Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)
Chương 163: Đối sách
Trong lúc quan trọng Đường Hải muốn kêu Lý Dật qua đàm thoại, hắn biết Đường Hải không có hảo tâm gì, càng biết Đường Hải sẽ không cho hắn nhân cơ hội.
A Đông làm thủ hạ của Đường Hổ, không có tư cách tùy tiện xuất nhập biệt thự của Đường Hải, sau khi hắn đưa Lý Dật tới cửa biệt thự, liền nở nụ cười hàm hậu: “Dật ca, Hải gia cùng Hổ ca đều chờ ở phía trước."
Lý Dật gật đầu không khách sáo, mà trực tiếp bước vào trong biệt thự.
Cửa biệt thự, tâm phúc phụ trách bảo vệ an toàn của Đường Hải không có ngăn cản Lý Dật. Bất quá ánh mắt cũng âm lãnh quét ở trên người Lý Dật một vòng, hiển nhiên nếu như Lý Dật có giấu hung khí trong người, bọn hắn sẽ lập tức ngăn trở Lý Dật.
Thời điểm Lý Dật bước vào phòng khách, Đường Hổ mới vừa từ trên lầu đi xuống, chứng kiến Lý Dật, thân thiết cười cười: “A Dật, cha của tôi ở trong thư phòng chờ anh, anh mau lên đó đi."
Từ ngày Lý Dật gia nhập Hoa Nhân bang, trong khoảng thời gian này cùng Đường Hổ giao tiếp không sai. Hắn nhìn ra được Đường Hổ là một người thanh niên không có quá nhiều tâm cơ, hơn nữa tính cách tương đối hào sảng, hơi có chút tương tự như Trịnh Dũng Cương, nhưng còn kém Trịnh Dũng Cương ở điểm khí phách.
“Được rồi, A Hổ." Ngày trước khi Đường Hổ gọi hắn là A Dật, thì hắn cũng xưng hô một tiếng “Hổ ca", nhưng bản thân Đường Hổ lại không thích, mà bảo Lý Dật cứ gọi mình là A Hổ thôi.
Khi Lý Dật bước đến thư phòng, Đường Hổ đang ngồi một mình, biểu tình âm trầm hút xì-gà, trong con ngươi vẻ tức giận không thể che giấu.
Hiện giờ cánh cửa thư phòng mở toang, bất quá Lý Dật cũng không có trực tiếp bước vào, mà đứng ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa báo hiệu.
Thanh âm gõ cửa đem Đường Hải ở trong suy tư quay trở về thực tại, hắn ngẩng đầu nhìn người đến là Lý Dật, không khỏi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng trên khuôn mặt: “Vào đi, Tiểu Dật."
Tiểu Dật?
Một lần nữa nghe được cách xưng hô quen thuộc mà xa lạ, Lý Dật trong lòng khẽ động, nhưng sắc mặt lại thập phần bình thường.
Trước kia, Tiêu Thanh Sơn oai phong một cõi tại Thượng Hải cũng từng gọi hắn như vậy. Chẳng những thế, còn ưu ái ban tặng cho hắn cơ hội bước chân lên thượng vị, cuối cùng lại dồn hắn như chó nhà tang chạy ra khỏi Trung Quốc.
Hiện giờ, trước mắt, long đầu của Hoa Nhân bang nắm trong tay cả Los Angeles này cũng xưng hô như thế, liệu hắn sẽ đối đãi với chính mình như thế nào?
Đường Hải sẽ đối đãi với mình như thế nào, Lý Dật không lường trước được. Hắn chỉ biết là mình sẽ không đối với Đường Hải trung tâm như Tiêu Thanh Sơn trước kia, ngược lại, Đường Hải sẽ trở thành xương trắng lót đường cho hắn bước lên thượng vị.
Lý Dật sắc mặt bình tĩnh bước đến bên cạnh Đường Hải, hỏi: “Hải thúc, ngài gọi tôi qua có chuyện gì không?"
“Ngồi." Đường Hải nhìn Lý Dật chỉ sang chiếc ghế bên cạnh, chờ sau khi Lý Dật ngồi xuống, mới nói: “Đã quen thuộc với hoàn cảnh nơi này chưa?"
“Hoàn hảo." Lý Dật nghiêm mặt: “Đương nhiên, chuyện này đều là do Hải thúc chiếu cố."
“Tôi nghĩ rằng dường như cậu nói không thật lòng ah?" Cùng cái bộ dạng khí thế ở trong lần đầu tiên gặp mặt Lý Dật bất đồng. Hiện tại nhìn Đường Hải nói chuyện không có…một chút khí thế nào, mà đảo hướng tựa như lão nhân quan tâm đến vãn bối.
Tục ngữ nói, một khi bị rắn cắn, mười năm vẫn còn sợ dây thừng.
Hình dạng hòa ái khách khí của Đường Hải có thể gạt được đám thanh niên nhiệt huyết như A Đông mà thôi, chứ tuyệt đối không bao giờ qua mắt được Lý Dật.
Đối mặt với câu nói thân thiện của Đường Hải, Lý Dật trầm mặc không đáp.
“Haiiz." Đường Hải gạt tàn thuốc, cười khổ nói: “Tôi biết, với năng lực của cậu, để cậu đi huấn luyện những huynh đệ trong bang hội kia, chuyện này hơi có phần giống với nhân tài không được trọng dụng! Hơn nữa, bản thân cậu mang lý tưởng lớn lao, hi vọng sớm ngày nổi danh. Thế nhưng, mỗi ngày đều làm cái loại chuyện tình buồn tẻ vô vị, trong lòng tự nhiên sẽ có chút bất mãn!"
Nói đến đây, giọng điệu của Đường Hải không khỏi mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Cậu sinh hoạt trong bang hội một thời gian, chính cậu cũng hiểu rõ ràng. Cuộc sống của chúng ta chỉ là cái vòng luẩn quẩn, cho đến hôm nay cũng không thiếu thanh niên mang dã tâm nhiệt huyết, những người trẻ tuổi tuy rằng thực lực hảo, nhưng tâm tính cao ngạo, tự nhân là có thể nhất nộ trùng thiên, kết quả cuối cùng lại trở thành một đống xương trắng. Nhiều năm qua, ta chứng kiến được nhiều người như vậy lắm rồi."
Mặc dù biết Đường Hải đang diễn trò, nhưng Lý Dật cũng không chen ngang, mà lựa chọn biện pháp giả ngu.
“Chúng ta sống ở trong cái vòng luẩn quẩn, mỗi người đều muốn bước chân lên thượng vị làm đại ca! Tuy nhiên nguyên tắc ở đâu cũng giống nhau, một bang hội liền chỉ có một người được làm đại ca mà thôi, nhưng làm đại ca có dễ dàng như vậy không?" Đường Hải nói xong, giọng điệu sắc bén thêm vài phần: “Nếu người nào cũng có thể làm đại ca, như vậy chẳng phải cái xã hội sẽ mất đi sự cân bằng?"
“Tiểu Dật, trong ngày đầu tiên cậu gia nhập bang hội, tôi đã nói qua một câu. Tôi chỉ cung cấp cho cậu sân khấu mà thôi, còn biểu diễn được hay không, toàn bộ đều phải nhờ vào cá nhân cậu phát huy!" Đường Hải cảm thán một lúc, cuối cùng mới chuyển đề tài đến chính sự: “Trong khoảng thời gian này, tôi không muốn an bài nhiệm vụ cho cậu, một là muốn để cậu thích hứng với hoàn cảnh sinh hoạt ở bên này, thứ hai là muốn mài luyện tính kiên nhẫn của cậu. Thù hận không được quên, nhưng cũng không thể mỗi ngày đều nôn nóng muốn báo thù! Điều cuối cùng chính là, trong khoảng thời gian này không có nhiệm vụ gì thích hợp với thực lực của cậu cả."
“Tôi hiểu dụng tâm của Hải thúc!" Lý Dật cảm kích nói, nhưng trong lòng không khỏi thầm nghĩ, ông chỉ là muốn biến ta thành quân cờ cho ông mà sử dụng mà thôi.
Đường Hải vui mừng nhìn Lý Dật, nói: “Tôi quả nhiên không nhìn lầm người, Tiểu Dật! Cậu cùng bọn họ khác nhau, cậu biết nhìn xa trông rộng hơn."
Đối với Đường Hải mở miệng khen ngợi, Lý Dật không phản bác, cũng không lộ ra một bộ dạng vênh váo hớn hở, mà lựa chọn thản nhiên tiếp nhận.
“Tiểu Dật, hai ngày qua chuyện tình phát sinh trong bang hội, cậu đã nghe nói chưa?" Sắc mặt của Đường Hải bỗng nhiên trở nên âm trầm, giọng điệu cũng băng lạnh, khi nói chuyện, đôi con ngươi trong mí mắt dài hẹp kia lộ ra sát khí mãnh liệt.
Lý Dật gật gật đầu: “Vừa rồi ở trong võ quán có nghe qua mọi người nói, bất quá tình hình cụ thể thì không hiểu rõ ràng."
“Bọn hắc quỷ Châu Phi bang tranh giành tuyến hàng của chúng ta!" Đường Hải lạnh lùng nói: “Tuyến hàng Đông Nam Á này một mực là do Hoa Nhân bang chúng ta nắm giữ, nhưng ở hai ngày trước, bọn hắc quỷ Châu Phi bàng chẳng những cướp tàu còn giết người nữa."
Nói đến đây, Đường Hải hung hăng vỗ xuống bàn, nhất thời phát ra một thanh âm “ba" vang giòn.
Đối mặt với cơn giận của Đường Hải, Lý Dật mặt không đổi tim không loạn, một bộ biểu tình thản nhiên. Hắn hiểu đây chỉ là cơn giông trước khi nổi lên bão táp mà thôi, chân chính còn ở màn diễn phía sau, hắn thừa kiên nhẫn để chờ đợi Đường Hải diễn hết trò.
“Bang hội đã chết hai mươi mấy người huynh đệ! Mẹ kiếp! Những huynh đệ kia đều tin tưởng giao tính mạng cho ta. Muốn trông cậy vào ta để bọn hắn có thể kiếm miếng được miếng cơm! Nhưng kết quả thì sao, bọn hắn đều chết hết, hơn nữa ngay cả thi thể đều không tìm ra!" Đường Hải nói tới đây, nước mắt đã đảo quanh tròng, theo sau thở ra một ngụm tức khí thật sâu, hai mắt đỏ ửng nói: “Hoa Nhân bang chúng ta luôn tuân theo chỉ thị, nếu có người nào phạm chúng ta, chúng ta liền hoàn trả gấp bội! Bọn hắc quỷ Châu Phi bang kia dám giết huynh đệ của chúng ta, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như thế được! Chúng ta nhất định phải báo thù!"
“Món nợ này nhất định phải thanh toán!" Lý Dật nhãn tình đục ngầu phụ họa nói, nhưng trong lòng lại âm thầm bội phục bản thân biểu diễn xuất sắc. Từ sau khi Tiêu Thanh Sơn muốn giết hắn, Lý Dật cũng đã học cách ngụy tạo bản thân, hắn không biết làm như vậy là tốt hay xấu. Hắn chỉ biết, nếu muốn báo thù, nhất định phải dùng cách ngụy tạo để đối phó với một số người.
Chứng kiến Lý Dật phụ họa như vậy, Đường Hải trong lòng không khỏi vui vẻ, nhưng diễn cảm vẫn âm trầm như cũ: “Tiểu Dật, tôi biết cậu luôn luôn chờ đợi cơ hội, hôm nay, tôi sẽ trao cơ hội này cho cậu!"
“Tôi phái thêm hai mươi người huynh đệ của Mạnh Thục, ngoài ra cũng chuẩn bị vũ trang hoàn chỉnh cho các cậu!" Đường Hải âm trầm nói: “Tôi chỉ có một yêu cầu, trong vòng mười ngày nhất định phải đoạt lại tuyến hàng vốn thuộc về chúng ta. Hơn nữa, cho bọn hắc quỷ Châu Phi bang kia chịu đả kích nghiêm trọng, có làm được không?"
“Tiểu Dật đương nhiên sẽ không cô phụ lòng kì vọng của Hải thúc!" Lý Dật đứng lên nhận lệnh, nhưng trong lòng tâm sáng như gương, đồng thời cũng tính toán đường đi nước bước kế tiếp.
Nghe Lý Dật không một chút thoái thác, Đường Hải trong bụng mừng phơi phới, đứng lên hung hăng vỗ bàn, nói: “Hảo! Tôi cùng mọi người trong bang chuẩn bị rượu thịt, chờ các cậu trở về thì ăn mừng đại công!"
“Hải thúc, khi nào thì tôi dẫn các huynh đệ xuất phát?" Lý Dật chợt hỏi.
Nhìn bộ dạng nóng lòng muốn lập công của Lý Dật, Đương Hải khẽ cười thầm, ngoài mặt nghiêm túc nói: “Trước tiên cậu đi nghỉ ngơi an dưỡng tinh thần, hiện tại tôi phái người đi an bài, chậm nhất là đêm nay sẽ xuất phát!"
Lý Dật gật đầu, sau đó thối lui ra khỏi thư phòng.
Nhìn theo bóng lưng của Lý Dật rời đi, trên khuôn mặt Đường Hải nở một nụ cười âm hiểm, tiếp theo cầm điện thoại bấm số của Mạnh Thục, rất nhanh liên lạc được, Đường Hải lạnh lùng nói: “Tiểu Mạnh, cậu qua đây một chuyến, ta có việc muốn an bài."
“Được, Hải thúc." Đầu điện thoại bên kia, Mạnh Thục bình tĩnh trả lời, sau đó liền trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe trong ống truyền ra thanh âm “đô đô", sắc mặt Đường Hải lạnh đến mức dọa người: “Tiểu tử, nguyên ban đầu ta niệm tình của cha ngươi mà tính toán tha cho ngươi một mạng. Nhưng ngươi lại không biết quý trọng tính mạng, thế nên cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!"
Mạnh Thục sau khi cúp điện thoại xong, quay sang nhìn các huynh đệ đang luyện quyền, nói: “Các huynh đệ nhanh đi chuẩn bị một chút, nếu ta đoán không sai, đêm nay chúng ta sẽ đi thanh toán đám hắc quỷ kia!"
“Con mẹ nó! Lão tử nhất định phải chém rụng đầu bọn hỗn đản này!"
“Đúng vậy, bọn chó hắc quỷ!"
…
Mạnh Thục vừa ra lệnh, trong đại sảnh liền vang lên thanh âm chửi bới huyên náo, hiển nhiên, đám người này mặc dù là tâm phúc của Mạnh Thục, nhưng đối với Hoa Nhân bang cũng có lòng trung chinh, nghe được huynh đệ trong bang hội bị sát hại, bọn hắn phi thường căm giận.
So sánh với địa vị của Thiên Tự Đầu tại Thượng Hải mà nói, địa vị của Hoa Nhân bang ở Los Angeles kém hơn rất nhiều. Dạo này không những bị ủy ban mafia bức bách, còn phải cạnh tranh cùng các bang hội khác. Chuyện này cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến thu nhập hàng năm của Hoa Nhân bang, mà riêng số đó phần lớn đều rơi vào túi Đường Hải rồi, những người ở phía dưới chỉ miễn cưỡng đủ sống qua ngày mà thôi.
Chiếc ô tô của Mạnh Thục không phải là những chiếc xe sang trọng chạy ngoài đường, mà là một chiếc Ford thực bình phàm.
Nguyên bản, với thân phận Mạnh Thục là có tài xế riêng, nhưng hắn lại không thích như vậy, mà tự mình điều khiển.
Lao vào bên trong ô tô, Mạnh Thục chậm rãi khởi động xe, thì bỗng nhiên điện thoại di động hơi rung nhẹ.
Mạnh Thục khẽ nhíu mày, một tay điều khiển vô lăng, đồng thời móc điện thoại ra, chứng kiến rõ ràng một đoạn tin nhắn: “Đường Hải đem sự tình thanh toán với Châu Phi bang giao cho tôi đi làm, hơn nữa còn muốn phái thêm hai mươi huynh đệ của anh đi theo hỗ trợ. Hắn làm như vậy, ngoại trừ mục đích báo thù ra, đơn giản là muốn dao động địa vị của anh ở trong lòng các huynh đệ kia. Tôi đề nghị anh cự tuyệt Đường Hải, chuyện này một mình tôi sẽ đi làm. Thứ nhất, có thể giảm bớt thương vong cho người bên anh, thứ hai, có thể đẩy nhanh tiến độ kế hoạch của chúng ta."
Mạnh Thục trầm ngâm một hồi, cuối cùng nhắn tin lại cho Lý Dật, nội dung bên trong chỉ có một chữ “được". Sau khi gửi xong tin nhắn, khóe miệng không khỏi lộ ra vẻ tươi cười trào phúng: “Không có thủ hạ của ta, xem ngươi đấu cùng bọn Châu Phi như thế nào. Nếu ngươi có thể làm nổi chuyện này, ta sẽ không ngại chấp nhận cùng ngươi hợp tác kế hoạch."
Đang trên đường hành tẩu, Lý Dật nhìn màn hình điện thoại xuất hiện một chữ “được" to bự, trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
A Đông làm thủ hạ của Đường Hổ, không có tư cách tùy tiện xuất nhập biệt thự của Đường Hải, sau khi hắn đưa Lý Dật tới cửa biệt thự, liền nở nụ cười hàm hậu: “Dật ca, Hải gia cùng Hổ ca đều chờ ở phía trước."
Lý Dật gật đầu không khách sáo, mà trực tiếp bước vào trong biệt thự.
Cửa biệt thự, tâm phúc phụ trách bảo vệ an toàn của Đường Hải không có ngăn cản Lý Dật. Bất quá ánh mắt cũng âm lãnh quét ở trên người Lý Dật một vòng, hiển nhiên nếu như Lý Dật có giấu hung khí trong người, bọn hắn sẽ lập tức ngăn trở Lý Dật.
Thời điểm Lý Dật bước vào phòng khách, Đường Hổ mới vừa từ trên lầu đi xuống, chứng kiến Lý Dật, thân thiết cười cười: “A Dật, cha của tôi ở trong thư phòng chờ anh, anh mau lên đó đi."
Từ ngày Lý Dật gia nhập Hoa Nhân bang, trong khoảng thời gian này cùng Đường Hổ giao tiếp không sai. Hắn nhìn ra được Đường Hổ là một người thanh niên không có quá nhiều tâm cơ, hơn nữa tính cách tương đối hào sảng, hơi có chút tương tự như Trịnh Dũng Cương, nhưng còn kém Trịnh Dũng Cương ở điểm khí phách.
“Được rồi, A Hổ." Ngày trước khi Đường Hổ gọi hắn là A Dật, thì hắn cũng xưng hô một tiếng “Hổ ca", nhưng bản thân Đường Hổ lại không thích, mà bảo Lý Dật cứ gọi mình là A Hổ thôi.
Khi Lý Dật bước đến thư phòng, Đường Hổ đang ngồi một mình, biểu tình âm trầm hút xì-gà, trong con ngươi vẻ tức giận không thể che giấu.
Hiện giờ cánh cửa thư phòng mở toang, bất quá Lý Dật cũng không có trực tiếp bước vào, mà đứng ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa báo hiệu.
Thanh âm gõ cửa đem Đường Hải ở trong suy tư quay trở về thực tại, hắn ngẩng đầu nhìn người đến là Lý Dật, không khỏi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng trên khuôn mặt: “Vào đi, Tiểu Dật."
Tiểu Dật?
Một lần nữa nghe được cách xưng hô quen thuộc mà xa lạ, Lý Dật trong lòng khẽ động, nhưng sắc mặt lại thập phần bình thường.
Trước kia, Tiêu Thanh Sơn oai phong một cõi tại Thượng Hải cũng từng gọi hắn như vậy. Chẳng những thế, còn ưu ái ban tặng cho hắn cơ hội bước chân lên thượng vị, cuối cùng lại dồn hắn như chó nhà tang chạy ra khỏi Trung Quốc.
Hiện giờ, trước mắt, long đầu của Hoa Nhân bang nắm trong tay cả Los Angeles này cũng xưng hô như thế, liệu hắn sẽ đối đãi với chính mình như thế nào?
Đường Hải sẽ đối đãi với mình như thế nào, Lý Dật không lường trước được. Hắn chỉ biết là mình sẽ không đối với Đường Hải trung tâm như Tiêu Thanh Sơn trước kia, ngược lại, Đường Hải sẽ trở thành xương trắng lót đường cho hắn bước lên thượng vị.
Lý Dật sắc mặt bình tĩnh bước đến bên cạnh Đường Hải, hỏi: “Hải thúc, ngài gọi tôi qua có chuyện gì không?"
“Ngồi." Đường Hải nhìn Lý Dật chỉ sang chiếc ghế bên cạnh, chờ sau khi Lý Dật ngồi xuống, mới nói: “Đã quen thuộc với hoàn cảnh nơi này chưa?"
“Hoàn hảo." Lý Dật nghiêm mặt: “Đương nhiên, chuyện này đều là do Hải thúc chiếu cố."
“Tôi nghĩ rằng dường như cậu nói không thật lòng ah?" Cùng cái bộ dạng khí thế ở trong lần đầu tiên gặp mặt Lý Dật bất đồng. Hiện tại nhìn Đường Hải nói chuyện không có…một chút khí thế nào, mà đảo hướng tựa như lão nhân quan tâm đến vãn bối.
Tục ngữ nói, một khi bị rắn cắn, mười năm vẫn còn sợ dây thừng.
Hình dạng hòa ái khách khí của Đường Hải có thể gạt được đám thanh niên nhiệt huyết như A Đông mà thôi, chứ tuyệt đối không bao giờ qua mắt được Lý Dật.
Đối mặt với câu nói thân thiện của Đường Hải, Lý Dật trầm mặc không đáp.
“Haiiz." Đường Hải gạt tàn thuốc, cười khổ nói: “Tôi biết, với năng lực của cậu, để cậu đi huấn luyện những huynh đệ trong bang hội kia, chuyện này hơi có phần giống với nhân tài không được trọng dụng! Hơn nữa, bản thân cậu mang lý tưởng lớn lao, hi vọng sớm ngày nổi danh. Thế nhưng, mỗi ngày đều làm cái loại chuyện tình buồn tẻ vô vị, trong lòng tự nhiên sẽ có chút bất mãn!"
Nói đến đây, giọng điệu của Đường Hải không khỏi mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Cậu sinh hoạt trong bang hội một thời gian, chính cậu cũng hiểu rõ ràng. Cuộc sống của chúng ta chỉ là cái vòng luẩn quẩn, cho đến hôm nay cũng không thiếu thanh niên mang dã tâm nhiệt huyết, những người trẻ tuổi tuy rằng thực lực hảo, nhưng tâm tính cao ngạo, tự nhân là có thể nhất nộ trùng thiên, kết quả cuối cùng lại trở thành một đống xương trắng. Nhiều năm qua, ta chứng kiến được nhiều người như vậy lắm rồi."
Mặc dù biết Đường Hải đang diễn trò, nhưng Lý Dật cũng không chen ngang, mà lựa chọn biện pháp giả ngu.
“Chúng ta sống ở trong cái vòng luẩn quẩn, mỗi người đều muốn bước chân lên thượng vị làm đại ca! Tuy nhiên nguyên tắc ở đâu cũng giống nhau, một bang hội liền chỉ có một người được làm đại ca mà thôi, nhưng làm đại ca có dễ dàng như vậy không?" Đường Hải nói xong, giọng điệu sắc bén thêm vài phần: “Nếu người nào cũng có thể làm đại ca, như vậy chẳng phải cái xã hội sẽ mất đi sự cân bằng?"
“Tiểu Dật, trong ngày đầu tiên cậu gia nhập bang hội, tôi đã nói qua một câu. Tôi chỉ cung cấp cho cậu sân khấu mà thôi, còn biểu diễn được hay không, toàn bộ đều phải nhờ vào cá nhân cậu phát huy!" Đường Hải cảm thán một lúc, cuối cùng mới chuyển đề tài đến chính sự: “Trong khoảng thời gian này, tôi không muốn an bài nhiệm vụ cho cậu, một là muốn để cậu thích hứng với hoàn cảnh sinh hoạt ở bên này, thứ hai là muốn mài luyện tính kiên nhẫn của cậu. Thù hận không được quên, nhưng cũng không thể mỗi ngày đều nôn nóng muốn báo thù! Điều cuối cùng chính là, trong khoảng thời gian này không có nhiệm vụ gì thích hợp với thực lực của cậu cả."
“Tôi hiểu dụng tâm của Hải thúc!" Lý Dật cảm kích nói, nhưng trong lòng không khỏi thầm nghĩ, ông chỉ là muốn biến ta thành quân cờ cho ông mà sử dụng mà thôi.
Đường Hải vui mừng nhìn Lý Dật, nói: “Tôi quả nhiên không nhìn lầm người, Tiểu Dật! Cậu cùng bọn họ khác nhau, cậu biết nhìn xa trông rộng hơn."
Đối với Đường Hải mở miệng khen ngợi, Lý Dật không phản bác, cũng không lộ ra một bộ dạng vênh váo hớn hở, mà lựa chọn thản nhiên tiếp nhận.
“Tiểu Dật, hai ngày qua chuyện tình phát sinh trong bang hội, cậu đã nghe nói chưa?" Sắc mặt của Đường Hải bỗng nhiên trở nên âm trầm, giọng điệu cũng băng lạnh, khi nói chuyện, đôi con ngươi trong mí mắt dài hẹp kia lộ ra sát khí mãnh liệt.
Lý Dật gật gật đầu: “Vừa rồi ở trong võ quán có nghe qua mọi người nói, bất quá tình hình cụ thể thì không hiểu rõ ràng."
“Bọn hắc quỷ Châu Phi bang tranh giành tuyến hàng của chúng ta!" Đường Hải lạnh lùng nói: “Tuyến hàng Đông Nam Á này một mực là do Hoa Nhân bang chúng ta nắm giữ, nhưng ở hai ngày trước, bọn hắc quỷ Châu Phi bàng chẳng những cướp tàu còn giết người nữa."
Nói đến đây, Đường Hải hung hăng vỗ xuống bàn, nhất thời phát ra một thanh âm “ba" vang giòn.
Đối mặt với cơn giận của Đường Hải, Lý Dật mặt không đổi tim không loạn, một bộ biểu tình thản nhiên. Hắn hiểu đây chỉ là cơn giông trước khi nổi lên bão táp mà thôi, chân chính còn ở màn diễn phía sau, hắn thừa kiên nhẫn để chờ đợi Đường Hải diễn hết trò.
“Bang hội đã chết hai mươi mấy người huynh đệ! Mẹ kiếp! Những huynh đệ kia đều tin tưởng giao tính mạng cho ta. Muốn trông cậy vào ta để bọn hắn có thể kiếm miếng được miếng cơm! Nhưng kết quả thì sao, bọn hắn đều chết hết, hơn nữa ngay cả thi thể đều không tìm ra!" Đường Hải nói tới đây, nước mắt đã đảo quanh tròng, theo sau thở ra một ngụm tức khí thật sâu, hai mắt đỏ ửng nói: “Hoa Nhân bang chúng ta luôn tuân theo chỉ thị, nếu có người nào phạm chúng ta, chúng ta liền hoàn trả gấp bội! Bọn hắc quỷ Châu Phi bang kia dám giết huynh đệ của chúng ta, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như thế được! Chúng ta nhất định phải báo thù!"
“Món nợ này nhất định phải thanh toán!" Lý Dật nhãn tình đục ngầu phụ họa nói, nhưng trong lòng lại âm thầm bội phục bản thân biểu diễn xuất sắc. Từ sau khi Tiêu Thanh Sơn muốn giết hắn, Lý Dật cũng đã học cách ngụy tạo bản thân, hắn không biết làm như vậy là tốt hay xấu. Hắn chỉ biết, nếu muốn báo thù, nhất định phải dùng cách ngụy tạo để đối phó với một số người.
Chứng kiến Lý Dật phụ họa như vậy, Đường Hải trong lòng không khỏi vui vẻ, nhưng diễn cảm vẫn âm trầm như cũ: “Tiểu Dật, tôi biết cậu luôn luôn chờ đợi cơ hội, hôm nay, tôi sẽ trao cơ hội này cho cậu!"
“Tôi phái thêm hai mươi người huynh đệ của Mạnh Thục, ngoài ra cũng chuẩn bị vũ trang hoàn chỉnh cho các cậu!" Đường Hải âm trầm nói: “Tôi chỉ có một yêu cầu, trong vòng mười ngày nhất định phải đoạt lại tuyến hàng vốn thuộc về chúng ta. Hơn nữa, cho bọn hắc quỷ Châu Phi bang kia chịu đả kích nghiêm trọng, có làm được không?"
“Tiểu Dật đương nhiên sẽ không cô phụ lòng kì vọng của Hải thúc!" Lý Dật đứng lên nhận lệnh, nhưng trong lòng tâm sáng như gương, đồng thời cũng tính toán đường đi nước bước kế tiếp.
Nghe Lý Dật không một chút thoái thác, Đường Hải trong bụng mừng phơi phới, đứng lên hung hăng vỗ bàn, nói: “Hảo! Tôi cùng mọi người trong bang chuẩn bị rượu thịt, chờ các cậu trở về thì ăn mừng đại công!"
“Hải thúc, khi nào thì tôi dẫn các huynh đệ xuất phát?" Lý Dật chợt hỏi.
Nhìn bộ dạng nóng lòng muốn lập công của Lý Dật, Đương Hải khẽ cười thầm, ngoài mặt nghiêm túc nói: “Trước tiên cậu đi nghỉ ngơi an dưỡng tinh thần, hiện tại tôi phái người đi an bài, chậm nhất là đêm nay sẽ xuất phát!"
Lý Dật gật đầu, sau đó thối lui ra khỏi thư phòng.
Nhìn theo bóng lưng của Lý Dật rời đi, trên khuôn mặt Đường Hải nở một nụ cười âm hiểm, tiếp theo cầm điện thoại bấm số của Mạnh Thục, rất nhanh liên lạc được, Đường Hải lạnh lùng nói: “Tiểu Mạnh, cậu qua đây một chuyến, ta có việc muốn an bài."
“Được, Hải thúc." Đầu điện thoại bên kia, Mạnh Thục bình tĩnh trả lời, sau đó liền trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe trong ống truyền ra thanh âm “đô đô", sắc mặt Đường Hải lạnh đến mức dọa người: “Tiểu tử, nguyên ban đầu ta niệm tình của cha ngươi mà tính toán tha cho ngươi một mạng. Nhưng ngươi lại không biết quý trọng tính mạng, thế nên cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!"
Mạnh Thục sau khi cúp điện thoại xong, quay sang nhìn các huynh đệ đang luyện quyền, nói: “Các huynh đệ nhanh đi chuẩn bị một chút, nếu ta đoán không sai, đêm nay chúng ta sẽ đi thanh toán đám hắc quỷ kia!"
“Con mẹ nó! Lão tử nhất định phải chém rụng đầu bọn hỗn đản này!"
“Đúng vậy, bọn chó hắc quỷ!"
…
Mạnh Thục vừa ra lệnh, trong đại sảnh liền vang lên thanh âm chửi bới huyên náo, hiển nhiên, đám người này mặc dù là tâm phúc của Mạnh Thục, nhưng đối với Hoa Nhân bang cũng có lòng trung chinh, nghe được huynh đệ trong bang hội bị sát hại, bọn hắn phi thường căm giận.
So sánh với địa vị của Thiên Tự Đầu tại Thượng Hải mà nói, địa vị của Hoa Nhân bang ở Los Angeles kém hơn rất nhiều. Dạo này không những bị ủy ban mafia bức bách, còn phải cạnh tranh cùng các bang hội khác. Chuyện này cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến thu nhập hàng năm của Hoa Nhân bang, mà riêng số đó phần lớn đều rơi vào túi Đường Hải rồi, những người ở phía dưới chỉ miễn cưỡng đủ sống qua ngày mà thôi.
Chiếc ô tô của Mạnh Thục không phải là những chiếc xe sang trọng chạy ngoài đường, mà là một chiếc Ford thực bình phàm.
Nguyên bản, với thân phận Mạnh Thục là có tài xế riêng, nhưng hắn lại không thích như vậy, mà tự mình điều khiển.
Lao vào bên trong ô tô, Mạnh Thục chậm rãi khởi động xe, thì bỗng nhiên điện thoại di động hơi rung nhẹ.
Mạnh Thục khẽ nhíu mày, một tay điều khiển vô lăng, đồng thời móc điện thoại ra, chứng kiến rõ ràng một đoạn tin nhắn: “Đường Hải đem sự tình thanh toán với Châu Phi bang giao cho tôi đi làm, hơn nữa còn muốn phái thêm hai mươi huynh đệ của anh đi theo hỗ trợ. Hắn làm như vậy, ngoại trừ mục đích báo thù ra, đơn giản là muốn dao động địa vị của anh ở trong lòng các huynh đệ kia. Tôi đề nghị anh cự tuyệt Đường Hải, chuyện này một mình tôi sẽ đi làm. Thứ nhất, có thể giảm bớt thương vong cho người bên anh, thứ hai, có thể đẩy nhanh tiến độ kế hoạch của chúng ta."
Mạnh Thục trầm ngâm một hồi, cuối cùng nhắn tin lại cho Lý Dật, nội dung bên trong chỉ có một chữ “được". Sau khi gửi xong tin nhắn, khóe miệng không khỏi lộ ra vẻ tươi cười trào phúng: “Không có thủ hạ của ta, xem ngươi đấu cùng bọn Châu Phi như thế nào. Nếu ngươi có thể làm nổi chuyện này, ta sẽ không ngại chấp nhận cùng ngươi hợp tác kế hoạch."
Đang trên đường hành tẩu, Lý Dật nhìn màn hình điện thoại xuất hiện một chữ “được" to bự, trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Tác giả :
Điên Phong