Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)
Chương 119: Quay đầu lại ư?
Dưới ngọn đèn, vẻ đỏ ửng trên mặt Lưu Tư Cầm đã bớt không ít, áp lực ẩn giấu thật sâu trong đôi mắt cũng đã biến mất.
Trong vòng một giờ qua, dưới sự cổ vũ của Lý Dật, Lưu Tư Cầm đứng trên thiên thai của tập đoàn Hoa Thanh, tay vịn lan can, hướng bầu trời lớn tiếng hò hét suốt một giờ.
Thời gian một giờ, giúp cho Lưu Tư Cầm mang hết bao tâm sự tích tụ nhiều năm trong lòng toàn bộ nói ra, hơn nữa đều bị Lý Dật hoàn toàn nghe được không sót một chữ.
Đương nhiên, Lý Dật cũng không phải cố ý muốn nghe trộm, mà là Lưu Tư Cầm vẫn nắm chặt tay của Lý Dật…
Thậm chí, mặc dù cả hai đã xuống lầu, nhưng Lưu Tư Cầm vẫn lôi kéo tay Lý Dật, hơn nữa trên mặt lộ ra dáng tươi cười hài lòng phát ra từ nội tâm, giờ khắc này, nàng tựa hồ giống như một đứa trẻ mười tuổi đang thật sự hạnh phúc.
“Tôi đưa cô về nhà?" Đợi hai người đi tới trước đầu xe, Lý Dật mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc.
Lưu Tư Cầm vốn đang suy nghĩ chuyện gì đó, cũng không hề chú ý bản thân vẫn đang lôi kéo tay Lý Dật, lúc này bị Lý Dật đánh nhiễu, mới phản ứng lại, nhất thời sắc mặt đỏ lên, cấp tốc buông lỏng tay ra, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Lý Dật, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn tư thái cô gái nhỏ của Lưu Tư Cầm, Lý Dật nở nụ cười, có thể đây mới là Lưu Tư Cầm chân chính, mà Lưu Tư Cầm trước kia chỉ mang theo mặt nạ.
Lên xe, Lưu Tư Cầm vẫn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, Lý Dật biết rõ nói chuyện sẽ làm Lưu Tư Cầm càng thêm xấu hổ, vì vậy chọn một bài hát có tên là “Ai trở thành bạn tôi", trong lúc nhất thời, bên trong xe chỉ có thanh âm khàn khàn của vị ca sĩ thiên tài tràn đầy trong tai hai người.
Lý Dật cũng không phải chỉ một lần đi tới khu biệt thự Tử Viên. Đối với chỗ ở của Lưu Tư Cầm đương nhiên là rất quen thuộc, chiếc xe một đường chạy tới, chỉ tốn hai mươi mấy phút đã đến nhà.
Nhận thấy được xe đã dừng, Lưu Tư Cầm ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Lý Dật.
“Thế nào? Luyến tiếc xuống xe?" Lý Dật cười cười, ánh mắt cũng bị đôi môi đơn bạc của Lưu Tư Cầm hấp dẫn. Tựa hồ từ sau khi hắn quen biết Gia Cát Minh Nguyệt, Lý Dật đối với đôi môi của phụ nữ luôn đặc biệt chú ý. Ánh mắt hắn không tự chủ được hướng đôi môi quét tới.
Trên mặt Lưu Tư Cầm lộ ra biểu tình chân thành, nàng nhẹ giọng nói: “Cảm tạ cậu, Lý Dật."
Đang khi nói chuyện, Lưu Tư Cầm cúi người, trong biểu tình trợn mắt há hốc mồm của Lý Dật, hôn lên mặt Lý Dật một cái, trên mặt Lý Dật chợt hiện lên một dấu môi son màu hồng nhạt.
Sau một khắc như chờ đợi Lý Dật nói gì đó, Lưu Tư Cầm đỏ mặt, phảng phất giống như một con thỏ bị chấn kinh, đẩy cửa xe hướng biệt thự chạy đi.
Lý Dật vô ý thức vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lên địa phương bị Lưu Tư Cầm hôn qua, tựa hồ còn có thể cảm thụ được loại cảm giác nhẵn mịn của đôi môi, cùng hương vị phảng phất trên người Lưu Tư Cầm.
Nhìn thân thể thành thục mà mê người của Lưu Tư Cầm, cùng tư thế uốn éo thắt lưng, Lý Dật cười khổ, sau đỏ quay đầu xe, hướng nhà mình chạy tới.
Khác hẳn lúc lái xe chở Lưu Tư Cầm, Lý Dật cho xe chạy rất nhanh, âm lượng của bài hát của mở lên tới số lớn nhất.
Chiếc xe màu đen sang trọng xuyên trên đường chỉ lưu lại một chuỗi bóng mờ màu đen cùng tiếng ca mờ ảo.
Khi Lý Dật cho xe đi tới ngay con đường đi vào khu biệt thự cạnh biển mà Tiêu Thanh Sơn cho hắn, thình lình nhìn thấy bên đường có một chiếc xe jeep quen thuộc đang đỗ.
Hơn nữa, chủ nhân của chiếc xe tựa hồ phát hiện Lý Dật đã về, liền mở đèn xe.
Lý Dật vô ý thức dừng xe, đồng thời từ sau xe cầm lấy một xấp văn kiện, sau đó đi xuống xe.
“Lý Dật anh thật sự là giữ đúng giờ!" Lúc Lý Dật xuống xe, chủ nhân của chiếc jeep cũng đẩy cửa xe đi xuống tới, hướng Lý Dật thốt lên một câu oán giận.
Nhìn biểu tình không sảng khoái của Trần Lâm, Lý Dật có chút xấu hổ sờ sờ đầu.
Trước khi đi tham gia buổi tiệc, hắn từng gọi điện thoại cho Trần Lâm mời nàng đến trước nhà chờ hắn, sau đó sẽ giao bản “kế hoạch huấn luyện bộ đội đặc chủng" đã viết suốt mấy ngày cho Trần Lâm. Chỉ là không ngờ trong buổi tiệc lại gặp Lưu Tư Cầm nên chậm trễ hơn một tiếng đồng hồ.
“Đột nhiên gặp phải một chuyện nên về trễ, đây là huấn luyện kế hoạch cho cô." Nếu đổi lại trước đây, Lý Dật khẳng định sẽ đấu võ mồm với Trần Lâm, thế nhưng từ sau khi biết tâm ý của Trần Lâm, Lý Dật cũng có chút ngại ngùng khó nói.
“Hừ!" Trần Lâm tức giận tiếp nhận kế hoạch huấn luyện, hừ lạnh nói: “Để lão nương ở ngoài đường chờ hơn một tiếng đồng hồ, anh nói phải làm thế nào đây?"
Hình dạng Trần Lâm như giương nanh múa vuốt, biểu tình như đang hận không thể lập tức xô ngã Lý Dật mà XXOOO một ngàn lần…
Lý Dật biết rõ tính tình của Trần Lâm, điển hình là thích ăn mềm không ăn cứng, vì vậy cười cười nói: “Cô nói nên làm sao bây giờ? Chỉ cần không làm khó dễ người, tôi có thể bù đắp cho cô."
“Nếu tôi muốn anh rời khỏi Hạ Vũ Đình ở chung một chỗ với tôi, anh nguyện ý sao?" Trần Lâm xấu xa cười, cố ý ghé sát thân thể vào, đồng thời nhìn Lý Dật thổi nhẹ một hơi nóng bỏng, ý tứ khiêu khích hàm súc mười phần.
Lý Dật cười khổ lắc đầu: “Nói rồi, đừng làm khó dễ tôi mà."
“Lão nương đã biết anh sẽ nói như vậy, bỏ đi!" Trần Lâm thở dài, sau đó lại nói: “Như vậy đi, trưa ngày mai anh theo tôi đi gặp một người!"
“Ai?" Lý Dật theo bản năng nghĩ có chút không ổn.
Thấy dáng dấp cảnh giác cẩn thận của Lý Dật, Trần Lâm giận dữ phản cười: “Không phải cho anh đi lên đoạn đầu đài, xem anh sợ đến như vậy!"
Lời vừa ra khỏi miệng, Trần Lâm lại nhớ tới cái gì, có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Lý Dật, nàng hiểu được, Lý Dật từng ở trước mặt người Trần gia chịu một ít ủy khuất.
“Con trai của một đại lão chính giới, mới từ nước ngoài trở về, ông nội hắn và ông nội tôi muốn tôi và hắn đến với nhau." Trần Lâm có chút phiền muộn nói: “Tiểu tử kia trước sau hẹn tôi hai lần, lần đầu tiên bị tôi dùng tô miến thịt lợn đổ ướt cả người hắn, lần thứ hai bị tôi ném xuống sông Hoàng Phổ, thế nhưng còn không hết hi vọng, ngày hôm nay lại gọi điện thoại hẹn tôi trưa mai đi ăn!"
Nghe được Trần Lâm nói, biểu tình Lý Dật có chút cổ quái, hắn tự nhiên hiểu được, với tính cách Trần Lâm làm ra loại sự tình này cũng không kỳ quái, hắn kỳ quái chính là, tên kia chẳng lẽ là tiểu Cường đánh không chết hay sao? Càng đánh càng hăng?
Lý Dật ho khan một tiếng, nghĩa chính lời nghiêm nói: “Trần Lâm, cô cũng nói qua, cô có thể cự tuyệt tình yêu của hắn, nhưng không thể cự tuyệt tâm ý của hắn phải không? Cô ngẫm lại, hai lần hắn bị cô chỉnh thảm như vậy, lần này tôi đi theo cô làm tấm mộc còn không đem toàn bộ oán khí tát lên đầu tôi sao?"
“Hắc! Lúc lão nương truy anh, sao anh không chính nghĩa như vậy đi?" Trần Lâm cười nhạt: “Được! Vậy không cho anh đi nữa, trưa mai anh gọi luôn Hạ Vũ Đình đi ra, ba người chúng ta cùng nhau đi ăn. Chính anh nói, anh có thể cự tuyệt tình yêu của tôi, nhưng không thể cự tuyệt tâm ý của tôi phải không?"
Trong miệng Lý Dật một trận phát khổ, sau đó bất đắc dĩ gật đầu: “Tôi đi còn không được sao?"
“Tôi nói cho anh, ngày mai anh mặc quần áo suất khí một chút, có khí thế nam nhân một chút, sau đó giả mạo người đàn ông của tôi." Trần Lâm nghiêm mặt nói: “Tên kia là một tên ẻo lả, tôi muốn cho hắn biết, lão nương thích chính là nam nhân có dã tính, hắn cứ lo làm việc hắn đi."
“Được, tôi nghe cô phân phó." Lý Dật gật đầu, nói: “Tôi biết anh cô có khả năng sẽ chướng mắt kế hoạch tôi cấp cho, vì thế cô nên nhìn trước rồi hãy đưa cho hắn."
Lý Dật đưa ra “kế hoạch huấn luyện bộ đội đặc chủng" này là vì trả lại nhân tình cho Trần gia, nếu Trần Phong không xem thì uổng công. Mà theo Lý Dật xem ra, chỉ cần Trần Lâm đọc qua thì nhất định sẽ bị nội dung bên trong hấp dẫn, bởi vì kế hoạch này hoàn toàn là phỏng theo nội dung huấn luyện của tổ chức sát thủ kiếp trước mà sắp xếp, so với nội dung huấn luyện của thời hiện tại mạnh hơn rất nhiều.
Chỉ cần có thể hấp dẫn Trần Lâm, với tính cách Trần Lâm, tự nhiên sẽ buộc Trần Phong phải xem.
“Lão nương thật muốn nhìn xem anh có thể lấy ra được thứ tốt gì." Trần Lâm nghe Lý Dật nói như thế, dĩ nhiên khẩn cấp mở phần văn kiện, từ sau khi phát hiện Lý Dật chế tạo ra máy huấn luyện thân thể, Trần Lâm luôn luôn có lòng hiếu kỳ đối với Lý Dật.
Lý Dật giơ cổ tay nhìn thời gian, tuy rằng đã tối, nhưng không tiện trực tiếp cáo từ, vì vậy lấy ra điếu thuốc lá, dựa vào xe vẻ mặt thích ý hút thuốc.
Dưới ánh mắt của Lý Dật, biểu tình Trần Lâm không ngừng biến hóa từ vui, khiếp sợ, chờ mong những tâm tình này thay phiên xuất hiện trên mặt Trần Lâm.
Không đợi Lý Dật hút xong điếu thuốc, Trần Lâm đã khép lại văn kiện, vẻ mặt hưng phấn nói: “Anh ở đâu tìm ra được mấy thứ này?"
“Tự viết ra." Lý Dật phun ra ngụm khói cho đáp án.
Trần Lâm đầu tiên là ngây ra, sau đó giận dữ: “Anh xem lão nương là đứa con nít ba tuổi sao? Kế hoạch huấn luyện nghiêm mật hợp lý như thế làm sao một mình anh viết đi ra?"
Trần Lâm nói là sự thực, bộ kế hoạch huấn luyện này hoàn toàn là dựa theo các hạng cơ năng của cơ thể con người điểm lên tới mức tối hạn mà thiết trí cường độ tăng cường tuần tự, một hạng tiếp một hạng, thập phần phức tạp. Ở thời gian kiếp trước, để chế định ra bộ kế hoạch huấn luyện này, Lý Dật ở trong tổ chức sát thủ đã từ các nơi trong toàn cầu tìm được sáu chuyên gia về phương diện này về để lập ra nó.
“Tin hay không tùy cô." Lý Dật tùy ý bắn ra tàn thuốc, không muốn tiếp tục giải thích, bởi vì theo hắn xem ra, bên trong có một ít thứ liên quan, với kỹ thuật khoa học hiện tại căn bản không có khả năng giải thích, cho nên không có cách nào nói là do các quốc gia khác làm ra.
Về phần nơi chân chính phát ra thứ này, Lý Dật tự nhiên là sẽ không nói cho Trần Lâm, hơn nữa mặc dù nói cho Trần Lâm, Trần Lâm cũng sẽ không tin.
Dù sao, quá mức mơ hồ.
Trần Lâm tuy rằng bất mãn với cách giải thích của Lý Dật, thế nhưng vừa nghĩ Lý Dật từng sáng chế ra loại máy huấn luyện cổ quái, còn có hai bộ lý luận được người của viện khoa học quốc gia xem thành bảo bối, cũng liền bình thường trở lại.
Theo nàng xem ra, trên người Lý Dật có rất nhiều bí mật, bộ huấn luyện kế hoạch này tuy rằng thần kỳ, nhưng cũng không phải là hắn không có khả năng làm ra.
Thấy Trần Lâm không hỏi, Lý Dật nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, tôi phải vào nhà, sáng mai còn có việc."
“Lý Dật…" Nghe Lý Dật nói như thế, giọng nói của Trần Lâm bỗng nhiên trở nên có chút nghiêm túc.
Bước chân Lý Dật khựng lại, quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?"
“Nếu như có thể, không nên đi hắc đạo. Hiện tại Tiêu Thanh Sơn đang tẩy trắng, nếu như hắn tẩy trắng thành công, anh hãy làm một thương nhân được rồi, hắc đạo chung quy không thể lâu dài." Trần Lâm kiến nghị nói, lúc nói biểu tình của nàng có chút phức tạp, cùng lúc, nếu như Lý Dật thật sự đi hắc đạo, khi ở một chỗ cùng nàng, dù sao thân thế cũng sẽ đối kháng, một cháu gái của một vị đại lão quân giới thật không có khả năng gả cho một đại ca hắc đạo.
Mặt khác, Lý Dật đi hắc đạo, nàng nhiều ít có chút lo lắng, cùng Điền Đằng Cương đánh một trận chính là vết xe đổ.
Nhận thấy được giọng nói của Trần Lâm có chút nghiêm túc, Lý Dật trầm ngâm một chút, nói: “Tôi hiểu nên làm như thế nào, cảm tạ đề nghị của cô!"
Quay đầu lại?
Bây giờ còn có thể quay đầu lại sao?
Trong lòng Lý Dật cười khổ.
Trong vòng một giờ qua, dưới sự cổ vũ của Lý Dật, Lưu Tư Cầm đứng trên thiên thai của tập đoàn Hoa Thanh, tay vịn lan can, hướng bầu trời lớn tiếng hò hét suốt một giờ.
Thời gian một giờ, giúp cho Lưu Tư Cầm mang hết bao tâm sự tích tụ nhiều năm trong lòng toàn bộ nói ra, hơn nữa đều bị Lý Dật hoàn toàn nghe được không sót một chữ.
Đương nhiên, Lý Dật cũng không phải cố ý muốn nghe trộm, mà là Lưu Tư Cầm vẫn nắm chặt tay của Lý Dật…
Thậm chí, mặc dù cả hai đã xuống lầu, nhưng Lưu Tư Cầm vẫn lôi kéo tay Lý Dật, hơn nữa trên mặt lộ ra dáng tươi cười hài lòng phát ra từ nội tâm, giờ khắc này, nàng tựa hồ giống như một đứa trẻ mười tuổi đang thật sự hạnh phúc.
“Tôi đưa cô về nhà?" Đợi hai người đi tới trước đầu xe, Lý Dật mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc.
Lưu Tư Cầm vốn đang suy nghĩ chuyện gì đó, cũng không hề chú ý bản thân vẫn đang lôi kéo tay Lý Dật, lúc này bị Lý Dật đánh nhiễu, mới phản ứng lại, nhất thời sắc mặt đỏ lên, cấp tốc buông lỏng tay ra, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Lý Dật, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn tư thái cô gái nhỏ của Lưu Tư Cầm, Lý Dật nở nụ cười, có thể đây mới là Lưu Tư Cầm chân chính, mà Lưu Tư Cầm trước kia chỉ mang theo mặt nạ.
Lên xe, Lưu Tư Cầm vẫn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, Lý Dật biết rõ nói chuyện sẽ làm Lưu Tư Cầm càng thêm xấu hổ, vì vậy chọn một bài hát có tên là “Ai trở thành bạn tôi", trong lúc nhất thời, bên trong xe chỉ có thanh âm khàn khàn của vị ca sĩ thiên tài tràn đầy trong tai hai người.
Lý Dật cũng không phải chỉ một lần đi tới khu biệt thự Tử Viên. Đối với chỗ ở của Lưu Tư Cầm đương nhiên là rất quen thuộc, chiếc xe một đường chạy tới, chỉ tốn hai mươi mấy phút đã đến nhà.
Nhận thấy được xe đã dừng, Lưu Tư Cầm ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Lý Dật.
“Thế nào? Luyến tiếc xuống xe?" Lý Dật cười cười, ánh mắt cũng bị đôi môi đơn bạc của Lưu Tư Cầm hấp dẫn. Tựa hồ từ sau khi hắn quen biết Gia Cát Minh Nguyệt, Lý Dật đối với đôi môi của phụ nữ luôn đặc biệt chú ý. Ánh mắt hắn không tự chủ được hướng đôi môi quét tới.
Trên mặt Lưu Tư Cầm lộ ra biểu tình chân thành, nàng nhẹ giọng nói: “Cảm tạ cậu, Lý Dật."
Đang khi nói chuyện, Lưu Tư Cầm cúi người, trong biểu tình trợn mắt há hốc mồm của Lý Dật, hôn lên mặt Lý Dật một cái, trên mặt Lý Dật chợt hiện lên một dấu môi son màu hồng nhạt.
Sau một khắc như chờ đợi Lý Dật nói gì đó, Lưu Tư Cầm đỏ mặt, phảng phất giống như một con thỏ bị chấn kinh, đẩy cửa xe hướng biệt thự chạy đi.
Lý Dật vô ý thức vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lên địa phương bị Lưu Tư Cầm hôn qua, tựa hồ còn có thể cảm thụ được loại cảm giác nhẵn mịn của đôi môi, cùng hương vị phảng phất trên người Lưu Tư Cầm.
Nhìn thân thể thành thục mà mê người của Lưu Tư Cầm, cùng tư thế uốn éo thắt lưng, Lý Dật cười khổ, sau đỏ quay đầu xe, hướng nhà mình chạy tới.
Khác hẳn lúc lái xe chở Lưu Tư Cầm, Lý Dật cho xe chạy rất nhanh, âm lượng của bài hát của mở lên tới số lớn nhất.
Chiếc xe màu đen sang trọng xuyên trên đường chỉ lưu lại một chuỗi bóng mờ màu đen cùng tiếng ca mờ ảo.
Khi Lý Dật cho xe đi tới ngay con đường đi vào khu biệt thự cạnh biển mà Tiêu Thanh Sơn cho hắn, thình lình nhìn thấy bên đường có một chiếc xe jeep quen thuộc đang đỗ.
Hơn nữa, chủ nhân của chiếc xe tựa hồ phát hiện Lý Dật đã về, liền mở đèn xe.
Lý Dật vô ý thức dừng xe, đồng thời từ sau xe cầm lấy một xấp văn kiện, sau đó đi xuống xe.
“Lý Dật anh thật sự là giữ đúng giờ!" Lúc Lý Dật xuống xe, chủ nhân của chiếc jeep cũng đẩy cửa xe đi xuống tới, hướng Lý Dật thốt lên một câu oán giận.
Nhìn biểu tình không sảng khoái của Trần Lâm, Lý Dật có chút xấu hổ sờ sờ đầu.
Trước khi đi tham gia buổi tiệc, hắn từng gọi điện thoại cho Trần Lâm mời nàng đến trước nhà chờ hắn, sau đó sẽ giao bản “kế hoạch huấn luyện bộ đội đặc chủng" đã viết suốt mấy ngày cho Trần Lâm. Chỉ là không ngờ trong buổi tiệc lại gặp Lưu Tư Cầm nên chậm trễ hơn một tiếng đồng hồ.
“Đột nhiên gặp phải một chuyện nên về trễ, đây là huấn luyện kế hoạch cho cô." Nếu đổi lại trước đây, Lý Dật khẳng định sẽ đấu võ mồm với Trần Lâm, thế nhưng từ sau khi biết tâm ý của Trần Lâm, Lý Dật cũng có chút ngại ngùng khó nói.
“Hừ!" Trần Lâm tức giận tiếp nhận kế hoạch huấn luyện, hừ lạnh nói: “Để lão nương ở ngoài đường chờ hơn một tiếng đồng hồ, anh nói phải làm thế nào đây?"
Hình dạng Trần Lâm như giương nanh múa vuốt, biểu tình như đang hận không thể lập tức xô ngã Lý Dật mà XXOOO một ngàn lần…
Lý Dật biết rõ tính tình của Trần Lâm, điển hình là thích ăn mềm không ăn cứng, vì vậy cười cười nói: “Cô nói nên làm sao bây giờ? Chỉ cần không làm khó dễ người, tôi có thể bù đắp cho cô."
“Nếu tôi muốn anh rời khỏi Hạ Vũ Đình ở chung một chỗ với tôi, anh nguyện ý sao?" Trần Lâm xấu xa cười, cố ý ghé sát thân thể vào, đồng thời nhìn Lý Dật thổi nhẹ một hơi nóng bỏng, ý tứ khiêu khích hàm súc mười phần.
Lý Dật cười khổ lắc đầu: “Nói rồi, đừng làm khó dễ tôi mà."
“Lão nương đã biết anh sẽ nói như vậy, bỏ đi!" Trần Lâm thở dài, sau đó lại nói: “Như vậy đi, trưa ngày mai anh theo tôi đi gặp một người!"
“Ai?" Lý Dật theo bản năng nghĩ có chút không ổn.
Thấy dáng dấp cảnh giác cẩn thận của Lý Dật, Trần Lâm giận dữ phản cười: “Không phải cho anh đi lên đoạn đầu đài, xem anh sợ đến như vậy!"
Lời vừa ra khỏi miệng, Trần Lâm lại nhớ tới cái gì, có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Lý Dật, nàng hiểu được, Lý Dật từng ở trước mặt người Trần gia chịu một ít ủy khuất.
“Con trai của một đại lão chính giới, mới từ nước ngoài trở về, ông nội hắn và ông nội tôi muốn tôi và hắn đến với nhau." Trần Lâm có chút phiền muộn nói: “Tiểu tử kia trước sau hẹn tôi hai lần, lần đầu tiên bị tôi dùng tô miến thịt lợn đổ ướt cả người hắn, lần thứ hai bị tôi ném xuống sông Hoàng Phổ, thế nhưng còn không hết hi vọng, ngày hôm nay lại gọi điện thoại hẹn tôi trưa mai đi ăn!"
Nghe được Trần Lâm nói, biểu tình Lý Dật có chút cổ quái, hắn tự nhiên hiểu được, với tính cách Trần Lâm làm ra loại sự tình này cũng không kỳ quái, hắn kỳ quái chính là, tên kia chẳng lẽ là tiểu Cường đánh không chết hay sao? Càng đánh càng hăng?
Lý Dật ho khan một tiếng, nghĩa chính lời nghiêm nói: “Trần Lâm, cô cũng nói qua, cô có thể cự tuyệt tình yêu của hắn, nhưng không thể cự tuyệt tâm ý của hắn phải không? Cô ngẫm lại, hai lần hắn bị cô chỉnh thảm như vậy, lần này tôi đi theo cô làm tấm mộc còn không đem toàn bộ oán khí tát lên đầu tôi sao?"
“Hắc! Lúc lão nương truy anh, sao anh không chính nghĩa như vậy đi?" Trần Lâm cười nhạt: “Được! Vậy không cho anh đi nữa, trưa mai anh gọi luôn Hạ Vũ Đình đi ra, ba người chúng ta cùng nhau đi ăn. Chính anh nói, anh có thể cự tuyệt tình yêu của tôi, nhưng không thể cự tuyệt tâm ý của tôi phải không?"
Trong miệng Lý Dật một trận phát khổ, sau đó bất đắc dĩ gật đầu: “Tôi đi còn không được sao?"
“Tôi nói cho anh, ngày mai anh mặc quần áo suất khí một chút, có khí thế nam nhân một chút, sau đó giả mạo người đàn ông của tôi." Trần Lâm nghiêm mặt nói: “Tên kia là một tên ẻo lả, tôi muốn cho hắn biết, lão nương thích chính là nam nhân có dã tính, hắn cứ lo làm việc hắn đi."
“Được, tôi nghe cô phân phó." Lý Dật gật đầu, nói: “Tôi biết anh cô có khả năng sẽ chướng mắt kế hoạch tôi cấp cho, vì thế cô nên nhìn trước rồi hãy đưa cho hắn."
Lý Dật đưa ra “kế hoạch huấn luyện bộ đội đặc chủng" này là vì trả lại nhân tình cho Trần gia, nếu Trần Phong không xem thì uổng công. Mà theo Lý Dật xem ra, chỉ cần Trần Lâm đọc qua thì nhất định sẽ bị nội dung bên trong hấp dẫn, bởi vì kế hoạch này hoàn toàn là phỏng theo nội dung huấn luyện của tổ chức sát thủ kiếp trước mà sắp xếp, so với nội dung huấn luyện của thời hiện tại mạnh hơn rất nhiều.
Chỉ cần có thể hấp dẫn Trần Lâm, với tính cách Trần Lâm, tự nhiên sẽ buộc Trần Phong phải xem.
“Lão nương thật muốn nhìn xem anh có thể lấy ra được thứ tốt gì." Trần Lâm nghe Lý Dật nói như thế, dĩ nhiên khẩn cấp mở phần văn kiện, từ sau khi phát hiện Lý Dật chế tạo ra máy huấn luyện thân thể, Trần Lâm luôn luôn có lòng hiếu kỳ đối với Lý Dật.
Lý Dật giơ cổ tay nhìn thời gian, tuy rằng đã tối, nhưng không tiện trực tiếp cáo từ, vì vậy lấy ra điếu thuốc lá, dựa vào xe vẻ mặt thích ý hút thuốc.
Dưới ánh mắt của Lý Dật, biểu tình Trần Lâm không ngừng biến hóa từ vui, khiếp sợ, chờ mong những tâm tình này thay phiên xuất hiện trên mặt Trần Lâm.
Không đợi Lý Dật hút xong điếu thuốc, Trần Lâm đã khép lại văn kiện, vẻ mặt hưng phấn nói: “Anh ở đâu tìm ra được mấy thứ này?"
“Tự viết ra." Lý Dật phun ra ngụm khói cho đáp án.
Trần Lâm đầu tiên là ngây ra, sau đó giận dữ: “Anh xem lão nương là đứa con nít ba tuổi sao? Kế hoạch huấn luyện nghiêm mật hợp lý như thế làm sao một mình anh viết đi ra?"
Trần Lâm nói là sự thực, bộ kế hoạch huấn luyện này hoàn toàn là dựa theo các hạng cơ năng của cơ thể con người điểm lên tới mức tối hạn mà thiết trí cường độ tăng cường tuần tự, một hạng tiếp một hạng, thập phần phức tạp. Ở thời gian kiếp trước, để chế định ra bộ kế hoạch huấn luyện này, Lý Dật ở trong tổ chức sát thủ đã từ các nơi trong toàn cầu tìm được sáu chuyên gia về phương diện này về để lập ra nó.
“Tin hay không tùy cô." Lý Dật tùy ý bắn ra tàn thuốc, không muốn tiếp tục giải thích, bởi vì theo hắn xem ra, bên trong có một ít thứ liên quan, với kỹ thuật khoa học hiện tại căn bản không có khả năng giải thích, cho nên không có cách nào nói là do các quốc gia khác làm ra.
Về phần nơi chân chính phát ra thứ này, Lý Dật tự nhiên là sẽ không nói cho Trần Lâm, hơn nữa mặc dù nói cho Trần Lâm, Trần Lâm cũng sẽ không tin.
Dù sao, quá mức mơ hồ.
Trần Lâm tuy rằng bất mãn với cách giải thích của Lý Dật, thế nhưng vừa nghĩ Lý Dật từng sáng chế ra loại máy huấn luyện cổ quái, còn có hai bộ lý luận được người của viện khoa học quốc gia xem thành bảo bối, cũng liền bình thường trở lại.
Theo nàng xem ra, trên người Lý Dật có rất nhiều bí mật, bộ huấn luyện kế hoạch này tuy rằng thần kỳ, nhưng cũng không phải là hắn không có khả năng làm ra.
Thấy Trần Lâm không hỏi, Lý Dật nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, tôi phải vào nhà, sáng mai còn có việc."
“Lý Dật…" Nghe Lý Dật nói như thế, giọng nói của Trần Lâm bỗng nhiên trở nên có chút nghiêm túc.
Bước chân Lý Dật khựng lại, quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?"
“Nếu như có thể, không nên đi hắc đạo. Hiện tại Tiêu Thanh Sơn đang tẩy trắng, nếu như hắn tẩy trắng thành công, anh hãy làm một thương nhân được rồi, hắc đạo chung quy không thể lâu dài." Trần Lâm kiến nghị nói, lúc nói biểu tình của nàng có chút phức tạp, cùng lúc, nếu như Lý Dật thật sự đi hắc đạo, khi ở một chỗ cùng nàng, dù sao thân thế cũng sẽ đối kháng, một cháu gái của một vị đại lão quân giới thật không có khả năng gả cho một đại ca hắc đạo.
Mặt khác, Lý Dật đi hắc đạo, nàng nhiều ít có chút lo lắng, cùng Điền Đằng Cương đánh một trận chính là vết xe đổ.
Nhận thấy được giọng nói của Trần Lâm có chút nghiêm túc, Lý Dật trầm ngâm một chút, nói: “Tôi hiểu nên làm như thế nào, cảm tạ đề nghị của cô!"
Quay đầu lại?
Bây giờ còn có thể quay đầu lại sao?
Trong lòng Lý Dật cười khổ.
Tác giả :
Điên Phong