Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)
Chương 10: Gặp lại lần thứ hai
Trong bất tri bất giác, xe taxi đã đi tới trước cửa Phượng Hoàng Dạ tổng hội.
Ngay cửa dạ tổng hội, xe taxi nối liền không dứt, bãi đỗ xe có không ít xe có rèm che, trong đó có một chiếc Ferrari thể thao màu đỏ.
Thấy chiếc thể thao hoa mỹ, Lý Dật nhiều ít cũng có một ít hiếu kỳ, bởi vì hắn biết có thể mua được loại xe thể thao Ferrari này, đều là nhân vật có mặt mũi.
Đối với loại người này mà nói, bọn họ có khu giải trí riêng biệt, cũng có hội sở tư nhân chuyên môn, rất ít đi đến chỗ ăn chơi đại chúng này để đùa.
Trong lòng tuy rằng hiếu kỳ, Lý Dật cũng chỉ tùy ý liếc mắt liền thu hồi ánh mắt, thanh toán tiền xe, bước nhanh tới dạ tổng hội đi đến.
Sau khi lên làm đội trưởng bảo an, Dương Phàm cũng không tiếp tục đứng gác ngoài cửa. Bảo an ngoài cửa thay đổi bốn người, trước đây ba người cùng gác với Dương Phàm cũng được điều tới phòng giám thị.
Tuy rằng Lý Dật biết Dương Phàm làm như vậy nhiều ít có chút không thích hợp, thế nhưng Dương Phàm dù sao cũng đã lăn lộn tầng dưới chót xã hội nhiều năm như vậy, thật vất vả có chút quyền lợi, không sử dụng mới là quái sự!
“Dật ca!" Nhìn thấy Lý Dật đi tới, bốn gã bảo an ngoài cửa đều chào hỏi, trong đó một người thò tay vào túi lấy ra hộp thuốc lá, dự định mời Lý Dật.
Biểu tình bốn người tuy rằng cung kính không gì sánh được, thế nhưng Lý Dật có thể nhận thấy được vẻ chẳng đáng giấu tận sâu trong con ngươi của bọn họ. Bốn người này trước đây là thủ hạ thân tín của Trương Đông, hôm nay tuy rằng e ngại thân phận Dương Phàm mà ra vẻ đáng thương, thế nhưng trong mắt vốn cũng bất mãn Lý Dật và Dương Phàm bọn họ.
Tất cả việc này, Lý Dật xem vào trong mắt, cũng chưa nói cái gì, chỉ tượng trưng gật nhẹ đầu, không tiếp điếu thuốc của người nọ, trực tiếp đi vào dạ tổng hội.
“Mẹ nó, tên chó chết Dương Phàm lên làm đội trưởng, ngay tên khốn khiếp Lý Dật cũng trở nên cao ngạo!" Đợi Lý Dật đi xa, tên đưa thuốc lá chửi mắng.
Nghe được tên kia nói, một gã bảo an khác phụ họa: “Đúng vậy, con mẹ nó là thế đạo gì đây!"
“Hắc! Các cậu đừng xem hai tên khốn khiếp hiện tại phong cảnh như vậy, qua hai ngày nói không chừng sẽ bị ném xuống sông Hoàng Phố!"
“Sao vậy?"
“Chuyện lần này nói rõ có âm mưu, ta xem chính do hai tên khốn khiếp làm ra chuyện tốt, theo tính cách có thù tất báo của Đông ca, hạ tràng của hai tên khốn khiếp còn cần phải nói sao?"
Trong lúc nhất thời, bốn gã bảo an đều lộ ra vẻ tươi cười gian trá, theo bọn họ xem ra, Lý Dật và Dương Phàm tựa hồ đã thành thịt cá trên thớt, ăn đao chỉ là vấn đề sớm muộn.
Lý Dật cũng không có nghe được bốn người nói chuyện, trên thực tế, dù là hắn nghe được cũng sẽ không để trong lòng, một Trương Đông nho nhỏ hắn còn chưa để vào mắt.
Đi tới lầu ba, thay xong quần áo, Lý Dật lại bắt đầu công việc của mình.
Đầu tiên hắn dựa theo quy định đi tới phòng bi da ở lầu một.
Có thể do cuối tuần, sinh ý ở lầu một so với mấy ngày hôm trước tốt hơn nhiều, đại khái đều là thanh niên đến chơi.
Mặt khác, Lý Dật còn phát hiện một chuyện rất quỷ dị, bên trong phòng đại đa số khách nhân chơi bi da đồng thời đều đưa ánh mắt nhìn về bàn bi da hướng đông bắc.
Theo ánh mắt những người đó, Lý Dật nhìn thấy, đang chơi ở bàn bi da phía đông bắc là hai thiếu nữ.
Trong đó một thiếu nữ vóc người cao gầy, trên cổ mang một chiếc vòng màu ngọc bích, trên người mặc bộ váy liền áo, phía sau lưng và trước ngực lộ ra da thịt trắng nõn, có chút hấp dẫn ánh mắt đàn ông. Mà chiếc váy liền áo bởi vì quá ngắn, chỉ tới mông thiếu nữ, hai chân dài nhỏ thẳng tắp hoàn toàn bại lộ ra ngoài không khí, phối hợp với đôi giày bốt cao gót màu lam, làm cho người ta có một loại cảm giác cường liệt.
Nhất là khi thiếu nữ cúi người chơi bóng, đàn ông xung quanh không hẹn mà cùng hướng thiếu nữ nhìn tới, trong mắt lộ ra ánh mắt hèn mọn.
Mà một thiếu nữ khác ăn mặc tương đối bảo thủ, thậm chí có thể dùng từ khả ái để hình dung.
Nhìn hoa văn trên quần áo thiếu nữ kia, Lý Dật bỗng nhiên nghĩ có chút nhìn quen mắt.
Ngay khi Lý Dật còn đang suy tư mình đã gặp qua loại quần áo này khi nào, thiếu nữ kia bỗng nhiên nghiêng đầu qua, dự định đi tới bên bàn để nghỉ ngơi.
Trong nháy mắt nàng quay đầu, Lý Dật thấy rõ khuôn mặt của nàng, mà nàng cũng thấy được Lý Dật.
“Đại ca ca!" Thấy Lý Dật, trong đôi mắt mùa thu của thiếu nữ bắn ra ánh sáng hưng phấn, chỉ thấy nàng ném cây cơ sang một bên, hướng Lý Dật chạy nhanh tới.
Thanh âm của thiếu nữ rất ngọt, một tiếng gọi làm toàn bộ nam tính trong phòng đều ngẩng đầu lên.
Thậm chí, có mấy tên đứng ngay trước mặt thiếu nữ đều lộ ra dáng tươi cười tự cho là rất mê người, quay về thiếu nữ lên tiếng.
Nhưng mà ngay khi bọn họ đợi thiếu nữ đi tới bên người thì thiếu nữ lại trực tiếp đi ngang qua bên người bọn họ, thẳng chạy đến trước người Lý Dật, vẻ mặt hưng phấn nói: “Đại ca ca, thật không nghĩ tới lại gặp anh ở chỗ này nga!"
Thiếu nữ không phải ai khác, chính là thiếu nữ mà Lý Dật đã giúp đỡ đánh đuổi hai tên móc túi.
Nhìn dáng dấp hưng phấn của thiếu nữ, Lý Dật cười cười: “Thật rất xảo."
“Đại ca ca, anh làm việc ở chỗ này sao?" Thiếu nữ tựa hồ đặc biệt có cảm giác thân thiết đối với Lý Dật, phối hợp với tiếng nói ngọt ngào của nàng, làm nam nhân chung quanh đố kị muốn chết, bọn họ đều dùng ánh mắt không cam lòng trừng mắt nhìn Lý Dật, tựa hồ đang than oán ông trời bất công, bằng không, thiếu nữ thế nào lại cùng một con cóc như Lý Dật quen biết?
Đối với ánh mắt đố kị của những nam nhân chung quanh, Lý Dật cũng không thèm lưu ý, mà là nhìn thiếu nữ gật đầu.
“Vi Vi, ai vậy?" Lúc này, thiếu nữ mặc váy liền áo đi tới, cùng với câu hỏi, nhíu mày, dùng một loại ánh mắt khinh miệt nhìn Lý Dật.
Làm như nhận thấy ánh mắt của đồng bạn không quá thân mật, thiếu nữ tên Vi Vi vội vàng nói: “Huỳnh Huỳnh, đây là…"
Thiếu nữ một lòng muốn giải thích, nhưng quên mất nàng vốn không biết tên Lý Dật, nói được phân nửa, lại không biết làm sao tiếp tục nói tiếp.
Trong lúc nhất thời, biểu tình thiếu nữ có chút xấu hổ, nàng nhìn Lý Dật nói: “Đại ca ca, em tên là Lưu Vi, em còn không biết anh tên gì, có thể nói cho em biết tên của anh không?"
Mặc dù nhận thấy được thiếu nữ kia có ánh mắt không quá thân mật, thế nhưng đôi mắt Lý Dật cũng chưa từng liếc mắt nhìn nàng, mà là nhìn Lưu Vi nói: “Lý Dật."
Cử động của Lý Dật khiến cho thiếu nữ kia có chút căm tức, cô ta không nhịn được trợn mắt nhìn Lý Dật nói: “Vi Vi, sau này không nên giao tiếp với loại người này, người như thế không có ai là thứ tốt."
“Huỳnh Huỳnh, đại ca ca là người tốt, không cho cô nói như vậy!" Nghe được Tiêu Huỳnh Huỳnh nói, Lưu Vi nhướng mày, có vẻ có chút tức giận.
Thấy dáng dấp tức giận của Lưu Vi, Tiêu Huỳnh Huỳnh hơi ngây ra, ở trong trí nhớ của cô ta, Lưu Vi chưa từng dùng loại giọng nói này nói chuyện với cô ta. Mà giờ này khắc này, Lưu Vi vì một nhân vật cửu lưu mặc trang phục bảo an tức giận với cô ta, điều này làm cho cô ta nhiều ít cảm thấy thật khó tin, đồng thời độ phản cảm đối với Lý Dật cũng thẳng tắp bay lên.
Lý Dật tuyệt không quan tâm Tiêu Huỳnh Huỳnh nhìn hắn như thế nào, nhìn Lưu Vi biện hộ cho hắn, trong lòng không khỏi tăng thêm hảo cảm với nàng, hắn nhìn ra được Lưu Vi là một cô gái phi thường đơn thuần.
“Cô đi chơi đi, tôi phải tiếp tục công tác." Lý Dật dự định rời đi.
Lưu Vi cho rằng Lý Dật tức giận, dưới tình thế cấp bách, không ngờ liền kéo cánh tay Lý Dật, giải thích nói: “Đại ca ca, anh đừng tức giận, tính tình Huỳnh Huỳnh là như vậy, nàng không có ác ý đâu."
Tuy rằng biết thiếu nữ tên Tiêu Huỳnh Huỳnh cũng không được như lời Lưu Vi nói, thế nhưng Lý Dật vẫn cười gật đầu.
Thấy Lý Dật gật đầu, Lưu Vi nhịn không được nói: “Đại ca ca, một lát anh có trở lại không?"
Ngay cửa dạ tổng hội, xe taxi nối liền không dứt, bãi đỗ xe có không ít xe có rèm che, trong đó có một chiếc Ferrari thể thao màu đỏ.
Thấy chiếc thể thao hoa mỹ, Lý Dật nhiều ít cũng có một ít hiếu kỳ, bởi vì hắn biết có thể mua được loại xe thể thao Ferrari này, đều là nhân vật có mặt mũi.
Đối với loại người này mà nói, bọn họ có khu giải trí riêng biệt, cũng có hội sở tư nhân chuyên môn, rất ít đi đến chỗ ăn chơi đại chúng này để đùa.
Trong lòng tuy rằng hiếu kỳ, Lý Dật cũng chỉ tùy ý liếc mắt liền thu hồi ánh mắt, thanh toán tiền xe, bước nhanh tới dạ tổng hội đi đến.
Sau khi lên làm đội trưởng bảo an, Dương Phàm cũng không tiếp tục đứng gác ngoài cửa. Bảo an ngoài cửa thay đổi bốn người, trước đây ba người cùng gác với Dương Phàm cũng được điều tới phòng giám thị.
Tuy rằng Lý Dật biết Dương Phàm làm như vậy nhiều ít có chút không thích hợp, thế nhưng Dương Phàm dù sao cũng đã lăn lộn tầng dưới chót xã hội nhiều năm như vậy, thật vất vả có chút quyền lợi, không sử dụng mới là quái sự!
“Dật ca!" Nhìn thấy Lý Dật đi tới, bốn gã bảo an ngoài cửa đều chào hỏi, trong đó một người thò tay vào túi lấy ra hộp thuốc lá, dự định mời Lý Dật.
Biểu tình bốn người tuy rằng cung kính không gì sánh được, thế nhưng Lý Dật có thể nhận thấy được vẻ chẳng đáng giấu tận sâu trong con ngươi của bọn họ. Bốn người này trước đây là thủ hạ thân tín của Trương Đông, hôm nay tuy rằng e ngại thân phận Dương Phàm mà ra vẻ đáng thương, thế nhưng trong mắt vốn cũng bất mãn Lý Dật và Dương Phàm bọn họ.
Tất cả việc này, Lý Dật xem vào trong mắt, cũng chưa nói cái gì, chỉ tượng trưng gật nhẹ đầu, không tiếp điếu thuốc của người nọ, trực tiếp đi vào dạ tổng hội.
“Mẹ nó, tên chó chết Dương Phàm lên làm đội trưởng, ngay tên khốn khiếp Lý Dật cũng trở nên cao ngạo!" Đợi Lý Dật đi xa, tên đưa thuốc lá chửi mắng.
Nghe được tên kia nói, một gã bảo an khác phụ họa: “Đúng vậy, con mẹ nó là thế đạo gì đây!"
“Hắc! Các cậu đừng xem hai tên khốn khiếp hiện tại phong cảnh như vậy, qua hai ngày nói không chừng sẽ bị ném xuống sông Hoàng Phố!"
“Sao vậy?"
“Chuyện lần này nói rõ có âm mưu, ta xem chính do hai tên khốn khiếp làm ra chuyện tốt, theo tính cách có thù tất báo của Đông ca, hạ tràng của hai tên khốn khiếp còn cần phải nói sao?"
Trong lúc nhất thời, bốn gã bảo an đều lộ ra vẻ tươi cười gian trá, theo bọn họ xem ra, Lý Dật và Dương Phàm tựa hồ đã thành thịt cá trên thớt, ăn đao chỉ là vấn đề sớm muộn.
Lý Dật cũng không có nghe được bốn người nói chuyện, trên thực tế, dù là hắn nghe được cũng sẽ không để trong lòng, một Trương Đông nho nhỏ hắn còn chưa để vào mắt.
Đi tới lầu ba, thay xong quần áo, Lý Dật lại bắt đầu công việc của mình.
Đầu tiên hắn dựa theo quy định đi tới phòng bi da ở lầu một.
Có thể do cuối tuần, sinh ý ở lầu một so với mấy ngày hôm trước tốt hơn nhiều, đại khái đều là thanh niên đến chơi.
Mặt khác, Lý Dật còn phát hiện một chuyện rất quỷ dị, bên trong phòng đại đa số khách nhân chơi bi da đồng thời đều đưa ánh mắt nhìn về bàn bi da hướng đông bắc.
Theo ánh mắt những người đó, Lý Dật nhìn thấy, đang chơi ở bàn bi da phía đông bắc là hai thiếu nữ.
Trong đó một thiếu nữ vóc người cao gầy, trên cổ mang một chiếc vòng màu ngọc bích, trên người mặc bộ váy liền áo, phía sau lưng và trước ngực lộ ra da thịt trắng nõn, có chút hấp dẫn ánh mắt đàn ông. Mà chiếc váy liền áo bởi vì quá ngắn, chỉ tới mông thiếu nữ, hai chân dài nhỏ thẳng tắp hoàn toàn bại lộ ra ngoài không khí, phối hợp với đôi giày bốt cao gót màu lam, làm cho người ta có một loại cảm giác cường liệt.
Nhất là khi thiếu nữ cúi người chơi bóng, đàn ông xung quanh không hẹn mà cùng hướng thiếu nữ nhìn tới, trong mắt lộ ra ánh mắt hèn mọn.
Mà một thiếu nữ khác ăn mặc tương đối bảo thủ, thậm chí có thể dùng từ khả ái để hình dung.
Nhìn hoa văn trên quần áo thiếu nữ kia, Lý Dật bỗng nhiên nghĩ có chút nhìn quen mắt.
Ngay khi Lý Dật còn đang suy tư mình đã gặp qua loại quần áo này khi nào, thiếu nữ kia bỗng nhiên nghiêng đầu qua, dự định đi tới bên bàn để nghỉ ngơi.
Trong nháy mắt nàng quay đầu, Lý Dật thấy rõ khuôn mặt của nàng, mà nàng cũng thấy được Lý Dật.
“Đại ca ca!" Thấy Lý Dật, trong đôi mắt mùa thu của thiếu nữ bắn ra ánh sáng hưng phấn, chỉ thấy nàng ném cây cơ sang một bên, hướng Lý Dật chạy nhanh tới.
Thanh âm của thiếu nữ rất ngọt, một tiếng gọi làm toàn bộ nam tính trong phòng đều ngẩng đầu lên.
Thậm chí, có mấy tên đứng ngay trước mặt thiếu nữ đều lộ ra dáng tươi cười tự cho là rất mê người, quay về thiếu nữ lên tiếng.
Nhưng mà ngay khi bọn họ đợi thiếu nữ đi tới bên người thì thiếu nữ lại trực tiếp đi ngang qua bên người bọn họ, thẳng chạy đến trước người Lý Dật, vẻ mặt hưng phấn nói: “Đại ca ca, thật không nghĩ tới lại gặp anh ở chỗ này nga!"
Thiếu nữ không phải ai khác, chính là thiếu nữ mà Lý Dật đã giúp đỡ đánh đuổi hai tên móc túi.
Nhìn dáng dấp hưng phấn của thiếu nữ, Lý Dật cười cười: “Thật rất xảo."
“Đại ca ca, anh làm việc ở chỗ này sao?" Thiếu nữ tựa hồ đặc biệt có cảm giác thân thiết đối với Lý Dật, phối hợp với tiếng nói ngọt ngào của nàng, làm nam nhân chung quanh đố kị muốn chết, bọn họ đều dùng ánh mắt không cam lòng trừng mắt nhìn Lý Dật, tựa hồ đang than oán ông trời bất công, bằng không, thiếu nữ thế nào lại cùng một con cóc như Lý Dật quen biết?
Đối với ánh mắt đố kị của những nam nhân chung quanh, Lý Dật cũng không thèm lưu ý, mà là nhìn thiếu nữ gật đầu.
“Vi Vi, ai vậy?" Lúc này, thiếu nữ mặc váy liền áo đi tới, cùng với câu hỏi, nhíu mày, dùng một loại ánh mắt khinh miệt nhìn Lý Dật.
Làm như nhận thấy ánh mắt của đồng bạn không quá thân mật, thiếu nữ tên Vi Vi vội vàng nói: “Huỳnh Huỳnh, đây là…"
Thiếu nữ một lòng muốn giải thích, nhưng quên mất nàng vốn không biết tên Lý Dật, nói được phân nửa, lại không biết làm sao tiếp tục nói tiếp.
Trong lúc nhất thời, biểu tình thiếu nữ có chút xấu hổ, nàng nhìn Lý Dật nói: “Đại ca ca, em tên là Lưu Vi, em còn không biết anh tên gì, có thể nói cho em biết tên của anh không?"
Mặc dù nhận thấy được thiếu nữ kia có ánh mắt không quá thân mật, thế nhưng đôi mắt Lý Dật cũng chưa từng liếc mắt nhìn nàng, mà là nhìn Lưu Vi nói: “Lý Dật."
Cử động của Lý Dật khiến cho thiếu nữ kia có chút căm tức, cô ta không nhịn được trợn mắt nhìn Lý Dật nói: “Vi Vi, sau này không nên giao tiếp với loại người này, người như thế không có ai là thứ tốt."
“Huỳnh Huỳnh, đại ca ca là người tốt, không cho cô nói như vậy!" Nghe được Tiêu Huỳnh Huỳnh nói, Lưu Vi nhướng mày, có vẻ có chút tức giận.
Thấy dáng dấp tức giận của Lưu Vi, Tiêu Huỳnh Huỳnh hơi ngây ra, ở trong trí nhớ của cô ta, Lưu Vi chưa từng dùng loại giọng nói này nói chuyện với cô ta. Mà giờ này khắc này, Lưu Vi vì một nhân vật cửu lưu mặc trang phục bảo an tức giận với cô ta, điều này làm cho cô ta nhiều ít cảm thấy thật khó tin, đồng thời độ phản cảm đối với Lý Dật cũng thẳng tắp bay lên.
Lý Dật tuyệt không quan tâm Tiêu Huỳnh Huỳnh nhìn hắn như thế nào, nhìn Lưu Vi biện hộ cho hắn, trong lòng không khỏi tăng thêm hảo cảm với nàng, hắn nhìn ra được Lưu Vi là một cô gái phi thường đơn thuần.
“Cô đi chơi đi, tôi phải tiếp tục công tác." Lý Dật dự định rời đi.
Lưu Vi cho rằng Lý Dật tức giận, dưới tình thế cấp bách, không ngờ liền kéo cánh tay Lý Dật, giải thích nói: “Đại ca ca, anh đừng tức giận, tính tình Huỳnh Huỳnh là như vậy, nàng không có ác ý đâu."
Tuy rằng biết thiếu nữ tên Tiêu Huỳnh Huỳnh cũng không được như lời Lưu Vi nói, thế nhưng Lý Dật vẫn cười gật đầu.
Thấy Lý Dật gật đầu, Lưu Vi nhịn không được nói: “Đại ca ca, một lát anh có trở lại không?"
Tác giả :
Điên Phong