Ngây Thơ Đáng Yêu
Chương 23 Em ấy…
Editor: Nguyên
Đừng nói đến việc trước khi “Trăm người nhập diễn" bắt đầu còn có hai tháng, bản thân Kỷ Khê lúc này cũng tuyệt đối không có khả năng rảnh rỗi.
Cô dùng thù lao của “Chiếc áo mùa xuân" chi trả tiền viện phí cho ông ngoại, số tiền còn lại dùng để tiến hành một ít đầu tư nhỏ
Nguyễn Hiểu Phong nhìn cô ngồi cầm bút tính đi tính lại, cười: “Nào có ai tính như em, sự tình của nhà em tạm thời không cần gấp, chúng ta đặt ra mục tiêu trước đã, làm Khê Khê nhà chúng ta trở thành đại minh tinh nhà nhà đều biết, chờ đến khi giá trị bản thân của em cao, đầu tư sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, cơ hội cùng lãi cũng sẽ nhiều hơn."
Kỷ Khê bĩu môi, vô ý thức đem đầu bút chọc vào môi, có điểm ấu trĩ đáng yêu.
Cô hỏi anh: “Em không hiểu lắm, anh có thể ví dụ không?"
“Nếu chính em có thể trở thành một thương hiệu, đồng thời giá trị thương hiệu tăng cao, cơ hội quảng cáo đại ngôn này đó cơ bản không cần nói đến. Ví dụ như đầu tư điện ảnh, có đạo diễn không thích dùng người mới, cũng nguyện ý dùng nhiều tiền mời những diễn viên nổi tiếng, dưới tình huống như vậy sẽ ký kết hiệp nghị điều chỉnh cơ chế đánh giá giá trị, bắt em phải dùng năng lực để hứa hẹn phòng vé sẽ đạt tới một mức doanh thu nhất định, đổi lấy tiền lãi trong hợp đồng, cũng là một loại đánh cuộc nguy hiểm. Đương nhiên, anh cũng không kiến nghị em phải làm như vậy, bởi vì bình thường mà nói, loại hiệp định này đều bảo hộ lợi ích của nhà đầu tư, chính em sẽ có hại nếu không có luật sư chuyên nghiệp, khi ký hợp đồng cũng sẽ dễ dàng xuất hiện lỗ hổng,"
Nguyễn Hiểu Phong nói, “Nếu em yên tâm, chuyện này anh sẽ giúp em xử lý. Nhưng là trên nguyên tắc, chỉ khi em đạt tới một vị trí cao, em mới có năng lực tài nguyên tương ứng, cho nên cuối cùng vẫn là xem nỗ lực của em."
Xem nỗ lực của cô, Kỷ Khê khá thích cách nói này.
Cô nghĩ ngợi, dứt khoát đem thẻ ngân hàng giao ra, đưa cho Nguyễn Hiểu Phong: “Vậy được, thẻ tiền lương nộp cho anh. Mật mã là sinh nhật anh, hết thảy đều nghe theo chồng."
Nguyễn Hiểu Phong bên môi ngậm ý cười: “Không sợ anh lừa tài lừa sắc, sau đó trốn mất?"
“Em đây mặc kệ." Kỷ Khê chống cằm, cười, “Tài là tiểu tài, sắc cũng là tiểu sắc, nếu anh trốn mất, thoạt nhìn vẫn là anh mất công đấy, Nguyễn tiên sinh."
“Được rồi." Nguyễn Hiểu Phong duỗi tay xoa đầu cô, cũng thuận tay đưa thẻ ngân hàng của mình ra, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Cho em, giữa vợ chồng phải công bằng chút."
Kỷ Khê nhìn tấm thẻ ngân hàng.
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Mật mã cũng là sinh nhật em."
“……"
Tim Kỷ Khê lập tức đập nhanh, trong lúc nhất thời bật cười.
Này là cái gì? Truyện tổng tài bá đạo à? “Cô gái, cầm tấm thẻ này, tùy tiện quẹt"?
Kỷ Khê ở trong lòng nghĩ thầm, nhưng mà Nguyễn Hiểu Phong không phải loại hình này nha.
Anh nói chuyện biểu tình tự nhiên, tựa hồ cũng không ý giải thích, từ khi nào anh dùng sinh nhật cô làm mật mã, loại bí ẩn này như là ngủ đông đã lâu, đột nhiên xuất hiện, tuy không có nói ra, nhưng lại không một tiếng động tuyên cáo rõ ràng dục vọng chiếm hữu của anh.
Kỷ Khê cúi đầu, cẩn thận cất thẻ vào trong túi, nhỏ giọng nói: “Biết rồi."
Nguyễn Hiểu Phong tiếp tục hỏi cô: “Vậy kỳ nghỉ em định làm gì?"
Kỷ Khê nghĩ nghĩ: “Chưa có kế hoạch gì, vì chuẩn bị tham gia “Trăm người nhập diễn", khả năng em sẽ học phụ đạo diễn xuất, em có thể liên hệ đến sư tỷ ở Học viện Điện ảnh, nhờ chị ấy giới thiệu giáo viên."
Nguyễn Hiểu Phong nhướng mày nói: “Vậy không bằng em tới tìm anh."
Kỷ Khê nhìn anh, hơi kinh ngạc: “Tìm anh?"
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Đừng có mà xem thường, tuy rằng không phải xuất thân chính quy từ khoa diễn xuất, nhưng mà khóa học diễn xuất anh từng tham gia chắc chắn không ít hơn em. Mặt khác, trọng điểm của show diễn xuất vẫn là phần giải trí, em phải luyện tập kỹ thuật diễn, đồng thời anh cũng sẽ chỉ em cách tham gia show giải trí. Tận dụng thời cơ đi, cho em ba giây để suy nghĩ, được rôi, ba giây đã qua, em đã đáp ứng rồi."
Kỷ Khê nở nụ cười: “Này cũng quá tùy tiện đi!"
Nguyễn Hiểu Phong hỏi tiếp nàng: “Vậy em suy nghĩ thế nào?"
Kỷ Khê nói: “Được!"
“Vậy được rồi." Nguyễn Hiểu Phong đứng dậy, tâm tình dường như rất tốt, “Đi thôi, dọn dẹp đồ đạc, chúng ta về nhà."
Vốn dĩ Kỷ Khê muốn lôi kéo anh đến khu ăn vặt gần phim trường, nói là có một nhà làm chân gà siêu ngon, kết quả bị Nguyễn Hiểu Phong dùng một câu chặn đứng: “Cái kia sẽ không ăn, về sau có rất nhiều thời gian đến đây, chi nhánh công ty ở đối diện đó, về sau còn có thể kêu cơm hộp."
Kỷ Khê thấy cũng có đạo lý, vì thế ngoan ngoãn đi theo anh bay thẳng về thành phố B.
Kỷ Khê có rất ít hành lý, khi đến đây đồ chỉ đựng một nửa vali, lúc về thì có thêm kịch bản, mấy đồ nhỏ vụn vặt có thêm trong thời gian ở đây, Nguyễn Hiểu Phong chỉ dùng một tay là có thể xách giúp cô rồi
Cô đeo khẩu trang đội mũ, giống một con nai con đi theo sau anh, chờ đến lúc kiểm tra an ninh, hai người lại giống như trước kia, ăn ý tách ra, cách rất xa, từng người từ vị trí khác nhau tiến vào cửa VIP.
Chỉ là bên phía Nguyễn Hiểu Phong xảy ra một chút vấn đề nho nhỏ, hành trình của anh đã bị fans biết, vây ở phía bên ngoài cửa nhập cảnh, thế nên bảo an không thể không đến duy trì trật tự, Nguyễn Hiểu Phong giao lưu cùng fans một chút, rồi mới vội vàng lên máy bay.
Vì phòng ngừa có phóng viên giải trí và fans theo lên máy bay, anh cùng Kỷ Khê phải ngồi tách ra, sau khi lên thì chuyển điện thoại thành chế độ máy bay, từng người ngủ yên, đến trước khi hạ cánh mới từ từ tỉnh lại.
Kết quả sau khi hạ cánh, fans Nguyễn Hiểu Phong còn mãnh liệt hơn, có thể nói là biển người tấp nập, làm sân bay chật như nêm cối.
Kỷ Khê từ xa đã nhìn thấy cảnh tượng “rầm rộ" như vậy, biết Nguyễn Hiểu Phong đại khái là không có cách nào đi tiếp cùng cô, vì thế ra cửa bắt một chiếc xe taxi, về tới căn phòng nhỏ của cô.
Tiểu Chu không ở đây, Uất Trì cũng không. Kỷ Khê cũng cảm thấy như vậy là thực bình thường, đến bây giờ cô vẫn cho rằng Uất Trì là vệ sĩ mà mẹ Nguyễn Hiểu Phong phái tới cho mình, cho nên thời điểm không ngoài ra đóng phim, sinh hoạt cá nhân của cô cũng sẽ không bị quấy rầy.
Sau khi về đến nhà, cô liền dọn dẹp lại căn phòng đã không có ai ở 2 tháng này, sau đó gọi cơm hộp, trong lúc đợi cơm thì thuận tiện đi tắm rửa.
Tắm xong, cô bỏ quần áo bẩn vào máy giặt, mặc quần áo rồi ngồi trên sofa, xem tin nhắn của Nguyễn Hiểu Phong.
Nguyễn Hiểu Phong còn chưa có nhắn cho cô, phỏng chừng còn đang xử lý tình huống đột phát. Cô cũng không thèm để ý, ngón tay bấm bấm gõ gõ, nhắn tin cho anh: “Khi nào em có thể đến tìm anh học đây?"
Mới vừa gửi tin nhắn đi, liền có người gõ cửa.
Kỷ Khê đứng dậy, đi đến huyền quan hỏi một tiếng, là người giao cơm hộp. Nhìn qua mắt mèo, người giao cơm trông có hơi dữ, nhìn có chút dọa người.
Thân con gái ở một mình, cửa nhà là kiểu cũ, cũng không có xích phòng trộm. Kỷ Khê từ khi ở nước ngoài đã rèn ra tính cảnh giác, chỉ nói: “Anh để ngoài cửa giúp tôi, cảm ơn."
Người giao cơm để cơm hộp ở cửa, sau đó liền đi.
Kỷ Khê vẫn là không quá yên tâm, cô đợi một lúc, đẩy cửa ra thành một khe hở nhỏ, muốn ngồi xổm xuống lấy cơm hộp, kết quả nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền đến: “Sao lấy cơm hộp phải lén lút thế, giấu anh ăn cái gì ngon à?"
Kỷ Khê hoảng sợ, đột ngột đứng dậy, đỉnh đầu thiếu chút nữa đụng vào tay nắm cửa.
Nguyễn Hiểu Phong khom lưng cầm lấy cơm hộp, nho nhã lễ độ hỏi cô: “Anh vào có được không?"
Kỷ Khê xoa xoa đầu mình, đứng dậy cho mở cửa anh.
Nguyễn Hiểu Phong giúp cô cầm cơm hộp vào, đặt trên tủ ở huyền quan.
Lại giơ tay tìm Kỷ Khê muốn dép lê: “Cho anh một đôi dép lê, Khê Khê."
Kỷ Khê chưa ở căn phòng này lâu, cũng không có gì khách gì tới, lại nói hai lần có khách đến đều là Nguyễn Hiểu Phong. Đến đôi dép trên chân cô, cũng là tiện tay mua khi dọn vào.
Lấy thân phận hiện của Nguyễn Hiểu Phong, để anh đi chân trần cũng không thích hợp. Kỷ Khê tìm nửa ngày, tìm được một đôi dép nhựa trong chiếc hòm phủ bụi dưới bàn trang điểm, lấy ra cho Nguyễn Hiểu Phong dùng.
Nguyễn Hiểu Phong không ngại, tùy tiện thế nào cũng được, rất không khách sáo tìm cô đòi ăn: “Có cái gì ngon cho anh không?"
Kỷ Khê lúc này mới phản ứng lại, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sao anh lại đến đây?"
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Mấy ngày nay ở chỗ của em trước đã, thuận tiện dạy cho em. Hành lý lát nữa Tiểu Chu sẽ đưa đến đây, còn thiếu cái gì thì chúng ta ra ngoài mua."
“A……" Đột nhiên nhận được quyết định này của Nguyễn Hiểu Phong, Kỷ Khê có chút phản ứng không kịp.
Giống như có chỗ nào đó không đúng, lại giống như không có gì không đúng.
Bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp, không phải sao?
Cô nhớ tới Nguyễn Hiểu Phong vừa mới kêu đói, vì thế đem cơm hộp của mình qua, ngượng ngùng nói: “Em không nghĩ tới anh sẽ đến đây, trong nhà cũng không có gì khác ăn, không nấu được, nếu không anh ăn trước đi, em lại gọi một phần nữa."
Nhưng mà cô đặt chính là salad, nhìn chỗ nào cũng toàn màu xanh.
Nguyễn Hiểu Phong nhìn nửa ngày, hỏi cô: “Sao em lại ăn toàn rau thế này, Khê Khê? Mới vừa không lâu còn muốn kéo anh đi ăn chân gà, sao bây giờ lại thích ăn cỏ vậy?"
Kỷ Khê nghe ra được anh đang cười, nho nhỏ “hừ" một tiếng, tự bào chữa cho mình: “Em muốn gầy một chút a, như vậy lên hình mới đẹp."
Cô đã xem “Chiếc áo mùa xuân" sau khi được hậu kỳ chỉnh sửa, bình tĩnh mà xem xét, cô đã xem như là có dáng người rất mảnh khảnh, nhưng khi lên màn ảnh lại trông như đắp thêm thịt, tuy không đến mức “đầy đặn", nhưng cũng làm trong lòng Kỷ Khê dấy lên hồi chuông cảnh báo.
Đối với diễn viên, hình tượng rất quan trọng, hơn nữa có một lý luận, nếu hình thể không thể khống chế trong tiêu chuẩn, như vậy tương ứng khi diễn xuất biểu hiện cũng sẽ kém đi, cũng không có cách nào nhận được chờ mong từ người xem. Điểm này, cũng bất đồng với bản chất của nhạc kịch, thời điểm Kỷ Khê mới bắt đầu với nhạc kịch, luôn là bị đồng nghiệp cười, nói cô gầy như cọng giá đỗ. Nhạc kịch yêu cầu phải khống chế hơi thở, phát ra tiếng, bảo trì thể lực trong thời gian dài, nếu không có đủ thể lực chống đỡ, rất khó hoàn chỉnh diễn xong một vở nhạc kịch, càng đừng nói một tuần tham gia mấy buổi diễn, đây cũng là lý do diễn viên nhạc kịch coi trọng huấn luyện thể lực hơn quản lí dáng người.
Lúc ấy Kỷ Khê vì hát nhạc kịch, một thời gian còn phải cố tăng cân, nhưng hiệu quả không lớn. Cô là loại người ăn mãi không tăng cân, muốn béo rất khó, muốn gầy lại, càng thêm khó.
Cô nhỏ giọng nói thầm: “Hai tháng này đóng phim gầy một chút, chỉ là ngủ đủ hai buổi tối lại béo trở lại, em cũng không có cách nào nha."
Nguyễn Hiểu Phong mỉm cười nhìn cô, biết cô là vì chuẩn bị tham gia gameshow, cũng không tiếp tục nói cô, chính mình đặt hộp cơm khác.
Kỷ Khê vừa ăn vừa xem tin tức gần đây, phân tích hướng đi thị trường của giới giải trí, cũng không rảnh chú ý Nguyễn Hiểu Phong rốt cuộc ăn cái gì. Chỉ là khi cô ăn miếng rau cuối cùng, Nguyễn Hiểu Phong lại gắp cho cô một cái há cảo chiên.
“Ăn đi, đường bột không thể không ăn, tiền đề để có một thân hình gầy là phải có cơ thể khỏe mạnh."
Kỷ Khê liền ăn.
Ăn xong, Nguyễn Hiểu Phong chủ động đi dọn dẹp bàn ăn, quét tước vệ sinh. Sau khi làm xong này đó, anh lôi kéo Kỷ Khê đi xuống cửa hàng nhỏ dưới lầu mua đồ.
Bởi vì đây là khu dân cư tương đối an tĩnh, sẽ không có ai quấy rầy, Nguyễn Hiểu Phong chỉ đeo khẩu trang, song song đi cạnh cô, chọn đồ vật cũng phần lớn là chọn cho hai người.
Trong nhà còn chưa có thêm bộ đồ ăn, mua bộ đồ ăn tình nhân, ly nước chỉ có một cái, cũng không cần, đổi luôn thành đồ tình nhân, tóm lại đều là có đôi có cặp.
Nguyễn Hiểu Phong nằm ngoài dự kiến của cô, vô cùng hứng thú đối với chuyện trang trí căn phòng nhỏ, như là rất thích cảm giác cuộc sống vợ chồng này.
Lôi kéo cô mua vật dùng hàng ngày xong, còn muốn kéo cô đi cửa hàng khác, nội thất đã cũ, hoặc là chưa kịp mua, anh mua hết toàn bộ, sau đó kêu người ở cửa hàng hỗ trợ vận chuyển, còn chọn một ít đồ vật nhỏ, ví dụ như gối ôm lông tơ, đèn ngủ nhỏ linh tinh các thứ, tất cả đều là màu hồng phấn.
Kỷ Khê đi theo bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: “Hóa ra là anh có một trái tim thiếu nữ."
Nguyễn Hiểu Phong lại nghi hoặc hỏi cô: “Con gái không phải đều thích hồng nhạt sao?"
Kỷ Khê hướng anh le lưỡi: “Nhưng em không phải nha, em tương đối thích vàng nhạt cùng lam nhạt."
“À……" Nguyễn Hiểu Phong suy tư nhìn mấy món đồ đã chọn, cuối cùng vẫn là quyết định cứ như vậy, “Thế thì là anh thích."
Sau đó, Nguyễn Hiểu Phong thậm chí còn muốn mua cho cô một cái giường công chúa, bị Kỷ Khê cười khanh khách cự tuyệt: “Em không cần, cảm giác thật là kỳ quái."
“Phải không?" Nguyễn Hiểu Phong thật ra không có kiên trì, ngược lại rất nghiêm túc hỏi cô một câu, “Vì cái gì lại cảm thấy kỳ quái?"
Kỷ Khê cười: “Em không phải là cô bé thích cổ tích nữa rồi, hiện tại mỗi ngày đều tùy tiện, không xứng với giường đẹp như vậy a. Chờ lúc em nằm giường này quen tưởng mình là công chúa, đến lúc đi phim trường bị muỗi đốt, phỏng chừng sẽ tức không chịu được."
Nguyễn Hiểu Phong thấp giọng cười cười, xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Em ấy…"