêu Triệt vạch trần trước mặt mọi người, nhưng dưới áp chế tuyệt đối của Tiêu tông, hoàn toàn không chậm trễ Tiêu Cuồng Vân tiếp tục tiến hành.
- Vâng, thiếu chủ!
Tiêu Bát Tiêu Cửu đồng thời xuống đài, ép thẳng đi về phía Tiêu Linh Tịch đang thất thố.
- Sư phụ!
Hạ Khuynh Nguyệt thấy như thế, vội vàng dùng ánh mắt ý bảo Sở Nguyệt Ly, hy vọng nàng có thể bảo vệ Tiêu Linh Tịch… Ít nhất không để cho nàng ấy bị Tiêu Cuồng Vân mang đi. Nhưng Sở Nguyệt Ly lại làm như không biết, không chút phản ứng nào.
Trong nét mặt của Hạ Khuynh Nguyệt nhiều thêm vẻ lo lắng, trên mặt nàng hiện vẻ cầu khẩn nói:
- Sư phụ, người cũng đã nhìn ra, hôm nay Tiêu Cuồng Vân vốn nhằm vào con, Tiêu Triệt bởi vì con mà bị liên lụy, mới bị trục xuất ra khỏi Tiêu môn. Trước khi hắn đi, thỉnh cầu con bảo vệ tốt cho gia gia và tiểu cô của hắn, con đáp ứng… Đây xem như chuyện cuối cùng con làm vì hắn, sau chuyện này, con sẽ lập tức theo sư phụ về Băng Vân tiên cung, từ nay về sau ở lại Tiên cung, tĩnh tâm tu huyền… Xin sư phụ thành toàn!
Tròng mắt Sở Nguyệt Ly khẽ động, lại hơi thở dài một tiếng. Tay phải nâng lên, nhẹ nhàng vung.
Thoáng chốc, một cỗ hàn khí từ trên trời giáng xuống, khiến toàn thân Tiêu Bát Tiêu Cửu bỗng nhiên lạnh lẽo, bước chân dừng ở đó, cũng không dám bước về phía trước nữa.
Sắc mặt Tiêu Cuồng Vân nhất thời khẽ thay đổi, hắn vững vàng nói:
- Sở tiên tử, ngươi đây là có ý gì? Mới vừa rồi Sở tiên tử chỉ trích Tiêu tông ta không nên nhúng tay vào chuyện hôn sự của đệ tử quý cung… Nhưng trước mắt chúng ta đang xử lý chuyện trong tông ta, Sở tiên tử chẳng lẽ muốn nhúng tay?
- Không! Ta cũng không có hứng thú nhúng tay vào chuyện của Tiêu tông ngươi.
Vẻ mặt Sở Nguyệt Ly lạnh lùng, mắt không gợn sóng:
- Ta chỉ thấy có chút việc nhìn không quen, cho nên tùy tâm ra tay mà thôi. Ngươi nói đây là việc trong Tiêu tông ngươi, như vậy, Tiêu Linh Tịch là người trong Tiêu tông ngươi sao?
Tiêu Cuồng Vân lắc đầu:
- Không phải! Nhưng mà nàng ta trộm, là thông huyền tán của tông ta!
- Nhưng theo trước đó ta nghe được, thông huyền tán này là quà tặng ngươi mang từ Tiêu tông đến, vào ngày hôm qua đã đưa cho Tiêu mô. Thế nào, đồ Tiêu tông các ngươi đã đưa ra ngoài, lại còn thuộc về Tiêu tông các ngươi? Chuyện này truyền đi, sẽ không sợ bị người nhạo báng?
Sở Nguyệt Ly không chút khách khí nói.
Tiêu Cuồng Vân nhất thời trừng mắt, á khẩu không trả lời được.
- Tiêu Linh Tịch là người Tiêu môn, không phải Tiêu tông ngươi. Thông huyền tán này cũng là đồ thuộc Tiêu môn, mà không phải là đồ của Tiêu tông ngươi. Như vậy, cho dù Tiêu Linh Tịch ăn trộm thông huyền tán, cũng nên do Tiêu môn trừng phạt, không liên quan đến Tiêu tông ngươi cái gì.
Mắt Sở Nguyệt Ly liếc xéo, nhìn về phía Tiêu Vân Hải, chỉ một ánh mắt, đã khiến toàn thân Tiêu Vân Hải run bắn, toàn bộ thân thể theo bản năng đều thấp đi một nửa. Sở Nguyệt Ly thản nhiên nói:
- Tiêu môn chủ, người trộm cắp trong môn các ngươi, nên luận xử như thế nào?
Tiêu Vân Hải nhìn thoáng qua Tiêu Cuồng Vân, cắn răng một cái, cố giả bộ trấn định nói:
- Nếu như đệ tử môn hạ phạm phải trộm cướp… Nhẹ nhất cấm bế sau núi ba tháng… Tiêu Linh Tịch trộm là bảo vật quan trọng do Tiêu tông đưa tới, nên xử phạt nặng… Cấm bế sau núi mười lăm năm, trong mười lăm năm, không được bước ra khe núi tư quá sau núi nửa bước!
Sở Nguyệt Ly dời mắt, không nói gì thêm.
- Vậy ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không nhốt nàng ta vào khe núi tư quá gì đó kia!
Tiêu Cuồng Vân trầm mặt xuống quát! Tuy rằng trong lòng không cam thêm bực tức, nhưng cho dù hắn ngốc đi nữa, cũng biết Sở Nguyệt Ly đã cho hắn thể diện tương đối, bằng không, nàng đại khái có thể trực tiếp vạch trần đây là do hắn giá họa, khiến cho hắn không làm gì Tiêu Linh Tịch được đồng thời còn khiến cho hắn mất hết mặt mũi, không xuống đài trước mặt mọi người được.
Tuy rằng Sở Nguyệt Ly không vạch trần Tiêu Cuồng Vân trước mặt mọi người, không cứu vãn trong sạch cho Tiêu Linh Tịch, nhưng Tiêu Liệt vẫn thi lễ thật sâu với nàng, trong lòng tràn đầy cảm kích. Đường đường là Băng Vân thất tiên, nhân vật tôn quý cỡ nào, làm được một bước như vậy cho nữ Tiêu môn nho nhỏ, coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, đại ân đại đức… Ít nhất, nàng khiến cho Tiêu Linh Tịch thoát khỏi ác mộng bị Tiêu Cuồng Vân mang về Tiêu tông.
- Ta dạy nữ nhi không đúng, lại lừa gạt Tiêu môn mười mấy năm, nên bị nhận phạt nặng tương tự. Cũng nhốt ta vào trong khe núi tư quá đi.
nhìn về phía tứ trưởng lão Tiêu Thành, Tiêu Liệt tỏ vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói.
Sở Nguyệt Ly ở bên cạnh, Tiêu Thành nào dám lỗ mãng, nói cũng không dám nói nhiều một câu, rất quy củ mang Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch về phía sau núi.
Tuy rằng cuối cùng, vẫn rơi vào kết cục bi thảm cấm bế vẻn vẹn mười lăm năm, nhưng Hạ Khuynh Nguyệt biết, Sở Nguyệt Ly làm đến nước này cũng cơ bản đã cực hạn. Tiêu Liệt chủ động yêu cầu cùng bị nhốt đến khe núi tư quá, hiển nhiên muốn làm bạn với Tiêu Linh Tịch, đồng thời bảo vệ nàng. Có lẽ về an toàn, đã không cần lo lắng. Về phần sau này, chỉ có thể nhìn vận mệnh của bọn họ.
- Một khi đã như vậy, thầy trò chúng ta cũng không cần thiết phải dừng lại ở đây.
Sau khi Tiêu Linh Tịch và Tiêu Liệt bị mang đi, Sở Nguyệt Ly nhàn nhạt nói:
- Tiêu công tử, trước khi ngươi rời khỏi Lưu Vân thành, ta vẫn sẽ ở gần đây… Khuynh Nguyệt, chúng ta đi thôi.
Mấy câu nói cuối cùng của Sở Nguyệt Ly, khiến Tiêu Cuồng Vân âm thầm cắn răng… “Trước khi ngươi rời khỏi Lưu Vân thành, ta vẫn sẽ ở gần đây", những lời này của nàng, rõ ràng cho thấy đang cảnh cáo hắn đừng đánh chủ ý lên Tiêu Linh Tịch! Tuy rằng nàng chỉ vừa vặn bảo vệ an toàn cho Tiêu Linh Tịch, nhưng nàng đã muốn bảo vệ, liền tất nhiên sẽ bảo vệ đến cùng.
Sau khi Sở Nguyệt Ly mang theo Hạ Khuynh Nguyệt rời đi, Tiêu Cuồng Vân đánh một quyền thật mạnh, hung hăng nện trên tay cầm ghế ngồi, chấn động cả cái ghế thái sư biến thành gỗ vụn. Vốn tưởng rằng sẽ có hai mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đến tay, không nghĩ tới sau một phen tâm tư, cũng là giỏ trúc múc nước chẳng được gì. hậu quả, chẳng qua ép đi một tiểu nhân vật râu ria, lại nhốt hai người vào khe núi tư quá của Tiêu môn mà thôi, hoàn toàn không giống với kết quả mà hắn muốn!
Mà lúc này hắn vẫn còn không ý thức được, hắn chẳng những không hề đoạt được, mà thậm chí còn khiến bản thân và Tiêu tông phải chịu tai họa ngập trời!
Nghe xong lời Tiêu Mạc Sơn nói, Tiêu Cuồng Vân nào còn dám lên mặt. Biểu cảm nhanh chóng thu liễm, ngửa đầu nói:
- Hóa ra là Sở tiên tử của Băng Vân tiên cung, vãn bối Tiêu Cuồng Vân Tiêu tông, có thể ở đây vô tình gặp được, Cuồng Vân cảm thấy sâu sắc vạn hạnh. Chính là, sao hôm nay Sở tiên tử lại hạ mình đích thân tới thành nhỏ Lưu Vân thành này? Chẳng lẽ có chuyện gì qua trọng? Gia phụ từng nói, nếu như gặp tiên tử của Băng Vân tiên cung, nhất định phải lễ ngộ có thừa, nếu quả thật có chỗ giúp được, xin Sở tiên tử cứ mở miệng.
Nghe được bốn chữ “Băng Vân tiên cung" từ trong miệng Tiêu Cuồng Vân, tất cả mọi người trong nháy mắt trố mắt, trong cổ họng phát ra âm thanh “Ùng ục" đều nhịp.
Lưu Vân thành nho nhỏ này hôm nay được thần tiên đường nào chiếu cố? Bình thường là nơi ngay cả tông môn hạng ba cũng chẳng thèm ngó tới, hôm nay chẳng những có người Tiêu tông đến đây, thậm chí ngay cả người của Băng Vân tiên cung cũng đến!
Khó trách nữ tử này có khí chất siêu phàm thoát tục như thế, dung nhan càng khuynh quốc khuynh thế, còn có thể Huyền độ hư không, hóa ra nàng vốn chính là người của Băng Vân tiên cung, hơn nữa địa vị ở Băng Vân tiên cung tuyệt đối không thấp! Bằng không Tiêu Cuồng Vân là nhi tử tông chủ Tiêu tông, cũng không đến mức cẩn thận khách khí với nàng như vậy.
- Tại sao ta phải tới đây?
Sở Nguyệt Ly lạnh mi nói:
- Tiêu tông các ngươi đã khi dễ lên đầu đệ tử của ta, chẳng lẽ còn muốn vô thanh vô tức nhìn nàng tùy ý cho các ngươi khi dễ sao?
- Đệ tử của ngươi?
Tiêu Cuồng Vân ngớ ra, sau đó biến sắc, kinh hãi nói:
- Sở tiên tử, đệ tử ngươi nói… Chẳng lẽ là… Hạ Khuynh Nguyệt?
Mà lúc này Hạ Khuynh Nguyệt cũng đã đi tới dưới người Sở Nguyệt Ly, cung kính nói:
- Sư phụ.
Hai chữ đơn giản này, khiến sắc mặt Tiêu Cuồng Vân mãnh liệt co giật căng lên, Tiêu Ngọc Long hoàn toàn dại ra, người của Tiêu môn, còn có đại quyền quý ở Lưu Vân thành tất cả nghẹn họng nhìn trân trối, khiếp sợ đến trái tim thiếu chút nữa ngừng đập.
Ông trời của ta! Thiên kim Hạ gia này lại là đệ tử của Băng Vân tiên cung! Trong Lưu Vân thành này, thế mà lại tồn tại một đệ tử của Băng Vân tiên cung!!
Sắc mặt mọi người nhìn về phía Hạ Khuynh Nguyệt bỗng chốc thay đổi, thay đổi đến vô cùng khiếp sợ và kính sợ. Ngay cả ánh mắt nhìn về phía Hạ Hoằng Nghĩa cũng thay đổi mạnh.
Tiêu Ngọc Long ngẩn người hồi lâu, sau đó đột nhiên mồ hôi lạnh túa ra. Hạ Khuynh Nguyệt này lại là đệ tử của Băng Vân tiên cung… Lúc trước hắn còn có ý đồ đùa giỡn nàng, lúc đó bị nàng giáo huấn đến chật vật không chịu nổi, hắn còn căm phẫn trong lòng, nhưng lúc này nghĩ đến, hắn còn có thể còn sống trở về quả thật chính là kiếm không được một cái mạng! Đùa giỡn đệ tử của Băng Vân tiên cung… Toàn bộ Thương Phong đế quốc này có mấy người có lá gan này?
Chuyện này coi như bỏ qua, hôm nay ép tan Tiêu Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt, cũng là do hắn hiến kế sách cho Tiêu Cuồng Vân, thậm chí ngay cả sau khi ép Tiêu Triệt rời đi sau đó Tiêu Cuồng Vân đoạt Hạ Khuynh Nguyệt tới tay như thế nào đều thay Tiêu Cuồng Vân lập xong kế hoạch rồi… Nếu chuyện đó bị Băng Vân tiên cung biết được, hắn quả thật phải chết không có chỗ chôn.
Khi mồ hôi lạnh túa ra, Tiêu Ngọc Long nhìn về phía Tiêu Cuồng Vân, khuôn mặt tỏ vẻ khẩn cầu.
- Hóa ra… Hóa ra Hạ Khuynh Nguyệt đúng là đệ tử của quý cung, chuyện này… Trước đó vãn bối hoàn toàn không biết chuyện, cho nên mới có chút hiểu lầm.
Nếu như là đệ tử tông môn khác, Tiêu Cuồng Vân quả quyết không để trong lòng. Nhưng Băng Vân tiên cung lại khác! Băng Vân tiên cung đều không phải tông môn kiểu gia tộc truyền thừa, đệ tử của các nàng đều là phái nữ, đều là người tư chất thượng ưu được chọn lựa từ các nơi trên Thương Phong đại lục, cho nên trên quy mô tông môn, là ít nhất trong tứ đại tông môn, nhưng cho dù như thế, vẫn có thể đứng vị trí thứ hai trong tứ đại tông môn, luận cấp độ thực lực không phải bàn cãi. Mỗi đệ tử trong cung đều có tư chất cực cao, tuyệt đối không phải tài trí bình thường, mà mỗi một người đều được Tiên cung toàn lực bảo vệ. Trêu chọc đệ tử trong tông môn khác có lẽ chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí đánh nhau chết một người hoặc một đám đệ tử ở tông môn khác đều là chuyện thường xảy ra, nhưng trêu chọc Băng Vân tiên cung… Cho dù là nữ tử cấp bậc thấp nhất trong cung, Tiên cung cũng sẽ cường ngạnh đối lại, không cho câu trả lời thuyết phục thỏa mãn, tuyệt đối không bỏ qua!
- Hiểu lầm? Tốt nhất là hiểu lầm. Ngươi còn muốn tiếp tục xé nát hôn thư của đệ tử trong cung ta?
Vẻ mặt Sở Nguyệt Ly hờ hững, ánh mắt quét tới, không ai dám đối diện. Mặc dù nàng chỉ là một nữ tử, nhưng phái nam ở đây đều có cảm giác nàng giống như tiên ở nguyệt cung, bản thân là một kẻ phàm phu, tự biết tự ti mặc cảm, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nhiều một cái.
- Nếu là hiểu lầm, tại hạ không dám.
Tiêu Cuồng Vân coi như trấn định nói:
- Nhưng mà, vãn bối có một chuyện không hiểu… Tuy vãn bối am hiểu sự tình rất ít, nhưng cũng biết tiên tử của Băng Vân tiên cung đều cấm tình cấm dục, cũng không được kết hôn, vì sao vị Hạ Khuynh Nguyệt này lại…
- Hừ! Băng Vân quyết của cung ta đúng là cần cấm tình cấm dục, nhưng lại chưa bao giờ cấm đệ tử kết hôn. Khuynh Nguyệt mười hai tuổi gia nhập cung ta, nhưng vẫn không muốn theo ta hồi cung, chỉ vì mười sáu tuổi gả cho Tiêu Triệt, nhưng cũng không vì tình, chỉ vì hứa hẹn. Trọng tín trọng nghĩa như thế, tâm tính thuần lương, cung ta tự nhiên sẽ không ngăn cản, cho dù cung ta thật sự cấm kết hôn, cũng có thể phá lệ này. Tiêu công tử, ngươi còn nghi vấn gì không?
Sở Nguyệt Ly lạnh lùng nói. Giọng nói bình thản, lại từng chữ như băng, làm cho người ta nghe vào trong tai, trong lòng không thể kiềm chế ngầm phát lạnh, vốn không dám sinh ra một chút tâm tư phản bác.
- Không có không có, đây thật sự là một hiểu lầm.
Tiêu Cuồng Vân vội vàng nói, sau đó không thể không chuyển hướng sang Hạ Khuynh Nguyệt, nói:
- Hạ tiên tử, mới vừa rồi không biết ngươi là đệ tử Băng Vân tiên cung, chỉ là đường đột, kính xin đừng để trong lòng.
Thân phận của nhi tử tông chủ Tiêu tông tự nhiên cao hơn thân phận của một đệ tử bình thường trong Băng Vân tiên cung, nhưng khiếp sợ Sở Nguyệt Ly ở đây, hắn không thể không yên phận một chút. Bởi vì đây là nơi xa xôi không được người chú ý, bên người cũng chỉ mang theo Tiêu Mạc Sơn và Tiêu Bát Tiêu Cửu, nếu chọc giận Sở Nguyệt Ly mất hứng, trên đường bọn họ trở về. Tiêu diệt toàn bộ bọn họ, sau đó hủy diệt dấu vết, bọn họ cũng chỉ có thể chết vô ích.
Trước khi đến, hắn nào có thể nghĩ tới nơi tồi tàn như thế này lại sẽ xuất hiện nhân vật cấp bậc như Sở Nguyệt Ly.
Hắn muốn nhúng chàm Hạ Khuynh Nguyệt đã không có khả năng, không công uổng phí tâm tư hơn nửa ngày. Ở trước mặt Sở Nguyệt Ly không thể không đàng hoàng tử tế, cũng khiến cho trong lòng hắn bực tức. Ngực hắn phập phồng một trận, sau đó ánh mắt chuyển về phía Tiêu Linh Tịch… Tuy rằng Hạ Khuynh Nguyệt đã không có khả năng, nhưng ít nhất còn có một người! Sở Nguyệt Ly sẽ che chở cho Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng tuyệt đối không có khả năng che chở cho người ngoài như Tiêu Linh Tịch! Bằng không, tại sao nàng không xuất hiện khi Tiêu Triệt bị trục xuất, mà vừa khéo khi khóe mắt chuyển hướng lên trên người Hạ Khuynh Nguyệt thì mới xuất hiện.
Đúng vậy, đối với Sở Nguyệt Ly mà nói, nàng chỉ quan tâm đến Hạ Khuynh Nguyệt. Những người khác như thế nào, vốn không hề có liên quan gì đến nàng. Nàng không có lý do, càng không có nghĩa vụ can thiệp.
- Sở tiên tử đích thân tới, Tiêu môn các ngươi coi như vẻ vang cho kẻ hèn này! Như vậy, cũng nên bắt đầu chính sự ngày hôm nay của chúng ta.
Tiêu Cuồng Vân nghiêm mặt, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiêu Linh Tịch:
- Trước tiên… Tiêu Bát Tiêu Cửu! Trước bắt lấy kẻ trộm thông huyền tán này! Ngày mai mang về Tiêu tông xử lý!
Một câu “Ngày mai mang về Tiêu tông xử lý", khiến cho người ngu đi nữa cũng hiểu được tại sao Tiêu Cuồng Vân lại muốn trình diễn một màn giá họa đê tiện vô sỉ như vậy. Tuy rằng trận giá họa này đã bị Tiêu Triệt vạch trần trước mặt mọi người, nhưng dưới áp chế tuyệt đối của Tiêu tông, hoàn toàn không chậm trễ Tiêu Cuồng Vân tiếp tục tiến hành.
- Vâng, thiếu chủ!
Tiêu Bát Tiêu Cửu đồng thời xuống đài, ép thẳng đi về phía Tiêu Linh Tịch đang thất thố.
- Sư phụ!
Hạ Khuynh Nguyệt thấy như thế, vội vàng dùng ánh mắt ý bảo Sở Nguyệt Ly, hy vọng nàng có thể bảo vệ Tiêu Linh Tịch… Ít nhất không để cho nàng ấy bị Tiêu Cuồng Vân mang đi. Nhưng Sở Nguyệt Ly lại làm như không biết, không chút phản ứng nào.
Trong nét mặt của Hạ Khuynh Nguyệt nhiều thêm vẻ lo lắng, trên mặt nàng hiện vẻ cầu khẩn nói:
- Sư phụ, người cũng đã nhìn ra, hôm nay Tiêu Cuồng Vân vốn nhằm vào con, Tiêu Triệt bởi vì con mà bị liên lụy, mới bị trục xuất ra khỏi Tiêu môn. Trước khi hắn đi, thỉnh cầu con bảo vệ tốt cho gia gia và tiểu cô của hắn, con đáp ứng… Đây xem như chuyện cuối cùng con làm vì hắn, sau chuyện này, con sẽ lập tức theo sư phụ về Băng Vân tiên cung, từ nay về sau ở lại Tiên cung, tĩnh tâm tu huyền… Xin sư phụ thành toàn!
Tròng mắt Sở Nguyệt Ly khẽ động, lại hơi thở dài một tiếng. Tay phải nâng lên, nhẹ nhàng vung.
Thoáng chốc, một cỗ hàn khí từ trên trời giáng xuống, khiến toàn thân Tiêu Bát Tiêu Cửu bỗng nhiên lạnh lẽo, bước chân dừng ở đó, cũng không dám bước về phía trước nữa.
Sắc mặt Tiêu Cuồng Vân nhất thời khẽ thay đổi, hắn vững vàng nói:
- Sở tiên tử, ngươi đây là có ý gì? Mới vừa rồi Sở tiên tử chỉ trích Tiêu tông ta không nên nhúng tay vào chuyện hôn sự của đệ tử quý cung… Nhưng trước mắt chúng ta đang xử lý chuyện trong tông ta, Sở tiên tử chẳng lẽ muốn nhúng tay?
- Không! Ta cũng không có hứng thú nhúng tay vào chuyện của Tiêu tông ngươi.
Vẻ mặt Sở Nguyệt Ly lạnh lùng, mắt không gợn sóng:
- Ta chỉ thấy có chút việc nhìn không quen, cho nên tùy tâm ra tay mà thôi. Ngươi nói đây là việc trong Tiêu tông ngươi, như vậy, Tiêu Linh Tịch là người trong Tiêu tông ngươi sao?
Tiêu Cuồng Vân lắc đầu:
- Không phải! Nhưng mà nàng ta trộm, là thông huyền tán của tông ta!
- Nhưng theo trước đó ta nghe được, thông huyền tán này là quà tặng ngươi mang từ Tiêu tông đến, vào ngày hôm qua đã đưa cho Tiêu mô. Thế nào, đồ Tiêu tông các ngươi đã đưa ra ngoài, lại còn thuộc về Tiêu tông các ngươi? Chuyện này truyền đi, sẽ không sợ bị người nhạo báng?
Sở Nguyệt Ly không chút khách khí nói.
Tiêu Cuồng Vân nhất thời trừng mắt, á khẩu không trả lời được.
- Tiêu Linh Tịch là người Tiêu môn, không phải Tiêu tông ngươi. Thông huyền tán này cũng là đồ thuộc Tiêu môn, mà không phải là đồ của Tiêu tông ngươi. Như vậy, cho dù Tiêu Linh Tịch ăn trộm thông huyền tán, cũng nên do Tiêu môn trừng phạt, không liên quan đến Tiêu tông ngươi cái gì.
Mắt Sở Nguyệt Ly liếc xéo, nhìn về phía Tiêu Vân Hải, chỉ một ánh mắt, đã khiến toàn thân Tiêu Vân Hải run bắn, toàn bộ thân thể theo bản năng đều thấp đi một nửa. Sở Nguyệt Ly thản nhiên nói:
- Tiêu môn chủ, người trộm cắp trong môn các ngươi, nên luận xử như thế nào?
Tiêu Vân Hải nhìn thoáng qua Tiêu Cuồng Vân, cắn răng một cái, cố giả bộ trấn định nói:
- Nếu như đệ tử môn hạ phạm phải trộm cướp… Nhẹ nhất cấm bế sau núi ba tháng… Tiêu Linh Tịch trộm là bảo vật quan trọng do Tiêu tông đưa tới, nên xử phạt nặng… Cấm bế sau núi mười lăm năm, trong mười lăm năm, không được bước ra khe núi tư quá sau núi nửa bước!
Sở Nguyệt Ly dời mắt, không nói gì thêm.
- Vậy ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không nhốt nàng ta vào khe núi tư quá gì đó kia!
Tiêu Cuồng Vân trầm mặt xuống quát! Tuy rằng trong lòng không cam thêm bực tức, nhưng cho dù hắn ngốc đi nữa, cũng biết Sở Nguyệt Ly đã cho hắn thể diện tương đối, bằng không, nàng đại khái có thể trực tiếp vạch trần đây là do hắn giá họa, khiến cho hắn không làm gì Tiêu Linh Tịch được đồng thời còn khiến cho hắn mất hết mặt mũi, không xuống đài trước mặt mọi người được.
Tuy rằng Sở Nguyệt Ly không vạch trần Tiêu Cuồng Vân trước mặt mọi người, không cứu vãn trong sạch cho Tiêu Linh Tịch, nhưng Tiêu Liệt vẫn thi lễ thật sâu với nàng, trong lòng tràn đầy cảm kích. Đường đường là Băng Vân thất tiên, nhân vật tôn quý cỡ nào, làm được một bước như vậy cho nữ Tiêu môn nho nhỏ, coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, đại ân đại đức… Ít nhất, nàng khiến cho Tiêu Linh Tịch thoát khỏi ác mộng bị Tiêu Cuồng Vân mang về Tiêu tông.
- Ta dạy nữ nhi không đúng, lại lừa gạt Tiêu môn mười mấy năm, nên bị nhận phạt nặng tương tự. Cũng nhốt ta vào trong khe núi tư quá đi.
nhìn về phía tứ trưởng lão Tiêu Thành, Tiêu Liệt tỏ vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói.
Sở Nguyệt Ly ở bên cạnh, Tiêu Thành nào dám lỗ mãng, nói cũng không dám nói nhiều một câu, rất quy củ mang Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch về phía sau núi.
Tuy rằng cuối cùng, vẫn rơi vào kết cục bi thảm cấm bế vẻn vẹn mười lăm năm, nhưng Hạ Khuynh Nguyệt biết, Sở Nguyệt Ly làm đến nước này cũng cơ bản đã cực hạn. Tiêu Liệt chủ động yêu cầu cùng bị nhốt đến khe núi tư quá, hiển nhiên muốn làm bạn với Tiêu Linh Tịch, đồng thời bảo vệ nàng. Có lẽ về an toàn, đã không cần lo lắng. Về phần sau này, chỉ có thể nhìn vận mệnh của bọn họ.
- Một khi đã như vậy, thầy trò chúng ta cũng không cần thiết phải dừng lại ở đây.
Sau khi Tiêu Linh Tịch và Tiêu Liệt bị mang đi, Sở Nguyệt Ly nhàn nhạt nói:
- Tiêu công tử, trước khi ngươi rời khỏi Lưu Vân thành, ta vẫn sẽ ở gần đây… Khuynh Nguyệt, chúng ta đi thôi.
Mấy câu nói cuối cùng của Sở Nguyệt Ly, khiến Tiêu Cuồng Vân âm thầm cắn răng… “Trước khi ngươi rời khỏi Lưu Vân thành, ta vẫn sẽ ở gần đây", những lời này của nàng, rõ ràng cho thấy đang cảnh cáo hắn đừng đánh chủ ý lên Tiêu Linh Tịch! Tuy rằng nàng chỉ vừa vặn bảo vệ an toàn cho Tiêu Linh Tịch, nhưng nàng đã muốn bảo vệ, liền tất nhiên sẽ bảo vệ đến cùng.
Sau khi Sở Nguyệt Ly mang theo Hạ Khuynh Nguyệt rời đi, Tiêu Cuồng Vân đánh một quyền thật mạnh, hung hăng nện trên tay cầm ghế ngồi, chấn động cả cái ghế thái sư biến thành gỗ vụn. Vốn tưởng rằng sẽ có hai mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đến tay, không nghĩ tới sau một phen tâm tư, cũng là giỏ trúc múc nước chẳng được gì. hậu quả, chẳng qua ép đi một tiểu nhân vật râu ria, lại nhốt hai người vào khe núi tư quá của Tiêu môn mà thôi, hoàn toàn không giống với kết quả mà hắn muốn!
Mà lúc này hắn vẫn còn không ý thức được, hắn chẳng những không hề đoạt được, mà thậm chí còn khiến bản thân và Tiêu tông phải chịu tai họa ngập trời!
Tác giả :
Hỏa Tinh Dẫn Lực