Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!
Chương 14
Hắn xác thực là sợ hãi, bất quá không phải là bị cục đá kia dọa, mà là bị Vân Mặc Tuyên dọa sợ a....
Trong nháy mắt, Bạch Nghiên không biết phải trả lời hắn như thế nào, nhìn chằm chằm vào tay Vân Mặc Tuyên, có chút xuất thần, ngón tay thon dài lại vừa xinh đẹp này vừa nãy mang theo sát khí liền đâm xuyên lớp vỏ, lấy ra nội đan của yêu quái kia.
Thực nhẹ nhàng, nhẹ đến người khác cũng khó tin. Này là do bởi vì vai chính có hào quang bàn tay vàng sao? Dù Bạch Nghiên có vô dụng cỡ nào thì cũng biết là vai chính nên chiến đấu một hồi với quái vật rồi mới giành được chiến thắng, kiểu chiến đấu nhẹ nhàng như vừa nãy nếu là linh thú bình thường còn có thể giải thích, nhưng.......Nhưng hắn là người mạnh thứ nhì ở Phiêu Miểu Thành này cũng đã cố hết sức, lại bị Vân Mặc Tuyên nhẹ nhàng bâng quơ bắt được thực sự là quá không hợp lý nga.
Hoặc là mình không thể phát huy hết thực lực của nguyên bản, hoặc là hiện tại thực lực của Vân Mặc Tuyên đã có thể nghiền áp tất mọi người bao gồm cả mình, chỉ trừ chưởng môn Phiêu Miểu Sơn.
Có loại sức mạnh này, mới vừa rồi đánh nhau, hắn hẳn là đã sớm biết được, hơn nữa còn tới vừa khéo như vậy, hay có lẽ hắn vẫn luôn âm thầm theo dõi?
Bạch Nghiên nghĩ vậy, cảm thấy sau lưng ớn lạnh, không hiểu sao cảm thấy có chút bất an. Nhất định là có gì đó không ổn, hắn có phải hay không bỏ lỡ rất nhiều thứ, Vân Mặc Tuyên trong lúc hắn bế quan 500 năm này rốt cuộc là làm cái gì? Vai chính còn chưa trải qua một loạt những thăng trầm, như thế nào liền dễ dàng trở thành thần được? Đầu óc Bạch Nghiên giờ đây một mảnh hỗn loạn.
Nhưng nếu có thực lực mạnh như vậy, vì sao còn muốn ở lại Phiêu Miểu Thành, chẳng lẽ là vì Vô tận chi cảnh sao? Bạch Nghiên nghĩ không ra.
Vân Mặc Tuyên thấy Bạch Nghiên không nói lời nào, tiến lên một bước nói: "Sư tôn, người làm sao vậy, bị dọa rồi?"
"Ngươi, ngươi có thực lực mạnh như vậy, tội gì còn lưu lại Phiêu Miểu Thành."
Bạch Nghiên nhìn thẳng vào cặp mắt đen như mực của Vân Mặc Tuyên, hắn không hiểu, sự tình hiện tại cùng cái mà hắn dự đoán không giống nhau, cái gọi là cốt truyện mà hắn biết bất quá cũng chỉ là một góc của tảng băng, xem ra có lẽ tất cả đều không phải là thứ mà hắn mong đợi.
"Sư tôn, ta đã nói rồi, Phiêu Miểu Thành là sư môn của ta, ta sẽ không dễ dàng rời đi." Vân Mặc Tuyên nhìn hắn nói, "Huống hồ, ta còn có một việc muốn tìm ra chân tướng."
Vươn tay trái sạch sẽ ra đỡ Bạch Nghiên, Vân Mặc Tuyên đem tay phải đưa viên nội đan tới trước mặt Bạch Nghiên.
"Sư tôn, ăn nó sẽ khiến thương thế của người liền tốt."
Bạch Nghiên nhìn viên nội đan máu chảy đầm đìa kia thật sự không hạ khẩu được, tuy rằng hắn biết đây là ý tốt của Vân Mặc Tuyên.
Ngươi tu luyện, linh thú tự nhiên cũng sẽ tu luyện. Chỉ là linh tu sẽ tu luyện linh căn, nhóm linh thú lại tu luyện nội đan. Như vậy liền có nhiều hung thú tàn sát các linh tu lấy linh căn, rất nhiều linh tu cũng sẽ săn gϊếŧ linh thú trân quý, lấy nội đan của chúng nó để tăng linh lực và tu vi của chính mình.
Linh thú kia chỉ nhìn là biết lợi hại, viên nội đan này xem như cực phẩm.
"Này, này thương thế không có gì trở ngại, nội đan này không dễ dàng gì có được, ngươi vẫn là....." Bởi vì khoảng cách nên mùi máu tươi thực rõ, Bạch Nghiên cảm giác hắn vẫn là không có dũng khí để ăn đi.
Vân Mặc Tuyên nhíu nhíu mày, rũ tay xuống, viên nội đan cực phẩm bị hắn ném trên mặt đất, "Thôi, đồ dơ như vậy, sư tôn ghét bỏ là đúng."
Bạch Nghiên nhìn viên nội đan lăn trên đất như rác rưởi, bộ dáng không sao cả, có lẽ đối với mình mới là không dễ dàng, còn đối với người khác thì....Cũng may, tiểu mao cầu thật mau, tiến lên ngậm lấy viên nội đan nuốt xuống. Không phải là mình mắt kém, mà là do Vân Mặc Tuyên quá lãng phí.
Vân Mặc Tuyên đi đến chỗ mà cục đá yêu quái kia luôn nằm, nơi đó có một cái hố nông, bên trong chỉ có một đôi vòng ngọc màu đỏ.
"Đây là cái gì?" Bạch Nghiên nhìn Vân Mặc Tuyên nhặt vòng ngọc lên.
Vòng ngọc này đỏ đến mức như sắp chảy ra một giọt máu. Vân Mặc Tuyên trả lời: "Trong Kỳ dị chí thượng có ghi lại, cái này gọi là vòng sinh tử, đôi bên nếu đeo vòng ngọc này thì sinh mệnh tương liên, đồng sinh cộng tử, không bao giờ rời xa."
Như thế nào lại nghe ra thành đồ vật của cặp đôi yêu nhau say đắm a, Bạch Nghiên có chút không thể tin được: "Này là đồ vật mà cục đá kia canh giữ?" Tác dụng của món đồ này cũng quá vô dụng đi.
"Sư tôn, này không đơn giản là chỉ dùng cho người yêu nhau, có người đem nó dùng trên người kẻ thù của mình."
Vân Mặc Tuyên ẩn ý nói.
-----------****---------------