Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)
Chương 41: Sản phẩm giả mạo
Trần Lâm tuy rằng tính tình nóng nảy, thế nhưng cũng không phải là người thích dây dưa như Lý Dật nói. Sau khi được câu trả lời thuyết phục của Lý Dật, nàng trực tiếp lái xe rời đi, trước khi đi nói cho Lý Dật trước ngày mai sẽ mang linh kiện đưa tới.
Nhìn theo Trần Lâm rời đi, Lý Dật lên lầu về tới trong nhà.
Bởi còn chưa tới mười hai giờ, Hạ Vũ Đình còn chưa tan tầm, trong nhà cũng không có người.
Lý Dật đầu tiên là đi tới phòng ngủ cởi bộ tây trang hàng hiệu cùng bộ quần áo trong do Gia Cát Minh Nguyệt mua cho hắn, thay một chiếc quần sọt rộng thùng thình, đi tới phòng khách, bắt đầu một ngày huấn luyện mới.
Hai tiếng đồng hồ sau, Lý Dật đầy người mồ hôi, cả người phảng phất như bị nước mưa, toàn thân đều ướt đẫm.
Dùng khăn lau mồ hôi trên đầu, Lý Dật nhiều ít có chút bất đắc dĩ, mặc dù một tháng qua hắn rất khắc khổ huấn luyện, thế nhưng thân thể tốt cũng không phải chỉ một ngày đêm là có thể luyện ra. Hắn hiện tại, các hạng cơ năng của thân thể miễn cưỡng có thể đạt được ba thành của kiếp trước, hơn nữa hắn phát hiện, tháng đầu tiên trôi qua, biên độ tăng cường của thân thể càng ngày càng nhỏ.
Nhưng mà, mặc dù thân thể hiện tại của Lý Dật chỉ là khôi phục ba thành, thế nhưng bằng vào kỹ xảo cách đấu được tích lũy từ kiếp trước, chỉ cần không phải đụng tới loại cao thủ như Trịnh Thiết Quân, sẽ không gặp nguy hiểm.
Chỉ là Lý Dật không có chút nào dám thả chậm tiến độ, hiện tại làm thủ hạ của Trịnh Thiết Quân, biểu hiện ra hình dạng như sóng êm gió lặng, thế nhưng Lý Dật hiểu rõ, Ngô Vũ và Tiêu Cường tuyệt đối sẽ không chịu từ bỏ ý đồ!
Khi mười hai giờ mười phút, Hạ Vũ Đình về tới trong nhà, chỉ là trên mặt thiếu đi vẻ tươi cười trong dĩ vãng.
Lý Dật cho rằng Hạ Vũ Đình bởi vì đêm qua hắn không về mà tức giận, vì vậy chủ động giải thích nói: “Vũ Đình, đêm qua anh có việc tăng ca, cho nên bây giờ mới về."
“Nga." Hạ Vũ Đình nghe Lý Dật vừa nói như thế, miễn cưỡng bày ra một dáng tươi cười xấu xí, nói: “Làm ca đêm nhất định là mệt chết đi, em đi làm cơm, anh ăn cơm xong hảo hảo ngủ một giấc."
“Ưm." Lý Dật gật đầu, đồng thời nhạy cảm phát hiện Hạ Vũ Đình tựa hồ như có tâm sự.
Trầm ngâm một chút, Lý Dật vẫn hỏi: “Vũ Đình, có phải em có phiền phức gì hay không?"
Nghe Lý Dật vừa hỏi như thế, sắc mặt Hạ Vũ Đình đầu tiên hơi đổi, sau đó cúi đầu giọng nói có chút thất lạc, nói: “Hai ngày trước em đi mua cho các ông bà ở phúc lợi viện một số ấm đun nước, kết quả những chiếc ấm đun nước này đều là đồ giả mạo, lúc mua thì không thấy có vấn đề, sau khi chia đều vào tay các ông bà, vấn đề liền xuất hiện, nhiều ấm đều không dùng được, có ấm thậm chí không thể đun nóng…"
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của Hạ Vũ Đình mang theo tiếng khóc nức nở.
“Vì sao không đi tìm cửa hàng kia bắt hắn đổi?" Lý Dật đi tới bên người Hạ Vũ Đình, vỗ nhè nhẹ vai nàng, nhẹ giọng hỏi.
“Ông chủ cửa hàng kia là một tên vô lại…." Hạ Vũ Đình tức giận đem sự tình trải qua nói cho Lý Dật.
Nghe xong Hạ Vũ Đình kể lại, Lý Dật không khỏi có chút căm tức!
Căn cứ theo lời của Hạ Vũ Đình, ngày hôm qua nàng đi mua ấm đun nước, ôm nguyên tắc tiết kiệm tiền, Hạ Vũ Đình hầu như đi hết một lần ở các cửa hàng bán đồ điện tử của Thượng Hải, cuối cùng quyết định mua ấm đun nước tại một cửa hàng tên là Hạ Nhật Lương.
Bởi vì ông chủ cửa hàng này cho Hạ Vũ Đình một cái giá rất thấp, cái giá cũng chưa bằng được phân nửa so với toàn bộ giá sản phẩm hiện giờ ngoài thị trường Thượng Hải.
Trước khi mua, Hạ Vũ Đình được ông chủ hướng dẫn, cũng thử qua vài chiếc, phát hiện chất lượng không có vấn đề, cũng giống như ở những cửa hàng khác, cho nên ở ngay trong điếm mua khoảng gần một trăm chiếc.
Kết quả, chờ khi Hạ Vũ Đình trở lại phúc lợi viện, đem ấm đun nước phát ra hết, ngoại trừ một số ít vài người, tất cả mọi người đều nói ấm đun nước có chuyện. Hạ Vũ Đình kiểm tra từng chiếc, kiểm tra xong kết quả đúng như lời các ông bà nói, hầu như mỗi chiếc nhiều ít đều có chút vấn đề.
Vì vậy, sáng hôm nay Hạ Vũ Đình lại chạy đến cửa hàng kia tìm ông chủ lý luận, kết quả khẩu khí của ông chủ cửa hàng thập phần mạnh mẽ, nói là ấm đun nước sau khi mua thì không liên quan gì tới chuyện của hắn.
Hạ Vũ Đình hổn hển nói muốn tìm cục công thương, kết quả ông chủ cửa hàng nói ông ta quen biết người của cục công thương, bảo Hạ Vũ Đình cứ thoải mái mà đi tìm. Lúc đầu Hạ Vũ Đình còn không tin, khi thật sự đi tìm cục công thương, mới phát hiện lời của ông chủ cửa hàng đúng là thật.
Từ nhỏ đến lớn, Hạ Vũ Đình lớn lên trong phúc lợi viện, đáy lòng thiện lương, làm gì từng trải qua loại chuyện này?
Trong lòng tuy rằng tức giận, ủy khuất, thế nhưng Hạ Vũ Đình cũng không có khóc, mà là cắn chặt môi, không cho nước mắt chảy xuống.
Nhìn dáng dấp thương tâm của Hạ Vũ Đình, trong lòng Lý Dật chợt đau xót, sau đó mỉm cười nói: “Không có việc gì, Vũ Đình, chiều nay anh đi cùng em tới đó."
“Chúng ta đi được sao?" Hạ Vũ Đình có chút lo lắng, song song cũng có chút tự trách.
“Được." Lý Dật cũng không nói ba hoa chích chòe thêm cái gì, chỉ nói chữ “được", thanh âm không lớn, thế nhưng giọng nói kiên định.
Ăn cơm trưa xong, Lý Dật theo Hạ Vũ Đình đi tới cửa hàng Hạ Nhật Lương.
Cửa hàng này cũng không nằm tại đoạn đường phồn hoa, mà nằm tại Bảo Sơn khu, mặt tiền cửa hàng không lớn, ấm đun nước bên trong bài biện cũng không nhiều lắm.
Bởi vì ngay giữa buổi trưa, khí trời rất nóng, trong cửa hàng hầu như không có khách, bốn người đàn ông đang ngồi trong tiệm đánh bài.
Thấy Hạ Vũ Đình mang theo Lý Dật đẩy cửa đi vào, một tên mập ngồi giữa nhíu mày, nhổ tàn thuốc trong miệng, đứng lên tức giận nói: “Tôi nói cô lại đến làm gì? Tôi không phải đã nói rồi sao? Ấm đun nước đã bán cho cô, có vấn đề thì đó là chuyện của cô!"
“Ấm đun nước mới mua về hôm qua, lại xuất hiện vấn đề, theo đạo lý hẳn là nên do tiệm các người đổi lại cái khác có đúng không?" Không đợi Hạ Vũ Đình mở miệng, Lý Dật liền tiến lên trước một bước, nói: “Hơn nữa, nàng ở chỗ ông mua gần một trăm chiếc, hơn chín phần đều có vấn đề, ông làm sao giải thích?"
“Lão tử làm sao giải thích mắc mớ gì tới mày? Mày là ai vậy? Dựa vào cái gì chất vấn lão tử?" Tên mập ném bộ bài tú lơ khơ trong tay, tàn bạo trừng mắt Lý Dật.
Thấy hình dạng của tên mập, ba thanh niên khác cũng từ chỗ ngồi lập tức bật dậy, dáng dấp như hung thần.
Hạ Vũ Đình thấy tình cảnh đó, biết bốn tên mập có khả năng sẽ động thủ, vì vậy lôi kéo cánh tay hắn, nói: “Lý Dật, chúng ta không cần chấp nhặt với bọn họ, chúng ta đi tìm cảnh sát."
Hiển nhiên, Hạ Vũ Đình cũng không muốn nhìn thấy Lý Dật và mấy người kia khởi lên xung đột, tại nàng xem ra, một ngày nổi lên xung đột, Lý Dật thụ thương là tránh không được.
Thanh âm của Hạ Vũ Đình tuy nhỏ, thế nhưng bị tên mập nghe được rõ ràng, chỉ thấy hắn chẳng đáng phun ra một ngụm nước bọt nói: “Hắc! Buổi sáng tìm cục công thương vô dụng, buổi chiều lại muốn đi tìm cảnh sát? Đi thôi, cứ đi, lão tử mở cửa chờ cô, tôi xem cô có thể tìm ai tới!"
“Ha ha, thực sự là cười chết người đi được, phó cục trưởng Bảo Sơn khu trước đó không lâu mới đi với Bàn ca chơi gái, bọn họ đi tìm cảnh sát hữu dụng sao?" Nghe tên mập vừa nói như thế, bên cạnh có tên thanh niên mặc áo bông nhất thời cười ha ha lên.
Hai tên khác cũng dùng khuôn mặt hài hước nhìn Lý Dật cùng Hạ Vũ Đình, diễn cảm phảng phất như đang nhìn khỉ làm trò ở trong vườn bách thú.
“Cô ả ngu ngốc, ta nói cho mà biết, cô muốn mua sản phẩm chất lượng cao, lại không muốn xuất tiền, trên đời nào có chuyện tốt như vậy?" Tuy rằng tên mập không sợ Lý Dật cùng Hạ Vũ Đình đi tìm cảnh sát nhưng nhiều ít cũng sẽ gặp một chút phiền toái, vì thế lại nói: “Mặc dù sản phẩm của tôi là hàng kém chất lượng, nhưng số tiền của cô vừa vặn đủ mua nó."
“Đúng là hơn chín mươi chiếc ấm đun nước vừa vặn số tiền này, cô còn muốn sản phẩm chất lượng hơn sao? Đừng nằm mơ giữa ban ngày!"
“Béo ca, em nhìn cô nàng này không sai, nếu như nàng chịu cùng anh. Anh cho nàng đổi vài sản phẩm có chất lượng cũng không thiệt thòi ah!"
….
Nghe được bốn tên mập nói lời khiêu khích, Hạ Vũ Đình vẻ mặt trắng nhợt, mà trong khi đó Lý Dật chậm rãi nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bốn người: “Nói đủ chưa?"
Lý Dật bỗng nhiên mở miệng làm cho bốn tên mập nhất thời nhao nhao lên.
Phát hiện ra ánh mắt lạnh lùng như tảng băng của Lý Dật, bốn tên mập cũng có chút không được tự nhiên. Chỉ là bốn tên này hoành hành làm ác tại Bảo Sơn khu quen rồi, như thế nào lại đem Lý Dật đặt ở trong mắt?
“Như thế nào, tiểu tử? Mày có phải đang ngứa xương cốt hay không, muốn để các đại gia cho mày một trận nhừ xương sao?" Tên mập cười lạnh một tiếng ra hiệu. Thủ thế vừa ra, ba tên khác sôi nổi phun khói thuốc trong miệng, cười lạnh đi tới phía Lý Dật.
“Lý Dật, chúng ta đi thôi, loại ác nhân như vậy chúng ta không cần phải trêu vào." Hạ Vũ Đình sắc mặt trắng nhợt muốn kéo Lý Dật đi, nhưng lại phát hiện đứng ở đó sừng sững như một ngọn tiểu sơn, căn bản bất di bất dịch.
“Vũ Đình, em đứng sau lưng anh đi!" Lý Dật quay sang nhìn Vũ Đình nói một câu.
Dứt lời, Lý Dật không đợi cho Hạ Vũ Đình mở miệng, trực tiếp phóng thẳng đến phía bốn tên mập.
Xen theo một trận phong thanh, Lý Dật phóng tới giống như hắc báo săn mồi, bóng dáng chợt lóe lên. Ngay sau đó người đã tới phía trước mặt tên thanh niên mặc quần áo hoa hoét.
“Phanh!"
Quyền đầu của Lý Dật không lưu tình chút nào thân mật đấm trúng miệng tên thanh niên kia, phát ra một âm hưởng trầm muộn.
Tên thanh niên mặc quần áo hoa bị một quyền này đấm văng hai chiếc răng cửa, kèm theo máu loãng nhất thời rớt xuống đất. Chỉ thấy hắn dùng tay che miệng, biểu tình trên khuôn mặt vô cùng thống khổ.
Ba tên kia tựa hồ thật không ngờ Lý Dật chẳng những dám hạ thủ, hơn nữa còn xuất chiêu ác độc như vậy, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.
Nhưng mà Lý Dật lại không chịu khách khí chút nào….Một cái lắc mình, lại đến trước người một tên khác, túm cổ áo của hắn dùng sức quăng ngược ra. Giống như ném một đống rác rưởi bình thường, quẳng vào đống sản phẩm ấm đun nước bài biện ở trong cửa hàng!
“Xoảng!"
Người nọ thân thể nện vào trong đống sản phẩm kém chất lượng, ngã lộn nhào không gượng dậy nổi, mà một tên còn lại thì đang ôm đầu, nơi cửa miệng mơ hồ phát ra chuỗi âm thanh rên rỉ không rõ.
Lúc này đây, tên mập cùng một gã thanh niên khác phi thường hoảng sợ!
Chỉ thấy tên mập dùng tốc độ cực nhanh móc điện thoại di động ra bấm số, lắp bắp nói: “Lưu…Lưu ca, có người tới đập phá cửa hàng của tôi, anh mau dẫn người tới hỗ trợ đi!"
Cúp điện thoại, mắt nhìn theo Lý Dật đang muốn đi tới phía mình, tên mập bị hù dọa đến nỗi hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi phệt xuống dưới ghế, chỉ vào Lý Dật hoảng sợ nói: “Mày…Con mẹ nó, mày thử động vào lão tử xem! Cảnh sát sẽ đến ngay lập tức thôi."
Lời của tên mập không làm cho Lý Dật dừng cước bộ, hắn tiếp tục đi qua, mỗi bước chân cất lên, thân hình của tên mập cũng đều không tự khống chế được mà run rẩy, giữa hai chân chảy ra một thứ chất lỏng màu vàng nhợt.
Lý Dật mau chóng đi tới bên người tên mập, vươn tay ra túm cổ áo, giống như xách một con gà đem tên mập nhấc lên, lạnh lùng nói: “Có đổi ấm đun nước hay không?"
“Đổi…đổi…toàn bộ!" Tên mập sắc mặt tái nhợt, đồng tử trong con ngươi giãn nở cực đại, sợ Lý Dật sẽ hạ độc thủ với mình.
Mà đúng lúc này, ở bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, theo sau đó vài tên nam nhân mặc quan phục cảnh sát, kèm theo mùi rượu toàn thân đi tới trước cửa.
Tên cảnh sát đầu lĩnh bụng phình trướng giống như một bà đẻ, lúc này trông thấy Lý Dật đang túm cổ áo tên mập, nhất thời hét lớn một tiếng: “Tiểu tử, buông hắn ra!"
Nhìn theo Trần Lâm rời đi, Lý Dật lên lầu về tới trong nhà.
Bởi còn chưa tới mười hai giờ, Hạ Vũ Đình còn chưa tan tầm, trong nhà cũng không có người.
Lý Dật đầu tiên là đi tới phòng ngủ cởi bộ tây trang hàng hiệu cùng bộ quần áo trong do Gia Cát Minh Nguyệt mua cho hắn, thay một chiếc quần sọt rộng thùng thình, đi tới phòng khách, bắt đầu một ngày huấn luyện mới.
Hai tiếng đồng hồ sau, Lý Dật đầy người mồ hôi, cả người phảng phất như bị nước mưa, toàn thân đều ướt đẫm.
Dùng khăn lau mồ hôi trên đầu, Lý Dật nhiều ít có chút bất đắc dĩ, mặc dù một tháng qua hắn rất khắc khổ huấn luyện, thế nhưng thân thể tốt cũng không phải chỉ một ngày đêm là có thể luyện ra. Hắn hiện tại, các hạng cơ năng của thân thể miễn cưỡng có thể đạt được ba thành của kiếp trước, hơn nữa hắn phát hiện, tháng đầu tiên trôi qua, biên độ tăng cường của thân thể càng ngày càng nhỏ.
Nhưng mà, mặc dù thân thể hiện tại của Lý Dật chỉ là khôi phục ba thành, thế nhưng bằng vào kỹ xảo cách đấu được tích lũy từ kiếp trước, chỉ cần không phải đụng tới loại cao thủ như Trịnh Thiết Quân, sẽ không gặp nguy hiểm.
Chỉ là Lý Dật không có chút nào dám thả chậm tiến độ, hiện tại làm thủ hạ của Trịnh Thiết Quân, biểu hiện ra hình dạng như sóng êm gió lặng, thế nhưng Lý Dật hiểu rõ, Ngô Vũ và Tiêu Cường tuyệt đối sẽ không chịu từ bỏ ý đồ!
Khi mười hai giờ mười phút, Hạ Vũ Đình về tới trong nhà, chỉ là trên mặt thiếu đi vẻ tươi cười trong dĩ vãng.
Lý Dật cho rằng Hạ Vũ Đình bởi vì đêm qua hắn không về mà tức giận, vì vậy chủ động giải thích nói: “Vũ Đình, đêm qua anh có việc tăng ca, cho nên bây giờ mới về."
“Nga." Hạ Vũ Đình nghe Lý Dật vừa nói như thế, miễn cưỡng bày ra một dáng tươi cười xấu xí, nói: “Làm ca đêm nhất định là mệt chết đi, em đi làm cơm, anh ăn cơm xong hảo hảo ngủ một giấc."
“Ưm." Lý Dật gật đầu, đồng thời nhạy cảm phát hiện Hạ Vũ Đình tựa hồ như có tâm sự.
Trầm ngâm một chút, Lý Dật vẫn hỏi: “Vũ Đình, có phải em có phiền phức gì hay không?"
Nghe Lý Dật vừa hỏi như thế, sắc mặt Hạ Vũ Đình đầu tiên hơi đổi, sau đó cúi đầu giọng nói có chút thất lạc, nói: “Hai ngày trước em đi mua cho các ông bà ở phúc lợi viện một số ấm đun nước, kết quả những chiếc ấm đun nước này đều là đồ giả mạo, lúc mua thì không thấy có vấn đề, sau khi chia đều vào tay các ông bà, vấn đề liền xuất hiện, nhiều ấm đều không dùng được, có ấm thậm chí không thể đun nóng…"
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của Hạ Vũ Đình mang theo tiếng khóc nức nở.
“Vì sao không đi tìm cửa hàng kia bắt hắn đổi?" Lý Dật đi tới bên người Hạ Vũ Đình, vỗ nhè nhẹ vai nàng, nhẹ giọng hỏi.
“Ông chủ cửa hàng kia là một tên vô lại…." Hạ Vũ Đình tức giận đem sự tình trải qua nói cho Lý Dật.
Nghe xong Hạ Vũ Đình kể lại, Lý Dật không khỏi có chút căm tức!
Căn cứ theo lời của Hạ Vũ Đình, ngày hôm qua nàng đi mua ấm đun nước, ôm nguyên tắc tiết kiệm tiền, Hạ Vũ Đình hầu như đi hết một lần ở các cửa hàng bán đồ điện tử của Thượng Hải, cuối cùng quyết định mua ấm đun nước tại một cửa hàng tên là Hạ Nhật Lương.
Bởi vì ông chủ cửa hàng này cho Hạ Vũ Đình một cái giá rất thấp, cái giá cũng chưa bằng được phân nửa so với toàn bộ giá sản phẩm hiện giờ ngoài thị trường Thượng Hải.
Trước khi mua, Hạ Vũ Đình được ông chủ hướng dẫn, cũng thử qua vài chiếc, phát hiện chất lượng không có vấn đề, cũng giống như ở những cửa hàng khác, cho nên ở ngay trong điếm mua khoảng gần một trăm chiếc.
Kết quả, chờ khi Hạ Vũ Đình trở lại phúc lợi viện, đem ấm đun nước phát ra hết, ngoại trừ một số ít vài người, tất cả mọi người đều nói ấm đun nước có chuyện. Hạ Vũ Đình kiểm tra từng chiếc, kiểm tra xong kết quả đúng như lời các ông bà nói, hầu như mỗi chiếc nhiều ít đều có chút vấn đề.
Vì vậy, sáng hôm nay Hạ Vũ Đình lại chạy đến cửa hàng kia tìm ông chủ lý luận, kết quả khẩu khí của ông chủ cửa hàng thập phần mạnh mẽ, nói là ấm đun nước sau khi mua thì không liên quan gì tới chuyện của hắn.
Hạ Vũ Đình hổn hển nói muốn tìm cục công thương, kết quả ông chủ cửa hàng nói ông ta quen biết người của cục công thương, bảo Hạ Vũ Đình cứ thoải mái mà đi tìm. Lúc đầu Hạ Vũ Đình còn không tin, khi thật sự đi tìm cục công thương, mới phát hiện lời của ông chủ cửa hàng đúng là thật.
Từ nhỏ đến lớn, Hạ Vũ Đình lớn lên trong phúc lợi viện, đáy lòng thiện lương, làm gì từng trải qua loại chuyện này?
Trong lòng tuy rằng tức giận, ủy khuất, thế nhưng Hạ Vũ Đình cũng không có khóc, mà là cắn chặt môi, không cho nước mắt chảy xuống.
Nhìn dáng dấp thương tâm của Hạ Vũ Đình, trong lòng Lý Dật chợt đau xót, sau đó mỉm cười nói: “Không có việc gì, Vũ Đình, chiều nay anh đi cùng em tới đó."
“Chúng ta đi được sao?" Hạ Vũ Đình có chút lo lắng, song song cũng có chút tự trách.
“Được." Lý Dật cũng không nói ba hoa chích chòe thêm cái gì, chỉ nói chữ “được", thanh âm không lớn, thế nhưng giọng nói kiên định.
Ăn cơm trưa xong, Lý Dật theo Hạ Vũ Đình đi tới cửa hàng Hạ Nhật Lương.
Cửa hàng này cũng không nằm tại đoạn đường phồn hoa, mà nằm tại Bảo Sơn khu, mặt tiền cửa hàng không lớn, ấm đun nước bên trong bài biện cũng không nhiều lắm.
Bởi vì ngay giữa buổi trưa, khí trời rất nóng, trong cửa hàng hầu như không có khách, bốn người đàn ông đang ngồi trong tiệm đánh bài.
Thấy Hạ Vũ Đình mang theo Lý Dật đẩy cửa đi vào, một tên mập ngồi giữa nhíu mày, nhổ tàn thuốc trong miệng, đứng lên tức giận nói: “Tôi nói cô lại đến làm gì? Tôi không phải đã nói rồi sao? Ấm đun nước đã bán cho cô, có vấn đề thì đó là chuyện của cô!"
“Ấm đun nước mới mua về hôm qua, lại xuất hiện vấn đề, theo đạo lý hẳn là nên do tiệm các người đổi lại cái khác có đúng không?" Không đợi Hạ Vũ Đình mở miệng, Lý Dật liền tiến lên trước một bước, nói: “Hơn nữa, nàng ở chỗ ông mua gần một trăm chiếc, hơn chín phần đều có vấn đề, ông làm sao giải thích?"
“Lão tử làm sao giải thích mắc mớ gì tới mày? Mày là ai vậy? Dựa vào cái gì chất vấn lão tử?" Tên mập ném bộ bài tú lơ khơ trong tay, tàn bạo trừng mắt Lý Dật.
Thấy hình dạng của tên mập, ba thanh niên khác cũng từ chỗ ngồi lập tức bật dậy, dáng dấp như hung thần.
Hạ Vũ Đình thấy tình cảnh đó, biết bốn tên mập có khả năng sẽ động thủ, vì vậy lôi kéo cánh tay hắn, nói: “Lý Dật, chúng ta không cần chấp nhặt với bọn họ, chúng ta đi tìm cảnh sát."
Hiển nhiên, Hạ Vũ Đình cũng không muốn nhìn thấy Lý Dật và mấy người kia khởi lên xung đột, tại nàng xem ra, một ngày nổi lên xung đột, Lý Dật thụ thương là tránh không được.
Thanh âm của Hạ Vũ Đình tuy nhỏ, thế nhưng bị tên mập nghe được rõ ràng, chỉ thấy hắn chẳng đáng phun ra một ngụm nước bọt nói: “Hắc! Buổi sáng tìm cục công thương vô dụng, buổi chiều lại muốn đi tìm cảnh sát? Đi thôi, cứ đi, lão tử mở cửa chờ cô, tôi xem cô có thể tìm ai tới!"
“Ha ha, thực sự là cười chết người đi được, phó cục trưởng Bảo Sơn khu trước đó không lâu mới đi với Bàn ca chơi gái, bọn họ đi tìm cảnh sát hữu dụng sao?" Nghe tên mập vừa nói như thế, bên cạnh có tên thanh niên mặc áo bông nhất thời cười ha ha lên.
Hai tên khác cũng dùng khuôn mặt hài hước nhìn Lý Dật cùng Hạ Vũ Đình, diễn cảm phảng phất như đang nhìn khỉ làm trò ở trong vườn bách thú.
“Cô ả ngu ngốc, ta nói cho mà biết, cô muốn mua sản phẩm chất lượng cao, lại không muốn xuất tiền, trên đời nào có chuyện tốt như vậy?" Tuy rằng tên mập không sợ Lý Dật cùng Hạ Vũ Đình đi tìm cảnh sát nhưng nhiều ít cũng sẽ gặp một chút phiền toái, vì thế lại nói: “Mặc dù sản phẩm của tôi là hàng kém chất lượng, nhưng số tiền của cô vừa vặn đủ mua nó."
“Đúng là hơn chín mươi chiếc ấm đun nước vừa vặn số tiền này, cô còn muốn sản phẩm chất lượng hơn sao? Đừng nằm mơ giữa ban ngày!"
“Béo ca, em nhìn cô nàng này không sai, nếu như nàng chịu cùng anh. Anh cho nàng đổi vài sản phẩm có chất lượng cũng không thiệt thòi ah!"
….
Nghe được bốn tên mập nói lời khiêu khích, Hạ Vũ Đình vẻ mặt trắng nhợt, mà trong khi đó Lý Dật chậm rãi nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bốn người: “Nói đủ chưa?"
Lý Dật bỗng nhiên mở miệng làm cho bốn tên mập nhất thời nhao nhao lên.
Phát hiện ra ánh mắt lạnh lùng như tảng băng của Lý Dật, bốn tên mập cũng có chút không được tự nhiên. Chỉ là bốn tên này hoành hành làm ác tại Bảo Sơn khu quen rồi, như thế nào lại đem Lý Dật đặt ở trong mắt?
“Như thế nào, tiểu tử? Mày có phải đang ngứa xương cốt hay không, muốn để các đại gia cho mày một trận nhừ xương sao?" Tên mập cười lạnh một tiếng ra hiệu. Thủ thế vừa ra, ba tên khác sôi nổi phun khói thuốc trong miệng, cười lạnh đi tới phía Lý Dật.
“Lý Dật, chúng ta đi thôi, loại ác nhân như vậy chúng ta không cần phải trêu vào." Hạ Vũ Đình sắc mặt trắng nhợt muốn kéo Lý Dật đi, nhưng lại phát hiện đứng ở đó sừng sững như một ngọn tiểu sơn, căn bản bất di bất dịch.
“Vũ Đình, em đứng sau lưng anh đi!" Lý Dật quay sang nhìn Vũ Đình nói một câu.
Dứt lời, Lý Dật không đợi cho Hạ Vũ Đình mở miệng, trực tiếp phóng thẳng đến phía bốn tên mập.
Xen theo một trận phong thanh, Lý Dật phóng tới giống như hắc báo săn mồi, bóng dáng chợt lóe lên. Ngay sau đó người đã tới phía trước mặt tên thanh niên mặc quần áo hoa hoét.
“Phanh!"
Quyền đầu của Lý Dật không lưu tình chút nào thân mật đấm trúng miệng tên thanh niên kia, phát ra một âm hưởng trầm muộn.
Tên thanh niên mặc quần áo hoa bị một quyền này đấm văng hai chiếc răng cửa, kèm theo máu loãng nhất thời rớt xuống đất. Chỉ thấy hắn dùng tay che miệng, biểu tình trên khuôn mặt vô cùng thống khổ.
Ba tên kia tựa hồ thật không ngờ Lý Dật chẳng những dám hạ thủ, hơn nữa còn xuất chiêu ác độc như vậy, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.
Nhưng mà Lý Dật lại không chịu khách khí chút nào….Một cái lắc mình, lại đến trước người một tên khác, túm cổ áo của hắn dùng sức quăng ngược ra. Giống như ném một đống rác rưởi bình thường, quẳng vào đống sản phẩm ấm đun nước bài biện ở trong cửa hàng!
“Xoảng!"
Người nọ thân thể nện vào trong đống sản phẩm kém chất lượng, ngã lộn nhào không gượng dậy nổi, mà một tên còn lại thì đang ôm đầu, nơi cửa miệng mơ hồ phát ra chuỗi âm thanh rên rỉ không rõ.
Lúc này đây, tên mập cùng một gã thanh niên khác phi thường hoảng sợ!
Chỉ thấy tên mập dùng tốc độ cực nhanh móc điện thoại di động ra bấm số, lắp bắp nói: “Lưu…Lưu ca, có người tới đập phá cửa hàng của tôi, anh mau dẫn người tới hỗ trợ đi!"
Cúp điện thoại, mắt nhìn theo Lý Dật đang muốn đi tới phía mình, tên mập bị hù dọa đến nỗi hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi phệt xuống dưới ghế, chỉ vào Lý Dật hoảng sợ nói: “Mày…Con mẹ nó, mày thử động vào lão tử xem! Cảnh sát sẽ đến ngay lập tức thôi."
Lời của tên mập không làm cho Lý Dật dừng cước bộ, hắn tiếp tục đi qua, mỗi bước chân cất lên, thân hình của tên mập cũng đều không tự khống chế được mà run rẩy, giữa hai chân chảy ra một thứ chất lỏng màu vàng nhợt.
Lý Dật mau chóng đi tới bên người tên mập, vươn tay ra túm cổ áo, giống như xách một con gà đem tên mập nhấc lên, lạnh lùng nói: “Có đổi ấm đun nước hay không?"
“Đổi…đổi…toàn bộ!" Tên mập sắc mặt tái nhợt, đồng tử trong con ngươi giãn nở cực đại, sợ Lý Dật sẽ hạ độc thủ với mình.
Mà đúng lúc này, ở bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, theo sau đó vài tên nam nhân mặc quan phục cảnh sát, kèm theo mùi rượu toàn thân đi tới trước cửa.
Tên cảnh sát đầu lĩnh bụng phình trướng giống như một bà đẻ, lúc này trông thấy Lý Dật đang túm cổ áo tên mập, nhất thời hét lớn một tiếng: “Tiểu tử, buông hắn ra!"
Tác giả :
Điên Phong