Nghịch Thế
Chương 18: Tâm tư
Đoàn Dịch Lâm mang theo Lư Bội Nghiên đến chỗ chú Tứ. Ông ta đang gặp khách, bọn họ phải đợi bên ngoài một lúc. Khoảng chừng nửa giờ sau, họ liền thấy Châu Quảng Sinh tiễn Triệu Trung Sâm ra ngoài, sắc mặt của hai người không được tốt, Đoàn Dịch Lâm cảm thấy buồn cười, xem ra là bàn chuyện không xong rồi.
Khi Châu Quảng Sinh trở về thì nhìn lướt qua hai người ngồi bên ngoài, hắn ta tuỳ tiện nói một câu rồi đi vào, khẩu khí còn mang theo một chút khinh thường. Lư Bội Nghiên ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, sắc mặt hắn u ám, thực ra cô ta sớm đã nhìn ra Đoàn Dịch Lâm bất mãn đối với Châu Quảng Sinh, nhưng cô ta không biết hắn sẽ dùng thủ đoạn gì để diệt trừ người này.
Vào văn phòng của chú Tứ, họ thấy một đỉnh đầu trọc không có mấy sợi tóc, chú Tứ ngồi trên ghế ông chủ, đưa lưng về phía bọn họ.
“Chú Tứ!" Đoàn Dịch Lâm thu lại thái độ thù nghịch trên mặt, chào hỏi một cách cung kính.
“Ừ!" Chú Tứ xoay ghế dựa qua, thanh âm rất trầm thấp, hiển nhiên ông ta có chút mất hứng, “A Lâm đến đây, ngồi!" Ông ta ra hiệu, Châu Quảng Sinh liền lui ra ngoài, lúc đi hắn ta còn có ý tứ liếc nhìn bọn họ một cái.
Không khí trong phòng có chút bế tắc, không ai nói chuyện. Cứ như vậy mà ngồi một hồi, Đoàn Dịch Lâm mới mở miệng, hắn đứng lên, cúi đầu chín mươi độ, “Chú Tứ, tôi xin lỗi, chuyện lần này kiểm soát không tốt, để cho ngài phải bận tâm."
Trên mặt chú Tứ rốt cuộc có chút ý vân khai vụ tán*, ông ta cầm tẩu thuốc phiện hút một hơi, “Hừm, coi như cậu biết cấp bậc lễ nghĩa. Thực ra tính toán cũng không sai biệt, không ngờ cậu lại can đảm nổ súng về phía Thiệu Duật Thần, cậu không nghe lời tôi nói phải không?"
(*) từ âm u trở nên trong sáng, thường dùng để so sánh oán giận, nghi ngờ có thể tiêu trừ
Vẻ mặt Lư Bội Nghiên có phần không được tự nhiên, nhưng khi cô ta ngẩng đầu nhìn Đoàn Dịch Lâm thì sắc mặt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Chú Tứ, giáo huấn của ngài tôi đều ghi tạc trong lòng, nhưng tình huống lúc ấy có chút hỗn loạn, có một người phụ nữ vẫn ôm đứa nhỏ đứng bên cạnh Thiệu Duật Thần, ngài cũng biết thứ điều khiển từ xa này nói cho cùng không thể nắm chắc như tự mình ra tay." Hắn dừng một chút, “Việc cũng không tồi, hắn không xảy ra chuyện lớn, chỉ là chịu một chút tổn thương."
Chú Tứ sửng sốt một chút, ông ta ngồi thẳng người, “Cậu xác định Thiệu Duật Thần sẽ bị thương?"
Đoàn Dịch Lâm cười, “Súng trường bắn tỉa nòng cỡ lớn, nằm trong phương hướng đường bắn, đừng nói là mặc áo chống đạn, ngay cả mặc áo giáp sắt cũng xuyên qua được."
Sắc mặt chú Tứ đột nhiên thay đổi, nhớ đến ngày hôm qua ở bệnh viện, ông ta làm sao cũng không thể tin được đó là một bộ ngực của người bị thương. Nhìn vẻ mặt chắc chắn của Đoàn Dịch Lâm, ông ta hơi khiếp đảm, năng lực của Thiệu Duật Thần vượt xa sự tưởng tượng của ông ta.
“Chú Tứ, tôi nghĩ hiện tại chúng ta có thể thông qua Thiệu thị để vận chuyển lô hàng lớn kia, bây giờ không chừng Thiệu Duật Thần đang tránh ở chỗ nào đó để dưỡng thương, Thiệu Duật Văn dễ đối phó hơn Triệu Trung Sâm." Hắn đi lên phía trước, “Chúng ta phải có một chút tinh thần mạo hiểm, có một số chỗ nhìn như chắc chắn nhất, thực ra là yếu ớt nhất, nơi nguy hiểm nhất cũng là an toàn nhất."
Chú Tứ ngẩng đầu híp mắt nhìn hắn, trong mắt ông ta có chút hoang mang.
“Kỳ thật lúc chú để anh Sinh đi gặp Triệu Trung Sâm, Thiệu Duật Thần đã đích thân đến viếng thăm hắn trước." Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của chú Tứ, hắn tiếp tục giải thích, “Chuyện này tuyệt đối không giả dối. Vì vậy hiện tại bọn họ một lòng, nếu Thiệu thị thoả thuận việc làm ăn này, như vậy họ Triệu khẳng định sẽ vỗ tay tán thành, đây không phải là chúng ta một đá ném hai chim sao?"
Chú Tứ chậm rãi mở rộng khoé miệng, “Không phải hai điểu, là ba điểu, Thiệu thị sẽ vì vậy mà mất đi sự tín nhiệm của cảnh sát, e rằng Thiệu Duật Thần còn phải chịu tội danh vô căn cứ." Nói xong chú Tứ nhìn Đoàn Dịch Lâm trước mắt với vẻ thú vị, biểu hiện trên khuôn mặt ông ta lộ ra chút tán thưởng, xem ra ông ta thật già rồi, những người trẻ bây giờ đã khôn ngoan hơn. Ngoại trừ vui vẻ vì mình có thêm người giúp đỡ, ông ta cũng bắt đầu chậm rãi tính toán làm sao đề phòng Đoàn Dịch Lâm, ông ta thong thả chuyển dời ánh mắt về phía Lư Bội Nghiên đứng ở phía sau, có thể lợi dụng người phụ nữ này một chút.
Đoàn Dịch Lâm cẩn thận quan sát vẻ mặt này của chú Tứ, khi ông ta chuyển dời ánh mắt về phía sau, Đoàn Dịch Lâm cảm thấy trong lòng căng thẳng, xem ra ông già này rốt cuộc đi trên con đường bẩn thỉu này đến nơi đến chốn, hắn quả thực không muốn Lư Bội Nghiên chịu liên lụy.
Chú Tứ cười tủm tỉm, “Phía Thiệu thị tôi có thể tìm người ra tay, cậu phải chuẩn bị hàng hoá cho tốt, tôi không muốn lần đầu tiên của chúng ta lại có sự cố gì."
Đoàn Dịch Lâm cũng cười, nhưng hắn hiểu được, chú Tứ rõ ràng tạo áp lực về phía hắn, hành động lần này thành công hay không sẽ quyết định địa vị của hắn ở dưới tay chú Tứ thậm chí là ở hội Thanh Sơn, bây giờ chướng ngại vật ở trước mặt khiến hắn không thể kiên nhẫn chính là Châu Quảng Sinh, nếu đây là một lần mạo hiểm, vậy khó tránh khỏi phải có người hy sinh.
Thiệu Duật Thần nằm trên giường vài ngày không thể động đậy gì cả, cái gì cũng do Uông Ninh Hi hầu hạ, ăn uống đi lại đều không ngoại lệ. Lúc bắt đầu giúp Thiệu Duật Thần giải quyết việc tiểu tiện còn làm cho cô cảm thấy khó xử, qua vài lần cũng thành thói quen. Nhưng điều khiến Uông Ninh Hi không thể quen chính là lúc nào anh cũng có biểu hiện kích động, mỗi lần sẽ khiến cô xấu hổ mặt đỏ tía tai, mà Thiệu Duật Thần nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô thì trong lòng lại đắc ý, không thể phủ nhận hiện tại anh trở nên ngày càng tham lam.
Lúc này, một mình Cẩm Nhiên ở trong phòng của cậu bé nhận tư vấn tâm lý. Trong phòng ngủ chỉ có Thiệu Duật Thần và Uông Ninh Hi hai người. Ninh Hi lấy một chậu nước, thừa dịp đứa nhỏ không có ở đây mà giúp anh lau người. Tay Uông Ninh Hi vừa muốn cởi nút quần áo của anh thì đã bị Thiệu Duật Thần nắm tay, “Đợi anh khoẻ lại, chúng ta đi đăng ký được không?"
Uông Ninh Hi sửng sốt một chút, tay cô cứng ngắc rất lâu, không nói lời nào.
“Em không muốn sao?" Thiệu Duật Thần hơi thất vọng, “Anh biết anh không thể cho em sự ổn định, nhưng anh có thể cam đoan, anh có khả năng làm được, tương lai không xa anh nhất định có thể cho em cuộc sống mà em mong muốn."
Uông Ninh Hi không có gì để nói, cô không biết đối mặt với lời hứa hẹn này chính mình còn có thể làm những gì, cô giúp anh cởi bỏ vạt áo, dùng khăn lau sạch thân thể thật cẩn thận. Thiệu Duật Thần cứ như vậy nhìn cô, bàn tay kia chậm rãi trêu chọc trên người mình khiến lòng anh ngứa ngáy vô cùng, thân thể anh cũng cứng ngắc theo. Uông Ninh Hi lau từ thân trên xuống dưới, xốc chăn lên cô phát hiện quần lót của anh đã nổi lên một cái mui thuyền nhỏ, tay cô ngừng tại chỗ, mặt đỏ đến mức dường như có thể chảy máu ra. Cô trộm liếc nhìn Thiệu Duật Thần một cái, anh lại đang cười, không có chút thẹn thùng, cô cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, vẫn làm ra dáng vẻ dường như không có việc gì mà tiếp tục thử lau nửa thân dưới cho anh, trái tim cô không ổn định, nhịp đập thình thịch dữ dội, không thể phủ nhận, cả ngày lau chùi cơ thể hoàn hảo như vậy, cô cũng có chút xuân tình nhộn nhạo.
“Đau!" Anh miễn cưỡng nói.
Uông Ninh Hi khẩn trương đứng lên, cô xoay người nhìn anh, “Đau chỗ nào? Miệng vết thương sao, anh chờ chút, em gọi bác sĩ Hứa sang đây." Nói xong cô muốn mở điện thoại nhưng lại bị anh giữ chặt.
“Hứa Tấn Dật không thể giải quyết vấn đề này, là chỗ đó đau, ổ bệnh của anh, nguyên nhân phát bệnh là em." Anh chỉ hạ thân của mình, “Thực ra từ hơn một năm trước khi anh bắt đầu quen biết em, anh đã thường xuyên phát bệnh."
Uông Ninh Hi không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nghe anh nói, chiếc khăn trong tay càng nắm càng chặt.
“Anh nói em có thể không tin, sau khi gặp em anh chưa từng chạm qua những người phụ nữ khác." Đôi mắt anh sáng rực nhìn cô, “Anh hy vọng mình trung thành với em, cho dù em vẫn từ chối anh, anh cũng không hề buông tha."
Ninh Hi không còn lời nào để nói, trong thời gian gần hai năm nay, những việc của Thiệu Duật Thần từng li từng tí đều khắc sâu trong lòng cô, không ai quan tâm đến cô một cách tỉ mỉ như vậy, lúc trời mưa ở cửa sẽ có dù, vào ngày nghỉ thỉnh thoảng sẽ có đồ ăn được đặt trước giao tới, mỗi một sinh nhật sẽ có hoa tươi và bánh ngọt, đây là sự hưởng thụ mà cô chưa bao giờ có. Nhưng càng như vậy, cô càng cảm thấy anh quá tốt, cô lại càng không thể hứa với anh, trên người cô mang món nợ hủy diệt của bang hội, cô không dám.
Uông Ninh Hi chậm rãi cởi quần anh ra, nơi nào đó màu đỏ tía đã dựng đứng, không ngừng run rẩy. Cô hơi sợ hãi mà đưa tay cầm nơi đó, nhưng rồi lập tức buông ra, nhiệt độ nóng rực kia và mạch đập rõ rệt thật sự doạ đến cô. Cô ngại ngùng nhìn Thiệu Duật Thần, khuôn mặt anh kìm nén có chút đỏ, Uông Ninh Hi cắn chặt môi, hai tay cầm lấy nơi đó buông lỏng rồi chặt chẽ, Thiệu Duật Thần thống khổ, anh nhắm chặt hai mắt thở hổn hển, “Ninh Hi, không phải như vậy, anh dạy cho em."
Uông Ninh Hi là một người học trò giỏi, cô làm theo cách Thiệu Duật Thần dạy, cho đến khi chất lỏng màu trắng ngà bắn tung toé trên tay cô, tràn ngập ra một loại hương vị ngọt tanh. Thiệu Duật Thần thoả mãn kêu rên ra tiếng, tuy rằng cách thức của cô rất nghiệp dư nhưng cũng rất mới lạ khiến anh đạt được khoái cảm mà trước đây chưa từng có, nguồn gốc có lẽ không phải từ thân thể mà là người kia.
Thiệu Duật Thần không vì vậy mà mê muội đầu óc, anh nhìn người phụ nữ trước mắt, cô tao nhã điềm đạm lấy khăn giấy lau tay mình, mặc dù chỉ một động tác nhỏ như vậy cũng khiến trái tim anh xúc động không thôi, anh thật sự muốn cứ như vậy mà nhào đến, ôm cô vào trong ngực hoặc là làm chút việc quá mức, nhưng vết thương khó chịu này làm cho anh chỉ có thể nằm như vậy. Ngắm nhìn sườn mặt xinh đẹp của cô, ánh mắt anh dần dần ảm đạm xuống, lúc này anh âm thầm cầu nguyện, Uông Ninh Hi em thật sự trong sạch.
Bên tai truyền đến tiếng gõ cửa, Uông Ninh Hi nhanh chóng thu dọn chiến trường sạch sẽ, rồi đắp chăn cho Thiệu Duật Thần. Cô mở cửa ra thì phát hiện là chú Thiệu đứng ở bên ngoài, “Có đổng sự trong công ty muốn gặp chủ tịch." Nói xong mũi ông ấy ngửi một cái, Uông Ninh Hi vô cùng xấu hổ, cô vội vàng ra ngoài rồi đóng cửa lại, “Bây giờ sợ rằng Duật Thần không tiện gặp khách, không bằng chú đưa tôi văn kiện để tôi giao cho anh ấy đi."
Thiệu Duật Văn quả nhiên có tính toán trước, nhanh như vậy mà người đã tới. Ở dưới lầu phòng khách gặp qua vài vị đổng sự khiến cho Uông Ninh Hi thấy mức độ phức tạp của sự việc. Nói là những người trưởng bối nguyên lão, nhưng mỗi người đều chỉ lo cho lợi ích của bản thân, cô bắt đầu lo lắng cho Thiệu Duật Văn, một mình cô ấy có thể chống đỡ những trận mưa rào gió lớn hay không.
Trở lại phòng, Thiệu Duật Thần đã nhìn chằm chằm vào văn kiện trong tay cô, vẻ mặt Uông Ninh Hi bối rối, cô liền đứng ở cửa, cúi đầu, giống như một cô bé phạm lỗi, “Duật Thần, em không biết làm sao bây giờ? Mấy ngày trước nhị tiểu thư tìm em, hy vọng em có thể ngăn lại những việc khiến anh buồn bực, sợ anh cố gắng mà làm tổn thương thân thể, nhưng em sợ xảy ra chuyện." Nói xong cô đi đến bên giường, sợ hãi mà đưa văn kiện cho anh.
Thiệu Duật Thần không nhận lấy, ánh mắt sáng ngời nhìn cô. Uông Ninh Hi có chút bất an, bị nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng cô mơ hồ hoang mang và cảm giác phạm tội nhanh chóng lan toả. Cô cố gắng khống chế tâm trạng của mình, nhưng trái tim vẫn càng đập nhanh.
“Anh xem không tiện, em đọc cho anh nghe." Anh cười thản nhiên, nhưng Uông Ninh Hi lại cảm thấy đến phát run, loại cảm giác này xuất hiện mà không hề phòng bị khiến trong lòng cô vô cùng bất an. Cô cũng nhìn Thiệu Duật Thần, “Đây là văn kiện cơ mật của công ty, phía trên sáp niêm phong, em không thể xem."
Thiệu Duật Thần cười tươi, “Ninh Hi, hoá ra em cũng hiểu được không ít."
Uông Ninh Hi lộ ra vẻ nhõng nhẽo, oán trách, “Em biết anh là bác sĩ, còn có rất nhiều học vị, tuy rằng bằng cấp của em không cao, nhưng cũng đã từng đọc sách." Miệng cô nói như vậy nhưng trong lòng vẫn khẩn trương, bàn tay đều đổ mồ hôi.
“Vậy được rồi, anh bảo em đọc thì em hãy đọc đi, em sẽ không nói lung tung."
Uông Ninh Hi nhìn sắc mặt của anh, cô cẩn thận mở sáp niêm phong trên túi văn kiện, cô rút ra tờ giấy, trang thứ nhất chính là về đề nghị thiết lập đại lý tại Đông Nam Á.
Thiệu Duật Thần vừa nghe, khuôn mặt lập tức trầm xuống, anh vươn tay, “Đưa sang đây!"
Thiệu Duật Thần cầm trong tay lật xem, khuôn mặt ngày càng đen, cuối cùng anh phẫn nộ đập văn kiện lên bàn, lông mày nhíu chặt một chút. Uông Ninh Hi biết nhất định vì động tác quá lớn sẽ chạm đến vết thương, cô vừa muốn tiến lên thì Thiệu Duật Thần đã dùng tay ra hiệu ngăn cản, “Em bảo Chính Đông lập tức đến gặp anh."
Trong lòng Uông Ninh Hi cũng có suy nghĩ, tuy chỉ nhìn thấy trang đầu, nhưng cô biết đây là phần văn kiện đòi hỏi nhu cầu. Cô có chút lo lắng không yên, Thiệu Duật Thần đưa ra loại quyết định gì thì nó trực tiếp quyết định vận mệnh của anh và cả Thiệu thị cùng với hội Thanh Sơn. Đây không phải là vấn đề thiết lập một đại lý, mà là mở một thông đạo ngầm mới.
Tay Uông Ninh Hi vừa vịn nắm cửa thì đã bị Thiệu Duật Thần gọi lại, “Em nói thế nào với những đổng sự kia?"
“Em nói anh đang ở cùng tiểu thiếu gia làm tâm lý trị liệu, không thể gián đoạn cũng không thể quấy rầy."
Thiệu Duật Thần thả lỏng người, anh chậm rãi nhắm mắt lại, “Em giúp anh chuẩn bị một chút, buổi chiều anh muốn đi tham dự hội đồng quản trị."
“Duật Thần, anh như vậy…"
“Em cũng chuẩn bị một chút, buổi chiều anh sẽ giới thiệu em quen biết với các đổng sự." Anh không chờ Uông Ninh Hi nói xong mà trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh. Tuy rằng Ninh Hi kinh ngạc với quyết định của anh, nhưng cô cũng có chút mừng thầm, về sau cô có thể không lo lắng do dự mà đứng bên cạnh anh.
Khi Văn Chính Đông đến, vừa lúc Uông Ninh Hi ở cửa muốn đi ra ngoài mà đụng mặt nhau. Họ nghiêng người đi qua, Văn Chính Đông dừng bước chân, “Uông tiểu thư!"
Uông Ninh Hi quay đầu nhìn anh ta.
“Bình thường Uông tiểu thư không gọi điện thoại và gửi tin nhắn sao, tôi chưa từng gặp qua cô gái nào tiết kiệm phí điện thoại như vậy."
Uông Ninh Hi cứng ngắc đứng tại chỗ, cô vẫn không nhúc nhích mà nhìn Văn Chính Đông xoay người, gõ cửa, rồi đi vào. Cô hiểu rõ anh ta tự cung cấp tin tức cho mình, anh ta tra xét thông tin liên lạc của mình, nhưng cô không biết là tự anh ta điều tra hay là Thiệu Duật Thần bởi vì chuyện tối hôm đó mà gợi ý anh ta làm như vậy, cô cũng không rõ ràng anh ta tiết lộ tin tức với cô, rốt cuộc là xuất phát từ bảo vệ cô, hay là muốn uy hiếp lợi dụng cô.
Khi Châu Quảng Sinh trở về thì nhìn lướt qua hai người ngồi bên ngoài, hắn ta tuỳ tiện nói một câu rồi đi vào, khẩu khí còn mang theo một chút khinh thường. Lư Bội Nghiên ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, sắc mặt hắn u ám, thực ra cô ta sớm đã nhìn ra Đoàn Dịch Lâm bất mãn đối với Châu Quảng Sinh, nhưng cô ta không biết hắn sẽ dùng thủ đoạn gì để diệt trừ người này.
Vào văn phòng của chú Tứ, họ thấy một đỉnh đầu trọc không có mấy sợi tóc, chú Tứ ngồi trên ghế ông chủ, đưa lưng về phía bọn họ.
“Chú Tứ!" Đoàn Dịch Lâm thu lại thái độ thù nghịch trên mặt, chào hỏi một cách cung kính.
“Ừ!" Chú Tứ xoay ghế dựa qua, thanh âm rất trầm thấp, hiển nhiên ông ta có chút mất hứng, “A Lâm đến đây, ngồi!" Ông ta ra hiệu, Châu Quảng Sinh liền lui ra ngoài, lúc đi hắn ta còn có ý tứ liếc nhìn bọn họ một cái.
Không khí trong phòng có chút bế tắc, không ai nói chuyện. Cứ như vậy mà ngồi một hồi, Đoàn Dịch Lâm mới mở miệng, hắn đứng lên, cúi đầu chín mươi độ, “Chú Tứ, tôi xin lỗi, chuyện lần này kiểm soát không tốt, để cho ngài phải bận tâm."
Trên mặt chú Tứ rốt cuộc có chút ý vân khai vụ tán*, ông ta cầm tẩu thuốc phiện hút một hơi, “Hừm, coi như cậu biết cấp bậc lễ nghĩa. Thực ra tính toán cũng không sai biệt, không ngờ cậu lại can đảm nổ súng về phía Thiệu Duật Thần, cậu không nghe lời tôi nói phải không?"
(*) từ âm u trở nên trong sáng, thường dùng để so sánh oán giận, nghi ngờ có thể tiêu trừ
Vẻ mặt Lư Bội Nghiên có phần không được tự nhiên, nhưng khi cô ta ngẩng đầu nhìn Đoàn Dịch Lâm thì sắc mặt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Chú Tứ, giáo huấn của ngài tôi đều ghi tạc trong lòng, nhưng tình huống lúc ấy có chút hỗn loạn, có một người phụ nữ vẫn ôm đứa nhỏ đứng bên cạnh Thiệu Duật Thần, ngài cũng biết thứ điều khiển từ xa này nói cho cùng không thể nắm chắc như tự mình ra tay." Hắn dừng một chút, “Việc cũng không tồi, hắn không xảy ra chuyện lớn, chỉ là chịu một chút tổn thương."
Chú Tứ sửng sốt một chút, ông ta ngồi thẳng người, “Cậu xác định Thiệu Duật Thần sẽ bị thương?"
Đoàn Dịch Lâm cười, “Súng trường bắn tỉa nòng cỡ lớn, nằm trong phương hướng đường bắn, đừng nói là mặc áo chống đạn, ngay cả mặc áo giáp sắt cũng xuyên qua được."
Sắc mặt chú Tứ đột nhiên thay đổi, nhớ đến ngày hôm qua ở bệnh viện, ông ta làm sao cũng không thể tin được đó là một bộ ngực của người bị thương. Nhìn vẻ mặt chắc chắn của Đoàn Dịch Lâm, ông ta hơi khiếp đảm, năng lực của Thiệu Duật Thần vượt xa sự tưởng tượng của ông ta.
“Chú Tứ, tôi nghĩ hiện tại chúng ta có thể thông qua Thiệu thị để vận chuyển lô hàng lớn kia, bây giờ không chừng Thiệu Duật Thần đang tránh ở chỗ nào đó để dưỡng thương, Thiệu Duật Văn dễ đối phó hơn Triệu Trung Sâm." Hắn đi lên phía trước, “Chúng ta phải có một chút tinh thần mạo hiểm, có một số chỗ nhìn như chắc chắn nhất, thực ra là yếu ớt nhất, nơi nguy hiểm nhất cũng là an toàn nhất."
Chú Tứ ngẩng đầu híp mắt nhìn hắn, trong mắt ông ta có chút hoang mang.
“Kỳ thật lúc chú để anh Sinh đi gặp Triệu Trung Sâm, Thiệu Duật Thần đã đích thân đến viếng thăm hắn trước." Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của chú Tứ, hắn tiếp tục giải thích, “Chuyện này tuyệt đối không giả dối. Vì vậy hiện tại bọn họ một lòng, nếu Thiệu thị thoả thuận việc làm ăn này, như vậy họ Triệu khẳng định sẽ vỗ tay tán thành, đây không phải là chúng ta một đá ném hai chim sao?"
Chú Tứ chậm rãi mở rộng khoé miệng, “Không phải hai điểu, là ba điểu, Thiệu thị sẽ vì vậy mà mất đi sự tín nhiệm của cảnh sát, e rằng Thiệu Duật Thần còn phải chịu tội danh vô căn cứ." Nói xong chú Tứ nhìn Đoàn Dịch Lâm trước mắt với vẻ thú vị, biểu hiện trên khuôn mặt ông ta lộ ra chút tán thưởng, xem ra ông ta thật già rồi, những người trẻ bây giờ đã khôn ngoan hơn. Ngoại trừ vui vẻ vì mình có thêm người giúp đỡ, ông ta cũng bắt đầu chậm rãi tính toán làm sao đề phòng Đoàn Dịch Lâm, ông ta thong thả chuyển dời ánh mắt về phía Lư Bội Nghiên đứng ở phía sau, có thể lợi dụng người phụ nữ này một chút.
Đoàn Dịch Lâm cẩn thận quan sát vẻ mặt này của chú Tứ, khi ông ta chuyển dời ánh mắt về phía sau, Đoàn Dịch Lâm cảm thấy trong lòng căng thẳng, xem ra ông già này rốt cuộc đi trên con đường bẩn thỉu này đến nơi đến chốn, hắn quả thực không muốn Lư Bội Nghiên chịu liên lụy.
Chú Tứ cười tủm tỉm, “Phía Thiệu thị tôi có thể tìm người ra tay, cậu phải chuẩn bị hàng hoá cho tốt, tôi không muốn lần đầu tiên của chúng ta lại có sự cố gì."
Đoàn Dịch Lâm cũng cười, nhưng hắn hiểu được, chú Tứ rõ ràng tạo áp lực về phía hắn, hành động lần này thành công hay không sẽ quyết định địa vị của hắn ở dưới tay chú Tứ thậm chí là ở hội Thanh Sơn, bây giờ chướng ngại vật ở trước mặt khiến hắn không thể kiên nhẫn chính là Châu Quảng Sinh, nếu đây là một lần mạo hiểm, vậy khó tránh khỏi phải có người hy sinh.
Thiệu Duật Thần nằm trên giường vài ngày không thể động đậy gì cả, cái gì cũng do Uông Ninh Hi hầu hạ, ăn uống đi lại đều không ngoại lệ. Lúc bắt đầu giúp Thiệu Duật Thần giải quyết việc tiểu tiện còn làm cho cô cảm thấy khó xử, qua vài lần cũng thành thói quen. Nhưng điều khiến Uông Ninh Hi không thể quen chính là lúc nào anh cũng có biểu hiện kích động, mỗi lần sẽ khiến cô xấu hổ mặt đỏ tía tai, mà Thiệu Duật Thần nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô thì trong lòng lại đắc ý, không thể phủ nhận hiện tại anh trở nên ngày càng tham lam.
Lúc này, một mình Cẩm Nhiên ở trong phòng của cậu bé nhận tư vấn tâm lý. Trong phòng ngủ chỉ có Thiệu Duật Thần và Uông Ninh Hi hai người. Ninh Hi lấy một chậu nước, thừa dịp đứa nhỏ không có ở đây mà giúp anh lau người. Tay Uông Ninh Hi vừa muốn cởi nút quần áo của anh thì đã bị Thiệu Duật Thần nắm tay, “Đợi anh khoẻ lại, chúng ta đi đăng ký được không?"
Uông Ninh Hi sửng sốt một chút, tay cô cứng ngắc rất lâu, không nói lời nào.
“Em không muốn sao?" Thiệu Duật Thần hơi thất vọng, “Anh biết anh không thể cho em sự ổn định, nhưng anh có thể cam đoan, anh có khả năng làm được, tương lai không xa anh nhất định có thể cho em cuộc sống mà em mong muốn."
Uông Ninh Hi không có gì để nói, cô không biết đối mặt với lời hứa hẹn này chính mình còn có thể làm những gì, cô giúp anh cởi bỏ vạt áo, dùng khăn lau sạch thân thể thật cẩn thận. Thiệu Duật Thần cứ như vậy nhìn cô, bàn tay kia chậm rãi trêu chọc trên người mình khiến lòng anh ngứa ngáy vô cùng, thân thể anh cũng cứng ngắc theo. Uông Ninh Hi lau từ thân trên xuống dưới, xốc chăn lên cô phát hiện quần lót của anh đã nổi lên một cái mui thuyền nhỏ, tay cô ngừng tại chỗ, mặt đỏ đến mức dường như có thể chảy máu ra. Cô trộm liếc nhìn Thiệu Duật Thần một cái, anh lại đang cười, không có chút thẹn thùng, cô cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, vẫn làm ra dáng vẻ dường như không có việc gì mà tiếp tục thử lau nửa thân dưới cho anh, trái tim cô không ổn định, nhịp đập thình thịch dữ dội, không thể phủ nhận, cả ngày lau chùi cơ thể hoàn hảo như vậy, cô cũng có chút xuân tình nhộn nhạo.
“Đau!" Anh miễn cưỡng nói.
Uông Ninh Hi khẩn trương đứng lên, cô xoay người nhìn anh, “Đau chỗ nào? Miệng vết thương sao, anh chờ chút, em gọi bác sĩ Hứa sang đây." Nói xong cô muốn mở điện thoại nhưng lại bị anh giữ chặt.
“Hứa Tấn Dật không thể giải quyết vấn đề này, là chỗ đó đau, ổ bệnh của anh, nguyên nhân phát bệnh là em." Anh chỉ hạ thân của mình, “Thực ra từ hơn một năm trước khi anh bắt đầu quen biết em, anh đã thường xuyên phát bệnh."
Uông Ninh Hi không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nghe anh nói, chiếc khăn trong tay càng nắm càng chặt.
“Anh nói em có thể không tin, sau khi gặp em anh chưa từng chạm qua những người phụ nữ khác." Đôi mắt anh sáng rực nhìn cô, “Anh hy vọng mình trung thành với em, cho dù em vẫn từ chối anh, anh cũng không hề buông tha."
Ninh Hi không còn lời nào để nói, trong thời gian gần hai năm nay, những việc của Thiệu Duật Thần từng li từng tí đều khắc sâu trong lòng cô, không ai quan tâm đến cô một cách tỉ mỉ như vậy, lúc trời mưa ở cửa sẽ có dù, vào ngày nghỉ thỉnh thoảng sẽ có đồ ăn được đặt trước giao tới, mỗi một sinh nhật sẽ có hoa tươi và bánh ngọt, đây là sự hưởng thụ mà cô chưa bao giờ có. Nhưng càng như vậy, cô càng cảm thấy anh quá tốt, cô lại càng không thể hứa với anh, trên người cô mang món nợ hủy diệt của bang hội, cô không dám.
Uông Ninh Hi chậm rãi cởi quần anh ra, nơi nào đó màu đỏ tía đã dựng đứng, không ngừng run rẩy. Cô hơi sợ hãi mà đưa tay cầm nơi đó, nhưng rồi lập tức buông ra, nhiệt độ nóng rực kia và mạch đập rõ rệt thật sự doạ đến cô. Cô ngại ngùng nhìn Thiệu Duật Thần, khuôn mặt anh kìm nén có chút đỏ, Uông Ninh Hi cắn chặt môi, hai tay cầm lấy nơi đó buông lỏng rồi chặt chẽ, Thiệu Duật Thần thống khổ, anh nhắm chặt hai mắt thở hổn hển, “Ninh Hi, không phải như vậy, anh dạy cho em."
Uông Ninh Hi là một người học trò giỏi, cô làm theo cách Thiệu Duật Thần dạy, cho đến khi chất lỏng màu trắng ngà bắn tung toé trên tay cô, tràn ngập ra một loại hương vị ngọt tanh. Thiệu Duật Thần thoả mãn kêu rên ra tiếng, tuy rằng cách thức của cô rất nghiệp dư nhưng cũng rất mới lạ khiến anh đạt được khoái cảm mà trước đây chưa từng có, nguồn gốc có lẽ không phải từ thân thể mà là người kia.
Thiệu Duật Thần không vì vậy mà mê muội đầu óc, anh nhìn người phụ nữ trước mắt, cô tao nhã điềm đạm lấy khăn giấy lau tay mình, mặc dù chỉ một động tác nhỏ như vậy cũng khiến trái tim anh xúc động không thôi, anh thật sự muốn cứ như vậy mà nhào đến, ôm cô vào trong ngực hoặc là làm chút việc quá mức, nhưng vết thương khó chịu này làm cho anh chỉ có thể nằm như vậy. Ngắm nhìn sườn mặt xinh đẹp của cô, ánh mắt anh dần dần ảm đạm xuống, lúc này anh âm thầm cầu nguyện, Uông Ninh Hi em thật sự trong sạch.
Bên tai truyền đến tiếng gõ cửa, Uông Ninh Hi nhanh chóng thu dọn chiến trường sạch sẽ, rồi đắp chăn cho Thiệu Duật Thần. Cô mở cửa ra thì phát hiện là chú Thiệu đứng ở bên ngoài, “Có đổng sự trong công ty muốn gặp chủ tịch." Nói xong mũi ông ấy ngửi một cái, Uông Ninh Hi vô cùng xấu hổ, cô vội vàng ra ngoài rồi đóng cửa lại, “Bây giờ sợ rằng Duật Thần không tiện gặp khách, không bằng chú đưa tôi văn kiện để tôi giao cho anh ấy đi."
Thiệu Duật Văn quả nhiên có tính toán trước, nhanh như vậy mà người đã tới. Ở dưới lầu phòng khách gặp qua vài vị đổng sự khiến cho Uông Ninh Hi thấy mức độ phức tạp của sự việc. Nói là những người trưởng bối nguyên lão, nhưng mỗi người đều chỉ lo cho lợi ích của bản thân, cô bắt đầu lo lắng cho Thiệu Duật Văn, một mình cô ấy có thể chống đỡ những trận mưa rào gió lớn hay không.
Trở lại phòng, Thiệu Duật Thần đã nhìn chằm chằm vào văn kiện trong tay cô, vẻ mặt Uông Ninh Hi bối rối, cô liền đứng ở cửa, cúi đầu, giống như một cô bé phạm lỗi, “Duật Thần, em không biết làm sao bây giờ? Mấy ngày trước nhị tiểu thư tìm em, hy vọng em có thể ngăn lại những việc khiến anh buồn bực, sợ anh cố gắng mà làm tổn thương thân thể, nhưng em sợ xảy ra chuyện." Nói xong cô đi đến bên giường, sợ hãi mà đưa văn kiện cho anh.
Thiệu Duật Thần không nhận lấy, ánh mắt sáng ngời nhìn cô. Uông Ninh Hi có chút bất an, bị nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng cô mơ hồ hoang mang và cảm giác phạm tội nhanh chóng lan toả. Cô cố gắng khống chế tâm trạng của mình, nhưng trái tim vẫn càng đập nhanh.
“Anh xem không tiện, em đọc cho anh nghe." Anh cười thản nhiên, nhưng Uông Ninh Hi lại cảm thấy đến phát run, loại cảm giác này xuất hiện mà không hề phòng bị khiến trong lòng cô vô cùng bất an. Cô cũng nhìn Thiệu Duật Thần, “Đây là văn kiện cơ mật của công ty, phía trên sáp niêm phong, em không thể xem."
Thiệu Duật Thần cười tươi, “Ninh Hi, hoá ra em cũng hiểu được không ít."
Uông Ninh Hi lộ ra vẻ nhõng nhẽo, oán trách, “Em biết anh là bác sĩ, còn có rất nhiều học vị, tuy rằng bằng cấp của em không cao, nhưng cũng đã từng đọc sách." Miệng cô nói như vậy nhưng trong lòng vẫn khẩn trương, bàn tay đều đổ mồ hôi.
“Vậy được rồi, anh bảo em đọc thì em hãy đọc đi, em sẽ không nói lung tung."
Uông Ninh Hi nhìn sắc mặt của anh, cô cẩn thận mở sáp niêm phong trên túi văn kiện, cô rút ra tờ giấy, trang thứ nhất chính là về đề nghị thiết lập đại lý tại Đông Nam Á.
Thiệu Duật Thần vừa nghe, khuôn mặt lập tức trầm xuống, anh vươn tay, “Đưa sang đây!"
Thiệu Duật Thần cầm trong tay lật xem, khuôn mặt ngày càng đen, cuối cùng anh phẫn nộ đập văn kiện lên bàn, lông mày nhíu chặt một chút. Uông Ninh Hi biết nhất định vì động tác quá lớn sẽ chạm đến vết thương, cô vừa muốn tiến lên thì Thiệu Duật Thần đã dùng tay ra hiệu ngăn cản, “Em bảo Chính Đông lập tức đến gặp anh."
Trong lòng Uông Ninh Hi cũng có suy nghĩ, tuy chỉ nhìn thấy trang đầu, nhưng cô biết đây là phần văn kiện đòi hỏi nhu cầu. Cô có chút lo lắng không yên, Thiệu Duật Thần đưa ra loại quyết định gì thì nó trực tiếp quyết định vận mệnh của anh và cả Thiệu thị cùng với hội Thanh Sơn. Đây không phải là vấn đề thiết lập một đại lý, mà là mở một thông đạo ngầm mới.
Tay Uông Ninh Hi vừa vịn nắm cửa thì đã bị Thiệu Duật Thần gọi lại, “Em nói thế nào với những đổng sự kia?"
“Em nói anh đang ở cùng tiểu thiếu gia làm tâm lý trị liệu, không thể gián đoạn cũng không thể quấy rầy."
Thiệu Duật Thần thả lỏng người, anh chậm rãi nhắm mắt lại, “Em giúp anh chuẩn bị một chút, buổi chiều anh muốn đi tham dự hội đồng quản trị."
“Duật Thần, anh như vậy…"
“Em cũng chuẩn bị một chút, buổi chiều anh sẽ giới thiệu em quen biết với các đổng sự." Anh không chờ Uông Ninh Hi nói xong mà trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh. Tuy rằng Ninh Hi kinh ngạc với quyết định của anh, nhưng cô cũng có chút mừng thầm, về sau cô có thể không lo lắng do dự mà đứng bên cạnh anh.
Khi Văn Chính Đông đến, vừa lúc Uông Ninh Hi ở cửa muốn đi ra ngoài mà đụng mặt nhau. Họ nghiêng người đi qua, Văn Chính Đông dừng bước chân, “Uông tiểu thư!"
Uông Ninh Hi quay đầu nhìn anh ta.
“Bình thường Uông tiểu thư không gọi điện thoại và gửi tin nhắn sao, tôi chưa từng gặp qua cô gái nào tiết kiệm phí điện thoại như vậy."
Uông Ninh Hi cứng ngắc đứng tại chỗ, cô vẫn không nhúc nhích mà nhìn Văn Chính Đông xoay người, gõ cửa, rồi đi vào. Cô hiểu rõ anh ta tự cung cấp tin tức cho mình, anh ta tra xét thông tin liên lạc của mình, nhưng cô không biết là tự anh ta điều tra hay là Thiệu Duật Thần bởi vì chuyện tối hôm đó mà gợi ý anh ta làm như vậy, cô cũng không rõ ràng anh ta tiết lộ tin tức với cô, rốt cuộc là xuất phát từ bảo vệ cô, hay là muốn uy hiếp lợi dụng cô.
Tác giả :
Nhàn Nhân Hữu Nhàn