Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Chương 293: Tâm trạng chung của con gái gả về nhà chồng (1)
Hiện tại, Điểm Tâm vẫn đang bị anh trói ở trên ghế sô pha. Phải mất một hồi lâu cô mới giật giật ngón tay rồi sau đó xoay người ngồi dậy nhìn anh đi vào nhà vệ sinh mà vô cùng khó hiểu.
“Cái kia…… anh??" Cô đứng dậy đi đến gõ cửa nhà vệ sinh.
Phía bên trong không có bất cứ một âm thanh nào đáp lại nhưng chỉ một lát sau liền có tiếng nước chảy từ vòi hoa sen.
Điềm Tâm thấy vậy liền hơi mỉm cười. Người này cũng thật là kỳ quái quá đi. Tự dưng không nói câu nào mà đứng dậy đi tới phòng tắm tắm rửa, nói một chút sẽ thế nào sao……
Cô có chút không vui nên làm mặt quỷ trước cửa nhà vệ sinh, sau đó liền chạy về sô pha ngồi. Nhìn xung quanh thấy mọi thứ đều nhàm chán nên cô quyết định mở TV lên xem.
8 giờ tối thứ bảy các chương trình gameshow đã sớm kết thúc. Cô nghĩ nghĩ một lúc rồi dứt khoát chọn một kênh. Khi nhìn người dẫn chương trình cùng khách mời cô liền nhịn không được mà bật cười thỏa thích.
Trần Diệc Nhiên quấn một chiếc khăn tắm to màu trắng vừa đi ra liền nhìn thấy cô không để ý tới hình tượng mà cười vô cùng thoải mái.
Nhìn thấy cô vẻ mặt vô cùng thản nhiên tươi cười anh liền nhịn không được mà âm thầm khó chịu trong lòng.
Anh đi tới phía trước sô pha, dùng sức xoa đầu cô, giọng nói mang theo nỗi buồn bực: “Tại sao, tại sao em xem TV mà lại vui vẻ đến như vậy!!?"
“A??" Cô khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn Trần Diệc Nhiên mà ánh mắt anh hiện tại đang chứa đầy nỗi buồn bực cùng ghen tị liền nhịn không được cười nói: “Thật sự thật sự rất buồn cười a. Anh, anh có muốn xem một chút không?"
“Không xem!" Trần Diệc Nhiên có chút hờn dỗi nói.
“Được……" Cô gật gật đầu, xem như trả lời anh rồi sau đó lại tiếp tục xem TV, tiếp tục thản nhiên cười nói.
Đôi lông mày của Trần Diệc Nhiên liền gắt gao nhăn lại, nhìn cô cười đến không thở nổi liền càng thêm buồn bực.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, rất tự nhiên mà duỗi tay ra rồi từ từ tiến về phía sau lưng cô.
Bàn tay to đặt ở trên sống lưng ấm áp liền khiến cô một phen sợ hãi.
“A!! Mưu sát a!!" Cả người cô nhảy dựng lên, đứng ở trên sàn nhà, nhìn Trần Diệc Nhiên vẻ mặt vô cùng vui vẻ, tức giận nói: “Anh làm cái gì vậy!! Sao anh lại cho tay vào ttrong áo em?"
Trong nháy mắt Trần Diệc Nhiên liền trở nên vô cùng vui vẻ, nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô mà nói: “Tay lạnh"
“……" Cô nhìn vẻ mặt đáng thương của anh mà không biết nói gì cũng không thể tức giận được.
Cô lấy đôi bàn tay nhỏ của mình nhẹ nhàng cầm đôi bàn tay lạnh lẽo của anh, kinh ngạc hỏi: “Sao tay anh lại lạnh như vậy??"
“Tắm nước lạnh." Trần Diệc Nhiên nói với cô bằng giọng vô cùng ủy khuất.
“A……" Cô vô cùng khó hiểu nhưng vẫn gật đầu. Cô cho rằng anh có thói quen đó nên cũng không hỏi nhiều.
Trần Diệc Nhiên thấy cô không có phản ứng, lại thấp giọng ủy khuất nói lại lần nữa: “Là do tắm nước lạnh."
“Em nghe thấy rồi." Cô mê mẩn nhìn anh “Không phải vừa rồi anh đã nói rồi sao??"
Trần Diệc Nhiên vô cùng chán nản.
“Em không hỏi vì sao anh tắm nước lạnh??"
“Chẳng lẽ không phải là anh có thói quen đó sao??" Điềm Tâm khó hiểu nhìn anh “Có người mùa đông vẫn đi bơi đấy thôi. Cho nên mùa hè anh tắm nước lạnh là bình thường mà."
“Cái kia…… anh??" Cô đứng dậy đi đến gõ cửa nhà vệ sinh.
Phía bên trong không có bất cứ một âm thanh nào đáp lại nhưng chỉ một lát sau liền có tiếng nước chảy từ vòi hoa sen.
Điềm Tâm thấy vậy liền hơi mỉm cười. Người này cũng thật là kỳ quái quá đi. Tự dưng không nói câu nào mà đứng dậy đi tới phòng tắm tắm rửa, nói một chút sẽ thế nào sao……
Cô có chút không vui nên làm mặt quỷ trước cửa nhà vệ sinh, sau đó liền chạy về sô pha ngồi. Nhìn xung quanh thấy mọi thứ đều nhàm chán nên cô quyết định mở TV lên xem.
8 giờ tối thứ bảy các chương trình gameshow đã sớm kết thúc. Cô nghĩ nghĩ một lúc rồi dứt khoát chọn một kênh. Khi nhìn người dẫn chương trình cùng khách mời cô liền nhịn không được mà bật cười thỏa thích.
Trần Diệc Nhiên quấn một chiếc khăn tắm to màu trắng vừa đi ra liền nhìn thấy cô không để ý tới hình tượng mà cười vô cùng thoải mái.
Nhìn thấy cô vẻ mặt vô cùng thản nhiên tươi cười anh liền nhịn không được mà âm thầm khó chịu trong lòng.
Anh đi tới phía trước sô pha, dùng sức xoa đầu cô, giọng nói mang theo nỗi buồn bực: “Tại sao, tại sao em xem TV mà lại vui vẻ đến như vậy!!?"
“A??" Cô khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn Trần Diệc Nhiên mà ánh mắt anh hiện tại đang chứa đầy nỗi buồn bực cùng ghen tị liền nhịn không được cười nói: “Thật sự thật sự rất buồn cười a. Anh, anh có muốn xem một chút không?"
“Không xem!" Trần Diệc Nhiên có chút hờn dỗi nói.
“Được……" Cô gật gật đầu, xem như trả lời anh rồi sau đó lại tiếp tục xem TV, tiếp tục thản nhiên cười nói.
Đôi lông mày của Trần Diệc Nhiên liền gắt gao nhăn lại, nhìn cô cười đến không thở nổi liền càng thêm buồn bực.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, rất tự nhiên mà duỗi tay ra rồi từ từ tiến về phía sau lưng cô.
Bàn tay to đặt ở trên sống lưng ấm áp liền khiến cô một phen sợ hãi.
“A!! Mưu sát a!!" Cả người cô nhảy dựng lên, đứng ở trên sàn nhà, nhìn Trần Diệc Nhiên vẻ mặt vô cùng vui vẻ, tức giận nói: “Anh làm cái gì vậy!! Sao anh lại cho tay vào ttrong áo em?"
Trong nháy mắt Trần Diệc Nhiên liền trở nên vô cùng vui vẻ, nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô mà nói: “Tay lạnh"
“……" Cô nhìn vẻ mặt đáng thương của anh mà không biết nói gì cũng không thể tức giận được.
Cô lấy đôi bàn tay nhỏ của mình nhẹ nhàng cầm đôi bàn tay lạnh lẽo của anh, kinh ngạc hỏi: “Sao tay anh lại lạnh như vậy??"
“Tắm nước lạnh." Trần Diệc Nhiên nói với cô bằng giọng vô cùng ủy khuất.
“A……" Cô vô cùng khó hiểu nhưng vẫn gật đầu. Cô cho rằng anh có thói quen đó nên cũng không hỏi nhiều.
Trần Diệc Nhiên thấy cô không có phản ứng, lại thấp giọng ủy khuất nói lại lần nữa: “Là do tắm nước lạnh."
“Em nghe thấy rồi." Cô mê mẩn nhìn anh “Không phải vừa rồi anh đã nói rồi sao??"
Trần Diệc Nhiên vô cùng chán nản.
“Em không hỏi vì sao anh tắm nước lạnh??"
“Chẳng lẽ không phải là anh có thói quen đó sao??" Điềm Tâm khó hiểu nhìn anh “Có người mùa đông vẫn đi bơi đấy thôi. Cho nên mùa hè anh tắm nước lạnh là bình thường mà."
Tác giả :
Vong Ký Hô Hấp Miêu