Nghịch Phong Nhi Hành

Chương 13

Lần hẹn hò kế tiếp của hai người, Uông Diệp lại thích đến nơi cao cấp đó hơn. Tiêu phí gấp mười lần giá cả bình thường chỉ để ăn một bữa tối, sau đó còn tính thêm phí phục vụ, thực khoa trương, Âu Dương cảm thấy không thích, nhưng cũng không lay chuyển được hắn.

Dù sao chỉ là ngẫu nhiên, đã đến rồi cũng không thể không bước vào.

Hai người cứ như thế ngồi ăn hải sản tại một nơi không tương đồng với địa vị của mình, sử dụng loại dao nĩa nặng nề không hề quen thuộc. Dùng tiền tài đổi lấy thái độ phục vụ tốt nhất, Âu Dương cũng không muốn làm người khác mất hứng, nếu đã đến đây thì cứ tâm bình khí hòa mà hưởng thụ.

Nhưng ngay lúc Uông Diệp một lần nữa cầm thực đơn rượu lên xem xét, tim anh không kiềm chế được một trận đập loạn.

“Muốn gọi một chai rượu ngon không?"

Âu Dương trong lòng cười khổ một chút, lấy tay gõ gõ một bên cốc thủy tinh sáng loáng: “Anh không uống rượu."

Uông Diệp giương giương lông mi tự đắc, cũng không miễn cưỡng, mỉm cười nói: “Cũng đúng a, với lại cũng đắt, đổi cái khác đi."

Thấy hắn thật sự thông tình đạt lý, Âu Dương có chút áy náy, nhưng những thứ thế này nguyên bản chỉ thích hợp cho những người có tiền, anh cũng đã qua rồi cái tuổi ham hư vinh.

Hai người thay đổi đề tài, vừa ăn vừa dùng thanh âm không mấy lớn nói chuyện phiếm, đột nhiên có một nhân viên phục vụ cung kính đi đến tặng rượu ngon, khiến cho cả hai người bọn họ đều giật mình.

“Ngại quá, chúng tôi không có kêu….."

“Xin lỗi anh, đây là do vị tiên sinh bên kia tặng."

Âu Dương hướng về phía người phục vụ chỉ, liền thấy một nam nhân với đôi mắt sâu và đẹp đang khẽ mỉm cười, ngoại trừ Tiếu Huyền thì còn ai vào đây.

Âu Dương lập tức có cảm giác bị rắn cắn một ngụm, toàn bộ lông tơ trên lưng đều dựng thẳng, vội vã nói: “Thực xin lỗi, chúng tôi không cần."

Nhân viên phục vụ thoáng sửng sốt, nhưng vì đã qua huấn luyện nên vẫn lễ phép mỉm cười: “Đây là tặng cho Uông tiên sinh, xin hỏi vị nào….."

Âu Dương lại kinh ngạc, đành phải ngậm miệng lại.

“Xin hỏi có cần mở ra ngay không?"

Rượu được lấy ra từ thùng, sau đó “phanh" một tiếng, Âu Dương cảm giác như lưng mình bị trúng một phát đạn.

Chất lỏng hoàng sắc dẫn theo bọt khí chậm rãi được rót ra khỏi bình, trước tiên đi vào chiếc cốc đế dài ngay trước mặt Uông Diệp, khiến cho Uông Diệp có chút đỏ mặt.

Tuy hiểu được loại tâm tình không thể khống chế của Uông Diệp, nhưng khi anh nhìn vào chén sứ chứa đầy chất lỏng kia, vẫn là đứng ngồi không yên, vừa sợ hãi vừa nhìn về phía nam nhân đang ngồi xa xa.

“Là Krug của Closdumesnil(1)….."- Uông Diệp hiển nhiên rất hưng phấn, mặt ngày càng ửng đỏ làm Âu Dương bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Cảm giác vị rượu mềm mại mà tao nhã thoảng trong khoang miệng, nhưng mùi rượu phức tạp lại khiến cho Âu Dương có điểm khổ sở.

“Em phải đi cám ơn cậu ấy."

Âu Dương nhịn không được: “A Diệp, anh cảm thấy rượu này không nên nhận, vô công bất thụ lộc….."

“Kì thật cũng không có gì."- Uông Diệp khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Em mời cậu ấy dùng cơm, đại khái lần này là cậu ấy đáp lễ."

Âu Dương cả kinh: “Em, các em…. đi dùng cơm lúc nào?"

“Sau ngày đó em nhàn rỗi không có việc gì làm, liền gọi điện thoại cho Tiếu Huyền. Mà cậu ấy cũng còn nhớ rõ em, cho nên hẹn nhau ra ăn cơm."

Âu Dương kinh hoàng run rẩy, muốn hỏi bọn họ rốt cuộc đã tiến triển thế nào rồi, thậm chí nghĩ đến đêm tình nhân hôm đó họ cùng ngồi trên xe, dù có rất nhiều nghi vấn nhưng chẳng thể mở miệng được. Nếu quá nhỏ nhen, sẽ khiến người yêu không được thoải mái.

Uông Diệp đi sang bàn bên kia chào hỏi Tiếu Huyền, hai tuấn lãng nam nhân ngồi đối mặt cười nói, hình ảnh thập phần hài hòa. Âu Dương một chậm rãi ngồi ăn số thức ăn còn lại, không hiểu sao bản thân có vẻ dư thừa.

Liên tiếp gặp phải Tiếu Huyền làm cho Âu Dương trong một khoảng thời gian dài không tài nào ngủ ngon, tinh thần cũng không được tốt.

Một lần bị rắn cắn, ba năm sợ dây thừng, anh đã trúng một đòn hiểm, cho dù sáu năm trôi qua, vẫn là chim sợ cành cong. Nhìn thấy Tiếu Huyền, liền không thể suy nghĩ được bất cứ cái gì, chỉ còn lại quang cảnh bị đánh đập tàn nhẫn kia.

Tinh thần không tốt, trí nhớ lại kém, Âu Dương chỉ có thể miễn cưỡng nhận công tác, cũng không có thời gian nhàn hạ hẹn hò cùng Uông Diệp.

Một lần kéo dài liền qua nửa tháng, mọi thứ cũng đã dần dần khôi phục lại, Âu Dương cảm thấy sự vắng mặt của mình thật có lỗi với người yêu.

Uông Diệp là người rất chú trọng đến chất lượng cuộc sống, vẫn còn trẻ tuổi nên mỗi tuần đều phải làm chuyện gì đó lãng mạn một chút, tỷ như đi xem bộ phim điện ảnh mới nhất hoặc đi nghe nhạc, nếu không như thế thì hắn liền cảm thấy mất hứng hơn phân nửa. Mà lúc này Âu Dương lại không thể bồi hắn đúng ngày hẹn, thế nhưng hắn lại không hề gọi điện trách cứ.

Âu Dương nghĩ nên mua cho hắn một chút lễ vật, xem như hồi báo phần nào sự khoan dung của hắn, liền cố ý mua chiếc cà vạt đắt giá mà lần trước hắn ưng ý.

Mang theo lễ vật được gói cẩn thận đi đến chỗ hẹn ở quán cà phê, phát hiện Uông Diệp đã tới trước. Mười ngày không gặp hắn, Uông Diệp đã thay đổi kiểu tóc, ăn mặc càng mốt hơn, đồng hồ đeo tay cũng đổi cái khác.

Ngồi xuống cười nói vài câu, Âu Dương liền đem quà ra đưa cho hắn. Nguyên bản nghĩ hắn sẽ giống trước kia hưng phấn bừng bừng mà mở ra xem bên trong có thứ gì, nào ngờ Uông Diệp chỉ ngồi nhìn nhìn, ngay lập tức mặt lộ vẻ khó xử.

Do dự một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng đem chiếc hộp trên bàn trả lại cho Âu Dương.

Âu Dương có chút giật mình: “Làm sao vậy?"

Uông Diệp vẻ mặt xấu hổ, ấp a ấp úng, nhưng vẫn rất kiên định mở miệng: “Chúng ta chia tay đi."

Âu Dương cảm giác như sét đánh bên tai, ù ù một trận, ngơ ngác nhìn hắn: “Tại, tại sao? Đột nhiên như vậy? Chúng ta mấy ngày trước còn tốt lắm mà…. Anh làm sai cái gì sao?"

Uông Diệp ho khan một tiếng: “Chuyện này không liên quan tới anh, cũng không phải lỗi của anh. Anh rất tốt."

“Vậy chuyện kia….."

“Là em có đối tượng khác, thực có lỗi."

“……….."- Âu Dương sợ đến mức ngơ ngẩn, nhất thời bản thân không nói nên lời.

Anh đem cuộc sống lâu dài sau này làm nền tảng cơ bản đầu tiên khi kết giao với Uông Diệp, còn đối đãi với đối phương như vợ chồng tương lai của mình, thế nhưng trong thời điểm tình cảm cuồng nhiệt nhất lại nghe được những điều như thế.

Âu Dương bất giác lắp bắp: “Là, là người như thế nào?"

Uông Diệp lại khụ một tiếng: “Kì thật anh cũng biết."

“………"

“Em gần đây quen với Tiếu Huyền."

Âu Dương trong đầu “ong" một tiếng, tai ù càng thêm lợi hại.

“Chúng em hẹn hò vài lần, em cảm thấy cậu ấy và em rất hợp nhau, chúng em chính là phi thường hợp. Cậu ấy mới là mẫu người lý tưởng của em."

Âu Dương lúc này vừa từ trong trạng thái khiếp sợ hồi phục lại, vội mở miệng: “Uông Diệp, em hãy nghe anh nói, em không quen biết cậu ấy, chỉ qua vài lần như vậy, em làm sao xác định cậu ấy thích hợp với em?"

“Cậu ấy chính là mẫu người em thích. Em tin tưởng mắt nhìn người của mình."

“Nhưng là…."- Âu Dương môi run rẩy- “Em cũng nói qua, anh là mẫu người em thích…."

“Âu Dương, ở cùng một chỗ với anh rất thoải mái, nhưng lại khuyết đi tình cảm mãnh liệt, mỗi ngày đều giống nhau. Nhưng ở chung với cậu ấy lại khác, khi cùng cậu ấy em mới biết thế nào là cuộc sống thiên đường, quả thực mỗi khắc đều là thiên biến vạn hóa, vĩnh viễn cũng không thể đoán được giây tiếp theo sẽ như thế nào."

“Anh phải hiểu được, một nam nhân thành đạt rất có lực hấp dẫn, cậu ấy trẻ tuổi như vậy, vừa thông minh lại tao nhã, không thiếu thứ gì.

Anh quả thật không có cách nào kháng cự loại mị lực đó."

Anh cũng hiểu được bản thân không thể sánh với Tiếu thiếu gia kia, trong nháy mắt mọi dũng khí của Âu Dương đều bị xói mòn, kinh ngạc đến mức chỉ có thể ngập ngừng: “Nhưng, cậu ấy với chúng ta không cùng thế giới….."

“Đúng là bởi vì như thế a."- Uông Diệp thực hưng phấn- “Anh không biết mấy ngày này chúng em đã đi những nơi nào, trải qua những chuyện gì, ngồi những loại xe nào đâu. Căn bản không thể tưởng tượng thế giới của những kẻ có tiền, nếu không quen biết cậu ấy, em như thế nào có cơ hội mở rộng tầm mắt?"

Âu Dương trong lòng chua xót, họng như nghẹn lại, qua hết nửa ngày mới nỗ lực được một chút: “Uông Diệp, nếu không phải người cùng thế giới, lúc bắt đầu ở chung sẽ rất vất vả. Cuộc sống của người bình thường đâu có gì không tốt, cách sống của họ, chúng ta rất khó thích ứng, cũng không có điều kiện…."

Uông Diệp liền ngắt lời anh: “Anh đúng là mê muội. Làm người cố chấp quá làm gì? Nếu có cơ hội trước mắt, thì ngay lập tức phải biết nắm bắt. Chả lẽ cả đời anh đều muốn sống những ngày như vậy?"

Âu Dương nói không ra lời, chỉ có thể nắm chặt hộp quà.

Uông Diệp trực tiếp thẳng thắn như vậy, Âu Dương tuy trong lòng khó chịu, nhưng cũng không muốn hận hắn.

Anh đích xác không thể cấp cho Uông Diệp cuộc sống như hắn mong ước. Lý tưởng của anh đã hoàn toàn bị hủy diệt rồi, cho nên mới cam lòng với đoạn nhân sinh chẳng có tiền đồ này.

Anh không theo đuổi, không có nghĩa Uông Diệp cũng không thể theo đuổi.

Uông Diệp thấy anh nửa ngày không động tĩnh, liền uống cho xong cà phê, nhìn nhìn đồng hồ, rút ra hai tờ tiền mặt đặt trên bàn để tính tiền: “Âu Dương, chuyện chia tay, em thực có lỗi, chúng ta về sau vẫn là bạn bè đi. Sau này vẫn liên lạc?"

Âu Dương nhất thời bối rối, có chút nói lắp, vội vàng gọi người nam nhân đang muốn đứng dậy rời đi: “Uông, Uông Diệp…."

“Chuyện gì?"

“Chúng ta…. không thể thử lại sao? Anh sẽ cố gắng làm tốt hơn, anh….."

Uông Diệp thở dài: “Âu Dương, thực xin lỗi, em nói vậy có thể rất ích kỉ, nhưng nếu anh thích em, thì hãy nghĩ tốt cho em, đừng tái dây dưa với em. Anh không muốn em có được hạnh phúc sao?"

Âu Dương im lặng nhìn tách cà phê đã nguội lạnh trước mặt, mắt đỏ hoe, trong lòng một trận chua xót.

Đổi thành trước kia, anh sẽ giãy dụa lâu một chút, vứt bỏ đi tự tôn cũng không sao, ban đầu là thật tâm, lúc sau sao có thể tiêu sái như vậy mà buông tay.

Nhưng hiện tại một khi anh biết đối phương nhất quyết phải đi, cho dù bám đến chết không buông cũng vô dụng.

Dù sao cũng không phải lần đầu có người nói với anh “Không cần tái dây dưa với tôi", anh cũng từng trải qua một lần bị giáo huấn. Vì vậy anh biết nếu bám chắc không buông sẽ có thể dẫn đến kết cục gì.

“Yêu một người, sẽ vì tiền đồ của người đó mà lo nghĩ, thời điểm cần buông tay thì nên buông tay, thuận tiện chúc phúc cho hắn.", loại tình ái vĩ đại đó anh chẳng thể hiểu rõ, nhưng người kết giao với anh lại không biết mà ép anh phải làm theo thứ chân lý này.

Tưởng làm như thế là sai, không chừng lại là đúng.

Huống chi hiện tại đối tượng Uông Diệp kết giao chính là tiểu thiếu gia của Tiếu gia, Tiếu Huyền.

Nghĩ đến tên kia, ngực Âu Dương như gấp đôi, nhất thời đầu óc đều mê muội.

“A Diệp, nếu cậu ấy đối xử tốt với em, em cũng thích, kia, ở cùng một chỗ cũng tốt. Chính là….."

Âu Dương muốn nói “Chính là, nếu cậu ấy nói lời ngon tiếng ngọt, em không nên tất cả đều tin tưởng."

Nhưng rốt cuộc nghẹn ở cổ họng không bật được thành câu.

Kì thật đó là những lời anh muốn nói với chính bản thân mình.

Trong nháy mắt mọi thứ như hiện rõ mồn một, đều là những việc trước kia anh không muốn hồi tưởng. Tiếu Huyền thế này, Tiếu Huyền thế kia, Tiếu Huyền tiến vào trong chăn làm nũng với anh, Tiếu Huyền đầu chôn trong ngực anh cọ cọ, Tiếu Huyền cười đáng yêu, Tiếu Huyền ủy khuất nhăn mũi, …..

“Thích thầy nhất."

“Em với thầy, mãi mãi ở bên nhau."

“Em chỉ có một mình thầy thôi."

Tuy đều là những lời giả dối, nhưng nhớ tới lại chân thật gần gũi như vậy, tựa như đã dùng dao mà khắc ghi. Ngực nhói lên từng cơn đau, cả chân cũng rất đau.

Khi về đến nhà, hai mắt Âu Dương đều đỏ cả lên, thừa lúc Chung Lý còn ở trong phòng tập ghi-ta, anh liền vội vàng tắm rửa đi ngủ.

Sự tình này trước tiên không nên để Chung Lý biết. Chia tay với Uông Diệp như vậy, người vừa nhiệt tâm vừa ngay thẳng như Chung Lý khẳng định sẽ buồn bực tự trách, rồi sau đó lại suy nghĩ thu xếp giới thiệu cho anh thêm bạn trai, mà anh đã không muốn tiếp tục nữa.

Âu Dương cả buổi tối đều không thể ngủ ngon, thế nhưng mơ thấy Tiếu Huyền. Người đang lúc thương tâm ngược lại dễ dàng mơ thấy mộng đẹp, trong mộng đều là khoảng thời gian hạnh phúc trước kia.

Hoảng hốt nhìn thấy Tiếu Huyền ngồi ở bên giường anh, nắm lấy tay anh, nói với anh thực xin lỗi. Mà anh thế nào lại không cảm thấy hận, chỉ cảm thấy đau.

Thời điểm Âu Dương tỉnh dậy đã là lúc mặt trời chiếu rọi cả một góc giường trống rỗng, biết chính mình ngủ quên, là nằm mơ giữa ban ngày. Đầu đau đến choáng váng, chỉ nghe được tiếng tê tê phát ta từ chiếc radio đặt trong phòng khách mà Chung Lý đã quên tắt.

Không rõ radio đang phát bài hát của ca sĩ nào, nhưng chất giọng của nam nhân đó nghe vào thực khiến lòng người đau đớn, cũng có lẽ vì vậy mới mơ giấc mơ kia.

Âu Dương đứng dậy tập tễnh mở cửa đi ra ngoài, ngay thời điểm người dẫn chương trình nói “Nhan Khả", anh liền đem radio tắt đi.

Trong căn nhà yên tĩnh thu dọn, quét tước, lại đem quần áo đã thay của Chung Lý giặt sạch, rồi mang ra ngoài ban công hong cho khô. Mặt trời chói chang đến mức không tài nào mở to mắt, khi nheo lại liền âm ẩm nước, đứng nhìn sang ban công nhà người khác, phát hiện có hai con mèo đang tựa vào nhau phơi nắng, bất tri bất giác nhìn đến lúc chiều tà.

Làm xong cơm tối liền có tinh thần ngồi xem một ít sách, chuyên tâm ghi chép phiên dịch những lý luận trong luận văn, mặc kệ nó có đúng hay không. Đây là cách anh tìm kiếm chút niềm vui trong cuộc sống hư không vô nghĩa, trừ việc này ra thì không có thứ giải trí nào đáng nói tới.

Chung Lý chưa trở về ăn cơm, đã hơn mười một giờ vẫn không thấy bóng dáng của hắn.

Từ sau lần gặp lại bạn cũ là Đỗ Du Dư, thời gian Chung Lý ở nhà ngày càng ít đi, ba ngày thì đã có hai ngày ở hẳn bên ngoài, nhưng không gọi điện về báo lại như hôm nay là lần đầu tiên. Gọi vào di động của hắn lại chỉ nghe tiếng báo đã tắt nguồn.

Âu Dương có điểm lo lắng, gọi điện thoại cho mấy bằng hữu của Chung Lý cũng không tìm được hắn, đang muốn ra ngoài tìm thì chuông cửa vang lên. Chung Lý trở về.

Cùng đi vào cửa còn có Đỗ Du Dư. Không khí giữa bọn họ rõ ràng không phải kiểu ban đêm mời bạn bè về nhà ăn khuya, Chung Lý thò đầu vào mặt lộ vẻ xấu hổ, Đỗ Du Dư như trước vẫn mỉm cười nho nhã theo thói quen, nhưng tuyệt nhiên không có nửa điểm cao hứng.

“Làm sao vậy?"- Âu Dương nhận ra khóe miệng Chung Lý có máu bầm, lắp bắp kinh hãi vội đi tìm hộp sơ cứu nhỏ- “Xảy ra chuyện gì? Trên đường gặp phải bọn bắt cóc?"

Chung Lý đứng bên cạnh Đỗ Du Dư, mọi khí thế đều chùn xuống, như một học sinh tiểu học đang bị giáo huấn, ngượng ngùng không dám nói. Vẫn là Đỗ Du Dư thay hắn mở lời: “Bọn họ mới chính là kẻ bắt cóc. Tôi vừa đem cậu ấy từ cục cảnh sát trở về."

“A?"

Đỗ Du Dư quay sang Chung Lý: “Còn lại để chính cậu nói."

Chung Lý cúi đầu né tránh ánh mắt của Âu Dương: “Tớ cùng A Tràng, kêu thêm người hỗ trợ, đi giáo huấn Tiếu Huyền."

Âu Dương đầu óc “Ong" một tiếng lớn, không kìm được sinh khí: “Tớ không phải đã từng nói không cần đi trêu chọc Tiếu gia sao? Bọn họ yêu đương thế nào, cũng không liên quan đến chúng ta, cậu lại khăng khăng chạy đi ôm phiền toái vào người…."

“Cậu còn nói."- Chung Lý cũng thực sinh khí- “Bị nó phá hư chuyện, cậu cũng chỉ biết rụt đầu không dám hé răng! Chúng ta không nợ nần gì nó, tại sao phải mệt mỏi như vậy! Chuyện của Uông Diệp, nếu đại ca của nó là A Tràng không đến tìm tớ, tớ vẫn chẳng hay biết gì!"

“………"

“Chưa từng thấy cậu hèn nhát như vậy. Giữ im lặng có gì tốt? Có chuyện tại sao cậu không thể lớn tiếng nói ra? Tớ một người rành rành sống bên cạnh cậu như vậy, xảy ra chuyện cậu cũng không nói với ta một tiếng, cậu cho tớ là cái gì?".

“Chung Lý…."

“Cậu đừng nói chuyện với tớ, tớ không quen biết cậu."

Đỗ Du Dư ở bên cạnh cười cười: “Đừng trẻ con như vậy. Hiện tại không phải vì xảy ra chuyện mà lo nghĩ biện pháp giải quyết sao? Cậu còn rảnh rỗi cùng anh ta dỗi hờn."

Chung Lý đang nổi nóng, thô lỗ đáp lời: “Nói đơn giản như thế, Uông Diệp vừa mới chia tay với cậu, liền bị Tiếu Huyền đá.

Cậu nói tên tiểu tử Tiếu gia có phải người đáng ghê tởm hay không? Hai anh em bọn họ* thế nào có thể làm nhẫn nhịn như vậy, A Tràng khẩu khí bừng bừng, liền triệu tập mấy anh em chúng tớ, tìm cơ hội hảo giáo huấn thằng nhóc kia một chút."

*Chỉ A Tràng và Uông Diệp

Nói đến đây khẩu khí Chung Lý có điểm chần chừ: “Ai biết thằng nhóc, thật sự có tài, bên người còn có vài bảo tiêu…. Chúng tớ ngược lại đầy thương tích."

Đỗ Du Dư cười khổ: “Mấy người các cậu chưa biết nông sâu đã thò chân xuống nước. Tiểu thiếu gia Tiếu gia, là hạng người các cậu có thể dễ dàng động vào sao? Cậu không muốn sống nữa?

Nói khó nghe, các cậu nhiều nhất cũng chỉ là bang hội lưu manh đường phố, nếu cần bóp chết các cậu, người ta chỉ cần động một ngón tay là đủ rồi. Nếu hôm nay tớ không kịp chạy đến cục cảnh sát, cậu đoán hiện tại cậu thành cái dạng gì?"

Âu Dương lắp bắp: “Kia, cái kia rốt cuộc phải…."

“Âu Dương, anh cũng biết, người này là kẻ được cả nhà yêu thương nhất, lại là con út.

Tuy rằng nhóm của Chung Lý không chiếm được tiện nghi gì, nhưng lại phạm vào kiêng kị của người ta, không giết kê cảnh hầu, bọn họ sau này làm sao có thể bảo đảm an toàn cho người nhà? Tôi địa vị không đủ lớn, chỉ có thể đem Chung Lý trở ra, những người khác tôi không thể giúp được."

Âu Dương hiểu được bất khả tư nghị: “Nhưng là, bọn họ cũng không có làm cái gì a, làm vậy, bất quá là đánh nhau ẩu đả, bị tạm giam vài ngày là đủ rồi…."

“Âu Dương, anh đừng nghĩ vậy. Tôi nói bọn họ có thể ngồi tù, đây chỉ là cách nói bảo thủ. Nếu đối phương dụng ý muốn chỉnh họ, không có gì là không làm được."

Chung Lý cũng quên mất đang dỗi Âu Dương, phiền não vò đầu: “Đúng vậy, có điểm phiền toái, mấy người bọn họ đều có tiền án…."

Đỗ Du Dư mỉm cười nhìn hắn: “Cậu a, hiện tại mới biết sẽ có phiền toái?"

Âu Dương có điểm luống cuống: “Phải làm sao bây giờ?"

“Tôi với Tiếu Huyền giao tình không sâu đậm gì, đêm nay đã nể mặt tôi lắm rồi."- Đỗ Du Dư cười cười. Hắn là người làm biếng, ngoại trừ Chung Lý ra, những người khác đều không có quan hệ với hắn, nếu dùng hết thực lực đem bọn họ ra ngoài đúng là không được hợp lý- “Các cậu nếu có ai có thể gặp mặt nói chuyện với hắn, thì nên thử xem."


Quần áo chỉnh tề ngồi ở công ty Tiếu Thị, bởi vì lo lắng mà chính mình lại đến sớm hơn giờ hẹn, Âu Dương trước đây cũng từng trải qua hoàn cảnh này. Chỉ cảm thấy nhân sinh quả là dễ dàng lặp lại.

Dù sợ Tiếu Huyền như thế nào, anh không muốn ngay lúc Chung Lý vì huynh đệ của mình bôn ba cầu người, bản thân lại như rùa rúc đầu ở trong nhà làm phiên dịch. Chung Lý gây ra họa, tuy rằng không nói gì, chính là gấp đến độ muốn sùi bọt mép, Âu Dương nhìn thấy cũng nóng lòng.

Anh ở trước mặt Tiếu Huyền giống như năm đó gặp mặt Tiếu Đằng, không thể nói rõ những gì mình muốn nói. Chính là tốt xấu gì cũng từng là chỗ quen biết, tốt xấu gì cũng từng là giáo viên của hắn.

Mặt dày đến cầu tình, nói không chừng Tiếu Huyền sẽ cấp cho anh một chút tình nghĩa.

Thân phận “từng là người quen" tựa hồ cũng thật vô dụng, đợi rất lâu, bí thư mới đến mời anh vào văn phòng.

Tiếu Huyền từ sau vừa cao vừa to theo ghế dựa xoay người lại, hai tay khoanh trước người, ngồi phía xa xa. Hắn quả thật đã trưởng thành, vừa tao nhã vừa anh tuấn. Chỉ là bộ dạng này lại làm Âu Dương nghĩ đến Tiếu Đằng.

Âu Dương dưới loại khí thế này có chút thở không nổi, chỉ có thể ngập ngừng, cung kính nói: “Tiếu tiên sinh…."

“Ngồi đi."- Tiếu Huyền hướng anh chỉ tay, người hơi khom xuống- “Thầy Âu Dương."

Âu Dương lưng run rẩy, vội nhắc nhở hắn: “Tôi đã không còn dạy học."

“Thầy, nếu thầy còn muốn dạy học, em có thể giúp thầy."

Âu Dương lắp bắp kinh hãi: “Đừng nói giỡn."

“Đó chỉ là việc nhỏ, chỉ cần thầy mở miệng."

Âu Dương nhìn hắn, có chút phát run, vội ngồi lui ra xa Tiếu Huyền một chút. Anh hiện tại căn bản không thể tin vào sự hào phóng rẻ mạt này của hắn.

“Tôi tới tìm cậu, là bởi vì đám người buổi tối hai ngày trước đánh cậu….."

“Huh?"- Tiếu Huyền nhướng nhướng mi- “Bọn họ cùng thầy có quan hệ sao?"

“Chuyện của những người đó, thực xin lỗi."- Âu Dương cúi đầu giải thích. Nghĩ đến bộ dáng Tiếu Huyền trong mộng nắm tay anh nhỏ giọng thì thầm, đột nhiên trong lòng có điểm chua xót. Làm gì có loại mộng đó?

Cặp mắt mèo kia bất giác trừng lớn, rồi sau đó hơi hơi nhíu lại: “Là thầy gọi người đến đánh em?"

Âu Dương lấy hết dũng khí: “Đúng vậy."

Tiếu Huyền cau mày, dường như bị tổn thương, một lát sau mới nói: “Thầy là vì Uông Diệp mới đánh em sao?"

Vẻ mặt vô tội của hắn khiến Âu Dương trong lòng một trận khó chịu, nhưng miệng cũng chỉ có thể hèn mọn nói: “Chính là nhất thời xúc động, Tiếu tiên sinh cậu không cần cùng người như chúng tôi so đo, thả cho bọn họ một con đường sống…."

“Chuyện Uông Diệp không phải lỗi của em, em và anh ta không có kết giao."

Khẩu khí khinh miêu đạm tả thực quen thuộc, làm cho dạ dày Âu Dương nhói lên một trận.

“Em chỉ vì anh ta là bạn bè của thầy, cho nên mới theo lễ đối đãi, nên chiếu cố thì chiếu cố. Là tự anh ta hiểu lầm"

“Từ đầu đến cuối em không hề theo đuổi anh ta, thậm chí không cho anh ta biết bản thân thích hay không thích nam nhân. Người như anh ta, em làm sao có thể thích. Tự mình đa tình, nhân phẩm lại không đáng tin cậy."

Những lời nói này, dường như lúc trước cũng đã từng nghe qua. Âu Dương lập tức đỏ mặt, có chút run rẩy: “Không thích, cũng không cần dùng bộ dáng thích để gạt người! Đùa bỡn người khác là sở thích của cậu sao?"

Uông Diệp làm anh tổn thương, anh đối với Uông Diệp cũng có oán hận, vậy nhưng một khi Tiếu Huyền cao cao tại thượng như vậy mà khinh miệt nhìn xuống, Uông Diệp với anh đều giống nhau.

Tiếu Huyền chọn một bên mi: “Em không có hứng thú đùa bỡn anh ta, là anh ta đứng núi này trông núi nọ, không hiểu rõ hoàn cảnh liền tự cho bản thân là người yêu của em, lại không chịu chấp nhận sự thật. Không liên quan đến em."

Đứa nhỏ này hiện tại và quá khứ đều giống nhau, chỉ cho bản thân mình là đúng nhất, trong sạch nhất, những người khác toàn bộ đều có thể coi như bùn đất mà giẫm đạp. Cảm xúc của người khác ở trong mắt hắn, cũng không hơn cái gì.

Âu Dương tức giận đến mức cổ họng run rẩy, yết hầu như nghẹn lại: “…… đúng vậy, giống, giống khi đó, cũng là tôi dụ dỗ cậu, mạnh mẽ xâm phạm cậu, không liên quan đến cậu, cậu là kẻ vô tội."

Tiếu Huyền trầm mặc một lúc, không hề mở miệng.

Âu Dương đôi con ngươi đỏ hồng trừng hắn: “Cảm tình của người khác, thương tổn chính là thương tổn, vì cái gì cậu ngay cả dũng khí thừa nhận chuyện mình làm cũng không có?"

Tiếu Huyền cũng nhíu mày: “Thầy, người kia căn bản không thích hợp với thầy, thầy như vậy, cho dù không phải do em thì sau này vẫn sẽ bị vứt bỏ. Vì cái gì thầy không chịu thừa nhận mắt nhìn người của mình có vấn đề?"

Âu Dương ngây người ngẩn ngơ, sâu một lúc lâu mới hít sâu khụ một tiếng: “Tôi sáu năm trước đã thừa nhận."

“Thầy….."

Âu Duơng đứng dậy hướng hắn cúi người một cái: “Cáo từ, Tiếu tiên sinh."
Tác giả : Lâm Lâm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại