Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Chương 7: Thầm mến một người (7)
Hừm... Hình ảnh như vậy thật sự rất đẹp trai...
Điềm Tâm lặng lẽ nuốt nước miếng, đểvche giấu sự chột dạ của mình, cô tranh thủ rót một ly nước cho Trần Diệc Nhiên, hỏi:
- Sao vậy anh họ, muốn uống nước sao?
- Ừ, cảm ơn.
Trần Diệc Nhiên gật nhẹ đầu, đưa tay đón ly nước trong tay cô, bàn tay trắng nõn giữ chặt ly nước thủy tinh sóng sánh kề đến bên khóe môi, ngẩng đầu lên chậm rãi uống.
Điềm Tâm nhìn cần cổ trắng nõn thon dài của anh, yết hầu theo động tác của anh mà lên xuống, hình ảnh thanh tú như thế càng làm tim cô đập nhanh thêm.
Trần Diệc Nhiên uống nước xong, liếc mắt thấy biểu cảm của Điềm Tâm không nhịn được mà lắc đầu, cô nhóc này lại bắt đầu thất thần rồi.
Anh bước về phía trước, đặt ly nước trong tay xuống bàn, sau đó cóc nhẹ lên đầu Điềm Tâ thấp giọng nói:
- Lại ngẩn người gì thế.
- Hơ...
Điềm Tâm lập tức tỉnh táo lại, vẻ mặt rầu rĩ nhìn Trần Diệc Nhiên, đau buồn nói:
- Không có gì, chỉ là cái bài này em không làm được...
- Bài nào?
Trần Diệc Nhiên nghiêng ngời lên trước, nhìn vào trang bài tập của cô. Ừm... Là bài tập vật lý, tính ra cũng đã bốn năm năm rồi anh còn chưa từng làm bài cấp ba.
- Bài này.
Điềm Tâm chỉ vào bài tập kia, vẻ mặt tội nghiệp nhìn anh.
- À, cái dạng này...
Trần Diệc Nhiện thuận tay kéo ghế ngồi xuống, lúc ngồi xuống cạnh Điềm Tâm, một tay cầm lấy bút trong tay cô, tay khác lại thuận tay cầm bản giấy nháp, vừa nhìn bài tập, vừa viết ra một loạt công thức bài giải.
Điềm Tâm nhìn chằm chằm vào bản giấy nháp trước mặt, không dám tùy tiện nhúc nhích. Cô đắm chìm trong mùi thơm thoang thoảng vờn qanh mình, hơi thở của anh phải vào vành tai cô, Điềm Tâm cảm thấy, nhất định mặt cô lại đỏ lên rồi.
- Có hiểu không?
Trần Diệc Nhiên giải thích một mạch các công thức, từng bước ghi rõ ràng trên giấy, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy Điềm Tâm đỏ bừng cả khuôn mặt.
- Vâng, đã hiểu.
Cô dùng sức gật đầu, giọng nói còn nhỏ hơn cả con muỗi.
- Sao mặt đỏ vậy, lây bệnh của anh sao?
Trần Diệc Nhiên có chút nghi ngờ đưa tay áp lên trán cô, nhiệt độ bình thường.
- Không ạ...
Điềm Tâm lúng túng, vội vàng cúi đầu nghiêm túc đọc bài tập, liên tục ghi chép.
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên gật nhẹ đầu, tiện tay cầm một tờ báo, yên ổn ngồi bên cạnh Điềm Tâm, vừa nhìn cô làm bài tập, vừa lật dở từng trang báo.
Điềm Tâm lặng lẽ nuốt nước miếng, đểvche giấu sự chột dạ của mình, cô tranh thủ rót một ly nước cho Trần Diệc Nhiên, hỏi:
- Sao vậy anh họ, muốn uống nước sao?
- Ừ, cảm ơn.
Trần Diệc Nhiên gật nhẹ đầu, đưa tay đón ly nước trong tay cô, bàn tay trắng nõn giữ chặt ly nước thủy tinh sóng sánh kề đến bên khóe môi, ngẩng đầu lên chậm rãi uống.
Điềm Tâm nhìn cần cổ trắng nõn thon dài của anh, yết hầu theo động tác của anh mà lên xuống, hình ảnh thanh tú như thế càng làm tim cô đập nhanh thêm.
Trần Diệc Nhiên uống nước xong, liếc mắt thấy biểu cảm của Điềm Tâm không nhịn được mà lắc đầu, cô nhóc này lại bắt đầu thất thần rồi.
Anh bước về phía trước, đặt ly nước trong tay xuống bàn, sau đó cóc nhẹ lên đầu Điềm Tâ thấp giọng nói:
- Lại ngẩn người gì thế.
- Hơ...
Điềm Tâm lập tức tỉnh táo lại, vẻ mặt rầu rĩ nhìn Trần Diệc Nhiên, đau buồn nói:
- Không có gì, chỉ là cái bài này em không làm được...
- Bài nào?
Trần Diệc Nhiên nghiêng ngời lên trước, nhìn vào trang bài tập của cô. Ừm... Là bài tập vật lý, tính ra cũng đã bốn năm năm rồi anh còn chưa từng làm bài cấp ba.
- Bài này.
Điềm Tâm chỉ vào bài tập kia, vẻ mặt tội nghiệp nhìn anh.
- À, cái dạng này...
Trần Diệc Nhiện thuận tay kéo ghế ngồi xuống, lúc ngồi xuống cạnh Điềm Tâm, một tay cầm lấy bút trong tay cô, tay khác lại thuận tay cầm bản giấy nháp, vừa nhìn bài tập, vừa viết ra một loạt công thức bài giải.
Điềm Tâm nhìn chằm chằm vào bản giấy nháp trước mặt, không dám tùy tiện nhúc nhích. Cô đắm chìm trong mùi thơm thoang thoảng vờn qanh mình, hơi thở của anh phải vào vành tai cô, Điềm Tâm cảm thấy, nhất định mặt cô lại đỏ lên rồi.
- Có hiểu không?
Trần Diệc Nhiên giải thích một mạch các công thức, từng bước ghi rõ ràng trên giấy, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy Điềm Tâm đỏ bừng cả khuôn mặt.
- Vâng, đã hiểu.
Cô dùng sức gật đầu, giọng nói còn nhỏ hơn cả con muỗi.
- Sao mặt đỏ vậy, lây bệnh của anh sao?
Trần Diệc Nhiên có chút nghi ngờ đưa tay áp lên trán cô, nhiệt độ bình thường.
- Không ạ...
Điềm Tâm lúng túng, vội vàng cúi đầu nghiêm túc đọc bài tập, liên tục ghi chép.
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên gật nhẹ đầu, tiện tay cầm một tờ báo, yên ổn ngồi bên cạnh Điềm Tâm, vừa nhìn cô làm bài tập, vừa lật dở từng trang báo.
Tác giả :
Vong Ký Hô Hấp Miêu