Nghịch Phong Nhi Hành

Chương 3

Đương nhiên, cuộc sống có bạn tốt, có học trò ngoan gần gũi cũng chưa đủ, Âu Dương nếu có thể vẫn muốn chia sẻ bí mật về tính hướng của mình với bè bạn, chí ít cũng với một người đi.

Nhưng anh luôn ru rú trong nhà, ít tiếp xúc với người ngoài, lại càng không có dũng khí đến quán bar chơi tình một đêm. May mắn thời đại này còn có loại hình Internet hết sức tiện lợi, mỗi lần vào diễn đàn của người đồng tính đều nói chuyện phiếm rất lâu, cũng có thể tìm được một, hai người bằng hữu.

Âu Dương gần đây tìm được người rất hợp ý khi trò chuyện.

Đối phương cũng tỏ ra bản thân là một người ăn nói rất khéo léo, được không ít cư dân mạng khen ngợi. Nói chuyện một hồi biết được thì ra cả hai ở cùng một khu, mặc dù anh nghĩ bản thân sẽ không bị lay động, nhưng khi đối phương yêu cầu gặp mặt, anh lại ôm một tâm trạng hồi hộp đi đến chỗ hẹn.

Về sau gặp mặt mới biết khác biệt với tưởng tượng của mình, đối phương là một người yêu thích trang phục thời thượng, dáng người mảnh khảnh mỹ nhân, xem chừng bộ dáng đều rất hoàn mỹ, chỉ sợ trở thành bạn bè của nhau rất khó khăn.

Qua vài ngày sau anh liền ý thức được, người này dường như rất sùng bái những chi tiết hoàn mỹ, so với nữ tử còn yêu thích hàng hiệu hơn.

Hơn nữa căn bệnh công chúa cũng hết sức trầm trọng, cậu ta tuyệt đối không đến những quán cà phê tiện lợi, đi ăn cơm cũng phải chọn nơi xa hoa, cao cấp; không bao giờ rời xa chiếc xe taxi, những nơi có thể đi bộ đến thì đều ngồi taxi.

Đi coi phim cũng được, xem triển lãm tranh cũng được, đều là do Âu Dương xếp hàng mua vé, cậu ta chỉ việc ngồi ăn và chờ đợi; giày chỉ hơi bẩn, hay tóc bị rối cũng rất dễ sinh khí…….

Trừ khuyết điểm đó ra thì cũng coi như đáng yêu đi, dù sao Âu Dương cũng không để ý lắm. Chẳng qua, hai người cũng chưa chính thức kết giao, ăn cơm, mua sắm, và vân vân, đương nhiên đều do Âu Dương Hi Văn trả tiền. Một lần, hai lần thì không nói, mỗi lần đều như thế, chi nhiều vậy, Âu Dương nhìn túi không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.

Ý thức được cậu ta biến mình thành dạng người tiêu tiền như nước, thế nhưng nếu đoạn tuyệt quan hệ với cậu ta, lại nhận ra quanh mình không hề có bằng hữu* nào khác,cảm thấy thật sự cô đơn.

*bằng hữu ở đây có lẽ chỉ bằng hữu để thổ lộ tính hướng.

Thôi thì mất tiền mua một ít lễ vật cũng còn đỡ bi thảm hơn cái việc đến một người bạn để tâm sự cũng không có. Âu Dương chỉ hảo hào nhẫn nại, mua cho cậu ta nào là nước hoa nào là giày.

Mới kết giao một người chưa bao lâu đã tốn nhiều lễ vật như vậy, lúc Âu Dương lấy ra sổ tiết kiệm, nhịn không được “A" lên một tiếng thảm thiết.

“Không xong……"

“Làm sao vậy?"- người hỏi câu này chính là Tiếu Huyền.

Tiếu Huyền lúc này đã trở thành khách quen trên bàn ăn của Âu Dương, ngay cả ra vào nhà Âu Dương cũng tự do và thường xuyên hơn.

Hắn mỗi ngày đều hồn nhiên đòi đến, sau lại rất lễ phép trò chuyện, ngoan ngoãn ngồi ở cái bàn bên cạnh viết công khóa, cũng không làm người ta cảm thấy phiền toái, về phần Chung Lý lại rất vui vẻ vì được cải thiện bữa ăn, không hề ngại hắn mỗi ngày đều đến, hắn nghiễm nhiên trở thành cư dân thứ ba sống trong cái nhà trọ này.

“Ai ai, không có việc gì."

“Làm sao vậy….."- Tiếu Huyền tiến đến sau lưng, hai tay ôm lấy Âu Dương, cằm tựa trên vai anh.

Bình thường Âu Dương chắc chắn sẽ không cùng học trò thân thiết đến vậy, nhưng hiện giờ đang ở ngoài trường học, ranh giới giữa thầy và trò không hề rõ ràng, Âu Dương cảm thấy nên ổn định tâm tư, vứt bỏ tạp niệm, thành thành thật thật dùng tâm đối với hắn.

“Không có gì, chỉ là tháng này chi phí khá lớn."- Ngay cả mấy quyển sách muốn mua cũng chưa mua được, kế hoạch mua vé biểu diễn cho Chung Lý cũng bị phá sản. Nghĩ đến việc này Âu Dương không khỏi thở dài.

Tiếu Huyền mở to mắt nhìn sổ tiết kiệm- “Thầy, đây là toàn bộ số tiền thầy gửi ngân hàng sao?"

“Ừ, đúng vậy."

“Toàn bộ?"

“Đúng vậy."

“……"- Tiếu Huyền dường như rất ngạc nhiên, qua nửa ngày mới mở miệng nói-“Thầy, em ăn của thầy rất nhiều cơm nga, có phải thêm phần ăn của em sẽ rất tốn kém không?"

“Làm gì có chuyện đó! Em không cần phải quan tâm, cứ hảo hảo lo học là được."- Âu Dương vội đem sổ tiết kiệm cất đi.

Thu tiền cơm của học trò, chuyện này làm sao có thể làm được, huống chi gia đình của Tiếu Huyền lại thuộc dạng khó khăn như vậy.

“Vâng……"- Tiếu huyền hai mắt to tròn đảo đảo, cũng không nói thêm lời nào, quay đầu cầm lấy tấm áp phích tuyên truyền đặt trên bàn- “Thầy, thầy muốn đi xem buổi biểu diễn này?"

“Là Chung Lý muốn xem, bất quá, vé rất khó mua."

“Khó đến vậy sao?"

“Vé hàng ghế giữa đã rất quý, lại nói, thoải mái thì có thoải mái, nhưng mà hiệu ứng nhất định không tốt, ai."

“Nếu có quen biết với người đại diện, không phải có thể dễ dàng lấy được vé sao?"

Âu Dương cười cười gõ nhẹ lên đầu hắn: “Thầy sao có thể quen biết những người đó a."

“Uhm…"- Tiếu Huyền vẫn đùa giỡn một cách đáng yêu- “Cũng đúng a."

“Được rồi."- Âu Dương vội dùng một tay đẩy cái đầu đang càng ngày càng gần của hắn ra xa – “Làm bài đi."

Môi Tiếu Huyền rất mỏng, lại căng mọng xinh đẹp vô cùng, hơi đưa ra giống hệt bộ dáng muốn hôn môi, nếu nhìn hơn nữa sẽ làm đầu óc người ta choáng váng

Được nhắc nhở, Tiếu Huyền bò ngay lại bàn học lật lật sách vở. Nhưng hiển nhiên không hề chuyên tâm, chốc chốc lại lấy tay đùa giỡn với anh, Âu Dương cũng không quá hà khắc, thật sự rất cao hứng vui đùa cùng hắn.

“Thầy."

“Huh?"

“Em đói quá, đột nhiên muốn ăn hương tô kê*"

*hương tô kê: hình như là gà lăn bột

“A?"

“Chính là thứ lần trước thầy mua ở siêu thị XX, một gói to, bên ngoài thực giòn, bên trong lại có nhiều nước, là loại này a."

Hắn hơi cắn cắn môi, mắt to lưng tròng với biểu tình thèm muốn, cho dù lão sư có nghiêm khắc đến mấy đi nữa cũng phải mềm dẻo nhượng bộ: “Được, thầy đi mua cho em."

Âu Dương liền mặc áo khoác mang theo túi tiền xuất môn, như một giáo viên tận tâm đi mua thức ăn khuya cho học trò cưng.

Nửa giờ sau, Tiếu Huyền chợt nghe tiếng đập cửa vang lên dồn dập không khác tiếng cứu hỏa là bao.

Vừa mở cửa ra đã thấy thân ảnh Âu Dương nghiêng ngả lảo đảo thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, giống như vừa bị một con hổ rượt chạy hai kilomet.

“Thầy, thầy…….."

“Có chuyện gì vậy thầy?"

“Thầy, thầy……. Thầy……."

“Thầy"- Tiếu Huyền ra vẻ săn sóc, mang đến một ly nước- “Ngồi xuống trước đã, chậm rãi nói là được."

Âu Dương cuối cùng hơi thở cũng dần bình ổn: “Thầy đi mua gà, sau đó, sau đó….."

“Dạ?"

“Sau đó nhân viên cửa hàng muốn thầy bốc thăm trúng thưởng……thầy cư nhiên lại trúng thưởng!"

“A, thật không?"

“Hương tô kê hôm nay giá đặc biệt tám khối tám một con, mà tiền thưởng lại tới năm nghìn khối!"

“Thật không? Vậy thì tốt rồi"- Tiếu Huyền meo meo cười.

Âu Dương vẫn còn đang rất sợ hãi không kiềm chế được nói: “Làm sao đây, làm sao bây giờ, thầy vừa trả tám khối tám…..bọn họ ngược lại cho thầy năm nghìn khối……. Nếu như vậy về sau thầy cũng không dám đến siêu thị đó mua đồ nữa. Thầy có nên đem số tiền này trả lại cho họ không?"

Còn đang lải nhải lẩm bẩm, đột nhiên phát hiện Tiếu Huyền vừa cười cười vừa dùng sức bế mình lên: “Thầy, thầy thật đáng yêu nga."

“Ai, cái gì đáng yêu, đến năm nghìn khối a…….."- nói được một nửa, lại cảm nhận được trên mặt xuất hiện một cảm giác ấm áp, chính là Tiếu Huyền đang ôm chặt anh hôn một cái.

Âu Dương trợn mắt há mồm, Tiếu Huyền lại vẫn như cũ, ngây thơ tươi cười đến híp cả hai mắt: “Thầy, em rất thích thầy nga."

“Ai……"

Trái tim cứ như vậy mà đập loạn cả lên, có chút ngọt ngào mà bi ai. Anh rất cao hứng khi Tiếu Huyền thân cận với anh như vậy, chính là chỉ có thể dừng ở đây mà thôi.

Cuối tuần Tiếu Huyền cũng có ghé qua nhà của bọn họ, gần đây thời gian Tiếu Huyền ở lại ngày càng nhiều hơn, thái độ cũng ngày càng tự nhiên hơn, nếu đem cả gối, chăn sang đây thì đại khái cũng không khác nhà của hắn là mấy.

Hiện tại Âu Dương đang nấu cơm, Tiếu Huyền lại không muốn làm bài nữa, chỉ muốn giúp anh rửa rau. Hắn hiển nhiên chưa từng làm qua mấy công việc nhà loại này, nhưng học mấy thứ này rất mau, tay chân cũng thực linh hoạt.

“Thầy ơi, như vậy được chưa?"

Không đợi Âu Dương đáp lại, hắn liền đem vỏ khoai gọt sạch, sau đó cắt thành những sợi dài nhỏ cân xứng, đều đặn ngay ngắn đặt lên thớt gỗ.

“Làm tốt lắm a, em thật thông minh."

Được Âu Dương khích lệ, hắn liền nhếch miệng cười, lộ ra chiếc răng khểnh trắng muốt, còn lấy tay gãi gãi đầu, giống như đang ngượng ngùng.

Hơn cả bộ dáng đáng yêu lúc hắn tươi cười đùa giỡn, Âu Dương càng thích hắn như hiện tại.

Càng ngày càng cảm thấy Tiếu Huyền có chút khác lạ, nhưng lại nói không được khác lạ chỗ nào, vô luận thế nào đi nữa Tiếu Huyền cũng luôn giữ nét mặt rất hảo, Âu Dương Hi Văn tự nhiên cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều.

Chung Lý hôm nay không đi làm, vẫn đang chú tâm luyện đàn ghita trong phòng, hai người bọn họ cũng không muốn làm phiền hắn, sau khi dùng xong cơm trưa, Âu Dương theo thói quen thu dọn sạch sẽ tất cả một ngóc ngách trong phòng, sau đó liền gọt hoa quả.

Những ngày mùa thu sau giờ trưa khí trời thường âm u, tĩnh lặng, gió nhẹ nhưng lại mang chút lành lạnh, đúng là thời điểm tốt cho một giấc ngủ trưa.

Âu Dương vừa làm việc vừa liên tục ngáp, đến lúc đem hết chén dĩa cất xong, quay lại phòng ngủ mới phát hiện Tiếu Huyền cũng đã rất mệt mỏi, đang tựa lên đống sách trải trên bàn mà ngủ.

Muốn kêu hắn dậy để hắn lên giường nằm, nhưng lại thấy hắn ngủ rất sâu, anh không đành lòng. Anh liền lấy thêm kiện áo khoác cho hắn để đỡ cảm lạnh, rồi kéo cái ghế dựa bên cạnh hắn ngồi xuống.

Đây cũng xem là lần đầu Âu Dương có cơ hội đường đường chính chính mà ngắm Tiếu Huyền ngủ, gương mặt say ngủ, cơ thể hoàn toàn thả lỏng, là biểu tình hết sức chân thực, tự nhiên. Âu Dương lúc này còn phát hiện bờ môi hắn hình như từ nhỏ hình dáng đã có hơi vểnh cho dù không cố ý chu ra nhưng đôi môi vẫn thực sinh động.

Bình thường thấy bộ dáng của hắn rất đáng yêu, hiện giờ lại như vậy mà yên lặng nằm sấp xuống, mới để lộ ra một vẻ tuấn lãng không thể che đậy, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng khí chất tao nhã anh tuấn cũng đã thực rõ ràng.

Nghĩ đến bộ dáng bướng bỉnh lúc bình thường của hắn, nhịn không được đưa tay bóp nhẹ lên chóp mũi hắn.

Nhìn hắn không chút giả tạo mà ngủ sâu như vậy, chỉ là ngồi nhìn thì ánh mắt cũng đã bị cuốn hút đến mức không tài nào dứt ra được. Bất quá coi thời gian hình như đã gần hai giờ chiều, có cuộc hẹn cùng người kia gặp mặt, muốn đến nơi đó ít nhất cũng phải mất nửa giờ đi xe, nghĩ thế nào thì anh cũng nên bắt đầu chuẩn bị đi thôi.

Rón ra rón rén thay hảo quần áo, mang theo bóp tiền, ngay lúc vừa bước đi lại “Bính" một tiếng đá vào chiếc ghế dựa.

“Tao……"

Quả nhiên Tiếu Huyền ngay lập tức mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt sau một hồi đảo vòng thì dừng trước cửa, ngay trên người Âu Dương: “Thầy, thầy muốn đi đâu a?"

“A….."- Có một tiểu quỷ bên cạnh thế này, tuy hạnh phúc thì có hạnh phúc thật, nhưng lại cảm thấy những chuyện riêng tư đều giấu không được. Chung Lý tuy lớn hơn nhưng là người đầu óc đơn giản, hắn ngược lại rất thận trọng, nếu thích cái gì nhất định sẽ quấn lấy mà hỏi

“Thầy phải xuất môn mua ít đồ."

“A?"- Tiếu Huyền ánh mắt nhu liễu, tựa hồ đã tỉnh táo lại- “Em có thể đi theo không?"

“A, không được nga."- Âu Dương rõ ràng dùng giọng điệu dỗ ngọt tiểu hài tử – “Đã muộn rồi, thầy đi một chút liền quay về cho em thức ăn ngon, cơm chiều em cứ để Chung Lý giúp làm đi."

Tiếu Huyền nhíu mày: “Thầy, thầy là đi hẹn hò à?"

Âu Dương bị dọa đến mức thiếu điều muốn nhảy dựng lên: “Không đúng, không đúng." Xong lại chột dạ nói thêm một câu: “Chỉ là nam bằng hữu thôi."

Tiếu Huyền vừa mới bị đánh thức, còn chưa kịp sửa lại biểu tình, thoạt nhìn dường như không hờn giận, hai tay xoa vào nhau đến run cả lên, chỉ “Uhm" một tiếng, sau đó thì không nói nữa.

Âu Dương chưa từng thấy qua gương mặt tươi cười mà như ủy khuất của hắn, trong bụng đột nhiên có chút chột dạ, liền nói lớn với hắn: “Em muốn ăn gì, thầy mang về cho em."

“…………"

“Đậu phụ hoàng đi? Đậu phụ hoàng là ngon nhất"- Không biết phải làm sao với gương mặt âm nghiêm của Tiếu Huyền, Âu Dương có điểm sợ hãi- “Em ở nhà làm bài đi, thầy đi a."

Tiếu Huyền hai mày cau tít lại, nhìn Âu Dương đứng ở cửa meo meo cười dỗ ngọt hắn như dỗ con nít còn hướng hắn vẫy tay, thật sự đem hắn từ thành niên biến thành nhi đồng, chờ đến khi cửa đóng lại, hắn hung hăng đem điện thoại di động ấn xuống.

Người bên đầu dây điện thoại kia phản ứng thật sự mau mắn: “Thiếu gia, ngày mai việc phân phó bốc thăm máy lạnh ở siêu thị đã được chuẩn bị kĩ lưỡng rồi.

Cậu có muốn nhìn qua trước không?"

“Không phải chuyện này."- Tiếu Huyền mang theo một bụng tức giận rời giường, khẩu khí hơi mất bình tĩnh- “Chụp lại ảnh của người này, theo dõi anh ta đi đâu, gặp những ai, làm những gì, nói chuyện gì, người kia làm nghề gì, cùng anh ta qua lại đã bao lâu, có quan hệ gì, buổi tối tất cả đều phải báo lại cho tôi."

“Vâng"

“Còn nữa."- Tiếu Huyền nghĩ nghĩ- “Phiếu đã chuẩn bị tốt hết chưa?"

“Đã cho người an bài hoàn hảo."

“Ừ, cho người bỏ thêm đồ vật này nọ vào đi."

Lúc Âu Dương trở về đã là buổi tối, Tiếu Huyền vẫn đang chuyên tâm đọc sách, vẻ mặt thong thả, xem ra một bụng tức giận vì bị đánh thức lúc ban chiều đã tiêu tán hết.

“Em xem, đậu phụ hoàng nga."

Tiếu Huyền vẫn rất nghe lời, liền tiếp nhận cùng với trà sữa nóng hổi anh mua, ngoan ngoãn ăn hết.

Âu Dương thở mạnh một cái, đặt mông ngồi trên giường, cả người dường như vô lực.

Hôm nay anh bồi Tiểu Nhã, cũng chính là nam nhân kia, đi dạo hết mấy con phố, đối phương rốt cuộc cũng chịu để cho anh nắm tay.

Anh đã qua cái tuổi hai mươi rồi, cũng là lúc nên tìm một người để hảo hảo kết giao, nhưng anh không biết mình có thích người ta không, huống chi người ta đối với anh không mặn cũng chẳng nhạt, lại mang tác phong nữ vương, căn bản sẽ không cần để ý đến anh.

Nhưng nếu không tìm được người yêu, mất hai năm thanh xuân như sở thặng vô kỉ, vẫn độc thân ngay cả tình yêu cũng chưa thử qua, như vậy rất dễ đối với tiểu hài tử suy nghĩ lung tung.

“Thầy."

“Huh?"- Âu Dương vội quay đầu lại, thật sự là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

“Em đêm nay ngủ lại đây được không?"

“A?!"

“Trở về rất vất vả nga, xe buýt cuối tuần rất đông đúc, lại còn phải chen lấn."

“Này, em qua đêm bên ngoài như vậy, người nhà không lo lắng sao?"

“Sẽ không đâu, em gọi điện về nhà báo là được. Em là nam sinh, bọn họ lo lắng cái gì."

“………."- Âu Dương không khỏi khẩn trương nuốt nuốt nước bọt.

Tuy không tìm ra thêm được cớ nào để thoái thác nữa, nhưng sao anh có thể ôm gối mà đi đến phòng khách ngủ, như vậy chẳng phải là không đánh tự khai sao, đi tìm Chung Lý cũng không được—Chung Lý không phải cũng là nam nhân sao?

“Thầy……"

“Ừ……. Được, tốt."- Cho anh mấy giờ đồng hồ chuẩn bị tốt tâm lý lên giường là được rồi.

“A, thầy ơi, em hơi mệt, em thấy thầy cũng mệt mỏi rồi, chúng ta nên đi ngủ thôi."

“…………."

Âu Dương hiện tại đang nằm trên giường nơm nớp lo sợ, chỉ biết kéo cao chăn mà không dám động đậy thêm. Cảm giác được tấm nệm bên cạnh ngày càng lún sâu, tâm không khỏi một trận trầm xuống theo.

Tiếu Huyền mặc áo của anh, tay áo, ống quần đều ngắn như quần áo ngủ, đã muốn nhắm mắt lại, thấy anh hơi nghiêng nghiêng đầu sang thì liền hướng anh mỉm cười.

“Thầy ngủ ngon."

Âu Dương kì thật một chút cũng không “an", cứ như vậy cùng Tiếu Huyền nằm song song nhau, anh khẩn trương nằm chờ đợi hồi lâu, phát hiện được Tiếu Huyền xem anh như một con gấu đồ chơi mà ôm, mặt còn dựa sát vào lưng anh.

Âu Dương sắc mặt trắng bệch, máu như muốn chảy ngược, may mắn là tắt đèn nên không ai nhìn thấy. Nhưng anh cũng không dám nhúc nhích, hai mắt cứ mở to đến lúc nửa đêm mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.

Cũng không biết đã ngủ từ lúc nào, ngay tại thời điểm say giấc nhất anh đột nhiên nghe từ phòng Chung Lý phát ra tiếng kêu to, thanh âm so với tiếng của mười chiếc xe cứu hỏa kêu cùng lúc có phần dữ dội hơn, khiến cho Âu Dương giật mình kinh hãi phải bật ra khỏi giường.

“Chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì?"

Nếu không phải trời đã hơi sáng, đầu óc cũng có phần thanh tỉnh, anh nghĩ bản thân sẽ nhầm tưởng rằng Chung Lý bởi vì phát hiện anh cùng nam nhân khác nằm chung một giường nên mới kêu thảm thiết đến vậy.

“Tiểu Văn, Tiểu Văn!"

“Sao, làm sao vậy Chung Lý?"- Âu Dương vội vã xuống giường, để chân trần mà đi mở cửa, Tiếu Huyền đang ngủ một bên cũng đang xoa xoa mắt ngồi dậy.

“Tớ cư nhiên bốc được tấm vé may mắn!"

“Cái gì?"- Âu Dương đờ đẫn nhìn gương mặt đỏ lên của hắn, một lát sau bỗng giống như người vừa thức tỉnh: “Cậu, cậu nói cái gì? Không thể nào?"

Chung Lý ra sức gật gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, mới vừa gọi điện báo cho tớ biết, còn lập tức cho người đến tặng cho tớ đây……"

“Cái gì a"- Tiếu Huyền lại vì rời giường mà sinh khí, nhăn mặt lầu bà lầu bầu.

“Chính là đợt bốc thăm trúng thưởng của tạp chí âm nhạc."- Âu Dương cũng thực sự đang rất kích động, quay đầu giải thích với hắn- “Cái chi phiếu kia có in kí hiệu của buổi biểu diễn ẩn bên dưới, Chung Lý tuần trước đã kí, không phải lúc đó em cũng có mặt sao?"

“Ngô….."- Tiếu Huyền mất hứng dụi dụi mắt, hắn không bị câu chuyện của hai người này cuốn hút một chút nào.

“Như thế nào lại có vận khí tốt như vậy a, mấy chục vạn người mà lại có thể bốc trúng ngươi…….."

Chung Lý hưng phấn chà xát hai tay: “Tớ cũng không nghĩ tới a, vốn định tối hôm nay sau khi mở màn sẽ trà trộn vào, hoặc là ở bên ngoài mua ngưu phiếu*……."

*ngưu phiếu: có thể là vé chợ đen ^^!.... vì vé chợ đen sau khi buổi diễn mở màn thường khá rẻ

Vé rất nhanh đã được đưa tới, Chung Lý mở nó ra như mở một cái đại phong thư tuyệt mật, lại liền “A" một tiếng, bao nhiêu thô tục cũng theo đó mà đi ra.

“Làm sao vậy?"

“Hắn, con mẹ nó, cậu xem, cái này có phải là……."

“Chúc mừng cậu nha, Chung Lý!"

Chung Lý nếu quá mức kích động sẽ loạn tích thô tục, Âu Dương cũng đã sớm quen, nhưng Tiếu Huyền lại cực kì ngạc nhiên khi nghe thấy, tuy lúc đang đánh răng vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhưng bây giờ cũng có chút thú vị quay đầu lại nhìn hai người bọn họ.

“Là vé VIP hạng nhất a, con mẹ nó, như thế nào lại hào phóng như vậy! Còn có buổi chiêu đãi ở khách sạn bên cạnh! Tớ còn nghĩ phòng ốc đều sớm đã bị đặt hết, mẹ ôi thực chu đáo! Nga nga, còn được uống rượu, con mẹ nó!"- Gương mặt Chung Lý vì phấn khích mà nổi gân xanh cả lên, chỉ còn thiếu bước dùng tay đánh vào ngực.

“Tiểu Văn, đêm nay tớ sẽ không trở về, các cậu không cần chờ tớ!"

“Tốt, vậy cậu ở bên ngoài hảo hảo hưởng thụ a, vui vẻ mà ngoạn đi."

Tiếu Huyền vừa đánh răng vừa không nhịn được để lộ ra một nét tươi cười trong gương.

Đợi cho tới khi Chung Lý xuất môn đã là giữa trưa. Đói bụng không thể chờ được nữa, hai người liền mượn Chung Lý mua về ít bánh bao cùng sữa đậu nành dùng làm điểm tâm ăn lót dạ trước bữa trưa. Âu Dương đã ăn xong, còn Tiếu Huyền vẫn còn cúi đầu ngoan ngoãn cầm trong tay một cái bánh bao to.

“Này, em vẫn chưa ăn xong sao?"

Tiếu Huyền một mồm to còn uống thêm chút nước khó khăn gật đầu.

Âu Dương đột nhiên vỗ vỗ vào đầu: “A, thiếu chút nữa thầy đã quên!"

Tiếu Huyền nhìn anh xốc soạn đống báo hết nửa ngày trời, sau cùng bốc ra một xấp thật dày những trang quảng cáo: “XXX- siêu thị đại bình ổn giá sắp khai trương, hôm nay đặc biệt có nhiều sản phẩm được khuyến mãi."

“…..Thầy….. nơi đó có thể ưu đãi được bao nhiêu mặt hàng chứ?"

“Em thật không hiểu chuyện, mấy thứ hàng tiêu dùng thường giá chênh lệch rất nhiều, em xem ví như cái lò viba này đi, giá chỉ có hai trăm chín." W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“…..Cái đó thật sự có thể sử dụng sao?"

“Này, em không cần lo lắng, cứ hảo hảo ở đây đọc sách chờ thầy trở lại."

Không biết có phải anh tự tưởng tượng ra không, cư nhiên lại thấy Tiếu Huyền thở dài: “Em còn định cùng thầy đi, thầy chắc chắn muốn mua rất nhiều, chỉ có một mình thầy làm sao có thể lấy hết?"

Lúc xe buýt công cộng đến Tiếu Huyền vẫn còn đứng ngơ ngác, vẫn là Âu Dương có mang theo tiền xu, nhanh chân kéo hắn lên kiếm một chỗ đứng tốt, nếu động tác chậm chút có thể sẽ bị đẩy đến đứng gần cửa xe.

“Thầy ơi thầy, nhiều người quá. ….."- Tiếu Huyền đổ cả một tầng mồ hôi lạnh trên trán.

“Đúng vậy, cuối tuần mà."- Âu Dương dần dà đã tập thành thói quen.

Tiếu Huyền làu bàu một cái gì đó trong miệng nhưng Âu Dương không có nghe rõ, bất quá nhìn bộ dáng này của Tiếu Huyền, thật giống chưa từng đi qua xe buýt.

Âu Dương an ủi vỗ vỗ vai hắn: “Em cũng biết cuối tuần xe công cộng đông người đến cỡ nào mà? Nhẫn một chút đi, hơn một giờ nữa là đến."

“Một giờ……"- Tiếu Huyền hít sâu một hơi, bộ dáng sợ hãi. May mắn hắn dáng người cao ráo, một lát liền ngửa đầu hướng lên, thở ở phía trên không khí cũng trong lành hơn.

Mỗi lần xe thắng lại đều làm cho người trên xe nghiêng ngả kịch liệt, trong xe người rất đông, thật sự không có không gian để té ngã, chẳng qua việc chen chúc như xếp cá mòi thế này so với bị té ngã cũng chẳng dễ chịu hơn.

Âu Dương lắc lư vài lần, liền cảm thấy bên người có điểm thoải mái, sau lưng hình như cũng có cái gì đó cho anh dựa vào. Ý thức được Tiếu Huyền ở phía sau đang lấy hai tay chống vào thanh sắt, nới ra một khoảng rộng cho anh đứng, quay đầu nhìn lại thấy Tiếu Huyền bị xô đẩy đến mức cả nụ cười nở ra cũng trở nên miễn cưỡng, Âu Dương nhất thời cảm động vô cùng: “Ai, không cần như vậy, lẽ ra thầy phải chắn cho em mới đúng….."

Tiếu Huyền chính là vẫn cười cười, lộ ra má lúm đồng tiền làm cho bộ dáng thực đáng yêu.

Bất quá cánh tay Tiếu Huyền quả thật rất có lực, nếu đổi lại là Âu Dương, chỉ sợ đã bị ép đến mức chỉ có thể nằm sấp không chút chống cự.

Tới được đến cửa siêu thị, Tiếu Huyền lại do do dự dự dừng bước: “Thầy, trời ơi, nhiều người quá….."

Âu Dương nhìn dòng người đông như kiến kia liếc mắt một cái, không cho là đúng: “Đi thôi đi thôi, khai trương ưu đãi, trễ một chút người sẽ càng đông hơn."

“Còn, còn có thể nhiều hơn?"

“Ai, em cho là người Trung Quốc đều ở nơi nào? Đi thôi, theo sát thầy, bằng không sẽ bị lạc nhau."- Âu Dương vừa nói vừa lo lắng gắt gao giữ chặt tay hắn.

Tiếu Huyền cũng thực nghe lời, ngoan ngoan nắm chặt tay anh, thuận theo mà đi sát vào.

Âu Dương vòng qua vòng lại so sánh mấy cái áp phích ưu đãi ở siêu thị, Tiếu Huyền liền rất hứng thú mà đẩy giúp xe, đi theo xem Âu Dương chọn đồ này đồ nọ.

Huệ trang đặc biệt bao bì tốt, thực phẩm tươi sống, tập vở giá đặc biệt, dầu tắm mua một tặng một, mỗi người có thể mua năm cân đậu xanh…..

Âu Dương nhìn hắn đi về phía trước mà mặt mày tươi cười không ngớt, trong lòng đang nghi ngờ không biết hắn cười cái gì, vừa vặn nghe đài phát ra: “Nhanh chóng đến khu thực phẩm chín đại hạ giá ở XXX để mua hàng, chỉ còn năm phút cuối cùng….."

Không cần hỏi cũng biết Âu Dương sẽ thúc giục “Mau mau mau" đẩy xe mà bỏ chạy, Tiếu Huyền nhịn cười đến rung cả mặt vội vã đuổi theo.

Cuối cùng hai người cũng mua được núi lớn núi nhỏ vật dụng hàng ngày, mấy cái xe đẩy xe nào cũng chèn đầy hàng hóa, mấy quầy thu ngân đều xếp không ít người, hai người chỉ có thể chọn một hàng tương đối ngắn để đứng chờ tính tiền.

Tiếu Huyền tuy thể lực rất tốt, nhưng nhìn tình cảnh này cũng không nhịn được mà hỏi: “Thầy, vì cái gì lại có nhiều người đến vậy….."

“Bởi vì có rất nhiều người cần phải sống nga."- Âu Dương còn thật thà nói- “Tuy rằng tiết kiệm không được bao nhiêu tiền, nhưng cái này cũng là tiền, tiết kiệm cái này có thể bổ khuyết vào những phương diện chi tiêu khác, cuộc sống của người bình thường là như vậy a. Em còn nhỏ đương nhiên không biết, mẹ em cùng với anh hai em, nhất định là hiểu rõ nhất."

Tiếu Huyền cười “Nga" một tiếng: “Em đây sẽ trở về hỏi rõ bọn họ."

Sau đó lại tò mò: “Kia, thầy ơi, chỗ này có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền?"

Âu Dương tính tính một chút: “Có lẽ khoảng bảy, tám mươi khối……."

“Bảy, bảy, tám mươi……"

“Có thể không nhiều đến như vậy, thôi quên đi."

Âu Dương cảm thấy người đứng bên cạnh mình dường như chân có hơi nhũn ra một chút.
Tác giả : Lâm Lâm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại