Nghe Lời Anh Nhất
Chương 26: Ôn tập
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mộc Tử Đằng
Tô đại lão gia có ba người con trai. Tô Gia Nam là con của con trai út, sau khi ông ấy kết hôn thì sinh được Tô Gia Nam, nhưng bất hạnh thay, sau khi Tô Gia Nam được sinh ra liền phát hiện tim của cậu có vấn đề. Mẹ cậu đau lòng, dường như đặt hết mọi tâm tư lên người cậu, còn cha cậu rất nghe lời mẹ cậu, hai người quyết định sau này không sinh thêm con nữa, có thể nói rằng Tô Gia Nam chính là miếng thịt trong lòng hai người.
Con thứ hai của nhà họ Tô có hai người con, con trai tên là Tô Duẫn Đông, con gái là Tô Căng Bắc. Con lớn chỉ có một đứa, theo lý thuyết Đông, Bắc, Nam đều đã có, chỉ thiếu mỗi tên Tây, nhưng người con này lại tên là Tô Hiển Ngôn.
Tô Gia Nam chưa từng thấy bác cả của mình, bởi vì trước khi cậu được sinh ra, bác cả đã qua đời. Cậu nghe mẹ mình kể lại, bác cả từng vì một người phụ nữ mà không muốn quay về nhà họ Tô nữa, ông nội lúc đó rất tức giận, thật sự đã đuổi ông ấy ra khỏi nhà không muốn nhìn mặt ông ấy nữa.
Sau khi bác cả qua đời, Tô Hiển Ngôn chính là cháu trai trưởng nên được đón về.
Tô Gia Nam không biết mẹ của Tô Hiển Ngôn cuối cùng đã đi đâu, cậu cũng không biết khoảng thời gian ở bên ngoài đó của Tô Hiển Ngôn rốt cuộc là thế nào, cậu chỉ biết khi Tô Hiển Ngôn được đón về nhà họ Tô đã được 15 tuổi.
Hằng năm cậu đều ở nước ngoài, nhưng không cảm thấy xa lạ gì với ba người anh chị họ này, tuy không gặp nhau thường xuyên nhưng ngày lễ tết cậu đều có thể cùng bọn họ đoàn viên ở nhà lớn.
Mà trong ba người này, cậu thích nhất là Tô Hiển Ngôn.
Nói là thích nhưng phần nhiều là sùng bái, Tô Hiển Ngôn trong mắt Tô Gia Nam là một nhân vật lợi hại. Không giống như Tô Duẫn Đông suốt ngày ở nhà không làm gì, anh có rất nhiều sở trường, cũng đặc biệt thông minh.
Thậm chí anh còn không nghe theo gia đình mà ra ngoài mở công ty, hơn nữa còn hô mưa gọi gió một khung trời.
Tô Gia Nam thật ra có lén lút chơi trò chơi mà công ty Tô Hiển Ngôn làm ra, mỗi lần chơi đều có một loại cảm giác tự hào khó tả, dù sao đây cũng là do anh họ làm ra.
Nhưng Tô Gia Nam biết Tô Hiển Ngôn không thích mình, không chỉ cậu mà là cả nhà của cậu.
Anh luôn lạnh nhạt, không có nhiều biểu cảm, người ở nhà này cũng cung kính với anh, không dám đùa giỡn trước mặt anh. Trừ khi ông nội gọi anh trở về, nếu không Tô Hiển Ngôn rất ít khi về ngôi nhà này.
“Nhìn gì?" Tô Hiển Ngôn đóng tạp chí lại, đột nhiên quay đầu nhìn cậu.
Tô Gia Nam sợ hết hồn, vốn cậu đang tập trung quan sát anh, “Em, em nhìn cái vòng tay của anh, nó đẹp quá!" Tô Gia Nam không biết tìm lý do gì, bất chợt nhìn thấy cái vòng trên tay Tô Hiển Ngôn, liền tùy ý bịa lời.
Tô Hiển Ngôn hơi khựng lại, hạ mí mắt nhìn cái vòng Trình Tư Miên tặng. Bên khóe môi cong lên một nụ cười rất nhỏ, đúng không, rất đẹp à?
Tô Gia Nam ngồi một bên kinh ngạc, cậu không nhìn lầm chứ. Anh ấy mới vừa rồi đã cười? Là cưới đó?
Buổi chiều sau khi tan học, Lâm Ánh Hàm cùng với một đám nữ sinh đi về phía cổng trường. Từ xa xa cô ta thấy có một bóng người quen thuộc đang đứng dưới bóng cây, “Các cậu đi trước đi, tôi nhìn thấy có người quen của tôi."
Mấy nữ sinh đó nhìn theo tầm mắt cô ta, mập mờ nói: “Ánh Hàm, đó không phải là người đẹp trai lần trước à, ôi, có phải đã thành bạn trai cậu rồi không?"
Lâm Ánh Hàm xấu hổ cười một tiếng: “Không có mà."
Một nữ sinh khác nói: “Tôi nhớ lần trước có thấy cậu ta đi chung với Trình Tư Miên, tôi nghe nói quan hệ của hai người đó khá tốt."
Nữ sinh đó mới vừa nói xong liền bị mấy người bên cạnh trừng mắt với mình, sau đó bọn họ quay sang Lâm Ánh Hàm, “À, Trình Tư Miên làm sao có thể so sánh với Ánh Hàm của chúng ta được."
“Nói đúng lắm, hai người họ khẳng định chả có quan hệ gì cả."
Lâm Ánh Hàm trầm mặt: “Các cậu đi trước đi."
“…"
Lâm Ánh Hàm đi thẳng về phía Lâm Loan đang đứng dưới bóng cây.
“Lâm đại thiếu gia, hôm nay sao lại rảnh rỗi đi tới trường học của chúng tôi vậy?"
Lâm Loan đặt cái mũ bảo hiểm lên xe moto, “Này, cậu có thấy Trình Tư Miên đâu không?"
Lâm Ánh Hàm cắn cắn môi, kiềm chế nói: “Cậu đến tìm cậu ta?"
“Đúng vậy." Lâm Loan vỗ lên chiếc moto bên cạnh, “Mới vừa mua, vô cùng đã, tôi muốn chở cậu ấy đi chơi một chút."
Trong lòng Lâm Ánh Hàm có cơn giận mà không có chỗ phát tiết, cười nhạo một tiếng rồi nói: “Cậu còn có tâm tư đi chơi với cậu ta à, nhưng cậu ta lại không có tâm tư đi chơi với cậu đâu."
Lâm Loan liếc cô ta một cái: “Cậu có ý gì?"
“A, cậu không biết rồi, có một nam sinh rất đẹp trai vừa mới chuyển tới lớp của cậu ta, hơn nữa nhà bạn học đó rất có tiền, gần đây Trình Tư Miên có quan hệ rất tốt với người đó, nghe nói Trình Tư Miên rất thích cậu ấy."
“Cậu nói nhăng nói cuội gì đấy." Lâm Loan không nhịn được nói.
Mặt Lâm Ánh Hàm đầy vô tội: “Tôi không nói bậy nha, mọi người đều biết. Này, cậu nhìn đi, hai người đó đó."
Trình Tư Miên, Phó Tử Văn và Tô Gia Nam vừa vặn đi tới cổng trường.
Lâm Loan không muốn nghe Lâm Ánh Hàm nói bậy, nhưng tầm mắt không ngờ được nhìn thấy nam sinh bên cạnh Trình Tư Miên.
Lúc Trình Tư Miên đi ra cổng trường cũng đã nhìn thấy Lâm Loan, vốn muốn tiến lên chào hỏi nhưng lại thấy Lâm Ánh Hàm đứng bên cạnh nhất thời không có hứng thú nữa, cô nói với Phó Tử Văn bên cạnh: “Chúng ta đi ăn chút gì đi rồi về."
Tô Gia Nam: “Tớ cũng muốn đi."
Trình Tư Miên nhìn cậu: “Cậu đi cái gì mà đi, ông chú nhà cậu đang chờ kia, không về nhà ngay cũng được sao?"
Tô Gia Nam có chút khổ não, nhưng vẫn nói: “Không có chuyện gì đâu, tớ nói với ông ấy một tiếng…"
Lâm Loan nhìn thấy Trình Tư Miên không thèm nhìn mình, còn nói chuyện với nam sinh đó, sắc mặt cậu ta nhanh chóng trầm xuống, tiến lên kéo lấy cổ tay của Trình Tư Miên.
“Cậu làm gì hả?" Trình Tư Miên nhìn cậu ta.
Lâm Loan nhìn chằm chằm Tô Gia Nam, nhưng lại nói với Trình Tư Miên: “Tôi mới mua moto mới, chở cậu đi ăn nhé."
Trình Tư Miên nhìn sau lưng cậu ta một chút, một chiếc moto vô cùng lóa mắt, nhưng cô càng không có hứng thú với thứ này, hơn nữa, nếu để Tô Hiển Ngôn biết, cô không bị dạy dỗ mới là lạ.
“Tôi có hẹn với bạn học, không đi đâu." ‘Bạn học’ này thật ra là đang chỉ Phó Tử Văn, nhưng Lâm Loan lại nghĩ ngay đến Tô Gia Nam.
“Cậu đi cùng với cậu ta mà không chịu đi với tôi." Lâm Loan mở to mắt trừng Tô Gia Nam một cái, tức giận nói: “Này, mày chính là người mới chuyển tới lớp của bọn họ đúng không?"
Tầm mắt Tô Gia Nam lướt qua bàn tay đang nắm cổ tay của Trình Tư Miên, “Ừ."
“Tôi dẫn Trình Tư Miên đi trước, hôm nay cậu ấy không đi ăn với cậu được." Vừa nói xong, Lâm Loan liền kéo Trình Tư Miên đi, Trình Tư Miên ngẩn người, lát sau mới hoàn hồn lại, cô đánh vào gáy Lâm Loan một cái: “Tật xấu gì đây?!"
Lâm Loan bị đau, vẻ mặt lập tức hiện lên vẻ đau khổ: “Đánh nhẹ một chút!"
“Cậu nói dẫn đi là dẫn đi à, tôi có nói qua muốn đi ăn với cậu chưa!"
Lâm Loan trừng mắt nhìn cô.
Tô Gia Nam ở phía sau nhìn hai người khẽ cau mày: “Tư Miên?"
Trình Tư Miên quay đầu lại nhìn cậu: “Đừng để ông chú đó chờ cậu, cậu về nhà trước đi."
“Nhưng cậu có sao không?" Tô Gia Nam đề phòng nhìn Lâm Loan, trực giác của cậu nói cho cậu biết người này không phải người tốt lành gì.
Lâm Loan liếc cậu: “Cậu ấy đi với tôi, có thể có chuyện gì! Hả?"
Trình Tư Miên lấy tay ra khỏi đầu Lâm Loan, liếc nhìn cậu ta: “Cậu nói chuyện với bạn của tôi bớt hung hãng lại được không?"
“Tôi…"
“Văn Tử, cậu cũng về nhà đi."
Phó Tử Văn: “Cậu muốn đi cùng cậu ta hả?"
“Không, tớ về nhà." Trình Tư Miên quay người đi, lúc di qua Lâm Ánh Hàm, cũng không để lại cho cô ta một cái liếc mắt.
Lâm Loan vội vàng đuổi theo" Trình Tư Miên, cậu chờ đã, chờ tôi với, tôi đưa cậu về."
“Không cần, tôi không muốn ngồi xe của cậu."
“Sao vậy, tôi lái xe rất vững."
Trình Tư Miên nhìn cậu ta: “Biết, nhưng mà chú tôi không cho phép tôi ngồi loại xe này."
“Cậu từ lúc nào lại nghe lời như vậy!"
“Gì? Tôi luôn biết nghe lời mà."
Tô Gia Nam nhìn hai người họ cãi nhau, quay đầu hỏi Phó Tử Văn: “Cậu ta là ai?"
“Chắc là bạn của Trình Tư Miên, học khác trường với chúng ta." Phó Tử Văn cười nói: “Tư Miên nói cậu ta chính là nhị thế tổ ăn không ngồi rồi."
Tô Gia Nam im lặng một lúc: “Chúng ta không cần đi theo sao, cậu ấy không sao chứ."
“Không có sao đâu, đừng nhìn thấy người tên Lâm Loan đó xấu tính, ở trước mặt Trình Tư Miên chỉ là một người dễ bị bắt nạt mà thôi."
“…Ồ."
Cuối tuần.
Trình Tư Miên nhận được điện thoại của Tô Hiển Ngôn.
“Đi bệnh viện lấy thuốc chưa?"
Trình Tư Miên đang ngồi trên sofa, “Không phải anh nói gọi điện cho bác sĩ hỏi à, sao vậy, không hỏi người ta?"
Giọng nói Tô Hiển Ngôn trầm thấp: “Đoán em cũng không dám không đi lấy."
Trình Tư Miên nghẹn lời: “Chắc chắn như vậy.."
“Biết cách sắt thuốc chứ?"
“Biết, bác sĩ có chỉ."
“Ừ, tốt lắm." Bên kia hình như Tô Hiển Ngôn đang tham dự một cuộc họp, anh nói: “Tôi có chút việc, tắt máy trước đây, nhớ ăn no mới uống thuốc."
“Ồ."
Mới vừa tắt máy, điện thoại lại có người gọi tới. Trình Tư Miên nhìn một cái, là Phó Tử Văn.
“Sao vậy?"
“Tư Miên, ngày mai cậu định làm gì?"
“Ngày mai?" Trình Tư Miên suy nghĩ một chút, “Sắp tới kỳ thi hàng tháng rồi, chắc tớ ở nhà học bài."
“Vậy chúng ta cùng nhau học đi." Phó Tử Văn phấn chấn nói: “Tô Gia Nam nói có thể đến nhà cậu ấy học nhóm."
“Hả?"
Phó Tử Văn: “Đi đi đi đi, cậu học giỏi toán nhất, vừa vặn có thể kèm cho chúng tớ. Còn nữa, Tô Gia Nam rất giỏi tiếng anh đó, cậu có thể học cậu ấy."
Trình Tư Miên hơi trầm ngâm, dáng vẻ như đã hiểu gì đó: “Văn Tử, thành thật khai báo, cậu không chỉ đơn thuần là đi học nhóm đâu đúng chứ."
Phó Tư Văn ho khan hai tiếng: “Nếu không thì…"
Trình Tư Miên nhướng mày: “Hay là cậu tự đi một mình đi, tớ ở nhà tự học là được."
“Đừng mà, cậu đi cùng đi mà, một mình tớ ngại lắm." Phó Tử Văn ấp úng: “Thật, thật ra tớ tò mò nhà của Tô Gia Nam ra sao, hơn nữa cậu ấy đã lên tiếng mời rồi, cũng không thể bỏ qua cơ hội này."
“Còn gì nữa không?" Trình Tư Miên khá hứng thú nói: “Cũng tò mò về bản thân của Tô Gia Nam nữa."
“Cậu cậu cậu, cậu nói bậy gì đó."
“Cậu đoán xem tớ đang nói gì."
“Không nói đùa với cậu nữa!" Phó Tử Văn lại nói từ bên đầu dây bên kia: “Tớ mặc kệ, ngày mai cậu nhất định phải đến, tớ ở quán cà phê cạnh trường chờ cậu, đến lúc đó chúng ta cùng đi."
“Này…"
“Tút…."
Trình Tư Miên tắt máy, bật cười thành tiếng, thật mạnh mẽ mà.
Ngày hôm sau, Trình Tư Miên cùng Phó tử Văn bắt xe đến địa chỉ nhà Tô Gia Nam đã cho.
Tô Gia Nam đã sớm chờ bên ngoài khu Bích Cảnh Viên, khi thấy hai cô gái bước xuống khỏi xe, cậu nhanh chóng đi lên nghênh đón: “Tư Miên, Tử Văn, các cậu đã đến."
Phó Tử Văn nhìn những căn biệt thự sang trọng tao nhã phía sau cậu, “Tô Gia Nam, nhà cậu ở bên trong à.."
“Ừ, đi vào thôi."
Phó Tử Văn nuốt nước bọt một cái, ôi thần linh, thật sự quá giàu có đó.
Ba người cùng đi trên con đường được hai hàng cây cao bao phủ, đi một lúc thì dừng lại trước cửa một căn biệt thự. Tường màu trắng kết hợp với mái nhà màu đỏ ngói, cửa căn biệt thự vô cùng khí thế, cửa sổ vòng cung…Còn có cả vườn hoa kiểu Anh* rộng lớn với nhiều loài hoa khác nhau.
“Tiểu thiếu gia đã trở lại." Bên cạnh vườn hoa có một dì đang tưới hoa, chào hỏi: “Đây chính là bạn học của cậu."
Tô Gia Nam lộ ra tâm tình rất tốt: “Đúng vậy."
“Mời vào mời vào, tiểu thiếu gia thật hiếm khi mới thấy có bạn đến nhà."
Phó Tử Văn và Trình Tư Miên cùng nhau chào hỏi dì trung niên đó, sau đó đi vào nhà với Tô Gia Nam.
Vườn hoa kiểu Anh:
Edit: Mộc Tử Đằng
Tô đại lão gia có ba người con trai. Tô Gia Nam là con của con trai út, sau khi ông ấy kết hôn thì sinh được Tô Gia Nam, nhưng bất hạnh thay, sau khi Tô Gia Nam được sinh ra liền phát hiện tim của cậu có vấn đề. Mẹ cậu đau lòng, dường như đặt hết mọi tâm tư lên người cậu, còn cha cậu rất nghe lời mẹ cậu, hai người quyết định sau này không sinh thêm con nữa, có thể nói rằng Tô Gia Nam chính là miếng thịt trong lòng hai người.
Con thứ hai của nhà họ Tô có hai người con, con trai tên là Tô Duẫn Đông, con gái là Tô Căng Bắc. Con lớn chỉ có một đứa, theo lý thuyết Đông, Bắc, Nam đều đã có, chỉ thiếu mỗi tên Tây, nhưng người con này lại tên là Tô Hiển Ngôn.
Tô Gia Nam chưa từng thấy bác cả của mình, bởi vì trước khi cậu được sinh ra, bác cả đã qua đời. Cậu nghe mẹ mình kể lại, bác cả từng vì một người phụ nữ mà không muốn quay về nhà họ Tô nữa, ông nội lúc đó rất tức giận, thật sự đã đuổi ông ấy ra khỏi nhà không muốn nhìn mặt ông ấy nữa.
Sau khi bác cả qua đời, Tô Hiển Ngôn chính là cháu trai trưởng nên được đón về.
Tô Gia Nam không biết mẹ của Tô Hiển Ngôn cuối cùng đã đi đâu, cậu cũng không biết khoảng thời gian ở bên ngoài đó của Tô Hiển Ngôn rốt cuộc là thế nào, cậu chỉ biết khi Tô Hiển Ngôn được đón về nhà họ Tô đã được 15 tuổi.
Hằng năm cậu đều ở nước ngoài, nhưng không cảm thấy xa lạ gì với ba người anh chị họ này, tuy không gặp nhau thường xuyên nhưng ngày lễ tết cậu đều có thể cùng bọn họ đoàn viên ở nhà lớn.
Mà trong ba người này, cậu thích nhất là Tô Hiển Ngôn.
Nói là thích nhưng phần nhiều là sùng bái, Tô Hiển Ngôn trong mắt Tô Gia Nam là một nhân vật lợi hại. Không giống như Tô Duẫn Đông suốt ngày ở nhà không làm gì, anh có rất nhiều sở trường, cũng đặc biệt thông minh.
Thậm chí anh còn không nghe theo gia đình mà ra ngoài mở công ty, hơn nữa còn hô mưa gọi gió một khung trời.
Tô Gia Nam thật ra có lén lút chơi trò chơi mà công ty Tô Hiển Ngôn làm ra, mỗi lần chơi đều có một loại cảm giác tự hào khó tả, dù sao đây cũng là do anh họ làm ra.
Nhưng Tô Gia Nam biết Tô Hiển Ngôn không thích mình, không chỉ cậu mà là cả nhà của cậu.
Anh luôn lạnh nhạt, không có nhiều biểu cảm, người ở nhà này cũng cung kính với anh, không dám đùa giỡn trước mặt anh. Trừ khi ông nội gọi anh trở về, nếu không Tô Hiển Ngôn rất ít khi về ngôi nhà này.
“Nhìn gì?" Tô Hiển Ngôn đóng tạp chí lại, đột nhiên quay đầu nhìn cậu.
Tô Gia Nam sợ hết hồn, vốn cậu đang tập trung quan sát anh, “Em, em nhìn cái vòng tay của anh, nó đẹp quá!" Tô Gia Nam không biết tìm lý do gì, bất chợt nhìn thấy cái vòng trên tay Tô Hiển Ngôn, liền tùy ý bịa lời.
Tô Hiển Ngôn hơi khựng lại, hạ mí mắt nhìn cái vòng Trình Tư Miên tặng. Bên khóe môi cong lên một nụ cười rất nhỏ, đúng không, rất đẹp à?
Tô Gia Nam ngồi một bên kinh ngạc, cậu không nhìn lầm chứ. Anh ấy mới vừa rồi đã cười? Là cưới đó?
Buổi chiều sau khi tan học, Lâm Ánh Hàm cùng với một đám nữ sinh đi về phía cổng trường. Từ xa xa cô ta thấy có một bóng người quen thuộc đang đứng dưới bóng cây, “Các cậu đi trước đi, tôi nhìn thấy có người quen của tôi."
Mấy nữ sinh đó nhìn theo tầm mắt cô ta, mập mờ nói: “Ánh Hàm, đó không phải là người đẹp trai lần trước à, ôi, có phải đã thành bạn trai cậu rồi không?"
Lâm Ánh Hàm xấu hổ cười một tiếng: “Không có mà."
Một nữ sinh khác nói: “Tôi nhớ lần trước có thấy cậu ta đi chung với Trình Tư Miên, tôi nghe nói quan hệ của hai người đó khá tốt."
Nữ sinh đó mới vừa nói xong liền bị mấy người bên cạnh trừng mắt với mình, sau đó bọn họ quay sang Lâm Ánh Hàm, “À, Trình Tư Miên làm sao có thể so sánh với Ánh Hàm của chúng ta được."
“Nói đúng lắm, hai người họ khẳng định chả có quan hệ gì cả."
Lâm Ánh Hàm trầm mặt: “Các cậu đi trước đi."
“…"
Lâm Ánh Hàm đi thẳng về phía Lâm Loan đang đứng dưới bóng cây.
“Lâm đại thiếu gia, hôm nay sao lại rảnh rỗi đi tới trường học của chúng tôi vậy?"
Lâm Loan đặt cái mũ bảo hiểm lên xe moto, “Này, cậu có thấy Trình Tư Miên đâu không?"
Lâm Ánh Hàm cắn cắn môi, kiềm chế nói: “Cậu đến tìm cậu ta?"
“Đúng vậy." Lâm Loan vỗ lên chiếc moto bên cạnh, “Mới vừa mua, vô cùng đã, tôi muốn chở cậu ấy đi chơi một chút."
Trong lòng Lâm Ánh Hàm có cơn giận mà không có chỗ phát tiết, cười nhạo một tiếng rồi nói: “Cậu còn có tâm tư đi chơi với cậu ta à, nhưng cậu ta lại không có tâm tư đi chơi với cậu đâu."
Lâm Loan liếc cô ta một cái: “Cậu có ý gì?"
“A, cậu không biết rồi, có một nam sinh rất đẹp trai vừa mới chuyển tới lớp của cậu ta, hơn nữa nhà bạn học đó rất có tiền, gần đây Trình Tư Miên có quan hệ rất tốt với người đó, nghe nói Trình Tư Miên rất thích cậu ấy."
“Cậu nói nhăng nói cuội gì đấy." Lâm Loan không nhịn được nói.
Mặt Lâm Ánh Hàm đầy vô tội: “Tôi không nói bậy nha, mọi người đều biết. Này, cậu nhìn đi, hai người đó đó."
Trình Tư Miên, Phó Tử Văn và Tô Gia Nam vừa vặn đi tới cổng trường.
Lâm Loan không muốn nghe Lâm Ánh Hàm nói bậy, nhưng tầm mắt không ngờ được nhìn thấy nam sinh bên cạnh Trình Tư Miên.
Lúc Trình Tư Miên đi ra cổng trường cũng đã nhìn thấy Lâm Loan, vốn muốn tiến lên chào hỏi nhưng lại thấy Lâm Ánh Hàm đứng bên cạnh nhất thời không có hứng thú nữa, cô nói với Phó Tử Văn bên cạnh: “Chúng ta đi ăn chút gì đi rồi về."
Tô Gia Nam: “Tớ cũng muốn đi."
Trình Tư Miên nhìn cậu: “Cậu đi cái gì mà đi, ông chú nhà cậu đang chờ kia, không về nhà ngay cũng được sao?"
Tô Gia Nam có chút khổ não, nhưng vẫn nói: “Không có chuyện gì đâu, tớ nói với ông ấy một tiếng…"
Lâm Loan nhìn thấy Trình Tư Miên không thèm nhìn mình, còn nói chuyện với nam sinh đó, sắc mặt cậu ta nhanh chóng trầm xuống, tiến lên kéo lấy cổ tay của Trình Tư Miên.
“Cậu làm gì hả?" Trình Tư Miên nhìn cậu ta.
Lâm Loan nhìn chằm chằm Tô Gia Nam, nhưng lại nói với Trình Tư Miên: “Tôi mới mua moto mới, chở cậu đi ăn nhé."
Trình Tư Miên nhìn sau lưng cậu ta một chút, một chiếc moto vô cùng lóa mắt, nhưng cô càng không có hứng thú với thứ này, hơn nữa, nếu để Tô Hiển Ngôn biết, cô không bị dạy dỗ mới là lạ.
“Tôi có hẹn với bạn học, không đi đâu." ‘Bạn học’ này thật ra là đang chỉ Phó Tử Văn, nhưng Lâm Loan lại nghĩ ngay đến Tô Gia Nam.
“Cậu đi cùng với cậu ta mà không chịu đi với tôi." Lâm Loan mở to mắt trừng Tô Gia Nam một cái, tức giận nói: “Này, mày chính là người mới chuyển tới lớp của bọn họ đúng không?"
Tầm mắt Tô Gia Nam lướt qua bàn tay đang nắm cổ tay của Trình Tư Miên, “Ừ."
“Tôi dẫn Trình Tư Miên đi trước, hôm nay cậu ấy không đi ăn với cậu được." Vừa nói xong, Lâm Loan liền kéo Trình Tư Miên đi, Trình Tư Miên ngẩn người, lát sau mới hoàn hồn lại, cô đánh vào gáy Lâm Loan một cái: “Tật xấu gì đây?!"
Lâm Loan bị đau, vẻ mặt lập tức hiện lên vẻ đau khổ: “Đánh nhẹ một chút!"
“Cậu nói dẫn đi là dẫn đi à, tôi có nói qua muốn đi ăn với cậu chưa!"
Lâm Loan trừng mắt nhìn cô.
Tô Gia Nam ở phía sau nhìn hai người khẽ cau mày: “Tư Miên?"
Trình Tư Miên quay đầu lại nhìn cậu: “Đừng để ông chú đó chờ cậu, cậu về nhà trước đi."
“Nhưng cậu có sao không?" Tô Gia Nam đề phòng nhìn Lâm Loan, trực giác của cậu nói cho cậu biết người này không phải người tốt lành gì.
Lâm Loan liếc cậu: “Cậu ấy đi với tôi, có thể có chuyện gì! Hả?"
Trình Tư Miên lấy tay ra khỏi đầu Lâm Loan, liếc nhìn cậu ta: “Cậu nói chuyện với bạn của tôi bớt hung hãng lại được không?"
“Tôi…"
“Văn Tử, cậu cũng về nhà đi."
Phó Tử Văn: “Cậu muốn đi cùng cậu ta hả?"
“Không, tớ về nhà." Trình Tư Miên quay người đi, lúc di qua Lâm Ánh Hàm, cũng không để lại cho cô ta một cái liếc mắt.
Lâm Loan vội vàng đuổi theo" Trình Tư Miên, cậu chờ đã, chờ tôi với, tôi đưa cậu về."
“Không cần, tôi không muốn ngồi xe của cậu."
“Sao vậy, tôi lái xe rất vững."
Trình Tư Miên nhìn cậu ta: “Biết, nhưng mà chú tôi không cho phép tôi ngồi loại xe này."
“Cậu từ lúc nào lại nghe lời như vậy!"
“Gì? Tôi luôn biết nghe lời mà."
Tô Gia Nam nhìn hai người họ cãi nhau, quay đầu hỏi Phó Tử Văn: “Cậu ta là ai?"
“Chắc là bạn của Trình Tư Miên, học khác trường với chúng ta." Phó Tử Văn cười nói: “Tư Miên nói cậu ta chính là nhị thế tổ ăn không ngồi rồi."
Tô Gia Nam im lặng một lúc: “Chúng ta không cần đi theo sao, cậu ấy không sao chứ."
“Không có sao đâu, đừng nhìn thấy người tên Lâm Loan đó xấu tính, ở trước mặt Trình Tư Miên chỉ là một người dễ bị bắt nạt mà thôi."
“…Ồ."
Cuối tuần.
Trình Tư Miên nhận được điện thoại của Tô Hiển Ngôn.
“Đi bệnh viện lấy thuốc chưa?"
Trình Tư Miên đang ngồi trên sofa, “Không phải anh nói gọi điện cho bác sĩ hỏi à, sao vậy, không hỏi người ta?"
Giọng nói Tô Hiển Ngôn trầm thấp: “Đoán em cũng không dám không đi lấy."
Trình Tư Miên nghẹn lời: “Chắc chắn như vậy.."
“Biết cách sắt thuốc chứ?"
“Biết, bác sĩ có chỉ."
“Ừ, tốt lắm." Bên kia hình như Tô Hiển Ngôn đang tham dự một cuộc họp, anh nói: “Tôi có chút việc, tắt máy trước đây, nhớ ăn no mới uống thuốc."
“Ồ."
Mới vừa tắt máy, điện thoại lại có người gọi tới. Trình Tư Miên nhìn một cái, là Phó Tử Văn.
“Sao vậy?"
“Tư Miên, ngày mai cậu định làm gì?"
“Ngày mai?" Trình Tư Miên suy nghĩ một chút, “Sắp tới kỳ thi hàng tháng rồi, chắc tớ ở nhà học bài."
“Vậy chúng ta cùng nhau học đi." Phó Tử Văn phấn chấn nói: “Tô Gia Nam nói có thể đến nhà cậu ấy học nhóm."
“Hả?"
Phó Tử Văn: “Đi đi đi đi, cậu học giỏi toán nhất, vừa vặn có thể kèm cho chúng tớ. Còn nữa, Tô Gia Nam rất giỏi tiếng anh đó, cậu có thể học cậu ấy."
Trình Tư Miên hơi trầm ngâm, dáng vẻ như đã hiểu gì đó: “Văn Tử, thành thật khai báo, cậu không chỉ đơn thuần là đi học nhóm đâu đúng chứ."
Phó Tư Văn ho khan hai tiếng: “Nếu không thì…"
Trình Tư Miên nhướng mày: “Hay là cậu tự đi một mình đi, tớ ở nhà tự học là được."
“Đừng mà, cậu đi cùng đi mà, một mình tớ ngại lắm." Phó Tử Văn ấp úng: “Thật, thật ra tớ tò mò nhà của Tô Gia Nam ra sao, hơn nữa cậu ấy đã lên tiếng mời rồi, cũng không thể bỏ qua cơ hội này."
“Còn gì nữa không?" Trình Tư Miên khá hứng thú nói: “Cũng tò mò về bản thân của Tô Gia Nam nữa."
“Cậu cậu cậu, cậu nói bậy gì đó."
“Cậu đoán xem tớ đang nói gì."
“Không nói đùa với cậu nữa!" Phó Tử Văn lại nói từ bên đầu dây bên kia: “Tớ mặc kệ, ngày mai cậu nhất định phải đến, tớ ở quán cà phê cạnh trường chờ cậu, đến lúc đó chúng ta cùng đi."
“Này…"
“Tút…."
Trình Tư Miên tắt máy, bật cười thành tiếng, thật mạnh mẽ mà.
Ngày hôm sau, Trình Tư Miên cùng Phó tử Văn bắt xe đến địa chỉ nhà Tô Gia Nam đã cho.
Tô Gia Nam đã sớm chờ bên ngoài khu Bích Cảnh Viên, khi thấy hai cô gái bước xuống khỏi xe, cậu nhanh chóng đi lên nghênh đón: “Tư Miên, Tử Văn, các cậu đã đến."
Phó Tử Văn nhìn những căn biệt thự sang trọng tao nhã phía sau cậu, “Tô Gia Nam, nhà cậu ở bên trong à.."
“Ừ, đi vào thôi."
Phó Tử Văn nuốt nước bọt một cái, ôi thần linh, thật sự quá giàu có đó.
Ba người cùng đi trên con đường được hai hàng cây cao bao phủ, đi một lúc thì dừng lại trước cửa một căn biệt thự. Tường màu trắng kết hợp với mái nhà màu đỏ ngói, cửa căn biệt thự vô cùng khí thế, cửa sổ vòng cung…Còn có cả vườn hoa kiểu Anh* rộng lớn với nhiều loài hoa khác nhau.
“Tiểu thiếu gia đã trở lại." Bên cạnh vườn hoa có một dì đang tưới hoa, chào hỏi: “Đây chính là bạn học của cậu."
Tô Gia Nam lộ ra tâm tình rất tốt: “Đúng vậy."
“Mời vào mời vào, tiểu thiếu gia thật hiếm khi mới thấy có bạn đến nhà."
Phó Tử Văn và Trình Tư Miên cùng nhau chào hỏi dì trung niên đó, sau đó đi vào nhà với Tô Gia Nam.
Vườn hoa kiểu Anh:
Tác giả :
Lục Manh Tinh