Nghịch Lân
Chương 5: Lòng người không như xưa
Lý Mục Dương chính là một người thiện lương, hắn từ nhỏ tới lớn chưa từng khi dễ người khác.
Trong ký ức của hắn, một lần cũng chưa từng có.
Hơn nữa hắn còn luôn bị người khác khi dễ, điều này đã làm cho tỷ lệ thanh thiếu niên phạm tội của đế quốc giảm bớt bao nhiêu, làm ra bao nhiêu cống hiến a.
Nếu như những thiếu niên tinh lực tràn đầy dễ xúc động rảnh rỗi kia mỗi ngày không bắt nạt hắn phát tiết một phen, chỉ sợ bọn hắn sẽ làm ra chuyện tổn hại tới người khác.
Cho nên Lý Mục Dương lại nghĩ tới một vấn đề...nam nhân thiện lương không khác gì thiên sứ như mình sao lại có thể bị sét đánh a?
Chuyện mình bị sét đánh luôn làm Lý Mục Dương canh cánh trong lòng, từ trong xương cốt sinh ra một cảm giác tự ti mãnh liệt.
Ngươi thử tưởng tượng một chút xem, ông trời vừa mới đưa ngươi đến thế giới này lập tức hối hận không kịp muốn đánh chết ngươi đưa trở về. Việc này cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy bị vũ nhục a?
Cũng chính vì bị sét đánh mà cơ thể Lý Mục Dương lúc vừa ra đời thật sự không tốt.
Những đứa trẻ khác ngâm mình trong mật ngọt mà lớn lên, còn Lý Mục Dương thì ngâm mình trong thuốc mà lớn lên.
Sau khi sự việc của hắn xảy ra, trong nhà thường xuyên có một lão đạo sĩ giang hồ dạo qua.
Ông ta quanh năm suốt tháng mặc một bộ đạo bào bẩn thỉu,tay áo đầy mỡ giống như có cả một con gà quay giấu bên trong. Mỗi lần tới ông ta đều cầm theo một bao dược liệu lớn, đi vào bếp bận rộn một hồi sau đó bưng ra một chén thuốc đông y còn đáng ghét hơn ống tay áo của ông ta ép hắn uống hết.
Ban đầu Lý Mục Dương cự tuyệt, lão đạo sĩ cũng không miễn cưỡng, chỉ vỗ tay một cái Lý Mục Dương liền mơ mơ hồ hồ tự tiếp lấy chén thuốc uống vào...
Lý Mục dương vẫn cảm thấy việc mình làm có gì đó sai sai, lúc đó hắn còn nhỏ nên không thể tìm được từ thích hợp để diễn tả cảm giác đó.
Sau này hắn vô tình phát hiện ra một câu thích hợp nhưng lại làm cho toàn thân hắn có cảm giác tê dại: "Bị coi thường!".
Đến khi Lý Mục Dương 11 tuổi, lão đạo sĩ sờ loạn trên người hắn sau đó mặt mũi tràn đầy vui mừng nói với cha mẹ Lý Mục Dương: "Lão đạo may mắn không làm nhục mệnh, cuối cùng cũng bảo vệ được tính mạng của tiểu thiếu gia. Thiên lôi nhập thể, cơ thể nhỏ yếu của phàm nhan có thể thừa nhận được đã là kỳ tích. Tiểu thiếu gia phúc lớn mạng lớn, ngày sau tự nhiên phú quý không thể nói hết. Tuy rằng tính mạng của hắn đã được bảo toàn, nhưng cơ thể so với người bình thường vẫn có khác biệt rất lớn, tập võ luyện kiếm là chuyện không thể. Hơn nữa đầu của hắn...".
"Đầu hỏng rồi sao?". Lý Nham phụ thân của Lý Mục Dương hỏi.
"Không phải." Lão đạo lắc đầu nói, ý bảo Lý Nham không cần kinh hoảng: "Do bị sét đánh nên não vực bị trùng kích lớn, có khả năng sẽ trở nên ngốc nghếch một chút...theo tuổi dần dần lớn lên, tiểu thiếu gia phúc lớn tề thiên không biết chừng sẽ có một ngày sẽ bình phục".
"Vậy tức là đầu hư mất rồi". Lý Nham mặt xám như tro. "Đại sư, người có biện pháp nào không? Đứa trẻ này khổ không nói hết, vừa ra đời đã phải chịu kiếp nạn như vậy... người có thể giúp nó thêm một chút không? Người cứ ở lại Giang Nam này thêm mấy năm, ta bảo đảm mỗi ngày đều có rượu ngon thịt ngon đãi người...không không không, chúng ta bảo đảm cho ngườ có một cuộc sống thoải mái, có được không?".
"Ta đã làm hết sức mình, chỉ có thể nghe theo thiên mệnh thôi". Lão đạo cười cự tuyệt, nói: "Lão đạo sắp tới có một kiếp nạn, cũng cần phải chuẩn bị một chút. Chúng ta sau này gặp lại".
Sau khi lão đạo rời đi, Lý Mục Dương rất tưởng niệm ông ta.
Bởi vì chỉ có ông ta gọi đứa con của một tài xế taxi là "tiểu thiếu gia", Lý Mục Dương rất thích cách gọi này. Đáng tiếc sau này không có người goi hắn như vậy nữa rồi.
Có thì cũng chỉ là "tiểu Hắc Thán".
Bất kỳ việc gì giống nhau làm trên ba năm đều có thể coi như người trong nghề, Lý Mục Dương uống thuốc Đông y cả chục năm nay cho nên rất dễ dàng nghe ra mùi vị của các loại thuốc bên trong cái rắm của Trương Thần...
"Xã hội suy đồi, lòng người không như xua. Trương Thần, ta thật không ngờ ngươi lại dùng thủ đoạn ác độc như thế trả thù ta...mỗi lần đều là ngươi chủ động khi dễ ta, chuyện ở hồ có thể trách ta sao. Ngươi chạy tới đánh ta, ta chỉ nhẹ nhàng ngăn cản, ngươi liền bay ra ngoài...sao có thể trách ta chứ?".
Lý Mục Dương không nói được nữa, bởi vi hắn phát hiện Trương Thần đang khóc.
Khóc thật a, nước mắt ào ào rơi xuống giống như ai đó lăng nhục hắn một nghìn tám trăm lần vậy.
"Đừng nói nữa...". Trương Thần lau nước mắt nói: "Xin ngươi, đừng nói nữa...".
Lý Mục Dương tràn đầy cảnh giác nói: "Ngươi không phải định chơi bài bi tình chứ?".
"Lý Mục Dương...".Trương Thần ôm bụng, thân thể không đứnh thẳng nổi. "Ngươi đừng dồn người ta vào đường cùng như vậy".
Lý Mục Dương quét mắt nhìn bốn phía, thấy cả lớp đang nhin hai người bọn hắn.
Lý Mục Dương hơi kinh hoảng, tranh thủ giải thích: "Các ngươi đều thấy a, là hắn trước tiên tới khi dễ ta, ta không làm cái gì hết a...".
"Nghe nói bên trong cái rắm của Trương Thần có độc". Có người bênh vực kẻ yếu.
Giờ khắc này có không ít người đồng cảm với Trương Thần.
Tuy rằng bình thường bọn hắn rất không thích Trương Thần, cảm thấy Trương Thần chỉ thích gây chú ý, còn thường xuyên khi dễ bạn học trong lớp.
Từng nhìn thấy người bị vũ nhục nhưng chưa từng thấy người bị vũ nhục thành ra như thế.
"Thật sự là trong cái rắm của hắn có mùi ngũ linh chi mà, không tin thì các ngươi thử ngửi đi". Lý Mục Dương vẻ mặt thành thật nói. Hắn vốn là một người nghiêm túc, lúc ngủ chăm chú, lúc giải thích cũng rất chăm chú. "Hắn tìm ai không tìm hết lần này tới lần khác tìm ta...không phải trả trù chuyện lần trước sao?".
"..."
Trương Thần lại có cảm giác bị người ta thọc một dao.
Keng...
Tiếng chuông vào học vang lên.
Giáo viên môn Lịch sử đế quốc, Triệu Minh Châu đạp lên tiếng chuông bước vào phòng, đứng trên bục giảng thấy học trò cưng của mình Trương Thần đang đứng bên người Phương Viêm lệ rơi đầy mặt thì tức giận quát: "Lý Mục Dương, em lại làm chuyện gì xấu phải không?".
"..."
Lý Mục Dương thấy Triệu Minh Châu nổi giận với mình mới khẳng định suy đoán của mình, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Trương Thần, nói: "Ta biết ngay là ngươi muốn chơi bài bi tình mà...".
Lý Mục Dương ngẩng đầu nhìn Triệu Minh Châu lên tiếng: "Lão sư, em không làm gì hết mà".
Triệu Minh Châu lại càng thêm tức giận, dạy học mười năm, chưa từng gặp loại đệ tử ngu ngốc mà lại không muốn tiến bộ như Lý Mục Dương.
Nàng bước nhanh tới trước mặt Lý Mục Dương, vỗ một cái lên quyển sách trên bàn, the thé quát: "Lý Mục Dương, em cho rằng cô rất ngu ngốc sao? Em không làm gì thì Trương Thần sẽ trở thành như vậy sao? Trương Thần đứng trước mặt em khóc làm gì? Em thông minh một chút đi có được không? Em tưởng tượng chúng ta cũng thông minh được không?".
"Lão sư, em thật sự không làm gì". Lý Mục Dương cười khổ: "Trương Thần tự nhiên chạy tới trước mặt em, đập bàn, còn mắng em hèn hạ...".
"Vậy thì rõ ràng là em hèn hạ". Triệu Minh Châu cưỡng ép cắt đứt lời giải thích của Lý Mục Dương, nói: "Em là hạng người gì, chảng lẽ cô còn không rõ hay sao. Ngày đầu tiên nhìn thấy em cô đã biết em là loại tính tình như da trâu...".
Triệu minh Châu lad danh sư Giang Nam, đến trường trung học Phục Hưng dạy môn Lịch sử đế quốc vì muốn giúp đỡ những học sinh đã bước một chân vào trường cao đẳng này thêm mấy cây củi và một mồi lửa cho bọn họ có thành tích thi cử tốt hơn.
Không ngờ ngày đầu tiên nàng chuyển đến liền xảy ra một chuyện không vui. Lại có người dám ngủ trong lớp học của nàng lại.
Hắn lại cực kỳ không nghe lời nữa, đúng là cực kỳ khinh thường và khiêu khích nàng.
Triệu Minh Châu giận tím mặt, quát vài tiếng mà hắn vẫn không trả lời. Nàng gõ cái bảng đến ức mệt rã rời...
Triệu Minh Châu hỏi Lý Mục Dương sau này có thể không ngủ trên lớp hay không, không nghĩ tới Lý Mục Dương lại lắc đầu nói: "Không thể".
Từ đó về sau nàng càng nhìn học sinh này càng thấy không vừa mắt. Chỉ cần có cơ hội nàng sẽ trò phúng hắn vài câu, cho hắn trở thành học sinh cá biệt. Cái từ "heo" chính là do nàng nói đầu tiên đấy.
Nhưng màbaast kể nàng có vũ kích và đả kích như thế nào, Lý Mục Dương đều cợt nhả cười ngây ngô vài tiếng rồi lại tiến vào mộng đẹp.
"Triệu lão sư, em nghĩ đãcô hiểu nhầm, cô không biết chuyện lúc đó...".
"Hiểu nhầm?". Triệu Minh Châu liên tục cười lạnh. Nàng xoay người nhìn những học sinh phía sau hỏi: "Cô có hiểu nhầm Lý Mục Dương hay không?"
Không người nào dám lên tiếng.
Ai cũng nhìn ra Triệu Minh Châu không muốn buông tha cho Lý Mục Dương, vào lúc này ai nguyện ý đứng ra giúp đỡ Lý Mục Dương chứ, dám sờ lông mày nữ ma đầu này sao?
"Lý Mục Dương, em biết hoàng đế khai quốc của đế quốc Tây Phong chúng ta là ai không? Biết ảnh hưởng của Tân Nguyệt Chi Trì bắt đầu vào năm nào không, biết hai vị Thánh hiền Văn Thành Vũ Đức không?".
"Lý Mục Dương, em cái gì cũng không biết...cả ngày hết ăn rồi lại ngủ...cô thật không hiểu, cha mẹ em cho tiền là để cho em đến trường ngủ? Nếu em thích ngủ như vậy, dứt khoát về nhà mà ngủ một giấc thật tốt đi...Không có người ồn ào, lại không lãng phí tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ".
"Triệu lão sư...".
"Đi ra ngoài cho ta".
"Lão sư...".
"Đi ra ngoài".
"Lão sư, cô sai rồi". Một âm thanh trong suốt mềm mại đột ngột vang lên trong không khí căng cứng của phòng học.
Trong ký ức của hắn, một lần cũng chưa từng có.
Hơn nữa hắn còn luôn bị người khác khi dễ, điều này đã làm cho tỷ lệ thanh thiếu niên phạm tội của đế quốc giảm bớt bao nhiêu, làm ra bao nhiêu cống hiến a.
Nếu như những thiếu niên tinh lực tràn đầy dễ xúc động rảnh rỗi kia mỗi ngày không bắt nạt hắn phát tiết một phen, chỉ sợ bọn hắn sẽ làm ra chuyện tổn hại tới người khác.
Cho nên Lý Mục Dương lại nghĩ tới một vấn đề...nam nhân thiện lương không khác gì thiên sứ như mình sao lại có thể bị sét đánh a?
Chuyện mình bị sét đánh luôn làm Lý Mục Dương canh cánh trong lòng, từ trong xương cốt sinh ra một cảm giác tự ti mãnh liệt.
Ngươi thử tưởng tượng một chút xem, ông trời vừa mới đưa ngươi đến thế giới này lập tức hối hận không kịp muốn đánh chết ngươi đưa trở về. Việc này cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy bị vũ nhục a?
Cũng chính vì bị sét đánh mà cơ thể Lý Mục Dương lúc vừa ra đời thật sự không tốt.
Những đứa trẻ khác ngâm mình trong mật ngọt mà lớn lên, còn Lý Mục Dương thì ngâm mình trong thuốc mà lớn lên.
Sau khi sự việc của hắn xảy ra, trong nhà thường xuyên có một lão đạo sĩ giang hồ dạo qua.
Ông ta quanh năm suốt tháng mặc một bộ đạo bào bẩn thỉu,tay áo đầy mỡ giống như có cả một con gà quay giấu bên trong. Mỗi lần tới ông ta đều cầm theo một bao dược liệu lớn, đi vào bếp bận rộn một hồi sau đó bưng ra một chén thuốc đông y còn đáng ghét hơn ống tay áo của ông ta ép hắn uống hết.
Ban đầu Lý Mục Dương cự tuyệt, lão đạo sĩ cũng không miễn cưỡng, chỉ vỗ tay một cái Lý Mục Dương liền mơ mơ hồ hồ tự tiếp lấy chén thuốc uống vào...
Lý Mục dương vẫn cảm thấy việc mình làm có gì đó sai sai, lúc đó hắn còn nhỏ nên không thể tìm được từ thích hợp để diễn tả cảm giác đó.
Sau này hắn vô tình phát hiện ra một câu thích hợp nhưng lại làm cho toàn thân hắn có cảm giác tê dại: "Bị coi thường!".
Đến khi Lý Mục Dương 11 tuổi, lão đạo sĩ sờ loạn trên người hắn sau đó mặt mũi tràn đầy vui mừng nói với cha mẹ Lý Mục Dương: "Lão đạo may mắn không làm nhục mệnh, cuối cùng cũng bảo vệ được tính mạng của tiểu thiếu gia. Thiên lôi nhập thể, cơ thể nhỏ yếu của phàm nhan có thể thừa nhận được đã là kỳ tích. Tiểu thiếu gia phúc lớn mạng lớn, ngày sau tự nhiên phú quý không thể nói hết. Tuy rằng tính mạng của hắn đã được bảo toàn, nhưng cơ thể so với người bình thường vẫn có khác biệt rất lớn, tập võ luyện kiếm là chuyện không thể. Hơn nữa đầu của hắn...".
"Đầu hỏng rồi sao?". Lý Nham phụ thân của Lý Mục Dương hỏi.
"Không phải." Lão đạo lắc đầu nói, ý bảo Lý Nham không cần kinh hoảng: "Do bị sét đánh nên não vực bị trùng kích lớn, có khả năng sẽ trở nên ngốc nghếch một chút...theo tuổi dần dần lớn lên, tiểu thiếu gia phúc lớn tề thiên không biết chừng sẽ có một ngày sẽ bình phục".
"Vậy tức là đầu hư mất rồi". Lý Nham mặt xám như tro. "Đại sư, người có biện pháp nào không? Đứa trẻ này khổ không nói hết, vừa ra đời đã phải chịu kiếp nạn như vậy... người có thể giúp nó thêm một chút không? Người cứ ở lại Giang Nam này thêm mấy năm, ta bảo đảm mỗi ngày đều có rượu ngon thịt ngon đãi người...không không không, chúng ta bảo đảm cho ngườ có một cuộc sống thoải mái, có được không?".
"Ta đã làm hết sức mình, chỉ có thể nghe theo thiên mệnh thôi". Lão đạo cười cự tuyệt, nói: "Lão đạo sắp tới có một kiếp nạn, cũng cần phải chuẩn bị một chút. Chúng ta sau này gặp lại".
Sau khi lão đạo rời đi, Lý Mục Dương rất tưởng niệm ông ta.
Bởi vì chỉ có ông ta gọi đứa con của một tài xế taxi là "tiểu thiếu gia", Lý Mục Dương rất thích cách gọi này. Đáng tiếc sau này không có người goi hắn như vậy nữa rồi.
Có thì cũng chỉ là "tiểu Hắc Thán".
Bất kỳ việc gì giống nhau làm trên ba năm đều có thể coi như người trong nghề, Lý Mục Dương uống thuốc Đông y cả chục năm nay cho nên rất dễ dàng nghe ra mùi vị của các loại thuốc bên trong cái rắm của Trương Thần...
"Xã hội suy đồi, lòng người không như xua. Trương Thần, ta thật không ngờ ngươi lại dùng thủ đoạn ác độc như thế trả thù ta...mỗi lần đều là ngươi chủ động khi dễ ta, chuyện ở hồ có thể trách ta sao. Ngươi chạy tới đánh ta, ta chỉ nhẹ nhàng ngăn cản, ngươi liền bay ra ngoài...sao có thể trách ta chứ?".
Lý Mục Dương không nói được nữa, bởi vi hắn phát hiện Trương Thần đang khóc.
Khóc thật a, nước mắt ào ào rơi xuống giống như ai đó lăng nhục hắn một nghìn tám trăm lần vậy.
"Đừng nói nữa...". Trương Thần lau nước mắt nói: "Xin ngươi, đừng nói nữa...".
Lý Mục Dương tràn đầy cảnh giác nói: "Ngươi không phải định chơi bài bi tình chứ?".
"Lý Mục Dương...".Trương Thần ôm bụng, thân thể không đứnh thẳng nổi. "Ngươi đừng dồn người ta vào đường cùng như vậy".
Lý Mục Dương quét mắt nhìn bốn phía, thấy cả lớp đang nhin hai người bọn hắn.
Lý Mục Dương hơi kinh hoảng, tranh thủ giải thích: "Các ngươi đều thấy a, là hắn trước tiên tới khi dễ ta, ta không làm cái gì hết a...".
"Nghe nói bên trong cái rắm của Trương Thần có độc". Có người bênh vực kẻ yếu.
Giờ khắc này có không ít người đồng cảm với Trương Thần.
Tuy rằng bình thường bọn hắn rất không thích Trương Thần, cảm thấy Trương Thần chỉ thích gây chú ý, còn thường xuyên khi dễ bạn học trong lớp.
Từng nhìn thấy người bị vũ nhục nhưng chưa từng thấy người bị vũ nhục thành ra như thế.
"Thật sự là trong cái rắm của hắn có mùi ngũ linh chi mà, không tin thì các ngươi thử ngửi đi". Lý Mục Dương vẻ mặt thành thật nói. Hắn vốn là một người nghiêm túc, lúc ngủ chăm chú, lúc giải thích cũng rất chăm chú. "Hắn tìm ai không tìm hết lần này tới lần khác tìm ta...không phải trả trù chuyện lần trước sao?".
"..."
Trương Thần lại có cảm giác bị người ta thọc một dao.
Keng...
Tiếng chuông vào học vang lên.
Giáo viên môn Lịch sử đế quốc, Triệu Minh Châu đạp lên tiếng chuông bước vào phòng, đứng trên bục giảng thấy học trò cưng của mình Trương Thần đang đứng bên người Phương Viêm lệ rơi đầy mặt thì tức giận quát: "Lý Mục Dương, em lại làm chuyện gì xấu phải không?".
"..."
Lý Mục Dương thấy Triệu Minh Châu nổi giận với mình mới khẳng định suy đoán của mình, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Trương Thần, nói: "Ta biết ngay là ngươi muốn chơi bài bi tình mà...".
Lý Mục Dương ngẩng đầu nhìn Triệu Minh Châu lên tiếng: "Lão sư, em không làm gì hết mà".
Triệu Minh Châu lại càng thêm tức giận, dạy học mười năm, chưa từng gặp loại đệ tử ngu ngốc mà lại không muốn tiến bộ như Lý Mục Dương.
Nàng bước nhanh tới trước mặt Lý Mục Dương, vỗ một cái lên quyển sách trên bàn, the thé quát: "Lý Mục Dương, em cho rằng cô rất ngu ngốc sao? Em không làm gì thì Trương Thần sẽ trở thành như vậy sao? Trương Thần đứng trước mặt em khóc làm gì? Em thông minh một chút đi có được không? Em tưởng tượng chúng ta cũng thông minh được không?".
"Lão sư, em thật sự không làm gì". Lý Mục Dương cười khổ: "Trương Thần tự nhiên chạy tới trước mặt em, đập bàn, còn mắng em hèn hạ...".
"Vậy thì rõ ràng là em hèn hạ". Triệu Minh Châu cưỡng ép cắt đứt lời giải thích của Lý Mục Dương, nói: "Em là hạng người gì, chảng lẽ cô còn không rõ hay sao. Ngày đầu tiên nhìn thấy em cô đã biết em là loại tính tình như da trâu...".
Triệu minh Châu lad danh sư Giang Nam, đến trường trung học Phục Hưng dạy môn Lịch sử đế quốc vì muốn giúp đỡ những học sinh đã bước một chân vào trường cao đẳng này thêm mấy cây củi và một mồi lửa cho bọn họ có thành tích thi cử tốt hơn.
Không ngờ ngày đầu tiên nàng chuyển đến liền xảy ra một chuyện không vui. Lại có người dám ngủ trong lớp học của nàng lại.
Hắn lại cực kỳ không nghe lời nữa, đúng là cực kỳ khinh thường và khiêu khích nàng.
Triệu Minh Châu giận tím mặt, quát vài tiếng mà hắn vẫn không trả lời. Nàng gõ cái bảng đến ức mệt rã rời...
Triệu Minh Châu hỏi Lý Mục Dương sau này có thể không ngủ trên lớp hay không, không nghĩ tới Lý Mục Dương lại lắc đầu nói: "Không thể".
Từ đó về sau nàng càng nhìn học sinh này càng thấy không vừa mắt. Chỉ cần có cơ hội nàng sẽ trò phúng hắn vài câu, cho hắn trở thành học sinh cá biệt. Cái từ "heo" chính là do nàng nói đầu tiên đấy.
Nhưng màbaast kể nàng có vũ kích và đả kích như thế nào, Lý Mục Dương đều cợt nhả cười ngây ngô vài tiếng rồi lại tiến vào mộng đẹp.
"Triệu lão sư, em nghĩ đãcô hiểu nhầm, cô không biết chuyện lúc đó...".
"Hiểu nhầm?". Triệu Minh Châu liên tục cười lạnh. Nàng xoay người nhìn những học sinh phía sau hỏi: "Cô có hiểu nhầm Lý Mục Dương hay không?"
Không người nào dám lên tiếng.
Ai cũng nhìn ra Triệu Minh Châu không muốn buông tha cho Lý Mục Dương, vào lúc này ai nguyện ý đứng ra giúp đỡ Lý Mục Dương chứ, dám sờ lông mày nữ ma đầu này sao?
"Lý Mục Dương, em biết hoàng đế khai quốc của đế quốc Tây Phong chúng ta là ai không? Biết ảnh hưởng của Tân Nguyệt Chi Trì bắt đầu vào năm nào không, biết hai vị Thánh hiền Văn Thành Vũ Đức không?".
"Lý Mục Dương, em cái gì cũng không biết...cả ngày hết ăn rồi lại ngủ...cô thật không hiểu, cha mẹ em cho tiền là để cho em đến trường ngủ? Nếu em thích ngủ như vậy, dứt khoát về nhà mà ngủ một giấc thật tốt đi...Không có người ồn ào, lại không lãng phí tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ".
"Triệu lão sư...".
"Đi ra ngoài cho ta".
"Lão sư...".
"Đi ra ngoài".
"Lão sư, cô sai rồi". Một âm thanh trong suốt mềm mại đột ngột vang lên trong không khí căng cứng của phòng học.
Tác giả :
Liễu Hạ Huy