Nghịch Lửa
Chương 32
Sau khi đuổi Bạch Trạm Nam đi, Bạch Thuật Bắc yên lặng ngồi bên cạnh Lâm Vãn THu, cánh tay hai người cọ xát vào nhau, lớp vải quân trang tiếp xúc với nửa đoạn cánh tay trần của cô.
Lâm Vãn Thu lặng lẽ nhìn vầng trán cao rộng, rịn ra lớp mồ hôi mỏng, còn có, hai cúc áo phía trên rộng mở.
Nhìn như vậy, giống như anh đã vội vã chạy đến.
Trong lòng Lâm Vãn Thu vừa chua vừa chát , cô muốn hỏi thực hư chuyện xem mắt của anh, chỉ sợ anh không muốn giải thích cùng cô. Nhưng bọn họ không phải là người yêu của nhau sao?
Đang miên man suy nghĩ, ngón tay bị nắm lấy, thân thể cô chợt cứng đờ, từ từ nghiêng đầu.
Anh không nhìn cô, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn trên sân khấu, khóe miệng nở nụ cười hãnh diện, vừa lòng, hồn nhiên không hay biết mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau, cứ như đây là động tác quen thuộc, cực kì tự nhiên giữa bọn họ.
Lâm Vãn Thu thu hồi tầm mắt, tâm tình phức tạp nhìn Manh Manh biểu diễn. Cô bé đã nhìn thấy Bạch Thuật Bắc, trong lòng cao hứng, biểu diễn sống động hẳn lên.
Chờ các bạn nhỏ kết thúc màn biểu diễn, Manh Manh hào hứng chạy vọt xuống, một tay nắm Lâm Vãn Thu, tay kia lôi kéo Bạch Thuật Bắc. Hai người ngoan ngoãn đi theo hướng Manh Manh dẫn dắt, xuyên qua đám đông chật chội.
Cô bé vui vẻ đứng trước mặt các bạn, đắc ý mở to miệng giới thiệu: “Đây là ba mẹ của tớ"
Manh Manh đặc biệt chuyển trọng tâm chủ ý đến người Lâm Vãn Thu: "Mẹ tớ nè, xinh đẹp không? Mẹ tớ nấu ăn vô cùng ngon đấy nhé."
Hai chân Lâm Vãn Thu khóa chặt trên mặt đất, cả người gần như không nhúc nhích. Chữ “mẹ" phát ra từ miệng Manh Manh mang theo ma lực kì bí, chỉ trong nháy máy, hạnh phúc vỡ òa trong trái tim cô.
Bạch Thuật Bắc an tĩnh đứng một bên, có tí kinh ngạc trước biểu hiện của Manh Manh. Anh biết con bé vẫn luôn ước ao có một người mẹ, nhưng không ngờ niềm khao khát của bé lại lớn đến thế.
Hơn nữa Manh Manh. . . . . . thật lòng yêu quý Lâm Vãn THu.
Nghĩ đến chuyện hối hôn trong nhà, anh tức thời phiền chán, ánh mắt nhìn Lâm Vãn Thu cũng biến thành ý vị sâu xa.
Lâm Vãn Thu mỉm cười đứng cạnh Manh Manh, lòng ngọt ngào nhưng vẫn có cảm giác gai gai tựa kim đâm, bé khiến cô đau lòng, khuôn mặt tươi cười cùng trái tim ngây thơ trong sáng của bé đâm mạnh vào đáy lòng cô, máu tươi loang lỗ.
Cô thật có lỗi với Manh Manh, chưa một khắc nào cô làm tròn bổn phận của một người mẹ, hơn nữa nguyên do cô sinh bé cũng khó có thể chấp nhận.
Manh Manh biểu hiện càng vui vẻ, trong lòng cô càng khó chịu.
Tiếp sau là hoạt động dạo chơi trong khuôn viên trường, các bậc phụ huynh và các bé đều tham dự. Manh Manh nắm tay hai người, vừa hào hứng vừa lo lắng nói: "Ba, con muốn có phần thưởng hạng nhất, ba phải cố lên nha, phối hợp với mẹ cho tốt vào."
Lâm Vãn Thu vẫn chưa quen với cách xưng hô này của Manh Manh, giọng nói hơi khàn khàn: "Cục cưng, phần thưởng của giải nhất là gì?"
Manh Manh tự hào ngẩng đầu: "Là bằng khen “Gia đình hạnh phúc"!"
". . . . . ."
Bạch Thuật Bắc không có hứng thú với tấm bằng trẻ con ấy, anh lười biếng quan sát những chướng ngại vật trước mắt. Trò chơi này cực kì đơn giản, trong TV đã từng chiếu vô số lần. Một chân của ba mẹ bị cột chung vào nhau, sau đó hai người phải vượt qua các chướng ngại vật đã được sắp sẵn, cuối cùng lấy trái bóng đưa cho con của mình. Trong thời gian quy định, gia đình nào lấy được nhiều bóng nhất sẽ trở thành người thắng cuộc.
Bạch Thuật Bắc nhìn mấy thứ “đồ chơi" được gọi là chướng ngại vật, cảm thấy các giáo viên nhà trẻ ngây thơ, màu mè quá. Nhưng vì Manh Manh, anh cố nhẫn nại phối hợp, cởi áo khoác quân trang, khom người dùng dây băng cột chân bọn họ.
Để tiện cho vận động, hôm nay, Lâm Vãn Thu cố ý vận bộ trang phục thể thao bằng vải nhung màu tím nhạt, làn da trắng muốt tỏa sáng dưới ánh mặt trời, mái tóc dài búi cao trên đầu, lộ ra chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh, hoàn toàn nổi bật giữa biển người xung quanh. Có điều, bây giờ là giữa mùa hè, nên cô bận cái quần chỉ dài tới đầu gối, Bạch Thuật Bắc nhìn rất không vừa mắt.
Anh liếc nhìn bắp chân non mềm của cô, không dám dùng dây trói quá chặt.
Đứng bên cạnh, một bé trai có khuôn mặt kháu khỉnh, hướng về phía Manh Manh le lưỡi: "Gia đình của tôi nhất định đứng thứ nhất, Bạch Nhất Manh là đồ đại ngốc."
Manh Manh lườm cậu bé, quả đấm nhỏ quơ quơ trước mặt cậu: "Cậu mới là kẻ ngốc, đến cây củ cải cũng biết cậu ngốc nhất trên đời đó."
Hai đứa bé say sưa cãi vã, Lâm Vãn Thu cùng phụ huynh của bé trai đều ngại ngùng lúng túng, ba cậu bé không ngừng nói lời xin lỗi: “ Thật ngại quá."
Lâm Vãn Thu mỉm cười đáp lễ: "Không có gì đâu, trẻ con vốn vậy mà."
Bạch Thuật Bắc buộc dây xong, đứng dậy, bắt gặp Lâm Vãn Thu đang trò chuyện vui vẻ với người đàn ông kia. Vốn anh không để bụng, nhưng khi nghe đối phương giới thiệu người phụ nữ bên cạnh là dì của thằng nhóc kia, ánh mắt anh bèn híp lại.
"Mẹ thằng bé mất sớm, nên tính tình nó có chút quái gỡ ——"
Lâm Vãn Thu vừa định an ủi đối phương vài câu thì bị Bạch Thuật Bắc bá đạo kéo vào trong ngực. Cô kinh ngạc quay đầu, đụng phải ánh mắt âm hiểm bực bội của anh.
Anh nhỏ giọng nói: "Sao em cứ thích tùy tiện tán gấu với người lạ thế?"
Lâm Vãn Thu bất đắc dĩ trả lời: "Chỉ nói vài câu thôi mà."
Bạch Thuật Bắc hung hăng trừng cô, lời nói sặc mùi cảnh cáo: "Ngoan ngoãn đứng yên một chỗ cho tôi."
Người đàn ông kia liếc nhìn khuôn mặt hầm hầm một đống của Bạch Thuật Bắc, biết ý cười lịch sự rồi quay đầu đi hướng khác, Lâm Vãn Thu thấy thần sắc u tối của anh, lặng lẽ nắm lấy ngón tay anh.
Bạch Thuật Bắc phụng phịu nghiêng đầu, bắt gặp khuôn mặt sáng bừng nét cười của cô.
"Anh, ghen sao?"
Lâm Vãn Thu nhỏ giọng hỏi, không dám nhận định bừa, nhưng vẫn cảm thấy ngọt ngào. Thì ra, anh là người đàn ông khó tính đến vậy, còn có, đây là lần đầu tiên Bạch Thuật Bắc ghen vì cô.
Bạch Thuật Bắc bị vạch trần bí mật trong lòng, càng thêm cáu bẳn, biểu cảm thẹn quá hóa giận: "Em im miệng."
Lâm Vãn Thu tủm tỉm cười, đôi mắt nheo thành vầng trăng khuyết, con ngươi đen phát tia sáng rực, dáng vẻ kia gãi nhẹ vào trái tim anh, khiến nó rạo rực mà ngứa ngáy, Bạch Thuật Bắc ôm sát cô bên mình, rỉ nhỏ vào tai cô: "Tẹo nữa về giường sẽ dạy dỗ lại em."
Lời nói ái muội cộng thêm giọng điệu gợi cảm, hơi thở nong nóng lọt sâu xuống dưới đáy tai, khiến toàn thân Lâm Vãn Thu bất giác mềm nhũn, cô giương mắt nhìn anh, ở khoảng cách gần trong gang tấc, anh đẹp đến khó tin.
Lâm Vãn Thu nhoẻn miệng cười, móng tay cào nhẹ vào đường vân trong lòng bàn tay anh.
Bạch Thuật Bắc giật mình, véo nhẹ eo cô: "Đừng giỡn nữa, sắp bắt đầu rồi đấy."
Tiếng còi báo hiệu trò chơi bắt đầu, khóe môi Bạch Thuật Bắc cong nhẹ, tâm tình dường như tốt lên rất nhiều. Lâm Vãn Thu mấp máy đôi môi, mừng thầm trong lòng, hóa ra cô cũng có thể khiến anh dao động.
Loại trò chơi này đối với Bạch Thuật Bắc dễ như trở bàn tay, một tay anh ôm eo Lâm Vãn THu, ép sát cô trước vòm ngực rộng, hai người phối hợp hành động, ăn ý đến bất ngờ.
Manh Manh liên tục nhún nhảy, cổ vũ: "Ba mẹ ơi! Cố gắng lên!"
Những chướng ngại vật ở giữa đường đều rất đơn giản, người chơi chỉ cần đi lượn vòng để vượt qua chúng, sau đó nhảy qua một tấm rào nhỏ để lấy bóng. Khi thời gian trôi qua quá nửa, Bạch Thuật Bắc cảm giác bước chân của Lâm Vãn Thu dần chậm lại.
"Mệt sao?"
Anh hạ mắt nhìn cô, trên trán Lâm Vãn Thu xuất đầy mồ hôi hột, đôi môi có chút khô khốc. Nhưng nghe câu hỏi của anh, cô miễn cưỡng lắc đầu: "Không mệt."
Bạch Thuật Bắc nhìn cô đầy lo lắng, cánh tay đang ôm eo cô bỗng nhiên siết chặt hơn: "Vì Manh Manh, em cố chịu đựng."
Lâm Vãn Thu đưa mắt nhìn Manh Manh đứng cách đó không xa, bé hồi hộp theo sát hành động của bọn họ. Thấy khuôn mặt lo âu của bé, cô quả quyết gật đầu: "Tiếp tục đi, em không sao cả."
Bạch Thuật Bắc nửa ôm cô, gánh một phần sức cho cô, thể lực anh rất tốt, vận động này đối với anh chỉ như muỗi. Về sau, tốc độ của anh ngày càng nhanh, Lâm Vãn Thu dần hụt hơi, khó khăn đuổi theo những bước chân sải rộng.
Đến thời điểm công bố kết quả, Manh Manh nhìn giáo viên đếm từng trái bóng trong rổ nhỏ, số lượng vượt qua hai mươi trái, bé vui mừng nhảy bật lên: "Ba mẹ thật giỏi!"
Làm một người mẹ, khi thấy con mừng vui vẻ thì hạnh phúc biết bao, Lâm Vãn Thu nhìn nụ cười tươi rói của bé, khóe môi bất giác nhếch lên.
Manh Manh chạy nhào vào lòng hai người, khuôn mặt nhỏ úp vào hông ba mẹ: "Ba mẹ con là số một, cực kì lợi hại!".
Bạch Thuật Bắc khom người chuẩn bị cởi dây băng, phát hiện mắt cá chân của Lâm Vãn Thu bị trầy một vết lớn, nhiều tia máu tuôn ra. Mặc dù anh đã cố ý cột hơi lỏng, nhưng vẫn gây ra vết bầm cho cô. Khi gần hết thời gian, anh còn hấp tấp đi nhanh hơn, Lâm Vãn Thu vì phối hợp với tốc độ của anh, vẫn cắn răng, im lặng chịu đựng đi tới cuối cùng, tiêu hao hết phần lớn sức lực.
Bạch Thuật Bắc trầm mặc tháo dây băng, cái gì cũng không hỏi.
Nhóm giáo viên mang bằng khen trao tặng, Manh Manh cẩn thận nhận lấy, nhất quyết đòi đóng bằng khen vào khung hình.
Bằng khen này đối với ba người bọn họ có chút bất đồng ý nghĩa, Lâm Vãn Thu qua loa trả lời bé: "Ừm, đều chiều theo ý Manh Manh."
Hôm nay, gia đình Manh Manh thu hết mọi danh tiếng, những hoạt động tiếp sau, một mình Bạch Thuật Bắc hầu như chiến thắng tất cả. Từ đều đến cuối, miệng Manh Manh đều ngoác to hết cỡ, liên tục hôn hai người.
Hoạt động kết thúc, Bạch Thuật Bắc bế Manh Manh đi phía trước, Lâm Vãn Thu ôm áo khoác của anh lẽo đẽo theo sau. Cô sợ Bạch Thuật Bắc chê cô vô dụng, không dám nói chân mình đau, cố biểu lộ bình thường. Thật ra, lúc này cảm giác đau đớn đã tiêu tán vài phần, chỉ còn chỗ da bị trầy hơi đau rát.
Bạch Thuật Bắc đi rất mau, cô nhanh chóng bị bỏ lại phía sau. Nhìn bóng dáng cao to của anh gấp khúc trên mặt đất, chóp mũi cô cay xè, thầm tự an ủi, Bạch Thuật Bắc là đàn ông, không được tinh tế như phụ nữ, cô không thể trách móc anh được.
Cô tiếp tục đi về phía trước, đi không bao xa thì đụng phải vật cản trước mặt, mùi thuốc là quen thuộc phảng phất quanh chóp mũi, cô kinh ngạc ngẩng đầu.
"Em định chịu đựng một mình tới bao giờ?" Bạch Thuật Bắc chau mày, cúi người, bế ngang cô lên, gương mặt hung dữ: "Lâm Vãn Thu, em đần thế, chân đau sao không biết lên tiếng."
Lâm Vãn Thu ôm cổ anh, chóp mũi cách mặt anh rất gần, cho dù lời anh nói vẫn hằn học khó chịu, nhưng đem đến cho cô sự ấm áp đến tận xương tủy.
Hóa ra, anh không phải là người vô tâm vô tính ——
Cô không hề do dự nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, dán sát hai cánh môi mềm mại vào môi anh, dè dặt mút mát, hút nhẹ đôi môi lạnh lẽo của người đàn ông, cử chỉ nâng niu, cẩn thận từng li từng tí.
Từ lúc bắt đầu yêu anh, cô đã đần đến hết thuốc chữa, chỉ mong sự đần độn của cô không làm anh chướng mắt, như vậy đã đủ.
Bạch Thuật Bắc đứng cứng mình tại chỗ, động tác của Lâm Vãn Thu vụng về không lưu loát, hơn nữa, còn chủ động thân thiết ngay giữa nơi công cộng làm anh có tẹo. . . . . .
Cô chỉ cắn mút vài giây rồi chóng vánh lui ra, ánh mắt Bạch Thuật Bắc phức tạp nhìn cô, đầu Lâm Vãn Thu gần như gập đụng ngực.
"Ai cho em hôn tôi?"
Anh chợt trầm mặt, giọng nói khắc khe lạnh lùng hệt như trong quá khứ, Lâm Vãn Thu hốt hoảng, luýnh quýnh nhìn anh: "Em ——". Cô lại vượt qua giới hạn ư, nhưng đây là cử chỉ bình thường của hai người yêu nhau mà.
Đang lúc cô thất vọng hụt hẫng, anh bất ngờ hôn chụt môi cô, cổ họng bật ra tiếng cười khẽ: "Tôi muốn hôn lại em."
Lâm Vãn Thu lặng lẽ nhìn vầng trán cao rộng, rịn ra lớp mồ hôi mỏng, còn có, hai cúc áo phía trên rộng mở.
Nhìn như vậy, giống như anh đã vội vã chạy đến.
Trong lòng Lâm Vãn Thu vừa chua vừa chát , cô muốn hỏi thực hư chuyện xem mắt của anh, chỉ sợ anh không muốn giải thích cùng cô. Nhưng bọn họ không phải là người yêu của nhau sao?
Đang miên man suy nghĩ, ngón tay bị nắm lấy, thân thể cô chợt cứng đờ, từ từ nghiêng đầu.
Anh không nhìn cô, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn trên sân khấu, khóe miệng nở nụ cười hãnh diện, vừa lòng, hồn nhiên không hay biết mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau, cứ như đây là động tác quen thuộc, cực kì tự nhiên giữa bọn họ.
Lâm Vãn Thu thu hồi tầm mắt, tâm tình phức tạp nhìn Manh Manh biểu diễn. Cô bé đã nhìn thấy Bạch Thuật Bắc, trong lòng cao hứng, biểu diễn sống động hẳn lên.
Chờ các bạn nhỏ kết thúc màn biểu diễn, Manh Manh hào hứng chạy vọt xuống, một tay nắm Lâm Vãn Thu, tay kia lôi kéo Bạch Thuật Bắc. Hai người ngoan ngoãn đi theo hướng Manh Manh dẫn dắt, xuyên qua đám đông chật chội.
Cô bé vui vẻ đứng trước mặt các bạn, đắc ý mở to miệng giới thiệu: “Đây là ba mẹ của tớ"
Manh Manh đặc biệt chuyển trọng tâm chủ ý đến người Lâm Vãn Thu: "Mẹ tớ nè, xinh đẹp không? Mẹ tớ nấu ăn vô cùng ngon đấy nhé."
Hai chân Lâm Vãn Thu khóa chặt trên mặt đất, cả người gần như không nhúc nhích. Chữ “mẹ" phát ra từ miệng Manh Manh mang theo ma lực kì bí, chỉ trong nháy máy, hạnh phúc vỡ òa trong trái tim cô.
Bạch Thuật Bắc an tĩnh đứng một bên, có tí kinh ngạc trước biểu hiện của Manh Manh. Anh biết con bé vẫn luôn ước ao có một người mẹ, nhưng không ngờ niềm khao khát của bé lại lớn đến thế.
Hơn nữa Manh Manh. . . . . . thật lòng yêu quý Lâm Vãn THu.
Nghĩ đến chuyện hối hôn trong nhà, anh tức thời phiền chán, ánh mắt nhìn Lâm Vãn Thu cũng biến thành ý vị sâu xa.
Lâm Vãn Thu mỉm cười đứng cạnh Manh Manh, lòng ngọt ngào nhưng vẫn có cảm giác gai gai tựa kim đâm, bé khiến cô đau lòng, khuôn mặt tươi cười cùng trái tim ngây thơ trong sáng của bé đâm mạnh vào đáy lòng cô, máu tươi loang lỗ.
Cô thật có lỗi với Manh Manh, chưa một khắc nào cô làm tròn bổn phận của một người mẹ, hơn nữa nguyên do cô sinh bé cũng khó có thể chấp nhận.
Manh Manh biểu hiện càng vui vẻ, trong lòng cô càng khó chịu.
Tiếp sau là hoạt động dạo chơi trong khuôn viên trường, các bậc phụ huynh và các bé đều tham dự. Manh Manh nắm tay hai người, vừa hào hứng vừa lo lắng nói: "Ba, con muốn có phần thưởng hạng nhất, ba phải cố lên nha, phối hợp với mẹ cho tốt vào."
Lâm Vãn Thu vẫn chưa quen với cách xưng hô này của Manh Manh, giọng nói hơi khàn khàn: "Cục cưng, phần thưởng của giải nhất là gì?"
Manh Manh tự hào ngẩng đầu: "Là bằng khen “Gia đình hạnh phúc"!"
". . . . . ."
Bạch Thuật Bắc không có hứng thú với tấm bằng trẻ con ấy, anh lười biếng quan sát những chướng ngại vật trước mắt. Trò chơi này cực kì đơn giản, trong TV đã từng chiếu vô số lần. Một chân của ba mẹ bị cột chung vào nhau, sau đó hai người phải vượt qua các chướng ngại vật đã được sắp sẵn, cuối cùng lấy trái bóng đưa cho con của mình. Trong thời gian quy định, gia đình nào lấy được nhiều bóng nhất sẽ trở thành người thắng cuộc.
Bạch Thuật Bắc nhìn mấy thứ “đồ chơi" được gọi là chướng ngại vật, cảm thấy các giáo viên nhà trẻ ngây thơ, màu mè quá. Nhưng vì Manh Manh, anh cố nhẫn nại phối hợp, cởi áo khoác quân trang, khom người dùng dây băng cột chân bọn họ.
Để tiện cho vận động, hôm nay, Lâm Vãn Thu cố ý vận bộ trang phục thể thao bằng vải nhung màu tím nhạt, làn da trắng muốt tỏa sáng dưới ánh mặt trời, mái tóc dài búi cao trên đầu, lộ ra chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh, hoàn toàn nổi bật giữa biển người xung quanh. Có điều, bây giờ là giữa mùa hè, nên cô bận cái quần chỉ dài tới đầu gối, Bạch Thuật Bắc nhìn rất không vừa mắt.
Anh liếc nhìn bắp chân non mềm của cô, không dám dùng dây trói quá chặt.
Đứng bên cạnh, một bé trai có khuôn mặt kháu khỉnh, hướng về phía Manh Manh le lưỡi: "Gia đình của tôi nhất định đứng thứ nhất, Bạch Nhất Manh là đồ đại ngốc."
Manh Manh lườm cậu bé, quả đấm nhỏ quơ quơ trước mặt cậu: "Cậu mới là kẻ ngốc, đến cây củ cải cũng biết cậu ngốc nhất trên đời đó."
Hai đứa bé say sưa cãi vã, Lâm Vãn Thu cùng phụ huynh của bé trai đều ngại ngùng lúng túng, ba cậu bé không ngừng nói lời xin lỗi: “ Thật ngại quá."
Lâm Vãn Thu mỉm cười đáp lễ: "Không có gì đâu, trẻ con vốn vậy mà."
Bạch Thuật Bắc buộc dây xong, đứng dậy, bắt gặp Lâm Vãn Thu đang trò chuyện vui vẻ với người đàn ông kia. Vốn anh không để bụng, nhưng khi nghe đối phương giới thiệu người phụ nữ bên cạnh là dì của thằng nhóc kia, ánh mắt anh bèn híp lại.
"Mẹ thằng bé mất sớm, nên tính tình nó có chút quái gỡ ——"
Lâm Vãn Thu vừa định an ủi đối phương vài câu thì bị Bạch Thuật Bắc bá đạo kéo vào trong ngực. Cô kinh ngạc quay đầu, đụng phải ánh mắt âm hiểm bực bội của anh.
Anh nhỏ giọng nói: "Sao em cứ thích tùy tiện tán gấu với người lạ thế?"
Lâm Vãn Thu bất đắc dĩ trả lời: "Chỉ nói vài câu thôi mà."
Bạch Thuật Bắc hung hăng trừng cô, lời nói sặc mùi cảnh cáo: "Ngoan ngoãn đứng yên một chỗ cho tôi."
Người đàn ông kia liếc nhìn khuôn mặt hầm hầm một đống của Bạch Thuật Bắc, biết ý cười lịch sự rồi quay đầu đi hướng khác, Lâm Vãn Thu thấy thần sắc u tối của anh, lặng lẽ nắm lấy ngón tay anh.
Bạch Thuật Bắc phụng phịu nghiêng đầu, bắt gặp khuôn mặt sáng bừng nét cười của cô.
"Anh, ghen sao?"
Lâm Vãn Thu nhỏ giọng hỏi, không dám nhận định bừa, nhưng vẫn cảm thấy ngọt ngào. Thì ra, anh là người đàn ông khó tính đến vậy, còn có, đây là lần đầu tiên Bạch Thuật Bắc ghen vì cô.
Bạch Thuật Bắc bị vạch trần bí mật trong lòng, càng thêm cáu bẳn, biểu cảm thẹn quá hóa giận: "Em im miệng."
Lâm Vãn Thu tủm tỉm cười, đôi mắt nheo thành vầng trăng khuyết, con ngươi đen phát tia sáng rực, dáng vẻ kia gãi nhẹ vào trái tim anh, khiến nó rạo rực mà ngứa ngáy, Bạch Thuật Bắc ôm sát cô bên mình, rỉ nhỏ vào tai cô: "Tẹo nữa về giường sẽ dạy dỗ lại em."
Lời nói ái muội cộng thêm giọng điệu gợi cảm, hơi thở nong nóng lọt sâu xuống dưới đáy tai, khiến toàn thân Lâm Vãn Thu bất giác mềm nhũn, cô giương mắt nhìn anh, ở khoảng cách gần trong gang tấc, anh đẹp đến khó tin.
Lâm Vãn Thu nhoẻn miệng cười, móng tay cào nhẹ vào đường vân trong lòng bàn tay anh.
Bạch Thuật Bắc giật mình, véo nhẹ eo cô: "Đừng giỡn nữa, sắp bắt đầu rồi đấy."
Tiếng còi báo hiệu trò chơi bắt đầu, khóe môi Bạch Thuật Bắc cong nhẹ, tâm tình dường như tốt lên rất nhiều. Lâm Vãn Thu mấp máy đôi môi, mừng thầm trong lòng, hóa ra cô cũng có thể khiến anh dao động.
Loại trò chơi này đối với Bạch Thuật Bắc dễ như trở bàn tay, một tay anh ôm eo Lâm Vãn THu, ép sát cô trước vòm ngực rộng, hai người phối hợp hành động, ăn ý đến bất ngờ.
Manh Manh liên tục nhún nhảy, cổ vũ: "Ba mẹ ơi! Cố gắng lên!"
Những chướng ngại vật ở giữa đường đều rất đơn giản, người chơi chỉ cần đi lượn vòng để vượt qua chúng, sau đó nhảy qua một tấm rào nhỏ để lấy bóng. Khi thời gian trôi qua quá nửa, Bạch Thuật Bắc cảm giác bước chân của Lâm Vãn Thu dần chậm lại.
"Mệt sao?"
Anh hạ mắt nhìn cô, trên trán Lâm Vãn Thu xuất đầy mồ hôi hột, đôi môi có chút khô khốc. Nhưng nghe câu hỏi của anh, cô miễn cưỡng lắc đầu: "Không mệt."
Bạch Thuật Bắc nhìn cô đầy lo lắng, cánh tay đang ôm eo cô bỗng nhiên siết chặt hơn: "Vì Manh Manh, em cố chịu đựng."
Lâm Vãn Thu đưa mắt nhìn Manh Manh đứng cách đó không xa, bé hồi hộp theo sát hành động của bọn họ. Thấy khuôn mặt lo âu của bé, cô quả quyết gật đầu: "Tiếp tục đi, em không sao cả."
Bạch Thuật Bắc nửa ôm cô, gánh một phần sức cho cô, thể lực anh rất tốt, vận động này đối với anh chỉ như muỗi. Về sau, tốc độ của anh ngày càng nhanh, Lâm Vãn Thu dần hụt hơi, khó khăn đuổi theo những bước chân sải rộng.
Đến thời điểm công bố kết quả, Manh Manh nhìn giáo viên đếm từng trái bóng trong rổ nhỏ, số lượng vượt qua hai mươi trái, bé vui mừng nhảy bật lên: "Ba mẹ thật giỏi!"
Làm một người mẹ, khi thấy con mừng vui vẻ thì hạnh phúc biết bao, Lâm Vãn Thu nhìn nụ cười tươi rói của bé, khóe môi bất giác nhếch lên.
Manh Manh chạy nhào vào lòng hai người, khuôn mặt nhỏ úp vào hông ba mẹ: "Ba mẹ con là số một, cực kì lợi hại!".
Bạch Thuật Bắc khom người chuẩn bị cởi dây băng, phát hiện mắt cá chân của Lâm Vãn Thu bị trầy một vết lớn, nhiều tia máu tuôn ra. Mặc dù anh đã cố ý cột hơi lỏng, nhưng vẫn gây ra vết bầm cho cô. Khi gần hết thời gian, anh còn hấp tấp đi nhanh hơn, Lâm Vãn Thu vì phối hợp với tốc độ của anh, vẫn cắn răng, im lặng chịu đựng đi tới cuối cùng, tiêu hao hết phần lớn sức lực.
Bạch Thuật Bắc trầm mặc tháo dây băng, cái gì cũng không hỏi.
Nhóm giáo viên mang bằng khen trao tặng, Manh Manh cẩn thận nhận lấy, nhất quyết đòi đóng bằng khen vào khung hình.
Bằng khen này đối với ba người bọn họ có chút bất đồng ý nghĩa, Lâm Vãn Thu qua loa trả lời bé: "Ừm, đều chiều theo ý Manh Manh."
Hôm nay, gia đình Manh Manh thu hết mọi danh tiếng, những hoạt động tiếp sau, một mình Bạch Thuật Bắc hầu như chiến thắng tất cả. Từ đều đến cuối, miệng Manh Manh đều ngoác to hết cỡ, liên tục hôn hai người.
Hoạt động kết thúc, Bạch Thuật Bắc bế Manh Manh đi phía trước, Lâm Vãn Thu ôm áo khoác của anh lẽo đẽo theo sau. Cô sợ Bạch Thuật Bắc chê cô vô dụng, không dám nói chân mình đau, cố biểu lộ bình thường. Thật ra, lúc này cảm giác đau đớn đã tiêu tán vài phần, chỉ còn chỗ da bị trầy hơi đau rát.
Bạch Thuật Bắc đi rất mau, cô nhanh chóng bị bỏ lại phía sau. Nhìn bóng dáng cao to của anh gấp khúc trên mặt đất, chóp mũi cô cay xè, thầm tự an ủi, Bạch Thuật Bắc là đàn ông, không được tinh tế như phụ nữ, cô không thể trách móc anh được.
Cô tiếp tục đi về phía trước, đi không bao xa thì đụng phải vật cản trước mặt, mùi thuốc là quen thuộc phảng phất quanh chóp mũi, cô kinh ngạc ngẩng đầu.
"Em định chịu đựng một mình tới bao giờ?" Bạch Thuật Bắc chau mày, cúi người, bế ngang cô lên, gương mặt hung dữ: "Lâm Vãn Thu, em đần thế, chân đau sao không biết lên tiếng."
Lâm Vãn Thu ôm cổ anh, chóp mũi cách mặt anh rất gần, cho dù lời anh nói vẫn hằn học khó chịu, nhưng đem đến cho cô sự ấm áp đến tận xương tủy.
Hóa ra, anh không phải là người vô tâm vô tính ——
Cô không hề do dự nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, dán sát hai cánh môi mềm mại vào môi anh, dè dặt mút mát, hút nhẹ đôi môi lạnh lẽo của người đàn ông, cử chỉ nâng niu, cẩn thận từng li từng tí.
Từ lúc bắt đầu yêu anh, cô đã đần đến hết thuốc chữa, chỉ mong sự đần độn của cô không làm anh chướng mắt, như vậy đã đủ.
Bạch Thuật Bắc đứng cứng mình tại chỗ, động tác của Lâm Vãn Thu vụng về không lưu loát, hơn nữa, còn chủ động thân thiết ngay giữa nơi công cộng làm anh có tẹo. . . . . .
Cô chỉ cắn mút vài giây rồi chóng vánh lui ra, ánh mắt Bạch Thuật Bắc phức tạp nhìn cô, đầu Lâm Vãn Thu gần như gập đụng ngực.
"Ai cho em hôn tôi?"
Anh chợt trầm mặt, giọng nói khắc khe lạnh lùng hệt như trong quá khứ, Lâm Vãn Thu hốt hoảng, luýnh quýnh nhìn anh: "Em ——". Cô lại vượt qua giới hạn ư, nhưng đây là cử chỉ bình thường của hai người yêu nhau mà.
Đang lúc cô thất vọng hụt hẫng, anh bất ngờ hôn chụt môi cô, cổ họng bật ra tiếng cười khẽ: "Tôi muốn hôn lại em."
Tác giả :
Phong Tử Tam Tam