Nghe Cái Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?
Chương 41
Suy nghĩ vài giây, Giang Thành đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Vấn đề bây giờ không phải là có yêu tinh hay không, mà vấn đề là nói như thế nào về chuyện anh giấu tư liệu về cô ấy mà không bị cô cho là biến thái.
Nếu cô đã biết mật mã két sắt, thì không thể phủ nhận được. Vì vậy chỉ có thể…
“Ảnh đó là anh nhặt được." Giang Thành nói vô cùng thản nhiên.
“Nhặt?" Hướng Vi bình tĩnh lại: “Anh thật sự giấu ảnh của em?"
“…." Không nhận cũng không được. Giang Thành hối hận thì đã muộn, mặt vẫn như bình thường, nói lại một lần nữa: “Là nhặt được. Tạm thời anh bảo quản thay em."
Nhặt? Hướng Vi cẩn thận nhớ lại một chút, ngày cô nhập học quả thật cô có mất một bức ảnh. Khi đó, lúc vừa nhập học phải kiểm tra sức khỏe hàng năm, lúc xếp hàng chờ đến lượt mình cô phát hiện trên giấy của mình không có ảnh, cô còn tưởng mình quên chưa dán, nên chạy về phòng học dán thêm. Khi rời phòng học cô còn đụng phải anh ấy. Nhưng khi đó bọn họ không thân, cô còn chẳng chào hỏi anh mà đi luôn.
Từ khi ấy đến bây giờ tính ra cũng đã bốn năm, cái “tạm thời" này có phải hơi dài không?
(Ps: Tiểu học ở Trung Quốc là từ lớp 1-6, cấp hai là 7-9, cấp ba là 10-12. Anh chị đang học lớp 11 nên tính từ khi nhập học sơ trung là bốn năm.)
Hướng Vi thầm cười trộm trong lòng, ngoài mặt lại có vẻ như đồng ý với câu nói của anh, gật gật đầu nói: “Cảm ơn anh trước. Vậy anh tính khi nào thì trả lại cho em?"
“…." Không hề suy nghĩ, Giang Thành liền nghiêm trang nói: “Người em còn cho anh, còn tiếc với anh một tấm ảnh sao?"
Cái gì? Người cô cho anh ấy khi nào? Lời này còn có ý khác nha …
Hướng Vi đỏ mặt.
Giang Thành khẽ cười, trong mắt toàn bộ đều là bộ dạng Hướng Vi thẹn thùng, ánh mắt lấp lánh như sao, trong lòng thì ngọt ngào không kể xiết.
“Tình trạng bây giờ cũng liên quan đến yêu tinh sao?" Giang Thành không nỡ để Hướng Vi thẹn thùng mãi, đem đề tài quay về chính sự.
Giang Thành có thể hỏi như vậy, có nghĩa là cậu ấy tin có yêu tinh tồn tại. Điều này làm cho Hướng Vi vui vẻ không thôi. Cô gật đầu thật mạnh, đem sự việc hôm kết thúc kì thi cuối kì ra nói với anh.
“Nhị Hắc đã tìm được một cách có thể đem trí nhớ của anh khôi phục lại bình thường." Hướng Vi nói.
Giang Thành gật đầu với Hướng Vi, đem lời Hướng Vi nói suy nghĩ kỹ, sau đó anh mới hỏi một câu: “Thật sự sau này em sẽ bỏ anh?"
“… Nghe nói là như vậy." Hướng Vi chột dạ, lén nhìn trộm Giang Thành, vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt dò xét của anh, làm cô càng chột dạ thêm, không khỏi rụt cổ lại.
“Anh, anh nhìn em làm gì?" Cô lí nhí hỏi.
Giang Thành: “Anh nhìn xem em có gì bất mãn với anh."
Hướng Vi: “…"
Người khác đều làm xong mới bị tính sổ, còn cô chưa làm chuyện gì xấu, đã bị tính sổ rồi.
Cô thật sự quá quá quá quá vô tội!
Hướng Vi cười cười: “Không có! Em đối với anh rất, rất hài lòng!"
“Vậy ư?" Giang Thành híp đôi mắt lại: “Em hài lòng chỗ nào?"
“Toàn thân đều hài lòng?" Hướng Vi nịnh nọt đến không thể nịnh nọt hơn.
“Toàn thân?" Giang Thành nhướn mày, đáy mắt tràn đầy ý cười: “Em nhìn thấy toàn thân anh rồi sao? Rất hài lòng?"
Hai chữ “toàn thân" này được đặc biệt nhấn mạnh, một từ bình thường liền bị anh nói ra tràn đầy sự ám muội.
Hướng Vi: “…."
Làm sao cô có thể nhìn thấy …
Hướng Vi đỏ mặt trừng mắt liếc Giang Thành, sau một giây cô liền hờn dỗi nói:
“Chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc. Anh đừng,… đừng có không đứng đắn như vậy."
Giang Thành cười nhẹ hai tiếng, đem ôm Hướng Vi trước ngực, hồi lâu mới nói: “Anh sẽ cố gắng."
Cố gắng? Hướng Vi khó khăn mới từ trong lồng ngực của Giang Thành thò được đầu ra, chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn về phía anh: “Anh muốn cố gắng làm cái gì?’
“Làm em không nỡ bỏ anh." Giang Thành cúi đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự nghiêm túc.
Hướng Vi bị những lời này làm cho vô cùng cảm động đến nỗi không biết nói gì.
Rõ ràng anh mới là người bị vứt bỏ, người bị hại mà anh lại nhận hết lỗi về mình, nhận là mình chưa đủ tốt, còn cô hoàn toàn không làm sai điều gì cả.
Gục đầu xuống, vành tai đỏ lên, Hướng Vi dựa vào ngực Giang Thành, nói: “Em sẽ không bỏ anh, sẽ không bao giờ bỏ anh."
Giang Thành: “Anh tin em."
“Em đang nghiêm túc." Hướng Vi ngẩng đầu lần thứ hai, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh cũng nghiêm túc." Giang Thành cười nhẹ, âm thanh khàn khàn: “Đối với toàn thân anh em đều rất vừa lòng, tại sao lại vứt bỏ được chứ?"
“…." Lại không nghiêm túc rồi.
Hướng Vi đỏ mặt, thẹn thùng trong lồng ngực của Giang Thành nói: “Ai, ai vừa lòng đối với toàn thân anh chứ…????"
Giang Thành ôm cô bạn gái đang làm nũng mà cười: “Vậy anh sẽ làm cho em hài lòng."
Mặt Hướng Vi hình như lại đỏ thêm rồi.
Cũng may gió biển đủ lạnh, thổi thổi một chút liền làm tan sự khô nóng này.
Rời khỏi bãi biển, hai người về đến trước nhà Giang Thành.
Nhị Hắc vẫn luôn bay trên không trung yên lặng ăn thức ăn cho chó mà không dám làm loạn quấy rầy chủ nhân yêu đương, cuối cùng lúc này cũng tóm được cơ hội làm cho bản thân mình có cảm giác tồn tại.
Nhị Hắc: “Trước hết cần phải làm cho chủ nhân nhà ta về như kịch bản thì yêu tinh ta đây mới có thể thi pháp điều chỉnh kí ức của chủ nhân được."
Lại muốn đổi ư…
Hướng Vi không buông tay mà bắt lấy tay Giang Thành, trề môi.
“Làm sao vậy?" Giang Thành hỏi.
Hướng Vi: “Nhị Hắc nói, muốn đổi người cho anh."
Giang Thành hiểu và gật đầu, nghiêng đầu nhìn cô, cười hỏi: “Luyến tiếc?"
“Ừ." Hướng Vi thật không có tiền đồ gật đầu.
Giang Thành cười càng sung sướng: “Chữa khỏi cho anh rất lâu sao?"
Hướng Vi nhìn về phía Nhị Hắc: Cần bao lâu?
Nhị Hắc: “Vài phút."
“….Vài phút thôi." Nói xong Hướng Vi bắt đầu tự phỉ nhổ bản thân.
Chỉ là vài phút thôi, không phải mấy thế kỉ, có cần thiết phải làm như vậy không?
Quá không có tiền đồ! Thật không có tiền đồ!
Hướng Vi không muốn Giang Thành nghĩ mình là cô bạn gái dính người, lập tức nói: “Anh đổi đi, chết sớm siêu sinh sớm… A không phải… Đổi sớm chữa được sớm.."
“…." Giang Thành: “Hiện tại anh không đổi được."
Hướng Vi: “Vì sao?"
Giang Thành cười không nói.
Hướng Vi:????
Nhị Hắc: “Bởi vì hiện tại cậu ấy rất vui! Ngu ngốc!"
….Là bởi vì ở bện cạnh cô rất vui ư?
Hướng Vi cảm thấy thật ngọt trong lòng, nở nụ cười.
“Vậy chờ anh không vui lại đổi." Cô nhỏ giọng nói.
Không vui? Có cô ở đây, anh có thể không vui sao? Giang Thành nghĩ nghĩ, nói: “Anh đưa em về trước."
“Vậy…" Hướng Vi định nói, nếu cô đi rồi, vậy ai giúp anh chữa khỏi? Sau đó lại nghĩ, nếu cô đi rồi, cảm xúc của Giang Thành chắc chắn sẽ có biến đổi, đến lúc đó có khi lại đổi người.
“Được." Hướng Vi gật đầu, đeo cặp sách, ra cửa đổi giày.
Hôm nay cô đi một đôi giày chơi bóng, thay cho dép lê, đang chuẩn bị khom người cột dây giày, Giang Thành bỗng nhiên đi trước cô một bước ngồi xổm xuống, không nói một lời, yên lặng giúp cô buộc dây giày.
Hướng Vi thầm cảm động trong lòng.
Nửa giây sau, sự cảm động trong lòng liền biến thành một chuỗi dấu ba chấm.
Giang Thành vừa mới buộc giây giày giúp cô lại mở ra, thay dép lê cho cô.
“…"
Hướng Vi không cần hỏi cũng biết, nhất định Giang Thành kia đã quay trở lại.
Tại sao anh ta lại quay trở lại được?
Nhị Hắc cũng nhận thấy được chủ nhân nhà mình đã đổi người, vội vàng nói: “Lát nữa ta sẽ mở ra cánh cửa không gian, làm cho chủ nhân nhà ta có những ký ức ở tương lai, trở lại thời gian chính xác. Việc của cô chính là làm cho ký ức bây giờ chủ nhân loạn, tại đúng đoạn ký ức chấp niệm."
Hướng Vi: Nói cụ thể một chút. Tao nên làm cái gì? Vẫn là khen anh ấy?
“…" Ở trong đầu cô cách làm cho anh ấy đổi chỉ có cách này thôi sao?
Nhị Hắc dùng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ liếc về phía cô nói: “Tìm ra điểm không logic trong kịch bản này."
Hướng Vi: Ví dụ như…?
“Ví dụ… Cô có thể dùng đầu suy nghĩ một chút."
“…." Nếu đầu óc cô tốt như vậy còn bị bạn trai giám sát làm bài tập mỗi ngày sao?
Hướng Vi hoàn toàn không có manh mối.
Vừa mới tỉnh táo lại, Giang Thành cũng không hiểu ra sao. Không phải anh đang làm bài tập với tiểu bảo bối ở khách sạn sao? Tại sao lại ở nhà rồi?
Tuy rằng trong lòng rất hoang mang, nhưng Giang Thành không muốn làm bạn gái lo lắng, liền đem nghi hoặc nén xuống, như không có việc gì mà đưa cô vào nhà, nói: “Em ngồi đây đi, anh đi rót nước cho em."
Vừa dứt lời, anh phát hiện trên bàn có hai cái ly, một cái ly không và một cái bên trong còn một ít nước.
Đứng trầm ngâm tại chố mấy giây, Giang Thành thu dọn hai cái ly đi. Hướng Vi buông cặp sách, trở lại ghế sô pha ngồi xuống, nói với Nhị Hắc: Hình như anh ấy đã phát hiện ra điểm bất thường. Tao có thể trực tiếp nói ra chân tướng với anh ấy không?
Nhị Hắc: “Không được. Làm như vậy quá mạo hiểm. Hiện tại cậu ấy cho rằng ký ức của mình không có vấn đề. Cô trực tiếp nói cho cậu ấy biết chân tướng, rồi không có đủ chứng cớ để thuyết phục cậu ấy, lại làm cho mọi việc loạn hơn nữa."
Hướng Vi: Giang Thành rất tin tưởng tao nha! Tao đang nói Giang Thành bình thường kia.
Nhị Hắc: “Đó là vì chủ nhân nhà ta nhận ra chính bản thân cậu ta có vấn đề. Hơn nữa, mỗi lần quay trở về, đều sẽ tiếp thu được kịch bản trong kí ức, nên có thể dễ dàng phát hiện ra vấn đề."
Hướng Vi: Ý của mày là Giang Thành này không kế thừa được kịch bản của Giang Thành bình thường?
Nhị Hắc: “Khi nãy khi cậu ấy quay trở lại mang theo biểu cảm hoang mang, liền có thể nhìn ra, cậu ấy hoàn toàn không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì thời gian hoán đổi ngắn, hơn nữa cảnh tượng cũng không biến đổi quá nhiều cho nên cậu ấy mới không sinh ra nghi ngờ. Nhưng hôm nay chủ nhân đích thực của ta đã quay trở lại một ngày, hơn nữa địa điểm đổi từ khách sạn thành trong nhà, cậu ta chắc chắn đã nhìn ra chỗ không thích hợp. Đây là tin tốt. Bây giờ chỉ cần cô có thể tìm được điểm mâu thuẫn trong kịch bản của cậu ấy, khả năng thuyết phục cậu ấy sẽ từ 90% trở lên."
Điểm mâu thuẫn…
Có điều gì mâu thuẫn ở đây cơ chứ?
Hướng Vi vắt óc suy nghĩ, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Giang Thành mang hai ly nước lại. Một ly nước ấm, một ly nước lạnh. Nước ấm cho Hướng Vi.
“Cảm ơn." Hướng Vi bưng ly nước lên nhấp một ngụm.
Giang Thành cũng uống một ngụm, cảm xúc rất không vui. Hôm nay là ngày họ kỉ niệm năm năm yêu nhau, trong ký ức của anh lại xuất hiện một chỗ trống. Không biết tiểu bảo bối hôm nay thế nào?
“Hôm nay…" Giang Thành do dự mà mở miệng: “Rất vui vẻ sao?"
Đôi mắt đen gắt gao nhìn mặt bạn gái, không bỏ qua một chút biến hóa nào trên khuôn mặt cô.
Hướng Vi sửng sốt, gật đầu: “Rất vui."
Giang Thành đánh thịch một cái trong lòng, trên mặt cười hỏi: “Ở đâu vui nhất?"
Ở bờ biển… Nhưng chuyện này bây giờ không thể nói với anh ấy.
Hướng Vi suy nghĩ một chút, cười nói: “Lúc nhận được quyển sách “Tuyển tập đề thi đại học năm năm gần đây."
Giang Thành cũng cười: “Hôm nay cũng là ngày kỉ niệm năm năm của chúng ta. Đều là năm năm."
“Tuyển tập đề thi đại học 5 năm gần đây" … 5 năm của chúng ta… 5 năm…
Hai cái đều 5 năm… Từ từ! 5 năm!
Hướng Vi đột nhiên nhìn qua Nhị Hắc: Khi nãy mày nói, từ cấp hai Giang Thành đã bắt đầu yêu thầm tao?
Nhị Hắc gật đầu: “Có vấn đề sao?"
Có vấn đề!
Hướng Vi mừng rỡ như điên.
Cô đã tìm được điểm mâu thuẫn.
“Giang Thành." Hướng Vi cưỡng chế nội tâm kích động, khẽ gọi một tiếng.
Giang Thành nhướng mày: “Thiếu một chữ."
“…" Hướng Vi: “Giang Thành ca."
“Thừa một chữ."
“…."
Bây giờ không phải là lúc để chỉnh sửa cách xưng hô!
Cô cố nén ngượng ngùng, nhẹ giọng kêu: “Thành ca…"
Thành ca nào đó vừa lòng, cười đắc ý: “Em nói đi."
“…" Thật đúng là dễ thỏa mãn. Hướng Vi bị biểu cảm siêu thỏa mãn của anh làm cho trong lòng cũng ngọt ngào.
Sắp xếp lại ngôn từ, cô nói: “Chúng ta quen nhau từ khi nào?"
Giang Thành: “5 năm trước, ngày 14 tháng 2."
Hướng Vi: “Chúng ta yêu nhau khi nào?"
“Là…" Chữ ‘năm nhất’ nghẹn lại trong cổ họng. Giang Thành giương mắt, mặt đầy kinh ngạc.
“Là năm nhất sơ trung đúng không?" Hướng Vi lại hỏi.
Giang Thành không phản bác.
Hướng Vi biết Giang Thành đã phát hiện ra điểm mâu thuẫn, anh ấy học toán giỏi vậy cơ mà, nhưng cô vẫn nói: “Tính từ năm nhất sơ trung khi nhập học đến bây giờ chúng ta cũng chỉ quen nhau hơn 4 năm, không đến 5 năm. Tại sao lại là kỉ niệm 5 năm chứ?"
Tại sao? Tại sao là 5 năm? Tại sao anh lại cho rằng hai người đã quen nhau 5 năm? Giang Thành không trả lời được, mặt biến hóa từ kinh ngạc đến kinh hãi, bất lực như một đứa trẻ.
Hướng Vi nhìn biểu cảm trên mặt anh, cầm lấy tay anh ôn nhu nói: “Thành ca, trí nhớ của anh bị rối loạn. Em giúp anh khôi phục nó lại như bình thường được không?"
Rối loạn kí ức… Chẳng trách cậu không nhớ được những chuyện phát sinh hôm nay. “Anh …có bệnh sao?" Giang Thành hỏi, vẻ mặt rất khổ sở.
Hướng Vi tiến đến ôm lấy Giang Thành, nói những lời đã nói với Giang Thành bình thường nói lại một lần nữa với người trước mặt, cũng một lần nữa chứng minh sự tồn tại của Nhị Hắc.
“ Nhị Hắc đã tìm được cách chữa bệnh cho anh. Nhắm mắt lại nói cho chính mình kí ức đó không thuộc về hiện tại, mọi việc sẽ trở lại bình thường."
Âm thanh của Hướng Vi cực nhẹ, sợ làm cậu ta kinh sợ.
Giang Thành nhắm hai mắt lại, qua vài giây lại mở hỏi: “Chữa xong rồi thì em vẫn là bạn gái của anh chứ?"
Hướng Vi bật cười, gật đầu thật mạnh: “Tất nhiên. Em vĩnh viễn là bạn gái của anh."
Giang Thành rốt cuộc cũng yên tâm.
Nhị Hắc bắt đầu thi pháp.
Hướng Vi nhẹ nhàng vỗ về Giang Thành từ sau lưng, cho đến khi Nhị Hắc ngừng thi pháp, mới nói thầm với Giang Thành: “Thành ca, rất vui được quen biết anh."
Sau đó buông tay ra, để cho cậu dựa vào trên ghế sô pha.
Khi nào cậu ấy mới tỉnh lại? Hướng Vi hỏi Nhị Hắc.
Nhị Hắc: “Còn phải xem tạo hóa."
“…" Lại còn làm bộ làm tịch.
Hướng Vi ngây mặt đợi một lúc, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng: Lần thi pháp này sẽ không xảy ra tác dụng phụ chứ?
Nhị Hắc ngẩn ra: Không biết..
Hướng Vi:!!!
Cô thế mà lại quên vết xe đổ!
Chẳng may sau khi tỉnh dậy Giang Thành không khỏi, ngược lại lại còn đổi kịch bản mới…
Hướng Vi thật muốn khóc.
Nhị Hắc an ủi Hướng Vi: “Cô đừng lo lắng. Tuy rằng ta lần đầu tiên làm phép này, nhưng cô phải tin tưởng số của cô sẽ không kém thế chưa."
Lần đầu tiên làm…
Lần đầu tiên…
Hướng Vi không những không được an ủi, ngược lại càng lo lắng.
Trải qua một loạt suy nghĩ, rốt cuộc Hướng Vi cũng thấy lông mi Giang Thành rung động một chút.
“Giang Thành?" Cô nhỏ giọng kêu.
Giang Thành mở mắt ra, ánh mắt ngơ ngác: “Vi Vi?"
Vi Vi! Không phải là bạn Vi Vi! Giang Thành còn nhớ cô!
Hướng Vi vui vẻ đến mức quên luôn sự rụt rè, trực tiếp nhào vào lòng Giang Thành, lẩm bẩm nói: “Em rất nhớ anh."
Giang Thành bị cô gái này nhào vào lòng đã rất kinh ngạc, hai tay giữ ở trên không trung, ôm cũng không được, mà không ôm cũng không phải.
“Vi Vi…" Cậu than nhẹ.
Hướng Vi giương mắt nhìn cậu: “Ừ?"
“Có phải em định.." Giang Thành trầm giọng nói: “Theo đuổi anh?"
Cái gì cơ??
Hướng Vi ngơ ngác.
Theo đuổi? Đây là chuyện gì vậy?
Ps: Đổi ngôi xưng hô rồi. Cư dân có ăn mừng không?????
Nếu cô đã biết mật mã két sắt, thì không thể phủ nhận được. Vì vậy chỉ có thể…
“Ảnh đó là anh nhặt được." Giang Thành nói vô cùng thản nhiên.
“Nhặt?" Hướng Vi bình tĩnh lại: “Anh thật sự giấu ảnh của em?"
“…." Không nhận cũng không được. Giang Thành hối hận thì đã muộn, mặt vẫn như bình thường, nói lại một lần nữa: “Là nhặt được. Tạm thời anh bảo quản thay em."
Nhặt? Hướng Vi cẩn thận nhớ lại một chút, ngày cô nhập học quả thật cô có mất một bức ảnh. Khi đó, lúc vừa nhập học phải kiểm tra sức khỏe hàng năm, lúc xếp hàng chờ đến lượt mình cô phát hiện trên giấy của mình không có ảnh, cô còn tưởng mình quên chưa dán, nên chạy về phòng học dán thêm. Khi rời phòng học cô còn đụng phải anh ấy. Nhưng khi đó bọn họ không thân, cô còn chẳng chào hỏi anh mà đi luôn.
Từ khi ấy đến bây giờ tính ra cũng đã bốn năm, cái “tạm thời" này có phải hơi dài không?
(Ps: Tiểu học ở Trung Quốc là từ lớp 1-6, cấp hai là 7-9, cấp ba là 10-12. Anh chị đang học lớp 11 nên tính từ khi nhập học sơ trung là bốn năm.)
Hướng Vi thầm cười trộm trong lòng, ngoài mặt lại có vẻ như đồng ý với câu nói của anh, gật gật đầu nói: “Cảm ơn anh trước. Vậy anh tính khi nào thì trả lại cho em?"
“…." Không hề suy nghĩ, Giang Thành liền nghiêm trang nói: “Người em còn cho anh, còn tiếc với anh một tấm ảnh sao?"
Cái gì? Người cô cho anh ấy khi nào? Lời này còn có ý khác nha …
Hướng Vi đỏ mặt.
Giang Thành khẽ cười, trong mắt toàn bộ đều là bộ dạng Hướng Vi thẹn thùng, ánh mắt lấp lánh như sao, trong lòng thì ngọt ngào không kể xiết.
“Tình trạng bây giờ cũng liên quan đến yêu tinh sao?" Giang Thành không nỡ để Hướng Vi thẹn thùng mãi, đem đề tài quay về chính sự.
Giang Thành có thể hỏi như vậy, có nghĩa là cậu ấy tin có yêu tinh tồn tại. Điều này làm cho Hướng Vi vui vẻ không thôi. Cô gật đầu thật mạnh, đem sự việc hôm kết thúc kì thi cuối kì ra nói với anh.
“Nhị Hắc đã tìm được một cách có thể đem trí nhớ của anh khôi phục lại bình thường." Hướng Vi nói.
Giang Thành gật đầu với Hướng Vi, đem lời Hướng Vi nói suy nghĩ kỹ, sau đó anh mới hỏi một câu: “Thật sự sau này em sẽ bỏ anh?"
“… Nghe nói là như vậy." Hướng Vi chột dạ, lén nhìn trộm Giang Thành, vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt dò xét của anh, làm cô càng chột dạ thêm, không khỏi rụt cổ lại.
“Anh, anh nhìn em làm gì?" Cô lí nhí hỏi.
Giang Thành: “Anh nhìn xem em có gì bất mãn với anh."
Hướng Vi: “…"
Người khác đều làm xong mới bị tính sổ, còn cô chưa làm chuyện gì xấu, đã bị tính sổ rồi.
Cô thật sự quá quá quá quá vô tội!
Hướng Vi cười cười: “Không có! Em đối với anh rất, rất hài lòng!"
“Vậy ư?" Giang Thành híp đôi mắt lại: “Em hài lòng chỗ nào?"
“Toàn thân đều hài lòng?" Hướng Vi nịnh nọt đến không thể nịnh nọt hơn.
“Toàn thân?" Giang Thành nhướn mày, đáy mắt tràn đầy ý cười: “Em nhìn thấy toàn thân anh rồi sao? Rất hài lòng?"
Hai chữ “toàn thân" này được đặc biệt nhấn mạnh, một từ bình thường liền bị anh nói ra tràn đầy sự ám muội.
Hướng Vi: “…."
Làm sao cô có thể nhìn thấy …
Hướng Vi đỏ mặt trừng mắt liếc Giang Thành, sau một giây cô liền hờn dỗi nói:
“Chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc. Anh đừng,… đừng có không đứng đắn như vậy."
Giang Thành cười nhẹ hai tiếng, đem ôm Hướng Vi trước ngực, hồi lâu mới nói: “Anh sẽ cố gắng."
Cố gắng? Hướng Vi khó khăn mới từ trong lồng ngực của Giang Thành thò được đầu ra, chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn về phía anh: “Anh muốn cố gắng làm cái gì?’
“Làm em không nỡ bỏ anh." Giang Thành cúi đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự nghiêm túc.
Hướng Vi bị những lời này làm cho vô cùng cảm động đến nỗi không biết nói gì.
Rõ ràng anh mới là người bị vứt bỏ, người bị hại mà anh lại nhận hết lỗi về mình, nhận là mình chưa đủ tốt, còn cô hoàn toàn không làm sai điều gì cả.
Gục đầu xuống, vành tai đỏ lên, Hướng Vi dựa vào ngực Giang Thành, nói: “Em sẽ không bỏ anh, sẽ không bao giờ bỏ anh."
Giang Thành: “Anh tin em."
“Em đang nghiêm túc." Hướng Vi ngẩng đầu lần thứ hai, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh cũng nghiêm túc." Giang Thành cười nhẹ, âm thanh khàn khàn: “Đối với toàn thân anh em đều rất vừa lòng, tại sao lại vứt bỏ được chứ?"
“…." Lại không nghiêm túc rồi.
Hướng Vi đỏ mặt, thẹn thùng trong lồng ngực của Giang Thành nói: “Ai, ai vừa lòng đối với toàn thân anh chứ…????"
Giang Thành ôm cô bạn gái đang làm nũng mà cười: “Vậy anh sẽ làm cho em hài lòng."
Mặt Hướng Vi hình như lại đỏ thêm rồi.
Cũng may gió biển đủ lạnh, thổi thổi một chút liền làm tan sự khô nóng này.
Rời khỏi bãi biển, hai người về đến trước nhà Giang Thành.
Nhị Hắc vẫn luôn bay trên không trung yên lặng ăn thức ăn cho chó mà không dám làm loạn quấy rầy chủ nhân yêu đương, cuối cùng lúc này cũng tóm được cơ hội làm cho bản thân mình có cảm giác tồn tại.
Nhị Hắc: “Trước hết cần phải làm cho chủ nhân nhà ta về như kịch bản thì yêu tinh ta đây mới có thể thi pháp điều chỉnh kí ức của chủ nhân được."
Lại muốn đổi ư…
Hướng Vi không buông tay mà bắt lấy tay Giang Thành, trề môi.
“Làm sao vậy?" Giang Thành hỏi.
Hướng Vi: “Nhị Hắc nói, muốn đổi người cho anh."
Giang Thành hiểu và gật đầu, nghiêng đầu nhìn cô, cười hỏi: “Luyến tiếc?"
“Ừ." Hướng Vi thật không có tiền đồ gật đầu.
Giang Thành cười càng sung sướng: “Chữa khỏi cho anh rất lâu sao?"
Hướng Vi nhìn về phía Nhị Hắc: Cần bao lâu?
Nhị Hắc: “Vài phút."
“….Vài phút thôi." Nói xong Hướng Vi bắt đầu tự phỉ nhổ bản thân.
Chỉ là vài phút thôi, không phải mấy thế kỉ, có cần thiết phải làm như vậy không?
Quá không có tiền đồ! Thật không có tiền đồ!
Hướng Vi không muốn Giang Thành nghĩ mình là cô bạn gái dính người, lập tức nói: “Anh đổi đi, chết sớm siêu sinh sớm… A không phải… Đổi sớm chữa được sớm.."
“…." Giang Thành: “Hiện tại anh không đổi được."
Hướng Vi: “Vì sao?"
Giang Thành cười không nói.
Hướng Vi:????
Nhị Hắc: “Bởi vì hiện tại cậu ấy rất vui! Ngu ngốc!"
….Là bởi vì ở bện cạnh cô rất vui ư?
Hướng Vi cảm thấy thật ngọt trong lòng, nở nụ cười.
“Vậy chờ anh không vui lại đổi." Cô nhỏ giọng nói.
Không vui? Có cô ở đây, anh có thể không vui sao? Giang Thành nghĩ nghĩ, nói: “Anh đưa em về trước."
“Vậy…" Hướng Vi định nói, nếu cô đi rồi, vậy ai giúp anh chữa khỏi? Sau đó lại nghĩ, nếu cô đi rồi, cảm xúc của Giang Thành chắc chắn sẽ có biến đổi, đến lúc đó có khi lại đổi người.
“Được." Hướng Vi gật đầu, đeo cặp sách, ra cửa đổi giày.
Hôm nay cô đi một đôi giày chơi bóng, thay cho dép lê, đang chuẩn bị khom người cột dây giày, Giang Thành bỗng nhiên đi trước cô một bước ngồi xổm xuống, không nói một lời, yên lặng giúp cô buộc dây giày.
Hướng Vi thầm cảm động trong lòng.
Nửa giây sau, sự cảm động trong lòng liền biến thành một chuỗi dấu ba chấm.
Giang Thành vừa mới buộc giây giày giúp cô lại mở ra, thay dép lê cho cô.
“…"
Hướng Vi không cần hỏi cũng biết, nhất định Giang Thành kia đã quay trở lại.
Tại sao anh ta lại quay trở lại được?
Nhị Hắc cũng nhận thấy được chủ nhân nhà mình đã đổi người, vội vàng nói: “Lát nữa ta sẽ mở ra cánh cửa không gian, làm cho chủ nhân nhà ta có những ký ức ở tương lai, trở lại thời gian chính xác. Việc của cô chính là làm cho ký ức bây giờ chủ nhân loạn, tại đúng đoạn ký ức chấp niệm."
Hướng Vi: Nói cụ thể một chút. Tao nên làm cái gì? Vẫn là khen anh ấy?
“…" Ở trong đầu cô cách làm cho anh ấy đổi chỉ có cách này thôi sao?
Nhị Hắc dùng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ liếc về phía cô nói: “Tìm ra điểm không logic trong kịch bản này."
Hướng Vi: Ví dụ như…?
“Ví dụ… Cô có thể dùng đầu suy nghĩ một chút."
“…." Nếu đầu óc cô tốt như vậy còn bị bạn trai giám sát làm bài tập mỗi ngày sao?
Hướng Vi hoàn toàn không có manh mối.
Vừa mới tỉnh táo lại, Giang Thành cũng không hiểu ra sao. Không phải anh đang làm bài tập với tiểu bảo bối ở khách sạn sao? Tại sao lại ở nhà rồi?
Tuy rằng trong lòng rất hoang mang, nhưng Giang Thành không muốn làm bạn gái lo lắng, liền đem nghi hoặc nén xuống, như không có việc gì mà đưa cô vào nhà, nói: “Em ngồi đây đi, anh đi rót nước cho em."
Vừa dứt lời, anh phát hiện trên bàn có hai cái ly, một cái ly không và một cái bên trong còn một ít nước.
Đứng trầm ngâm tại chố mấy giây, Giang Thành thu dọn hai cái ly đi. Hướng Vi buông cặp sách, trở lại ghế sô pha ngồi xuống, nói với Nhị Hắc: Hình như anh ấy đã phát hiện ra điểm bất thường. Tao có thể trực tiếp nói ra chân tướng với anh ấy không?
Nhị Hắc: “Không được. Làm như vậy quá mạo hiểm. Hiện tại cậu ấy cho rằng ký ức của mình không có vấn đề. Cô trực tiếp nói cho cậu ấy biết chân tướng, rồi không có đủ chứng cớ để thuyết phục cậu ấy, lại làm cho mọi việc loạn hơn nữa."
Hướng Vi: Giang Thành rất tin tưởng tao nha! Tao đang nói Giang Thành bình thường kia.
Nhị Hắc: “Đó là vì chủ nhân nhà ta nhận ra chính bản thân cậu ta có vấn đề. Hơn nữa, mỗi lần quay trở về, đều sẽ tiếp thu được kịch bản trong kí ức, nên có thể dễ dàng phát hiện ra vấn đề."
Hướng Vi: Ý của mày là Giang Thành này không kế thừa được kịch bản của Giang Thành bình thường?
Nhị Hắc: “Khi nãy khi cậu ấy quay trở lại mang theo biểu cảm hoang mang, liền có thể nhìn ra, cậu ấy hoàn toàn không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì thời gian hoán đổi ngắn, hơn nữa cảnh tượng cũng không biến đổi quá nhiều cho nên cậu ấy mới không sinh ra nghi ngờ. Nhưng hôm nay chủ nhân đích thực của ta đã quay trở lại một ngày, hơn nữa địa điểm đổi từ khách sạn thành trong nhà, cậu ta chắc chắn đã nhìn ra chỗ không thích hợp. Đây là tin tốt. Bây giờ chỉ cần cô có thể tìm được điểm mâu thuẫn trong kịch bản của cậu ấy, khả năng thuyết phục cậu ấy sẽ từ 90% trở lên."
Điểm mâu thuẫn…
Có điều gì mâu thuẫn ở đây cơ chứ?
Hướng Vi vắt óc suy nghĩ, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Giang Thành mang hai ly nước lại. Một ly nước ấm, một ly nước lạnh. Nước ấm cho Hướng Vi.
“Cảm ơn." Hướng Vi bưng ly nước lên nhấp một ngụm.
Giang Thành cũng uống một ngụm, cảm xúc rất không vui. Hôm nay là ngày họ kỉ niệm năm năm yêu nhau, trong ký ức của anh lại xuất hiện một chỗ trống. Không biết tiểu bảo bối hôm nay thế nào?
“Hôm nay…" Giang Thành do dự mà mở miệng: “Rất vui vẻ sao?"
Đôi mắt đen gắt gao nhìn mặt bạn gái, không bỏ qua một chút biến hóa nào trên khuôn mặt cô.
Hướng Vi sửng sốt, gật đầu: “Rất vui."
Giang Thành đánh thịch một cái trong lòng, trên mặt cười hỏi: “Ở đâu vui nhất?"
Ở bờ biển… Nhưng chuyện này bây giờ không thể nói với anh ấy.
Hướng Vi suy nghĩ một chút, cười nói: “Lúc nhận được quyển sách “Tuyển tập đề thi đại học năm năm gần đây."
Giang Thành cũng cười: “Hôm nay cũng là ngày kỉ niệm năm năm của chúng ta. Đều là năm năm."
“Tuyển tập đề thi đại học 5 năm gần đây" … 5 năm của chúng ta… 5 năm…
Hai cái đều 5 năm… Từ từ! 5 năm!
Hướng Vi đột nhiên nhìn qua Nhị Hắc: Khi nãy mày nói, từ cấp hai Giang Thành đã bắt đầu yêu thầm tao?
Nhị Hắc gật đầu: “Có vấn đề sao?"
Có vấn đề!
Hướng Vi mừng rỡ như điên.
Cô đã tìm được điểm mâu thuẫn.
“Giang Thành." Hướng Vi cưỡng chế nội tâm kích động, khẽ gọi một tiếng.
Giang Thành nhướng mày: “Thiếu một chữ."
“…" Hướng Vi: “Giang Thành ca."
“Thừa một chữ."
“…."
Bây giờ không phải là lúc để chỉnh sửa cách xưng hô!
Cô cố nén ngượng ngùng, nhẹ giọng kêu: “Thành ca…"
Thành ca nào đó vừa lòng, cười đắc ý: “Em nói đi."
“…" Thật đúng là dễ thỏa mãn. Hướng Vi bị biểu cảm siêu thỏa mãn của anh làm cho trong lòng cũng ngọt ngào.
Sắp xếp lại ngôn từ, cô nói: “Chúng ta quen nhau từ khi nào?"
Giang Thành: “5 năm trước, ngày 14 tháng 2."
Hướng Vi: “Chúng ta yêu nhau khi nào?"
“Là…" Chữ ‘năm nhất’ nghẹn lại trong cổ họng. Giang Thành giương mắt, mặt đầy kinh ngạc.
“Là năm nhất sơ trung đúng không?" Hướng Vi lại hỏi.
Giang Thành không phản bác.
Hướng Vi biết Giang Thành đã phát hiện ra điểm mâu thuẫn, anh ấy học toán giỏi vậy cơ mà, nhưng cô vẫn nói: “Tính từ năm nhất sơ trung khi nhập học đến bây giờ chúng ta cũng chỉ quen nhau hơn 4 năm, không đến 5 năm. Tại sao lại là kỉ niệm 5 năm chứ?"
Tại sao? Tại sao là 5 năm? Tại sao anh lại cho rằng hai người đã quen nhau 5 năm? Giang Thành không trả lời được, mặt biến hóa từ kinh ngạc đến kinh hãi, bất lực như một đứa trẻ.
Hướng Vi nhìn biểu cảm trên mặt anh, cầm lấy tay anh ôn nhu nói: “Thành ca, trí nhớ của anh bị rối loạn. Em giúp anh khôi phục nó lại như bình thường được không?"
Rối loạn kí ức… Chẳng trách cậu không nhớ được những chuyện phát sinh hôm nay. “Anh …có bệnh sao?" Giang Thành hỏi, vẻ mặt rất khổ sở.
Hướng Vi tiến đến ôm lấy Giang Thành, nói những lời đã nói với Giang Thành bình thường nói lại một lần nữa với người trước mặt, cũng một lần nữa chứng minh sự tồn tại của Nhị Hắc.
“ Nhị Hắc đã tìm được cách chữa bệnh cho anh. Nhắm mắt lại nói cho chính mình kí ức đó không thuộc về hiện tại, mọi việc sẽ trở lại bình thường."
Âm thanh của Hướng Vi cực nhẹ, sợ làm cậu ta kinh sợ.
Giang Thành nhắm hai mắt lại, qua vài giây lại mở hỏi: “Chữa xong rồi thì em vẫn là bạn gái của anh chứ?"
Hướng Vi bật cười, gật đầu thật mạnh: “Tất nhiên. Em vĩnh viễn là bạn gái của anh."
Giang Thành rốt cuộc cũng yên tâm.
Nhị Hắc bắt đầu thi pháp.
Hướng Vi nhẹ nhàng vỗ về Giang Thành từ sau lưng, cho đến khi Nhị Hắc ngừng thi pháp, mới nói thầm với Giang Thành: “Thành ca, rất vui được quen biết anh."
Sau đó buông tay ra, để cho cậu dựa vào trên ghế sô pha.
Khi nào cậu ấy mới tỉnh lại? Hướng Vi hỏi Nhị Hắc.
Nhị Hắc: “Còn phải xem tạo hóa."
“…" Lại còn làm bộ làm tịch.
Hướng Vi ngây mặt đợi một lúc, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng: Lần thi pháp này sẽ không xảy ra tác dụng phụ chứ?
Nhị Hắc ngẩn ra: Không biết..
Hướng Vi:!!!
Cô thế mà lại quên vết xe đổ!
Chẳng may sau khi tỉnh dậy Giang Thành không khỏi, ngược lại lại còn đổi kịch bản mới…
Hướng Vi thật muốn khóc.
Nhị Hắc an ủi Hướng Vi: “Cô đừng lo lắng. Tuy rằng ta lần đầu tiên làm phép này, nhưng cô phải tin tưởng số của cô sẽ không kém thế chưa."
Lần đầu tiên làm…
Lần đầu tiên…
Hướng Vi không những không được an ủi, ngược lại càng lo lắng.
Trải qua một loạt suy nghĩ, rốt cuộc Hướng Vi cũng thấy lông mi Giang Thành rung động một chút.
“Giang Thành?" Cô nhỏ giọng kêu.
Giang Thành mở mắt ra, ánh mắt ngơ ngác: “Vi Vi?"
Vi Vi! Không phải là bạn Vi Vi! Giang Thành còn nhớ cô!
Hướng Vi vui vẻ đến mức quên luôn sự rụt rè, trực tiếp nhào vào lòng Giang Thành, lẩm bẩm nói: “Em rất nhớ anh."
Giang Thành bị cô gái này nhào vào lòng đã rất kinh ngạc, hai tay giữ ở trên không trung, ôm cũng không được, mà không ôm cũng không phải.
“Vi Vi…" Cậu than nhẹ.
Hướng Vi giương mắt nhìn cậu: “Ừ?"
“Có phải em định.." Giang Thành trầm giọng nói: “Theo đuổi anh?"
Cái gì cơ??
Hướng Vi ngơ ngác.
Theo đuổi? Đây là chuyện gì vậy?
Ps: Đổi ngôi xưng hô rồi. Cư dân có ăn mừng không?????
Nếu cô đã biết mật mã két sắt, thì không thể phủ nhận được. Vì vậy chỉ có thể…
“Ảnh đó là anh nhặt được." Giang Thành nói vô cùng thản nhiên.
“Nhặt?" Hướng Vi bình tĩnh lại: “Anh thật sự giấu ảnh của em?"
“…." Không nhận cũng không được. Giang Thành hối hận thì đã muộn, mặt vẫn như bình thường, nói lại một lần nữa: “Là nhặt được. Tạm thời anh bảo quản thay em."
Nhặt? Hướng Vi cẩn thận nhớ lại một chút, ngày cô nhập học quả thật cô có mất một bức ảnh. Khi đó, lúc vừa nhập học phải kiểm tra sức khỏe hàng năm, lúc xếp hàng chờ đến lượt mình cô phát hiện trên giấy của mình không có ảnh, cô còn tưởng mình quên chưa dán, nên chạy về phòng học dán thêm. Khi rời phòng học cô còn đụng phải anh ấy. Nhưng khi đó bọn họ không thân, cô còn chẳng chào hỏi anh mà đi luôn.
Từ khi ấy đến bây giờ tính ra cũng đã bốn năm, cái “tạm thời" này có phải hơi dài không?
(Ps: Tiểu học ở Trung Quốc là từ lớp 1-6, cấp hai là 7-9, cấp ba là 10-12. Anh chị đang học lớp 11 nên tính từ khi nhập học sơ trung là bốn năm.)
Hướng Vi thầm cười trộm trong lòng, ngoài mặt lại có vẻ như đồng ý với câu nói của anh, gật gật đầu nói: “Cảm ơn anh trước. Vậy anh tính khi nào thì trả lại cho em?"
“…." Không hề suy nghĩ, Giang Thành liền nghiêm trang nói: “Người em còn cho anh, còn tiếc với anh một tấm ảnh sao?"
Cái gì? Người cô cho anh ấy khi nào? Lời này còn có ý khác nha …
Hướng Vi đỏ mặt.
Giang Thành khẽ cười, trong mắt toàn bộ đều là bộ dạng Hướng Vi thẹn thùng, ánh mắt lấp lánh như sao, trong lòng thì ngọt ngào không kể xiết.
“Tình trạng bây giờ cũng liên quan đến yêu tinh sao?" Giang Thành không nỡ để Hướng Vi thẹn thùng mãi, đem đề tài quay về chính sự.
Giang Thành có thể hỏi như vậy, có nghĩa là cậu ấy tin có yêu tinh tồn tại. Điều này làm cho Hướng Vi vui vẻ không thôi. Cô gật đầu thật mạnh, đem sự việc hôm kết thúc kì thi cuối kì ra nói với anh.
“Nhị Hắc đã tìm được một cách có thể đem trí nhớ của anh khôi phục lại bình thường." Hướng Vi nói.
Giang Thành gật đầu với Hướng Vi, đem lời Hướng Vi nói suy nghĩ kỹ, sau đó anh mới hỏi một câu: “Thật sự sau này em sẽ bỏ anh?"
“… Nghe nói là như vậy." Hướng Vi chột dạ, lén nhìn trộm Giang Thành, vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt dò xét của anh, làm cô càng chột dạ thêm, không khỏi rụt cổ lại.
“Anh, anh nhìn em làm gì?" Cô lí nhí hỏi.
Giang Thành: “Anh nhìn xem em có gì bất mãn với anh."
Hướng Vi: “…"
Người khác đều làm xong mới bị tính sổ, còn cô chưa làm chuyện gì xấu, đã bị tính sổ rồi.
Cô thật sự quá quá quá quá vô tội!
Hướng Vi cười cười: “Không có! Em đối với anh rất, rất hài lòng!"
“Vậy ư?" Giang Thành híp đôi mắt lại: “Em hài lòng chỗ nào?"
“Toàn thân đều hài lòng?" Hướng Vi nịnh nọt đến không thể nịnh nọt hơn.
“Toàn thân?" Giang Thành nhướn mày, đáy mắt tràn đầy ý cười: “Em nhìn thấy toàn thân anh rồi sao? Rất hài lòng?"
Hai chữ “toàn thân" này được đặc biệt nhấn mạnh, một từ bình thường liền bị anh nói ra tràn đầy sự ám muội.
Hướng Vi: “…."
Làm sao cô có thể nhìn thấy …
Hướng Vi đỏ mặt trừng mắt liếc Giang Thành, sau một giây cô liền hờn dỗi nói:
“Chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc. Anh đừng,… đừng có không đứng đắn như vậy."
Giang Thành cười nhẹ hai tiếng, đem ôm Hướng Vi trước ngực, hồi lâu mới nói: “Anh sẽ cố gắng."
Cố gắng? Hướng Vi khó khăn mới từ trong lồng ngực của Giang Thành thò được đầu ra, chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn về phía anh: “Anh muốn cố gắng làm cái gì?’
“Làm em không nỡ bỏ anh." Giang Thành cúi đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự nghiêm túc.
Hướng Vi bị những lời này làm cho vô cùng cảm động đến nỗi không biết nói gì.
Rõ ràng anh mới là người bị vứt bỏ, người bị hại mà anh lại nhận hết lỗi về mình, nhận là mình chưa đủ tốt, còn cô hoàn toàn không làm sai điều gì cả.
Gục đầu xuống, vành tai đỏ lên, Hướng Vi dựa vào ngực Giang Thành, nói: “Em sẽ không bỏ anh, sẽ không bao giờ bỏ anh."
Giang Thành: “Anh tin em."
“Em đang nghiêm túc." Hướng Vi ngẩng đầu lần thứ hai, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh cũng nghiêm túc." Giang Thành cười nhẹ, âm thanh khàn khàn: “Đối với toàn thân anh em đều rất vừa lòng, tại sao lại vứt bỏ được chứ?"
“…." Lại không nghiêm túc rồi.
Hướng Vi đỏ mặt, thẹn thùng trong lồng ngực của Giang Thành nói: “Ai, ai vừa lòng đối với toàn thân anh chứ…????"
Giang Thành ôm cô bạn gái đang làm nũng mà cười: “Vậy anh sẽ làm cho em hài lòng."
Mặt Hướng Vi hình như lại đỏ thêm rồi.
Cũng may gió biển đủ lạnh, thổi thổi một chút liền làm tan sự khô nóng này.
Rời khỏi bãi biển, hai người về đến trước nhà Giang Thành.
Nhị Hắc vẫn luôn bay trên không trung yên lặng ăn thức ăn cho chó mà không dám làm loạn quấy rầy chủ nhân yêu đương, cuối cùng lúc này cũng tóm được cơ hội làm cho bản thân mình có cảm giác tồn tại.
Nhị Hắc: “Trước hết cần phải làm cho chủ nhân nhà ta về như kịch bản thì yêu tinh ta đây mới có thể thi pháp điều chỉnh kí ức của chủ nhân được."
Lại muốn đổi ư…
Hướng Vi không buông tay mà bắt lấy tay Giang Thành, trề môi.
“Làm sao vậy?" Giang Thành hỏi.
Hướng Vi: “Nhị Hắc nói, muốn đổi người cho anh."
Giang Thành hiểu và gật đầu, nghiêng đầu nhìn cô, cười hỏi: “Luyến tiếc?"
“Ừ." Hướng Vi thật không có tiền đồ gật đầu.
Giang Thành cười càng sung sướng: “Chữa khỏi cho anh rất lâu sao?"
Hướng Vi nhìn về phía Nhị Hắc: Cần bao lâu?
Nhị Hắc: “Vài phút."
“….Vài phút thôi." Nói xong Hướng Vi bắt đầu tự phỉ nhổ bản thân.
Chỉ là vài phút thôi, không phải mấy thế kỉ, có cần thiết phải làm như vậy không?
Quá không có tiền đồ! Thật không có tiền đồ!
Hướng Vi không muốn Giang Thành nghĩ mình là cô bạn gái dính người, lập tức nói: “Anh đổi đi, chết sớm siêu sinh sớm… A không phải… Đổi sớm chữa được sớm.."
“…." Giang Thành: “Hiện tại anh không đổi được."
Hướng Vi: “Vì sao?"
Giang Thành cười không nói.
Hướng Vi:????
Nhị Hắc: “Bởi vì hiện tại cậu ấy rất vui! Ngu ngốc!"
….Là bởi vì ở bện cạnh cô rất vui ư?
Hướng Vi cảm thấy thật ngọt trong lòng, nở nụ cười.
“Vậy chờ anh không vui lại đổi." Cô nhỏ giọng nói.
Không vui? Có cô ở đây, anh có thể không vui sao? Giang Thành nghĩ nghĩ, nói: “Anh đưa em về trước."
“Vậy…" Hướng Vi định nói, nếu cô đi rồi, vậy ai giúp anh chữa khỏi? Sau đó lại nghĩ, nếu cô đi rồi, cảm xúc của Giang Thành chắc chắn sẽ có biến đổi, đến lúc đó có khi lại đổi người.
“Được." Hướng Vi gật đầu, đeo cặp sách, ra cửa đổi giày.
Hôm nay cô đi một đôi giày chơi bóng, thay cho dép lê, đang chuẩn bị khom người cột dây giày, Giang Thành bỗng nhiên đi trước cô một bước ngồi xổm xuống, không nói một lời, yên lặng giúp cô buộc dây giày.
Hướng Vi thầm cảm động trong lòng.
Nửa giây sau, sự cảm động trong lòng liền biến thành một chuỗi dấu ba chấm.
Giang Thành vừa mới buộc giây giày giúp cô lại mở ra, thay dép lê cho cô.
“…"
Hướng Vi không cần hỏi cũng biết, nhất định Giang Thành kia đã quay trở lại.
Tại sao anh ta lại quay trở lại được?
Nhị Hắc cũng nhận thấy được chủ nhân nhà mình đã đổi người, vội vàng nói: “Lát nữa ta sẽ mở ra cánh cửa không gian, làm cho chủ nhân nhà ta có những ký ức ở tương lai, trở lại thời gian chính xác. Việc của cô chính là làm cho ký ức bây giờ chủ nhân loạn, tại đúng đoạn ký ức chấp niệm."
Hướng Vi: Nói cụ thể một chút. Tao nên làm cái gì? Vẫn là khen anh ấy?
“…" Ở trong đầu cô cách làm cho anh ấy đổi chỉ có cách này thôi sao?
Nhị Hắc dùng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ liếc về phía cô nói: “Tìm ra điểm không logic trong kịch bản này."
Hướng Vi: Ví dụ như…?
“Ví dụ… Cô có thể dùng đầu suy nghĩ một chút."
“…." Nếu đầu óc cô tốt như vậy còn bị bạn trai giám sát làm bài tập mỗi ngày sao?
Hướng Vi hoàn toàn không có manh mối.
Vừa mới tỉnh táo lại, Giang Thành cũng không hiểu ra sao. Không phải anh đang làm bài tập với tiểu bảo bối ở khách sạn sao? Tại sao lại ở nhà rồi?
Tuy rằng trong lòng rất hoang mang, nhưng Giang Thành không muốn làm bạn gái lo lắng, liền đem nghi hoặc nén xuống, như không có việc gì mà đưa cô vào nhà, nói: “Em ngồi đây đi, anh đi rót nước cho em."
Vừa dứt lời, anh phát hiện trên bàn có hai cái ly, một cái ly không và một cái bên trong còn một ít nước.
Đứng trầm ngâm tại chố mấy giây, Giang Thành thu dọn hai cái ly đi. Hướng Vi buông cặp sách, trở lại ghế sô pha ngồi xuống, nói với Nhị Hắc: Hình như anh ấy đã phát hiện ra điểm bất thường. Tao có thể trực tiếp nói ra chân tướng với anh ấy không?
Nhị Hắc: “Không được. Làm như vậy quá mạo hiểm. Hiện tại cậu ấy cho rằng ký ức của mình không có vấn đề. Cô trực tiếp nói cho cậu ấy biết chân tướng, rồi không có đủ chứng cớ để thuyết phục cậu ấy, lại làm cho mọi việc loạn hơn nữa."
Hướng Vi: Giang Thành rất tin tưởng tao nha! Tao đang nói Giang Thành bình thường kia.
Nhị Hắc: “Đó là vì chủ nhân nhà ta nhận ra chính bản thân cậu ta có vấn đề. Hơn nữa, mỗi lần quay trở về, đều sẽ tiếp thu được kịch bản trong kí ức, nên có thể dễ dàng phát hiện ra vấn đề."
Hướng Vi: Ý của mày là Giang Thành này không kế thừa được kịch bản của Giang Thành bình thường?
Nhị Hắc: “Khi nãy khi cậu ấy quay trở lại mang theo biểu cảm hoang mang, liền có thể nhìn ra, cậu ấy hoàn toàn không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì thời gian hoán đổi ngắn, hơn nữa cảnh tượng cũng không biến đổi quá nhiều cho nên cậu ấy mới không sinh ra nghi ngờ. Nhưng hôm nay chủ nhân đích thực của ta đã quay trở lại một ngày, hơn nữa địa điểm đổi từ khách sạn thành trong nhà, cậu ta chắc chắn đã nhìn ra chỗ không thích hợp. Đây là tin tốt. Bây giờ chỉ cần cô có thể tìm được điểm mâu thuẫn trong kịch bản của cậu ấy, khả năng thuyết phục cậu ấy sẽ từ 90% trở lên."
Điểm mâu thuẫn…
Có điều gì mâu thuẫn ở đây cơ chứ?
Hướng Vi vắt óc suy nghĩ, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Giang Thành mang hai ly nước lại. Một ly nước ấm, một ly nước lạnh. Nước ấm cho Hướng Vi.
“Cảm ơn." Hướng Vi bưng ly nước lên nhấp một ngụm.
Giang Thành cũng uống một ngụm, cảm xúc rất không vui. Hôm nay là ngày họ kỉ niệm năm năm yêu nhau, trong ký ức của anh lại xuất hiện một chỗ trống. Không biết tiểu bảo bối hôm nay thế nào?
“Hôm nay…" Giang Thành do dự mà mở miệng: “Rất vui vẻ sao?"
Đôi mắt đen gắt gao nhìn mặt bạn gái, không bỏ qua một chút biến hóa nào trên khuôn mặt cô.
Hướng Vi sửng sốt, gật đầu: “Rất vui."
Giang Thành đánh thịch một cái trong lòng, trên mặt cười hỏi: “Ở đâu vui nhất?"
Ở bờ biển… Nhưng chuyện này bây giờ không thể nói với anh ấy.
Hướng Vi suy nghĩ một chút, cười nói: “Lúc nhận được quyển sách “Tuyển tập đề thi đại học năm năm gần đây."
Giang Thành cũng cười: “Hôm nay cũng là ngày kỉ niệm năm năm của chúng ta. Đều là năm năm."
“Tuyển tập đề thi đại học 5 năm gần đây" … 5 năm của chúng ta… 5 năm…
Hai cái đều 5 năm… Từ từ! 5 năm!
Hướng Vi đột nhiên nhìn qua Nhị Hắc: Khi nãy mày nói, từ cấp hai Giang Thành đã bắt đầu yêu thầm tao?
Nhị Hắc gật đầu: “Có vấn đề sao?"
Có vấn đề!
Hướng Vi mừng rỡ như điên.
Cô đã tìm được điểm mâu thuẫn.
“Giang Thành." Hướng Vi cưỡng chế nội tâm kích động, khẽ gọi một tiếng.
Giang Thành nhướng mày: “Thiếu một chữ."
“…" Hướng Vi: “Giang Thành ca."
“Thừa một chữ."
“…."
Bây giờ không phải là lúc để chỉnh sửa cách xưng hô!
Cô cố nén ngượng ngùng, nhẹ giọng kêu: “Thành ca…"
Thành ca nào đó vừa lòng, cười đắc ý: “Em nói đi."
“…" Thật đúng là dễ thỏa mãn. Hướng Vi bị biểu cảm siêu thỏa mãn của anh làm cho trong lòng cũng ngọt ngào.
Sắp xếp lại ngôn từ, cô nói: “Chúng ta quen nhau từ khi nào?"
Giang Thành: “5 năm trước, ngày 14 tháng 2."
Hướng Vi: “Chúng ta yêu nhau khi nào?"
“Là…" Chữ ‘năm nhất’ nghẹn lại trong cổ họng. Giang Thành giương mắt, mặt đầy kinh ngạc.
“Là năm nhất sơ trung đúng không?" Hướng Vi lại hỏi.
Giang Thành không phản bác.
Hướng Vi biết Giang Thành đã phát hiện ra điểm mâu thuẫn, anh ấy học toán giỏi vậy cơ mà, nhưng cô vẫn nói: “Tính từ năm nhất sơ trung khi nhập học đến bây giờ chúng ta cũng chỉ quen nhau hơn 4 năm, không đến 5 năm. Tại sao lại là kỉ niệm 5 năm chứ?"
Tại sao? Tại sao là 5 năm? Tại sao anh lại cho rằng hai người đã quen nhau 5 năm? Giang Thành không trả lời được, mặt biến hóa từ kinh ngạc đến kinh hãi, bất lực như một đứa trẻ.
Hướng Vi nhìn biểu cảm trên mặt anh, cầm lấy tay anh ôn nhu nói: “Thành ca, trí nhớ của anh bị rối loạn. Em giúp anh khôi phục nó lại như bình thường được không?"
Rối loạn kí ức… Chẳng trách cậu không nhớ được những chuyện phát sinh hôm nay. “Anh …có bệnh sao?" Giang Thành hỏi, vẻ mặt rất khổ sở.
Hướng Vi tiến đến ôm lấy Giang Thành, nói những lời đã nói với Giang Thành bình thường nói lại một lần nữa với người trước mặt, cũng một lần nữa chứng minh sự tồn tại của Nhị Hắc.
“ Nhị Hắc đã tìm được cách chữa bệnh cho anh. Nhắm mắt lại nói cho chính mình kí ức đó không thuộc về hiện tại, mọi việc sẽ trở lại bình thường."
Âm thanh của Hướng Vi cực nhẹ, sợ làm cậu ta kinh sợ.
Giang Thành nhắm hai mắt lại, qua vài giây lại mở hỏi: “Chữa xong rồi thì em vẫn là bạn gái của anh chứ?"
Hướng Vi bật cười, gật đầu thật mạnh: “Tất nhiên. Em vĩnh viễn là bạn gái của anh."
Giang Thành rốt cuộc cũng yên tâm.
Nhị Hắc bắt đầu thi pháp.
Hướng Vi nhẹ nhàng vỗ về Giang Thành từ sau lưng, cho đến khi Nhị Hắc ngừng thi pháp, mới nói thầm với Giang Thành: “Thành ca, rất vui được quen biết anh."
Sau đó buông tay ra, để cho cậu dựa vào trên ghế sô pha.
Khi nào cậu ấy mới tỉnh lại? Hướng Vi hỏi Nhị Hắc.
Nhị Hắc: “Còn phải xem tạo hóa."
“…" Lại còn làm bộ làm tịch.
Hướng Vi ngây mặt đợi một lúc, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng: Lần thi pháp này sẽ không xảy ra tác dụng phụ chứ?
Nhị Hắc ngẩn ra: Không biết..
Hướng Vi:!!!
Cô thế mà lại quên vết xe đổ!
Chẳng may sau khi tỉnh dậy Giang Thành không khỏi, ngược lại lại còn đổi kịch bản mới…
Hướng Vi thật muốn khóc.
Nhị Hắc an ủi Hướng Vi: “Cô đừng lo lắng. Tuy rằng ta lần đầu tiên làm phép này, nhưng cô phải tin tưởng số của cô sẽ không kém thế chưa."
Lần đầu tiên làm…
Lần đầu tiên…
Hướng Vi không những không được an ủi, ngược lại càng lo lắng.
Trải qua một loạt suy nghĩ, rốt cuộc Hướng Vi cũng thấy lông mi Giang Thành rung động một chút.
“Giang Thành?" Cô nhỏ giọng kêu.
Giang Thành mở mắt ra, ánh mắt ngơ ngác: “Vi Vi?"
Vi Vi! Không phải là bạn Vi Vi! Giang Thành còn nhớ cô!
Hướng Vi vui vẻ đến mức quên luôn sự rụt rè, trực tiếp nhào vào lòng Giang Thành, lẩm bẩm nói: “Em rất nhớ anh."
Giang Thành bị cô gái này nhào vào lòng đã rất kinh ngạc, hai tay giữ ở trên không trung, ôm cũng không được, mà không ôm cũng không phải.
“Vi Vi…" Cậu than nhẹ.
Hướng Vi giương mắt nhìn cậu: “Ừ?"
“Có phải em định.." Giang Thành trầm giọng nói: “Theo đuổi anh?"
Cái gì cơ??
Hướng Vi ngơ ngác.
Theo đuổi? Đây là chuyện gì vậy?
Ps: Đổi ngôi xưng hô rồi. Cư dân có ăn mừng không?????
Nếu cô đã biết mật mã két sắt, thì không thể phủ nhận được. Vì vậy chỉ có thể…
“Ảnh đó là anh nhặt được." Giang Thành nói vô cùng thản nhiên.
“Nhặt?" Hướng Vi bình tĩnh lại: “Anh thật sự giấu ảnh của em?"
“…." Không nhận cũng không được. Giang Thành hối hận thì đã muộn, mặt vẫn như bình thường, nói lại một lần nữa: “Là nhặt được. Tạm thời anh bảo quản thay em."
Nhặt? Hướng Vi cẩn thận nhớ lại một chút, ngày cô nhập học quả thật cô có mất một bức ảnh. Khi đó, lúc vừa nhập học phải kiểm tra sức khỏe hàng năm, lúc xếp hàng chờ đến lượt mình cô phát hiện trên giấy của mình không có ảnh, cô còn tưởng mình quên chưa dán, nên chạy về phòng học dán thêm. Khi rời phòng học cô còn đụng phải anh ấy. Nhưng khi đó bọn họ không thân, cô còn chẳng chào hỏi anh mà đi luôn.
Từ khi ấy đến bây giờ tính ra cũng đã bốn năm, cái “tạm thời" này có phải hơi dài không?
(Ps: Tiểu học ở Trung Quốc là từ lớp 1-6, cấp hai là 7-9, cấp ba là 10-12. Anh chị đang học lớp 11 nên tính từ khi nhập học sơ trung là bốn năm.)
Hướng Vi thầm cười trộm trong lòng, ngoài mặt lại có vẻ như đồng ý với câu nói của anh, gật gật đầu nói: “Cảm ơn anh trước. Vậy anh tính khi nào thì trả lại cho em?"
“…." Không hề suy nghĩ, Giang Thành liền nghiêm trang nói: “Người em còn cho anh, còn tiếc với anh một tấm ảnh sao?"
Cái gì? Người cô cho anh ấy khi nào? Lời này còn có ý khác nha …
Hướng Vi đỏ mặt.
Giang Thành khẽ cười, trong mắt toàn bộ đều là bộ dạng Hướng Vi thẹn thùng, ánh mắt lấp lánh như sao, trong lòng thì ngọt ngào không kể xiết.
“Tình trạng bây giờ cũng liên quan đến yêu tinh sao?" Giang Thành không nỡ để Hướng Vi thẹn thùng mãi, đem đề tài quay về chính sự.
Giang Thành có thể hỏi như vậy, có nghĩa là cậu ấy tin có yêu tinh tồn tại. Điều này làm cho Hướng Vi vui vẻ không thôi. Cô gật đầu thật mạnh, đem sự việc hôm kết thúc kì thi cuối kì ra nói với anh.
“Nhị Hắc đã tìm được một cách có thể đem trí nhớ của anh khôi phục lại bình thường." Hướng Vi nói.
Giang Thành gật đầu với Hướng Vi, đem lời Hướng Vi nói suy nghĩ kỹ, sau đó anh mới hỏi một câu: “Thật sự sau này em sẽ bỏ anh?"
“… Nghe nói là như vậy." Hướng Vi chột dạ, lén nhìn trộm Giang Thành, vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt dò xét của anh, làm cô càng chột dạ thêm, không khỏi rụt cổ lại.
“Anh, anh nhìn em làm gì?" Cô lí nhí hỏi.
Giang Thành: “Anh nhìn xem em có gì bất mãn với anh."
Hướng Vi: “…"
Người khác đều làm xong mới bị tính sổ, còn cô chưa làm chuyện gì xấu, đã bị tính sổ rồi.
Cô thật sự quá quá quá quá vô tội!
Hướng Vi cười cười: “Không có! Em đối với anh rất, rất hài lòng!"
“Vậy ư?" Giang Thành híp đôi mắt lại: “Em hài lòng chỗ nào?"
“Toàn thân đều hài lòng?" Hướng Vi nịnh nọt đến không thể nịnh nọt hơn.
“Toàn thân?" Giang Thành nhướn mày, đáy mắt tràn đầy ý cười: “Em nhìn thấy toàn thân anh rồi sao? Rất hài lòng?"
Hai chữ “toàn thân" này được đặc biệt nhấn mạnh, một từ bình thường liền bị anh nói ra tràn đầy sự ám muội.
Hướng Vi: “…."
Làm sao cô có thể nhìn thấy …
Hướng Vi đỏ mặt trừng mắt liếc Giang Thành, sau một giây cô liền hờn dỗi nói:
“Chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc. Anh đừng,… đừng có không đứng đắn như vậy."
Giang Thành cười nhẹ hai tiếng, đem ôm Hướng Vi trước ngực, hồi lâu mới nói: “Anh sẽ cố gắng."
Cố gắng? Hướng Vi khó khăn mới từ trong lồng ngực của Giang Thành thò được đầu ra, chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn về phía anh: “Anh muốn cố gắng làm cái gì?’
“Làm em không nỡ bỏ anh." Giang Thành cúi đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự nghiêm túc.
Hướng Vi bị những lời này làm cho vô cùng cảm động đến nỗi không biết nói gì.
Rõ ràng anh mới là người bị vứt bỏ, người bị hại mà anh lại nhận hết lỗi về mình, nhận là mình chưa đủ tốt, còn cô hoàn toàn không làm sai điều gì cả.
Gục đầu xuống, vành tai đỏ lên, Hướng Vi dựa vào ngực Giang Thành, nói: “Em sẽ không bỏ anh, sẽ không bao giờ bỏ anh."
Giang Thành: “Anh tin em."
“Em đang nghiêm túc." Hướng Vi ngẩng đầu lần thứ hai, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh cũng nghiêm túc." Giang Thành cười nhẹ, âm thanh khàn khàn: “Đối với toàn thân anh em đều rất vừa lòng, tại sao lại vứt bỏ được chứ?"
“…." Lại không nghiêm túc rồi.
Hướng Vi đỏ mặt, thẹn thùng trong lồng ngực của Giang Thành nói: “Ai, ai vừa lòng đối với toàn thân anh chứ…????"
Giang Thành ôm cô bạn gái đang làm nũng mà cười: “Vậy anh sẽ làm cho em hài lòng."
Mặt Hướng Vi hình như lại đỏ thêm rồi.
Cũng may gió biển đủ lạnh, thổi thổi một chút liền làm tan sự khô nóng này.
Rời khỏi bãi biển, hai người về đến trước nhà Giang Thành.
Nhị Hắc vẫn luôn bay trên không trung yên lặng ăn thức ăn cho chó mà không dám làm loạn quấy rầy chủ nhân yêu đương, cuối cùng lúc này cũng tóm được cơ hội làm cho bản thân mình có cảm giác tồn tại.
Nhị Hắc: “Trước hết cần phải làm cho chủ nhân nhà ta về như kịch bản thì yêu tinh ta đây mới có thể thi pháp điều chỉnh kí ức của chủ nhân được."
Lại muốn đổi ư…
Hướng Vi không buông tay mà bắt lấy tay Giang Thành, trề môi.
“Làm sao vậy?" Giang Thành hỏi.
Hướng Vi: “Nhị Hắc nói, muốn đổi người cho anh."
Giang Thành hiểu và gật đầu, nghiêng đầu nhìn cô, cười hỏi: “Luyến tiếc?"
“Ừ." Hướng Vi thật không có tiền đồ gật đầu.
Giang Thành cười càng sung sướng: “Chữa khỏi cho anh rất lâu sao?"
Hướng Vi nhìn về phía Nhị Hắc: Cần bao lâu?
Nhị Hắc: “Vài phút."
“….Vài phút thôi." Nói xong Hướng Vi bắt đầu tự phỉ nhổ bản thân.
Chỉ là vài phút thôi, không phải mấy thế kỉ, có cần thiết phải làm như vậy không?
Quá không có tiền đồ! Thật không có tiền đồ!
Hướng Vi không muốn Giang Thành nghĩ mình là cô bạn gái dính người, lập tức nói: “Anh đổi đi, chết sớm siêu sinh sớm… A không phải… Đổi sớm chữa được sớm.."
“…." Giang Thành: “Hiện tại anh không đổi được."
Hướng Vi: “Vì sao?"
Giang Thành cười không nói.
Hướng Vi:????
Nhị Hắc: “Bởi vì hiện tại cậu ấy rất vui! Ngu ngốc!"
….Là bởi vì ở bện cạnh cô rất vui ư?
Hướng Vi cảm thấy thật ngọt trong lòng, nở nụ cười.
“Vậy chờ anh không vui lại đổi." Cô nhỏ giọng nói.
Không vui? Có cô ở đây, anh có thể không vui sao? Giang Thành nghĩ nghĩ, nói: “Anh đưa em về trước."
“Vậy…" Hướng Vi định nói, nếu cô đi rồi, vậy ai giúp anh chữa khỏi? Sau đó lại nghĩ, nếu cô đi rồi, cảm xúc của Giang Thành chắc chắn sẽ có biến đổi, đến lúc đó có khi lại đổi người.
“Được." Hướng Vi gật đầu, đeo cặp sách, ra cửa đổi giày.
Hôm nay cô đi một đôi giày chơi bóng, thay cho dép lê, đang chuẩn bị khom người cột dây giày, Giang Thành bỗng nhiên đi trước cô một bước ngồi xổm xuống, không nói một lời, yên lặng giúp cô buộc dây giày.
Hướng Vi thầm cảm động trong lòng.
Nửa giây sau, sự cảm động trong lòng liền biến thành một chuỗi dấu ba chấm.
Giang Thành vừa mới buộc giây giày giúp cô lại mở ra, thay dép lê cho cô.
“…"
Hướng Vi không cần hỏi cũng biết, nhất định Giang Thành kia đã quay trở lại.
Tại sao anh ta lại quay trở lại được?
Nhị Hắc cũng nhận thấy được chủ nhân nhà mình đã đổi người, vội vàng nói: “Lát nữa ta sẽ mở ra cánh cửa không gian, làm cho chủ nhân nhà ta có những ký ức ở tương lai, trở lại thời gian chính xác. Việc của cô chính là làm cho ký ức bây giờ chủ nhân loạn, tại đúng đoạn ký ức chấp niệm."
Hướng Vi: Nói cụ thể một chút. Tao nên làm cái gì? Vẫn là khen anh ấy?
“…" Ở trong đầu cô cách làm cho anh ấy đổi chỉ có cách này thôi sao?
Nhị Hắc dùng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ liếc về phía cô nói: “Tìm ra điểm không logic trong kịch bản này."
Hướng Vi: Ví dụ như…?
“Ví dụ… Cô có thể dùng đầu suy nghĩ một chút."
“…." Nếu đầu óc cô tốt như vậy còn bị bạn trai giám sát làm bài tập mỗi ngày sao?
Hướng Vi hoàn toàn không có manh mối.
Vừa mới tỉnh táo lại, Giang Thành cũng không hiểu ra sao. Không phải anh đang làm bài tập với tiểu bảo bối ở khách sạn sao? Tại sao lại ở nhà rồi?
Tuy rằng trong lòng rất hoang mang, nhưng Giang Thành không muốn làm bạn gái lo lắng, liền đem nghi hoặc nén xuống, như không có việc gì mà đưa cô vào nhà, nói: “Em ngồi đây đi, anh đi rót nước cho em."
Vừa dứt lời, anh phát hiện trên bàn có hai cái ly, một cái ly không và một cái bên trong còn một ít nước.
Đứng trầm ngâm tại chố mấy giây, Giang Thành thu dọn hai cái ly đi. Hướng Vi buông cặp sách, trở lại ghế sô pha ngồi xuống, nói với Nhị Hắc: Hình như anh ấy đã phát hiện ra điểm bất thường. Tao có thể trực tiếp nói ra chân tướng với anh ấy không?
Nhị Hắc: “Không được. Làm như vậy quá mạo hiểm. Hiện tại cậu ấy cho rằng ký ức của mình không có vấn đề. Cô trực tiếp nói cho cậu ấy biết chân tướng, rồi không có đủ chứng cớ để thuyết phục cậu ấy, lại làm cho mọi việc loạn hơn nữa."
Hướng Vi: Giang Thành rất tin tưởng tao nha! Tao đang nói Giang Thành bình thường kia.
Nhị Hắc: “Đó là vì chủ nhân nhà ta nhận ra chính bản thân cậu ta có vấn đề. Hơn nữa, mỗi lần quay trở về, đều sẽ tiếp thu được kịch bản trong kí ức, nên có thể dễ dàng phát hiện ra vấn đề."
Hướng Vi: Ý của mày là Giang Thành này không kế thừa được kịch bản của Giang Thành bình thường?
Nhị Hắc: “Khi nãy khi cậu ấy quay trở lại mang theo biểu cảm hoang mang, liền có thể nhìn ra, cậu ấy hoàn toàn không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì thời gian hoán đổi ngắn, hơn nữa cảnh tượng cũng không biến đổi quá nhiều cho nên cậu ấy mới không sinh ra nghi ngờ. Nhưng hôm nay chủ nhân đích thực của ta đã quay trở lại một ngày, hơn nữa địa điểm đổi từ khách sạn thành trong nhà, cậu ta chắc chắn đã nhìn ra chỗ không thích hợp. Đây là tin tốt. Bây giờ chỉ cần cô có thể tìm được điểm mâu thuẫn trong kịch bản của cậu ấy, khả năng thuyết phục cậu ấy sẽ từ 90% trở lên."
Điểm mâu thuẫn…
Có điều gì mâu thuẫn ở đây cơ chứ?
Hướng Vi vắt óc suy nghĩ, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Giang Thành mang hai ly nước lại. Một ly nước ấm, một ly nước lạnh. Nước ấm cho Hướng Vi.
“Cảm ơn." Hướng Vi bưng ly nước lên nhấp một ngụm.
Giang Thành cũng uống một ngụm, cảm xúc rất không vui. Hôm nay là ngày họ kỉ niệm năm năm yêu nhau, trong ký ức của anh lại xuất hiện một chỗ trống. Không biết tiểu bảo bối hôm nay thế nào?
“Hôm nay…" Giang Thành do dự mà mở miệng: “Rất vui vẻ sao?"
Đôi mắt đen gắt gao nhìn mặt bạn gái, không bỏ qua một chút biến hóa nào trên khuôn mặt cô.
Hướng Vi sửng sốt, gật đầu: “Rất vui."
Giang Thành đánh thịch một cái trong lòng, trên mặt cười hỏi: “Ở đâu vui nhất?"
Ở bờ biển… Nhưng chuyện này bây giờ không thể nói với anh ấy.
Hướng Vi suy nghĩ một chút, cười nói: “Lúc nhận được quyển sách “Tuyển tập đề thi đại học năm năm gần đây."
Giang Thành cũng cười: “Hôm nay cũng là ngày kỉ niệm năm năm của chúng ta. Đều là năm năm."
“Tuyển tập đề thi đại học 5 năm gần đây" … 5 năm của chúng ta… 5 năm…
Hai cái đều 5 năm… Từ từ! 5 năm!
Hướng Vi đột nhiên nhìn qua Nhị Hắc: Khi nãy mày nói, từ cấp hai Giang Thành đã bắt đầu yêu thầm tao?
Nhị Hắc gật đầu: “Có vấn đề sao?"
Có vấn đề!
Hướng Vi mừng rỡ như điên.
Cô đã tìm được điểm mâu thuẫn.
“Giang Thành." Hướng Vi cưỡng chế nội tâm kích động, khẽ gọi một tiếng.
Giang Thành nhướng mày: “Thiếu một chữ."
“…" Hướng Vi: “Giang Thành ca."
“Thừa một chữ."
“…."
Bây giờ không phải là lúc để chỉnh sửa cách xưng hô!
Cô cố nén ngượng ngùng, nhẹ giọng kêu: “Thành ca…"
Thành ca nào đó vừa lòng, cười đắc ý: “Em nói đi."
“…" Thật đúng là dễ thỏa mãn. Hướng Vi bị biểu cảm siêu thỏa mãn của anh làm cho trong lòng cũng ngọt ngào.
Sắp xếp lại ngôn từ, cô nói: “Chúng ta quen nhau từ khi nào?"
Giang Thành: “5 năm trước, ngày 14 tháng 2."
Hướng Vi: “Chúng ta yêu nhau khi nào?"
“Là…" Chữ ‘năm nhất’ nghẹn lại trong cổ họng. Giang Thành giương mắt, mặt đầy kinh ngạc.
“Là năm nhất sơ trung đúng không?" Hướng Vi lại hỏi.
Giang Thành không phản bác.
Hướng Vi biết Giang Thành đã phát hiện ra điểm mâu thuẫn, anh ấy học toán giỏi vậy cơ mà, nhưng cô vẫn nói: “Tính từ năm nhất sơ trung khi nhập học đến bây giờ chúng ta cũng chỉ quen nhau hơn 4 năm, không đến 5 năm. Tại sao lại là kỉ niệm 5 năm chứ?"
Tại sao? Tại sao là 5 năm? Tại sao anh lại cho rằng hai người đã quen nhau 5 năm? Giang Thành không trả lời được, mặt biến hóa từ kinh ngạc đến kinh hãi, bất lực như một đứa trẻ.
Hướng Vi nhìn biểu cảm trên mặt anh, cầm lấy tay anh ôn nhu nói: “Thành ca, trí nhớ của anh bị rối loạn. Em giúp anh khôi phục nó lại như bình thường được không?"
Rối loạn kí ức… Chẳng trách cậu không nhớ được những chuyện phát sinh hôm nay. “Anh …có bệnh sao?" Giang Thành hỏi, vẻ mặt rất khổ sở.
Hướng Vi tiến đến ôm lấy Giang Thành, nói những lời đã nói với Giang Thành bình thường nói lại một lần nữa với người trước mặt, cũng một lần nữa chứng minh sự tồn tại của Nhị Hắc.
“ Nhị Hắc đã tìm được cách chữa bệnh cho anh. Nhắm mắt lại nói cho chính mình kí ức đó không thuộc về hiện tại, mọi việc sẽ trở lại bình thường."
Âm thanh của Hướng Vi cực nhẹ, sợ làm cậu ta kinh sợ.
Giang Thành nhắm hai mắt lại, qua vài giây lại mở hỏi: “Chữa xong rồi thì em vẫn là bạn gái của anh chứ?"
Hướng Vi bật cười, gật đầu thật mạnh: “Tất nhiên. Em vĩnh viễn là bạn gái của anh."
Giang Thành rốt cuộc cũng yên tâm.
Nhị Hắc bắt đầu thi pháp.
Hướng Vi nhẹ nhàng vỗ về Giang Thành từ sau lưng, cho đến khi Nhị Hắc ngừng thi pháp, mới nói thầm với Giang Thành: “Thành ca, rất vui được quen biết anh."
Sau đó buông tay ra, để cho cậu dựa vào trên ghế sô pha.
Khi nào cậu ấy mới tỉnh lại? Hướng Vi hỏi Nhị Hắc.
Nhị Hắc: “Còn phải xem tạo hóa."
“…" Lại còn làm bộ làm tịch.
Hướng Vi ngây mặt đợi một lúc, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng: Lần thi pháp này sẽ không xảy ra tác dụng phụ chứ?
Nhị Hắc ngẩn ra: Không biết..
Hướng Vi:!!!
Cô thế mà lại quên vết xe đổ!
Chẳng may sau khi tỉnh dậy Giang Thành không khỏi, ngược lại lại còn đổi kịch bản mới…
Hướng Vi thật muốn khóc.
Nhị Hắc an ủi Hướng Vi: “Cô đừng lo lắng. Tuy rằng ta lần đầu tiên làm phép này, nhưng cô phải tin tưởng số của cô sẽ không kém thế chưa."
Lần đầu tiên làm…
Lần đầu tiên…
Hướng Vi không những không được an ủi, ngược lại càng lo lắng.
Trải qua một loạt suy nghĩ, rốt cuộc Hướng Vi cũng thấy lông mi Giang Thành rung động một chút.
“Giang Thành?" Cô nhỏ giọng kêu.
Giang Thành mở mắt ra, ánh mắt ngơ ngác: “Vi Vi?"
Vi Vi! Không phải là bạn Vi Vi! Giang Thành còn nhớ cô!
Hướng Vi vui vẻ đến mức quên luôn sự rụt rè, trực tiếp nhào vào lòng Giang Thành, lẩm bẩm nói: “Em rất nhớ anh."
Giang Thành bị cô gái này nhào vào lòng đã rất kinh ngạc, hai tay giữ ở trên không trung, ôm cũng không được, mà không ôm cũng không phải.
“Vi Vi…" Cậu than nhẹ.
Hướng Vi giương mắt nhìn cậu: “Ừ?"
“Có phải em định.." Giang Thành trầm giọng nói: “Theo đuổi anh?"
Cái gì cơ??
Hướng Vi ngơ ngác.
Theo đuổi? Đây là chuyện gì vậy?
Ps: Đổi ngôi xưng hô rồi. Cư dân có ăn mừng không?????
Tác giả :
Hề Nghiêu