Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 210
Chương 210:
“Nắm thế nào?" Lê Hương vươn bàn tay nhỏ ra từ từ nắm lấy ngón trỏ của anh vào lòng bàn tay: “Nắm như vậy à…"
Đồng tử sâu thẳm của Mạc Tuân hơi co lại, đại não anh nhanh chóng hiện lên cảnh tượng nhiều năm về trước. Lúc đó anh mới bảy tuổi, đứng bên cái nôi nhìn bé gái đó một cái.
Một đứa bé nhỏ xíu vừa mới ra đời chưa lâu, không hề nhăn nheo như những đứa bé khác, cô đã hồng hào xinh đẹp rồi.
Lúc đó cô nằm trong chiếc chăn lông màu vàng nhạt, mở tròn đôi mắt đen nhánh nhìn anh, bàn tay nhỏ đung đưa trong không trung rồi nắm lấy ngón trỏ của anh, còn nhoẻn miệng cười với anh.
Mùi sữa thơm thơm, ngọt ngọt, có thể khiến lòng người tan ra.
Lúc đó mẹ còn đùa anh: “Xem, cô dâu nhỏ của A Đình nhà ta rất thích A Đình nhé."
Mạc Tuân nhìn đôi mắt óng ánh nước này của Lê Hương, dáng vẻ của cô đột nhiên trùng hợp thành một với bé gái năm đó.
Anh cúi mắt hôn lên đôi môi đỏ của cô.
Nhưng Lê Hương tránh đi, cô liền buông ngón trỏ anh ra, đắp chăn tơ tằm lên người mình, còn mắng anh một câu: “Mạc tiên sinh, dáng vẻ thèm thuồng của anh đáng sợ thật!"
Yết hầu của Mạc Tuân lên xuống, ổn định lại hô hấp của mình, sau đó vươn tay ra ôm cô vào lòng: “Đi ngủ!"
Lê Hương ép mặt lên lồng ngực rắn rỏi của anh, dù náo loạn nhưng thu hoạch của tối nay cũng không tệ. Anh tự mình nhắc tới gia đình của anh với cô.
“Mạc tiên sinh, mẹ anh… sao mà qua đời vậy?"
Cô có thể cảm nhận được, anh rất yêu mẹ mình.
Mạc Tuân nhắm mắt lại, khuôn mặt anh tuấn không có biểu hiện gì, chỉ hờ hững mở miệng: “Mẹ anh sau đó lại mang thai, bồ lại không để mẹ sinh, cho mẹ uống thuốc phá thai. Lúc đó mẹ đã mang thai bảy tháng, tự mình lấy dao rạch bụng mình, lấy đứa bé ra.
Tưởng đứa bé bảy tháng tuổi có thể nuôi sống được, nhưng cả người nó tái xanh, đã chết rồi. Đó là một em gái. Không lâu sau, mẹ anh liền tự sát. Bà mặc bộ đồ màu đỏ từ trên ban công phòng A Kiều nhảy xuống sông, thi thể mãi vẫn không tìm được."
Lê Hương cứng đờ người. Cô bị câu chuyện này làm chắn động, mãi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cô không biết người phụ nữ này phải có dũng khí lớn mức nào, rơi vào hoàn cảnh bị ép tới tuyệt vọng mới tự mình lấy dao rạch bụng mình.
Lúc này Mạc Tuân trở người, ôm cơ thể mềm mại của cô vào lòng, lẫm bẩm: “Lê Hương, lần này là em C†8:41gwls#t nh Sẽ Không Buông Tay Nữa. ‘Át @ @M} tự mình dâng lên cửa, sau này anh tuyệt đối sẽ không buông tay em ra nữa, tuyệt đối sẽ không để em đi nữa.
Tối nay Mạc Tuân không nói nhiều, nhưng Lê Hương đã có thể đại khái đoán được gia anh lón lên trong hoàn cảnh gia đình kỳ lạ thế nào.
Thực ra cô rất hứng thú với câu chuyện về bố và mẹ anh, rốt cuộc là tình yêu hận thù nồng đậm thế nào mới khiến hai người đi đến bước đường này.
Có thể chắc chắn rằng, Mạc Tuân là người bị hại của hai người này, có những người cả đời được tuổi thơ vỗ về, nhưng có những người cả đời đều đang võ về tuổi thơ.
Mạc Tuân thuộc về sau.
Trong lòng cô rất xót anh, cô vươn tay ra ôm lấy thắt lưng rắn rỏi của anh, sau đó dùng lực gật đầu: “Mạc tiên sinh, nếu anh không rời đi, thì em sẽ không từ Bộ"
Bờ vai Mạc Tuân liền thu chặt lại, ôm cứng cô vào lòng. Lúc Lê Hương sắp ngủ say thì nghe thấy anh thấp giọng nói: “Lê Hương, anh nhất định sẽ trở nên tốt hơn."