Ngây Ngốc Làm Ruộng
Chương 27: Ý tưởng
Editor: AM
Thời gian còn sớm, còn chưa tới giờ nấu cơm, Chung Tử Kỳ nói với Triệu Chính An: "Chúng ta đi lên núi, dọn dẹp gà đi."
Triệu Chính An lập tức ngoan ngoãn đặt gà lên ghế, sau đó vui vẻ đi theo nương tử ra ngoài.
Chung Tử Kỳ muốn lên núi chặt vài cành cây về dựng chuồng nuôi gà, để tránh ngày nào đó bận rộn quá mà quên mất. Cây trên núi bởi vì ẩm ướt mà không dễ chặt, Chung Tử Kỳ thử vài cái, cả cánh tay đều đau nhức, cuối cùng cũng là Triệu Chính An đau lòng cho nương tử nên giành làm.
Nhìn thấy người nào đó mạnh mẽ, Chung Tử Kỳ an ủi bản thân, mình là ca nhi nên thân mình yếu ớt, không có sức lực cũng là bình thường, chỉ cần có một trái tim nam nhi là được rồi.
Chung Tử Kỳ không muốn Triệu Chính An vất vả quá, cho nên hắn bắt đầu thu nhặt nhánh cây xung quanh, thu nhặt một lát, lực chú ý của Chung Tử Kỳ liền bị cây ăn quả trên núi hấp dẫn, quả già rồi rơi rụng xuống đất, thỉnh thoảng lại có chim chóc bay xuống mổ một ngụm.
Chung Tử Kỳ nhìn thấy trái cây thì mê tít, nếu lợi dụng thật tốt thì đó đều là thỏi bạc trắng bóng. Vậy có thể làm gì với trái cây đây?
Một, có thể làm trái cây ngâm.
Hai, làm hoa quả khô hoặc mứt trái cây.
Ba, chính là ủ rượu.
Chung Tử Kỳ không xem trọng hai cái đầu, bởi vì thị trường quá nhỏ, nếu muốn kiếm món lời nhỏ thì còn được, nhưng nếu muốn kiếm số tiền lớn thì cái cuối vẫn được hơn, vùng này không có rượu trái cây, đều là rượu đế với nồng độ cồn cao, rượu có nồng độ cồn thấp nhất chính là rượu gạo, cho nên Chung Tử Kỳ vẫn xem trọng thị trường này hơn.
Nhưng mà rượu này không thể làm trong thời gian ngắn, ít nhất cũng cần một tháng để hoàn thành, nếu muốn rượu càng thêm thơm ngát thì còn cần phải ủ lâu hơn, cho nên hắn phải tìm việc làm trong khoảng thời gian đó.
Hai người tìm nhánh cây rồi gánh lên lưng về nhà. Thừa dịp trời còn chưa tối, nhanh chóng làm chuồng gà, bởi vì lo sau này gà sẽ lớn nên Chung Tử Kỳ đã dựng cao một chút phòng ngừa sau này gà lớn sẽ bay ra.
Vội vàng làm xong, mặt trời đã xuống núi, sắc trời từ sáng chuyển thành xám trắng.
"Tốt lắm, ngươi nghỉ ngơi đi, đói bụng chưa? Ta đi nấu cơm." Chung Tử Kỳ lau mồ hôi trên trán rồi kêu Triệu Chính An đi nghỉ ngơi.
Triệu Chính An cũng lau mồ hồi trên mặt, nghe lời đi nghỉ ngơi.
Chung Tử Kỳ vào nhà bếp rửa mặt rồi bắt đầu làm cơm chiều, hôm nay hắn mua một con cá trích trên trấn, hình như từ khi sống lại đến giờ hắn chưa từng ăn cá ở nơi này, bởi vì hắn cũng không ham thích hải sản cho lắm, có thể ăn cũng được mà không cũng không sao, nếu hôm nay không nhìn thấy, có lẽ hắn sẽ quên mất nó như thế.
Đổ nước vào chậu, Chung Tử Kỳ tỉ mỉ rửa sạch cá, khi làm cá, hắn ghét nhất là đánh vẩy là lấy ruột cá, nếu có thể bỏ thì liền bỏ, cho nên lúc mua cá hắn đã đưa thêm cho người bán một văn để đại thúc bán cá có thể làm dùm hắn.
Rửa sạch cá rồi, Chung Tử Kỳ rạch vài vạch ở hai bên thân cá, rửa sạch hành, gừng, ớt rồi bầm nhuyễn.
Bỏ củi vào lò, châm lửa.
Thêm vào nồi một ít mỡ heo, Chung Tử Kỳ bỏ cá trích vào chiên vàng hai mặt rồi vớt ra.
Sau đó lại cho thêm một ít mỡ, bỏ hành, gừng và ớt đã bâm nhuyễn vào. Lại cho thêm hai muôi canh xương, muối, đường, tiêu, xì dầu, dấm chua, rượu gạo rồi lại thêm chút nước vào trộn đều, cuối cùng đổ nước sốt lên cá đã chiên vàng, đĩa cá chua cay đã hoàn thành.
Cơm buổi sáng còn lại không ít, Chung Tử Kỳ đặt lên bếp hâm nóng lại.
Thừa dịp lúc này, Chung Tử Kỳ lấy dưa leo và trái hồng ra trộn đường. Bây giờ không thể bán mì lạnh được nữa, đúng lúc nhà hắn cũng không có rau củ, lại không muốn đến nhà Vương Thúy Hoa hái, cho nên để lại nhà mình ăn.
Đặt đồ ăn lên bàn, Triệu Chính An rất hứng thú với món cá chua cay, thịt cá còn mắc hơn cả thịt heo, tuy rằng trấn Thanh Thuỷ nằm sát bên con sông lớn, cũng có nhiều hải sản, thế nhưng giá cả lại không thấp, một con cá có giá vài chục văn tiền. Nhà bình thường sẽ không bỏ ra số tiền đó để mua một con cá, huống hồ cá cũng không dễ làm, họ không làm ra mùi vị ngon được, lại còn vứt bỏ nhiều thứ, không bằng mua hai cân thịt còn hời hơn, huống chi mấy con suối trên núi cũng có rất nhiều cá, bọn họ muốn ăn thì có thể đi vớt về ăn.
Một năm nhà họ Triệu sẽ không ăn cá quá ba lần, Triệu Chính An thì càng không cần phải nói, từ khi hắn ngây ngốc đến giờ, hắn không được ăn bữa cơm nào no nê, thịt càng khó ăn chứ đừng nói là cá, hành động bây giờ của hắn cho thấy hắn rất thích ăn cá.
Chung Tử Kỳ thấy vậy liền suy nghĩ sau này có nên thường xuyên mua cá cho hắn ăn hay không, cho hắn đỡ thèm, nhưng mà cũng không thể dưỡng tật xấu kiêng ăn, từ khi thường xuyên ăn thịt, Chung Tử Kỳ phát hiện Triệu Chính An cứ chọn thịt ăn mãi, rau củ thì không nhìn đến, cho nên Chung Tử Kỳ đành phải giám sát Triệu Chính An. Cứ mãi ăn thịt thì dinh dưỡng sẽ không cân đối.
Gắp một đũa dưa leo cho Triệu Chính An, Chung Tử Kỳ dặn dò: "Cẩn thận, coi chừng mắc xương."
"Ừ." Triệu Chính An gật đầu qua loa.
Thành Phượng Dương, trong một căn phòng xa hoa to lớn, một nam nhân có dáng người gầy gò, mái tóc hoa râm đang cung kính tiễn nam nhân trung niên khác ra ngoài. Sau đó sắc mặt liền thâm trầm trở lại phòng, quăng ngã toàn bộ chén trà trên bàn.
Một người vừa định bước vào cửa đã dừng lại một chút, sau đó nở nụ cười quyến rũ đi vào: "Lão gia, ai chọc ngài giận đến vậy."
Nam nhân lúc nào cũng ân cần không còn nữa, mà là u ám nhìn hắn: "Nói với đệ đệ của ngươi, bớt phóng túng lại một chút cho ta, nếu không thì chết thế nào cũng không biết, đừng tưởng rằng cho chút màu sắc thì liền muốn mở phường nhuộm! Xảy ra chuyện thì đừng tới tìm ta."
Sắc mặt ca nhi lập tức cứng đờ, một chút sợ hãi xuất hiện trong mắt.
Nam nhân mặc kệ hắn, bình thường di thái thái này muốn làm gì hắn cũng mở một mắt nhắm một mắt, bên ngoài đồn đãi rằng hắn rất thích di thái thái này, hắn đều cười nhạt, nếu không phải xem trọng gương mặt dễ nhìn, hắn đã bỏ quên từ lâu rồi, thì ra vẫn có tự giác tự hiểu lấy mình, càng nhìn càng thấy giống bình hoa, còn ca nhi nhà Trương gia cũng không tệ, ôn nhu hiểu lòng nười, hắn phải chọn ngày tốt để rước về nhà mới được.
Ngày hôm sau, Chung Tử Kỳ đem hai phương pháp mà tối qua đã viết tốt vào trấn với Triệu Chính An. Kim Thịnh đã chờ từ sáng, vẫn là phòng đơn như ngày hôm qua, Chung Tử Kỳ cũng không nói lời vô nghĩa nữa mà giao hai phương pháp cho Kim Thịnh.
Một món gà ba cốc, món còn lại là càng cua chiên bột, món thứ hai là Chung Tử Kỳ căn cứ vào tình huống tửu lâu mà viết ra, trong tửu lâu có một nửa món là hải sản, cho nên hắn mới viết thêm một món hải sản nữa.
Nhìn thấy Kim chưởng quầy cẩn thận xem xét, Chung Tử Kỳ có hơi lo lắng, hắn không biết trong tửu lâu có những món ăn nào, cho nên không biết mình có viết trùng món hay không.
"Tần Tử!" Kim chưởng quầy kêu lên.
Một lát sau, tiểu nhị đẩy cửa bước vào: "Chưởng quầy."
"Đưa hai phương pháp này cho đại trụ, kêu họ làm theo." Tiểu nhị tiếp nhận phương pháp rồi đi ra ngoài.
Chung Tử Kỳ biết đây là muốn khảo nghiệm đồ ăn của hắn, hắn cười cười: "Cũng không biết có trùng món hay không."
Kim chưởng quầy lắc đầu: "Kỳ ca nhi thật sáng tạo, ta chưa bao giờ nhìn thấy cách làm thế này."
"Cũng thường thôi." Chung Tử Kỳ cười ngại ngùng.
"Đúng rồi, ta đã xử lý chuyện Xương Thuận, ta tin chỉ cần đầu óc hắn không có vấn đề thì sẽ không gây phiền phức cho ngươi." Kim Thịnh nói.
"Thật sao? Vậy thật sự cám ơn Kim chưởng quầy." Chung Tử Kỳ rất vui, không ngờ hiệu suất lại nhanh như thế, đúng là lời đồn cũng không phải là giả mà.
Hai người ngồi trong phòng nghe thấy bên ngoài ồn ào náo nhiệt, trò chuyện rôm rả. Vài phút sau, cửa phòng bị gõ vang.
"Vào đi." Người đẩy cửa đi vào vẫn là tiểu nhị Tần Tử kia, lúc này trong tay hắn có một cái mâm, hắn đặt hai món ăn nóng hổi lên bàn, mùi hương thơm ngát, vừa đẩy cửa vào đã ngửi được.
Kim Thịnh cầm đũa ăn thử, lập tức giơ ngón cái.
Chung Tử Kỳ rất là bình tĩnh, hắn đưa cho Triệu Chính An đôi đũa, ý bảo hắn có thể ăn. Hắn cũng nếm thử, sau đó nói: "Đại trù tửu lâu đúng là lợi hại, không ngờ lần đầu làm mà đã làm ra món ngon đến thế."
Kim chưởng quầy cười đắc ý, đại trù của hắn cũng không phải là người ở nơi này, là hắn mang từ trong nhà đến.
Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An ở tửu lâu cọ cơm, cũng mang đi mười hai lượng bạc. Trước khi đi Kim chưởng quầy còn nói với Chung Tử Kỳ nếu có món gì ngon thì cứ đem đến, hắn sẽ không bạc đãi Chung Tử Kỳ.
Thời gian còn sớm, còn chưa tới giờ nấu cơm, Chung Tử Kỳ nói với Triệu Chính An: "Chúng ta đi lên núi, dọn dẹp gà đi."
Triệu Chính An lập tức ngoan ngoãn đặt gà lên ghế, sau đó vui vẻ đi theo nương tử ra ngoài.
Chung Tử Kỳ muốn lên núi chặt vài cành cây về dựng chuồng nuôi gà, để tránh ngày nào đó bận rộn quá mà quên mất. Cây trên núi bởi vì ẩm ướt mà không dễ chặt, Chung Tử Kỳ thử vài cái, cả cánh tay đều đau nhức, cuối cùng cũng là Triệu Chính An đau lòng cho nương tử nên giành làm.
Nhìn thấy người nào đó mạnh mẽ, Chung Tử Kỳ an ủi bản thân, mình là ca nhi nên thân mình yếu ớt, không có sức lực cũng là bình thường, chỉ cần có một trái tim nam nhi là được rồi.
Chung Tử Kỳ không muốn Triệu Chính An vất vả quá, cho nên hắn bắt đầu thu nhặt nhánh cây xung quanh, thu nhặt một lát, lực chú ý của Chung Tử Kỳ liền bị cây ăn quả trên núi hấp dẫn, quả già rồi rơi rụng xuống đất, thỉnh thoảng lại có chim chóc bay xuống mổ một ngụm.
Chung Tử Kỳ nhìn thấy trái cây thì mê tít, nếu lợi dụng thật tốt thì đó đều là thỏi bạc trắng bóng. Vậy có thể làm gì với trái cây đây?
Một, có thể làm trái cây ngâm.
Hai, làm hoa quả khô hoặc mứt trái cây.
Ba, chính là ủ rượu.
Chung Tử Kỳ không xem trọng hai cái đầu, bởi vì thị trường quá nhỏ, nếu muốn kiếm món lời nhỏ thì còn được, nhưng nếu muốn kiếm số tiền lớn thì cái cuối vẫn được hơn, vùng này không có rượu trái cây, đều là rượu đế với nồng độ cồn cao, rượu có nồng độ cồn thấp nhất chính là rượu gạo, cho nên Chung Tử Kỳ vẫn xem trọng thị trường này hơn.
Nhưng mà rượu này không thể làm trong thời gian ngắn, ít nhất cũng cần một tháng để hoàn thành, nếu muốn rượu càng thêm thơm ngát thì còn cần phải ủ lâu hơn, cho nên hắn phải tìm việc làm trong khoảng thời gian đó.
Hai người tìm nhánh cây rồi gánh lên lưng về nhà. Thừa dịp trời còn chưa tối, nhanh chóng làm chuồng gà, bởi vì lo sau này gà sẽ lớn nên Chung Tử Kỳ đã dựng cao một chút phòng ngừa sau này gà lớn sẽ bay ra.
Vội vàng làm xong, mặt trời đã xuống núi, sắc trời từ sáng chuyển thành xám trắng.
"Tốt lắm, ngươi nghỉ ngơi đi, đói bụng chưa? Ta đi nấu cơm." Chung Tử Kỳ lau mồ hôi trên trán rồi kêu Triệu Chính An đi nghỉ ngơi.
Triệu Chính An cũng lau mồ hồi trên mặt, nghe lời đi nghỉ ngơi.
Chung Tử Kỳ vào nhà bếp rửa mặt rồi bắt đầu làm cơm chiều, hôm nay hắn mua một con cá trích trên trấn, hình như từ khi sống lại đến giờ hắn chưa từng ăn cá ở nơi này, bởi vì hắn cũng không ham thích hải sản cho lắm, có thể ăn cũng được mà không cũng không sao, nếu hôm nay không nhìn thấy, có lẽ hắn sẽ quên mất nó như thế.
Đổ nước vào chậu, Chung Tử Kỳ tỉ mỉ rửa sạch cá, khi làm cá, hắn ghét nhất là đánh vẩy là lấy ruột cá, nếu có thể bỏ thì liền bỏ, cho nên lúc mua cá hắn đã đưa thêm cho người bán một văn để đại thúc bán cá có thể làm dùm hắn.
Rửa sạch cá rồi, Chung Tử Kỳ rạch vài vạch ở hai bên thân cá, rửa sạch hành, gừng, ớt rồi bầm nhuyễn.
Bỏ củi vào lò, châm lửa.
Thêm vào nồi một ít mỡ heo, Chung Tử Kỳ bỏ cá trích vào chiên vàng hai mặt rồi vớt ra.
Sau đó lại cho thêm một ít mỡ, bỏ hành, gừng và ớt đã bâm nhuyễn vào. Lại cho thêm hai muôi canh xương, muối, đường, tiêu, xì dầu, dấm chua, rượu gạo rồi lại thêm chút nước vào trộn đều, cuối cùng đổ nước sốt lên cá đã chiên vàng, đĩa cá chua cay đã hoàn thành.
Cơm buổi sáng còn lại không ít, Chung Tử Kỳ đặt lên bếp hâm nóng lại.
Thừa dịp lúc này, Chung Tử Kỳ lấy dưa leo và trái hồng ra trộn đường. Bây giờ không thể bán mì lạnh được nữa, đúng lúc nhà hắn cũng không có rau củ, lại không muốn đến nhà Vương Thúy Hoa hái, cho nên để lại nhà mình ăn.
Đặt đồ ăn lên bàn, Triệu Chính An rất hứng thú với món cá chua cay, thịt cá còn mắc hơn cả thịt heo, tuy rằng trấn Thanh Thuỷ nằm sát bên con sông lớn, cũng có nhiều hải sản, thế nhưng giá cả lại không thấp, một con cá có giá vài chục văn tiền. Nhà bình thường sẽ không bỏ ra số tiền đó để mua một con cá, huống hồ cá cũng không dễ làm, họ không làm ra mùi vị ngon được, lại còn vứt bỏ nhiều thứ, không bằng mua hai cân thịt còn hời hơn, huống chi mấy con suối trên núi cũng có rất nhiều cá, bọn họ muốn ăn thì có thể đi vớt về ăn.
Một năm nhà họ Triệu sẽ không ăn cá quá ba lần, Triệu Chính An thì càng không cần phải nói, từ khi hắn ngây ngốc đến giờ, hắn không được ăn bữa cơm nào no nê, thịt càng khó ăn chứ đừng nói là cá, hành động bây giờ của hắn cho thấy hắn rất thích ăn cá.
Chung Tử Kỳ thấy vậy liền suy nghĩ sau này có nên thường xuyên mua cá cho hắn ăn hay không, cho hắn đỡ thèm, nhưng mà cũng không thể dưỡng tật xấu kiêng ăn, từ khi thường xuyên ăn thịt, Chung Tử Kỳ phát hiện Triệu Chính An cứ chọn thịt ăn mãi, rau củ thì không nhìn đến, cho nên Chung Tử Kỳ đành phải giám sát Triệu Chính An. Cứ mãi ăn thịt thì dinh dưỡng sẽ không cân đối.
Gắp một đũa dưa leo cho Triệu Chính An, Chung Tử Kỳ dặn dò: "Cẩn thận, coi chừng mắc xương."
"Ừ." Triệu Chính An gật đầu qua loa.
Thành Phượng Dương, trong một căn phòng xa hoa to lớn, một nam nhân có dáng người gầy gò, mái tóc hoa râm đang cung kính tiễn nam nhân trung niên khác ra ngoài. Sau đó sắc mặt liền thâm trầm trở lại phòng, quăng ngã toàn bộ chén trà trên bàn.
Một người vừa định bước vào cửa đã dừng lại một chút, sau đó nở nụ cười quyến rũ đi vào: "Lão gia, ai chọc ngài giận đến vậy."
Nam nhân lúc nào cũng ân cần không còn nữa, mà là u ám nhìn hắn: "Nói với đệ đệ của ngươi, bớt phóng túng lại một chút cho ta, nếu không thì chết thế nào cũng không biết, đừng tưởng rằng cho chút màu sắc thì liền muốn mở phường nhuộm! Xảy ra chuyện thì đừng tới tìm ta."
Sắc mặt ca nhi lập tức cứng đờ, một chút sợ hãi xuất hiện trong mắt.
Nam nhân mặc kệ hắn, bình thường di thái thái này muốn làm gì hắn cũng mở một mắt nhắm một mắt, bên ngoài đồn đãi rằng hắn rất thích di thái thái này, hắn đều cười nhạt, nếu không phải xem trọng gương mặt dễ nhìn, hắn đã bỏ quên từ lâu rồi, thì ra vẫn có tự giác tự hiểu lấy mình, càng nhìn càng thấy giống bình hoa, còn ca nhi nhà Trương gia cũng không tệ, ôn nhu hiểu lòng nười, hắn phải chọn ngày tốt để rước về nhà mới được.
Ngày hôm sau, Chung Tử Kỳ đem hai phương pháp mà tối qua đã viết tốt vào trấn với Triệu Chính An. Kim Thịnh đã chờ từ sáng, vẫn là phòng đơn như ngày hôm qua, Chung Tử Kỳ cũng không nói lời vô nghĩa nữa mà giao hai phương pháp cho Kim Thịnh.
Một món gà ba cốc, món còn lại là càng cua chiên bột, món thứ hai là Chung Tử Kỳ căn cứ vào tình huống tửu lâu mà viết ra, trong tửu lâu có một nửa món là hải sản, cho nên hắn mới viết thêm một món hải sản nữa.
Nhìn thấy Kim chưởng quầy cẩn thận xem xét, Chung Tử Kỳ có hơi lo lắng, hắn không biết trong tửu lâu có những món ăn nào, cho nên không biết mình có viết trùng món hay không.
"Tần Tử!" Kim chưởng quầy kêu lên.
Một lát sau, tiểu nhị đẩy cửa bước vào: "Chưởng quầy."
"Đưa hai phương pháp này cho đại trụ, kêu họ làm theo." Tiểu nhị tiếp nhận phương pháp rồi đi ra ngoài.
Chung Tử Kỳ biết đây là muốn khảo nghiệm đồ ăn của hắn, hắn cười cười: "Cũng không biết có trùng món hay không."
Kim chưởng quầy lắc đầu: "Kỳ ca nhi thật sáng tạo, ta chưa bao giờ nhìn thấy cách làm thế này."
"Cũng thường thôi." Chung Tử Kỳ cười ngại ngùng.
"Đúng rồi, ta đã xử lý chuyện Xương Thuận, ta tin chỉ cần đầu óc hắn không có vấn đề thì sẽ không gây phiền phức cho ngươi." Kim Thịnh nói.
"Thật sao? Vậy thật sự cám ơn Kim chưởng quầy." Chung Tử Kỳ rất vui, không ngờ hiệu suất lại nhanh như thế, đúng là lời đồn cũng không phải là giả mà.
Hai người ngồi trong phòng nghe thấy bên ngoài ồn ào náo nhiệt, trò chuyện rôm rả. Vài phút sau, cửa phòng bị gõ vang.
"Vào đi." Người đẩy cửa đi vào vẫn là tiểu nhị Tần Tử kia, lúc này trong tay hắn có một cái mâm, hắn đặt hai món ăn nóng hổi lên bàn, mùi hương thơm ngát, vừa đẩy cửa vào đã ngửi được.
Kim Thịnh cầm đũa ăn thử, lập tức giơ ngón cái.
Chung Tử Kỳ rất là bình tĩnh, hắn đưa cho Triệu Chính An đôi đũa, ý bảo hắn có thể ăn. Hắn cũng nếm thử, sau đó nói: "Đại trù tửu lâu đúng là lợi hại, không ngờ lần đầu làm mà đã làm ra món ngon đến thế."
Kim chưởng quầy cười đắc ý, đại trù của hắn cũng không phải là người ở nơi này, là hắn mang từ trong nhà đến.
Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An ở tửu lâu cọ cơm, cũng mang đi mười hai lượng bạc. Trước khi đi Kim chưởng quầy còn nói với Chung Tử Kỳ nếu có món gì ngon thì cứ đem đến, hắn sẽ không bạc đãi Chung Tử Kỳ.
Tác giả :
Cẩm Tú Vân Nhiên