Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi
Chương 056 Có người hẹn hò vơi nương nương, hoàng thượng sẽ ghen chăng?
#### Truyện chỉ đăng duy nhất tại truyenwiki1.com. Link chính chủ: shorturl.at/fnIM0 ####
Sau khi ngủ dậy, hai người vẫn cư xử như thường lệ không có biểu hiệu quá mức thân thiết. Sau khi dùng xong điểm tâm, Tiết Ý Nồng có chút thời gian nghỉ ngơi, nhàn nhã, ngồi nói chuyện với Từ Sơ Đồng, nàng nói: "Hôm nay là hai mươi bảy âm lịch, dựa theo quy củ, hôm nay là ngày cuối cùng thượng triều, sau đó sẽ là kỳ nghỉ ."
"Thật nhanh, tân niên sắp đến rồi." Từ Sơ Đồng cảm thán một câu.
"Trẫm muốn hỏi nàng muốn ở lại không?" Nghĩ đến sắp tới phải tham dự yến hội, Tiết Ý Nồng chỉ cảm thấy kỳ nghỉ này còn bận rộn hơn so với bình thường. Nếu Từ Sơ Đồng rời đi, nàng mới vừa mới trải qua cảm giá yêu đương, đã phải cô đơn.
Từ Sơ Đồng nói: "Này không hợp quy củ, ta cũng không phải người trong cung. Yến hội của hoàng gia, ta ở lại không thích hợp, dự định ngày mai sẽ hồi phủ." Tồn Tích ở bên cạnh nghe thấy mà líu lưỡi, nàng đã gửi thư báo sẽ ở lại trong cung mừng tân niên, sao giờ nương nương lại đổi ý. Từ Sơ Đồng nhìn thấy gương mặt đăm chiêu của nàng liền đoán được nàng đang suy nghĩ gì, nên chỉ mỉm cười.
"Hoàng thượng dự định tổ chức ngày nào, ngày đó ta sẽ quay lại đây."
"Ừ!" Nàng cũng biết sự hiển diện của Từ Sơ Đồng ở đây cũng có nhiều bất tiện, nhưng nghĩ đến chia xa, trong lòng cực kỳ luyến tiếc. Nàng không chỉ buồn rầu vì ly biệt mà còn cực kỳ không vui.
Lúc này Nhậm công công bước vào, "hồi bẩm Hoàng thượng những chuyện được giao đã làm xong thỏa đáng", thuận tiện nhắc nhở nàng nên vào triều . Tiết Ý Nồng đứng lên, chuẩn bị đi. Từ Sơ Đồng nói: "Từ từ!" Tiết Ý Nồng cõi lòng đầy chờ mong nhìn nàng, chỉ thấy Từ Sơ Đồng đứng dậy đi đến giá áo, lấy áo choàng lông cáo trắng như màu trăng lưỡi liềm, tay nàng nhẹ nhàng quét qua cổ áo, mềm mại, mịn màng như nước, "Trên đường lạnh, mặc vào đi." Nàng nhẹ nhàng khoát lên lvai của Tiết Ý Nồng, giúp nàng thắt lại đai lưng, thay nàng vuốt thẳng, "Về sớm một chút."
Từ Sơ Đồng nhìn nghiêm nghị, mới có thể chặt đứt thai độ lưu luyến không buông của Tiết Ý Nộng, chỉ cảm thấy khi nàng ấy quay người , vô cùng tiêu sái, cơn gió lạnh thổi áo choàng bay phất phới, rồng vàng được thêu trên đó như tung người bay vào bầu trời.
Từ Sơ Đồng nhìn thấy, bất giác bị mê hoặc, hơn nữa ngày mới khôi phục lại tinh thần.
Ai có thể đoán được một vị hoàng đế tiêu sái như vậy lại là một nử tử đâu! Nàng thở dài thườn thượt, nhưng rồi bắt gặp nụ cười trêu chọc của Tồn Tích,
Tồn Tích rung đùi đắc ý nói: "Thật sự là rượu không say người, người tự say. Kỹ năng diễn xuất của nương nương càng ngày càng xuất sắc, ngay cả nô tỳ cũng không phân rõ thật giả, nương nương ngài nói đúng không!"
"Khoan, sao lại nói sang chuyện khác. Nương nương, ngài không phải đã nói năm nay sẽ không quay về phủ mừng tân niên sao, sao đột nhiên lại đổi ý?"
"Nói đúng nha, tại sao lại có thể như vậy nha?" Nàng làm như hỏi chính mình, lại giống như hỏi Tồn Tích.
Tồn Tích chu chu miệng, tự thấy không có ý nghĩa, dù sao từ trước đến giờ Từ Sơ Đồng làm gì cũng đều có tính toán, lúc này đại khái lại chơi chiêu ' lạt mềm buộc chặt '. Lúc này Hoàng thượng đang vui vẻ, cũng không thể cho quá nhiều ngọt ngào, phải có chút kiềm chế.
Trên đường vào triều, Lạc Nhạn len lén nhìn Tiết Ý Nồng rất nhiều lần, trong lòng nàng có nút thắt, nhưng không thể không nói. Nhưng nhìn phản ứng của Tiết Ý Nồng, ngài ấy nhìn như cũng không có hứng thú.
Tiết Ý Nồng không nhìn nàng, nhưng lại nói: "Có chuyện gì ngươi cứ nói đi." Lại nhìn, nhìn tới nhìn lui muốn hòa tan ta trong tuyết luôn, nhìn nhiều lần như vậy, nói không có là đúng là nói xạo.
"Hoàng thượng, hôm nay phu nhân giành hết việc của nô tỳ rồi." Lạc Nhạn cảm thấy khó xử, Từ Sơ Đồng quả nhiên có "âm mưu" đối với Hoàng thượng, vô sự hiến ân cần.
"Không phải, chỉ là đúng lúc, ngươi có thể rảnh rỗi một chút."
"Hoàng thượng, đó là chức trách của nô tỳ. Phu nhân giành làm như vậy, ngài không có chút..., tục ngữ có câu: vô sự hiến ân cần, phi gian tắc đạo." Lạc Nhạn cực kỳ không hài lòng với thái độ hờ hững của Tiết Ý Nồng, nàng đã ám chỉ rõ ràng như vậy, Hoàng thượng sao có thể giả bộ không biết chứ.
"Nàng lại gian cái gì, đạo cái gì?"
"Này còn chưa rõ ràng sao, muốn câu dẫn ngài."
Tiết Ý Nồng cười nói: "Trẫm? Trẫm có cái gì tốt." Lạc Nhạn cũng không biết làm sao giải thích, nữ tử thích nữ tử, nàng còn chưa hiểu lắm, chắc tìm cơ hội thỉnh giáo Tồn Tích một phen.
Nàng vô cùng khẳng định nói: "Tóm lại, ngài phải cẩn thận."
Tiết Ý Nồng vui vẻ đáp ứng, "Được rồi được rồi."
Cẩm Tú Cung.
Một tiểu thái giám thanh tú cúi đầu đi đến, từ trong tay áo lấy ra một chiếc hà bao màu vàng có vạch đen, đưa cho thái giám trực ở ngoài cửa. Thái giám đó nhìn xung quanh rồi cất vật đó vào ống tay áo, hỏi: "Chuyện gì?"
"Làm phiền ngươi, đưa phong thư này cho Từ phu nhân, cần phải đưa tận tay cho ngài ấy." Nói xong thì lấy ra một phong thư trực tiếp nhét vào ống tay áo của vị thái giám trực ngoài cửa kia.
"Yên tâm." Họ gật đầu với nhau và rời đi.
Thái giám thủ ngoài cửa, đem phong thư giao cho Từ Sơ Đồng. Từ Sơ Đồng nhìn phong thư màu trắng, không để lại tên họ, trong lòng kỳ quái, hỏi: "Ai đưa đến?"
"Dạ. Là một tiểu thái giám trong cung, chưa gặp bao giờ."
"Thật sao, ta hiểu rồi."
Chờ thái giám thủ ngoài cửa đi ra ngoài, Tồn Tích nghiêng mình sang. Nhìn chằm chằm phong thư nửa ngày, hỏi: "Không biết người nào gửi, nương nương cẩn thận." Lai lịch của bức thư này không rõ ràng, lỡ đâu bên trong có gì đó không sạch sẽ, hoặc có độc, thì vạn nhất bị nhiễm độc rồi sao. Từ Sơ Đồng tự nhiên rất cẩn thận, đặt một thứ gì đó lên rồi mới mở bức thư ra xem. Vừa nhìn là biết bút tích của Tiết Khinh Cầu, trong lòng có chút nhẹ nhõm.
"Là Cung Kính Vương."
"Hắn tìm nương nương có chuyện gì?"
Từ Sơ Đồng cười lạnh nói: "Còn có cái gì, hẹn ta gặp mặt."
"Vậy nương nương có đi không?"
"Đi! Đi xem tình hình cũng tốt, ta cũng muốn gặp hắn, xem hắn còn muốn nói cái gì. Lúc này chưa phải lúc xé mặt lẫn nhau, phải ổn định hắn mới tốt."
Tồn Tích gật đầu, kéo dài giọng nói đầy nghi hoặc: "Vậy .. Hoàng thượng. . . . . ."
"Việc này sớm muộn gì Hoàng thượng cũng biết, không thể giấu nàng ấy được, không bằng trực tiếp nói cho nàng ấy biết. Để xem nàng ấy có ý gì không. Bây giờ đối với chúng ta, lấy được tín nhiệm của Hoàng thượng mới là quan trọng nhất."
Tồn Tích nói: "Không tệ."
Sau khi bãi triều, Tiết Ý Nồng quay trở về, kỳ nghỉ bắt đầu rồi, nàng cực kỳ thoải mái suиɠ sướиɠ, nhiệm vụ cũng đã bố trí xong. Đồng thời, một cuộc điều tra bí mật cũng đã bắt đầu.
"Sơ Đồng, buổi sáng đã làm những gì ?"
Từ Sơ Đồng cười nói: "Còn có thể làm được gì nữa, cũng giống như ngày xưa. Nhưng có một việc nhỏ, muốn hỏi ý kiến Hoàng thượng." Nói xong, nàng xuất ra bức thư của Tiết Khinh Cầu, "Cung Kính Vương hẹn ta gặp mặt, nói là có việc muốn nói. Hoàng thượng, ta có nên đi không? Hay là không đi."
Tiết Ý Nồng vẫn chưa cầm bức thư, nàng sớm đã có tin tức. Tiết Khinh Cầu cho người truyền tin cho Từ Sơ Đồng. Dù sao đây cũng là thư từ cá nhân, cho dù là có liên quan đến Cung Kính Vương, cũng không quá mức mẫn cảm.
Nhưng chính miệng Từ Sơ Đồng nói ra, cho thấy nàng ấy xem nàng là người một nhà, không dối gạt nàng, trong lòng nàng cực kỳ vui vẻ, nói: "Việc này nàng tự làm chủ là được, nàng muốn đi thì đi, không đi thì không đi. Trẫm không thể can thiệp quyền tự do gặp người khác của nàng. Sự độ lượng đó trẫm vẫn có. Nhưng mà, trên đường cẩn thận, chú ý an toàn, nhớ về sớm một chút. "
Từ Sơ Đồng còn chưa biết nói gì, Tồn Tích ở bên cạnh vui mừng, cảm động, "Hoàng thượng thật tốt!" Phải biết rằng nữ tử lén lút gặp gỡ nam tử cũng có rất nhiều cố kỵ, nhưng là Tiết Ý Nồng ' khoan hồng độ lượng ', đánh động đến trái tim của Tồn Tích, nếu trước đó chỉ sùng kính Tiết Ý Nồng 5 phần, thì bây giờ đã 10 phần. Nhưng sau đó nàng có chút khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ Hoàng thượng sẽ không hoài nghi phu nhân?"
"Hoài nghi cái gì?"
"Hoài nghi ngài ấy và Cung Kính Vương dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, quan hệ không thuần khiết giữa họ, nương nương lần này gặp mặt, hẹn hò, nhi nữ tình trường."
Tiết Ý Nồng thanh thanh giọng nói: "Trẫm có sự tự tin của mình, nếu Sơ Đồng muốn chọn hắn, trẫm không có ý kiến, nhưng mà từ bỏ trẫm, sẽ là tổn thất của Sơ Đồng. Sơ Đồng là người thông minh, sẽ hiểu."
Từ Sơ Đồng tặng nàng hai chữ —— tự sướng!
Tồn Tích ở bên cạnh, cười nói: "Đúng vậy, còn ai có thể so được với Hoàng thượng anh minh thần võ. Hoàng thượng đúng là thiên thần hạ phàm, trong lòng nô tỳ cực kỳ ngưỡng mộ ngài, tựa như bông tuyết rơi đầy trời, rơi mãi không ngừng."
"Trời ạ! Trẫm chẳng phải là bị ngươi biến thành người tuyết sao." Tiết Ý Nồng hô to gọi nhỏ, vẻ mặt khoa trương, khiến hai người bọn họ cười to.
Buổi tối hôm sau, Từ Sơ Đồng và Tồn Tích lên xe ngựa chuẩn bi rời đi. Trước khi đi, nói vài câu với Tiết Ý Nồng, Tồn Tích nói: "Hoàng thượng yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ bảo hộ nương nương, một cọng tóc cũng không thiếu."
"Tốt, trẫm sẽ phái ám vệ theo, âm thầm bảo hộ hai người."
Nhìn họ vẫy tay chào tạm biệt, bức mành thả xuống. Tiếng chuông leng keng vang lên, xe ngựa càng lúc càng xa, để lại hai vết bánh xe lõm sâu trên đường.
Nụ cười ấm áp như ánh mặt trời của Tiết Ý Nồng chợt tắt. Ánh mắt mềm mại bỗng trở nên thâm thúy, híp lại như không nhìn thấy rõ vạn vật, nhìn chằm chằm vào hướng xe ngựa của Từ Sơ Đồng. Lúc này, ngự lâm quân cũng đã đánh xe đến bên cạnh, nhắc nhở nàng: "Bẩm Hoàng thượng, xe đến."
Tiết Ý Nồng xoay người, bước lên. Buông mành xuống, mới từ từ nói: "Đi chậm một chút, theo sát các nàng."
"Dạ."
Tiết Ý Nồng chống cằm dựa vào xe ngựa. Ánh sáng bên trong xe không rõ lắm, nên không thấy rõ nét mặt của nàng. Nàng làm như vậy, cũng không chỉ vì lo lắng Từ Sơ Đồng, mà còn quan ngại Tiết Khinh Cầu. Chuyện này, cẩn thận vẫn hơn.
Tiết Khinh Cầu định ngày hẹn gặp Từ Sơ Đồng ở tửu lâu. Trước ngày hẹn một ngày, nàng đã cho người bao trọn, hiện tại khách nhân ngồi ở bên trong đều là người của nàng. Từ Sơ Đồng bị bao vây trong tầm mắt của nàng, mặt khác, nàng cũng muốn biết, lần này Tiết Khinh Cầu tìm Từ Sơ Đồng là vì cái gì.
Nơi mà Tiết Khinh Cầu hẹn gặp Từ Sơ Đồng là kinh thành đệ nhất tửu lâu —— Phi Hạc Lâu. Phi Hạc Lâu chiếm diện tích không lớn, chỉ có ba lầu. Nhưng vị trí rất tốt, nằm ở giao thông trọng yếu, xung quanh là nhà trọ mà các thương nhân thường hay trú ngụ. Nó dần dần ngày càng nổi tiếng và thu hút nhiều khách đến hơn.
Tiết Khinh Cầu liếc nhìn bảng hiệu, lập tức đi vào. Theo sau hắn là Từ Mạc Liêu ăn mặc như một vi thư sinh, còn có vài tên thị vệ, cũng không có ý định che giấu thân phận. Hắn biết lần này gặp Từ Sơ Đồng là không thể giấu Tiết Ý Nồng. Cho nên không e ngại gì hết, thoải mái đi vào trong.
Quét mắt nhìn xung quanh, hắn vừa vào, thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn về phía hắn. Không thể không nói, Tiết Khinh Cầu ngọc quan hoa phục, dáng vẻ cao lớn anh tuấn, dù lẫn vào đám đông, khí chất sang quý vẫn toát ra ngút ngàn. Không có gì ngạc nhiên khi nó thu hút ánh nhìn của nhiều người, chỉ là hôm nay những người này có vẻ hơi lạ. Bất kể nam thanh nữ tú, lão gia tử, hay tiểu hài từ đều nhìn hơi quá. Trong lòng cười nhạo bọn họ, đám người này rõ ràng không phải người bình thượng, chỉ có thể là người do tiểu hoàng đế phái đến theo dõi hắn.
Hắn giả vờ như không biết, đi lên lầu ba, chọn nhã gian. Khách nhân ở lầu ba không nhiều lắm, chỉ có vài người, Tiết Khinh Cầu cũng nhìn xung quanh đánh giá một phen. Chỉ là phú hộ bình thường, trên người toát ra mùi tiền, đôi mắt nhỏ xíu như lỗ trống trên đồng tiền. Khi mọi người thấy hắn, họ cũng tò mò nhìn sang. Sau đó quay sang một bên, tiếp tục bàn chuyện làm ăn của họ. những điều mắt thấy tai nghe.
Tiết Khinh Cầu trong lòng mắng thầm một tiếng 'ngu', với thân phận của hắn, đương nhiên sẽ trụ ở lầu ba, mà Tiết Ý Nồng lại mai phục ở lầu một.
Hắn ngồi xuống, để cho Từ Mạc Liêu cùng các thị vệ ngồi cách vách. Kêu tiểu nhị lại pha trà, nhưng lại lấy ấm trà, và lá trà do chính mình mang đến, "Dùng của ta đi!"
Tiểu nhị gật đầu xoay người, hai tay nắm chặt, sợ làm rơi, lỡ va chạm, làm vỡ, hắn không có tiền đền. Đi vào phòng bếp, rót nước nóng pha trà, Tiết Khinh Cầu đặt hai chén trà, chờ Từ Sơ Đồng đến, đoán chừng nàng ấy chắc cũng sắp đến.
**** 20/03/2022 ****
#### Lời editor ####
Truyện chỉ đăng duy nhất tại đây. Link chính chủ: shorturl.at/fnIM0