Nghe Lời Anh Nhất
Chương 19: Tắm rửa
Edit: Mộc Tử Đằng
Có lẽ không nên dung túng cô nữa.
Nhưng lại luôn mềm lòng.
Đây cũng không phải là trạng thái bình thường của Tô Hiển Ngôn.
Bề ngoài của anh nhìn có vẻ khiêm tốn, dịu dàng nhưng sâu trong nội tâm hoàn toàn trái ngược lại. Giống như lời Tra Dịch Quang thường treo ở cửa miệng, đừng bị vẻ bề ngoài của Tô Hiển Ngôn lừa, anh chỉ giỏi ngụy trang mà thôi, bản thân thật sự không phải là một người tốt.
Trình Tư Miên nghe điều này cũng luôn gật đầu đồng ý, cô cũng nhạy cảm cho rằng Tô Hiển Ngôn không phải loại người hiền lành, có lẽ cô cũng không phải như vậy, cho nên hà tất gì phải sợ anh. Hơn nữa, cô thật lòng thật dạ muốn ỷ lại vào anh, tin tưởng anh. Chỉ cần cô biết, anh không ngụy trang đối với cô là được.
“Mười ngày, có được không?"
Một lúc lâu sau Tô Hiển Ngôn vẫn không trả lời, Trình Tư Miên bắt đầu cảm thấy không có hy vọng, cô như vậy quá tùy hứng rồi.
Trình Tư Miên mím môi, thấp giong nói: “Được rồi, thật ra thì, thật ra thì tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Nói xong, cô xụi lơ mang dép lê hình tai thỏ đi ra phía cửa.
“Buổi tối sẽ về." Ngay lúc cô muốn mở của, sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm trong trẻo như tiếng suối của anh, “Ban ngày có thể sẽ không ở nhà."
“Thật?" Trình Tư Miên kinh ngạc xen lẫn vui mừng quay đầu lại, kéo dép lê chạy về phía anh.
Ánh mắt Tô Hiển Ngôn rơi vào đôi dép lê hình con thỏ của cô, trong con ngươi thoáng hiện lên ý cười: “Thật."
“Vậy sau này chúng ta có thể cùng ăn tối." Trình Tư Miên kéo cái ghế xoay qua, đặt mông ngồi xuống, “Anh không ở nhà, chú và Tra Dịch Quang cũng không ăn cơm thường xuyên, có lúc chú xuống bếp nấu, khó ăn chết đi được."
Trình Tư Miên liên tục oán giận nói, nhưng trong mắt cô là tia sáng vui vẻ.
Cô vui vẻ có thể lây lang sang người khác.
Tô Hiển Ngôn có chút thất thần, có khi anh cảm khái, cô không có gia đình bên cạnh thỉnh thoảng sẽ mất tinh thần, khổ sở; nhưng trên mặt cô luôn tồn tại một nụ cười ngây thơ vô cùng thuần túy. Anh cũng từng giống như cô nhưng cho tới bây giờ chưa từng có một nụ cười chân thành nào như cô vậy.
Giây phút thấy nụ cười của Trình Tư Miên, anh luôn cảm thấy vui vẻ, nhưng anh biết đó là thứ anh đã tự đánh mất đi.
“Tô Hiển Ngôn, Tra Dịch Quang nói nhà anh có rất nhiều tiền." Trình Tư Miên nghiêng đầu hỏi: “Vậy, thiếu gia nhà giàu tự mình gây dựng sự nghiệp, anh thật sự rất đáng khen."
“Tra Dịch Quang chỉ nói đùa với cô thôi." Tô Hiển Ngôn nhìn màn hình máy tính, tùy ý nói.
“Cũng không tính là nói đùa." Trình Tư Miên suy nghĩ một chút lại nói: “Khoảng thời gian này anh về nhà có phải ở nhà có chuyện không, nếu như thật sự có chuyện thì anh quên phần thưởng tôi muốn đi, đợi khi khác cũng được…"
“Hiểu chuyện vậy à?" Tô Hiển Ngôn nhướng mày nhìn cô, cười nhạo nói.
Trình Tư Miên ho khan một tiếng: “Tôi, tôi dĩ nhiên là người hiểu chuyện rồi, hơn nữa còn rất tốt bụng."
“À?" Tô Hiển Ngôn cười càng sâu hơn.
Trình Tư Miên quay đầu đi không nhìn anh nữa, “À cái gì mà à, tôi nói thật."
“Được rồi, không có chuyện gì đâu." Tô Hiển Ngôn: “Chỉ là gia đình em trai tôi quay về, cho nên khoảng thời gian này mới về đó."
“Em trai anh? Anh còn có em trai à? Hay họ hàng?"
“Em họ."
“Oa, thật là tốt, có anh chị em chắc rất vui vẻ." Trình Tư Miên thở dài nói: “Ít nhất lúc gặp khó khăn cũng có người giúp đỡ."
“Không nhất thiết."
Trình Tư Miên nhìn về phía Tô Hiển Ngôn đầy bất ngờ, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, vẻ mặt Tô Hiển Ngôn dường như lạnh đi mấy phần, cô nghe được lời nói lạnh lùng của anh: “Nhiều khi có quan hệ máu mũ cũng không có ý nghĩa gì."
Bó thạch cao đến ngày thứ năm, Trình Tư Miên thật sự muốn tan vỡ.
Bở vì không thuận tiện nên vài ngày cô mới lau sơ người một lần, hơn nữa cũng không được tắm thoải mái, điều này đối với một người mỗi ngày đều phải tắm như Trình Tư Miên thật sự là một sự đau khổ tột cùng.
Nghĩ thế nào cũng không chịu nỗi!
Trình Tư Miên tìm một cái túi nylon trong nhà, sau đó bao bọc cái tay đang bó thạch cao lại, cuối cùng làm xong mọi thứ thì cô lấy quần áo vọt vào phòng tắm.
Chật vật cởi đồ ra, Trình Tư Miên đứng dưới vòi hoa sen ngước mặt lên. Mặc đù đã dùng túi nylon che lại nhưng vẫn bị thấm ướt. Vì vậy Trình Tư Miên nhích nửa người ra ngoài, dùng một tay kỳ cọ thân thể.
Thoải mái! Quá thoải mái! Được tắm thật thoải mái!
Tắm đến quên mình, tóc cũng bị ướt hơn phân nửa, vì vậy Trình Tư Miên dứt khoác hơi xoay người, nghiêng đầu đến dưới vòi sen gội đầu luôn.
Sau khi tắm xong, cô chậm rãi mặc quần áo vào. Giằng co cả buổi trời rốt cuộc cả người thoải mái hẳn lên. Nhưng đến khi đi đến bồn rửa tay tìm máy sấy tóc thì…A? Máy sấy tóc đâu?
Trình Tư Miên suy tư trong chốc lát, là Tra Dịch Quang chết tiệt kia, chắc chắn anh ta lại lấy máy sấy tóc trong này, mỗi ngày cầm đi về phong sấy cũng không biết trả về chỗ cũ!
Mở cửa phòng tắm ra, Trình Tư Miên cúi đầu để cho tóc ướt xõa trước trán, sau đó hét lên vè phía phòng khách: “Tra Dịch Quang! Tra Dịch Quang? Anh đâu rồi."
Tô Hiển Ngôn đang cầm ly nước đi ra khỏi phòng bếp, lúc đi tới khúc quanh thì thấy một người tóc tai bù xù làm anh giật cả mình: “Trình Tư Miên?"
Trình Tư Miên hơi vén tóc lên, “Tra Dịch Quang đâu rồi, tôi tìm máy sấy tóc."
“Cậu ta và chú cô đi ra ngoài ăn rồi."
“Gì? Vậy, vậy anh lấy máy sấy tóc cho tôi mượn đi."
Tô Hiển Ngôn thấy cánh tay bọc trong túi nylon của cô thì trong lòng giật nảy lên, đặt cái ly xuống rồi đi nhanh tới: “Cô làm sao có thể tắm được, cánh tay bị ướt thì sao?"
“Không có không có, anh nhìn đi, có túi nylon bao lại rồi."
Tô Hiển Ngôn cau mày, đi vàm phòng tắm lấy khăn tắm sạch sẽ khoác lên lưng Trình Tư Miên, anh nhìn dáng vẻ ướt chèm nhẹp của cô, trách cứ: “Cô quá ẩu tả."
Trình Tư Miên bĩu bĩu môi: “Không phải…Nhiều ngày không được tắm tôi khó chịu muốn chết."
Tô Hiển Ngôn trầm mặt, kéo một góc khăn tắm lên lau tóc cho cô.
Trình Tư Miên nhìn sắc mặt không tốt của anh, thận trọng nói: “Thật sự không bị ướt, anh nhìn xem."
Cô mở túi nylon ra.
Tô Hiển Ngôn liếc cô một cái: “Đứng yên, đừng nhúc nhích."
“Uhm…"
Tô Hiển Ngôn đi lấy máy sấy tóc ra, Trình Tư Miên theo anh vào phòng tắm, ngoan ngoãn đứng trước mặt anh.
Mở máy sấy tóc lên, anh giúp cô sấy.
Có lẽ chưa từng giúp người khác sấy tóc, hơn nữa tóc còn dài, Trình Tư Miên cảm thấy động tác của Tô Hiển Ngôn có hơi vụng về, không thể giải thích được, lại có thêm chút dễ thương.
“A…" Đột nhiên Trình Tư Miên sợ hãi kêu lên một tiếng.
Tô Hiển Ngôn hơi dừng động tác: “Sao vậy?"
“Đừng sấy một chỗ mãi, nóng lắm."
Tô Hiển Ngôn ngập ngừng, rõ ràng có chút lúng túng: “Xin lỗi, không chú ý."
Trình Tư Miên nhìn dáng vẻ cẩn thận sấy tóc của anh, không nhịn được bật cười.
Tô Hiển Ngôn: “…Cười cái gì."
“Không có gì, tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi." Nụ cười trên môi Trình Tư Miên càng ngày càng lớn.
Tô Hiển Ngôn bất đắc dĩ nhìn cô. Ánh đèn trong phòng tắm ấm áp, hơi nước sau khi cô tắm xong vẫn chưa tản đi hết. Da cô gái trắng như tuyết, ánh mắt mang ý cười sáng chói như những vì tinh tú, rõ ràng vẻ mặt vẫn còn trông rất ngây thơ tươi đẹp của lứa tuổi này nhưng không hiểu vì sao còn có chút mị hoặc ở trong đó.
Lúc này nhiệt độ trong phòng tắm khá cao, trên mặt cô hồng hồng phúng phính khiến người ta khó nhịn xuống xúc động muốn bóp một cái. Ánh mắt Tô Hiển Ngôn chăm chú, nhìn thấy nụ cười của cô thì chậm rãi dời mắt đi.
Cũng vì dời mắt đi anh mới phát hiện trước ngực Trình Tư Miên ướt một mảnh lớn, đoán chừng do cái tay của cô bất tiện, chỉ có thể lau sơ qua một chút rồi mặc quần áo vào ngay, vì vậy nước còn đọng lại mới thấm qua vải áo thun, khiến cho nó trở nên trong suốt.
Anh ngẩn ra, nhanh chóng kéo khăn tắm ở sau lưng Trình Tư Miên ra phía trước, vô cùng dứt khoác che lại vị trí bị ướt kia.
Trình Tư Miên ngẩn người: “Sao vậy?"
“Xoay qua chỗ khác, không sấy tới phía sau." Tô Hiển Ngôn nhàn nhạt nói.
“Ồ."
Trình Tư Miên nghe lời xoay người, cúi đầu liếc nhìn khăn tắm trước ngực, buồn bực nói thầm, không phải tóc ở phía sau à, làm vậy nước sẽ chảy xuống ướt hết lưng cho mà xem.
Sấy khô tóc xong, Tô Hiển Ngôn đặt máy sấy xuống, thuận miệng nói: “Mau thay quần áo ướt ra đi, cẩn thận không lại bị cảm."
“Đã biết."
Chờ Tô Hiển Ngôn rời đi, Trình Tư Miên mới bất giác nhận ra, quần áo mình vừa mới thay, cái gì mà quần áo ướt đâu đây?
Cô không suy nghĩ nhiều, lấy khăn tắm ra đặt lên bồn rửa tay. Sửa sang lại mái tóc của mình, nhìn về phía gương, Trình Tư Miên đột nhiên ngơ ngác. Áo của cô ướt từ khi nào vậy, chỗ ướt đó lộ da không nói, đồ lót cũng hiện ra rõ ràng luôn…
Cô chợt nhớ tới lời nói khi nãy của Tô Hiển Ngôn, mau thay quần áo ướt ra đi.
Mặt Trình Tư Miên đỏ lên, nói như vậy, anh đã thấy được rồi, anh đã thấy! Khó trách sao tự dưng lại kéo khăn tắm che phía trước!
Đỏ mặt một lúc, Trình Tư Miên đột nhiên đứng thẳng người dậy nhìn bản thân mình trong gương. Dáng dấp cũng tạm được, vóc người…Cũng tạm được luôn! Tô Hiển Ngôn sẽ không cảm thấy cô không đầy đặn chứ!
Trình Tư Miên theo bản năng nhớ đến Thái Tâm Duyên, so với Thái Tâm Duyên ý vị mười phần kia, dáng người của cô hình như bại trận rồi!! Không đúng…Cô còn trẻ! Cô còn có thể phát triển lớn hơn! Cô phải cố gắng, sau này nhất định sẽ vượt trội hơn cô ta!
Trình Tư Miên nhìn chằm chằm cơ thể mình trong gương, tự khích lệ bản thân.
Tô Hiển Ngôn, anh chờ đó!
Ngày hôm sau.
Tra Dịch Quang mang một cô gái từ bên ngoài về, cả người cao khoảng 1m60, tóc mái ngang, nhìn rất thanh thuần, khiến người ta hài lòng.
Trình Tần ghét bỏ nhìn anh ta, chậc, lại là cô gái tai họa.
Trình Tư Miên quan sát cô gái đó từ trên xuống dưới một lần, sau đó dựa người vào sofa cười vô cùng vô lại: “Này, Tra tiên sinh à, bạn gái rất đẹp nha."
“Tên cô ấy là Diệp Hiểu Hiểu." Tra Dịch Quang nói xong thì dịu dàng dẫn cô ấy vào phòng khách ngồi xuống, sau đó giới thiệu: “Hiểu Hiểu, đây là Trình Tần bạn cùng nhà với anh, đây là Trình Tư Miên cháu gái cậu ta, còn có một người chưa về nhà tên là Tô Hiển Ngôn."
“Xin chào mọi người." Diệp Hiểu Hiểu có chút xấu hổ chào hỏi.
Trình Tần nhếch méo xem như cười đáp lại lời chào.
Trình Tư Miên giơ cái tay không bị thương của mình lên: “Xin chào."
“A…Em chính là người bị thương đúng không?" Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên nói.
Trình Tư Miên bất ngờ một chút: “A?"
“Dịch Quang đã nói với chị." Diệp Hiểu Hiểu có chút ngượng ngùng nói: “Một cô gái như em bị thương tất nhiên sẽ có vài việc không thuận tiện, khoảng thời gian này chị tới chăm sóc cho em."
“Hả?"
“Hả?"
Trình Tư Miên và Trình Tần trố mắt nhìn nhau, sau đó cùng quay qua nhìn Tra Dịch Quang.
Mà người ngồi đó cũng không bị ánh nhìn của hai người làm ảnh hưởng, nhẹ giọng nói thầm bên tai Diệp Hiểu Hiểu, cũng không biết nói gì mà khiến cô ấy mặt đỏ tới tận mang tai.
Chạng vạng tối, Trình Tư Miên kéo Tra Dịch Quang đến một góc nhỏ: “Này, cô gái kia là tình huống gì hả?"
“Cái gì mà cô gái cô gái, người ta lớn hơn cô năm sáu tuổi đó, gọi chị."
“Đây là trọng tâm sao!" Trình Tư Miên liếc mắt: “Tôi nói này, anh thật sự để cô ấy đến chăm sóc tôi à."
“Đúng vậy, ngày hôm qua Hiển Ngôn có nói với tôi, cô sinh hoạt có chút bất tiện, bảo tôi tìm một cô gái đến giúp đỡ."
Tra Dịch Quang nhún vai: “Cho nên tôi mang cô ấy đến."
“Tô Hiển Ngôn nói?" Trình Tư Miên bất ngờ.
“Tôi nói gì?" Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng đàn ông quen thuộc. Trình Tư Miên quay đầu lại, quả nhiên anh đã về.
Tra Dịch Quang bước lên trước khoác vai anh: “Hôm qua không phải cậu bảo tôi tìm một cô gái đến chăm sóc Tiểu Miên Miên à, sau đó tôi đã đem bạn gái thân thiết gần đây của tôi tới, cậu yên tâm, rất đáng yêu, hơn nữa còn là một cô gái đàng hoàng, trên người không có nồng nặc mùi nước hoa đâu."
Tô Hiển Ngôn kinh ngạc nhìn anh ta: “Tôi bảo là cậu tìm một bảo mẫu."
Tra Dịch Quang: “…"
Có lẽ không nên dung túng cô nữa.
Nhưng lại luôn mềm lòng.
Đây cũng không phải là trạng thái bình thường của Tô Hiển Ngôn.
Bề ngoài của anh nhìn có vẻ khiêm tốn, dịu dàng nhưng sâu trong nội tâm hoàn toàn trái ngược lại. Giống như lời Tra Dịch Quang thường treo ở cửa miệng, đừng bị vẻ bề ngoài của Tô Hiển Ngôn lừa, anh chỉ giỏi ngụy trang mà thôi, bản thân thật sự không phải là một người tốt.
Trình Tư Miên nghe điều này cũng luôn gật đầu đồng ý, cô cũng nhạy cảm cho rằng Tô Hiển Ngôn không phải loại người hiền lành, có lẽ cô cũng không phải như vậy, cho nên hà tất gì phải sợ anh. Hơn nữa, cô thật lòng thật dạ muốn ỷ lại vào anh, tin tưởng anh. Chỉ cần cô biết, anh không ngụy trang đối với cô là được.
“Mười ngày, có được không?"
Một lúc lâu sau Tô Hiển Ngôn vẫn không trả lời, Trình Tư Miên bắt đầu cảm thấy không có hy vọng, cô như vậy quá tùy hứng rồi.
Trình Tư Miên mím môi, thấp giong nói: “Được rồi, thật ra thì, thật ra thì tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Nói xong, cô xụi lơ mang dép lê hình tai thỏ đi ra phía cửa.
“Buổi tối sẽ về." Ngay lúc cô muốn mở của, sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm trong trẻo như tiếng suối của anh, “Ban ngày có thể sẽ không ở nhà."
“Thật?" Trình Tư Miên kinh ngạc xen lẫn vui mừng quay đầu lại, kéo dép lê chạy về phía anh.
Ánh mắt Tô Hiển Ngôn rơi vào đôi dép lê hình con thỏ của cô, trong con ngươi thoáng hiện lên ý cười: “Thật."
“Vậy sau này chúng ta có thể cùng ăn tối." Trình Tư Miên kéo cái ghế xoay qua, đặt mông ngồi xuống, “Anh không ở nhà, chú và Tra Dịch Quang cũng không ăn cơm thường xuyên, có lúc chú xuống bếp nấu, khó ăn chết đi được."
Trình Tư Miên liên tục oán giận nói, nhưng trong mắt cô là tia sáng vui vẻ.
Cô vui vẻ có thể lây lang sang người khác.
Tô Hiển Ngôn có chút thất thần, có khi anh cảm khái, cô không có gia đình bên cạnh thỉnh thoảng sẽ mất tinh thần, khổ sở; nhưng trên mặt cô luôn tồn tại một nụ cười ngây thơ vô cùng thuần túy. Anh cũng từng giống như cô nhưng cho tới bây giờ chưa từng có một nụ cười chân thành nào như cô vậy.
Giây phút thấy nụ cười của Trình Tư Miên, anh luôn cảm thấy vui vẻ, nhưng anh biết đó là thứ anh đã tự đánh mất đi.
“Tô Hiển Ngôn, Tra Dịch Quang nói nhà anh có rất nhiều tiền." Trình Tư Miên nghiêng đầu hỏi: “Vậy, thiếu gia nhà giàu tự mình gây dựng sự nghiệp, anh thật sự rất đáng khen."
“Tra Dịch Quang chỉ nói đùa với cô thôi." Tô Hiển Ngôn nhìn màn hình máy tính, tùy ý nói.
“Cũng không tính là nói đùa." Trình Tư Miên suy nghĩ một chút lại nói: “Khoảng thời gian này anh về nhà có phải ở nhà có chuyện không, nếu như thật sự có chuyện thì anh quên phần thưởng tôi muốn đi, đợi khi khác cũng được…"
“Hiểu chuyện vậy à?" Tô Hiển Ngôn nhướng mày nhìn cô, cười nhạo nói.
Trình Tư Miên ho khan một tiếng: “Tôi, tôi dĩ nhiên là người hiểu chuyện rồi, hơn nữa còn rất tốt bụng."
“À?" Tô Hiển Ngôn cười càng sâu hơn.
Trình Tư Miên quay đầu đi không nhìn anh nữa, “À cái gì mà à, tôi nói thật."
“Được rồi, không có chuyện gì đâu." Tô Hiển Ngôn: “Chỉ là gia đình em trai tôi quay về, cho nên khoảng thời gian này mới về đó."
“Em trai anh? Anh còn có em trai à? Hay họ hàng?"
“Em họ."
“Oa, thật là tốt, có anh chị em chắc rất vui vẻ." Trình Tư Miên thở dài nói: “Ít nhất lúc gặp khó khăn cũng có người giúp đỡ."
“Không nhất thiết."
Trình Tư Miên nhìn về phía Tô Hiển Ngôn đầy bất ngờ, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, vẻ mặt Tô Hiển Ngôn dường như lạnh đi mấy phần, cô nghe được lời nói lạnh lùng của anh: “Nhiều khi có quan hệ máu mũ cũng không có ý nghĩa gì."
Bó thạch cao đến ngày thứ năm, Trình Tư Miên thật sự muốn tan vỡ.
Bở vì không thuận tiện nên vài ngày cô mới lau sơ người một lần, hơn nữa cũng không được tắm thoải mái, điều này đối với một người mỗi ngày đều phải tắm như Trình Tư Miên thật sự là một sự đau khổ tột cùng.
Nghĩ thế nào cũng không chịu nỗi!
Trình Tư Miên tìm một cái túi nylon trong nhà, sau đó bao bọc cái tay đang bó thạch cao lại, cuối cùng làm xong mọi thứ thì cô lấy quần áo vọt vào phòng tắm.
Chật vật cởi đồ ra, Trình Tư Miên đứng dưới vòi hoa sen ngước mặt lên. Mặc đù đã dùng túi nylon che lại nhưng vẫn bị thấm ướt. Vì vậy Trình Tư Miên nhích nửa người ra ngoài, dùng một tay kỳ cọ thân thể.
Thoải mái! Quá thoải mái! Được tắm thật thoải mái!
Tắm đến quên mình, tóc cũng bị ướt hơn phân nửa, vì vậy Trình Tư Miên dứt khoác hơi xoay người, nghiêng đầu đến dưới vòi sen gội đầu luôn.
Sau khi tắm xong, cô chậm rãi mặc quần áo vào. Giằng co cả buổi trời rốt cuộc cả người thoải mái hẳn lên. Nhưng đến khi đi đến bồn rửa tay tìm máy sấy tóc thì…A? Máy sấy tóc đâu?
Trình Tư Miên suy tư trong chốc lát, là Tra Dịch Quang chết tiệt kia, chắc chắn anh ta lại lấy máy sấy tóc trong này, mỗi ngày cầm đi về phong sấy cũng không biết trả về chỗ cũ!
Mở cửa phòng tắm ra, Trình Tư Miên cúi đầu để cho tóc ướt xõa trước trán, sau đó hét lên vè phía phòng khách: “Tra Dịch Quang! Tra Dịch Quang? Anh đâu rồi."
Tô Hiển Ngôn đang cầm ly nước đi ra khỏi phòng bếp, lúc đi tới khúc quanh thì thấy một người tóc tai bù xù làm anh giật cả mình: “Trình Tư Miên?"
Trình Tư Miên hơi vén tóc lên, “Tra Dịch Quang đâu rồi, tôi tìm máy sấy tóc."
“Cậu ta và chú cô đi ra ngoài ăn rồi."
“Gì? Vậy, vậy anh lấy máy sấy tóc cho tôi mượn đi."
Tô Hiển Ngôn thấy cánh tay bọc trong túi nylon của cô thì trong lòng giật nảy lên, đặt cái ly xuống rồi đi nhanh tới: “Cô làm sao có thể tắm được, cánh tay bị ướt thì sao?"
“Không có không có, anh nhìn đi, có túi nylon bao lại rồi."
Tô Hiển Ngôn cau mày, đi vàm phòng tắm lấy khăn tắm sạch sẽ khoác lên lưng Trình Tư Miên, anh nhìn dáng vẻ ướt chèm nhẹp của cô, trách cứ: “Cô quá ẩu tả."
Trình Tư Miên bĩu bĩu môi: “Không phải…Nhiều ngày không được tắm tôi khó chịu muốn chết."
Tô Hiển Ngôn trầm mặt, kéo một góc khăn tắm lên lau tóc cho cô.
Trình Tư Miên nhìn sắc mặt không tốt của anh, thận trọng nói: “Thật sự không bị ướt, anh nhìn xem."
Cô mở túi nylon ra.
Tô Hiển Ngôn liếc cô một cái: “Đứng yên, đừng nhúc nhích."
“Uhm…"
Tô Hiển Ngôn đi lấy máy sấy tóc ra, Trình Tư Miên theo anh vào phòng tắm, ngoan ngoãn đứng trước mặt anh.
Mở máy sấy tóc lên, anh giúp cô sấy.
Có lẽ chưa từng giúp người khác sấy tóc, hơn nữa tóc còn dài, Trình Tư Miên cảm thấy động tác của Tô Hiển Ngôn có hơi vụng về, không thể giải thích được, lại có thêm chút dễ thương.
“A…" Đột nhiên Trình Tư Miên sợ hãi kêu lên một tiếng.
Tô Hiển Ngôn hơi dừng động tác: “Sao vậy?"
“Đừng sấy một chỗ mãi, nóng lắm."
Tô Hiển Ngôn ngập ngừng, rõ ràng có chút lúng túng: “Xin lỗi, không chú ý."
Trình Tư Miên nhìn dáng vẻ cẩn thận sấy tóc của anh, không nhịn được bật cười.
Tô Hiển Ngôn: “…Cười cái gì."
“Không có gì, tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi." Nụ cười trên môi Trình Tư Miên càng ngày càng lớn.
Tô Hiển Ngôn bất đắc dĩ nhìn cô. Ánh đèn trong phòng tắm ấm áp, hơi nước sau khi cô tắm xong vẫn chưa tản đi hết. Da cô gái trắng như tuyết, ánh mắt mang ý cười sáng chói như những vì tinh tú, rõ ràng vẻ mặt vẫn còn trông rất ngây thơ tươi đẹp của lứa tuổi này nhưng không hiểu vì sao còn có chút mị hoặc ở trong đó.
Lúc này nhiệt độ trong phòng tắm khá cao, trên mặt cô hồng hồng phúng phính khiến người ta khó nhịn xuống xúc động muốn bóp một cái. Ánh mắt Tô Hiển Ngôn chăm chú, nhìn thấy nụ cười của cô thì chậm rãi dời mắt đi.
Cũng vì dời mắt đi anh mới phát hiện trước ngực Trình Tư Miên ướt một mảnh lớn, đoán chừng do cái tay của cô bất tiện, chỉ có thể lau sơ qua một chút rồi mặc quần áo vào ngay, vì vậy nước còn đọng lại mới thấm qua vải áo thun, khiến cho nó trở nên trong suốt.
Anh ngẩn ra, nhanh chóng kéo khăn tắm ở sau lưng Trình Tư Miên ra phía trước, vô cùng dứt khoác che lại vị trí bị ướt kia.
Trình Tư Miên ngẩn người: “Sao vậy?"
“Xoay qua chỗ khác, không sấy tới phía sau." Tô Hiển Ngôn nhàn nhạt nói.
“Ồ."
Trình Tư Miên nghe lời xoay người, cúi đầu liếc nhìn khăn tắm trước ngực, buồn bực nói thầm, không phải tóc ở phía sau à, làm vậy nước sẽ chảy xuống ướt hết lưng cho mà xem.
Sấy khô tóc xong, Tô Hiển Ngôn đặt máy sấy xuống, thuận miệng nói: “Mau thay quần áo ướt ra đi, cẩn thận không lại bị cảm."
“Đã biết."
Chờ Tô Hiển Ngôn rời đi, Trình Tư Miên mới bất giác nhận ra, quần áo mình vừa mới thay, cái gì mà quần áo ướt đâu đây?
Cô không suy nghĩ nhiều, lấy khăn tắm ra đặt lên bồn rửa tay. Sửa sang lại mái tóc của mình, nhìn về phía gương, Trình Tư Miên đột nhiên ngơ ngác. Áo của cô ướt từ khi nào vậy, chỗ ướt đó lộ da không nói, đồ lót cũng hiện ra rõ ràng luôn…
Cô chợt nhớ tới lời nói khi nãy của Tô Hiển Ngôn, mau thay quần áo ướt ra đi.
Mặt Trình Tư Miên đỏ lên, nói như vậy, anh đã thấy được rồi, anh đã thấy! Khó trách sao tự dưng lại kéo khăn tắm che phía trước!
Đỏ mặt một lúc, Trình Tư Miên đột nhiên đứng thẳng người dậy nhìn bản thân mình trong gương. Dáng dấp cũng tạm được, vóc người…Cũng tạm được luôn! Tô Hiển Ngôn sẽ không cảm thấy cô không đầy đặn chứ!
Trình Tư Miên theo bản năng nhớ đến Thái Tâm Duyên, so với Thái Tâm Duyên ý vị mười phần kia, dáng người của cô hình như bại trận rồi!! Không đúng…Cô còn trẻ! Cô còn có thể phát triển lớn hơn! Cô phải cố gắng, sau này nhất định sẽ vượt trội hơn cô ta!
Trình Tư Miên nhìn chằm chằm cơ thể mình trong gương, tự khích lệ bản thân.
Tô Hiển Ngôn, anh chờ đó!
Ngày hôm sau.
Tra Dịch Quang mang một cô gái từ bên ngoài về, cả người cao khoảng 1m60, tóc mái ngang, nhìn rất thanh thuần, khiến người ta hài lòng.
Trình Tần ghét bỏ nhìn anh ta, chậc, lại là cô gái tai họa.
Trình Tư Miên quan sát cô gái đó từ trên xuống dưới một lần, sau đó dựa người vào sofa cười vô cùng vô lại: “Này, Tra tiên sinh à, bạn gái rất đẹp nha."
“Tên cô ấy là Diệp Hiểu Hiểu." Tra Dịch Quang nói xong thì dịu dàng dẫn cô ấy vào phòng khách ngồi xuống, sau đó giới thiệu: “Hiểu Hiểu, đây là Trình Tần bạn cùng nhà với anh, đây là Trình Tư Miên cháu gái cậu ta, còn có một người chưa về nhà tên là Tô Hiển Ngôn."
“Xin chào mọi người." Diệp Hiểu Hiểu có chút xấu hổ chào hỏi.
Trình Tần nhếch méo xem như cười đáp lại lời chào.
Trình Tư Miên giơ cái tay không bị thương của mình lên: “Xin chào."
“A…Em chính là người bị thương đúng không?" Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên nói.
Trình Tư Miên bất ngờ một chút: “A?"
“Dịch Quang đã nói với chị." Diệp Hiểu Hiểu có chút ngượng ngùng nói: “Một cô gái như em bị thương tất nhiên sẽ có vài việc không thuận tiện, khoảng thời gian này chị tới chăm sóc cho em."
“Hả?"
“Hả?"
Trình Tư Miên và Trình Tần trố mắt nhìn nhau, sau đó cùng quay qua nhìn Tra Dịch Quang.
Mà người ngồi đó cũng không bị ánh nhìn của hai người làm ảnh hưởng, nhẹ giọng nói thầm bên tai Diệp Hiểu Hiểu, cũng không biết nói gì mà khiến cô ấy mặt đỏ tới tận mang tai.
Chạng vạng tối, Trình Tư Miên kéo Tra Dịch Quang đến một góc nhỏ: “Này, cô gái kia là tình huống gì hả?"
“Cái gì mà cô gái cô gái, người ta lớn hơn cô năm sáu tuổi đó, gọi chị."
“Đây là trọng tâm sao!" Trình Tư Miên liếc mắt: “Tôi nói này, anh thật sự để cô ấy đến chăm sóc tôi à."
“Đúng vậy, ngày hôm qua Hiển Ngôn có nói với tôi, cô sinh hoạt có chút bất tiện, bảo tôi tìm một cô gái đến giúp đỡ."
Tra Dịch Quang nhún vai: “Cho nên tôi mang cô ấy đến."
“Tô Hiển Ngôn nói?" Trình Tư Miên bất ngờ.
“Tôi nói gì?" Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng đàn ông quen thuộc. Trình Tư Miên quay đầu lại, quả nhiên anh đã về.
Tra Dịch Quang bước lên trước khoác vai anh: “Hôm qua không phải cậu bảo tôi tìm một cô gái đến chăm sóc Tiểu Miên Miên à, sau đó tôi đã đem bạn gái thân thiết gần đây của tôi tới, cậu yên tâm, rất đáng yêu, hơn nữa còn là một cô gái đàng hoàng, trên người không có nồng nặc mùi nước hoa đâu."
Tô Hiển Ngôn kinh ngạc nhìn anh ta: “Tôi bảo là cậu tìm một bảo mẫu."
Tra Dịch Quang: “…"
Tác giả :
Lục Manh Tinh