Nghịch Lửa
Chương 58
Lâm Vãn Thu trừng Bạch Thuật Bắc. Mệt anh ta, nghĩ ra được cái cớ đểu giả như vậy. Cô không buồn đôi co, trực tiếp lấy chân đạp cánh tay đang sờ soạng trên người mình: "Trở về chỗ của anh đi."
Bạch Thuật Bắc trầm mặc mấy giây, bất chợt xốc chăn, chui vào giường. Lâm Vãn Thu giật nảy mình: "Anh!"
Anh dùng giọng nói đáng thương, tội nghiệp, giơ tay cầm ngón tay cô: "Vãn Thu, phía dưới rất lạnh."
Quả thật ngón tay anh ta rất lạnh. Nghĩ đến việc anh ta giằng co, chống cự với tác dụng của thuốc, hơn nữa, trời đông giá rét mà phải nằm dưới đất. . . . . . Lâm Vãn Thu không nỡ tàn nhẫn đạp anh ta xuống giường.
Nhưng nằm cùng giường với người đàn ông này, thật sự có thể bình yên ngủ đến sáng mai?
Lâm Vãn Thu không có lòng tin đối với sự tự chủ của Bạch Thuật Bắc. Cô nghĩ ngợi chốc lát rồi đề nghị: "Vậy anh cầm chăn và gối lên đây. Chúng ta không thề dùng chung, của ai nấy xài là tốt nhất."
Bạch Thuật Bắc chán nản nhìn cô. Rất độc đáo, rất đủ tàn nhẫn! Lúc trước, anh chán ghét một Lâm Vãn Thu yếu đuối, tầm thường. Bây giờ lại hoài niệm người con gái dịu dàng, luôn nghe lời, khúm núm với anh.
Bạch Thuật Bắc không thể làm gì khác, ngoài việc xuống giường, mang chăn gối tới. Nằm cạnh cô, dục vọng trong thân thể vẫn chưa hoàn toàn tiêu biến. Hiện tại, đầu anh lấp đầy những hình ảnh Lâm Vãn Thu quyến rũ nằm dưới thân anh, tiếp nhận sự yêu thương của anh. Người phụ nữ mà anh ngày đêm mong nhớ đang nằm bên cạnh, cô nam quả nữ chung một giường, anh còn nhịn được thì đi gặp quỷ cho xong.
Lâm Vãn Thu đưa lưng về phía anh, cả người chỉ lộ ra cái đầu nhỏ đen tuyền. Bạch Thuật Bắc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lật người, ôm cả cô và chăn vào lòng.
Lâm Vãn Thu mở mắt, nghiêm giọng quở trách: "Buông tay."
Anh dùng sức xoay người cô qua, những làn hơi thở ngắn phả vào mặt cô: "Em là vợ của anh, trong bụng còn có con của anh, để anh ôm một tí không được à?"
Lâm Vãn Thu bó tay, không còn gì để nói. Bản chất của anh ta lộ rõ mười mươi rồi đấy. Sự nhẫn nại lúc nãy đều là trò ngụy trang! Sự kiên nhẫn của anh ta, chẳng qua chỉ được có thế.
Bạch Thuật Bắc cũng nhận ra, bản thân không cẩn thận lộ ra thói xấu, lập tức đổi thành giọng thỏ thẻ cầu xin: "Bà xã, anh. . . . . . chỉ cọ xát bên ngoài thôi, bảo đảm không vào trong."
Lâm Vãn Thu suy nghĩ đến lời của anh ta, mặt đỏ gay, luýnh quýnh muốn xoay người: "Không được."
Đã đi đến mức này, Bạch Thuật Bắc đời nào buông tha cô. Cả đêm anh chịu giày vò đủ rồi. Không biết Bạch Trạm Nam mò đâu ra loại thuốc quái quỷ đó, tác dụng vô cùng mạnh, vọt ra mấy lần cũng không thể mềm lại.
"Vãn Thu." Bạch Thuật Bắc dụ dỗ bên tai cô, chen mình vào chung chăn với cô, dùng hạ thể nóng rực ma sát với cơ thể cô, "Nếu còn nhịn nữa, anh sẽ nghẹn chết mất."
Lâm Vãn Thu mím môi, nhìn anh chằm chằm. Cô không phải là đàn ông, không cách nào hiểu được cảm giác của họ, khi bị dục vọng xâm chiếm lí trí. Có điều, cự vật nóng rẫy của anh ta liên tục ép vào, khiến da đầu cô tê dại, theo bản năng, uốn éo người để tránh thoát: "Không được, sẽ làm con bị thương."
Bạch Thuật Bắc vội vàng cúi đầu, hôn trấn an lên môi cô: "Anh hứa, anh sẽ không đi vào. Mặc dù em không tin lời cam đoan của anh, nhưng dầu gì anh vẫn là cha của đứa bé."
Lâm Vãn Thu vẫn kháng cự, nhưng sức lực của Bạch Thuật Bắc quá lớn, anh luồn tay xuống dưới, định cởi quần jeans của cô. Lâm Vãn Thu khiếp vía, vội vàng lấy tay ngăn cản. Nào ngờ, anh gian xảo đổi mục tiêu, nhanh tay đẩy vạt áo của cô cùng chiếc áo ngực lên tận cổ.
Sau khi mang thai, kích thước vòng một của cô tăng trưởng hơn. Theo động tác của anh, hai gò ngực trắng mềm, non mịn bất ngờ nẩy cao. Bạch Thuật Bắc ngơ ngẩn ngắm nhìn. Viên anh đào đỏ hồng gần sát chóp mũi của anh, như có như không vờn qua sống mũi thẳng. Xúc cảm mềm dẻo, mùi hương thơm ngát khiến cự vật giữa hai chân anh phồng trướng thêm vài phần.
Đột nhiên da thịt phơi bày trong không khí lạnh, Lâm Vãn Thu liền co rúm người. Vừa định mở miệng mắng mỏ, khoang miệng ấm áp, ướt rượt của anh ta đã ngậm vào phần đỉnh nhạy cảm.
Đầu lưỡi của Bạch Thuật Bắc chuyển động linh hoạt, ngoắt nghoéo tựa như con rắn nhỏ, trượt tới lui, thưởng thức hai hạt non mềm.
Cảm giác tê dại, ngứa ngáy lan tràn khắp hai phần đẫy đà. Lâm Vãn Thu kìm nén, ép mình không được phát ra âm thanh, cắn răng nói: "Anh...anh buông ra."
Bạch Thuật Bắc không nói lời nào, chuyên tâm đánh chiếm cơ thể cô. Lâm Vãn Thu cứ vặn vẹo cơ thể, vô tình càng làm dấy lên lửa dục trong anh. Một tay anh ghìm chặt hai tay cô, tay còn lại “thăm hỏi" bộ vị e ấp của người phụ nữ.
Hô hấp Lâm Vãn Thu cứng đặc, cổ họng khàn đục: "Bạch Thuật Bắc, anh còn tiếp tục, tôi sẽ tức giận!"
Anh ngẩng đầu, cắn nhẹ làn môi dưới của cô, khóe miệng vểnh thành ý cười xấu xa: "Ngoan nào, bây giờ anh dừng lại, chắc chắn em cũng tức giận."
". . . . . ." Sắc mặt Lâm Vãn Thu tái mét. Thân thể quen mùi, đã bắt đầu có phản ứng, nhưng tâm lí vẫn còn rối rắm, kháng cự. Cô nhắm mắt, biết giãy dụa thêm cũng vô ích, nghiêng đầu không thèm nhìn anh ta.
Ngược lại, Bạch Thuật Bắc rất cẩn thận, anh nghiêng người, nằm sau cô. Cánh tay vắt qua hông, lòng bàn tay đội trên bụng cô, dùng lực nhẹ nhàng, dịu dàng ve vuốt.
"Em nói xem, đứa bé biết chúng ta đang làm gì không?"
Anh thì thầm bên tai cô, tựa hồ rất vui vẻ. Hai hàm răng đang nghiến chặt của Lâm Vãn Thu, rít ra một câu: "Nó biết anh đang ức hiếp tôi!"
Bạch Thuật Bắc buồn cười, đáp trả: "Sai rồi, bé biết anh đang thương yêu em."
Nụ hôn của anh rải khắp bờ vai cô, cùng lúc đó, ngón tay lạnh lẽo dò vào giữa đôi chân thon. Toàn thân Lâm Vãn Thu căng cứng. Quá lâu chưa cùng anh ta ân ái, với lại, cô đối với anh ta, vẫn còn có chút mâu thuẫn.
Bị anh ta quậy một hồi, nơi đó đã không còn khô ráo, trái lại, đã âm ấm và ươn ướt . Ngón tay Bạch Thuật Bắc lục lọi hai bên vách, tìm được viên thịt nhỏ, lập tức vân vê.
Lâm Vãn Thu cắn môi, toàn thân phát cơn run rẩy khó áp chế. Bạch Thuật Bắc nắm rõ nơi mẫn cảm nhất của cô, biết cô thích nhất cách yêu nào. Anh ta không nhanh không chậm vần vò, chơi đùa dưới thân cô, khuấy động những khoái cảm quen thuộc.
Trong thời gian mang thai, cơ thể phụ nữ rất nhạy cảm. Bị Bạch Thuật Bắc vần vò không bao lâu, phía dưới đã tràn ra dịch lỏng. Tay anh nhớp nháp, rê nhẹ viên thịt trồi lên: "Bảo bối, thử cảm nhận anh nhé...Anh không tin, em một chút cũng không muốn anh."
Trán Lâm Vãn Thu túa đầy mồ hôi. Thân thể vượt khỏi tầm kiểm soát của lí trí, càng lúc càng tiết nhiều chất lỏng, minh chứng cho sự khao khát của cô với anh ta.
Ngón tay Bạch Thuật Bắc nhấn sâu hơn, khẽ điều chỉnh góc độ, chậm rãi chen vào – rút ra. Anh cảm thụ lối vào khít khao của cô. Ngón tay mới vừa biến mất, lại bị cô đẩy ra ngoài. Cảm giác hít thở không thông đấy, quả thật muốn giết người.
"Thả lỏng nào em." Bạch Thuật Bắc chậm rãi rút ra, rồi đột ngột đâm mạnh vào, Lâm Vãn Thu hoảng hồn rên lên một tiếng.
Hơi thở gấp gáp của cô, như thể móng vuốt của chú mèo nhỏ, quào nhẹ lồng ngực anh. Bạch Thuật Bắc nhịn đến sắp điên, vội vàng cởi hết quần áo cô, kéo đôi chân dài sang hai bên. Nơi ấy hoàn toàn phơi bày trước mắt anh. Mặc dù ánh sáng không thể soi rõ, vẫn đủ khiến cô ngượng ngùng, xấu hổ.
"Anh muốn làm gì, thì làm mau đi." Lâm Vãn Thu bực bội, mất tự nhiên. Người đàn ông này tựa như hóa đá, nãy giờ cứ quỳ giữa hai đùi cô.
Cô tò mò ngẩng đầu, lại bị động tác kế tiếp của Bạch Thuật Bắc dọa cho đơ người. Anh ta nằm mọp xuống, dùng miệng ngậm vào nơi đó, đầu lưỡi liếm láp xung quanh, tiếp sau, trượt dọc theo khe hở đi vào.
Mười ngón tay của Lâm Vãn Thu cố gắng bắt lấy mái tóc đen trên đỉnh đầu Bạch Thuật Bắc, cả người chơi vơi, lấp lửng, không có chỗ dựa. Hạ thể dần xuất hiện dòng điện nóng, vọt khắp toàn thân.
Phối hợp với môi lưỡi, ngón tay Bạch Thuật Bắc nghiền ép viên thịt màu đỏ tươi. Lâm Vãn Thu cực kì hổ thẹn, cảm thấy bên dưới chảy quá nhiều nước, dòng dịch lành lạnh chảy qua bắp đùi, thấm ướt ga giường.
Anh ta cực kì kiên nhẫn, từng bước đưa cô đến đỉnh của cao trào. Trước kia, anh ta cũng từng hôn qua nơi đó, nhưng chưa bao giờ làm đến mức này. Lâm Vãn Thu mờ mịt nhìn trần nhà, toàn thân rệu rã, hơi thở liên tục tăng nhanh.
Tiếp theo, lồng ngực bền chắc của Bạch Thuật Bắc áp sát, dán khít khao vào tấm lưng cô. Cự vật nóng ran chen giữa hai đùi cô, bắt đầu luật động với biên độ nhỏ.
Đôi tay Lâm Vãn Thu siết chặt ga giường, cảm thụ lửa nóng của anh ta chà xát giữa hai đùi ướt sũng của mình. Hai cửa động bên trên còn chưa khép được, dư vị của cao triều vẫn còn quanh quẩn nơi đó, bị sự ma sát của anh ta gây ra cảm giác hư vô, trống hoác.
Lâm Vãn Thu cắn môi, âm thầm chửi mình vô sỉ. Thân thể ngứa ngáy, khó nhịn. Nơi đó lại ẩm ướt và nhầy nhụa. Thậm chí khi anh ta chuyển động nhanh, nơi tiếp giáp của hai người, vang lên tiếng nước vẩy rõ rệt.
Lâm Vãn Thu nghiêng mặt sang một bên, quá xấu hổ, bèn vùi khuôn mặt vào chiếc gối đầu.
Miệng bảo không muốn, thân thể lại như vậy. . . . . . Cô hận chết bản thân mình.
Bạch Thuật Bắc biết cô xấu hổ, đâu đành lòng trêu đùa, giễu cợt cô. Anh im lặng nắm vòng eo thon, liên tục chuyển động hông mình. Tuy anh cố gắng khống chế sức lực, nhưng ngẫu nhiên vài lần, không cẩn thận trượt vào cửa động ướt át, rồi cố nén nhịn, từ từ rút ra. Chuyện sinh hoạt vợ chồng trong thời kì mang thai, anh không có kinh nghiệm, nên không dám xằng bậy mà đâm thẳng vào, anh sợ tổn hại đến đứa bé.
Sự mong đợi của anh với đứa bé, không hề kém hơn Lâm Vãn Thu.
Sau cùng, anh gặm cắn vành tai Lâm Vãn Thu, đẩy mạnh tần suất. Giữ chặt eo cô, đong đưa thân mình giữa đôi chân thon dài, cuối cùng bắn lên đó. Đầu Bạch Thuật Bắc tựa trên bờ vai cô, yên lặng không xuống giường. Bình thường, một người mắc bệnh sạch sẽ như anh, mội khi làm xong, phải chạy vào phòng tắm. Nhưng hôm nay, anh không quan tâm đến thứ dính dớp ấy, mải miết dùng sống mũi cọ vào vành tai cô: "Vãn Thu, Vãn Thu, Vãn Thu…."
Lâm Vãn Thu nhẫn nại nhắm mắt, không đáp lời.
Cô biết mình vô dụng, cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm cắt đứt với anh ta. Suốt đêm, cô hầu như không thể chợp mắt, anh ta cũng thế. Cả hai người đều biết, ngày mai khi bình minh lên tiếng, buổi đêm hôm nay sẽ chỉ là giấc mộng.
Bạch Thuật Bắc nhiều lần lưu luyến, ve vuốt, hôn khắp toàn thân cô. Thỉnh thoảng thốt lên những lời khiến lòng cô chua xót: "Anh thường hay nằm mơ, mơ thấy em về nhà, Manh Manh cũng thế. Mãi đến khi em gửi lại chiếc chìa khóa, anh mới bàng hoàng nhận ra, em thật sự muốn bỏ anh đi".
"Còn nhớ những chậu Hải đường, em trồng ngoài ban công không? Bây giờ nó nở hoa rất đẹp, khi nào rãnh, em trở về xem nhé?"
"Trong nhà không có em, rất yên tĩnh."
Lâm Vãn Thu lắng nghe, hàng mi dài không ngừng lay động, cái nơi cô từng cho là “nhà" của mình, thật sự thuộc về cô sao? Những kí ức như thể sóng cuộn, lan tràn trong trí nhớ, cuối cùng đau đớn trả lời: "Đừng nói."
Đừng nói nữa... Nói quá nhiều, cô sợ mình sẽ tin tưởng. Sau khi tin tưởng, con đường nào sẽ chờ cô bước vào?
Cô mơ màng thiếp đi, lát sau bị anh ta làm thức giấc. Anh ta hôn cô thật lâu, để lại trên người cô vô số dấu vết. Nhưng rồi cũng có ngày, những dấu vết ấy hoàn toàn tan biến, còn cô, luôn muốn rời đi.
Bạch Thuật Bắc ôm chặt người con gái trong ngực. Cho dù hai người kề bên nhau, lòng anh vẫn lo lắng bấn an. Thể xác dung hòa nhưng tâm hồn dường như vẫn xa cách.
Bình minh dần hé lộ, lúc này hai người đều mỏi mệt. Lâm Vãn Thu giùng giằng, muốn đứng dậy trở về. Bạch Thuật Bắc thất vọng nhìn cô: "Em nghỉ ngơi thêm đi, anh đợi bọn họ trả xe rồi đưa em về."
Lâm Vãn Thu lặng thinh mặc quần áo, chờ chỉnh trang xong mới quay đầu, liếc nhìn anh một cái, thản nhiên trả lời: "Tri Hạ sẽ lo lắng."
Lại là Lâm Tri Hạ!
Bạch Thuật Bắc cố khắc chế cơn ghen tức, nắm lấy ngón tay cô, nhẫn nại yêu cầu: "Dùng bữa sáng với anh?"
Lâm Vãn Thu vẫn lắc đầu, Bạch Thuật Bắc tức giận, bật người dậy, không bận tâm đến thân thể trần trụi của mình: "Bây giờ trong mắt em hoàn toàn không có anh. Với em, tối hôm qua là gì?"
Lâm Vãn Thu không cần suy nghĩ, lạnh nhạt trả lời: "Giúp nhau giải quyết nhu cầu sinh lí."
Gương mặt Bạch Thuật Bắc xám ngoét vì tức giận, Lâm Vãn Thu nói tiếp: "Kĩ thuật hôm qua của anh rất tốt, tôi rất hài lòng."
Bạch Thuật Bắc triệt để câm nín, đanh mặt nhìn cô. Dù vẫn biết khả năng cô trở mặt, không thừa nhận rất lớn, vậy mà anh vẫn không có biện pháp cứu vãn.
Bạch Thuật Bắc đành tự an ủi mình, ít nhất tối hôm qua, cô không nhẫn tâm nhìn anh bị hành hạ, khổ sở vì tác dụng của thuốc, anh chỉ cần cố gắng thêm, cố gắng thêm một chút.... Thời điểm nghĩ như vậy, anh đâu ngờ được, còn có một cửa ải tiếp theo đang chờ để thử thách bọn họ . . . . . .
Bạch Thuật Bắc trầm mặc mấy giây, bất chợt xốc chăn, chui vào giường. Lâm Vãn Thu giật nảy mình: "Anh!"
Anh dùng giọng nói đáng thương, tội nghiệp, giơ tay cầm ngón tay cô: "Vãn Thu, phía dưới rất lạnh."
Quả thật ngón tay anh ta rất lạnh. Nghĩ đến việc anh ta giằng co, chống cự với tác dụng của thuốc, hơn nữa, trời đông giá rét mà phải nằm dưới đất. . . . . . Lâm Vãn Thu không nỡ tàn nhẫn đạp anh ta xuống giường.
Nhưng nằm cùng giường với người đàn ông này, thật sự có thể bình yên ngủ đến sáng mai?
Lâm Vãn Thu không có lòng tin đối với sự tự chủ của Bạch Thuật Bắc. Cô nghĩ ngợi chốc lát rồi đề nghị: "Vậy anh cầm chăn và gối lên đây. Chúng ta không thề dùng chung, của ai nấy xài là tốt nhất."
Bạch Thuật Bắc chán nản nhìn cô. Rất độc đáo, rất đủ tàn nhẫn! Lúc trước, anh chán ghét một Lâm Vãn Thu yếu đuối, tầm thường. Bây giờ lại hoài niệm người con gái dịu dàng, luôn nghe lời, khúm núm với anh.
Bạch Thuật Bắc không thể làm gì khác, ngoài việc xuống giường, mang chăn gối tới. Nằm cạnh cô, dục vọng trong thân thể vẫn chưa hoàn toàn tiêu biến. Hiện tại, đầu anh lấp đầy những hình ảnh Lâm Vãn Thu quyến rũ nằm dưới thân anh, tiếp nhận sự yêu thương của anh. Người phụ nữ mà anh ngày đêm mong nhớ đang nằm bên cạnh, cô nam quả nữ chung một giường, anh còn nhịn được thì đi gặp quỷ cho xong.
Lâm Vãn Thu đưa lưng về phía anh, cả người chỉ lộ ra cái đầu nhỏ đen tuyền. Bạch Thuật Bắc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lật người, ôm cả cô và chăn vào lòng.
Lâm Vãn Thu mở mắt, nghiêm giọng quở trách: "Buông tay."
Anh dùng sức xoay người cô qua, những làn hơi thở ngắn phả vào mặt cô: "Em là vợ của anh, trong bụng còn có con của anh, để anh ôm một tí không được à?"
Lâm Vãn Thu bó tay, không còn gì để nói. Bản chất của anh ta lộ rõ mười mươi rồi đấy. Sự nhẫn nại lúc nãy đều là trò ngụy trang! Sự kiên nhẫn của anh ta, chẳng qua chỉ được có thế.
Bạch Thuật Bắc cũng nhận ra, bản thân không cẩn thận lộ ra thói xấu, lập tức đổi thành giọng thỏ thẻ cầu xin: "Bà xã, anh. . . . . . chỉ cọ xát bên ngoài thôi, bảo đảm không vào trong."
Lâm Vãn Thu suy nghĩ đến lời của anh ta, mặt đỏ gay, luýnh quýnh muốn xoay người: "Không được."
Đã đi đến mức này, Bạch Thuật Bắc đời nào buông tha cô. Cả đêm anh chịu giày vò đủ rồi. Không biết Bạch Trạm Nam mò đâu ra loại thuốc quái quỷ đó, tác dụng vô cùng mạnh, vọt ra mấy lần cũng không thể mềm lại.
"Vãn Thu." Bạch Thuật Bắc dụ dỗ bên tai cô, chen mình vào chung chăn với cô, dùng hạ thể nóng rực ma sát với cơ thể cô, "Nếu còn nhịn nữa, anh sẽ nghẹn chết mất."
Lâm Vãn Thu mím môi, nhìn anh chằm chằm. Cô không phải là đàn ông, không cách nào hiểu được cảm giác của họ, khi bị dục vọng xâm chiếm lí trí. Có điều, cự vật nóng rẫy của anh ta liên tục ép vào, khiến da đầu cô tê dại, theo bản năng, uốn éo người để tránh thoát: "Không được, sẽ làm con bị thương."
Bạch Thuật Bắc vội vàng cúi đầu, hôn trấn an lên môi cô: "Anh hứa, anh sẽ không đi vào. Mặc dù em không tin lời cam đoan của anh, nhưng dầu gì anh vẫn là cha của đứa bé."
Lâm Vãn Thu vẫn kháng cự, nhưng sức lực của Bạch Thuật Bắc quá lớn, anh luồn tay xuống dưới, định cởi quần jeans của cô. Lâm Vãn Thu khiếp vía, vội vàng lấy tay ngăn cản. Nào ngờ, anh gian xảo đổi mục tiêu, nhanh tay đẩy vạt áo của cô cùng chiếc áo ngực lên tận cổ.
Sau khi mang thai, kích thước vòng một của cô tăng trưởng hơn. Theo động tác của anh, hai gò ngực trắng mềm, non mịn bất ngờ nẩy cao. Bạch Thuật Bắc ngơ ngẩn ngắm nhìn. Viên anh đào đỏ hồng gần sát chóp mũi của anh, như có như không vờn qua sống mũi thẳng. Xúc cảm mềm dẻo, mùi hương thơm ngát khiến cự vật giữa hai chân anh phồng trướng thêm vài phần.
Đột nhiên da thịt phơi bày trong không khí lạnh, Lâm Vãn Thu liền co rúm người. Vừa định mở miệng mắng mỏ, khoang miệng ấm áp, ướt rượt của anh ta đã ngậm vào phần đỉnh nhạy cảm.
Đầu lưỡi của Bạch Thuật Bắc chuyển động linh hoạt, ngoắt nghoéo tựa như con rắn nhỏ, trượt tới lui, thưởng thức hai hạt non mềm.
Cảm giác tê dại, ngứa ngáy lan tràn khắp hai phần đẫy đà. Lâm Vãn Thu kìm nén, ép mình không được phát ra âm thanh, cắn răng nói: "Anh...anh buông ra."
Bạch Thuật Bắc không nói lời nào, chuyên tâm đánh chiếm cơ thể cô. Lâm Vãn Thu cứ vặn vẹo cơ thể, vô tình càng làm dấy lên lửa dục trong anh. Một tay anh ghìm chặt hai tay cô, tay còn lại “thăm hỏi" bộ vị e ấp của người phụ nữ.
Hô hấp Lâm Vãn Thu cứng đặc, cổ họng khàn đục: "Bạch Thuật Bắc, anh còn tiếp tục, tôi sẽ tức giận!"
Anh ngẩng đầu, cắn nhẹ làn môi dưới của cô, khóe miệng vểnh thành ý cười xấu xa: "Ngoan nào, bây giờ anh dừng lại, chắc chắn em cũng tức giận."
". . . . . ." Sắc mặt Lâm Vãn Thu tái mét. Thân thể quen mùi, đã bắt đầu có phản ứng, nhưng tâm lí vẫn còn rối rắm, kháng cự. Cô nhắm mắt, biết giãy dụa thêm cũng vô ích, nghiêng đầu không thèm nhìn anh ta.
Ngược lại, Bạch Thuật Bắc rất cẩn thận, anh nghiêng người, nằm sau cô. Cánh tay vắt qua hông, lòng bàn tay đội trên bụng cô, dùng lực nhẹ nhàng, dịu dàng ve vuốt.
"Em nói xem, đứa bé biết chúng ta đang làm gì không?"
Anh thì thầm bên tai cô, tựa hồ rất vui vẻ. Hai hàm răng đang nghiến chặt của Lâm Vãn Thu, rít ra một câu: "Nó biết anh đang ức hiếp tôi!"
Bạch Thuật Bắc buồn cười, đáp trả: "Sai rồi, bé biết anh đang thương yêu em."
Nụ hôn của anh rải khắp bờ vai cô, cùng lúc đó, ngón tay lạnh lẽo dò vào giữa đôi chân thon. Toàn thân Lâm Vãn Thu căng cứng. Quá lâu chưa cùng anh ta ân ái, với lại, cô đối với anh ta, vẫn còn có chút mâu thuẫn.
Bị anh ta quậy một hồi, nơi đó đã không còn khô ráo, trái lại, đã âm ấm và ươn ướt . Ngón tay Bạch Thuật Bắc lục lọi hai bên vách, tìm được viên thịt nhỏ, lập tức vân vê.
Lâm Vãn Thu cắn môi, toàn thân phát cơn run rẩy khó áp chế. Bạch Thuật Bắc nắm rõ nơi mẫn cảm nhất của cô, biết cô thích nhất cách yêu nào. Anh ta không nhanh không chậm vần vò, chơi đùa dưới thân cô, khuấy động những khoái cảm quen thuộc.
Trong thời gian mang thai, cơ thể phụ nữ rất nhạy cảm. Bị Bạch Thuật Bắc vần vò không bao lâu, phía dưới đã tràn ra dịch lỏng. Tay anh nhớp nháp, rê nhẹ viên thịt trồi lên: "Bảo bối, thử cảm nhận anh nhé...Anh không tin, em một chút cũng không muốn anh."
Trán Lâm Vãn Thu túa đầy mồ hôi. Thân thể vượt khỏi tầm kiểm soát của lí trí, càng lúc càng tiết nhiều chất lỏng, minh chứng cho sự khao khát của cô với anh ta.
Ngón tay Bạch Thuật Bắc nhấn sâu hơn, khẽ điều chỉnh góc độ, chậm rãi chen vào – rút ra. Anh cảm thụ lối vào khít khao của cô. Ngón tay mới vừa biến mất, lại bị cô đẩy ra ngoài. Cảm giác hít thở không thông đấy, quả thật muốn giết người.
"Thả lỏng nào em." Bạch Thuật Bắc chậm rãi rút ra, rồi đột ngột đâm mạnh vào, Lâm Vãn Thu hoảng hồn rên lên một tiếng.
Hơi thở gấp gáp của cô, như thể móng vuốt của chú mèo nhỏ, quào nhẹ lồng ngực anh. Bạch Thuật Bắc nhịn đến sắp điên, vội vàng cởi hết quần áo cô, kéo đôi chân dài sang hai bên. Nơi ấy hoàn toàn phơi bày trước mắt anh. Mặc dù ánh sáng không thể soi rõ, vẫn đủ khiến cô ngượng ngùng, xấu hổ.
"Anh muốn làm gì, thì làm mau đi." Lâm Vãn Thu bực bội, mất tự nhiên. Người đàn ông này tựa như hóa đá, nãy giờ cứ quỳ giữa hai đùi cô.
Cô tò mò ngẩng đầu, lại bị động tác kế tiếp của Bạch Thuật Bắc dọa cho đơ người. Anh ta nằm mọp xuống, dùng miệng ngậm vào nơi đó, đầu lưỡi liếm láp xung quanh, tiếp sau, trượt dọc theo khe hở đi vào.
Mười ngón tay của Lâm Vãn Thu cố gắng bắt lấy mái tóc đen trên đỉnh đầu Bạch Thuật Bắc, cả người chơi vơi, lấp lửng, không có chỗ dựa. Hạ thể dần xuất hiện dòng điện nóng, vọt khắp toàn thân.
Phối hợp với môi lưỡi, ngón tay Bạch Thuật Bắc nghiền ép viên thịt màu đỏ tươi. Lâm Vãn Thu cực kì hổ thẹn, cảm thấy bên dưới chảy quá nhiều nước, dòng dịch lành lạnh chảy qua bắp đùi, thấm ướt ga giường.
Anh ta cực kì kiên nhẫn, từng bước đưa cô đến đỉnh của cao trào. Trước kia, anh ta cũng từng hôn qua nơi đó, nhưng chưa bao giờ làm đến mức này. Lâm Vãn Thu mờ mịt nhìn trần nhà, toàn thân rệu rã, hơi thở liên tục tăng nhanh.
Tiếp theo, lồng ngực bền chắc của Bạch Thuật Bắc áp sát, dán khít khao vào tấm lưng cô. Cự vật nóng ran chen giữa hai đùi cô, bắt đầu luật động với biên độ nhỏ.
Đôi tay Lâm Vãn Thu siết chặt ga giường, cảm thụ lửa nóng của anh ta chà xát giữa hai đùi ướt sũng của mình. Hai cửa động bên trên còn chưa khép được, dư vị của cao triều vẫn còn quanh quẩn nơi đó, bị sự ma sát của anh ta gây ra cảm giác hư vô, trống hoác.
Lâm Vãn Thu cắn môi, âm thầm chửi mình vô sỉ. Thân thể ngứa ngáy, khó nhịn. Nơi đó lại ẩm ướt và nhầy nhụa. Thậm chí khi anh ta chuyển động nhanh, nơi tiếp giáp của hai người, vang lên tiếng nước vẩy rõ rệt.
Lâm Vãn Thu nghiêng mặt sang một bên, quá xấu hổ, bèn vùi khuôn mặt vào chiếc gối đầu.
Miệng bảo không muốn, thân thể lại như vậy. . . . . . Cô hận chết bản thân mình.
Bạch Thuật Bắc biết cô xấu hổ, đâu đành lòng trêu đùa, giễu cợt cô. Anh im lặng nắm vòng eo thon, liên tục chuyển động hông mình. Tuy anh cố gắng khống chế sức lực, nhưng ngẫu nhiên vài lần, không cẩn thận trượt vào cửa động ướt át, rồi cố nén nhịn, từ từ rút ra. Chuyện sinh hoạt vợ chồng trong thời kì mang thai, anh không có kinh nghiệm, nên không dám xằng bậy mà đâm thẳng vào, anh sợ tổn hại đến đứa bé.
Sự mong đợi của anh với đứa bé, không hề kém hơn Lâm Vãn Thu.
Sau cùng, anh gặm cắn vành tai Lâm Vãn Thu, đẩy mạnh tần suất. Giữ chặt eo cô, đong đưa thân mình giữa đôi chân thon dài, cuối cùng bắn lên đó. Đầu Bạch Thuật Bắc tựa trên bờ vai cô, yên lặng không xuống giường. Bình thường, một người mắc bệnh sạch sẽ như anh, mội khi làm xong, phải chạy vào phòng tắm. Nhưng hôm nay, anh không quan tâm đến thứ dính dớp ấy, mải miết dùng sống mũi cọ vào vành tai cô: "Vãn Thu, Vãn Thu, Vãn Thu…."
Lâm Vãn Thu nhẫn nại nhắm mắt, không đáp lời.
Cô biết mình vô dụng, cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm cắt đứt với anh ta. Suốt đêm, cô hầu như không thể chợp mắt, anh ta cũng thế. Cả hai người đều biết, ngày mai khi bình minh lên tiếng, buổi đêm hôm nay sẽ chỉ là giấc mộng.
Bạch Thuật Bắc nhiều lần lưu luyến, ve vuốt, hôn khắp toàn thân cô. Thỉnh thoảng thốt lên những lời khiến lòng cô chua xót: "Anh thường hay nằm mơ, mơ thấy em về nhà, Manh Manh cũng thế. Mãi đến khi em gửi lại chiếc chìa khóa, anh mới bàng hoàng nhận ra, em thật sự muốn bỏ anh đi".
"Còn nhớ những chậu Hải đường, em trồng ngoài ban công không? Bây giờ nó nở hoa rất đẹp, khi nào rãnh, em trở về xem nhé?"
"Trong nhà không có em, rất yên tĩnh."
Lâm Vãn Thu lắng nghe, hàng mi dài không ngừng lay động, cái nơi cô từng cho là “nhà" của mình, thật sự thuộc về cô sao? Những kí ức như thể sóng cuộn, lan tràn trong trí nhớ, cuối cùng đau đớn trả lời: "Đừng nói."
Đừng nói nữa... Nói quá nhiều, cô sợ mình sẽ tin tưởng. Sau khi tin tưởng, con đường nào sẽ chờ cô bước vào?
Cô mơ màng thiếp đi, lát sau bị anh ta làm thức giấc. Anh ta hôn cô thật lâu, để lại trên người cô vô số dấu vết. Nhưng rồi cũng có ngày, những dấu vết ấy hoàn toàn tan biến, còn cô, luôn muốn rời đi.
Bạch Thuật Bắc ôm chặt người con gái trong ngực. Cho dù hai người kề bên nhau, lòng anh vẫn lo lắng bấn an. Thể xác dung hòa nhưng tâm hồn dường như vẫn xa cách.
Bình minh dần hé lộ, lúc này hai người đều mỏi mệt. Lâm Vãn Thu giùng giằng, muốn đứng dậy trở về. Bạch Thuật Bắc thất vọng nhìn cô: "Em nghỉ ngơi thêm đi, anh đợi bọn họ trả xe rồi đưa em về."
Lâm Vãn Thu lặng thinh mặc quần áo, chờ chỉnh trang xong mới quay đầu, liếc nhìn anh một cái, thản nhiên trả lời: "Tri Hạ sẽ lo lắng."
Lại là Lâm Tri Hạ!
Bạch Thuật Bắc cố khắc chế cơn ghen tức, nắm lấy ngón tay cô, nhẫn nại yêu cầu: "Dùng bữa sáng với anh?"
Lâm Vãn Thu vẫn lắc đầu, Bạch Thuật Bắc tức giận, bật người dậy, không bận tâm đến thân thể trần trụi của mình: "Bây giờ trong mắt em hoàn toàn không có anh. Với em, tối hôm qua là gì?"
Lâm Vãn Thu không cần suy nghĩ, lạnh nhạt trả lời: "Giúp nhau giải quyết nhu cầu sinh lí."
Gương mặt Bạch Thuật Bắc xám ngoét vì tức giận, Lâm Vãn Thu nói tiếp: "Kĩ thuật hôm qua của anh rất tốt, tôi rất hài lòng."
Bạch Thuật Bắc triệt để câm nín, đanh mặt nhìn cô. Dù vẫn biết khả năng cô trở mặt, không thừa nhận rất lớn, vậy mà anh vẫn không có biện pháp cứu vãn.
Bạch Thuật Bắc đành tự an ủi mình, ít nhất tối hôm qua, cô không nhẫn tâm nhìn anh bị hành hạ, khổ sở vì tác dụng của thuốc, anh chỉ cần cố gắng thêm, cố gắng thêm một chút.... Thời điểm nghĩ như vậy, anh đâu ngờ được, còn có một cửa ải tiếp theo đang chờ để thử thách bọn họ . . . . . .
Tác giả :
Phong Tử Tam Tam