Nghĩa Nữ Của Thành Vương
Chương 25: “Ta chỉ muốn bảo vệ nàng.”
Triệu Doãn nghe xong cũng đăm chiêu suy nghĩ, cảm thấy chuyện này còn uẩn khúc phía sau nên hỏi:" Vậy nàng có nghĩ ra được vì sao chúng làm vậy không?"
Nhược Yên lắc đầu nói:" Ta không chắc lắm, đây cũng chỉ suy đoán cá nhân thôi. Chàng và hoàng đế tìm được thân tín của phụ thân ta mới biết được sự tồn tại của ta, vậy dựa vào đâu bọn chúng biết? Dù sao tin tức này cũng đã lộ ra ngoài."
Nhược Yên nở một nụ cười tự tin nói tiếp:" Nhưng ít nhất ta biết một điều bọn chúng không biết!"
Triệu Doãn đưa mắt nhìn nàng chờ đợi. Nàng cũng không vội giải đáp thắc mắc của hắn mà bước đến bên bàn tự rót cho mình chén nước, uống xong mới rót một chén mới đưa cho hắn rồi nói:" Đó là bọn chúng không biết được ta và Lục Yên Nhi là một người. Có thể bọn chúng đoán đệ tử của Diệp Trần sư thái là Lục Yên Nhi nên mơi bày ra một nước cờ hoàn hảo này. Nói không chừng bọn chúng từng tìm được dấu vết lúc ta rời núi, nên suy đoán ta biết được Lục Yên Nhi ở đâu và phái người truy bắt.
Đầu tiên chúng thả ra tin tức đã cứu được Lục Yên Nhi, vì ta cứ ở mãi trong Thành Vương Phủ thì chúng không ra tay được , phải tìm cách dụ ta ra ngoài. Chúng nghĩ ta có thể có quan hệ gì đó với Lục Yên Nhi thì chắc chắn sẽ tìm đến Lục Yên Nhi giả mạo.
Còn Lục Yên Nhi thật sự đang ẩn trốn, nếu biết được thân phận của mình đang bị người khác mạo nhận cũng sẽ tìm đến để tránh ta lọt vào tay bọn chúng. Và còn có thể bán cho chàng một cái nhân tình, một nước cờ lợi ba đường thì sao bọn chúng lại không làm chứ?"
Nghe nàng nói xong Triệu Doãn tổng kết:" Như vậy thì mục đích của chúng là chờ Lục Yên Nhi thật bước ra đối chất, thì mới dễ dàng lấy được món đồ chúng cần? Bởi vì bây giờ bọn chúng không tìm được người, không có mục tiêu để hành động?"
-“Đúng vậy ! Mấu chốt quan trọng là bây giờ chúng không tìm được người, ta chỉ cần yên phận ở trong phủ, làm một “tiểu-nha-đầu-có-thể-biết-tung-tích-của-Lục-Yên-Nhi" vẫn an toàn hơn làm Lục Yên Nhi nhiều!" Nhược Yên ranh mãnh nói.
Triệu Doãn hoàn toàn đồng ý với ý kiến này của nàng, vì nếu để nàng thật sự làm mồi nhử chịu nguy hiểm để tiếp cần bọn chúng thì hắn cũng không muốn. Nhưng cứ để yên thì bọn chúng cũng bất động như thế, thì không cách nào tra ra kẻ gây ra thảm án Lục gia.
Thấy mày Triệu Doãn cau lại, Nhược Yên đoán được hắn nghĩ gì nói:" Thật ra muốn tra chuyện này cũng không phải không có cách!"
-“Cách gì?" Hắn lập tức nhìn nàng hỏi.
-“Không phải trong phủ chàng có một người cũng được xem là người thân gần như và duy nhất của Lục Yên Nhi sao?" Nhược Yên nháy mắt nói.
-“Trần Thanh Ảnh?" Triệu Doãn chợt nhớ.
-“Đúng! Chàng có thể phái hắn đi tiếp cận Lục Yên Nhi giả mạo kia, với thân phận là vừa sư huynh, vừa là tỷ phu hụt của nàng, thì ta tin việc giám sát nàng ta không có gì khó. Nhưng có một việc ta muốn nhắc chàng!" Nhược Yên nói.
-“Nàng nói đi." Thấy Nhược Yên nghiêm túc nhìn mình hắn liền nói.
-“Trần Thanh Ảnh vốn cũng là bằng hữu của chàng, ta không hy vọng chàng và hắn có khúc mắc, cũng như đã nói dù sao hắn cũng là sư huynh của ta, cũng là người sẵn sàng vì mối thù của Lục gia mà bán mạng. Ta muốn chàng nói hết sự thật cho hắn rõ, để tránh kế ly gián từ kẻ thù. Chàng thấy sao?" Nhược Yên tỏ ra cân nhắc nói.
Triệu Doãn nhìn Nhược Yên lo lắng như vậy lập tức đáp:" Ta hiểu, ta cũng không có ý định giấu hắn chuyện gì, nàng đừng lo."
Nhược Yên lập tức thở phào gật đầu thì lại nghe Triệu Doãn hỏi:" Ở thế giới của nàng, nàng đã học những gì? Sao nàng có thể có những lập luận thấu đáo như thế?"
Nàng lập tức tỏ vẻ nghiêm trọng đáp:" Trong thế giới của ta, có một thứ cực kỳ lợi hại, chàng biết là gì không?"
-“Là gì?" Triệu Doãn tò mò hỏi ngay lập tức.
Nhược Yên mới dùng ánh mắt cao thâm trả lời:" Thứ quan trọng đó có tên là … sách!"
Triệu Doãn biết ngay nàng đang đùa giỡn mình lập tức nhào tới bẹo má nàng mắng:" Nha đầu lém lỉnh, cả ta cũng dám lừa! Không sợ ta nhéo sứt mặt nàng sao?"
Nhược Yên lập tức la lên xin tha thứ:" Ta sai rồi! Ta sai rồi! Chàng còn nhéo nữa mặt ta thành mặt trư mất, khi khôi phục võ công trở thành mỹ nhân trư sẽ hù chết người đó! Chàng cũng đói rồi phải không, chúng ta đi dùng bữa nhé! Ta cũng rất đói rồi." Nói xong lập tức nhảy xuống giường chạy ra khỏi phòng.
Nhìn theo bóng dáng nàng như một con mèo nhỏ chạy đi hắn chỉ biết cười lắc đầu rồi đứng lên theo sau nàng ra tiền thính.
Trên bàn cơm nàng ra sức lấy lòng hắn. Gắp đồ ăn vào chén hắn đầy ụ. Nhìn vẻ nịnh nọt của nàng làm hắn không thể giả vờ nghiêm mặt được. Chỉ còn cách chăm chú ăn hết thức ăn trong chén mình.
Ăn cơm xong vẫn theo thói quen đi dạo một vòng tiêu thực, về đến Thanh Thủy Hiên nàng mới nói với hắn:" Chàng về ngủ sớm đi, độc trong người mới khỏi mà ngày mai đã phải vào cung, vẫn nên bảo trọng thân thể."
Hắn vẫn không nói gì mà đưa kiện trung y sạch cho nàng, nàng cầm lấy bước vào dục phòng tắm rửa.
Khi tắm xong bước ra ngoài vẫn thấy hắn còn ở phòng mình, trên người đã thay trung y trắng, thì lập tức thẹn quá hóa giận:"Sao chàng không về phòng mình ngủ? Ta đâu còn lạ giường nữa. Chàng có biết cái gì là nam nữ khác biệt hay không? Ta đã nói ta mười sáu tuổi! Mười sáu tuổi đó, chàng cứ ngủ trong phòng ta như thế sau này ta giải thích với mọi người như thế nào?"
Triệu Doãn lập tức chưng ra bộ mặt vô tội hỏi:" Vậy nếu qua phòng ta ngủ thì sao? Hôm qua chẳng phải nàng cũng ngủ phòng ta sao? Ta đâu thấy có chuyện gì?“
Nhược Yên nghe hắn cưỡng từ đoạt lý mà tức nghẹn họng giải thích:" Hôm qua chàng bị thương, ta lo cho chàng nên mới ngủ bên cạnh, nhưng ta đâu có bị thương, đâu cần ai canh chừng chứ!"
Trên gương mặt Triệu Doãn lập tức bày ra bộ dạng đứng đắn nói:"Trêu nàng chút thôi, thật ra ta chỉ muốn bảo vệ nàng. Nhược Nhi nghĩ xem bây giờ bọn chúng đã cho người thâm nhập vào phủ tìm cơ hội bắt nàng. Nếu có ta bên cạnh nàng sẽ an toàn hơn, không phải sao?"
Nghe hắn nói xong Nhược Yên bừng tỉnh, thì ra hắn chỉ muốn bảo vệ nàng. Do lòng nàng có quỷ nên cứ suy nghĩ lung tung. Nghĩ vậy nên nàng không nói gì nữa. Bò vào phía trong kéo chăn nằm ngủ.
Hắn thổi đèn xong leo lên nằm cạnh nàng. Trong bóng đêm khóe miệng hắn cong lên một nụ cười đắc ý.
Nhược Yên lắc đầu nói:" Ta không chắc lắm, đây cũng chỉ suy đoán cá nhân thôi. Chàng và hoàng đế tìm được thân tín của phụ thân ta mới biết được sự tồn tại của ta, vậy dựa vào đâu bọn chúng biết? Dù sao tin tức này cũng đã lộ ra ngoài."
Nhược Yên nở một nụ cười tự tin nói tiếp:" Nhưng ít nhất ta biết một điều bọn chúng không biết!"
Triệu Doãn đưa mắt nhìn nàng chờ đợi. Nàng cũng không vội giải đáp thắc mắc của hắn mà bước đến bên bàn tự rót cho mình chén nước, uống xong mới rót một chén mới đưa cho hắn rồi nói:" Đó là bọn chúng không biết được ta và Lục Yên Nhi là một người. Có thể bọn chúng đoán đệ tử của Diệp Trần sư thái là Lục Yên Nhi nên mơi bày ra một nước cờ hoàn hảo này. Nói không chừng bọn chúng từng tìm được dấu vết lúc ta rời núi, nên suy đoán ta biết được Lục Yên Nhi ở đâu và phái người truy bắt.
Đầu tiên chúng thả ra tin tức đã cứu được Lục Yên Nhi, vì ta cứ ở mãi trong Thành Vương Phủ thì chúng không ra tay được , phải tìm cách dụ ta ra ngoài. Chúng nghĩ ta có thể có quan hệ gì đó với Lục Yên Nhi thì chắc chắn sẽ tìm đến Lục Yên Nhi giả mạo.
Còn Lục Yên Nhi thật sự đang ẩn trốn, nếu biết được thân phận của mình đang bị người khác mạo nhận cũng sẽ tìm đến để tránh ta lọt vào tay bọn chúng. Và còn có thể bán cho chàng một cái nhân tình, một nước cờ lợi ba đường thì sao bọn chúng lại không làm chứ?"
Nghe nàng nói xong Triệu Doãn tổng kết:" Như vậy thì mục đích của chúng là chờ Lục Yên Nhi thật bước ra đối chất, thì mới dễ dàng lấy được món đồ chúng cần? Bởi vì bây giờ bọn chúng không tìm được người, không có mục tiêu để hành động?"
-“Đúng vậy ! Mấu chốt quan trọng là bây giờ chúng không tìm được người, ta chỉ cần yên phận ở trong phủ, làm một “tiểu-nha-đầu-có-thể-biết-tung-tích-của-Lục-Yên-Nhi" vẫn an toàn hơn làm Lục Yên Nhi nhiều!" Nhược Yên ranh mãnh nói.
Triệu Doãn hoàn toàn đồng ý với ý kiến này của nàng, vì nếu để nàng thật sự làm mồi nhử chịu nguy hiểm để tiếp cần bọn chúng thì hắn cũng không muốn. Nhưng cứ để yên thì bọn chúng cũng bất động như thế, thì không cách nào tra ra kẻ gây ra thảm án Lục gia.
Thấy mày Triệu Doãn cau lại, Nhược Yên đoán được hắn nghĩ gì nói:" Thật ra muốn tra chuyện này cũng không phải không có cách!"
-“Cách gì?" Hắn lập tức nhìn nàng hỏi.
-“Không phải trong phủ chàng có một người cũng được xem là người thân gần như và duy nhất của Lục Yên Nhi sao?" Nhược Yên nháy mắt nói.
-“Trần Thanh Ảnh?" Triệu Doãn chợt nhớ.
-“Đúng! Chàng có thể phái hắn đi tiếp cận Lục Yên Nhi giả mạo kia, với thân phận là vừa sư huynh, vừa là tỷ phu hụt của nàng, thì ta tin việc giám sát nàng ta không có gì khó. Nhưng có một việc ta muốn nhắc chàng!" Nhược Yên nói.
-“Nàng nói đi." Thấy Nhược Yên nghiêm túc nhìn mình hắn liền nói.
-“Trần Thanh Ảnh vốn cũng là bằng hữu của chàng, ta không hy vọng chàng và hắn có khúc mắc, cũng như đã nói dù sao hắn cũng là sư huynh của ta, cũng là người sẵn sàng vì mối thù của Lục gia mà bán mạng. Ta muốn chàng nói hết sự thật cho hắn rõ, để tránh kế ly gián từ kẻ thù. Chàng thấy sao?" Nhược Yên tỏ ra cân nhắc nói.
Triệu Doãn nhìn Nhược Yên lo lắng như vậy lập tức đáp:" Ta hiểu, ta cũng không có ý định giấu hắn chuyện gì, nàng đừng lo."
Nhược Yên lập tức thở phào gật đầu thì lại nghe Triệu Doãn hỏi:" Ở thế giới của nàng, nàng đã học những gì? Sao nàng có thể có những lập luận thấu đáo như thế?"
Nàng lập tức tỏ vẻ nghiêm trọng đáp:" Trong thế giới của ta, có một thứ cực kỳ lợi hại, chàng biết là gì không?"
-“Là gì?" Triệu Doãn tò mò hỏi ngay lập tức.
Nhược Yên mới dùng ánh mắt cao thâm trả lời:" Thứ quan trọng đó có tên là … sách!"
Triệu Doãn biết ngay nàng đang đùa giỡn mình lập tức nhào tới bẹo má nàng mắng:" Nha đầu lém lỉnh, cả ta cũng dám lừa! Không sợ ta nhéo sứt mặt nàng sao?"
Nhược Yên lập tức la lên xin tha thứ:" Ta sai rồi! Ta sai rồi! Chàng còn nhéo nữa mặt ta thành mặt trư mất, khi khôi phục võ công trở thành mỹ nhân trư sẽ hù chết người đó! Chàng cũng đói rồi phải không, chúng ta đi dùng bữa nhé! Ta cũng rất đói rồi." Nói xong lập tức nhảy xuống giường chạy ra khỏi phòng.
Nhìn theo bóng dáng nàng như một con mèo nhỏ chạy đi hắn chỉ biết cười lắc đầu rồi đứng lên theo sau nàng ra tiền thính.
Trên bàn cơm nàng ra sức lấy lòng hắn. Gắp đồ ăn vào chén hắn đầy ụ. Nhìn vẻ nịnh nọt của nàng làm hắn không thể giả vờ nghiêm mặt được. Chỉ còn cách chăm chú ăn hết thức ăn trong chén mình.
Ăn cơm xong vẫn theo thói quen đi dạo một vòng tiêu thực, về đến Thanh Thủy Hiên nàng mới nói với hắn:" Chàng về ngủ sớm đi, độc trong người mới khỏi mà ngày mai đã phải vào cung, vẫn nên bảo trọng thân thể."
Hắn vẫn không nói gì mà đưa kiện trung y sạch cho nàng, nàng cầm lấy bước vào dục phòng tắm rửa.
Khi tắm xong bước ra ngoài vẫn thấy hắn còn ở phòng mình, trên người đã thay trung y trắng, thì lập tức thẹn quá hóa giận:"Sao chàng không về phòng mình ngủ? Ta đâu còn lạ giường nữa. Chàng có biết cái gì là nam nữ khác biệt hay không? Ta đã nói ta mười sáu tuổi! Mười sáu tuổi đó, chàng cứ ngủ trong phòng ta như thế sau này ta giải thích với mọi người như thế nào?"
Triệu Doãn lập tức chưng ra bộ mặt vô tội hỏi:" Vậy nếu qua phòng ta ngủ thì sao? Hôm qua chẳng phải nàng cũng ngủ phòng ta sao? Ta đâu thấy có chuyện gì?“
Nhược Yên nghe hắn cưỡng từ đoạt lý mà tức nghẹn họng giải thích:" Hôm qua chàng bị thương, ta lo cho chàng nên mới ngủ bên cạnh, nhưng ta đâu có bị thương, đâu cần ai canh chừng chứ!"
Trên gương mặt Triệu Doãn lập tức bày ra bộ dạng đứng đắn nói:"Trêu nàng chút thôi, thật ra ta chỉ muốn bảo vệ nàng. Nhược Nhi nghĩ xem bây giờ bọn chúng đã cho người thâm nhập vào phủ tìm cơ hội bắt nàng. Nếu có ta bên cạnh nàng sẽ an toàn hơn, không phải sao?"
Nghe hắn nói xong Nhược Yên bừng tỉnh, thì ra hắn chỉ muốn bảo vệ nàng. Do lòng nàng có quỷ nên cứ suy nghĩ lung tung. Nghĩ vậy nên nàng không nói gì nữa. Bò vào phía trong kéo chăn nằm ngủ.
Hắn thổi đèn xong leo lên nằm cạnh nàng. Trong bóng đêm khóe miệng hắn cong lên một nụ cười đắc ý.
Tác giả :
Mạc Hi