Nghịch Thần Ký
Chương 189: Ưng kích trường không
Việc Trần Tinh lọt đến vòng cuối cùng đã nằm ngoài dự đoán của một số người.
Kim đan mà nằm trong top 100 người mạnh nhất là điều mà bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, việc này cũng chưa từng xảy ra trước đây.
Phải biết mặc dù Thái Hư Tông đa số là Nguyên Anh kỳ trở xuống, nhưng một Nguyên Anh có thể đối đầu với hơn chục tu sĩ Kim đan là chuyện bình thường.
Vậy mà tình huống lại ngược lại, Kim đan tầng 1 có thể một đường hát vang đến vòng cuối cùng thì ngoài việc có "pháp thuật" mạnh mẽ ra thì chắc chắn người này đang che giấu tu vi.
Đây chính là suy nghĩ chung của mọi người lúc này.
-Sư đệ a, mặc dù chúng ta không phải thâm giao nhiều năm gì nhưng cũng xem như chỗ quen biết, đệ che giấu tu vi như vậy làm mọi người rất bất ngờ a.
Bạch Dạ đùa nói, có vẻ từ sau lần Trần Tinh câu nói kia, Bạch Dạ đạo tâm đã thay đổi. Trở nên cởi mở hơn rất nhiều thay vì cái vẻ đạo mạo lạnh lùng lúc trước.
Trần Tinh không trả lời, hắn cười cười cho qua chuyện và cũng không muốn giải thích gì nhiều. Mọi người nghĩ thế nào đều không quan trọng, hắn không muốn lãng phí thời gian vào những việc không đáng này.
Vạn chúng chú mục vào thân ảnh của Trần Tinh, hắn âm thầm tính toán, giả sử như Thái Hư Tử đã có âm mưu gì đó, đồng nghĩa với việc nếu như hắn hiện tại bại lộ thực lực thì có thể sẽ đem lại nhiều phiền phức không đáng.
Về cơ bản hắn chỉ muốn có được cơ hội để trà trộn vào Lục Tông Đạo Điển mà thôi, còn về cái Tông môn đại điển này, hắn chẳng hề để trong mắt.
-Ta muốn khiêu chiến người đứng đầu - Lăng Vũ.
Bước lên khán đài, Trần Tinh cất cao giọng nói, Tần Chính đã không còn, Lăng Vũ tự nhiên được xếp hạng nhất.
Mỗi một chữ đều mạch lạc rõ ràng, nhưng câu nói này lại làm cho người khác nghe cực kỳ chói tai. Một số người không hiểu chuyện thì cười phá lên rồi nhìn Trần Tinh như nhìn thằng điên một dạng.
Một Kim đan lại đi khiêu chiến Hợp thể? Chuyện này không đáng cười sao?
-Haha, ngươi nên bớt ảo tưởng lại đi, không muốn mất mặt thì nhanh xuống dưới, trở về tu luyện thêm vài ngàn năm nữa rồi hẳn quay lại...
Đây chỉ là một câu nói có phần dễ nghe trong những câu nói tiêu cực khác của đám đông.
Những người hiểu được sự việc và chứng kiến thái độ của Lăng Vũ đối với Trần Tinh thì lập tức nắm bắt được điều gì đó.
Có người nhịn không được lên tiếng mắng:
-Ngươi vô sỉ! Không xứng ở trên đó, mau cút xuống đi!
Những tiếng mắng chửi đại loại như vậy, Trần Tinh hoàn toàn không để ý đến.
Các trưởng lão nhìn về phía Lăng Vũ với ánh mắt đầy nghi hoặc, nàng ta thì từ đầu đến cuối đều chăm chú quan sát Trần Tinh, không để tâm tới những ánh mắt này.
Lăng Vũ cơ thể bay lên không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt hắn, trong lòng cũng hoài nghi về suy đoán của mình.
Liệu có phải hay không Trần Tinh muốn nhân cơ hội này diệt khẩu?
Cơ mà vừa nghĩ tới vấn đề này nàng liền ném nó sang một bên khác, bởi vì điều này khó có thể xảy ra.
Lúc này, Trần Tinh cũng mở lời trước, chỉ là hắn hạ thấp giọng và nói một cách ngắn gọn vừa đủ hai người nghe được:
-Giúp ta che mắt người khác, ta không muốn bại lộ thực lực hiện tại.
Lăng Vũ nghe xong không lên tiếng, nàng không biết mục đích của Trần Tinh là gì, thế nhưng vẫn gật đầu theo bản năng.
Có lẽ ngay cả nàng cũng không hiểu vì sao mình lại giúp hắn.
-Được rồi, hai người chuẩn bị...
-Khoan đã, Cổ Mặc trưởng lão, đệ tử nhận thua!
Cổ Mặc vừa chuẩn bị tuyên bố bắt đầu trận chiến, Lăng Vũ liền đánh gãy lời nói của ông ta.
Không cần phải động não suy nghĩ, ngay cả thằng điếc cũng có thể nhìn ra được Lăng Vũ là đang cố tình nhường lại vị trí cho Trần Tinh.
-Chuyện này...
Thiên vị, trắng trợn thiên vị!
Cổ Mặc trong lòng cũng bất đắc dĩ, đối với Trần Tinh, ông ta chỉ thưởng thức một chút mà thôi, không hơn!
Nhưng mà ông ta cũng không thể là gì khác. Quy tắc không có nói không cho phép nhận thua.
-Ta tuyên bố ngoại môn đệ tử Trần Tinh khiêu chiến thành công, đạt được danh hiệu đệ nhất. Tiếp theo chính là lượt khiêu chiến của hạch tâm đệ tử Lăng Vũ!
Lời tuyên bố của Cổ Mặc cứ như là bạt tay vào mặt những người còn lại.
Dĩ nhiên là sẽ có người không phục:
-Đệ tử không phục, rõ ràng chính là bọn họ cùng một giuộc, như vậy không công bằng!
Người thứ 99 Nguyên Anh kỳ tầng 1 đỏ mắt bất mãn lớn tiếng nói.
Thật ra không chỉ riêng y cảm thấy như vậy. Tất cả mọi người đều có chung suy nghĩ và người này nhanh miệng nói trước mà thôi.
Cổ Mặc nhìn đám đông ồn ào, ông ta hừ lạnh một tiếng.
Với tu vi Đại thừa kỳ tầng 9, Cổ Mặc dễ dàng chỉ bằng một tiếng hừ chấn cho những người này lùi về sau mấy bước.
Lúc này ông ta mới lên tiếng đạo:
-Tu luyện vốn dĩ đã không tồn tại khái niệm công bằng, các ngươi tu luyện bằng các giành giật tài nguyên với nhau không phải sao? Đừng nói hai chữ công bằng trước mặt ta để biện hộ, nếu các ngươi có đủ thực lực thì tự đi mà khiêu chiến hắn để giành lại "công bằng"! Còn hiện tại thì ngậm miệng hết lại cho ta!
Dứt lời, Cổ Mặc cũng phất tay áo trở lại vị trí. Mọi người cũng không dám nói thêm tiếng nào nữa, bọn họ chỉ có thể quăng ánh mắt bất thiện về phía Trần Tinh rồi hung ác suy nghĩ nhất định phải khiêu chiến hắn và đánh cho hắn một trận no đòn.
Đơn giản chính là nhìn Trần Tinh "chương mắt".
-Đại trưởng lão, đệ tử muốn khiêu chiến người ở vị trí thứ 99.
Lăng Vũ đột nhiên hướng về Cổ Mặc chỉ điểm người muốn thi đấu.
Có thể nói người ở vị trí cao hơn một khi bị khiêu chiến thất bại thì đồng nghĩa với việc không thể trở lại vị trí đó cho dù có xoay chuyển chủ nhân vị trí đó thế nào đi nữa.
Mọi người đều nghĩ Lăng Vũ sẽ khiêu chiến Hắc Dạ hoặc Bạch Dạ để đạt được vị trí thứ ba và thứ hai, không nghĩ tới nàng lại khiêu chiến vị trí 99.
Như vậy để làm gì?
Đây là câu hỏi chung của mọi người nhưng rất nhanh bọn họ đều biết được ý đồ.
Bởi vì tên thứ 99 đã bị Lăng Vũ dùng pháp thuật phong bế tu vi khiến y không thể sử dụng linh lực.
Việc này khác gì y cũng mất đi cơ hội khiêu chiến những người khác? Không có tu vi lấy cái rắm gì mà khiêu chiến?
-Chuyện này, Đại trưởng lão, ngài xem...
Thái Ung thấp giọng dò hỏi Cổ Mặc. Từ khi Tần Chính bị ban lệnh truy nã, ông ta trong lòng cũng thấp thỏm bất an, chỉ là thật sự Thái Ung không muốn biểu hiện khiêm nhường trước những người khác. Cho nên Thái Ung cũng đứng ra tỏ vẻ không sợ hãi, đệ tử phản bội Tông môn không có nghĩa là sư phụ phải gánh lấy hậu quả, đây chính là lí do người lên tiếng là Thái Ung.
Cổ Mặc không trả lời, ông ta cũng đang nghĩ cách, nếu cứ tiếp tục như vậy thì lần tông môn đại điển này há chẳng phải trò đùa của hai người bọn họ.
Tuy nhiên lúc này, bờ môi Thái Hư Tử động động, hiển nhiên là ông ta đang dùng Mật pháp truyền âm cho Cổ Mặc, nội dung chính là bảo Cổ Mặc không cần phải xen vào việc này làm trễ nải thời gian.
Thái độ này cũng chứng minh, Tông môn đại điển kết quả ra sao đi nữa, Thái Hư Tử cũng không quan tâm lắm!
Trưởng lão không đứng ra, những người đệ tử cũng không thể làm gì khác chính là chấp nhận.
Diễn biến tiếp theo như vậy cho đến người thứ 4, Lăng Vũ một mình sử dụng phương thức cũ bại hết những người đó, cho dù có mở miệng nhận thua đi nữa thì bọn họ cũng không tránh khỏi việc bị phong bế tu vi.
Một Nguyên Anh kỳ làm sao có thể tránh thoát được tốc độ ra tay của Hợp thể kỳ cho được?
Trần Tinh ngồi trên ngôi vị đệ nhất trong sự căm phẫn của rất nhiều người, ngay cả Hắc Bạch song Dạ cũng bị vạ lây, bởi vì ánh mắt căm phẫn thì cũng bao quát luôn 2 huynh đệ bọn họ.
Lý do là 3 người đang ngồi thưởng thức trái cây, trong khi phía dưới nhìn biểu hiện của hai người họ cũng nhịn không được nuốt nước bọt, những trái cây này đều là "phàm vật" mà thôi, vấn đề là chúng là ăn ngon vô cùng.
Đơn giản bởi vì Hắc Bạch song Dạ chưa bao giờ thấy và thưởng thức qua. Còn về nguồn gốc sao? Nhật Bản không phải là đất nước để sản xuất ra đỉnh cấp trái cây nổi tiếng ngon bậc nhất thế giới sao?
Trần Tinh không thể không công nhận, phàm là việc gì cũng vậy, cho dù những chi tiết nhỏ nhất đôi khi cũng không thể bỏ qua.
Hắn không muốn bại lộ thực lực mới nhờ Lăng Vũ giúp, nếu hắn không biết cách tạo thiện cảm cùng Hắc Bạch song Dạ liệu có thể thoải mái "mua chuộc" hai người vị trí đầu tiên này mà không phải lộ ra thực lực hay không?
Về phần người thứ 4, Trần Tinh cũng gặp qua, chính là kẻ tên Lâm Tứ mà khi hắn từ Huyết Long Giới đi ra đang đánh dã chiến kia.
Không nghĩ tới y vậy mà đạt tới Nguyên Anh viên mãn xếp hạng thứ 4.
-Lăng Vũ sư tỷ, mặc dù ta thật sự không phải đối thủ của tỷ, nhưng tỷ muốn phong ấn tu vi của ta là điều không thể...
Y vừa bước lên lôi đài liền lên tiếng nói, sau đó còn nắm trong tay một tờ phù lục.
Lăng Vũ ngưng mắt nhìn chuẩn bị ra tay thì lập tức Lâm Tứ bóp nát tờ phù này, phù lục vừa bị huỷ liền có 3 dòng linh lực màu vàng từ lá phù này thoát ra rồi xoay tròn xung quanh người Lam Tứ tạo một vòng bảo vệ.
Điều này khiến cho mục đích phong bế tu vi của Lăng Vũ triệt để bị phá.
Nhìn cảnh tượng này, Lâm Tứ đắc ý, sau đó y cười phá lên, biểu hiện rất vui vẻ:
-Hahahaa, thế nào sư tỷ? Haha...ta chịu thua.
Y cười một lúc rồi nhanh chóng nhận thua. Thế nhưng bộ dáng vui mừng của Lâm Tứ trông cứ như y mới là người thắng cuộc vậy.
Y nhanh chóng nhìn về phía Trần Tinh, sau đó còn liếm liếm môi, nụ cười đắc chí vẫn không tắt.
Hiện tại mọi người mới biết ý đồ của Lâm Tứ là gì.
*Hết chương
Kim đan mà nằm trong top 100 người mạnh nhất là điều mà bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, việc này cũng chưa từng xảy ra trước đây.
Phải biết mặc dù Thái Hư Tông đa số là Nguyên Anh kỳ trở xuống, nhưng một Nguyên Anh có thể đối đầu với hơn chục tu sĩ Kim đan là chuyện bình thường.
Vậy mà tình huống lại ngược lại, Kim đan tầng 1 có thể một đường hát vang đến vòng cuối cùng thì ngoài việc có "pháp thuật" mạnh mẽ ra thì chắc chắn người này đang che giấu tu vi.
Đây chính là suy nghĩ chung của mọi người lúc này.
-Sư đệ a, mặc dù chúng ta không phải thâm giao nhiều năm gì nhưng cũng xem như chỗ quen biết, đệ che giấu tu vi như vậy làm mọi người rất bất ngờ a.
Bạch Dạ đùa nói, có vẻ từ sau lần Trần Tinh câu nói kia, Bạch Dạ đạo tâm đã thay đổi. Trở nên cởi mở hơn rất nhiều thay vì cái vẻ đạo mạo lạnh lùng lúc trước.
Trần Tinh không trả lời, hắn cười cười cho qua chuyện và cũng không muốn giải thích gì nhiều. Mọi người nghĩ thế nào đều không quan trọng, hắn không muốn lãng phí thời gian vào những việc không đáng này.
Vạn chúng chú mục vào thân ảnh của Trần Tinh, hắn âm thầm tính toán, giả sử như Thái Hư Tử đã có âm mưu gì đó, đồng nghĩa với việc nếu như hắn hiện tại bại lộ thực lực thì có thể sẽ đem lại nhiều phiền phức không đáng.
Về cơ bản hắn chỉ muốn có được cơ hội để trà trộn vào Lục Tông Đạo Điển mà thôi, còn về cái Tông môn đại điển này, hắn chẳng hề để trong mắt.
-Ta muốn khiêu chiến người đứng đầu - Lăng Vũ.
Bước lên khán đài, Trần Tinh cất cao giọng nói, Tần Chính đã không còn, Lăng Vũ tự nhiên được xếp hạng nhất.
Mỗi một chữ đều mạch lạc rõ ràng, nhưng câu nói này lại làm cho người khác nghe cực kỳ chói tai. Một số người không hiểu chuyện thì cười phá lên rồi nhìn Trần Tinh như nhìn thằng điên một dạng.
Một Kim đan lại đi khiêu chiến Hợp thể? Chuyện này không đáng cười sao?
-Haha, ngươi nên bớt ảo tưởng lại đi, không muốn mất mặt thì nhanh xuống dưới, trở về tu luyện thêm vài ngàn năm nữa rồi hẳn quay lại...
Đây chỉ là một câu nói có phần dễ nghe trong những câu nói tiêu cực khác của đám đông.
Những người hiểu được sự việc và chứng kiến thái độ của Lăng Vũ đối với Trần Tinh thì lập tức nắm bắt được điều gì đó.
Có người nhịn không được lên tiếng mắng:
-Ngươi vô sỉ! Không xứng ở trên đó, mau cút xuống đi!
Những tiếng mắng chửi đại loại như vậy, Trần Tinh hoàn toàn không để ý đến.
Các trưởng lão nhìn về phía Lăng Vũ với ánh mắt đầy nghi hoặc, nàng ta thì từ đầu đến cuối đều chăm chú quan sát Trần Tinh, không để tâm tới những ánh mắt này.
Lăng Vũ cơ thể bay lên không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt hắn, trong lòng cũng hoài nghi về suy đoán của mình.
Liệu có phải hay không Trần Tinh muốn nhân cơ hội này diệt khẩu?
Cơ mà vừa nghĩ tới vấn đề này nàng liền ném nó sang một bên khác, bởi vì điều này khó có thể xảy ra.
Lúc này, Trần Tinh cũng mở lời trước, chỉ là hắn hạ thấp giọng và nói một cách ngắn gọn vừa đủ hai người nghe được:
-Giúp ta che mắt người khác, ta không muốn bại lộ thực lực hiện tại.
Lăng Vũ nghe xong không lên tiếng, nàng không biết mục đích của Trần Tinh là gì, thế nhưng vẫn gật đầu theo bản năng.
Có lẽ ngay cả nàng cũng không hiểu vì sao mình lại giúp hắn.
-Được rồi, hai người chuẩn bị...
-Khoan đã, Cổ Mặc trưởng lão, đệ tử nhận thua!
Cổ Mặc vừa chuẩn bị tuyên bố bắt đầu trận chiến, Lăng Vũ liền đánh gãy lời nói của ông ta.
Không cần phải động não suy nghĩ, ngay cả thằng điếc cũng có thể nhìn ra được Lăng Vũ là đang cố tình nhường lại vị trí cho Trần Tinh.
-Chuyện này...
Thiên vị, trắng trợn thiên vị!
Cổ Mặc trong lòng cũng bất đắc dĩ, đối với Trần Tinh, ông ta chỉ thưởng thức một chút mà thôi, không hơn!
Nhưng mà ông ta cũng không thể là gì khác. Quy tắc không có nói không cho phép nhận thua.
-Ta tuyên bố ngoại môn đệ tử Trần Tinh khiêu chiến thành công, đạt được danh hiệu đệ nhất. Tiếp theo chính là lượt khiêu chiến của hạch tâm đệ tử Lăng Vũ!
Lời tuyên bố của Cổ Mặc cứ như là bạt tay vào mặt những người còn lại.
Dĩ nhiên là sẽ có người không phục:
-Đệ tử không phục, rõ ràng chính là bọn họ cùng một giuộc, như vậy không công bằng!
Người thứ 99 Nguyên Anh kỳ tầng 1 đỏ mắt bất mãn lớn tiếng nói.
Thật ra không chỉ riêng y cảm thấy như vậy. Tất cả mọi người đều có chung suy nghĩ và người này nhanh miệng nói trước mà thôi.
Cổ Mặc nhìn đám đông ồn ào, ông ta hừ lạnh một tiếng.
Với tu vi Đại thừa kỳ tầng 9, Cổ Mặc dễ dàng chỉ bằng một tiếng hừ chấn cho những người này lùi về sau mấy bước.
Lúc này ông ta mới lên tiếng đạo:
-Tu luyện vốn dĩ đã không tồn tại khái niệm công bằng, các ngươi tu luyện bằng các giành giật tài nguyên với nhau không phải sao? Đừng nói hai chữ công bằng trước mặt ta để biện hộ, nếu các ngươi có đủ thực lực thì tự đi mà khiêu chiến hắn để giành lại "công bằng"! Còn hiện tại thì ngậm miệng hết lại cho ta!
Dứt lời, Cổ Mặc cũng phất tay áo trở lại vị trí. Mọi người cũng không dám nói thêm tiếng nào nữa, bọn họ chỉ có thể quăng ánh mắt bất thiện về phía Trần Tinh rồi hung ác suy nghĩ nhất định phải khiêu chiến hắn và đánh cho hắn một trận no đòn.
Đơn giản chính là nhìn Trần Tinh "chương mắt".
-Đại trưởng lão, đệ tử muốn khiêu chiến người ở vị trí thứ 99.
Lăng Vũ đột nhiên hướng về Cổ Mặc chỉ điểm người muốn thi đấu.
Có thể nói người ở vị trí cao hơn một khi bị khiêu chiến thất bại thì đồng nghĩa với việc không thể trở lại vị trí đó cho dù có xoay chuyển chủ nhân vị trí đó thế nào đi nữa.
Mọi người đều nghĩ Lăng Vũ sẽ khiêu chiến Hắc Dạ hoặc Bạch Dạ để đạt được vị trí thứ ba và thứ hai, không nghĩ tới nàng lại khiêu chiến vị trí 99.
Như vậy để làm gì?
Đây là câu hỏi chung của mọi người nhưng rất nhanh bọn họ đều biết được ý đồ.
Bởi vì tên thứ 99 đã bị Lăng Vũ dùng pháp thuật phong bế tu vi khiến y không thể sử dụng linh lực.
Việc này khác gì y cũng mất đi cơ hội khiêu chiến những người khác? Không có tu vi lấy cái rắm gì mà khiêu chiến?
-Chuyện này, Đại trưởng lão, ngài xem...
Thái Ung thấp giọng dò hỏi Cổ Mặc. Từ khi Tần Chính bị ban lệnh truy nã, ông ta trong lòng cũng thấp thỏm bất an, chỉ là thật sự Thái Ung không muốn biểu hiện khiêm nhường trước những người khác. Cho nên Thái Ung cũng đứng ra tỏ vẻ không sợ hãi, đệ tử phản bội Tông môn không có nghĩa là sư phụ phải gánh lấy hậu quả, đây chính là lí do người lên tiếng là Thái Ung.
Cổ Mặc không trả lời, ông ta cũng đang nghĩ cách, nếu cứ tiếp tục như vậy thì lần tông môn đại điển này há chẳng phải trò đùa của hai người bọn họ.
Tuy nhiên lúc này, bờ môi Thái Hư Tử động động, hiển nhiên là ông ta đang dùng Mật pháp truyền âm cho Cổ Mặc, nội dung chính là bảo Cổ Mặc không cần phải xen vào việc này làm trễ nải thời gian.
Thái độ này cũng chứng minh, Tông môn đại điển kết quả ra sao đi nữa, Thái Hư Tử cũng không quan tâm lắm!
Trưởng lão không đứng ra, những người đệ tử cũng không thể làm gì khác chính là chấp nhận.
Diễn biến tiếp theo như vậy cho đến người thứ 4, Lăng Vũ một mình sử dụng phương thức cũ bại hết những người đó, cho dù có mở miệng nhận thua đi nữa thì bọn họ cũng không tránh khỏi việc bị phong bế tu vi.
Một Nguyên Anh kỳ làm sao có thể tránh thoát được tốc độ ra tay của Hợp thể kỳ cho được?
Trần Tinh ngồi trên ngôi vị đệ nhất trong sự căm phẫn của rất nhiều người, ngay cả Hắc Bạch song Dạ cũng bị vạ lây, bởi vì ánh mắt căm phẫn thì cũng bao quát luôn 2 huynh đệ bọn họ.
Lý do là 3 người đang ngồi thưởng thức trái cây, trong khi phía dưới nhìn biểu hiện của hai người họ cũng nhịn không được nuốt nước bọt, những trái cây này đều là "phàm vật" mà thôi, vấn đề là chúng là ăn ngon vô cùng.
Đơn giản bởi vì Hắc Bạch song Dạ chưa bao giờ thấy và thưởng thức qua. Còn về nguồn gốc sao? Nhật Bản không phải là đất nước để sản xuất ra đỉnh cấp trái cây nổi tiếng ngon bậc nhất thế giới sao?
Trần Tinh không thể không công nhận, phàm là việc gì cũng vậy, cho dù những chi tiết nhỏ nhất đôi khi cũng không thể bỏ qua.
Hắn không muốn bại lộ thực lực mới nhờ Lăng Vũ giúp, nếu hắn không biết cách tạo thiện cảm cùng Hắc Bạch song Dạ liệu có thể thoải mái "mua chuộc" hai người vị trí đầu tiên này mà không phải lộ ra thực lực hay không?
Về phần người thứ 4, Trần Tinh cũng gặp qua, chính là kẻ tên Lâm Tứ mà khi hắn từ Huyết Long Giới đi ra đang đánh dã chiến kia.
Không nghĩ tới y vậy mà đạt tới Nguyên Anh viên mãn xếp hạng thứ 4.
-Lăng Vũ sư tỷ, mặc dù ta thật sự không phải đối thủ của tỷ, nhưng tỷ muốn phong ấn tu vi của ta là điều không thể...
Y vừa bước lên lôi đài liền lên tiếng nói, sau đó còn nắm trong tay một tờ phù lục.
Lăng Vũ ngưng mắt nhìn chuẩn bị ra tay thì lập tức Lâm Tứ bóp nát tờ phù này, phù lục vừa bị huỷ liền có 3 dòng linh lực màu vàng từ lá phù này thoát ra rồi xoay tròn xung quanh người Lam Tứ tạo một vòng bảo vệ.
Điều này khiến cho mục đích phong bế tu vi của Lăng Vũ triệt để bị phá.
Nhìn cảnh tượng này, Lâm Tứ đắc ý, sau đó y cười phá lên, biểu hiện rất vui vẻ:
-Hahahaa, thế nào sư tỷ? Haha...ta chịu thua.
Y cười một lúc rồi nhanh chóng nhận thua. Thế nhưng bộ dáng vui mừng của Lâm Tứ trông cứ như y mới là người thắng cuộc vậy.
Y nhanh chóng nhìn về phía Trần Tinh, sau đó còn liếm liếm môi, nụ cười đắc chí vẫn không tắt.
Hiện tại mọi người mới biết ý đồ của Lâm Tứ là gì.
*Hết chương
Tác giả :
Ý Tại Ngôn Ngoại