Nghịch Ái
Chương 6
Editor: Phương Nam công tử
Beta-reader: Tử An tiên sinh
Lăng Thanh Lam đem đồ ăn sáng dọn lên bàn, ngực thập phần bất an.
Tối hôm qua con trai uống say, hai người điên cuồng làm vài lần ở văn phòng bệnh viện.
Y tranh thủ thằng con say rượu chưa tỉnh mang hắn về nhà, không biết hắn một khi tỉnh lại phát hiện đã về nhà rồi, có tức giận đến lại bỏ nhà ra đi hay không?
Cường Cường, papa rốt cục nên làm thế nào con mới đồng ý ở lại?
Nói cho ba biết, xin nói cho ba biết, cái gì papa cũng nguyện ý làm, cái gì cũng nguyện ý làm a…
Lăng Thanh Lam ngồi trên bàn cơm, phiền não vò đầu, mãi đến lúc nghe được tiếng chân đi xuống lầu, mới vội vàng ngẩng đầu lên.
“Cường Cường… Không, ba là nói con… Con đã đói bụng chưa? Ba chuẩn bị rất nhiều món điểm tâm trước đây con thích ăn đó, có cháo hầm này! Ăn ngon lắm, ba múc cho con một chén được không?" Lăng Thanh Lam thấp thỏm nhìn con trai mình.
Lăng Cường mặt mày vô cảm nhìn hắn một hồi lâu mới kéo cái ghế mà ngồi xuống.
“Thoạt nhìn cũng không tệ lắm."
Đứa con đột nhiên cười với y thật tươi, làm cho Lăng Thanh Lam thoáng chốc ngây ngẩn cả người. Y trợn to mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phía trước, ngay cả chớp mắt một chút cũng không nỡ.
“Đến bên tôi nào." Lăng Cường cười cười vỗ vỗ đùi mình.
Lăng Thanh Lam không dám tin tưởng mà nhìn hắn, ngực không khỏi kinh hoàng.
“Mau a." Lăng Cường chính là đang cười ôn nhu như vậy.
Lăng Thanh Lam chần chờ đến bên cạnh cậu con, lập tức bị hắn kéo ngã một phát ngồi vào trên đùi.
“Chỗ này của ông làm sao mà bị thương?" Lăng Cường gạt đi mớ tóc loà xoà trước trán y, nhẹ nhàng chạm đến.
“… Là ngày hôm qua… Ngày hôm qua không cẩn thận té ngã bị thương…" Lăng Thanh Lam vẫn không thể rời mắt khỏi thằng con.
“Đau không?"
Cậu con buông từng nụ hôn mềm nhẹ lên trán khiến tim Lăng Thanh Lam trong nháy mắt ngừng đập.
“Khi còn bé mỗi lần tôi bị thương, ông cũng là như thế ôm tôi vào trong lòng, nói cho tôi biết rằng chỉ cần hôn nhẹ sẽ không đau…"
Này là lần đầu tiên trong mấy năm gần đây đứa con nhắc tới quá khứ như thế, mũi Lăng Thanh Lam nhịn không được đau xót, nước mắt thoáng cái liền rơi xuống.
“Đừng khóc… Đừng khóc… Papa…"
Cậu con nói to làm Lăng Thanh Lam bỗng chốc ngừng ngay nước mắt, kinh ngạc nhìn hắn. “Cường —— con… Con còn say sao?"
“Con không có say, Cường Cường không có say, papa…" Lăng Cường ôn nhu nhìn hắn chăm chú.
“Cường Cường…" Lăng Thanh Lam giơ lên bàn tay đang run rẩy liên tục nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt con mình, “Papa không phải đang nằm mơ chứ? Cường Cường… Con mau nói cho ba biết…"
“Không phải nằm mơ, không phải mơ đâu, papa, papa…" Lăng Cường đột nhiên dùng tay gắt gao ôm y vào lòng.
Dường như cánh cổng thiên đường trong nháy mắt mở ra, Lăng Thanh Lam đầu óc trống rỗng chốc lát, thậm chí hoài nghi là bởi vì bản thân khao khát giờ phút này lâu lắm, đến nỗi sinh ra ảo giác xa xỉ…
“Papa, tất cả đều là quá khứ, sau này chúng ta không bao giờ xa nhau nữa, có được hay không?"
Lăng Thanh Lam rất muốn trả lời, y gấp đến độ hận không thể lập tức nói cho con mình rằng y nguyện ý dùng sinh mệnh trao đổi cho việc mình và con trai cùng sống chung, nhưng đôi môi run rẩy nói không nên lời chỉ biết không ngừng buông tiếng nỉ non, “Cường Cường… Cường Cường… Cường Cường…"
“Papa, đừng nóng vội, sau này ngày rộng tháng dài, con sẽ đối đãi ba thật tốt. Lại nào, chúng ta ăn sáng chung đi. Trứng chiên này thật thơm, papa thử một miếng nha…"
Buổi sáng hôm ấy, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống phía trước cửa sổ, Lăng Thanh Lam nằm trong lòng cậu con, cho rằng bản thân đã sống lại rồi…
Ngày kế tiếp cũng lại ngọt ngào một cách kinh khủng.
Dường như đứa con đang quay về khoảng thời gian mười năm trước khi tình yêu vô cùng cuồng nhiệt, một phút cũng không chịu rời khỏi mình.
Lúc ban ngày đi làm đứa con cứ gọi cho y vô số cuộc điện thoại, nói năng làm y mặt đỏ tim đập, rồi còn nhắc đi nhắc lại đến chán thì thôi.
Mặc kệ bệnh viện tan ca muộn, mặc kệ y bảo không cần, cậu con cũng nhất định tự mình tới đón y về nhà.
Chờ một hồi về đến nhà, con trai nhất định tiến vào nhà bếp phụ giúp, nhưng thỉnh thoảng từ việc “giúp đỡ" mà hai người cứ thế làm tình trong nhà bếp luôn.
Chờ cơm tối qua đi, đứa con nhất định ôm y nằm trên sô pha xem TV, trò chuyện việc vặt trong ngày.
Và buổi tối, mỗi đêm, chỉ còn là thời khắc cuồng hoan vĩnh viễn không ngừng…
Mặc dù ngày tháng hạnh phúc như vậy, Lăng Thanh Lam vẫn còn một lòng muốn xác định rõ ràng bản thân không phải đang nằm mơ, rằng con trai âu yếm nhất của mình thực sự ở ngay bên cạnh.
Vui sướng phức tạp hiện giờ vẫn cản không nổi sợ hãi ở sâu trong nội tâm.
Vốn tin tưởng con người đã hai bàn tay trắng như mình đột nhiên chiếm được của cải trân quí nhất trên đời này, Lăng Thanh Lam biết rằng nếu như lần thứ hai mất đi thứ hạnh phúc này, y chắc chắn sẽ không đứng dậy nổi…
Một ngày vừa bận rộn vừa mệt mỏi, sau khi Lăng Thanh Lam theo thường lệ đi kiểm tra từng phòng bệnh thì về lại văn phòng mình.
Cả ngày nay tâm trí y đều có chút không yên, y biết nguyên nhân, nhưng cũng không dám suy nghĩ nhiều.
Lại một lần nữa móc ra di động, kiểm tra xem có cuộc gọi nào hay không, thông báo trên màn hình lại khiến Lăng Thanh Lam hoàn toàn thất vọng.
Đại khái con mình bề bộn nhiều việc đi, cho nên mới không rảnh gọi điện thoại, mình không nên tính toán chi li y chang thiếu nữ không biết điều.
Nhưng mặc kệ tự nhủ phải bảo trì tâm tính bình thản ra sao, Lăng Thanh Lam vẫn lâm vào tình trạng uể oải khủng hoảng.
Hay mình chủ động gọi cho Cường Cường trước nhỉ, nhưng… Như vậy có thể quấy rối đến công việc của hắn hay không?
Hơn nữa vạn nhất hắn nói năng lạnh nhạt với mình thì…
Không, không được, mình không nên gọi đâu.
Chính mình ở trong ngành nắm giữ vô số tính mệnh vẫn có thể trầm tĩnh, nhưng ngay cả gọi một cuộc điện thoại đều phải do dự, Lăng Thanh Lam không khỏi lần thứ hai thống hận bản thân mềm yếu.
Không được, không thể tiếp tục như thế nữa.
Năm đó là do mình nhát gan mềm yếu mới mất đi đứa con, y tuyệt không thể giẫm lên vết xe đổ!
Một khi đã hạ quyết định, Lăng Thanh Lam một phen cầm điện thoại di động lên, bắt đầu chuẩn bị nhấn phím.
“Đinh đông đinh đông…"
Đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên làm cho Lăng Thanh Lam đầu tiên là hoảng sợ, đến khi vừa nhìn thấy màn hình biểu hiện dãy số quen thuộc thì mừng như điên một trận.
“Cường Cường!" Lăng Thanh Lam vội vã ấn phím trả lời cuộc gọi, cố gắng không để giọng mình hưng phấn quá mức.
“Papa, ba đang ở đâu?"
“Papa đang ở trong văn phòng."
“Papa, muốn con không?" Giọng nói trầm thấp của cậu con vang lên mê muội biết bao nhiêu.
“Muốn…"
“Thực sự? Có bao nhiêu muốn?"
“Rất muốn… Phi thường muốn…"
“Con không tin."
Nghe được thanh âm thằng con đột nhiên lạnh lẽo, lòng Lăng Thanh Lam nảy mạnh một cái, vội vã sốt ruột nói: “Cường Cường, papa rất muốn con, thực sự rất muốn con, con tin ba đi mà."
“Papa, con có thể tin ba, nhưng con cần ba tìm cách chứng minh ba có bao nhiêu muốn con, ba đồng ý chứ?"
“Cách nào hả con?"
“Ba chưa đáp ứng con, con sẽ không nói đâu."
Đối với thằng con có yêu cầu gần như vô lí cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, Lăng Thanh Lam vẫn không nỡ từ chối hắn.
“Cường Cường, papa đáp ứng con là được. Hiện tại có thể nói phương pháp cho ba biết chưa?"
“Mở ngăn kéo thứ nhất ở bên phải bàn làm việc của ba, cách thức ở ngay bên trong đó."
Lăng Thanh Lam bán tín bán nghi mở ngăn kéo, quả nhiên thấy được một cái hộp.
“Cường Cường, con để vào lúc nào vậy? Làm sao papa không biết?"
“Việc đó không quan trọng, papa mở ra đi."
Lăng Thanh Lam nghe lời mở ra nhìn vào, thoáng cái vẻ mặt đỏ bừng xấu hổ. “Cường Cường con… Con…"
“Ở trong điện thoại làm cho con nghe."
“Cái gì?" Lăng Thanh Lam một lúc sau mới phản ứng lại được.
“Con muốn chơi ba qua điện thoại, papa."
Thằng con nói lời trắng trợn tục tĩu khiến Lăng Thanh Lam choáng váng một trận.
“Vươn đầu lưỡi ra."
“Cường Cường… Không… Không nên thế… Như vậy…" Lăng Thanh Lam mắc cỡ ngay cả nói đều chẳng rõ ràng gì sất.
“Nhanh lên một chút, không là tôi tắt điện thoại à."
“Không nên!" Lăng Thanh Lam kinh hoàng hô to, “Papa làm là được."
“Hảo, vươn đầu lưỡi ra."
“Ân…" Lăng Thanh Lam đành phải vươn đầu lưỡi.
“Coi cái đồ vật này nọ con đưa cho ba là con, papa, liếm nó."
Dù cho con trai có không ở trước mắt đi nữa thì, Lăng Thanh Lam vẫn không dám lừa gạt hắn, không thể làm gì khác hơn là run rẩy bắt đầu làm, ngoan ngoãn lấy dương vật giả trong hộp ra.
“Mau liếm."
“Cường Cường… Van cầu con…" Lăng Thanh Lam xấu hổ đến muốn khóc.
“Ba có nghe lời con không thì bảo?"
Lăng Thanh Lam sợ nhất là thanh âm lãnh đạm của cậu con, vội vã mở miệng nói: “Ba nghe, ba nghe, papa đều nghe Cường Cường mà."
Lăng Thanh Lam bắt đầu nghe lời mà liếm lên.
“Thích không? Đây chính là được làm theo kích cỡ con trai cưng của ba đó, là thứ papa yêu nhất nha, y chang cây côn thịt mỗi đêm đều làm ba chết đi sống lại ế."
Lăng Thanh Lam nghe nói “nó" được đo theo cỡ Cường Cường, nội tâm không khỏi rối loạn một cách kì quái, tức khắc không hề gạt bỏ như cũ.
“Hảo hảo liếm, từ đỉnh thẳng đến hai quả trứng."
“Ừ…"
“Papa còn chưa có trả lời con, thích liếm côn thịt con mình sao?"
“Th… Thích…" Lăng Thanh Lam đánh lưỡi liếm láp, viền mắt bất giác bắt đầu ươn ướt.
“Nói cho rõ ràng. Thích cái gì?"
“Ô… Cường Cường không nên…"
“Nói mau!"
“Papa thích… Thích liếm… Liếm côn thịt… Côn thịt của con…" Lăng Thanh Lam vừa nói vừa chảy nước mắt.
“Papa, ba thật *** đãng. Con đều nhịn không được mà cương rồi, ba chắc là cũng cứng đến chịu không nổi ha?"
Ba… Ba…"
“Không được nói dối con! Ba biết con ghét nhất là bị ba nói dối."
“Ba cương… Papa cương rồi!" Lăng Thanh Lam nhịn không được khóc lớn lên. Côn thịt trơ trẽn của y chính xác đã ngóc đầu từ lâu rồi.
“Cởi quần ra."
Lăng Thanh Lam khẩn cấp lột sạch nửa người dưới, giải phóng côn thịt cứng rắn.
“Không có mệnh lệnh của con, papa không được phép bắn ra, nghe chưa?"
“Ô… Nghe được…"
“Papa thật ngoan."
Lăng Thanh Lam biết mình nhất định có bệnh, nếu không vì sao một ông cha được thằng con khen ngoan lại vui vẻ như thế?
“Nằm úp sấp trên bàn đi, cái mông nhếch lên cao cho con."
Lăng Thanh Lam không dám không nghe lời thằng con, vội vàng ngoan ngoãn làm theo.
“Banh cái mông ra, đưa điện thoại lại gần, con muốn nhìn tiểu huyệt ướt át của papa."
Lăng Thanh Lam nghe vậy hoảng hốt, sợ đến không được khóc lên. “Ô… Không nên! Ba không muốn!"
Chuyện cảm thấy thẹn như vậy, bảo hắn làm sao làm được?
“Quên đi, tùy ba."
Đột nhiên cậu con không hề báo trước tắt điện thoại.
Nghe được điện thoại di động truyền đến tiếng tút tút, Lăng Thanh Lam trong nháy mắt sợ ngây người.
“Không nên! Cường Cường không nên cúp máy!"
Lăng Thanh Lam khóc lớn, vội vàng gọi lại cho thằng con.
“Uy."
“Cường Cường không nên tức giận, papa sai rồi, papa nghe lời con! Papa cái gì cũng nghe lời con!"
“Vậy mau làm như tôi bảo, không nên thử thách tính nhẫn nại của tôi."
“Ba làm, ba lập tức làm."
Lăng Thanh Lam nhịn xuống sự thẹn thùng, vội vã đưa máy di động lại gần.
“Tiểu huyệt của ba quả nhiên ướt rồi… Papa, ba bị con nhục nhã như thế nhưng kỳ thực rất cao hứng, đúng không?"
“Ô… Ba không biết… Ba không biết…"
“Ba biết mà, chỉ là ba không dám thừa nhận mà thôi. Lăng đại giáo sư danh tiếng quốc tế thừa nhận bản thân thích bị con trai làm nhục, quả thật cần thêm tí dũng khí."
“Ô… Cường Cường, con không nên tra tấn papa nữa mà… Van cầu con…"
“Thế nhưng con là người thích hành hạ người ta, làm sao bây giờ ha? Papa. Ba muốn con đi tìm người khác sao?"
“Không thể! Papa không cho phép!"
Cũng chỉ có mấy lúc như vầy, Lăng Thanh Lam mới có chút tư thế làm cha.
“Con là nói giỡn đó, papa, con chỉ thích tra tấn một mình ba, người khác con không cần."
“Thật vậy chăng? Cường Cường… Vậy con liền hành hạ papa đi… Van cầu con không nên tìm người khác…"
“Papa, ba liền muốn con lăng nhục ba như vậy sao? Lão *** phụ này, con cho phép ba đem côn thịt con cắm vào!"
“Cường Cường ——" Lăng Thanh Lam phát ra một tiếng kêu khóc.
Y chẳng những cắm cái dương vật giả vào cái mông ướt đẫm của mình mà còn xém chút bắn ra!
“Không có mệnh lệnh của con không được bắn!"
Lăng Thanh Lam nghe vậy vội vã bóp chặt gốc côn thịt, kiên quyết đem cao trào ép xuống.
“Ô… Cường Cường… Papa thật là khó chịu a…"
“Cái đồ hư hỏng này, cái mông nhồi một cây thịt heo bổng chắc là ngứa đến chịu không nổi ha?"
“Ô…"
“Khóc cũng vô ích, không trả lời thành thật, con sẽ không cho ba sướng đâu."
Thanh âm lãnh khốc của thằng con lúc này lọt vào tai Lăng Thanh Lam cũng trở thành thuốc kích tình trí mạng.
“Cường Cường, van cầu con… Van cầu con để papa tự ra vào một chút thôi… Ô… Van cầu con…" Cái mông ngứa ngáy đến sắp phát cuồng, Lăng Thanh Lam khóc lóc cầu xin thằng con.
“Papa đáng thương, đẩy đi, dùng côn thịt con mình cố sức cắm rút cái mông *** loạn của ba đi!"
“A a ——" Lăng Thanh Lam vừa nghe được lời nói tục tĩu đến cực điểm của con trai, tức khắc ra sức co rút cây dương vật giả trong mông mình, “A a —— Cường Cường —— Cường Cường —— “
Mới đâm một vài cái, Lăng Thanh Lam liền nhịn không được thét chói tai bắn tinh luôn, tinh dịch rơi lả tả cả bàn làm việc ——
“Ba bắn?"
Cao trào qua đi, Lăng Thanh Lam hoàn toàn thất thần hầu như không nghe con mình đang nói cái gì.
“Dâm phụ không biết nghe lời này, tôi hảo hảo nghiêm phạt ông!"
Lăng Thanh Lam lúc này mới sợ đến tỉnh táo lại. “Cường Cường, xin lỗi, papa không phải cố ý đâu, con không nên tức giận."
“Ngày hôm nay ông phải nhét cây gậy này trong mông, không có tôi cho phép, không được lấy ra!"
Lăng Thanh Lam nghe vậy nhất thời xanh cả mặt. “Cường Cường, không được! Papa còn phải họp a."
“Tự ông lo liệu, bằng không buổi tối đừng trở về gặp tôi."
Thằng con nói xong liền tắt điện thoại.
Lăng Thanh Lam bất lực mà nằm úp sấp ở trên bàn khóc một hồi lâu, mới run rẩy bắt đầu mặc quần vào.
———————
Lăng Thanh Lam bị dị vật trong cơ thể tra tấn đến khó khăn ngồi thẳng tuyệt nhiên không có biện pháp tập trung tinh thần tham gia hội nghị do bệnh viện tổ chức.
Dương vật giả trong cơ thể quấy rối tràng bích mẫn cảm yếu đuối khiến y chỉ cần tùy tiện động một chút là bất cứ lúc nào cũng có thể bắn tinh.
Y phải dùng hết khí lực toàn thân mới có thể khống chế được rên rỉ chực chờ tràn khỏi miệng, cho nên đến phiên y lên tiếng, y hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì.
Chịu đựng thật vất vả tới giờ giải lao, Lăng Thanh Lam chỉ chăm chăm suy nghĩ phải gọi điện cầu cứu con mình như thế nào.
“Giáo sư! Giáo sư!"
Một giọng nữ thoải mái hồn nhiên làm Lăng Thanh Lam đang từ hội trường đi ra ngoài phải đứng lại.
“Là cô a, Hoàng y sĩ." Lăng Thanh Lam chậm rãi xoay người lại đối mặt với học trò cũ của mình, lộ ra một tia mỉm cười gượng gạo.
“Giáo sư, ngài có khỏe không? Ngài thoạt nhìn hình như không thoải mái lắm."
“Tôi không sao, Hoàng y sĩ." Lăng Thanh Lam đáp cho có lệ, thầm nghĩ mau tìm một nơi không người để gọi điện thoại.
“Giáo sư, gọi Mỹ Trân là được rồi, gọi Hoàng y sĩ nghe rất hời hợt đó." Hoàng Mỹ Trân giống như làm nũng oán giận.
“Nhưng quả thật cô đã là y sĩ hợp lệ a. Tôi còn chưa chúc mừng cô mà."
“Giáo sư nếu như muốn chúc mừng em, hẳn là phải mời em ăn a."
“Cái này…"
Thấy bộ dáng Lăng giáo sư hơi nhíu mày khó xử, Hoàng Mỹ Trân ha ha nở nụ cười. “Yên tâm đi, giáo sư, em sẽ không làm khó dễ ngài đâu, ai mà chẳng biết Lăng đại giáo sư nổi danh đỉnh đỉnh là hảo nam nhân lưu luyến gia đình, không thích dùng cơm bên ngoài chứ."
“Thật ngại quá." Lăng Thanh Lam cũng không phủ nhận, chỉ là cười cười xin lỗi.
“Không sao cả, em chỉ là nói giỡn với thầy thôi. Được rồi, giáo sư, ngày hôm nay từ khi thầy vừa vào đến em liền phát hiện sắc mặt ngài không tốt lắm, thầy khó chịu ở đâu sao?"
“… Không có, tôi không sao."
“Thầy có muốn về nhà nghỉ ngơi trước hay không a? Em nói giúp thầy một tiếng với người tổ chức là được."
“Không được, tôi đã đáp ứng dự họp rồi, làm sao có thể về trước được? Cô đừng lo lắng cho tôi, tôi nghỉ ngơi một chút thì ổn thôi."
“Thế nhưng —— “
“Quấy rối rồi."
Một giọng nam trầm thấp phút chốc cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người.
“Cường Cường!" Lăng Thanh Lam nhìn thấy con trai xuất hiện không khỏi vui mừng ra mặt.
Hoàng Mỹ Trân từng nghe nói Lăng giáo sư phi thường thương yêu con trai độc nhất của mình, hiện tại vừa nghe đến cái nhũ danh kia, lại nhìn đến kích động vui mừng khó xuất hiện trên mặt giáo sư, lập tức khẳng định được người thanh niên cao ngất, tuấn dật bất phàm này là cậu con làm kiến trúc sư có chút danh tiếng trong giới.
“Papa, con thấy các người hình như trò chuyện rất vui vẻ a. Ba không giới thiệu một chút cho con biết vị tiểu thư xinh đẹp này sao?" Lăng Cường cười cười mà nói.
Dù sao cũng là đứa con do mình một tay nuôi lớn, Lăng Thanh Lam thấy ánh mắt cậu con hoàn toàn không có bất luận tiếu ý gì, đã hiểu hắn kỳ thực phi thường bực bội, không khỏi bắt đầu hoảng hốt.
“Cường Cường, vị Hoàng y sĩ này là học trò cũ của papa. Chúng ta mới nói chuyện phiếm hai câu mà thôi, papa đang chuẩn bị đi." Lăng Thanh Lam liều mạng bày ra ánh mắt “Con không nên hiểu lầm" để giải thích cho con trai.
“Là như thế sao? Con còn đang suy nghĩ có thể hay không quấy rối các người ôn chuyện tình cảm đó."
“Ha hả, Lăng tiên sinh thực sự là ưa nói giỡn. Bất quá Lăng giáo sư quả thật là đối tượng thầm mến trước đây của tôi í, kỳ thực không chỉ một mình tôi đâu, nữ sinh cùng giáo viên nữ nào trong trường cũng thầm mến giáo sư hết. Giáo sư, ngài còn nhớ lễ tình nhân năm đó hay không, toàn bộ phòng nghỉ của giáo sư đều để đầy hoa và chocolate, còn khiến cho các nam giáo sư khác ghen tị nữa, hi."
Vậy sao? Làm sao tôi lại chưa từng nghe papa nói qua?" Lăng Cường cười đến càng thêm ôn nhu.
“Ba… Ba…" Lăng Thanh Lam nghe giọng điệu con mình chỉ biết là thôi xong rồi, nhất thời sợ đến nói không ra lời.
“Chúng ta đi thôi." Lăng Cường đột nhiên nắm tay ba mình, cười cười xin lỗi Hoàng Mỹ Trân, “Xin lỗi, Hoàng y sĩ, tôi và ba tôi có một số việc phải bàn bạc, đi trước một bước."
“Ác, hảo, vậy lần sau gặp lại. Giáo sư đi thong thả."
Lăng Thanh Lam còn chưa kịp trả lời đã bị thằng con mạnh bạo lôi kéo rời khỏi đó.
Beta-reader: Tử An tiên sinh
Lăng Thanh Lam đem đồ ăn sáng dọn lên bàn, ngực thập phần bất an.
Tối hôm qua con trai uống say, hai người điên cuồng làm vài lần ở văn phòng bệnh viện.
Y tranh thủ thằng con say rượu chưa tỉnh mang hắn về nhà, không biết hắn một khi tỉnh lại phát hiện đã về nhà rồi, có tức giận đến lại bỏ nhà ra đi hay không?
Cường Cường, papa rốt cục nên làm thế nào con mới đồng ý ở lại?
Nói cho ba biết, xin nói cho ba biết, cái gì papa cũng nguyện ý làm, cái gì cũng nguyện ý làm a…
Lăng Thanh Lam ngồi trên bàn cơm, phiền não vò đầu, mãi đến lúc nghe được tiếng chân đi xuống lầu, mới vội vàng ngẩng đầu lên.
“Cường Cường… Không, ba là nói con… Con đã đói bụng chưa? Ba chuẩn bị rất nhiều món điểm tâm trước đây con thích ăn đó, có cháo hầm này! Ăn ngon lắm, ba múc cho con một chén được không?" Lăng Thanh Lam thấp thỏm nhìn con trai mình.
Lăng Cường mặt mày vô cảm nhìn hắn một hồi lâu mới kéo cái ghế mà ngồi xuống.
“Thoạt nhìn cũng không tệ lắm."
Đứa con đột nhiên cười với y thật tươi, làm cho Lăng Thanh Lam thoáng chốc ngây ngẩn cả người. Y trợn to mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phía trước, ngay cả chớp mắt một chút cũng không nỡ.
“Đến bên tôi nào." Lăng Cường cười cười vỗ vỗ đùi mình.
Lăng Thanh Lam không dám tin tưởng mà nhìn hắn, ngực không khỏi kinh hoàng.
“Mau a." Lăng Cường chính là đang cười ôn nhu như vậy.
Lăng Thanh Lam chần chờ đến bên cạnh cậu con, lập tức bị hắn kéo ngã một phát ngồi vào trên đùi.
“Chỗ này của ông làm sao mà bị thương?" Lăng Cường gạt đi mớ tóc loà xoà trước trán y, nhẹ nhàng chạm đến.
“… Là ngày hôm qua… Ngày hôm qua không cẩn thận té ngã bị thương…" Lăng Thanh Lam vẫn không thể rời mắt khỏi thằng con.
“Đau không?"
Cậu con buông từng nụ hôn mềm nhẹ lên trán khiến tim Lăng Thanh Lam trong nháy mắt ngừng đập.
“Khi còn bé mỗi lần tôi bị thương, ông cũng là như thế ôm tôi vào trong lòng, nói cho tôi biết rằng chỉ cần hôn nhẹ sẽ không đau…"
Này là lần đầu tiên trong mấy năm gần đây đứa con nhắc tới quá khứ như thế, mũi Lăng Thanh Lam nhịn không được đau xót, nước mắt thoáng cái liền rơi xuống.
“Đừng khóc… Đừng khóc… Papa…"
Cậu con nói to làm Lăng Thanh Lam bỗng chốc ngừng ngay nước mắt, kinh ngạc nhìn hắn. “Cường —— con… Con còn say sao?"
“Con không có say, Cường Cường không có say, papa…" Lăng Cường ôn nhu nhìn hắn chăm chú.
“Cường Cường…" Lăng Thanh Lam giơ lên bàn tay đang run rẩy liên tục nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt con mình, “Papa không phải đang nằm mơ chứ? Cường Cường… Con mau nói cho ba biết…"
“Không phải nằm mơ, không phải mơ đâu, papa, papa…" Lăng Cường đột nhiên dùng tay gắt gao ôm y vào lòng.
Dường như cánh cổng thiên đường trong nháy mắt mở ra, Lăng Thanh Lam đầu óc trống rỗng chốc lát, thậm chí hoài nghi là bởi vì bản thân khao khát giờ phút này lâu lắm, đến nỗi sinh ra ảo giác xa xỉ…
“Papa, tất cả đều là quá khứ, sau này chúng ta không bao giờ xa nhau nữa, có được hay không?"
Lăng Thanh Lam rất muốn trả lời, y gấp đến độ hận không thể lập tức nói cho con mình rằng y nguyện ý dùng sinh mệnh trao đổi cho việc mình và con trai cùng sống chung, nhưng đôi môi run rẩy nói không nên lời chỉ biết không ngừng buông tiếng nỉ non, “Cường Cường… Cường Cường… Cường Cường…"
“Papa, đừng nóng vội, sau này ngày rộng tháng dài, con sẽ đối đãi ba thật tốt. Lại nào, chúng ta ăn sáng chung đi. Trứng chiên này thật thơm, papa thử một miếng nha…"
Buổi sáng hôm ấy, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống phía trước cửa sổ, Lăng Thanh Lam nằm trong lòng cậu con, cho rằng bản thân đã sống lại rồi…
Ngày kế tiếp cũng lại ngọt ngào một cách kinh khủng.
Dường như đứa con đang quay về khoảng thời gian mười năm trước khi tình yêu vô cùng cuồng nhiệt, một phút cũng không chịu rời khỏi mình.
Lúc ban ngày đi làm đứa con cứ gọi cho y vô số cuộc điện thoại, nói năng làm y mặt đỏ tim đập, rồi còn nhắc đi nhắc lại đến chán thì thôi.
Mặc kệ bệnh viện tan ca muộn, mặc kệ y bảo không cần, cậu con cũng nhất định tự mình tới đón y về nhà.
Chờ một hồi về đến nhà, con trai nhất định tiến vào nhà bếp phụ giúp, nhưng thỉnh thoảng từ việc “giúp đỡ" mà hai người cứ thế làm tình trong nhà bếp luôn.
Chờ cơm tối qua đi, đứa con nhất định ôm y nằm trên sô pha xem TV, trò chuyện việc vặt trong ngày.
Và buổi tối, mỗi đêm, chỉ còn là thời khắc cuồng hoan vĩnh viễn không ngừng…
Mặc dù ngày tháng hạnh phúc như vậy, Lăng Thanh Lam vẫn còn một lòng muốn xác định rõ ràng bản thân không phải đang nằm mơ, rằng con trai âu yếm nhất của mình thực sự ở ngay bên cạnh.
Vui sướng phức tạp hiện giờ vẫn cản không nổi sợ hãi ở sâu trong nội tâm.
Vốn tin tưởng con người đã hai bàn tay trắng như mình đột nhiên chiếm được của cải trân quí nhất trên đời này, Lăng Thanh Lam biết rằng nếu như lần thứ hai mất đi thứ hạnh phúc này, y chắc chắn sẽ không đứng dậy nổi…
Một ngày vừa bận rộn vừa mệt mỏi, sau khi Lăng Thanh Lam theo thường lệ đi kiểm tra từng phòng bệnh thì về lại văn phòng mình.
Cả ngày nay tâm trí y đều có chút không yên, y biết nguyên nhân, nhưng cũng không dám suy nghĩ nhiều.
Lại một lần nữa móc ra di động, kiểm tra xem có cuộc gọi nào hay không, thông báo trên màn hình lại khiến Lăng Thanh Lam hoàn toàn thất vọng.
Đại khái con mình bề bộn nhiều việc đi, cho nên mới không rảnh gọi điện thoại, mình không nên tính toán chi li y chang thiếu nữ không biết điều.
Nhưng mặc kệ tự nhủ phải bảo trì tâm tính bình thản ra sao, Lăng Thanh Lam vẫn lâm vào tình trạng uể oải khủng hoảng.
Hay mình chủ động gọi cho Cường Cường trước nhỉ, nhưng… Như vậy có thể quấy rối đến công việc của hắn hay không?
Hơn nữa vạn nhất hắn nói năng lạnh nhạt với mình thì…
Không, không được, mình không nên gọi đâu.
Chính mình ở trong ngành nắm giữ vô số tính mệnh vẫn có thể trầm tĩnh, nhưng ngay cả gọi một cuộc điện thoại đều phải do dự, Lăng Thanh Lam không khỏi lần thứ hai thống hận bản thân mềm yếu.
Không được, không thể tiếp tục như thế nữa.
Năm đó là do mình nhát gan mềm yếu mới mất đi đứa con, y tuyệt không thể giẫm lên vết xe đổ!
Một khi đã hạ quyết định, Lăng Thanh Lam một phen cầm điện thoại di động lên, bắt đầu chuẩn bị nhấn phím.
“Đinh đông đinh đông…"
Đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên làm cho Lăng Thanh Lam đầu tiên là hoảng sợ, đến khi vừa nhìn thấy màn hình biểu hiện dãy số quen thuộc thì mừng như điên một trận.
“Cường Cường!" Lăng Thanh Lam vội vã ấn phím trả lời cuộc gọi, cố gắng không để giọng mình hưng phấn quá mức.
“Papa, ba đang ở đâu?"
“Papa đang ở trong văn phòng."
“Papa, muốn con không?" Giọng nói trầm thấp của cậu con vang lên mê muội biết bao nhiêu.
“Muốn…"
“Thực sự? Có bao nhiêu muốn?"
“Rất muốn… Phi thường muốn…"
“Con không tin."
Nghe được thanh âm thằng con đột nhiên lạnh lẽo, lòng Lăng Thanh Lam nảy mạnh một cái, vội vã sốt ruột nói: “Cường Cường, papa rất muốn con, thực sự rất muốn con, con tin ba đi mà."
“Papa, con có thể tin ba, nhưng con cần ba tìm cách chứng minh ba có bao nhiêu muốn con, ba đồng ý chứ?"
“Cách nào hả con?"
“Ba chưa đáp ứng con, con sẽ không nói đâu."
Đối với thằng con có yêu cầu gần như vô lí cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, Lăng Thanh Lam vẫn không nỡ từ chối hắn.
“Cường Cường, papa đáp ứng con là được. Hiện tại có thể nói phương pháp cho ba biết chưa?"
“Mở ngăn kéo thứ nhất ở bên phải bàn làm việc của ba, cách thức ở ngay bên trong đó."
Lăng Thanh Lam bán tín bán nghi mở ngăn kéo, quả nhiên thấy được một cái hộp.
“Cường Cường, con để vào lúc nào vậy? Làm sao papa không biết?"
“Việc đó không quan trọng, papa mở ra đi."
Lăng Thanh Lam nghe lời mở ra nhìn vào, thoáng cái vẻ mặt đỏ bừng xấu hổ. “Cường Cường con… Con…"
“Ở trong điện thoại làm cho con nghe."
“Cái gì?" Lăng Thanh Lam một lúc sau mới phản ứng lại được.
“Con muốn chơi ba qua điện thoại, papa."
Thằng con nói lời trắng trợn tục tĩu khiến Lăng Thanh Lam choáng váng một trận.
“Vươn đầu lưỡi ra."
“Cường Cường… Không… Không nên thế… Như vậy…" Lăng Thanh Lam mắc cỡ ngay cả nói đều chẳng rõ ràng gì sất.
“Nhanh lên một chút, không là tôi tắt điện thoại à."
“Không nên!" Lăng Thanh Lam kinh hoàng hô to, “Papa làm là được."
“Hảo, vươn đầu lưỡi ra."
“Ân…" Lăng Thanh Lam đành phải vươn đầu lưỡi.
“Coi cái đồ vật này nọ con đưa cho ba là con, papa, liếm nó."
Dù cho con trai có không ở trước mắt đi nữa thì, Lăng Thanh Lam vẫn không dám lừa gạt hắn, không thể làm gì khác hơn là run rẩy bắt đầu làm, ngoan ngoãn lấy dương vật giả trong hộp ra.
“Mau liếm."
“Cường Cường… Van cầu con…" Lăng Thanh Lam xấu hổ đến muốn khóc.
“Ba có nghe lời con không thì bảo?"
Lăng Thanh Lam sợ nhất là thanh âm lãnh đạm của cậu con, vội vã mở miệng nói: “Ba nghe, ba nghe, papa đều nghe Cường Cường mà."
Lăng Thanh Lam bắt đầu nghe lời mà liếm lên.
“Thích không? Đây chính là được làm theo kích cỡ con trai cưng của ba đó, là thứ papa yêu nhất nha, y chang cây côn thịt mỗi đêm đều làm ba chết đi sống lại ế."
Lăng Thanh Lam nghe nói “nó" được đo theo cỡ Cường Cường, nội tâm không khỏi rối loạn một cách kì quái, tức khắc không hề gạt bỏ như cũ.
“Hảo hảo liếm, từ đỉnh thẳng đến hai quả trứng."
“Ừ…"
“Papa còn chưa có trả lời con, thích liếm côn thịt con mình sao?"
“Th… Thích…" Lăng Thanh Lam đánh lưỡi liếm láp, viền mắt bất giác bắt đầu ươn ướt.
“Nói cho rõ ràng. Thích cái gì?"
“Ô… Cường Cường không nên…"
“Nói mau!"
“Papa thích… Thích liếm… Liếm côn thịt… Côn thịt của con…" Lăng Thanh Lam vừa nói vừa chảy nước mắt.
“Papa, ba thật *** đãng. Con đều nhịn không được mà cương rồi, ba chắc là cũng cứng đến chịu không nổi ha?"
Ba… Ba…"
“Không được nói dối con! Ba biết con ghét nhất là bị ba nói dối."
“Ba cương… Papa cương rồi!" Lăng Thanh Lam nhịn không được khóc lớn lên. Côn thịt trơ trẽn của y chính xác đã ngóc đầu từ lâu rồi.
“Cởi quần ra."
Lăng Thanh Lam khẩn cấp lột sạch nửa người dưới, giải phóng côn thịt cứng rắn.
“Không có mệnh lệnh của con, papa không được phép bắn ra, nghe chưa?"
“Ô… Nghe được…"
“Papa thật ngoan."
Lăng Thanh Lam biết mình nhất định có bệnh, nếu không vì sao một ông cha được thằng con khen ngoan lại vui vẻ như thế?
“Nằm úp sấp trên bàn đi, cái mông nhếch lên cao cho con."
Lăng Thanh Lam không dám không nghe lời thằng con, vội vàng ngoan ngoãn làm theo.
“Banh cái mông ra, đưa điện thoại lại gần, con muốn nhìn tiểu huyệt ướt át của papa."
Lăng Thanh Lam nghe vậy hoảng hốt, sợ đến không được khóc lên. “Ô… Không nên! Ba không muốn!"
Chuyện cảm thấy thẹn như vậy, bảo hắn làm sao làm được?
“Quên đi, tùy ba."
Đột nhiên cậu con không hề báo trước tắt điện thoại.
Nghe được điện thoại di động truyền đến tiếng tút tút, Lăng Thanh Lam trong nháy mắt sợ ngây người.
“Không nên! Cường Cường không nên cúp máy!"
Lăng Thanh Lam khóc lớn, vội vàng gọi lại cho thằng con.
“Uy."
“Cường Cường không nên tức giận, papa sai rồi, papa nghe lời con! Papa cái gì cũng nghe lời con!"
“Vậy mau làm như tôi bảo, không nên thử thách tính nhẫn nại của tôi."
“Ba làm, ba lập tức làm."
Lăng Thanh Lam nhịn xuống sự thẹn thùng, vội vã đưa máy di động lại gần.
“Tiểu huyệt của ba quả nhiên ướt rồi… Papa, ba bị con nhục nhã như thế nhưng kỳ thực rất cao hứng, đúng không?"
“Ô… Ba không biết… Ba không biết…"
“Ba biết mà, chỉ là ba không dám thừa nhận mà thôi. Lăng đại giáo sư danh tiếng quốc tế thừa nhận bản thân thích bị con trai làm nhục, quả thật cần thêm tí dũng khí."
“Ô… Cường Cường, con không nên tra tấn papa nữa mà… Van cầu con…"
“Thế nhưng con là người thích hành hạ người ta, làm sao bây giờ ha? Papa. Ba muốn con đi tìm người khác sao?"
“Không thể! Papa không cho phép!"
Cũng chỉ có mấy lúc như vầy, Lăng Thanh Lam mới có chút tư thế làm cha.
“Con là nói giỡn đó, papa, con chỉ thích tra tấn một mình ba, người khác con không cần."
“Thật vậy chăng? Cường Cường… Vậy con liền hành hạ papa đi… Van cầu con không nên tìm người khác…"
“Papa, ba liền muốn con lăng nhục ba như vậy sao? Lão *** phụ này, con cho phép ba đem côn thịt con cắm vào!"
“Cường Cường ——" Lăng Thanh Lam phát ra một tiếng kêu khóc.
Y chẳng những cắm cái dương vật giả vào cái mông ướt đẫm của mình mà còn xém chút bắn ra!
“Không có mệnh lệnh của con không được bắn!"
Lăng Thanh Lam nghe vậy vội vã bóp chặt gốc côn thịt, kiên quyết đem cao trào ép xuống.
“Ô… Cường Cường… Papa thật là khó chịu a…"
“Cái đồ hư hỏng này, cái mông nhồi một cây thịt heo bổng chắc là ngứa đến chịu không nổi ha?"
“Ô…"
“Khóc cũng vô ích, không trả lời thành thật, con sẽ không cho ba sướng đâu."
Thanh âm lãnh khốc của thằng con lúc này lọt vào tai Lăng Thanh Lam cũng trở thành thuốc kích tình trí mạng.
“Cường Cường, van cầu con… Van cầu con để papa tự ra vào một chút thôi… Ô… Van cầu con…" Cái mông ngứa ngáy đến sắp phát cuồng, Lăng Thanh Lam khóc lóc cầu xin thằng con.
“Papa đáng thương, đẩy đi, dùng côn thịt con mình cố sức cắm rút cái mông *** loạn của ba đi!"
“A a ——" Lăng Thanh Lam vừa nghe được lời nói tục tĩu đến cực điểm của con trai, tức khắc ra sức co rút cây dương vật giả trong mông mình, “A a —— Cường Cường —— Cường Cường —— “
Mới đâm một vài cái, Lăng Thanh Lam liền nhịn không được thét chói tai bắn tinh luôn, tinh dịch rơi lả tả cả bàn làm việc ——
“Ba bắn?"
Cao trào qua đi, Lăng Thanh Lam hoàn toàn thất thần hầu như không nghe con mình đang nói cái gì.
“Dâm phụ không biết nghe lời này, tôi hảo hảo nghiêm phạt ông!"
Lăng Thanh Lam lúc này mới sợ đến tỉnh táo lại. “Cường Cường, xin lỗi, papa không phải cố ý đâu, con không nên tức giận."
“Ngày hôm nay ông phải nhét cây gậy này trong mông, không có tôi cho phép, không được lấy ra!"
Lăng Thanh Lam nghe vậy nhất thời xanh cả mặt. “Cường Cường, không được! Papa còn phải họp a."
“Tự ông lo liệu, bằng không buổi tối đừng trở về gặp tôi."
Thằng con nói xong liền tắt điện thoại.
Lăng Thanh Lam bất lực mà nằm úp sấp ở trên bàn khóc một hồi lâu, mới run rẩy bắt đầu mặc quần vào.
———————
Lăng Thanh Lam bị dị vật trong cơ thể tra tấn đến khó khăn ngồi thẳng tuyệt nhiên không có biện pháp tập trung tinh thần tham gia hội nghị do bệnh viện tổ chức.
Dương vật giả trong cơ thể quấy rối tràng bích mẫn cảm yếu đuối khiến y chỉ cần tùy tiện động một chút là bất cứ lúc nào cũng có thể bắn tinh.
Y phải dùng hết khí lực toàn thân mới có thể khống chế được rên rỉ chực chờ tràn khỏi miệng, cho nên đến phiên y lên tiếng, y hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì.
Chịu đựng thật vất vả tới giờ giải lao, Lăng Thanh Lam chỉ chăm chăm suy nghĩ phải gọi điện cầu cứu con mình như thế nào.
“Giáo sư! Giáo sư!"
Một giọng nữ thoải mái hồn nhiên làm Lăng Thanh Lam đang từ hội trường đi ra ngoài phải đứng lại.
“Là cô a, Hoàng y sĩ." Lăng Thanh Lam chậm rãi xoay người lại đối mặt với học trò cũ của mình, lộ ra một tia mỉm cười gượng gạo.
“Giáo sư, ngài có khỏe không? Ngài thoạt nhìn hình như không thoải mái lắm."
“Tôi không sao, Hoàng y sĩ." Lăng Thanh Lam đáp cho có lệ, thầm nghĩ mau tìm một nơi không người để gọi điện thoại.
“Giáo sư, gọi Mỹ Trân là được rồi, gọi Hoàng y sĩ nghe rất hời hợt đó." Hoàng Mỹ Trân giống như làm nũng oán giận.
“Nhưng quả thật cô đã là y sĩ hợp lệ a. Tôi còn chưa chúc mừng cô mà."
“Giáo sư nếu như muốn chúc mừng em, hẳn là phải mời em ăn a."
“Cái này…"
Thấy bộ dáng Lăng giáo sư hơi nhíu mày khó xử, Hoàng Mỹ Trân ha ha nở nụ cười. “Yên tâm đi, giáo sư, em sẽ không làm khó dễ ngài đâu, ai mà chẳng biết Lăng đại giáo sư nổi danh đỉnh đỉnh là hảo nam nhân lưu luyến gia đình, không thích dùng cơm bên ngoài chứ."
“Thật ngại quá." Lăng Thanh Lam cũng không phủ nhận, chỉ là cười cười xin lỗi.
“Không sao cả, em chỉ là nói giỡn với thầy thôi. Được rồi, giáo sư, ngày hôm nay từ khi thầy vừa vào đến em liền phát hiện sắc mặt ngài không tốt lắm, thầy khó chịu ở đâu sao?"
“… Không có, tôi không sao."
“Thầy có muốn về nhà nghỉ ngơi trước hay không a? Em nói giúp thầy một tiếng với người tổ chức là được."
“Không được, tôi đã đáp ứng dự họp rồi, làm sao có thể về trước được? Cô đừng lo lắng cho tôi, tôi nghỉ ngơi một chút thì ổn thôi."
“Thế nhưng —— “
“Quấy rối rồi."
Một giọng nam trầm thấp phút chốc cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người.
“Cường Cường!" Lăng Thanh Lam nhìn thấy con trai xuất hiện không khỏi vui mừng ra mặt.
Hoàng Mỹ Trân từng nghe nói Lăng giáo sư phi thường thương yêu con trai độc nhất của mình, hiện tại vừa nghe đến cái nhũ danh kia, lại nhìn đến kích động vui mừng khó xuất hiện trên mặt giáo sư, lập tức khẳng định được người thanh niên cao ngất, tuấn dật bất phàm này là cậu con làm kiến trúc sư có chút danh tiếng trong giới.
“Papa, con thấy các người hình như trò chuyện rất vui vẻ a. Ba không giới thiệu một chút cho con biết vị tiểu thư xinh đẹp này sao?" Lăng Cường cười cười mà nói.
Dù sao cũng là đứa con do mình một tay nuôi lớn, Lăng Thanh Lam thấy ánh mắt cậu con hoàn toàn không có bất luận tiếu ý gì, đã hiểu hắn kỳ thực phi thường bực bội, không khỏi bắt đầu hoảng hốt.
“Cường Cường, vị Hoàng y sĩ này là học trò cũ của papa. Chúng ta mới nói chuyện phiếm hai câu mà thôi, papa đang chuẩn bị đi." Lăng Thanh Lam liều mạng bày ra ánh mắt “Con không nên hiểu lầm" để giải thích cho con trai.
“Là như thế sao? Con còn đang suy nghĩ có thể hay không quấy rối các người ôn chuyện tình cảm đó."
“Ha hả, Lăng tiên sinh thực sự là ưa nói giỡn. Bất quá Lăng giáo sư quả thật là đối tượng thầm mến trước đây của tôi í, kỳ thực không chỉ một mình tôi đâu, nữ sinh cùng giáo viên nữ nào trong trường cũng thầm mến giáo sư hết. Giáo sư, ngài còn nhớ lễ tình nhân năm đó hay không, toàn bộ phòng nghỉ của giáo sư đều để đầy hoa và chocolate, còn khiến cho các nam giáo sư khác ghen tị nữa, hi."
Vậy sao? Làm sao tôi lại chưa từng nghe papa nói qua?" Lăng Cường cười đến càng thêm ôn nhu.
“Ba… Ba…" Lăng Thanh Lam nghe giọng điệu con mình chỉ biết là thôi xong rồi, nhất thời sợ đến nói không ra lời.
“Chúng ta đi thôi." Lăng Cường đột nhiên nắm tay ba mình, cười cười xin lỗi Hoàng Mỹ Trân, “Xin lỗi, Hoàng y sĩ, tôi và ba tôi có một số việc phải bàn bạc, đi trước một bước."
“Ác, hảo, vậy lần sau gặp lại. Giáo sư đi thong thả."
Lăng Thanh Lam còn chưa kịp trả lời đã bị thằng con mạnh bạo lôi kéo rời khỏi đó.
Tác giả :
Mê Dương