Nghịch Lữ Lai Quy
Quyển 3 - Chương 39: Tới gần
An Tiệp không để ý tới biểu cảm kinh ngạc như vừa bị cái gì đả kích của Mạc Thông, y mang thần sắc tựa như đang hoài niệm một cái gì mà nhẹ nhàng nói: “Khi đó, R ?Lý chính là thần thoại trong lòng mỗi người chúng tôi, năm tôi mười mấy tuổi thì phụ thân tôi qua đời, sau đó, lão trở thành người giống như thầy dạy của chúng tôi vậy. Có thể nói, bọn tôi đều nhìn theo bóng lưng của lão mà lớn lên."
“Phụ thân……‘bọn tôi?" Mạc Thông cảm thấy cái khẩu khí nghiêm túc tự thuật của y có chút kì quái, cậu nhìn cái người cứ như chỉ trong phút chốc đã cách mình rất xa rất xa này____vẫn là bộ dáng thiếu niên, thế mà dưới ánh đèn mờ nhạt lại mơ hồ thay đổi.
An Tiệp gật đầu, cười cười: “Không phải là ba ruột, ông ta đối với bọn tôi trước sau vẫn luôn nghiêm trang, từ lúc có trí nhớ tới nay, không có một ai để cho tôi có thể làm nũng mà gọi một tiếng ba____Mạc Thông, kì thực không cần trách xã hội, oán chính phủ gì gì đâu, cậu thực sự đã rất hạnh phúc rồi."
Y không chú ý thấy trong sự kinh ngạc của Mạc Thông còn mang theo một chút thiếu tự nhiên, cũng không hề giải thích “bọn tôi" kia gồm có những người nào mà chỉ tiếp tục: “Khi đó, Lý là một tồn tại như thần thoại, trong giới này, chỉ cần là lưu manh cao cấp một chút đều sẽ biết đến lão ta, mặc dù đều là những việc không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng lão làm được hoàn mỹ vô cùng."
“Như Địch Lão Pháo…… hay là Hà Cảnh Minh ngày nay sao?" Mạc Thông xen vào một câu.
An Tiệp sững sờ, lập tức cười nhạo thành tiếng: “Địch Hải Đông với Hà Cảnh Minh? Thành Bắc Kinh cho dù có to nữa thì cũng chỉ là một địa bàn nhỏ bằng bàn tay. Thượng Hải? Đừng nói nó chỉ là một cái thành phố bé tí, cứ cho là tính cả hai tỉnh Giang Chiết đều trực thuộc phạm vi Thượng Hải đi chăng nữa chẳng phải cũng chỉ là một góc Giang Nam thôi sao? Lại càng không cần phải nói tới…… lão bỏ đi Địch Hải Đông, ngay dưới mí mắt còn để cho một thằng nhãi con đầu hai mươi tuổi khiêu chiến quyền uy, bọn họ thì đã là cái thá gì ?"
Lời nói cùng tiếng cười của người kia đều hàm chứa cuồng ngạo không thể tả bằng lời, thế nhưng Mạc Thông không hiểu vì sao mình lại cảm thấy không vui, trong tiếng cười khinh thường mọi thứ của người đàn ông trước mắt như thể có một loại bi thương khắc cốt, những hồi ức bình dị đều giống như những thước phim đen trắng cũ kĩ, bên dưới hình ảnh mờ nhòe che giấu những chuyện xưa máu chảy đầm đìa.
“Sau đó thì sao?" Cậu ta hỏi một câu thăm dò.
“Về sau có một ngày, nhắc tới cũng thật là trùng hợp," An Tiệp dừng lời một chút, nuốt hết mấy lời giải thích rườm rà vào bụng, chỉ lướt qua bằng một câu,“Tôi phát hiện ra lão chính là người hại chết phụ thân mình."
An Tiệp rất bình tĩnh mà nhẹ nhàng kể tiếp: “Tôi rất khiếp sợ, cũng không biết phải làm thế nào, thế nhưng cuối cùng tôi cũng quyết định…báo thù."
“Anh giết lão?"
An Tiệp trầm mặc một hồi, lắc đầu: “Tôi không tự mình động thủ, mà dùng thời gian ba năm sắp đặt một cái bẫy, với kiêu ngạo của Lý, lão chỉ có thể lựa chọn tự sát."
Mạc Thông nghĩ nghĩ: “Nếu như lão đã chết, thế thì người mang bông hoa kia trở lại là ai ? Có quan hệ gì với ba tôi ?"
“Tôi không biết chuyện của giáo sư Mạc. Thế nhưng Lý___Lúc đó lão đứng trên mái nhà, nhảy thẳng xuống." An Tiệp nhíu mày, chỉ vào trái tim mình,“Một người bạn cũ của tôi không yên tâm, còn bắn một viên đạn vào chỗ này, cậu cảm thấy…trong tình huống đó, khả năng lão còn sống là bao nhiêu phần trăm? Bọn tôi còn tự mình thu thập cái xác nhão như cục thịt nát đó nữa cơ."
“Nếu đã vậy, sao Địch Lão Pháo với tên họ Hà kia còn sợ mất mật thế?"
An Tiệp lơ đễnh cười: “Tôi cũng là một trong cái đám sợ mất mật ấy đấy, người đi đêm nhiều, trong lòng đều sợ quỷ mà."
“Chẳng phải anh giết lão một lần rồi hay sao?"
An Tiệp sững sờ, nụ cười lập tức biến thành cười khổ: “Lão cũng đã giết tôi một lần____ Khi đã rơi vào tuyệt cảnh, lão vẫn còn có thể giết mình trước giết người sau…nhiều năm trôi qua như vậy, cho tới bây giờ tôi vẫn không thể vượt qua lão."
“Vì các người đều không đối phó nổi, cho nên mới bảo tôi đừng tham dự vào cái chuyện của người chết này sao?" Mạc Thông duỗi lưng một cái, biểu tình rõ là biếng nhác,“Nếu thực sự anh đã ở cái tuổi như anh nói, thì tôi chỉ còn biết cảm thán một câu thôi, mấy người đều đã hết thời rồi."
An Tiệp yên lặng nhìn cậu ta một hồi, chợt phát hiện ra khi cậu thanh niên này nghiêm túc trợn to hai mắt nhìn có chút giống giáo sư Mạc, mặc dù không có khí chất ôn nhuận như ngọc của ông ấy, thế nhưng nhìn vẫn thích mắt khó nói nên lời. Y gật đầu: “Đây là chiến trường của người lớn, nói cho cậu những chuyện này là để cậu tự lo thân, chuyện dư thừa khác, biết càng ít càng tốt." Nói đoạn, An Tiệp đứng lên,“Bất kể thế nào, có tôi ở đây, ba anh em các cậu sẽ an toàn, tạm thời không cần cậu phải lo……"
Y vừa mới nói xong đã bị Mạc Thông dùng sức cực lớn đè lên bàn làm việc của giáo sư quá cố, sách vở trên bàn đổ ngả nghiêng, hơi thở nóng bỏng của thanh niên trẻ tuổi phả lên cần cổ y mùi vị của sự nguy hiểm. Một tay Mạc Thông ôm thắt lưng y, tay còn lại ghìm chặt bả vai của y: “Bây giờ anh còn cảm thấy tôi là thằng trẻ con cần anh bảo vệ hay sao? An Tiệp, tôi mặc kệ anh là ai, mặc kệ anh có phải là cái người họ An thần bí mà bọn họ nhắc tới hay không…. Anh đánh giá chính mình quá cao rồi."
An Tiệp im lặng một cách khác thường, chỉ nở một nụ cười không rõ ý tứ, sau đó chậm rãi đẩy tay Mạc Thông ra, mặc cho khớp xương của cậu ta phát ra tiếng kháng nghị vang giòn. Y đẩy thanh niên ra, mở cửa thư phòng, rời khỏi nhà họ Mạc trước con mắt ngó lom lom của Mạc Du và Mạc Cẩn.
Mạc Thông hung hăng đánh một quyền xuống mặt bàn học, chiếc bàn gỗ cũ kĩ bị cậu ta đấm cho lõm xuống một vết mờ mờ.
Người kia nói với cậu ta ‘‘Có tôi ở đây, ba anh em các cậu sẽ an toàn, tạm thời không cần cậu phải lo." bằng thân phận như cha như chú. Trước đây thật lâu, cậu ta đã khát vọng sẽ có một người trưởng thành nói với mình như vậy biết bao nhiêu, như một người cha thực sự, trong mắt bọn trẻ chính là vĩnh viễn anh hùng thế đó, thế nhưng cậu ta không tìm được.
Lúc này đây, người kia bâng quơ nói ra một câu cậu ta kì vọng biết bao lâu, cậu ta lại cảm thấy châm chọc dị thường, cùng với một cảm giác vô lực sâu sắc.
An Tiệp có cái mảnh khảnh đặc trưng của độ tuổi thiếu niên đang lớn, không có bờ vai rất rộng, cũng không có một khuôn mặt phủ kín tang thương, thế nhưng y luôn dùng cái giọng điệu làm cho người ta rất không thoải mái mà động một chút lại mở miệng giáo huấn cậu ta, cũng là y, không hề để ý đến không biết bao nhiêu lần cậu ta cư xử quá đáng thậm chí là ái muội mập mờ.
Ánh mắt kia tựa như đang nhìn một thằng ranh con chưa đủ lông đủ cánh chỉ biết cố tình gây sự, công khai nói đây là chuyện của người lớn.
“Anh……" Mạc Cẩn và Mạc Du đứng ở cửa thư phòng, có chút bất an nhìn cậu ta, Mạc Du nhẹ nhàng gọi một tiếng. Mạc Thông nhắm mắt lại, hít thở một hơi thật sâu, sau đó xoay người sang chỗ khác, ra sức nắn lại biểu cảm trên khuôn mặt sao cho không quá mức dữ tợn, rặn ra một nụ cười mà cậu ta tin rằng nó còn tự nhiên hơn nhiều lão mặt than Hà Cảnh Minh.
“Muộn lắm rồi, hai đứa không có việc gì thì tắm rửa đi ngủ đi, đừng có giả vờ làm học sinh ngoan nữa."
“Anh, anh vừa thổ lộ à? Có phải anh An Tiệp đả kích gì anh không?" Mạc Cẩn cho dù có lôi sang Australia vẫn cứ là Mạc Cẩn, người không biết còn tưởng nó có tâm lắm cơ đấy.
“Đi chết đi." Mạc Thông cố gắng điều chỉnh trạng thái tâm lý một chút, hữu khí vô lực đẩy Mạc Cẩn đang chặn đường, đi ra khỏi thư phòng.
“Anh, không sao đâu. Kỳ thật anh An Tiệp ấy mà, tuy thường ngày dễ nói chuyện, thế nhưng bên trong lại vừa sắc bén vừa cô độc, có chút cái gì di thế…ờ gì ấy nhỉ ?"
“Di thế độc lập." Mạc Du bổ sung.
“Ờ, đúng rồi, di thế độc lập." Mạc Cẩn vỗ đầu một cái,“Nhưng chỉ cần anh ấy còn chưa biến thành cánh lên tiên……"
“Mọc cánh bay lên tiên." Mạc Du tiếp tục phổ cập khoa học.
“Được rồi, biết rồi, chẳng phải còn chưa ôn đến [ Xích Bích phú ] hay sao?" Mạc Cẩn liếc mắt,“Chỉ cần anh ấy không muốn làm tiên, còn ăn khói lửa nhân gian, anh cứ trồng cây si tích cực vào, một ngày nào đó anh ấy sẽ động lòng vì anh thôi ~"
Mạc Thông quay đầu lại lườm nó: “Mạc Cẩn, em cố tình đấy hả?"
Con bé ngốc làm mặt vô tội hoành tráng tuyên bố: “Em có cố tình gì đâu, tiểu thuyết đam mỹ đều viết thế cả mà, nữ vương đều không có cách nào đối phó với trung khuyển mà!"
“Lăn." Thằng bé ngụy ngạo kiều bị coi thành trung khuyển phẫn uất xoay người về phòng, đóng cửa đánh rầm một tiếng.
Chưa đến mười giây đồng hồ sau, Mạc Thông lại mở cửa ra, nghiêm mặt nói: “Sắp tới hai đứa cẩn thận một chút, dạo này trị an không tốt, nhất là em đấy Mạc Cẩn, tuy gần đây em thành thật hơn không ít, cơ mà xét tiền án tiền sự của em, anh vẫn phải nhắc một câu___từ nay về sau lập tức về nhà, không được chạy đi lung tung nữa, nghe thấy chưa?"
“A?" Mạc Cẩn thần kinh thô hiển nhiên không tiếp nhận kịp tốc độ đổi đài nhanh như vậy, đứng hình luôn.
Mạc Thông nhìn Mạc Du nói đầy ẩn ý: “Tiểu Du, em trông chừng nó …nếu thật sự gặp phải người nào đó thì linh hoạt một chút, đừng để anh phải lo lắng."
Mạc Du lập tức hiểu rõ chuyện này có liên quan đến thanh hung khí được gửi về nhà kia, gật gật đầu.
Mạc Cẩn hỏi: “Gặp ai cơ ? Bắt cóc trẻ con á?"
Mạc Thông cười lạnh một tiếng: “Có bắt cũng không bắt em, người như em, cho cũng không đắt." Lại rầm một tiếng, nhốt con bé ngố ngoài cửa.
An Tiệp ___Sớm muộn cũng sẽ có một ngày, tôi chứng minh cho anh thấy rằng mình đủ tư cách để đứng bên cạnh anh, mà không phải…mà không phải chỉ là một đứa nhóc còn non trẻ! Đừng tưởng lão yêu quái nhà anh có thể giả mạo thanh thiếu niên, thì có thể trở thành kẻ không biết có Tây Thiên như Tôn Đại Thánh.
Năm cũ trôi qua, phương bắc còn chưa có dấu hiệu vạn vật sinh sôi mà đủ loại sự tình đã nối đuôi ập đến. Kẻ bất hạnh thứ hai rất nhanh đã bước lên đường Cực Lạc, một cái đầu thêu hoa trụi lủi khác được phát hiện, người phát hiện là một nàng gái gọi vịn vai một vị khách say khướt bất cẩn dẫm lên.
Nguyên cái đầu được cảnh sát lôi ra từ cống thoát nước đã nát băm nát vằm như bị dã thú gặm qua, cô bé nhân viên kinh doanh mặt hàng đặc thù đã từng tiếp xúc thân mật với nó, lúc đó đã sợ tới á khẩu.
Vì ổn định xã hội, hành vi ác tính này được cảnh sát tạm thời áp xuống. Khi Túy Xà tự mình mang theo ảnh chụp hiện trường đến tìm An Tiệp thì cho dù cái đầu đã hoàn toàn biến dạng nhưng y vẫn nhận ra, cái vật phẩm thêu hoa quỷ quái này lúc còn sống chính là tay lái xe của Hà Cảnh Minh.
Cảnh cáo càng ngày càng gần.
Túy Xà trước khi đi nghiêm mặt hỏi y một câu: “Chú định làm thế nào?"
An Tiệp nhìn chằm chằm vào ảnh chụp cứ như đang ngắm poster minh tinh, đáp lại một câu nhẹ bẫng: “Tôi chẳng định làm sao, cũng không hơi đâu mà đấu với Lý lần nữa…… Tôi giờ chỉ là một học sinh cao trung bình thường thôi mà." Y dừng một chút, thanh âm càng ngày càng thấp, “Chỉ cần mấy đứa nhỏ nhà họ Mạc bình an, thì món nợ cuối cùng của tôi cũng trả xong rồi."
Túy Xà không nói gì, chỉ là thở dài: “An Ẩm Hồ, trên đầu chữ nghĩa có một cây đao, chú phải tự mà giải quyết cho tốt."
An Tiệp cười cười.
Tiên sư ông chứ trên đầu chữ Nghĩa có một cây đao, Túy Xà ông là cái đồ mù chữ.
“Phụ thân……‘bọn tôi?" Mạc Thông cảm thấy cái khẩu khí nghiêm túc tự thuật của y có chút kì quái, cậu nhìn cái người cứ như chỉ trong phút chốc đã cách mình rất xa rất xa này____vẫn là bộ dáng thiếu niên, thế mà dưới ánh đèn mờ nhạt lại mơ hồ thay đổi.
An Tiệp gật đầu, cười cười: “Không phải là ba ruột, ông ta đối với bọn tôi trước sau vẫn luôn nghiêm trang, từ lúc có trí nhớ tới nay, không có một ai để cho tôi có thể làm nũng mà gọi một tiếng ba____Mạc Thông, kì thực không cần trách xã hội, oán chính phủ gì gì đâu, cậu thực sự đã rất hạnh phúc rồi."
Y không chú ý thấy trong sự kinh ngạc của Mạc Thông còn mang theo một chút thiếu tự nhiên, cũng không hề giải thích “bọn tôi" kia gồm có những người nào mà chỉ tiếp tục: “Khi đó, Lý là một tồn tại như thần thoại, trong giới này, chỉ cần là lưu manh cao cấp một chút đều sẽ biết đến lão ta, mặc dù đều là những việc không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng lão làm được hoàn mỹ vô cùng."
“Như Địch Lão Pháo…… hay là Hà Cảnh Minh ngày nay sao?" Mạc Thông xen vào một câu.
An Tiệp sững sờ, lập tức cười nhạo thành tiếng: “Địch Hải Đông với Hà Cảnh Minh? Thành Bắc Kinh cho dù có to nữa thì cũng chỉ là một địa bàn nhỏ bằng bàn tay. Thượng Hải? Đừng nói nó chỉ là một cái thành phố bé tí, cứ cho là tính cả hai tỉnh Giang Chiết đều trực thuộc phạm vi Thượng Hải đi chăng nữa chẳng phải cũng chỉ là một góc Giang Nam thôi sao? Lại càng không cần phải nói tới…… lão bỏ đi Địch Hải Đông, ngay dưới mí mắt còn để cho một thằng nhãi con đầu hai mươi tuổi khiêu chiến quyền uy, bọn họ thì đã là cái thá gì ?"
Lời nói cùng tiếng cười của người kia đều hàm chứa cuồng ngạo không thể tả bằng lời, thế nhưng Mạc Thông không hiểu vì sao mình lại cảm thấy không vui, trong tiếng cười khinh thường mọi thứ của người đàn ông trước mắt như thể có một loại bi thương khắc cốt, những hồi ức bình dị đều giống như những thước phim đen trắng cũ kĩ, bên dưới hình ảnh mờ nhòe che giấu những chuyện xưa máu chảy đầm đìa.
“Sau đó thì sao?" Cậu ta hỏi một câu thăm dò.
“Về sau có một ngày, nhắc tới cũng thật là trùng hợp," An Tiệp dừng lời một chút, nuốt hết mấy lời giải thích rườm rà vào bụng, chỉ lướt qua bằng một câu,“Tôi phát hiện ra lão chính là người hại chết phụ thân mình."
An Tiệp rất bình tĩnh mà nhẹ nhàng kể tiếp: “Tôi rất khiếp sợ, cũng không biết phải làm thế nào, thế nhưng cuối cùng tôi cũng quyết định…báo thù."
“Anh giết lão?"
An Tiệp trầm mặc một hồi, lắc đầu: “Tôi không tự mình động thủ, mà dùng thời gian ba năm sắp đặt một cái bẫy, với kiêu ngạo của Lý, lão chỉ có thể lựa chọn tự sát."
Mạc Thông nghĩ nghĩ: “Nếu như lão đã chết, thế thì người mang bông hoa kia trở lại là ai ? Có quan hệ gì với ba tôi ?"
“Tôi không biết chuyện của giáo sư Mạc. Thế nhưng Lý___Lúc đó lão đứng trên mái nhà, nhảy thẳng xuống." An Tiệp nhíu mày, chỉ vào trái tim mình,“Một người bạn cũ của tôi không yên tâm, còn bắn một viên đạn vào chỗ này, cậu cảm thấy…trong tình huống đó, khả năng lão còn sống là bao nhiêu phần trăm? Bọn tôi còn tự mình thu thập cái xác nhão như cục thịt nát đó nữa cơ."
“Nếu đã vậy, sao Địch Lão Pháo với tên họ Hà kia còn sợ mất mật thế?"
An Tiệp lơ đễnh cười: “Tôi cũng là một trong cái đám sợ mất mật ấy đấy, người đi đêm nhiều, trong lòng đều sợ quỷ mà."
“Chẳng phải anh giết lão một lần rồi hay sao?"
An Tiệp sững sờ, nụ cười lập tức biến thành cười khổ: “Lão cũng đã giết tôi một lần____ Khi đã rơi vào tuyệt cảnh, lão vẫn còn có thể giết mình trước giết người sau…nhiều năm trôi qua như vậy, cho tới bây giờ tôi vẫn không thể vượt qua lão."
“Vì các người đều không đối phó nổi, cho nên mới bảo tôi đừng tham dự vào cái chuyện của người chết này sao?" Mạc Thông duỗi lưng một cái, biểu tình rõ là biếng nhác,“Nếu thực sự anh đã ở cái tuổi như anh nói, thì tôi chỉ còn biết cảm thán một câu thôi, mấy người đều đã hết thời rồi."
An Tiệp yên lặng nhìn cậu ta một hồi, chợt phát hiện ra khi cậu thanh niên này nghiêm túc trợn to hai mắt nhìn có chút giống giáo sư Mạc, mặc dù không có khí chất ôn nhuận như ngọc của ông ấy, thế nhưng nhìn vẫn thích mắt khó nói nên lời. Y gật đầu: “Đây là chiến trường của người lớn, nói cho cậu những chuyện này là để cậu tự lo thân, chuyện dư thừa khác, biết càng ít càng tốt." Nói đoạn, An Tiệp đứng lên,“Bất kể thế nào, có tôi ở đây, ba anh em các cậu sẽ an toàn, tạm thời không cần cậu phải lo……"
Y vừa mới nói xong đã bị Mạc Thông dùng sức cực lớn đè lên bàn làm việc của giáo sư quá cố, sách vở trên bàn đổ ngả nghiêng, hơi thở nóng bỏng của thanh niên trẻ tuổi phả lên cần cổ y mùi vị của sự nguy hiểm. Một tay Mạc Thông ôm thắt lưng y, tay còn lại ghìm chặt bả vai của y: “Bây giờ anh còn cảm thấy tôi là thằng trẻ con cần anh bảo vệ hay sao? An Tiệp, tôi mặc kệ anh là ai, mặc kệ anh có phải là cái người họ An thần bí mà bọn họ nhắc tới hay không…. Anh đánh giá chính mình quá cao rồi."
An Tiệp im lặng một cách khác thường, chỉ nở một nụ cười không rõ ý tứ, sau đó chậm rãi đẩy tay Mạc Thông ra, mặc cho khớp xương của cậu ta phát ra tiếng kháng nghị vang giòn. Y đẩy thanh niên ra, mở cửa thư phòng, rời khỏi nhà họ Mạc trước con mắt ngó lom lom của Mạc Du và Mạc Cẩn.
Mạc Thông hung hăng đánh một quyền xuống mặt bàn học, chiếc bàn gỗ cũ kĩ bị cậu ta đấm cho lõm xuống một vết mờ mờ.
Người kia nói với cậu ta ‘‘Có tôi ở đây, ba anh em các cậu sẽ an toàn, tạm thời không cần cậu phải lo." bằng thân phận như cha như chú. Trước đây thật lâu, cậu ta đã khát vọng sẽ có một người trưởng thành nói với mình như vậy biết bao nhiêu, như một người cha thực sự, trong mắt bọn trẻ chính là vĩnh viễn anh hùng thế đó, thế nhưng cậu ta không tìm được.
Lúc này đây, người kia bâng quơ nói ra một câu cậu ta kì vọng biết bao lâu, cậu ta lại cảm thấy châm chọc dị thường, cùng với một cảm giác vô lực sâu sắc.
An Tiệp có cái mảnh khảnh đặc trưng của độ tuổi thiếu niên đang lớn, không có bờ vai rất rộng, cũng không có một khuôn mặt phủ kín tang thương, thế nhưng y luôn dùng cái giọng điệu làm cho người ta rất không thoải mái mà động một chút lại mở miệng giáo huấn cậu ta, cũng là y, không hề để ý đến không biết bao nhiêu lần cậu ta cư xử quá đáng thậm chí là ái muội mập mờ.
Ánh mắt kia tựa như đang nhìn một thằng ranh con chưa đủ lông đủ cánh chỉ biết cố tình gây sự, công khai nói đây là chuyện của người lớn.
“Anh……" Mạc Cẩn và Mạc Du đứng ở cửa thư phòng, có chút bất an nhìn cậu ta, Mạc Du nhẹ nhàng gọi một tiếng. Mạc Thông nhắm mắt lại, hít thở một hơi thật sâu, sau đó xoay người sang chỗ khác, ra sức nắn lại biểu cảm trên khuôn mặt sao cho không quá mức dữ tợn, rặn ra một nụ cười mà cậu ta tin rằng nó còn tự nhiên hơn nhiều lão mặt than Hà Cảnh Minh.
“Muộn lắm rồi, hai đứa không có việc gì thì tắm rửa đi ngủ đi, đừng có giả vờ làm học sinh ngoan nữa."
“Anh, anh vừa thổ lộ à? Có phải anh An Tiệp đả kích gì anh không?" Mạc Cẩn cho dù có lôi sang Australia vẫn cứ là Mạc Cẩn, người không biết còn tưởng nó có tâm lắm cơ đấy.
“Đi chết đi." Mạc Thông cố gắng điều chỉnh trạng thái tâm lý một chút, hữu khí vô lực đẩy Mạc Cẩn đang chặn đường, đi ra khỏi thư phòng.
“Anh, không sao đâu. Kỳ thật anh An Tiệp ấy mà, tuy thường ngày dễ nói chuyện, thế nhưng bên trong lại vừa sắc bén vừa cô độc, có chút cái gì di thế…ờ gì ấy nhỉ ?"
“Di thế độc lập." Mạc Du bổ sung.
“Ờ, đúng rồi, di thế độc lập." Mạc Cẩn vỗ đầu một cái,“Nhưng chỉ cần anh ấy còn chưa biến thành cánh lên tiên……"
“Mọc cánh bay lên tiên." Mạc Du tiếp tục phổ cập khoa học.
“Được rồi, biết rồi, chẳng phải còn chưa ôn đến [ Xích Bích phú ] hay sao?" Mạc Cẩn liếc mắt,“Chỉ cần anh ấy không muốn làm tiên, còn ăn khói lửa nhân gian, anh cứ trồng cây si tích cực vào, một ngày nào đó anh ấy sẽ động lòng vì anh thôi ~"
Mạc Thông quay đầu lại lườm nó: “Mạc Cẩn, em cố tình đấy hả?"
Con bé ngốc làm mặt vô tội hoành tráng tuyên bố: “Em có cố tình gì đâu, tiểu thuyết đam mỹ đều viết thế cả mà, nữ vương đều không có cách nào đối phó với trung khuyển mà!"
“Lăn." Thằng bé ngụy ngạo kiều bị coi thành trung khuyển phẫn uất xoay người về phòng, đóng cửa đánh rầm một tiếng.
Chưa đến mười giây đồng hồ sau, Mạc Thông lại mở cửa ra, nghiêm mặt nói: “Sắp tới hai đứa cẩn thận một chút, dạo này trị an không tốt, nhất là em đấy Mạc Cẩn, tuy gần đây em thành thật hơn không ít, cơ mà xét tiền án tiền sự của em, anh vẫn phải nhắc một câu___từ nay về sau lập tức về nhà, không được chạy đi lung tung nữa, nghe thấy chưa?"
“A?" Mạc Cẩn thần kinh thô hiển nhiên không tiếp nhận kịp tốc độ đổi đài nhanh như vậy, đứng hình luôn.
Mạc Thông nhìn Mạc Du nói đầy ẩn ý: “Tiểu Du, em trông chừng nó …nếu thật sự gặp phải người nào đó thì linh hoạt một chút, đừng để anh phải lo lắng."
Mạc Du lập tức hiểu rõ chuyện này có liên quan đến thanh hung khí được gửi về nhà kia, gật gật đầu.
Mạc Cẩn hỏi: “Gặp ai cơ ? Bắt cóc trẻ con á?"
Mạc Thông cười lạnh một tiếng: “Có bắt cũng không bắt em, người như em, cho cũng không đắt." Lại rầm một tiếng, nhốt con bé ngố ngoài cửa.
An Tiệp ___Sớm muộn cũng sẽ có một ngày, tôi chứng minh cho anh thấy rằng mình đủ tư cách để đứng bên cạnh anh, mà không phải…mà không phải chỉ là một đứa nhóc còn non trẻ! Đừng tưởng lão yêu quái nhà anh có thể giả mạo thanh thiếu niên, thì có thể trở thành kẻ không biết có Tây Thiên như Tôn Đại Thánh.
Năm cũ trôi qua, phương bắc còn chưa có dấu hiệu vạn vật sinh sôi mà đủ loại sự tình đã nối đuôi ập đến. Kẻ bất hạnh thứ hai rất nhanh đã bước lên đường Cực Lạc, một cái đầu thêu hoa trụi lủi khác được phát hiện, người phát hiện là một nàng gái gọi vịn vai một vị khách say khướt bất cẩn dẫm lên.
Nguyên cái đầu được cảnh sát lôi ra từ cống thoát nước đã nát băm nát vằm như bị dã thú gặm qua, cô bé nhân viên kinh doanh mặt hàng đặc thù đã từng tiếp xúc thân mật với nó, lúc đó đã sợ tới á khẩu.
Vì ổn định xã hội, hành vi ác tính này được cảnh sát tạm thời áp xuống. Khi Túy Xà tự mình mang theo ảnh chụp hiện trường đến tìm An Tiệp thì cho dù cái đầu đã hoàn toàn biến dạng nhưng y vẫn nhận ra, cái vật phẩm thêu hoa quỷ quái này lúc còn sống chính là tay lái xe của Hà Cảnh Minh.
Cảnh cáo càng ngày càng gần.
Túy Xà trước khi đi nghiêm mặt hỏi y một câu: “Chú định làm thế nào?"
An Tiệp nhìn chằm chằm vào ảnh chụp cứ như đang ngắm poster minh tinh, đáp lại một câu nhẹ bẫng: “Tôi chẳng định làm sao, cũng không hơi đâu mà đấu với Lý lần nữa…… Tôi giờ chỉ là một học sinh cao trung bình thường thôi mà." Y dừng một chút, thanh âm càng ngày càng thấp, “Chỉ cần mấy đứa nhỏ nhà họ Mạc bình an, thì món nợ cuối cùng của tôi cũng trả xong rồi."
Túy Xà không nói gì, chỉ là thở dài: “An Ẩm Hồ, trên đầu chữ nghĩa có một cây đao, chú phải tự mà giải quyết cho tốt."
An Tiệp cười cười.
Tiên sư ông chứ trên đầu chữ Nghĩa có một cây đao, Túy Xà ông là cái đồ mù chữ.
Tác giả :
Priest