Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)
Chương 40: Anh nghĩ rằng tôi là máy tính sao?
Trong lòng âm thầm nói, đồng thời Lý Dật cố ý nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói: “Có việc gì thế?"
“Tôi nghĩ anh hẳn là biết, thế giới này không có vách tường nào không ra gió, những chuyện anh làm tuy rằng bí mật, thế nhưng không có nghĩa là không bị người ngoài biết. Anh nói đi? Lý đại phú hào?" Trần Lâm cười tủm tỉm nhìn Lý Dật, chỉ là dáng tươi cười có chút âm hiểm.
“Cô là đang uy hiếp tôi?" Biểu tình Lý Dật lập tức lạnh xuống tới, đêm qua tuy rằng hiện trường không có lưu lại vết tích, thế nhưng vấn đề thân phận là lớn nhất, với thân phận của Trần Lâm tuy rằng không tra được nguyên nhân cái chết của Trần Hạo Thiên, thế nhưng vẫn có thể hoài nghi hắn, mà chuyện của đám người Trương Đông vẫn còn lưu lại không ít vết tích.
“Này hiếp thì thế nào? Không uy hiếp thì thế nào?" Nhớ tới thái độ lần trước Lý Dật đối đãi với chính mình, Trần Lâm liền nghẹn một bụng hỏa, lúc này nghe giọng nói như lão đại của Lý Dật, còn mình lại giống như lão nhị, nhất thời tức giận đùng đùng.
Tuy rằng chỉ cùng Trần Lâm tiếp xúc qua một lần, thế nhưng Lý Dật cũng biết, Trần Lâm là một thùng hỏa dược chỉ cần điểm vào liền nổ. Mặt khác, nếu Trần Lâm đơn độc tìm đến hắn, như vậy chứng minh chuyện này còn đường thương lượng.
Nghĩ tới đây, giọng nói của Lý Dật thoáng hòa hoãn một ít: “Cô muốn thế nào?"
“Ở trong một tháng này, anh giết chết sáu người, đánh Ngô thiếu từ kinh thành đến." Trần Lâm không chậm không vội nói: “Sáu người bị anh giết tuy rằng đều là người làm việc ác, thế nhưng quốc gia chúng ta là một quốc gia có pháp chế, giết người phải đền mạng."
Lời nói của Trần Lâm không khỏi nhượng Lý Dật cải biến cái nhìn về nàng, nguyên bản Lý Dật chỉ cho rằng bộ ngực của Trần Lâm và chỉ số thông minh hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng không có nghĩ đến thời gian Trần Lâm không nổi lửa, cũng thập phần thông minh, chí ít hiểu được trước thời gian đàm phán, trước tiên là nói ra chỗ khó xử của Lý Dật, chiếm thượng phong.
“Nói mục đích của cô?" Lý Dật thản nhiên nói.
Tư thế như Lã Vọng buông cần của Lý Dật nhượng trong lòng Trần Lâm âm thầm có chút kinh ngạc, nàng nguyên bản cho rằng lời của nàng nhiều ít sẽ làm Lý Dật sợ hãi.
Song song, nàng cũng có chút khiếp sợ!
Đối với cái chết của Trần Hạo Thiên, nàng chỉ là hoài nghi do Lý Dật làm, nhưng không có nghĩ đến Lý Dật lại trực tiếp thừa nhận.
Mà nàng bắt được tình báo, Trần Hạo Thiên là bị nhồi máu cơ tim, mặc dù trên đùi tìm được lỗ kim, thế nhưng không tra ra được bất luận là vết tích gì!
Liên tưởng đến kinh lịch suốt hai mươi mấy năm của Lý Dật, cùng việc làm trong khoảng thời gian này của Lý Dật hoàn toàn như trời với đất, Trần Lâm càng thêm nghĩ trên người Lý Dật có bí mật không cho ai biết, bí mật này phảng phất giống như lỗ đen của vũ trụ, bất tri bất giác quấn lấy nàng đi vào, làm nàng càng khẩn cấp muốn biết chân tướng.
“Tôi có thể giúp anh tiêu hủy chứng cứ." Trần Lâm đầu tiên phóng xuất một miếng mồi, sau đó mới nói: “Nhưng anh phải đem vài thứ đặt trong phòng khách nhà anh lần trước đưa cho tôi."
Lý Dật hiểu rõ sáu người kia làm nhiều việc ác, giết chết bọn họ, nghe qua như có điểm vì dân trừ hại, nói khó nghe một chút là mắt không vương pháp. Mà y theo lời Trần Lâm vừa nói, chuyện này rốt cục xử trí như thế nào hoàn toàn phải xem thái độ của Trần Lâm.
“Thứ kia tôi có thể cho cô, bất quá cô phải đáp ứng một điều kiện." Lý Dật suy nghĩ một chút, chính quyết định mình cùng Trần Lâm thỏa hiệp, giá trị của mấy máy móc kia đối với Lý Dật chỉ là khôi phục thân thể, ngoại trừ điều này ra cũng không có trọng dụng gì khác, cấp Trần Lâm cũng không vướng bận, huống chi theo Lý Dật xem ra, mặc dù Trần Lâm có lấy đi máy móc kia, theo trình độ khoa học hiện tại cũng không nghiên cứu ra được nguyên cớ gì.
Lý Dật nói làm trước mắt Trần Lâm không khỏi sáng ngời, đối với cái chết của sáu người kai, Trần Lâm cũng không quan tâm, ngược lại, đối với những máy móc cổ quái trong nhà Lý Dật lần trước, Trần Lâm lại rất hiếu kỳ.
“Điều kiện gì?" Trần Lâm khẩn cấp hỏi thăm.
“Một tháng trước, tôi ở đường XX bị một chiếc xe đụng ngã, sau đó người gây tai nạn trực tiếp rời đi, cô giúp tôi tra một chút người gây ra tai nạn là ai." Đối với chuyện muốn tìm ra người gây tai nạn, Lý Dật vẫn không hề quên.
Trần Lâm tựa hồ hoàn toàn không ngờ Lý Dật lại đưa ra điều kiện như vậy, đầu tiên là hơi ngây ra, sau đó cười nói: “Điều tra sự cố giao thông mà thôi, chuyện rất đơn giản, một hồi tôi gọi điện thoại dặn người đi làm, bảo chứng trong vòng một tuần sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục."
“Còn có…" Mắt thấy Trần Lâm trả lời thẳng thắn, Lý Dật há mồm như muốn nói cái gì.
Trần Lâm nhất thời nhíu mày, tàn bạo trừng mắt Lý Dật: “Không nên được một tấc lại lấn thêm một thước!"
“Có nghe hay không là quyền của cô." Lý Dật xòe tay, phảng phất như nói với Trần Lâm, có bản lĩnh cô bắt tôi đi?
Thấy cử động của Lý Dật, sắc mặt Trần Lâm phát xanh, cắn răng muốn nói câu gì thật độc, thế nhưng nói đến bên mép liền mạnh mẽ nuốt trở về trong bụng.
Biểu hiện của Trần Lâm đúng như dự đoán của Lý Dật, hắn nhìn ra được mục đích của Trần Lâm không phải là muốn bắt vào ăn cơm tù, mà là muốn những máy móc huấn luyện của hắn.
“Nói!"
Trần Lâm thật sâu phun ra một ngụm trọc khí, cuối cùng tuyển chọn con đường phía sau, song song trong ngực cũng âm thầm kinh ngạc tâm tư của Lý Dật quá cẩn thận, chỉ là nói chuyện thoáng qua liền bắt được nhược điểm của nàng, một chút liền xoay chuyển, chiếm lại chủ động.
“Sau khi giao dịch kết thúc, tôi mong muốn cô nên theo lời cô nói mà làm." Lý Dật thu hồi biểu tình ngả ngớn, nghiêm mặt nói: “Mặt khác, sau này không nên tiếp tục điều tra tôi, tôi không hi vọng làm chuyện gì đều bị người nhìn chằm chằm."
“Anh…" Lý Dật nói làm sắc mặt Trần Lâm lần thứ hai biến đổi, hai tòa thánh nữ phong nơi ngực càng phập phồng kịch liệt.
“Được." Trần Lâm cố nén lửa giận trong nội tâm, cười lạnh nói: “ Bất quá anh nghe cho rõ, nếu như sau này anh làm ra chuyện gì phạm pháp, bị bộ môn liên quan chộp phải, cũng không phải chuyện của tôi!"
“Cô không phải lão bà của tôi, chuyện của tôi còn chưa cần cô tới quan tâm." Lý Dật đối với sự uy hiếp của Trần Lâm không hề để trong lòng, theo hắn xem ra, Trần Lâm cầm máy móc huấn luyện trở về cũng không nghiên cứu ra nguyên cớ, đến lúc đó khẳng định còn chạy tới cầu hắn.
“Lý Dật…anh…hỗn trướng!" Lúc này đây gương mặt Trần Lâm tức giận đến đỏ bừng, thân thể run lên, vô ý thức muốn rút súng, thế nhưng nhớ tới lời cảnh cáo lần trước của Lý Dật, lại buông tha ý nghĩ này.
Nhưng nàng lập tức nhớ tới việc gì, cả người lập tức khôi phục bình tĩnh, âm trầm cười cười: “Tôi thiếu chút nữa quên, anh còn đánh thương Ngô Vũ. Tôi nói cho anh, tuy rằng Tiêu Thanh Sơn đứng ra đè ép chuyện này xuống tới. Thế nhưng tên Ngô Vũ kia là một tiểu nhân có thù sẽ báo, minh không được, hắn sẽ dùng ám. Tục ngữ nói, minh thương dễ tránh, đánh lén khó phòng, đấu với hắn, anh chết định rồi!"
“Làm sao đối phó hắn là chuyện của tôi, không quan hệ gì tới cô, cô không cần làm vẻ hả hê." Trần Lâm nói làm Lý Dật hơi nhíu chân mày, hắn hiếu kỳ Trần Lâm thế nào lại có thể lý giải Ngô Vũ rõ ràng như thế, bất quá hắn cũng không mở miệng hỏi Trần Lâm, mà là nghiêm mặt nói: “Cô đi mua mấy thứ này tới cho tôi, sau ba ngày lại tới lấy…"
Sau đó, Lý Dật không đợi Trần Lâm mở miệng, liền nói ra một đống linh kiện chế tác, những linh kiện đủ loại này khiến Trần Lâm nghe được một trận nhức đầu.
“Anh nói một đống lớn như vậy, sao tôi có thể nhớ được? Anh nghĩ rằng tôi là máy tính sao?" Nghe Lý Dật dứt lời, Trần Lâm nhịn không được trợn mắt nhìn Lý Dật, chỉ là vẻ tức giận trong giọng nói giảm bớt không ít.
Nhìn Trần Lâm lộ ra tư thái của tiểu nữ nhân, Lý Dật hơi ngây ra, so sánh với lúc Trần Lâm tức giận, dáng dấp xấu hổ của Trần Lâm càng mê người hơn nhiều.
Trần Lâm thấy Lý Dật dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm mình mà không nể mặt, trừng mắt nhìn Lý Dật: “Nhìn cái gì vậy? Anh tìm tờ giấy đem những gì anh cần toàn bộ viết đi vào, tôi đi mua, sau đó đưa tới cho anh."
Lời tuy nói như vậy, thế nhưng Trần Lâm nhớ tới lần trước Lý Dật cũng không hề liếc mắt nhìn nàng, trong lòng nhiều ít có chút đắc ý.
“Được." Có thể thấy Trần Lâm chủ động nhường bước, Lý Dật cũng không tiếp tục khiêu khích Trần Lâm, mà là rất thẳng thắn đáp ứng nàng.
“Tôi nghĩ anh hẳn là biết, thế giới này không có vách tường nào không ra gió, những chuyện anh làm tuy rằng bí mật, thế nhưng không có nghĩa là không bị người ngoài biết. Anh nói đi? Lý đại phú hào?" Trần Lâm cười tủm tỉm nhìn Lý Dật, chỉ là dáng tươi cười có chút âm hiểm.
“Cô là đang uy hiếp tôi?" Biểu tình Lý Dật lập tức lạnh xuống tới, đêm qua tuy rằng hiện trường không có lưu lại vết tích, thế nhưng vấn đề thân phận là lớn nhất, với thân phận của Trần Lâm tuy rằng không tra được nguyên nhân cái chết của Trần Hạo Thiên, thế nhưng vẫn có thể hoài nghi hắn, mà chuyện của đám người Trương Đông vẫn còn lưu lại không ít vết tích.
“Này hiếp thì thế nào? Không uy hiếp thì thế nào?" Nhớ tới thái độ lần trước Lý Dật đối đãi với chính mình, Trần Lâm liền nghẹn một bụng hỏa, lúc này nghe giọng nói như lão đại của Lý Dật, còn mình lại giống như lão nhị, nhất thời tức giận đùng đùng.
Tuy rằng chỉ cùng Trần Lâm tiếp xúc qua một lần, thế nhưng Lý Dật cũng biết, Trần Lâm là một thùng hỏa dược chỉ cần điểm vào liền nổ. Mặt khác, nếu Trần Lâm đơn độc tìm đến hắn, như vậy chứng minh chuyện này còn đường thương lượng.
Nghĩ tới đây, giọng nói của Lý Dật thoáng hòa hoãn một ít: “Cô muốn thế nào?"
“Ở trong một tháng này, anh giết chết sáu người, đánh Ngô thiếu từ kinh thành đến." Trần Lâm không chậm không vội nói: “Sáu người bị anh giết tuy rằng đều là người làm việc ác, thế nhưng quốc gia chúng ta là một quốc gia có pháp chế, giết người phải đền mạng."
Lời nói của Trần Lâm không khỏi nhượng Lý Dật cải biến cái nhìn về nàng, nguyên bản Lý Dật chỉ cho rằng bộ ngực của Trần Lâm và chỉ số thông minh hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng không có nghĩ đến thời gian Trần Lâm không nổi lửa, cũng thập phần thông minh, chí ít hiểu được trước thời gian đàm phán, trước tiên là nói ra chỗ khó xử của Lý Dật, chiếm thượng phong.
“Nói mục đích của cô?" Lý Dật thản nhiên nói.
Tư thế như Lã Vọng buông cần của Lý Dật nhượng trong lòng Trần Lâm âm thầm có chút kinh ngạc, nàng nguyên bản cho rằng lời của nàng nhiều ít sẽ làm Lý Dật sợ hãi.
Song song, nàng cũng có chút khiếp sợ!
Đối với cái chết của Trần Hạo Thiên, nàng chỉ là hoài nghi do Lý Dật làm, nhưng không có nghĩ đến Lý Dật lại trực tiếp thừa nhận.
Mà nàng bắt được tình báo, Trần Hạo Thiên là bị nhồi máu cơ tim, mặc dù trên đùi tìm được lỗ kim, thế nhưng không tra ra được bất luận là vết tích gì!
Liên tưởng đến kinh lịch suốt hai mươi mấy năm của Lý Dật, cùng việc làm trong khoảng thời gian này của Lý Dật hoàn toàn như trời với đất, Trần Lâm càng thêm nghĩ trên người Lý Dật có bí mật không cho ai biết, bí mật này phảng phất giống như lỗ đen của vũ trụ, bất tri bất giác quấn lấy nàng đi vào, làm nàng càng khẩn cấp muốn biết chân tướng.
“Tôi có thể giúp anh tiêu hủy chứng cứ." Trần Lâm đầu tiên phóng xuất một miếng mồi, sau đó mới nói: “Nhưng anh phải đem vài thứ đặt trong phòng khách nhà anh lần trước đưa cho tôi."
Lý Dật hiểu rõ sáu người kia làm nhiều việc ác, giết chết bọn họ, nghe qua như có điểm vì dân trừ hại, nói khó nghe một chút là mắt không vương pháp. Mà y theo lời Trần Lâm vừa nói, chuyện này rốt cục xử trí như thế nào hoàn toàn phải xem thái độ của Trần Lâm.
“Thứ kia tôi có thể cho cô, bất quá cô phải đáp ứng một điều kiện." Lý Dật suy nghĩ một chút, chính quyết định mình cùng Trần Lâm thỏa hiệp, giá trị của mấy máy móc kia đối với Lý Dật chỉ là khôi phục thân thể, ngoại trừ điều này ra cũng không có trọng dụng gì khác, cấp Trần Lâm cũng không vướng bận, huống chi theo Lý Dật xem ra, mặc dù Trần Lâm có lấy đi máy móc kia, theo trình độ khoa học hiện tại cũng không nghiên cứu ra được nguyên cớ gì.
Lý Dật nói làm trước mắt Trần Lâm không khỏi sáng ngời, đối với cái chết của sáu người kai, Trần Lâm cũng không quan tâm, ngược lại, đối với những máy móc cổ quái trong nhà Lý Dật lần trước, Trần Lâm lại rất hiếu kỳ.
“Điều kiện gì?" Trần Lâm khẩn cấp hỏi thăm.
“Một tháng trước, tôi ở đường XX bị một chiếc xe đụng ngã, sau đó người gây tai nạn trực tiếp rời đi, cô giúp tôi tra một chút người gây ra tai nạn là ai." Đối với chuyện muốn tìm ra người gây tai nạn, Lý Dật vẫn không hề quên.
Trần Lâm tựa hồ hoàn toàn không ngờ Lý Dật lại đưa ra điều kiện như vậy, đầu tiên là hơi ngây ra, sau đó cười nói: “Điều tra sự cố giao thông mà thôi, chuyện rất đơn giản, một hồi tôi gọi điện thoại dặn người đi làm, bảo chứng trong vòng một tuần sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục."
“Còn có…" Mắt thấy Trần Lâm trả lời thẳng thắn, Lý Dật há mồm như muốn nói cái gì.
Trần Lâm nhất thời nhíu mày, tàn bạo trừng mắt Lý Dật: “Không nên được một tấc lại lấn thêm một thước!"
“Có nghe hay không là quyền của cô." Lý Dật xòe tay, phảng phất như nói với Trần Lâm, có bản lĩnh cô bắt tôi đi?
Thấy cử động của Lý Dật, sắc mặt Trần Lâm phát xanh, cắn răng muốn nói câu gì thật độc, thế nhưng nói đến bên mép liền mạnh mẽ nuốt trở về trong bụng.
Biểu hiện của Trần Lâm đúng như dự đoán của Lý Dật, hắn nhìn ra được mục đích của Trần Lâm không phải là muốn bắt vào ăn cơm tù, mà là muốn những máy móc huấn luyện của hắn.
“Nói!"
Trần Lâm thật sâu phun ra một ngụm trọc khí, cuối cùng tuyển chọn con đường phía sau, song song trong ngực cũng âm thầm kinh ngạc tâm tư của Lý Dật quá cẩn thận, chỉ là nói chuyện thoáng qua liền bắt được nhược điểm của nàng, một chút liền xoay chuyển, chiếm lại chủ động.
“Sau khi giao dịch kết thúc, tôi mong muốn cô nên theo lời cô nói mà làm." Lý Dật thu hồi biểu tình ngả ngớn, nghiêm mặt nói: “Mặt khác, sau này không nên tiếp tục điều tra tôi, tôi không hi vọng làm chuyện gì đều bị người nhìn chằm chằm."
“Anh…" Lý Dật nói làm sắc mặt Trần Lâm lần thứ hai biến đổi, hai tòa thánh nữ phong nơi ngực càng phập phồng kịch liệt.
“Được." Trần Lâm cố nén lửa giận trong nội tâm, cười lạnh nói: “ Bất quá anh nghe cho rõ, nếu như sau này anh làm ra chuyện gì phạm pháp, bị bộ môn liên quan chộp phải, cũng không phải chuyện của tôi!"
“Cô không phải lão bà của tôi, chuyện của tôi còn chưa cần cô tới quan tâm." Lý Dật đối với sự uy hiếp của Trần Lâm không hề để trong lòng, theo hắn xem ra, Trần Lâm cầm máy móc huấn luyện trở về cũng không nghiên cứu ra nguyên cớ, đến lúc đó khẳng định còn chạy tới cầu hắn.
“Lý Dật…anh…hỗn trướng!" Lúc này đây gương mặt Trần Lâm tức giận đến đỏ bừng, thân thể run lên, vô ý thức muốn rút súng, thế nhưng nhớ tới lời cảnh cáo lần trước của Lý Dật, lại buông tha ý nghĩ này.
Nhưng nàng lập tức nhớ tới việc gì, cả người lập tức khôi phục bình tĩnh, âm trầm cười cười: “Tôi thiếu chút nữa quên, anh còn đánh thương Ngô Vũ. Tôi nói cho anh, tuy rằng Tiêu Thanh Sơn đứng ra đè ép chuyện này xuống tới. Thế nhưng tên Ngô Vũ kia là một tiểu nhân có thù sẽ báo, minh không được, hắn sẽ dùng ám. Tục ngữ nói, minh thương dễ tránh, đánh lén khó phòng, đấu với hắn, anh chết định rồi!"
“Làm sao đối phó hắn là chuyện của tôi, không quan hệ gì tới cô, cô không cần làm vẻ hả hê." Trần Lâm nói làm Lý Dật hơi nhíu chân mày, hắn hiếu kỳ Trần Lâm thế nào lại có thể lý giải Ngô Vũ rõ ràng như thế, bất quá hắn cũng không mở miệng hỏi Trần Lâm, mà là nghiêm mặt nói: “Cô đi mua mấy thứ này tới cho tôi, sau ba ngày lại tới lấy…"
Sau đó, Lý Dật không đợi Trần Lâm mở miệng, liền nói ra một đống linh kiện chế tác, những linh kiện đủ loại này khiến Trần Lâm nghe được một trận nhức đầu.
“Anh nói một đống lớn như vậy, sao tôi có thể nhớ được? Anh nghĩ rằng tôi là máy tính sao?" Nghe Lý Dật dứt lời, Trần Lâm nhịn không được trợn mắt nhìn Lý Dật, chỉ là vẻ tức giận trong giọng nói giảm bớt không ít.
Nhìn Trần Lâm lộ ra tư thái của tiểu nữ nhân, Lý Dật hơi ngây ra, so sánh với lúc Trần Lâm tức giận, dáng dấp xấu hổ của Trần Lâm càng mê người hơn nhiều.
Trần Lâm thấy Lý Dật dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm mình mà không nể mặt, trừng mắt nhìn Lý Dật: “Nhìn cái gì vậy? Anh tìm tờ giấy đem những gì anh cần toàn bộ viết đi vào, tôi đi mua, sau đó đưa tới cho anh."
Lời tuy nói như vậy, thế nhưng Trần Lâm nhớ tới lần trước Lý Dật cũng không hề liếc mắt nhìn nàng, trong lòng nhiều ít có chút đắc ý.
“Được." Có thể thấy Trần Lâm chủ động nhường bước, Lý Dật cũng không tiếp tục khiêu khích Trần Lâm, mà là rất thẳng thắn đáp ứng nàng.
Tác giả :
Điên Phong