Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 183
Chương 183:
Cố Dạ Cẩn đút tay trong túi quần, ngũ quan tuần mĩ lạnh lẽo nói: “Mẹ, giữ hình tượng Cố phu nhân đi, đừng có mở miệng ra liền mắng người như vậy, mẹ biết là con không thích như vậy."
Cố phu nhân mặc trang phục sang trọng, bảo dưỡng rất tốt, có thể nhìn ra được lúc còn trẻ cũng là một mỹ nhân.
Chỉ là ánh mắt bà ta không che giấu tia oán độc, chính là hình ảnh người phụ nữ đã lâu không chiếm được tình yêu thương của chồng.
Thấy con trai mình che chở cho Diệp Linh, Cố phu nhân liền víu chặt tay vịn: “Dạ Cần, mẹ nói sai chỗ nào, mẹ của Diệp Linh – Tôn Di chính là mối tình đầu của bố con, mặc dù năm đó cô ta đã gả vào danh gia vọng tộc là Diệp gia, vậy mà vẫn thông đồng với bố con, hai người đều đã có gia đình rồi mà còn vượt giới hạn.
“Ngay đó, Tôn Di với bố con đi thuê phòng khách sạn đã bị mẹ với Diệp Thanh Đề bắt gian tại chỗ, sau đó Diệp Thanh Đề lái xe đưa Tôn Di rời đi thì gặp phải tai nạn xe cộ, cả hai đều bỏ mạng, mà mẹ cũng gặp tai nạn trên đường về hôm ấy, mắt đi hai chân, trở thành một kẻ tàn tật, phải ngồi trên xe lăn này những mười năm.
“Bố con vẫn còn tình cảm sâu nặng với tiện nhân Tôn Di kia, năm đó không để ý tới sự phản đối của mẹ mà đưa dã chủng Diệp Linh kia về nhà, những năm này bố con nghiêm khắc trách móc con nặng nề bao nhiêu thì lại che chở chiều chuộng tiểu dã chủng kia bấy nhiêu, nếu như không phải đã đi giám định ADN, thì mẹ còn hoài nghi Diệp Linh là con ruột của bố con."
“Dạ Cẩn, đừng với mẹ là con không nhìn ra tâm tư u tối của bố con, Diệp Linh bây giờ đã trưởng thành, còn xinh đẹp hơn Tôn Di khi xưa nhiều, bố con đã sớm để mắt tới tiểu tiện nhân Diệp Linh kia lâu rồi…"
“Đủ rồi!" Lúc này Cố Dạ Cẩn cắt lời Cố phu nhân, gương mặt tuần mỹ thâm trầm lạnh lẽo: “Mẹ, nếu như mẹ không còn gì để nói thì con sẽ đưa mẹ về."
“Dạ Cần, con làm sao vậy, năm đó Tôn Di vượt giới hạn với bố con, phá hủy cả hai gia đình, Diệp Linh chính là con gái của kẻ thù của con, con không thấy căm ghét cô ta hay sao?"
“Hay là Diệp Linh đã cho con bùa mê thuốc lú gì, mà không chỉ bố con, con cũng vậy, hai bố con các người đều muốn tranh đoạt một người phụ nữ ư?"
Có Dạ Cẩn mím chặt môi, khóe miệng tạo thành một đường thẳng lạnh lẽo: “Mẹ, con đã nói rồi, con không yêu cô ấy, con yêu người khác."
Cố phu nhân rất nghiêm khắc với việc chọn con dâu tương lai, nhất định phải môn đăng hộ đối, gia thế trong sạch, là một thiên kim được dạy dỗ đàng hoàng, người này tuyệt đối không thể là Diệp Linh, hoặc là bất kì người nào có quan hệ với Diệp Linh.
Diệp Linh, là cái gai mắc kẹt trong lòng Cố phu nhân, chỉ chạm vào đã đau thấu Xương.
“Nếu con không thích cô ta, vậy còn cưng chiều cô ta nhiều năm như vậy làm gì, cả Hải Thành này đều biết con chiều chuộng cô ta một cách thái quái"
Cố Dạ Cẩn nhìn Cố phu nhân, hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ cách tốt nhất để hủy hoại một người không phải là nâng cô ta lên tận trời rồi cho ngã xuống đất sao, bao năm qua, con dần dần khiến cô ta yêu con, lễ thành niên 18 tuổi năm ấy, cô ta hạnh phúc giao mình cho con, con lại để cô ta biết, thật ra cô ta chẳng là cái thá gì cả, con yêu cô gái khác, mẹ, con làm vậy, chẳng lẽ mẹ không hài lòng sao?"
Cố phu nhân nghe vậy, đương nhiên là rất hài lòng, bà ta cũng rất vui vẻ nhìn Cố Linh dọn khỏi Cố gia, rời Hải Thành từ hai năm trước.
Cô cứ đi như vậy, đi suốt hai năm.
Nhưng điều khiến Cố phu nhân không hài lòng là cuối cùng, Diệp Linh lại xảy ra quan hệ với con trai bà ta, điều này khiến bà ta rất chán ghét.
Chồng bà ta yêu Tôn Di say đắm, khi Tôn Di còn sống thì ầm ï đòi ly hôn với bà ta, khi Tôn Di chết thì biến bà ta thành một góa phụ có chồng, bây giờ con trai bà ta lại ngủ với con gái Tôn Di là Diệp Linh, quan hệ rối rắm này khiến bà ta rất không vui.
“Dạ Cần, đời này, mẹ sống quá đau khổ và thất bại."
Cố phu nhân đỏ mắt nhìn Cố Dạ Cần. “Bố con và Tôn Di tra tắn mẹ cả đời vào đêm mẹ biến thành kẻ tàn tật, mẹ đã từng cầm một lọ thuốc ngủ chuẩn bị tự sát, nhưng con mở cửa vào, Dạ Cẩn, mẹ không nỡ con, mẹ muốn cùng con trưởng thành, nhìn con là trưởng tôn Cố gia mà thành gia lập nghiệp, có thể sống cuộc đời mỹ mãn, con là năng lượng để mẹ sống sót, là tất cả hy vọng của mẹ, vì vậy, con nhất định đừng để mẹ thất vọng, nếu con cũng bỏ rơi mẹ, vậy mẹ cũng không cần phải sống nữa."
Cố Dạ Cẩn bước lên, nửa ngồi trước mặt Cố phu nhân, anh nắm lấy chiếc chăn lông đắp trên đôi chân tàn tật của Cố phu nhân, nói nỉ non: “Mẹ, con biết rồi, con không yêu cô ta, con sẽ không yêu cô ta."