Nghề Nuôi Gái
Quyển 1 - Chương 30: "Kết Thúc và Sự Ra Đi."
.......Gọi mãi không được, nhắn tin thì không thấy bà chị trả lời, tôi cũng có suy nghĩ như mấy ông nói ở chap trước: Có khi nào bà chị bị bẫy, đến nơi là nó tóm luôn rồi không..!??
Càng nghĩ càng lo lắng, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào. Ít ra điện thoại gọi vẫn có chuông...Để điện thoại sang một bên, tôi nằm vắt tay lên trán nghĩ ra đủ cái không may. Ting...Ting. Có tin nhắn, vội vàng chộp lấy cái điện thoại thì tôi thấy bà chị nhắn tin. Lúc đó là 22h47 phút:
- Giờ mới được về đây, ngồi trong đó làm việc không nghe được điện thoại. Cậu gọi lắm thế....
Tôi nhắn lại luôn:
- Thì gọi không được mới phải gọi nhiều, giấy tờ gì mà lâu thế..
Bà ấy tiếp:
- Lẽ ra thì xong lâu rồi, nhưng cái Trang viết tường trình sai be bét, viết đi viết lại phải 3 lần. Mấy thằng xxx nó còn phát cáu, sau nó phải đọc cho mà viết. Bố con ngu....
Bị giam trong đó mấy ngày, nó chẳng sợ hết hồn. Viết được là may, thêm nữa trình độ học vấn của nó chỉ có hết lớp 6. Nói còn ngọng, viết thì sai chính tả tùm lum. Tôi lại hỏi:
- Thế chúng nó được về chưa chị...!??
Bà chị không nhắn nữa mà gọi điện lại:
- Mai mới được về, trưa mai bọn nó tự gọi taxi đi về. Lúc tao vào thấy hai đứa bị giam chung một buồng, nhìn thấy tao còn suýt khóc...Xong hết rồi..Nhưng chờ chúng nó về còn phải quà cáp một vài người nữa.
Thế là may rồi, tưởng nó tóm luôn cả cụm thì đúng chết hẳn:
- Thế giờ chị về nhà hay về quán..!??
Bà chị trả lời:
- Giờ chị về thẳng quán xem tình hình hai đứa ở nhà. Mà cậu xem đi chơi 1-2 hôm không thì về luôn cũng được....
- Xong thì em cũng về luôn chứ chơi bời gì, tiền nong còn cầm trong người. Về cho lành....
Hai chị em nói chuyện xong tôi mới thấy thoải mái. Lúc đấy mới thấy đói vì từ chiều đến giờ chưa ăn gì. Tắm vội, đóng bộ đeo balo tôi lượn một vòng Cầu Gỗ, thấy có quán miến Lươn khá ngon. Tôi tạt vào định làm một bát, chắc do tâm lý thoải mái cộng với đang đói nên hôm đo tôi ăn hẳn 2 bát. Mà công nhận là ngon vl.
Sáng hôm sau tôi dậy gọi xe ra bến Mỹ Đình bắt xe về luôn. Về đến nhà cũng tầm 12h, vào nhà thì chỉ có cái Hoa với cái Linh đang ngồi trong phòng. Tôi hỏi:
- Cái Dung với Trang chưa về hả em..!??
Hai đứa nó quay lại thấy tôi nói:
- Anh về rồi à...Chưa thấy đâu anh ạ....Hôm qua chị cũng ngủ ở đây. Sáng mới đi.
Tôi nói:
- Ừ, hôm bị bắt cũng bị bắt đầu giờ chiều, chắc phải tầm đấy nó mới thả. Thế hai đứa ăn cơm chưa..!?
Hoa nói:
- Bọn em ăn mỳ tôm rồi, mấy hôm anh đi toàn ăn mỳ với đóng cửa ở trong nhà.
Tôi không nói gì đi vào phòng thay quần áo, sắp xếp lại đồ đạc gọi hai đứa kia ra dọn dẹp quán xá, mấy hôm không quét dọn nhà bẩn quá. Ba anh em đang lau dọn thì có chiếc taxi đỗ trước cửa. Bước xuống xe là Dung với Trang. Vẫn nguyên si bộ quần áo hôm bị bắt, nhìn chúng nó bơ phờ, tóc tai rũ rượi. Mặt mũi hốc hác, mắt thì thâm quầng chắc do không ngủ được.
Xuống xe Trang chạy thẳng vào quán ôm lấy cái Linh khóc như mưa. Cái Dung thì mặt lầm lỳ đi vào nhà, đi qua tôi nó chỉ nói:
- Em chào anh.....
Tôi bảo:
- Hai đứa đi tắm rửa thay quần áo đi. Anh gọi đồ ăn về đây rồi ăn.
Cái Trang lau nước mắt gật đầu rồi đi vào trong. Hai đứa nó tắm xong thì đồ ăn cũng vừa đến. Tôi gọi chúng nó ra ăn, nhìn hai đứa ăn ngon lành tôi hỏi:
- Thế trong đó nó cho ăn cái gì...!??
Trang vừa nhai vừa nói:
- Cơm với hai miếng thịt mỡ, rau muống luộc anh ạ..Mấy hôm em không ăn được, sợ không ăn được luôn ấy....Em khóc suốt, chị Dung còn chửi em..
Cái Dung quay ra nói:
- Thì vào đó ai chẳng sợ..Mày cứ khóc thế ai chịu được....Có mấy ngày mà khổ lắm anh ạ..!!
Tôi đợi chúng nó ăn xong rồi mới hỏi chuyện tiếp:
- Thế hôm bị bắt đầu tiên như nào hả Dung.!??
Dung kể:
- Hôm đó anh bảo hai đứa xuống Hoa Lan 2. Em với con Trang chở nhau xuống đó thì ông ở Hoa Lan 2 bảo đi sang Hoa Lan 1. Em cũng biết trước giờ nhà mình không đi khách ở đấy. Nhưng lỡ xuống rồi nên cố đi, không thì lại mất công.
Nghĩ mấy giây nó tiếp tục kể:
- Vào Hoa Lan 1 thì có khách ngồi đó sẵn rồi anh ạ. Hai người họ chọn xong thì dắt bọn em vào phòng. Vào ngồi 5" thì em cởi quần áo, khách cũng cởi. Vừa cởi hết quần áo thì có người gõ cửa bảo công an đây. Em vơ vội quần áo mặc mà thằng khách nó không cho. xxx nó đập cửa xông vào, bảo giữ nguyên như thế. Thằng thì chụp ảnh, thằng thì chửi. Chụp xong nó mới cho em mặc quần áo.
Nghe nó kể như thế thì bị Bẫy rồi, chứ đá đẩm gì. Tôi hỏi tiếp:
- Hôm đó anh thấy bảo có ba đôi mà..?? Thế nhà ai nữa...!??
Cai Dung nói:
- Vâng, còn một đứa nhà dưới tít kia nữa. Sau khi bắt xong bọn nó đưa em ra ngoài phòng tiếp khách nhà nghỉ ngồi làm việc. Hỏi tên tuổi, quán ở đâu, chủ là ai..!?? Đi khách như nào, thu bao nhiêu tiền....Hỏi nhiều lắm...Mà hỏi cả hai đứa cùng một lúc.
Cái Trang tiếp lời:
- Chị Dung đầu tiên khai là tự đi làm, không có chủ, chị ấy tự thu tiền.....
Dung tiếp tục
- Em vừa nói thế có một thằng nó vả em 2 cái liên tiếp. Bảo mày khai vớ vẩn, em nói em khai thật thì nó túm tóc tát em 3 cái nữa....Nó nói luôn là em ở nhà này, chủ là chị...Nó định đánh tiếp thì có người can ra.
Nói đên đây thì nó chảy nước mắt, cái Trang nói:
- Em thấy chị Dung bị đánh em sợ quá nên em khai hết. Nó còn hỏi em bao nhiêu tuổi. Em nói em sinh năm 98, nó đòi chứng minh nhưng em không có.....Nhiều cái bọn em chưa kịp khai người ta đã đọc ra hết rồi anh ạ.
Tất nhiên rồi, lấy lời khai chỉ là để có thủ tục, còn hồ sơ, lý lịch bọn nó nắm hết trong tay từ bao giờ rồi. Mà chẳng phải tự nhiên chúng nó gọi hai đứa xinh nhất nhà xuống đó. Dung kể tiếp:
- Bọn nó hỏi em làm lâu chưa, ngày đi được bao nhiêu khách....Em trả lời em mới xuống, gần đây không có khách nên mới phải đi xa tận đây....Nó hỏi cái Trang là ai bảo xuống đây làm.!.? Hai chị em đều bảo tự xuống. Cái Trang thì không bị đánh, mỗi em...!!!
Cái Trang kể:
- Mà họ toàn chửi với gọi con cave, con phò này thôi. Nói sai là họ đánh bắt khai lại. Cái đứa nhà kia nói không biết chữ cũng bị đánh cho mấy cái vào mặt. Họ chửi láo lắm....
Giờ chúng mày mới biết à, xxx hỏi cung không giống trong " Người Phán Xử" gọi anh xưng tôi, với văn vở đâu. Thực tế chỉ có *** Mẹ Mày, Con Chó, Lũ Lợn.....Với Nắm Đấm mà thôi. Nhiều khi chưa hỏi đã Bụp phủ đầu rồi ấy chứ. Ông nào vào Tù về mà chẳng thế. Nghĩ lại Phim đúng là Phim, trên phim thì tử tế, thanh cao, lịch sự....Còn ngoài đời...À mà thôi......Tôi hỏi:
- Thế cái con đấy nó có bị giam với bọn em không mà hôm qua chị bảo chỉ có hai đứa bị nhốt.
Dung trả lời:
- Bọn em bị bắt ngồi ở nhà nghỉ đến mãi chiều muộn. Em nhớ lúc đó có người gọi điện đến cho một ông ở đấy nói vào quán không thấy ai. Bao lâu sau họ mới cho bọn em lên xe chở về đồn. Lúc đi thì có con kia, nhưng lúc đưa vào phòng giam thì không thấy nó đâu nữa..Chỉ có em với cái Trang thôi.
Câu chuyện đến đây thì trăm phần nghìn quán tôi bị cho ăn Cứt rồi. Cũng phải thôi, bà chị tôi làm bao nhiêu năm nay. Những quán khác cứ lần lượt ra đi, chỉ có quán này là tồn tại từ lúc bắt đầu. Quan hệ với huyện thì còn tỉnh, mà quan hệ với tỉnh còn Thành phố với Trung Ương. Suy cho cùng nó thích giết lúc nào thì giết. Có khi còn là chính cái Quan Hệ nó giết mình. Bọn nó nói là thành phố chứ thực ra nó là ai mình đâu có biết. Ở đâu thì cũng cần thông qua trước với chính quyền địa phương, và thành phố thì không thể nào mà nhân viên chưa khai nó đã biết gốc gác, ngọn ngành chuẩn đến từng xentimet như vậy. Dung nói tiếp:
- Trong phòng giam hai ngày đầu không có tin tức gì, họ toàn bảo bọn em là lần này không bắt được chủ thì cho chúng mày đi tù. Con Trang nghe thế thì khóc cả đêm...Em cũng sợ chị không lo cho bọn em ra được....
Cái Trang nói:
- Hôm qua gặp chị mà em cứ khóc thôi. Nhìn thấy chị em mừng lắm...Ngủ thì không có màn, muỗi đốt cả đêm vừa đau vừa khóc.....
Nhìn hai đứa nó lúc đấy tôi thấy thương vô cùng. Cái cảnh bị giam mà không biết tương lai mình sẽ ra sao, đừng nói mấy đứa con gái, Đại Ca giang hồ vào đó còn buồn bực đến phát Ngộ lên ấy chứ.
Kết cục này tôi cũng đã hỏi qua bà chị từ trước, khi mà bà ấy nói quán chưa từng xảy ra việc gì. Nói chung là bà ấy đủ tự tin về các mối quan hệ, nhưng tự tin quá thành tự kiêu. Để rồi trở tay suýt nữa thì không kịp. Ngày hôm đó chỉ cần bà ấy bị tóm, hoặc tôi bị bắt thì mọi chuyện nó sẽ rẽ sang một hướng hoàn toàn khác. Không bao giờ có cái giá 500. Nhưng mặc nhiên mọi sự điều tra đều nhắm vào bà chị tôi hết. Mặc dù tôi ở đó cũng đã một thời gian nhưng khi hỏi cung không anh nào đả động đến tôi cả. Các anh chỉ xoay quanh việc bắt nhân viên khai, xoáy vào trọng tâm là bà chị tôi.
Vì tôi làm gì có tiếng tăm, làm gì có tiền, làm gì có quan hệ. Có chăng tôi cũng chỉ là người làm thuê, về mặt này phải nói các xxx quá tỉnh táo. Chứ có bắt bọn nhân viên khai tôi ra thì cũng chỉ thêm một thằng tù, gỉa dụ tôi bị bắt mà bà chị tôi phủi tay thì các anh ấy treo mõm. Nên việc bỏ qua tôi là lựa chọn sáng suốt. Túm thằng có tóc chứ ai túm kẻ trọc đầu.
Đang nói chuyện thì bà chị tôi gọi điện:
- Hai đứa nó về chưa...??
Tôi trả lời:
- Về rồi chị...Vừa ăn cơm xong..Em đang ngồi hỏi tí chuyện.
Bà ấy nói cứ trấn an tụi nó ở lại làm như trước. Làm cái này không tránh được việc bắt bớ, tối bà ấy xuống quán nói chuyện. Bà ấy bảo tôi vẫn mở quán làm bình thường.
Nhưng sau vụ nhà tôi bị đập thì cả khu cũng lắng đi mất hai tuần. Xxx khu vực đi kiểm tra liên tục, nhân viên những nhà khác cũng sợ nên xin về một loạt. Cái Dung thì xin nghỉ không đi làm mấy hôm, cái Trang thì sau hôm về sốt cao. Con bé bị một trận sợ nhớ đời. Hôm đó bà chị tôi cho cả nhà đi ăn, lúc về quán ngồi nói chuyện thì Dung mở lời:
- Chị ơi, mấy hôm nay số em toàn xxx gọi đến hỏi đã về chưa..Họ gửi giấy về nhà em rồi chị ạ.....Trên em là họ đọc lên cả loa đấy..Chị cho em về nhé...
Biết là không giữ nổi, ai cũng có cái lý do của mình. Chuyện quán bị đập, nhân viên bỏ đi là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu. Chủ thì mới mất một khoản lớn, muốn có người làm để thu hồi vốn. Nhưng cũng phải đặt mình vào hoàn cảnh của nhân viên. Bị giam trong đó mấy ngày, bị doạ dẫm cho đi tù, bị đánh đập....Như thế thì ai chẳng sợ, bà chị tôi cũng đoán được điều này từ hôm hai đứa nó về, cái Dung thì sợ không dám đi làm. Dù cũng đã khuyên nhủ rằng:
- Quán mới bị đập, các em cứ yên tâm ở lại làm. Không ai người ta vừa đập xong lại bắt tiếp đâu. Ít nhiều cũng phải vỗ béo mình một thời gian dài...
Cái Dung đưa tin nhắn ra cho chị tôi đọc, quả thật nếu suốt ngày bị làm phiền, doạ dẫm như thế này thì có ở lại cũng không yên. Chị tôi đồng ý để Dung về, tối hôm đó thanh toán hết tiền cho cái Dung. Sáng hôm sau nó dậy chào tôi rồi bắt xe đi mất. Được tầm 3 ngày sau thì Trang với Linh bảo bố ở nhà ốm nặng hai chị em phải về gấp. Dù không biết thật hay giả nhưng vẫn phải chấp nhận thôi. Biết chắc rằng hai chị em nó về thì sẽ không xuống nữa, hoặc có xuống thì chúng nó cũng sẽ đi làm ở chỗ khác.
Cái Yến thì trước đợt quán bị đập có xin về quê, không biết nó nói chuyện với ai mà biết quán bị xxx bắt. Sau đợt đó tôi gọi cho nó cũng thuê bao. Bao năm gây dựng chỉ một cơn sóng là cuốn trôi hết những cái đang tồn tại. Tuy nó không phải là vấn đề quá lớn, nhưng thực sự gây ra khủng hoảng cho tất cả mọi người. Không riêng quán tôi mà những quán khác cũng nơm nớp lo sợ. Họ tự chìm đi một thời gian, vì họ thừa biết bà chị tôi quan hệ như thế mà vẫn bị đập, thì với họ vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi...
Ngày cái Trang với cái Linh về, tôi với Hoa xách đồ ra cho chúng nó. Cái Trang nói:
- Em về xong việc em lại xuống....
Linh thì không nói gì, nhìn cái Linh tôi đoán cái Trang đang nói dối. Tính cái Linh tôi biết, nó nói là nó làm. Còn nó đã lặng im nghĩa là nó không thể làm cái điều mà em nó vừa nói. Chấp nhận thôi, sống ở đời phải đặt bản thân mình lên trên hết. Sống không vì mình thì trời chu đất diệt. Không thể ép chúng nó ở lại vì lợi ích cá nhân được. Chào tôi với Hoa xong hai chị em nó lên taxi ra bến xe. Xe chạy cái Hoa nói:
- Quán mình vẫn làm chứ anh....!???
Tôi quay lại nhìn nó:
- Dù hết người thì anh vẫn làm.....Chẳng lẽ dẹp à...
Nó cười:
- Anh cứ nuôi em ngày hai bữa cơm là được rồi. Em đang gạ bạn em xuống, nó bảo đợi nó mấy ngày...Trả nợ chủ cũ xong nó sẽ xuống.
Đấy, kết thúc không phải là hết, kết thúc chỉ để mở ra một sự khởi đầu mới.....Một thay đổi mới, một kinh nghiệm mới. Và quan trọng nhất khi gặp chuyện ta mới biết ai sẽ là người cố gắng ở lại bên cạnh ta lúc khó khăn. Có thể mọi người sẽ nói, cái Hoa có bị bắt đâu mà nó sợ, thế nên nó mới ở lại. Có thể là vậy nhưng khi cái Mỹ bạn thân cũng bỏ đi mà nó vẫn gắn bó với chị em tôi cho đến tận bây giờ thì nó là đứa có Tình Nghĩa...........
Có thể tên nó không phải là Hoa nhưng trong lúc khó khăn, nguy hiểm thì Hoa vẫn nở.
- ------------------------------------
Vậy là kết thúc #NghềNuoiGai, có thể mọi người vẫn còn hụt hẫng chưa muốn dừng. Nhưng theo tôi đến đây Hết Truyện là Hợp Lý.
Không cái nghề nào có khái niệm ăn trắng mặc trơn cả. Làm "Phò" cũng vậy, luôn có đau khổ, có hoàn cảnh, có nguy hiểm ( dù không phải ai cũng thế). Kể cả Người Nuôi Gái cũng vậy, khi bạn đã xác định làm cái nghề Trái Pháp Luật cũng đồng nghĩa với việc bạn đã cho một tay vào Còng. Tay còn lại chỉ là chờ xem khi nào người ta sẽ khoá nốt.
Xã hội không ủng hộ cái nghề này, bản thân tôi sau khi gặp chuyện cũng không ủng hộ. Chỉ là Đôi Khi Việc Chọn Người, nhiều khi muốn rút nhưng lại dẫm sâu hơn.
" Làm Nghề Này Nó Bạc Lắm."
Câu nói này Vẫn Đúng- Luôn Đúng và Đang Đúng.
Cảm ơn tất cả mọi người thời gian vừa qua đã quan tâm, theo dõi từng câu chuyện của mình. Chúc các bạn có một cuộc sống ổn định, một nghề nghiệp ổn đinh và một gia đình Hạnh Phúc....!
- --------End----------------
Càng nghĩ càng lo lắng, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào. Ít ra điện thoại gọi vẫn có chuông...Để điện thoại sang một bên, tôi nằm vắt tay lên trán nghĩ ra đủ cái không may. Ting...Ting. Có tin nhắn, vội vàng chộp lấy cái điện thoại thì tôi thấy bà chị nhắn tin. Lúc đó là 22h47 phút:
- Giờ mới được về đây, ngồi trong đó làm việc không nghe được điện thoại. Cậu gọi lắm thế....
Tôi nhắn lại luôn:
- Thì gọi không được mới phải gọi nhiều, giấy tờ gì mà lâu thế..
Bà ấy tiếp:
- Lẽ ra thì xong lâu rồi, nhưng cái Trang viết tường trình sai be bét, viết đi viết lại phải 3 lần. Mấy thằng xxx nó còn phát cáu, sau nó phải đọc cho mà viết. Bố con ngu....
Bị giam trong đó mấy ngày, nó chẳng sợ hết hồn. Viết được là may, thêm nữa trình độ học vấn của nó chỉ có hết lớp 6. Nói còn ngọng, viết thì sai chính tả tùm lum. Tôi lại hỏi:
- Thế chúng nó được về chưa chị...!??
Bà chị không nhắn nữa mà gọi điện lại:
- Mai mới được về, trưa mai bọn nó tự gọi taxi đi về. Lúc tao vào thấy hai đứa bị giam chung một buồng, nhìn thấy tao còn suýt khóc...Xong hết rồi..Nhưng chờ chúng nó về còn phải quà cáp một vài người nữa.
Thế là may rồi, tưởng nó tóm luôn cả cụm thì đúng chết hẳn:
- Thế giờ chị về nhà hay về quán..!??
Bà chị trả lời:
- Giờ chị về thẳng quán xem tình hình hai đứa ở nhà. Mà cậu xem đi chơi 1-2 hôm không thì về luôn cũng được....
- Xong thì em cũng về luôn chứ chơi bời gì, tiền nong còn cầm trong người. Về cho lành....
Hai chị em nói chuyện xong tôi mới thấy thoải mái. Lúc đấy mới thấy đói vì từ chiều đến giờ chưa ăn gì. Tắm vội, đóng bộ đeo balo tôi lượn một vòng Cầu Gỗ, thấy có quán miến Lươn khá ngon. Tôi tạt vào định làm một bát, chắc do tâm lý thoải mái cộng với đang đói nên hôm đo tôi ăn hẳn 2 bát. Mà công nhận là ngon vl.
Sáng hôm sau tôi dậy gọi xe ra bến Mỹ Đình bắt xe về luôn. Về đến nhà cũng tầm 12h, vào nhà thì chỉ có cái Hoa với cái Linh đang ngồi trong phòng. Tôi hỏi:
- Cái Dung với Trang chưa về hả em..!??
Hai đứa nó quay lại thấy tôi nói:
- Anh về rồi à...Chưa thấy đâu anh ạ....Hôm qua chị cũng ngủ ở đây. Sáng mới đi.
Tôi nói:
- Ừ, hôm bị bắt cũng bị bắt đầu giờ chiều, chắc phải tầm đấy nó mới thả. Thế hai đứa ăn cơm chưa..!?
Hoa nói:
- Bọn em ăn mỳ tôm rồi, mấy hôm anh đi toàn ăn mỳ với đóng cửa ở trong nhà.
Tôi không nói gì đi vào phòng thay quần áo, sắp xếp lại đồ đạc gọi hai đứa kia ra dọn dẹp quán xá, mấy hôm không quét dọn nhà bẩn quá. Ba anh em đang lau dọn thì có chiếc taxi đỗ trước cửa. Bước xuống xe là Dung với Trang. Vẫn nguyên si bộ quần áo hôm bị bắt, nhìn chúng nó bơ phờ, tóc tai rũ rượi. Mặt mũi hốc hác, mắt thì thâm quầng chắc do không ngủ được.
Xuống xe Trang chạy thẳng vào quán ôm lấy cái Linh khóc như mưa. Cái Dung thì mặt lầm lỳ đi vào nhà, đi qua tôi nó chỉ nói:
- Em chào anh.....
Tôi bảo:
- Hai đứa đi tắm rửa thay quần áo đi. Anh gọi đồ ăn về đây rồi ăn.
Cái Trang lau nước mắt gật đầu rồi đi vào trong. Hai đứa nó tắm xong thì đồ ăn cũng vừa đến. Tôi gọi chúng nó ra ăn, nhìn hai đứa ăn ngon lành tôi hỏi:
- Thế trong đó nó cho ăn cái gì...!??
Trang vừa nhai vừa nói:
- Cơm với hai miếng thịt mỡ, rau muống luộc anh ạ..Mấy hôm em không ăn được, sợ không ăn được luôn ấy....Em khóc suốt, chị Dung còn chửi em..
Cái Dung quay ra nói:
- Thì vào đó ai chẳng sợ..Mày cứ khóc thế ai chịu được....Có mấy ngày mà khổ lắm anh ạ..!!
Tôi đợi chúng nó ăn xong rồi mới hỏi chuyện tiếp:
- Thế hôm bị bắt đầu tiên như nào hả Dung.!??
Dung kể:
- Hôm đó anh bảo hai đứa xuống Hoa Lan 2. Em với con Trang chở nhau xuống đó thì ông ở Hoa Lan 2 bảo đi sang Hoa Lan 1. Em cũng biết trước giờ nhà mình không đi khách ở đấy. Nhưng lỡ xuống rồi nên cố đi, không thì lại mất công.
Nghĩ mấy giây nó tiếp tục kể:
- Vào Hoa Lan 1 thì có khách ngồi đó sẵn rồi anh ạ. Hai người họ chọn xong thì dắt bọn em vào phòng. Vào ngồi 5" thì em cởi quần áo, khách cũng cởi. Vừa cởi hết quần áo thì có người gõ cửa bảo công an đây. Em vơ vội quần áo mặc mà thằng khách nó không cho. xxx nó đập cửa xông vào, bảo giữ nguyên như thế. Thằng thì chụp ảnh, thằng thì chửi. Chụp xong nó mới cho em mặc quần áo.
Nghe nó kể như thế thì bị Bẫy rồi, chứ đá đẩm gì. Tôi hỏi tiếp:
- Hôm đó anh thấy bảo có ba đôi mà..?? Thế nhà ai nữa...!??
Cai Dung nói:
- Vâng, còn một đứa nhà dưới tít kia nữa. Sau khi bắt xong bọn nó đưa em ra ngoài phòng tiếp khách nhà nghỉ ngồi làm việc. Hỏi tên tuổi, quán ở đâu, chủ là ai..!?? Đi khách như nào, thu bao nhiêu tiền....Hỏi nhiều lắm...Mà hỏi cả hai đứa cùng một lúc.
Cái Trang tiếp lời:
- Chị Dung đầu tiên khai là tự đi làm, không có chủ, chị ấy tự thu tiền.....
Dung tiếp tục
- Em vừa nói thế có một thằng nó vả em 2 cái liên tiếp. Bảo mày khai vớ vẩn, em nói em khai thật thì nó túm tóc tát em 3 cái nữa....Nó nói luôn là em ở nhà này, chủ là chị...Nó định đánh tiếp thì có người can ra.
Nói đên đây thì nó chảy nước mắt, cái Trang nói:
- Em thấy chị Dung bị đánh em sợ quá nên em khai hết. Nó còn hỏi em bao nhiêu tuổi. Em nói em sinh năm 98, nó đòi chứng minh nhưng em không có.....Nhiều cái bọn em chưa kịp khai người ta đã đọc ra hết rồi anh ạ.
Tất nhiên rồi, lấy lời khai chỉ là để có thủ tục, còn hồ sơ, lý lịch bọn nó nắm hết trong tay từ bao giờ rồi. Mà chẳng phải tự nhiên chúng nó gọi hai đứa xinh nhất nhà xuống đó. Dung kể tiếp:
- Bọn nó hỏi em làm lâu chưa, ngày đi được bao nhiêu khách....Em trả lời em mới xuống, gần đây không có khách nên mới phải đi xa tận đây....Nó hỏi cái Trang là ai bảo xuống đây làm.!.? Hai chị em đều bảo tự xuống. Cái Trang thì không bị đánh, mỗi em...!!!
Cái Trang kể:
- Mà họ toàn chửi với gọi con cave, con phò này thôi. Nói sai là họ đánh bắt khai lại. Cái đứa nhà kia nói không biết chữ cũng bị đánh cho mấy cái vào mặt. Họ chửi láo lắm....
Giờ chúng mày mới biết à, xxx hỏi cung không giống trong " Người Phán Xử" gọi anh xưng tôi, với văn vở đâu. Thực tế chỉ có *** Mẹ Mày, Con Chó, Lũ Lợn.....Với Nắm Đấm mà thôi. Nhiều khi chưa hỏi đã Bụp phủ đầu rồi ấy chứ. Ông nào vào Tù về mà chẳng thế. Nghĩ lại Phim đúng là Phim, trên phim thì tử tế, thanh cao, lịch sự....Còn ngoài đời...À mà thôi......Tôi hỏi:
- Thế cái con đấy nó có bị giam với bọn em không mà hôm qua chị bảo chỉ có hai đứa bị nhốt.
Dung trả lời:
- Bọn em bị bắt ngồi ở nhà nghỉ đến mãi chiều muộn. Em nhớ lúc đó có người gọi điện đến cho một ông ở đấy nói vào quán không thấy ai. Bao lâu sau họ mới cho bọn em lên xe chở về đồn. Lúc đi thì có con kia, nhưng lúc đưa vào phòng giam thì không thấy nó đâu nữa..Chỉ có em với cái Trang thôi.
Câu chuyện đến đây thì trăm phần nghìn quán tôi bị cho ăn Cứt rồi. Cũng phải thôi, bà chị tôi làm bao nhiêu năm nay. Những quán khác cứ lần lượt ra đi, chỉ có quán này là tồn tại từ lúc bắt đầu. Quan hệ với huyện thì còn tỉnh, mà quan hệ với tỉnh còn Thành phố với Trung Ương. Suy cho cùng nó thích giết lúc nào thì giết. Có khi còn là chính cái Quan Hệ nó giết mình. Bọn nó nói là thành phố chứ thực ra nó là ai mình đâu có biết. Ở đâu thì cũng cần thông qua trước với chính quyền địa phương, và thành phố thì không thể nào mà nhân viên chưa khai nó đã biết gốc gác, ngọn ngành chuẩn đến từng xentimet như vậy. Dung nói tiếp:
- Trong phòng giam hai ngày đầu không có tin tức gì, họ toàn bảo bọn em là lần này không bắt được chủ thì cho chúng mày đi tù. Con Trang nghe thế thì khóc cả đêm...Em cũng sợ chị không lo cho bọn em ra được....
Cái Trang nói:
- Hôm qua gặp chị mà em cứ khóc thôi. Nhìn thấy chị em mừng lắm...Ngủ thì không có màn, muỗi đốt cả đêm vừa đau vừa khóc.....
Nhìn hai đứa nó lúc đấy tôi thấy thương vô cùng. Cái cảnh bị giam mà không biết tương lai mình sẽ ra sao, đừng nói mấy đứa con gái, Đại Ca giang hồ vào đó còn buồn bực đến phát Ngộ lên ấy chứ.
Kết cục này tôi cũng đã hỏi qua bà chị từ trước, khi mà bà ấy nói quán chưa từng xảy ra việc gì. Nói chung là bà ấy đủ tự tin về các mối quan hệ, nhưng tự tin quá thành tự kiêu. Để rồi trở tay suýt nữa thì không kịp. Ngày hôm đó chỉ cần bà ấy bị tóm, hoặc tôi bị bắt thì mọi chuyện nó sẽ rẽ sang một hướng hoàn toàn khác. Không bao giờ có cái giá 500. Nhưng mặc nhiên mọi sự điều tra đều nhắm vào bà chị tôi hết. Mặc dù tôi ở đó cũng đã một thời gian nhưng khi hỏi cung không anh nào đả động đến tôi cả. Các anh chỉ xoay quanh việc bắt nhân viên khai, xoáy vào trọng tâm là bà chị tôi.
Vì tôi làm gì có tiếng tăm, làm gì có tiền, làm gì có quan hệ. Có chăng tôi cũng chỉ là người làm thuê, về mặt này phải nói các xxx quá tỉnh táo. Chứ có bắt bọn nhân viên khai tôi ra thì cũng chỉ thêm một thằng tù, gỉa dụ tôi bị bắt mà bà chị tôi phủi tay thì các anh ấy treo mõm. Nên việc bỏ qua tôi là lựa chọn sáng suốt. Túm thằng có tóc chứ ai túm kẻ trọc đầu.
Đang nói chuyện thì bà chị tôi gọi điện:
- Hai đứa nó về chưa...??
Tôi trả lời:
- Về rồi chị...Vừa ăn cơm xong..Em đang ngồi hỏi tí chuyện.
Bà ấy nói cứ trấn an tụi nó ở lại làm như trước. Làm cái này không tránh được việc bắt bớ, tối bà ấy xuống quán nói chuyện. Bà ấy bảo tôi vẫn mở quán làm bình thường.
Nhưng sau vụ nhà tôi bị đập thì cả khu cũng lắng đi mất hai tuần. Xxx khu vực đi kiểm tra liên tục, nhân viên những nhà khác cũng sợ nên xin về một loạt. Cái Dung thì xin nghỉ không đi làm mấy hôm, cái Trang thì sau hôm về sốt cao. Con bé bị một trận sợ nhớ đời. Hôm đó bà chị tôi cho cả nhà đi ăn, lúc về quán ngồi nói chuyện thì Dung mở lời:
- Chị ơi, mấy hôm nay số em toàn xxx gọi đến hỏi đã về chưa..Họ gửi giấy về nhà em rồi chị ạ.....Trên em là họ đọc lên cả loa đấy..Chị cho em về nhé...
Biết là không giữ nổi, ai cũng có cái lý do của mình. Chuyện quán bị đập, nhân viên bỏ đi là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu. Chủ thì mới mất một khoản lớn, muốn có người làm để thu hồi vốn. Nhưng cũng phải đặt mình vào hoàn cảnh của nhân viên. Bị giam trong đó mấy ngày, bị doạ dẫm cho đi tù, bị đánh đập....Như thế thì ai chẳng sợ, bà chị tôi cũng đoán được điều này từ hôm hai đứa nó về, cái Dung thì sợ không dám đi làm. Dù cũng đã khuyên nhủ rằng:
- Quán mới bị đập, các em cứ yên tâm ở lại làm. Không ai người ta vừa đập xong lại bắt tiếp đâu. Ít nhiều cũng phải vỗ béo mình một thời gian dài...
Cái Dung đưa tin nhắn ra cho chị tôi đọc, quả thật nếu suốt ngày bị làm phiền, doạ dẫm như thế này thì có ở lại cũng không yên. Chị tôi đồng ý để Dung về, tối hôm đó thanh toán hết tiền cho cái Dung. Sáng hôm sau nó dậy chào tôi rồi bắt xe đi mất. Được tầm 3 ngày sau thì Trang với Linh bảo bố ở nhà ốm nặng hai chị em phải về gấp. Dù không biết thật hay giả nhưng vẫn phải chấp nhận thôi. Biết chắc rằng hai chị em nó về thì sẽ không xuống nữa, hoặc có xuống thì chúng nó cũng sẽ đi làm ở chỗ khác.
Cái Yến thì trước đợt quán bị đập có xin về quê, không biết nó nói chuyện với ai mà biết quán bị xxx bắt. Sau đợt đó tôi gọi cho nó cũng thuê bao. Bao năm gây dựng chỉ một cơn sóng là cuốn trôi hết những cái đang tồn tại. Tuy nó không phải là vấn đề quá lớn, nhưng thực sự gây ra khủng hoảng cho tất cả mọi người. Không riêng quán tôi mà những quán khác cũng nơm nớp lo sợ. Họ tự chìm đi một thời gian, vì họ thừa biết bà chị tôi quan hệ như thế mà vẫn bị đập, thì với họ vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi...
Ngày cái Trang với cái Linh về, tôi với Hoa xách đồ ra cho chúng nó. Cái Trang nói:
- Em về xong việc em lại xuống....
Linh thì không nói gì, nhìn cái Linh tôi đoán cái Trang đang nói dối. Tính cái Linh tôi biết, nó nói là nó làm. Còn nó đã lặng im nghĩa là nó không thể làm cái điều mà em nó vừa nói. Chấp nhận thôi, sống ở đời phải đặt bản thân mình lên trên hết. Sống không vì mình thì trời chu đất diệt. Không thể ép chúng nó ở lại vì lợi ích cá nhân được. Chào tôi với Hoa xong hai chị em nó lên taxi ra bến xe. Xe chạy cái Hoa nói:
- Quán mình vẫn làm chứ anh....!???
Tôi quay lại nhìn nó:
- Dù hết người thì anh vẫn làm.....Chẳng lẽ dẹp à...
Nó cười:
- Anh cứ nuôi em ngày hai bữa cơm là được rồi. Em đang gạ bạn em xuống, nó bảo đợi nó mấy ngày...Trả nợ chủ cũ xong nó sẽ xuống.
Đấy, kết thúc không phải là hết, kết thúc chỉ để mở ra một sự khởi đầu mới.....Một thay đổi mới, một kinh nghiệm mới. Và quan trọng nhất khi gặp chuyện ta mới biết ai sẽ là người cố gắng ở lại bên cạnh ta lúc khó khăn. Có thể mọi người sẽ nói, cái Hoa có bị bắt đâu mà nó sợ, thế nên nó mới ở lại. Có thể là vậy nhưng khi cái Mỹ bạn thân cũng bỏ đi mà nó vẫn gắn bó với chị em tôi cho đến tận bây giờ thì nó là đứa có Tình Nghĩa...........
Có thể tên nó không phải là Hoa nhưng trong lúc khó khăn, nguy hiểm thì Hoa vẫn nở.
- ------------------------------------
Vậy là kết thúc #NghềNuoiGai, có thể mọi người vẫn còn hụt hẫng chưa muốn dừng. Nhưng theo tôi đến đây Hết Truyện là Hợp Lý.
Không cái nghề nào có khái niệm ăn trắng mặc trơn cả. Làm "Phò" cũng vậy, luôn có đau khổ, có hoàn cảnh, có nguy hiểm ( dù không phải ai cũng thế). Kể cả Người Nuôi Gái cũng vậy, khi bạn đã xác định làm cái nghề Trái Pháp Luật cũng đồng nghĩa với việc bạn đã cho một tay vào Còng. Tay còn lại chỉ là chờ xem khi nào người ta sẽ khoá nốt.
Xã hội không ủng hộ cái nghề này, bản thân tôi sau khi gặp chuyện cũng không ủng hộ. Chỉ là Đôi Khi Việc Chọn Người, nhiều khi muốn rút nhưng lại dẫm sâu hơn.
" Làm Nghề Này Nó Bạc Lắm."
Câu nói này Vẫn Đúng- Luôn Đúng và Đang Đúng.
Cảm ơn tất cả mọi người thời gian vừa qua đã quan tâm, theo dõi từng câu chuyện của mình. Chúc các bạn có một cuộc sống ổn định, một nghề nghiệp ổn đinh và một gia đình Hạnh Phúc....!
- --------End----------------
Tác giả :
Trường Lê