Nghệ ~~ Bảo bối
Quyển 1 - Chương 1-2: Ngươi là người cô đơn (Phần 2)
“Vương gia, vương gia, ngươi thức dậy chưa?" Tiểu thái giám nhỏ giọng hỏi. Người nào không biết gọi Nghệ thân vương rời giường là chuyện rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ mất nữa cái mạng.
“Vương gia…" hắn kiên trì hỏi lại.
“Dậy rồi, trở về nói với chủ tử của ngươi, để cho bọn họ ăn trước, ta một hồi đi ra."Thượng Quan Nghệ đứng dậy đi đến tủ tìm y phục.
“Đã biết, nô tài cáo lui" Tiểu nô tài vội vàng chạy đi.
Hôm nay tâm tình không tệ, Thượng Quan Nghệ chọn một cái áo khoác màu xanh da trời mặc vào. Đẩy cửa ra hướng tới nhà ăn, đám người kia nếu không đủ người chắc sẽ không ăn cơm, liền đi nhanh một chút, bằng không thật sự trở thành đối tượng để mọi người chỉ trích.
Cái hắn mặc tới là ‘Chủ nghĩa xã hội’ tân nữ tính của mẹ cũng không biết hiện tại cùng ‘thân thân’ của nàng sống như thế nào, tìm người viết một lá thư cũng không có, rốt cục không biết nàng coi trọng nam nhân kia ở chỗ nào. Thượng Quan Nghệ vừa oán hận vừa đi ra khỏi phòng, đi đến nhà ăn.
Nhà ăn
“Đã nói đừng có chờ ta, kêu các ngươi ăn trước, nếu ta chưa thức dậy các ngươi cũng không ăn cơm!" Thượng Quan Nghệ đi vào nhà ăn thấy mọi người quả thực đang đợi hắn, ngoài miệng trách cứ nhưng trong lòng lại là ấm áp. Đây mới là người nhà nha! Hắn cười, đến chỗ trống bên cạnh Sở Lạc Phong ngồi xuống. “Lão bà, ta rất nhớ ngươi!" Hôn Sở Lạc Phong một cái, đối với biểu tình tái đi của mọi người mà đưa mắt phượng nháy mấy cái thị uy.
“Tâm tình không tệ?" Sở Lạc Phong hỏi. Người này hôm nay mặc áo màu xanh, bình thường chỉ có lúc vui vẻ hắn mới mặc như vậy.
“Ân, có một giấc mơ đẹp." Cười với Sở Lạc Phong, nói “ Các ngươi đang nói cái gì? Cười vui vẻ như vậy?"
“Nói ta ban đầu làm sao nhặt được ngươi." Lão đại Thượng Quan gia cười kiêu ngạo. “ Ta còn thực hoài niệm ngươi lúc đó đen gầy nhỏ xíu, dáng vẻ một người trong đêm giao thừa núp ở góc tường." Thấy lão đệ nhà mình thay đổi sắc mặt, nói lời thành khẩn: “Ngươi phải nhớ ơn ta, ngươi phải nhớ kỹ là ai khi đêm giao thừa lạnh giá không ở trong nhà mừng năm mới, đem ngươi chịu đói lạnh mang về nhà, cho ngươi cơm ăn, cho ngươi áo mặc, nhớ kỹ ngươi cắn ta, phải dùng cả đời trả lại." Hướng về phía Thượng Quan Nghệ ném một cái bánh bao.
Dùng đũa kẹp lấy bánh bao thịt bay tới cho vào miệng, Thượng Quan Nghệ mắt trợn trắng. Nữ nhân này thật là nói không biết ngượng. “Vậy ngươi có nói vì sao ta cắn ngươi không?" Đảo mắt qua mọi người, xem ra là nói không biết ngượng.
“Ngươi thật không có lương tâm mà!" Thượng Quan Vũ có điểm chột dạ.
“Thượng Quan Vũ, Ta không có chắc ngươi có! Ngươi tại sao không nói ngươi đi loạn ra ngoài là bởi vì ngươi thay răng mẹ không cho ngươi ăn kẹo. Ta không để ý ngươi, là vì ngươi cầm ăn ở trước mặt người đói rét mà trêu đùa. Ta cắn ngươi bởi vì ngươi thấy ta thảm như vậy mà còn đuà bỡn ta."
Mọi người nghe Thượng Quan Nghệ nói xong, đồng loạt đối Thượng Quan Vũ biểu thị ‘xem thường’. Thật không nghĩ tới nữ nhân này trước đây lại không có mắt, ngay cả tên ăn mày nhỏ cũng không tha.
Thượng Quan Vũ sao không đọc được ý tứ trong mắt mọi người, bất bình nói: “Là ta thật tinh mắt có được hay không, trong hoàn cảnh đó ta cũng đoán được tương lai hắn là một ‘đại mỹ nhân’, cũng không phải tất cả mọi người đều nghĩ giống ta. Nếu không sao hắn lại bị lão bản quan quán vứt ra lúc trời đông rét mướt, bộ dạng hắn lúc đó quá xấu, thân thể thì không ‘hầu hạ’ được người.
“Vậy sau khi phát hiện hắn đẹp hơn ngươi thì ‘yêu thương’ vô cùng, hắn một ngày không khóc là ngươi không thoải mái, kết quả về sau hắn biến thành bộ dạng như bây giờ." Từ ngây thơ tiểu bạch thái biến thành âm hiểm phúc hắc đại hôi lang.
“Không có chuyện gì ngươi còn đem tên của nhị ca sửa lại." Không còn trầm tĩnh mà trở nên cáu gắt, đó là lý do nhị ca cáu gắt, mà người gánh chịu hậu quả đáng thương chính là mình.
“Đổi thành tên gì?" Mộc Lẫm tò mò hỏi.
“Người ta vốn tên là ‘Dật’. Nàng đòi đổi thành tên bây giờ là ‘Nghệ’, nói là muốn chữ ‘Vũ’ ở trên để đè ta cả đời!" Thượng Quan Nghệ ủy khuất nói.
“Không thể được! Làm cho tất cả gia quy đều có lợi cho mình." Thượng Quan Hạo nghiêm túc nói.
Thượng Quan Du không dám lên tiếng, bất quá hướng tam ca giơ ngón tay cái tỏ vẻ ủng hộ.
“Ngươi có ý kiến!" Thượng Quan Vũ nhìn chằm chằm Thượng Quan Hạo.
“Đương nhiên có! Ngươi có biết hay không, ngươi đối với nhị ca như vậy mọi ủy khuất hắn đều đổ lên người ta. Mà tiểu tứ bị ảnh hưởng cũng đối với tiểu ngũ như vậy. Chúng ta bất hạnh là do ngươi." Thượng Quan Hạo bị kiềm nén hai mươi mấy năm ‘buồn bực’ rốt cục cũng bạo phát.
“A!" Thượng Quan Vũ há to miệng, nàng thực sự không biết. Thấy tiểu tứ Thượng Quan Yên trêu đùa véo véo mặt của tiểu ngũ Thượng Quan Du, hôn một cái rồi nâng lên lên đùi. Mà tiểu ngũ khóc không ra nước mắt dựa vào người Văn Hạo là lão công của hắn, mặc cho người bảo hộ. Đây là bắt đầu từ khi nào. Chắc không phải là noi theo nàng mà thành như vậy đi!
Nhìn lão đại nhà hắn giật mình ngẩng ngơ, Thượng Quan Nghệ cười ngặt nghẽo. Suýt nữa từ trên ghế tuột xuống, nắm được Sở Lạc Phong, sau đó ghé vào người Sở Lạc Phong tiếp tục cười.
“Ngươi bị bán ở đâu?" Sở Lạc Phong hỏi. Nếu lão bản quan quán lúc trước biết được mình ném ra là một ‘chậu châu báu’ thì bây giờ nhất định là hối hận chết. Thật không thể tin được dáng vẻ người này một thân một mình chui rút ở nơi hẻo lánh.
“Trước đây rượu thịt ê hề." Chính mình vĩnh viễn cũng không quên được nơi đó.
Mọi người nói chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng đem ai đó đá ra cười nhạo một phen. Cơm nước no nê thì trời cũng cũng tối rồi.
“Sổ sách năm nay mấy ngày nữa cũng phải đưa đến Khánh Nguyên rồi. Ta thật là căm ghét ngày ngày đối chiếu sổ sách." Thượng Quan Hạo bày ra trên ghế. Hàng năm mấy ngày này bọn họ đều vội vội vàng vàng, ban ngày thì họp, buổi tối thì xem sổ sách, cũng muốn chết rồi.
“Ân, lại không thể ngủ nướng!" Thượng Quan Du bĩu môi, dùng một chiếc đũa ra sức chọc thủng mặt bàn.
“Lão công, ta sẽ đun nước chờ ngươi trở về!" Thượng Quan Vũ kéo tay lão công thâm tình nói.
“A!" Thượng Quan Yên cười cười không ra tiếng, chỉ là nhẹ nhàng vỗ vỗ cái bụng. Hôm nay mới phát hiện nàng có thai thật là tốt quá.
Uống xong rượu trong ly, Thượng Quan Nghệ quét mắt qua đôi vợ chồng ở trước mặt, thu vào mắt hâm mộ nói: “Được rồi, các ngươi nên làm gì thì đi làm đi! Sổ sách, ta một mình trở về Khánh nguyên đối chiếu, các ngươi cũng đừng quan tâm. Giao cho ta là tốt rồi, ai bảo ta là ‘đương gia’"
“Ca!" Huynh đệ đều nhìn về phía Thượng Quan Nghệ.
“Cứ quyết định như vậy đi! Giải tán! Giải tán! Đi ăn khuya thôi!" Hắn đứng dậy đi đến cửa, “Ta sáng mai trở về Khánh Nguyên, các ngươi đừng quên đem con dấu của mình giao cho ta"
Một mình đi trong sân, nhìn sao trên trời, Thượng Quan Nghệ sửa sang lại y phục cười cười. Hạnh phúc của hắn chính là bảo vệ hạnh phúc của người nhà.
“Vương gia…" hắn kiên trì hỏi lại.
“Dậy rồi, trở về nói với chủ tử của ngươi, để cho bọn họ ăn trước, ta một hồi đi ra."Thượng Quan Nghệ đứng dậy đi đến tủ tìm y phục.
“Đã biết, nô tài cáo lui" Tiểu nô tài vội vàng chạy đi.
Hôm nay tâm tình không tệ, Thượng Quan Nghệ chọn một cái áo khoác màu xanh da trời mặc vào. Đẩy cửa ra hướng tới nhà ăn, đám người kia nếu không đủ người chắc sẽ không ăn cơm, liền đi nhanh một chút, bằng không thật sự trở thành đối tượng để mọi người chỉ trích.
Cái hắn mặc tới là ‘Chủ nghĩa xã hội’ tân nữ tính của mẹ cũng không biết hiện tại cùng ‘thân thân’ của nàng sống như thế nào, tìm người viết một lá thư cũng không có, rốt cục không biết nàng coi trọng nam nhân kia ở chỗ nào. Thượng Quan Nghệ vừa oán hận vừa đi ra khỏi phòng, đi đến nhà ăn.
Nhà ăn
“Đã nói đừng có chờ ta, kêu các ngươi ăn trước, nếu ta chưa thức dậy các ngươi cũng không ăn cơm!" Thượng Quan Nghệ đi vào nhà ăn thấy mọi người quả thực đang đợi hắn, ngoài miệng trách cứ nhưng trong lòng lại là ấm áp. Đây mới là người nhà nha! Hắn cười, đến chỗ trống bên cạnh Sở Lạc Phong ngồi xuống. “Lão bà, ta rất nhớ ngươi!" Hôn Sở Lạc Phong một cái, đối với biểu tình tái đi của mọi người mà đưa mắt phượng nháy mấy cái thị uy.
“Tâm tình không tệ?" Sở Lạc Phong hỏi. Người này hôm nay mặc áo màu xanh, bình thường chỉ có lúc vui vẻ hắn mới mặc như vậy.
“Ân, có một giấc mơ đẹp." Cười với Sở Lạc Phong, nói “ Các ngươi đang nói cái gì? Cười vui vẻ như vậy?"
“Nói ta ban đầu làm sao nhặt được ngươi." Lão đại Thượng Quan gia cười kiêu ngạo. “ Ta còn thực hoài niệm ngươi lúc đó đen gầy nhỏ xíu, dáng vẻ một người trong đêm giao thừa núp ở góc tường." Thấy lão đệ nhà mình thay đổi sắc mặt, nói lời thành khẩn: “Ngươi phải nhớ ơn ta, ngươi phải nhớ kỹ là ai khi đêm giao thừa lạnh giá không ở trong nhà mừng năm mới, đem ngươi chịu đói lạnh mang về nhà, cho ngươi cơm ăn, cho ngươi áo mặc, nhớ kỹ ngươi cắn ta, phải dùng cả đời trả lại." Hướng về phía Thượng Quan Nghệ ném một cái bánh bao.
Dùng đũa kẹp lấy bánh bao thịt bay tới cho vào miệng, Thượng Quan Nghệ mắt trợn trắng. Nữ nhân này thật là nói không biết ngượng. “Vậy ngươi có nói vì sao ta cắn ngươi không?" Đảo mắt qua mọi người, xem ra là nói không biết ngượng.
“Ngươi thật không có lương tâm mà!" Thượng Quan Vũ có điểm chột dạ.
“Thượng Quan Vũ, Ta không có chắc ngươi có! Ngươi tại sao không nói ngươi đi loạn ra ngoài là bởi vì ngươi thay răng mẹ không cho ngươi ăn kẹo. Ta không để ý ngươi, là vì ngươi cầm ăn ở trước mặt người đói rét mà trêu đùa. Ta cắn ngươi bởi vì ngươi thấy ta thảm như vậy mà còn đuà bỡn ta."
Mọi người nghe Thượng Quan Nghệ nói xong, đồng loạt đối Thượng Quan Vũ biểu thị ‘xem thường’. Thật không nghĩ tới nữ nhân này trước đây lại không có mắt, ngay cả tên ăn mày nhỏ cũng không tha.
Thượng Quan Vũ sao không đọc được ý tứ trong mắt mọi người, bất bình nói: “Là ta thật tinh mắt có được hay không, trong hoàn cảnh đó ta cũng đoán được tương lai hắn là một ‘đại mỹ nhân’, cũng không phải tất cả mọi người đều nghĩ giống ta. Nếu không sao hắn lại bị lão bản quan quán vứt ra lúc trời đông rét mướt, bộ dạng hắn lúc đó quá xấu, thân thể thì không ‘hầu hạ’ được người.
“Vậy sau khi phát hiện hắn đẹp hơn ngươi thì ‘yêu thương’ vô cùng, hắn một ngày không khóc là ngươi không thoải mái, kết quả về sau hắn biến thành bộ dạng như bây giờ." Từ ngây thơ tiểu bạch thái biến thành âm hiểm phúc hắc đại hôi lang.
“Không có chuyện gì ngươi còn đem tên của nhị ca sửa lại." Không còn trầm tĩnh mà trở nên cáu gắt, đó là lý do nhị ca cáu gắt, mà người gánh chịu hậu quả đáng thương chính là mình.
“Đổi thành tên gì?" Mộc Lẫm tò mò hỏi.
“Người ta vốn tên là ‘Dật’. Nàng đòi đổi thành tên bây giờ là ‘Nghệ’, nói là muốn chữ ‘Vũ’ ở trên để đè ta cả đời!" Thượng Quan Nghệ ủy khuất nói.
“Không thể được! Làm cho tất cả gia quy đều có lợi cho mình." Thượng Quan Hạo nghiêm túc nói.
Thượng Quan Du không dám lên tiếng, bất quá hướng tam ca giơ ngón tay cái tỏ vẻ ủng hộ.
“Ngươi có ý kiến!" Thượng Quan Vũ nhìn chằm chằm Thượng Quan Hạo.
“Đương nhiên có! Ngươi có biết hay không, ngươi đối với nhị ca như vậy mọi ủy khuất hắn đều đổ lên người ta. Mà tiểu tứ bị ảnh hưởng cũng đối với tiểu ngũ như vậy. Chúng ta bất hạnh là do ngươi." Thượng Quan Hạo bị kiềm nén hai mươi mấy năm ‘buồn bực’ rốt cục cũng bạo phát.
“A!" Thượng Quan Vũ há to miệng, nàng thực sự không biết. Thấy tiểu tứ Thượng Quan Yên trêu đùa véo véo mặt của tiểu ngũ Thượng Quan Du, hôn một cái rồi nâng lên lên đùi. Mà tiểu ngũ khóc không ra nước mắt dựa vào người Văn Hạo là lão công của hắn, mặc cho người bảo hộ. Đây là bắt đầu từ khi nào. Chắc không phải là noi theo nàng mà thành như vậy đi!
Nhìn lão đại nhà hắn giật mình ngẩng ngơ, Thượng Quan Nghệ cười ngặt nghẽo. Suýt nữa từ trên ghế tuột xuống, nắm được Sở Lạc Phong, sau đó ghé vào người Sở Lạc Phong tiếp tục cười.
“Ngươi bị bán ở đâu?" Sở Lạc Phong hỏi. Nếu lão bản quan quán lúc trước biết được mình ném ra là một ‘chậu châu báu’ thì bây giờ nhất định là hối hận chết. Thật không thể tin được dáng vẻ người này một thân một mình chui rút ở nơi hẻo lánh.
“Trước đây rượu thịt ê hề." Chính mình vĩnh viễn cũng không quên được nơi đó.
Mọi người nói chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng đem ai đó đá ra cười nhạo một phen. Cơm nước no nê thì trời cũng cũng tối rồi.
“Sổ sách năm nay mấy ngày nữa cũng phải đưa đến Khánh Nguyên rồi. Ta thật là căm ghét ngày ngày đối chiếu sổ sách." Thượng Quan Hạo bày ra trên ghế. Hàng năm mấy ngày này bọn họ đều vội vội vàng vàng, ban ngày thì họp, buổi tối thì xem sổ sách, cũng muốn chết rồi.
“Ân, lại không thể ngủ nướng!" Thượng Quan Du bĩu môi, dùng một chiếc đũa ra sức chọc thủng mặt bàn.
“Lão công, ta sẽ đun nước chờ ngươi trở về!" Thượng Quan Vũ kéo tay lão công thâm tình nói.
“A!" Thượng Quan Yên cười cười không ra tiếng, chỉ là nhẹ nhàng vỗ vỗ cái bụng. Hôm nay mới phát hiện nàng có thai thật là tốt quá.
Uống xong rượu trong ly, Thượng Quan Nghệ quét mắt qua đôi vợ chồng ở trước mặt, thu vào mắt hâm mộ nói: “Được rồi, các ngươi nên làm gì thì đi làm đi! Sổ sách, ta một mình trở về Khánh nguyên đối chiếu, các ngươi cũng đừng quan tâm. Giao cho ta là tốt rồi, ai bảo ta là ‘đương gia’"
“Ca!" Huynh đệ đều nhìn về phía Thượng Quan Nghệ.
“Cứ quyết định như vậy đi! Giải tán! Giải tán! Đi ăn khuya thôi!" Hắn đứng dậy đi đến cửa, “Ta sáng mai trở về Khánh Nguyên, các ngươi đừng quên đem con dấu của mình giao cho ta"
Một mình đi trong sân, nhìn sao trên trời, Thượng Quan Nghệ sửa sang lại y phục cười cười. Hạnh phúc của hắn chính là bảo vệ hạnh phúc của người nhà.
Tác giả :
Tồn Tại Tường Giác