Nghe Nói Em Ngủ Rất Ngon
Chương 14: Cô không được (2)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Du Du
Sau khi rời đi phòng học, Lâm Miên không về chung cư ngay lập tức, trái lại đi dạo lòng vòng vườn trường.
Trong bụi cỏ góc thư viện có hai ba con mèo con, Lâm Miên tìm được khay đựng thức ăn biến mất ở bụi cây lùn, cúi đầu từ túi lấy ra thức ăn cho mèo cùng đồ hộp, thân mình ngồi xổm xuống.
Một con mèo vằn xám(1) chú ý đến Lâm Miên, biết đã đến giờ cho ăn, ngọt kêu "Meo ——" một tiếng. Tiếp theo mấy con mèo vây lại một cách quen thuộc.
Lâm Miên thường xuyên tới chỗ này cho mèo ăn, mấy con trong phạm vi vài trăm mét đều quen mắt, vì thế hăng hái lại đây cọ cọ cẳng chân cô. Lông tơ đuôi mèo mềm mại nhẹ nhàng lướt qua mắt cá chân, mang theo sự lấy lòng kiêu ngạo.
Cho ăn được một nửa, di động rung lên.
"Mộc Miên lão sư," là biên tập gọi điện thoại tới, nghe thấy đã biết tâm trạng tốt "Chỗ này chị có một tin tốt, còn có một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?"
Lâm Miên cho mèo ăn, cự tuyệt rất kiên quyết: "Em không nghe em không nghe em không nghe."
"......" Biên tập tập mãi thành quen, chỉ coi như không nghe được, một bên cầmphản hồi trong tay gấp lại một bên nói, "Tin tốt là vừa rồi ban biên tập mở họp, phản ứng của người đọc về《 khế ước thư tình 》vài lần gần nhất cực kì tốt. Tiếp theo bản lẻ cần bắt đầu chuẩn bị......"
Những lời này quá quen thuộc, Lâm Miên trong lòng nhảy dựng,giọng nói run rẩy cắt đối phương: "Đừng ——"
Quả nhiên, tiếp theo câu là: "Cho nên tin xấu là, bản lẻ mới tính toán thêm mấy trang tiểu kịch trường in màu như thường lệ, mấy tuần tới chỉ có mấy việc này." Biên tập ngâm một khúc nhỏ, trong cách nói tự mang theo vô số cuộn sóng âm, "Mộc Miên lão sư, họa xong truyền cho chị nhé, cố lên đấy!!!"
Vốn dĩ cô phải viết kiểm điểm bốn vạn chữ, giờ lại thêm trang màu kịch trường cần vẽ......
Lâm Miên không đáp lại, đemcá khô đến bên miệng mèo về, mặt xám như tro tàn đem cá khô cắn vào miệng.
Mèo nhỏ nâng đầu lên "Meo" một tiếng.
Biên tập không đành lòng, lại thêm câu: "Đúng rồi, fans thư cùng quà tặng vẫn ở trong ban biên tập, chị hôm nào rảnh lấy về đó cho em......"
Đối diện yên lặng như chết, biên tập nhìn điện thoại, đã bị cúp.
Biên tập: "......"
Điện thoại vì Lâm Miên tay run kết thúc.
Hiện tại cô ngồi xổm bụi cỏ bên cạnh bòn cây có mèo, dưới chân còn vây quanh mấy con kêu la sợ hãi. Tầm mắt vừa khéo lại không khéo nhìn thấy Khuyết Thanh Ngôncách đó không xa đi đến.
Xem hướng anh đi, chính là hướng tới bên này, chờ tẹo nữa liền phải đi qua bên chính người mình.
Lâm Miên bất ngờ. Lúc trước việc cô đi học lại ngủ còn chưa giải quyết đâu. Lúc này còn ở chỗ này vừa vặnbị bắt gặp, thực giống như cầm chi phiếu trống đưa tới của, khổ khổ sở sở đưa tới trước mặt anh nói: "Giáo sư Khuyết, ngài muốn cho em viết kiểm điểm bao nhiêu chữ, điền thoải mái."
Lâm Miên nhanh chóng bị tiểu kịch trường chính bổ não làm khóc.
Đi cạnh Khuyết Thanh Ngôn còn có một vị giáo sư lớn tuổi. Anh đem bước chân đi thật chậm, thân hình cao lớn vượt trội thẳng đứng, quần âu sẫm màu(2) bao lấy hai chân thon dài. Lâm Miên nửa ngẩng mặt nhìn anh đi tới, tình cảm so lý trí chiếm thế thượng phong, ý muốn trốn tránh bị bóp chết trạng thái nảy sinh.
Hai người còn không chú ý tới người ngồi xổm bênbụi cỏ, giáo sư có tuổi kinh ngạc "a" một tiếng, Khuyết Thanh Ngôn mới nhìn theo ánh mắt thấy qua.
Lâm Miên ngồi xổm cách chỗ anh đứng có năm bước, trong lòng ngực ôm cá ngừ ca-li đóng hộp dành cho mèo(3).
Ánh mắt cô vừa lập lòe vừa chột dạ, cùng Khuyết Thanh Ngôn sau một lúc lâuđối mặt, nửa là lấy lòng nửa là cẩn thận mở miệng:
"...... Meo."
Giáo sư già bị một tiếng "Meo" của cô làm hết sức vui vẻ, cười tủm tỉm nói: "Tiểu cô nương, cho mèo ăn hả?"
"Em chào giáo sư ạ." Lâm Miên gật đầu, vỗ váy đứng lên, cung kính chào hỏi, "Chào giáo sư Khuyết."
Khuyết Thanh Ngôn lên tiếng, nhìn qua bên chân cô mấy con mèo làm nũng, lông mi hạ xuống, ánh mắt dừng lại trên khay thức ăn thuận miệng hỏi: "Cho tụi nó ăn bao lâu rồi?"
"Sắp hai tháng," Lâm Miên tất cả đầu óc làthừa nhận sai lầm như thế nào, tiếng nói thấp xuống trả lời theo bản năng "Học kỳ này mới bắt đầu cho ăn. Chúng nó còn nhỏ cho nên ăn không nhiều lắm, vẫn cho ăn khá dễ, đôi khi sẽ ăn đồ hộpcá ngừ ca-li và cá mòi dành cho mèo, nhưng vẫn ăn thức ăn mèo nhiều hơn một chút......"
Cô không tạm dừngchút nào. Ngay sau khi nói xong, nghĩ lại, liếc mắt nhìn hộp thức ăn mèo phía dưới, chớp mắt hỏi: "Thầy muốn cho ăn không?"
(1) 虎斑猫 Mèo hổ đốm:))) Baidu nói là con như vậy
(2) 深色休闲裤包裹: quần âu màu sẫm
(3) Đồ hộp:v Mèo hoang ăn sang chảnh qué:)))
Edit: Du Du
Sau khi rời đi phòng học, Lâm Miên không về chung cư ngay lập tức, trái lại đi dạo lòng vòng vườn trường.
Trong bụi cỏ góc thư viện có hai ba con mèo con, Lâm Miên tìm được khay đựng thức ăn biến mất ở bụi cây lùn, cúi đầu từ túi lấy ra thức ăn cho mèo cùng đồ hộp, thân mình ngồi xổm xuống.
Một con mèo vằn xám(1) chú ý đến Lâm Miên, biết đã đến giờ cho ăn, ngọt kêu "Meo ——" một tiếng. Tiếp theo mấy con mèo vây lại một cách quen thuộc.
Lâm Miên thường xuyên tới chỗ này cho mèo ăn, mấy con trong phạm vi vài trăm mét đều quen mắt, vì thế hăng hái lại đây cọ cọ cẳng chân cô. Lông tơ đuôi mèo mềm mại nhẹ nhàng lướt qua mắt cá chân, mang theo sự lấy lòng kiêu ngạo.
Cho ăn được một nửa, di động rung lên.
"Mộc Miên lão sư," là biên tập gọi điện thoại tới, nghe thấy đã biết tâm trạng tốt "Chỗ này chị có một tin tốt, còn có một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?"
Lâm Miên cho mèo ăn, cự tuyệt rất kiên quyết: "Em không nghe em không nghe em không nghe."
"......" Biên tập tập mãi thành quen, chỉ coi như không nghe được, một bên cầmphản hồi trong tay gấp lại một bên nói, "Tin tốt là vừa rồi ban biên tập mở họp, phản ứng của người đọc về《 khế ước thư tình 》vài lần gần nhất cực kì tốt. Tiếp theo bản lẻ cần bắt đầu chuẩn bị......"
Những lời này quá quen thuộc, Lâm Miên trong lòng nhảy dựng,giọng nói run rẩy cắt đối phương: "Đừng ——"
Quả nhiên, tiếp theo câu là: "Cho nên tin xấu là, bản lẻ mới tính toán thêm mấy trang tiểu kịch trường in màu như thường lệ, mấy tuần tới chỉ có mấy việc này." Biên tập ngâm một khúc nhỏ, trong cách nói tự mang theo vô số cuộn sóng âm, "Mộc Miên lão sư, họa xong truyền cho chị nhé, cố lên đấy!!!"
Vốn dĩ cô phải viết kiểm điểm bốn vạn chữ, giờ lại thêm trang màu kịch trường cần vẽ......
Lâm Miên không đáp lại, đemcá khô đến bên miệng mèo về, mặt xám như tro tàn đem cá khô cắn vào miệng.
Mèo nhỏ nâng đầu lên "Meo" một tiếng.
Biên tập không đành lòng, lại thêm câu: "Đúng rồi, fans thư cùng quà tặng vẫn ở trong ban biên tập, chị hôm nào rảnh lấy về đó cho em......"
Đối diện yên lặng như chết, biên tập nhìn điện thoại, đã bị cúp.
Biên tập: "......"
Điện thoại vì Lâm Miên tay run kết thúc.
Hiện tại cô ngồi xổm bụi cỏ bên cạnh bòn cây có mèo, dưới chân còn vây quanh mấy con kêu la sợ hãi. Tầm mắt vừa khéo lại không khéo nhìn thấy Khuyết Thanh Ngôncách đó không xa đi đến.
Xem hướng anh đi, chính là hướng tới bên này, chờ tẹo nữa liền phải đi qua bên chính người mình.
Lâm Miên bất ngờ. Lúc trước việc cô đi học lại ngủ còn chưa giải quyết đâu. Lúc này còn ở chỗ này vừa vặnbị bắt gặp, thực giống như cầm chi phiếu trống đưa tới của, khổ khổ sở sở đưa tới trước mặt anh nói: "Giáo sư Khuyết, ngài muốn cho em viết kiểm điểm bao nhiêu chữ, điền thoải mái."
Lâm Miên nhanh chóng bị tiểu kịch trường chính bổ não làm khóc.
Đi cạnh Khuyết Thanh Ngôn còn có một vị giáo sư lớn tuổi. Anh đem bước chân đi thật chậm, thân hình cao lớn vượt trội thẳng đứng, quần âu sẫm màu(2) bao lấy hai chân thon dài. Lâm Miên nửa ngẩng mặt nhìn anh đi tới, tình cảm so lý trí chiếm thế thượng phong, ý muốn trốn tránh bị bóp chết trạng thái nảy sinh.
Hai người còn không chú ý tới người ngồi xổm bênbụi cỏ, giáo sư có tuổi kinh ngạc "a" một tiếng, Khuyết Thanh Ngôn mới nhìn theo ánh mắt thấy qua.
Lâm Miên ngồi xổm cách chỗ anh đứng có năm bước, trong lòng ngực ôm cá ngừ ca-li đóng hộp dành cho mèo(3).
Ánh mắt cô vừa lập lòe vừa chột dạ, cùng Khuyết Thanh Ngôn sau một lúc lâuđối mặt, nửa là lấy lòng nửa là cẩn thận mở miệng:
"...... Meo."
Giáo sư già bị một tiếng "Meo" của cô làm hết sức vui vẻ, cười tủm tỉm nói: "Tiểu cô nương, cho mèo ăn hả?"
"Em chào giáo sư ạ." Lâm Miên gật đầu, vỗ váy đứng lên, cung kính chào hỏi, "Chào giáo sư Khuyết."
Khuyết Thanh Ngôn lên tiếng, nhìn qua bên chân cô mấy con mèo làm nũng, lông mi hạ xuống, ánh mắt dừng lại trên khay thức ăn thuận miệng hỏi: "Cho tụi nó ăn bao lâu rồi?"
"Sắp hai tháng," Lâm Miên tất cả đầu óc làthừa nhận sai lầm như thế nào, tiếng nói thấp xuống trả lời theo bản năng "Học kỳ này mới bắt đầu cho ăn. Chúng nó còn nhỏ cho nên ăn không nhiều lắm, vẫn cho ăn khá dễ, đôi khi sẽ ăn đồ hộpcá ngừ ca-li và cá mòi dành cho mèo, nhưng vẫn ăn thức ăn mèo nhiều hơn một chút......"
Cô không tạm dừngchút nào. Ngay sau khi nói xong, nghĩ lại, liếc mắt nhìn hộp thức ăn mèo phía dưới, chớp mắt hỏi: "Thầy muốn cho ăn không?"
(1) 虎斑猫 Mèo hổ đốm:))) Baidu nói là con như vậy
(2) 深色休闲裤包裹: quần âu màu sẫm
(3) Đồ hộp:v Mèo hoang ăn sang chảnh qué:)))
Tác giả :
Giang Sơn Bất Hiếu