Nghịch Phong Nhi Hành

Chương 5

Hắn trở lại trường học, dĩ nhiên vẫn theo kịp tiết thứ hai, tiết thứ nhất chính là tiết Tiếng Anh của Âu Dương, chính vì vậy nên cũng không có giáo viên điểm danh, chỉ cần lớp trưởng không báo cáo, cộng với việc hắn biểu hiện như một học sinh loại ưu thì chắc chắn không bị trách phạt.

Nhưng không biết vì lý do gì, hắn đột nhiên cảm thấy dối trá thế này có điểm nhàm chán.

“Ê."- Thiên Trí lấy khuỷu tay khều khều hắn, cười xấu xa nói- “Đã tới tay?"

Tiếu Huyền nhướng nhướng lông mi: “Đương nhiên."

“Thế nào?"

Tiếu Huyền khẽ động hàng mi xinh đẹp, ho khụ một tiếng, rút ra cuốn sách giáo khoa, rồi dựa người vào ghế, đem đôi chân dài duỗi thẳng dưới bàn.

“Kể nghe một chút xem, sao đột nhiên không lên tiếng, chẳng lẽ cậu lần này không được?"

“Như thế nào lại vậy."- Tiếu Huyền lập tức ngước mắt- “So với trước kia đều rất mãnh liệt, vậy có được chưa?"

“Chà chà chà……"- Thiên Trí bất chấp thầy dạy Hóa còn đang trên bục giảng liệt kê từng dãy dài những công thức hóa học, liền nhanh chân chạy đến bên cạnh: “Lần đầu tiên mà lại hòa hợp như vậy? Cảm giác hảo thế sao ? Rốt cuộc là tốt đến mức nào? Có dùng đạo cụ nào đặc biệt không?"

“Cái kia thật ra thì không có, chỉ là trong nước bỏ một ít dược, sau đó……"- không biết vì cái gì, hắn đột nhiên không muốn cùng người khác thảo luận vấn đề này- “Sau đó chính là rất thích thú."

“……."- Thiên Trí khóe miệng trề ra: “Mẹ nó, cậu rõ ràng là nói cho có lệ."

“Còn phải kể nhiều hơn sao? Đây là chuyện riêng tư của tớ, tớ đương nhiên là xấu hổ."- Tiếu Huyền rất nghiêm túc lật lật sách giáo khoa, làm ra một bộ dáng đang chuyên tâm nghe giảng.

Thiên Trí xì một tiếng khinh miệt: “Lại giả nai, cậu trước đây làm gì có cái gọi là riêng tư? A, tớ đã biết, chẳng lẽ cậu ngay cả năm phút đồng hồ cũng nhịn không nổi, cho nên mới nói là riêng tư…."

Ngờ rằng đầu Tiếu Huyền đã muốn bốc khói, thế nhưng hắn vẫn không hề biện hộ.

Thiên Trí tự mình lải nhải nửa ngày, không khỏi giận tím mặt: “Hừ, cậu hôm nay thật sự kì quái, da mặt đột nhiên mỏng như vậy, nhất định có vấn đề!"

Tiếu Huyền bị nói một câu như thế, nhịn không được cãi lại: “Da mặt cậu như thế mới là có vấn đề, được chưa?"

“Trò Thiên Trí."

Hai người đều sợ đến rụt cổ lại, cũng vì quá nhập tâm mà không hề khống chế âm lượng.

“Em giải thích nguyên lí này đi."

Thiên Trí bướng bỉnh đứng lên, lão sư dạy Hóa không thể nào đem so sánh với Âu Dương, chính là vẻ mặt nghiêm khắc không chút lưu tình của một nam nhân trung niên, lông mày lúc nào cũng nhăn tít* lại .

*Nguyên bản là “lông mày hình chữ xuyên", nhưng mà chữ xuyên thì có 3 gạch (川), nhìn giống như nếp nhăn giữa lông mày mỗi khi người ta nhíu mày lại

“Thực xin lỗi thầy, em không hiểu….."- Ngay cả đứa lưu manh như Thiên Trí, đứng trước mặt ông khí thế cũng phải giảm đi ba phần.

Nam nhân nhíu nhíu mày: “Sau khi tan học tới văn phòng gặp tôi."

Thiên Trí ngẩn người, trong nháy mắt nở nụ cười gian tà. Tiếu Huyền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, cũng nhịn không được phải mỉm cười.

Ngay cả lúc này cũng có thể tinh trùng thượng não, nếu so với Thiên Trí thì hắn quả thật là học sinh ưu tú thập toàn thập mỹ.

Thiên Trí bắt đầu rất chuyên chú nghe giảng bài, không còn tâm tư mà nghĩ đến việc trước kia bọn hắn dù chết cũng không dám tưởng tượng có một ngày lại “muốn ăn" cái lão nam nhân tác phong cứng nhắc đó. Bên tai Tiếu Huyền rốt cuộc cũng thanh tĩnh, không bị người khác quấy rầy, hắn ngay lập tức khôi phục được tư thái ưu sinh, cười cười xem sách giáo khoa.

Thiên Trí là huynh đệ tốt nhất của hắn, hai người từ trước đến giờ luôn rõ ràng mọi chuyện, không có nửa điểm giấu diếm lẫn nhau, đặc biệt là thời kì trưởng thành của một tiểu hài tử, nói đến chuyện chăn gối, đại chiến bao nhiêu hiệp thần dũng ra sao, chỉ mong có thể trước mặt nhau mà thổi phồng đến từng chi tiết

Lúc này tuy thứ để khoe khoang thì có rất nhiều, nhưng chính là không muốn nói đến, nghĩ đến phần lưng của Âu Dương khi anh cất mình dậy không nổi, hắn mơ hồ cảm thấy có điểm đáng thương.

Tiết học buổi sáng đều trôi qua thật sự thuận lợi, ngay cả báo cáo phải nộp cuối tuần hắn cũng đã tranh thủ thời gian hoàn tất, sau giờ tan học lại bớt thời gian ăn chơi mà để ý một chút đến vấn đề ngoại giao của hội học sinh. Tối hôm qua hoạt động đến quá nửa đêm, khiến hắn hao tổn không ít thể lực, hiện tại có điểm buồn ngủ, bất quá cũng không ảnh hưởng đến tư duy và hiệu quả học tập của hắn.

Nhưng về phần Âu Dương lại khó nói trước.

Tiếu Huyền có mấy lần đều nhịn không được suy nghĩ Âu Dương hiện tại rốt cuộc thế nào, nhớ tới bộ dáng của nam nhân yếu đuối kia lùi sâu vào trong chăn, còn có chút thất thần, nhưng ý định gọi điện thoại trong đầu chỉ vừa mới lóe lên ngay lập tức đã bị hắn bác bỏ.

Ngày kế tiếp sau khi phát sinh quan hệ là thời điểm vô cùng nhạy cảm, những hành động trong ngày này sẽ phản ánh toàn bộ thái độ của người đó, hắn nếu đã không dự định cùng Âu Dương kết giao, dây dưa kéo dài chỉ càng rước thêm phiền toái cho bản thân.

Giờ ăn trưa hắn vẫn không nhịn được mà suy nghĩ gọi một cuộc điện thoại cũng đâu có gì quá đáng, lúc hắn đi dường như thân thể Âu Dương có điểm không khỏe.

Âu Dương chưa từng có kinh nghiệm về sex, lại nói tối hôm qua là lần đầu tiên, quả thật có làm hơi quá……, không có một chút ôn nhu, hơn nữa còn có hiệu quả của dược, có lẽ hiện tại vì sinh bệnh mà không đứng dậy nổi. Thời điểm này một cuộc điện thoại an ủi cũng không có, đúng là rất đáng thương.

Tuy là nên sớm cắt đứt quan hệ, nhưng chính là cũng không nên tuyệt tình như vậy, dù sao Âu Dương cũng đối xử với hắn rất tốt, còn là thầy giáo của hắn, không giống những mối tình một đêm trước đây của hắn.

Nắm chặt di động trong tay, Tiếu Huyền còn do dự không biết có nên bấm dãy số kia hay không đã thấy Thiên Trí bưng thức ăn vội vã đi đến.

Thiên Trí sau chuyến công thất*trở về hoàn toàn không có chút biểu tình của người vừa bị giáo huấn, ngược lại vẻ mặt còn tỏa sáng, vừa buông chén đũa ra đã gấp gáp nói: “Tớ đột nhiên phát hiện thầy Du bộ dạng cũng không tồi a…….."

* công thất: phạt lao động không công

Tiếu Huyền nhịn không được cười mắng: “Cậu tỉnh mộng đi."

“Tớ nói là sự thật! Trước kia không hề để ý đến, hôm nay nhìn kĩ lại, thầy ấy kì thật dáng người không hề thô, mông lại kiều….."

“…….Cậu xác định ăn thầy ấy có thể tiêu hóa?"

“Ai, loại cứng rắn này đến khi ăn mới thấy được đặc biêt a, loại nhuyễn thì quá dễ dàng. Thầy Âu Dương không phải là loại này sao? Loại này cá tính rất bình thường, cái gì cũng dễ bị nhìn thấu, thử qua một lần là đủ rồi, ai mà có hứng thú lâu dài được"

Tiếu Huyền nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu tán thành với hắn: “Cậu nói cũng đúng."

Buổi học chiều đã kết thúc, Thiên Trí không giữ lời hứa đi câu lạc bộ với Tiếu Huyền, mà chờ ở cổng, tính toán trở thành người đầu tiên ăn cua*

*ăn cua: ý chỉ ăn Du lão sư, một người vừa cứng rắn vừa có võ, là loại khó nuốt

“Nếu có bị ăn đấm cậu cũng không nên khóc a, thầy dạy Hóa hình như có luyện qua quyền đạo, nếu bị đánh thì cậu lo mà chạy cho nhanh."- Tiếu Huyền cảnh báo hắn.

“Cứ lải nhải, sao lại như thế được, cậu chính là ghen tị nên mới nói như vậy."- Thiên Trí ý chí chiến đấu sục sôi- “Uy, đổi điện thoại di động với tớ đi."

Tiếu Huyền nhướng lông mi, nhìn thoáng qua rồi vươn tay đưa cho Thiên Trí: “OK."

Tắt máy không phải là biện pháp tốt, không muốn những người khác quấy rầy, phá hư thời điểm trọng đại nên họ trao đổi điện thoại với nhau, như vậy những tình nhân cũ muốn dây dưa với họ sẽ không biết đây là điện thoại của ai, chỉ cần nói một câu: “Tôi không phải là XX, chỉ là mượn điện thoại của hắn dùng, anh/cô có chuyện gì thì sau này gọi lại." linh tinh là được rồi.

Tiếu Huyền buổi tối mở một cuộc tụ họp với các bằng hữu tại Khoái Biệt, có cảm giác ăn ngon hơn những buổi hoa yến thông thường, chè chén quá độ mà muốn tiêu hóa không nổi, do đó chuyện Âu Dương cũng dần quên mất.

Cho đến hôm sau đi học, phát hiện ra Âu Dương vẫn còn nghỉ bệnh, lúc này hắn mới nhớ ra.

“Di động trả lại cậu nè."- Mặt mũi Thiên Trí không hề bầm dập, nhưng cũng không tốt đẹp gì, nghe nói Du lão sư cho hắn ăn một đòn, đem ba hồn bảy phách hắn đánh rơi rớt sớm chỉ còn một hơi.

“Ừ, của cậu cũng trả lại cho cậu."- Tiếu Huyền nhìn tình cảnh đáng thương của thằng bạn, cuối cùng vẫn là chịu đựng không cười nhạo trước mặt hắn- “Đúng rồi, cậu rốt cuộc đã trêu chọc bao nhiêu người, hơn nữa lại là loại người nào a? Chừng mười cuộc điện thoại đều là tạc tử tớ , lỗ tai tớ đã muốn nát bấy, lần sau không trao đổi với cậu nữa."

“Hừ, cậu là do không được hoan nghênh bằng tớ nên ghen tị sao?" – Thiên Trí còn miễn cưỡng chống chế- “Cả buồi tối cũng chưa reo được mấy lần, mị lực của cậu cũng có hạn đi."

“Tớ có hạn, ít nhất đến giờ cũng chưa từng thất bại."- Tiếu Huyền lần này không lưu tình công kích hắn- “Cậu thì sao? Thầy dạy Hóa công phu thế nào? Nghe nói thầy ấy một cước có thể đá nát tấm ván gỗ, cậu ngày hôm qua nhất định đã được mở rộng tầm mắt rồi đi? Nói không chừng còn tự mình lĩnh hội nga?"

Thiên Trí không cam lòng đang định hùng hùng hổ hổ, nhưng dường như nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, thầy Âu Dương gọi điện tìm cậu."

“A"- Tiếu Huyền nhướng cao lông mi, bắt đầu dò danh sách lưu cuộc gọi- “Mấy lần?"

Thiên Trí đếm đầu ngón tay: “Mới ba lượt. Thầy ấy đúng thật là rụt rè lễ phép a, nghe nói không có cậu cũng không hỏi thêm nữa. Về sau nhấc máy vừa nghe tiếng của tớ thì liền xin lỗi rồi cúp máy."

“Phải không….."- Tiếu Huyền không nói tiếp, bắt đầu nghiền ngẫm tâm tư của Âu Dương. Thiên Trí nói đúng, đây chính là loại người yếu đuối, quả thật không có gì đặc biệt, chính là cảm thấy có chút đáng thương.

Tiếu Huyền nghĩ thầm, chờ Âu Dương gọi điện cho hắn lần nữa, tốt nhất là nên hảo hảo dỗ dành anh một chút.

Thế nhưng từ khi nhận lại di động, Âu Dương ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi lại.

Đợi đến lúc Âu Dương trở lại sau hai ngày nghỉ bệnh, hai người tuy rằng vẫn thường xuyên gặp mặt, nhưng Tiếu Huyền cũng phát giác ra rằng Âu Dương dường như không còn để ý đến hắn nữa.

Vào lớp học tự nhiên sẽ không hỏi đến hắn, nếu ánh mắt ngẫu nhiên chạm nhau anh cũng sẽ nhanh chóng tránh đi; ở trên đường nếu gặp mặt, nếu hắn chủ động chào “Chào thầy", Âu Dương cũng chỉ làm bộ gật đầu một cái rồi vội vàng đi qua.

Đi thỉnh giáo đề mục và vân vân, Âu Dương ngoại trừ giảng giải, một điều dư thừa cũng không nói thêm, căn bản là không muốn trò chuyện với hắn.

Âu Dương rõ ràng trước giờ vẫn luôn ngốc nghếch, thế nhưng lúc này lại có vẻ như nhanh chóng hiểu rõ mọi chuyện. Chỉ dùng thời gian một ngày, ba cuộc điện thoại, đã có thể xác định được thái độ của hắn.

Tiếu Huyền cũng không thể nhận định được điều này là tốt hay xấu. Chấm dứt nhanh gọn như vậy rõ ràng là điều hắn mong muốn, nhưng cảm giác lại trái ngược. Âu Dương thật sự hết hi vọng, không đến dây dưa với hắn nữa, hắn lại cảm thấy giống như mình mới là kẻ bị nam nhân kia bỏ rơi.

Âu Dương cùng hắn hoàn toàn bất hòa, liền rõ ràng cùng Trác Văn Dương thân thiết, người nọ cũng là ưu sinh có khuôn phép, rất giống với hắn trước đây, đúng với kiểu học trò cưng của Âu Dương.

Trác Văn Dương lớn lên tuấn lãng lạnh lùng, không phải loại người tình cảm, đối với cái gì cũng có chút hờ hững, nhưng dường như lại có hứng thú với luyến phụ*, thường tiếp xúc với những nam nhân lớn tuổi mà ôn nhu.

*luyến phụ: yêu thích người lớn tuổi

Tiếu Huyền nhìn thấy bọn họ ở cùng một chỗ thảo luận công khóa, Âu Dương chỉ bảo cho Trác Văn Dương rất chuyên tâm, thật giống lúc trước khi chỉ bảo cho hắn, dù thật lòng biết Âu Dương kiên nhẫn với tất cả mọi người, không hề phân biệt đối tượng là ai, nhưng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái.

Giờ cơm trưa, nhìn thấy Trác Văn Dương bê thức ăn đến chỗ Âu Dương, Tiếu Huyền có điểm không nhịn được.

“Thiên Trí, cậu có cách chỉnh Trác Văn Dương không?"

“…….Người của Trác gia, không dễ động vào đâu. Nhưng hắn làm sao?"

“Tớ nhìn thấy hắn liền chán ghét."

“Gì, Trác Văn Dương đâu có trêu chọc cậu"- Thiên Trí đem thịt dê cuốn rau dưa nhét vào miệng- “không phải là vì thầy Âu Dương chứ?"

Tiếu Huyền hừ một tiếng.

“Cậu không phải đã hết hứng thú sao? Thứ cậu vứt đi rồi, người khác nhặt lại thì có gì không hảo?"

“Gì!"- Tiếu Huyền đột nhiên khó chịu

“Sao vậy?"- Thiên Trí hơi giật mình- “A, nguyên lai cậu còn chưa ngoạn đủ nga, như thế nào lại không chịu nói sớm!"

“Để làm chi?"

“Tớ thấy cậu mấy ngày nay thần tình không yên, sợ cậu bị quấy rầy, nên tớ đã giúp cậu phát ra thư cảnh cáo."

Tiếu Huyền đang uống một ngụm nước liền bị sặc, ho một tiếng: “……….Khụ, viết cái gì?"

“‘Nếu anh tái quấn quít XX thêm một lần nào nữa, tôi sẽ liền công bố bí mật anh là đồng tính luyến ái! Bản thân anh nên tự cảm thấy thẹn đi!’ linh tinh mấy thứ nữa, cũng theo cách cũ thôi."- Thiên Trí thành thành thật thật nói, ha ha cười- “Cậu cũng đâu phải chưa từng viết qua."

“Ờ……"- Tiếu Huyền run run hàng mi.

“Như thế nào? Cậu thật sự muốn ngoạn một lần nữa?"- Thiên Trí khoanh tay- “Thì ra là do tớ nhiều chuyện, ngượng ngùng a."

Tiếu Huyền “Ừ" một tiếng, chỉ lắc lắc đầu xem như không sao, sau đó tiếp tục xếp đống chén dĩa trong mâm cho gọn lại- “Cũng không có gì."

“Tớ nghĩ loại người như thầy Âu Dương ra đường chỉ cần một tay đã có thể gom được một mớ , mà cậu chơi lâu như vậy cũng đã sớm chán rồi còn gì"

“Ừ, không sai."

“Bất quá lần này cũng không có gì đáng tiếc đi? Lần sau tớ sẽ lưu tâm, giúp cậu chọn ra người tốt hơn."

“Ừ."

Vừa ăn vừa đem ánh mắt dời lên, thấy được Âu Dương ngồi ở tận đầu bên kia của nhà ăn, lưng đối hắn. Hắn lại chỉ có thể nhìn Âu Dương từ phía sau, tấm lưng gầy gò kia khoác lên một tấm áo cũ kĩ với màu sắc u ám, cổ áo cao cao quê mùa, mái tóc cắt tỉa qua loa ở một cửa tiệm rẻ tiền nên có điểm so le, không đồng đều.

Hiện tại, ngoại trừ giờ lên lớp môn Tiếng Anh là Tiếu Huyền có thể trực diện nhìn ngắm khuôn mặt của Âu Dương, những thời điểm còn lại hắn chỉ có thể nhìn bóng lưng của anh mà thôi.

Âu Dương gần đây thường tránh mặt hắn, đi đường nếu gặp hắn thì sẽ cúi đầu rồi lủi cho thật xa, ngay cả ăn cơm cũng chọn nơi cửa số vắng người nhất.

Tiếu Huyền nhíu đôi mày xinh đẹp, cứ mãi thế này hắn thật sự nhịn không nổi nữa

Tiếu Huyền ngồi trong xe một hồi lâu, mới thấy Chung Lý cưỡi chiếc xe máy mà ầm ĩ ly khai.

Thở hắt một cái, Tiếu Huyền bước xuống xe, nương theo ánh đèn đường liếc qua kính xe ngắm bản thân một chút.

Tóc có hơi dài, tóc mái mềm mại gần như phủ đến mắt, thoạt nhìn càng có vẻ ngoan ngoãn hiền lành, Tiếu Huyền không khỏi nhướng nhướng lông mi, vuốt vuốt lại mái tóc, để lộ toàn bộ đôi mắt to đen thăm thẳm.

Trong bóng đêm không tài nào thấy được có một chiếc Benz đang quay đầu vô thanh vô tức rời đi. Tiếu Huyền lại đem ống quần của chính mình xăn lên, ngay sau đó liền chạy vào nhà trọ Đại Lâu, nhanh chóng leo lên tầng năm, làm cho chính mình chảy một ít mồ hôi, thở hổn hển, giống như trước đây, giả vờ bản thân là tự đi bộ đến.

Tiếu Huyền gõ gõ lên cánh cửa, ngay lập tức mơ hồ nghe được tiếng dép lê ngày càng lớn dần. Cửa mở, để lộ ra gương mặt bình thản cùng ôn nhu của nam nhân.

“Thầy."

Âu Dương gương mặt biểu lộ một chút giật mình, ngơ ngác nhìn hắn trong chốc lát, sau đó mới dần hồi phục lại tinh thần, do dự nói: “Em có chuyện gì sao?"

Tiếu Huyền cười đáng yêu, lễ phép nói: “Có thể vào nhà rồi nói không?"

“……………."- nam nhân tay vẫn giữ chặt cửa, nội tâm rõ ràng đang dao động, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra kiên trì- “Có chuyện gì sao?"

Âu Dương chán ghét hắn đến mức đến cửa cũng không muốn cho hắn đi qua dù chỉ một bước. Nghĩ vậy nên Tiếu Huyền không khỏi có chút nôn nóng, nhưng vẫn phải nhẫn nại mỉm cười: “Thầy, em nghe nói thầy có để quên một cái đĩa ở trường, em ở phòng phòng học phát hiện ra một cái, không biết có phải của thầy hay không?"

Âu Dương không nhịn được “A" một tiếng, quả nhiên lộ ra biểu tình nôn nóng: “Thật không?"

Cái đĩa kia Âu Dương có lưu rất nhiều giáo án đã hoàn tất, còn có những tư liệu phân tích quan trọng mà anh vất vả sưu tầm cho bài luận văn , rõ ràng bản thân nhớ đã cất trong ngăn tủ văn phòng, vậy mà hôm nay lúc cần dùng đến thì kiếm thế nào cũng không ra.

Thấy Tiếu Huyền đưa ra một cái hộp đĩa màu xanh trông rất quen mắt, Âu Dương vội vàng đón lấy, rồi nhanh chóng đi vào nhà xác nhận, Tiếu Huyền cũng lập tức theo sau.

Vội vàng nhét vào ổ đĩa máy tính, thoáng một cái nội dung đã hiện lên, Âu Dương liền thở phào một cái, có điểm nhẹ nhõm: “Cám ơn em."

“Thầy không cần khách khí."- Tiếu Huyền liếc mắt nhìn anh mỉm cười.

Âu Dương khi ở nhà cũng sẽ không giống một số nam nhân mặc độc nhất một chiếc quần lót mà chạy loạn, thay vào đó là chiếc áo thun đã bạc màu, còn mặc thêm một cái quần dài cũ, tuy rằng thật sự sạch sẽ, nhưng thoạt nhìn vẫn thấy lôi thôi.

Thấy Tiếu Huyền áo mũ chỉnh tề đang đối mặt với mình, Âu Dương bất giác cúi đầu, xăm xoi ngón chân mình lộ ra dưới đôi dép lê cũ kỹ.

“Em ngồi đi."

Tiếu Huyền chiếu cố anh nhiều như vậy, cho nên, vô luận thế nào anh đều rất cảm kích, tuy rằng hơi do dự, nhưng cuối cùng anh vẫn đi pha một chén trà nóng, lại tìm một ít kẹo vừng, hoa sinh tô và các loại đồ ăn vặt linh tinh đem ra cho Tiếu Huyền.

Nhưng trừ khi nãy nói chuyện ra, hai người cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng xem TV.

“Thầy, thầy ngày đó gọi điện lại, là có chuyện muốn tìm em sao?"

Âu Dương ngồi thẳng lưng, hàm hồ nói: “Đã không còn việc gì."

“Thật không…………"

Hai người tiếp tục lâm vào trầm mặc, tuy ngồi song song nhau, nhưng lại cách rất xa. Âu Duơng tuy rằng không mở miệng nói, nhưng lại tỏa ra một cảm giác lo lắng bất an, giống như ước gì hắn nhanh nhanh rời đi.

“Thầy không có gì muốn nói với em sao?"

Âu Dương nhất thời cười khổ, nhìn chằm chằm cái bàn: “Tôi còn có thể nói được gì."

Tiếu Huyền đảo đảo đôi con ngươi: “Kia thầy có để ý thông báo về nội dung trình bày cho dịp kỉ niệm thành lập trường lần này không? Học sinh năm cuối cũng muốn thử một lần diễn xuất, kịch bản Tiếng Anh tháng này sẽ bắt đầu tập luyện, em mới vừa viết một hảo kịch bản, thầy nếu có thời gian rảnh, có thể đến chỉ đạo giúp chúng em, ……"

“Tiếu Huyền."- Nam nhân nhanh chóng cắt lời hắn, nghe như đã sắp chịu đựng không nổi nữa.

Tác giả : Lâm Lâm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại