Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Chương 195: Tiểu biệt thắng tân hôn 4
-Điềm Tâm... - Đầu dây bên kia, giọng nói trầm ấm quen thuộc của Trần Diệc Nhiên vang lên...
-Anh Diệc Nhiên... - Điềm Tâm tủi thân mà gọi một tiếng, hơn nữa mấy tháng đã không được gặp, cô cũng không biết dáng vẻ hắn giờ ra sao nữa.
-Ừ... - Trần Diệc Nhiên bên kia điện thoại giọng trầm ấm mà lên tiếng, ngập ngừng một chút sau đó lại nói:
-Năm mới vui vẻ, học tập tốt, thi đậu trường mong muốn nhé...
Điềm Tâm trong lòng uất ức, trong phút chốc bỗng im hơi lặng tiếng.
Đầu cô xám xịt mà nhìn mấy cái đèn lồng màu đỏ ngoài cửa sổ, đôi môi nhỏ nhắn hồng hào mấp máy, rốt cuộc cũng lúng túng nói:
-Anh định nói thế này với em thôi sao?
-Ha ha...
Trần Diệc Nhiên bỗng bật cười, giọng trầm ấm mà trong trẻo, giống như cơn gió phảng phất thổi qua gương mặt.
-Vậy em muốn nghe cái gì? - Hắn chân thành mà hỏi thăm.
-Ừm...để em nghĩ...
Điềm Tâm suy tư một chút, đôi mắt trong veo liếc trái liếc phải, cười hì hì nói:
-Em muốn nghe câu gì đó lọt tai một chút...có thể làm cho người nghe vừa nghe đến liền mở cờ trong bụng ấy.
-A... - Trần Diệc Nhiên cau mày suy tư một lát, sau đó mỉm cười nói:
-Năm mới vui vẻ, có một bao lì xì siêu cấp dày nhé?
"Ách" - Điềm Tâm do dự mà gật đầu nói:
-Tuy rằng nghe thế rất thích...Nhưng mà...Không phải loại thích mà mở cờ trong bụng đó...
-Không phải sao... - Trần Diệc Nhiên tiếp tục mỉm cười, một tay thọc vào trong túi áo, nghiêng người dựa vào tấm chắn trên ban công, nhìn bầu trời xanh thẳm phía xa, ung dung mà nói:
-Anh thấy anh nói thế với mấy nhân viên, bọn họ đều rất mở cờ trong bụng đấy thôi.
-Em lạy anh, em đâu phải nhân viên của anh, ok? - Điềm Tâm có chút bất lực mà trợn mắt, thúc giục hắn nói:
-Đổi cái khác đi! đổi cái khác!
-Ừm... kì thật bên cạnh anh lúc này có rất nhiều thứ mà em thích ăn, quả hạch này, đậu phộng này, hạt dưa, hạt thông, hạt đào gì gì đó...
Trần Diệc Nhiên quay đầu liếc nhìn bàn trà trong phòng khách, chồng chất cả đống đồ ăn, trong giọng có một chút thương xót mà nói:
-Đáng tiếc là em không ăn được.
Đôi mắt Điềm Tâm lóe sáng, chỉ cần tưởng tượng đến tình yêu lớn đối với ăn vặt thôi cũng đủ làm cô hưng phấn đến nhường nào.
Nhưng mà!!
Hic...Cô hoàn toàn không thể quay về thành phố Z được...
-Anh Diệc Nhiên..Anh nói những lời này, là muốn cho em thèm chết hay sao?
Điềm Tâm cau có, hướng phía microphone mà nói:
-Tại sao nghe xong câu này lại thấy bức bối vậy chứ...
-Ha ha... - Trần Diệc Nhiên sung sướng bật cười, trước mắt hiện ra vẻ mặt rõ ràng mong được ăn mà lại không thể, cái bĩu môi ấy, gương mặt mềm mịn ấy, hắn đột nhiên rất muốn thò tay mà nhéo cô một cái.
-Điềm Tâm. - Trần Diệc Nhiên giọng trầm thấp nói với đầu dây bên kia:
-Anh nhớ em lắm...
"Anh nhớ em lắm."
Đơn giản chỉ bốn chữ ấy thôi nhưng lại khiến cho Điềm Tâm ngây ngẩn cả người. Khóe mắt ươn ướt nhưng trong lòng cô lại thấy ấm áp đến lạ.
Cô vội vàng đưa tay vuốt vuốt đôi mắt của mình, sau đó hít mũi một cái, thút thít nói:
-Em cũng thế...anh Diệc Nhiên, em cũng nhớ anh lắm.
-Ừ. - Trần Diệc Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, thở dài một hơi, sau đó chậm rãi nói:
-Ngoan nào, cố gắng lên, còn ba tháng nữa thôi.
Điềm Tâm cầm điện thoại, lặng yên không nói lời nào.
-Anh Diệc Nhiên... - Điềm Tâm tủi thân mà gọi một tiếng, hơn nữa mấy tháng đã không được gặp, cô cũng không biết dáng vẻ hắn giờ ra sao nữa.
-Ừ... - Trần Diệc Nhiên bên kia điện thoại giọng trầm ấm mà lên tiếng, ngập ngừng một chút sau đó lại nói:
-Năm mới vui vẻ, học tập tốt, thi đậu trường mong muốn nhé...
Điềm Tâm trong lòng uất ức, trong phút chốc bỗng im hơi lặng tiếng.
Đầu cô xám xịt mà nhìn mấy cái đèn lồng màu đỏ ngoài cửa sổ, đôi môi nhỏ nhắn hồng hào mấp máy, rốt cuộc cũng lúng túng nói:
-Anh định nói thế này với em thôi sao?
-Ha ha...
Trần Diệc Nhiên bỗng bật cười, giọng trầm ấm mà trong trẻo, giống như cơn gió phảng phất thổi qua gương mặt.
-Vậy em muốn nghe cái gì? - Hắn chân thành mà hỏi thăm.
-Ừm...để em nghĩ...
Điềm Tâm suy tư một chút, đôi mắt trong veo liếc trái liếc phải, cười hì hì nói:
-Em muốn nghe câu gì đó lọt tai một chút...có thể làm cho người nghe vừa nghe đến liền mở cờ trong bụng ấy.
-A... - Trần Diệc Nhiên cau mày suy tư một lát, sau đó mỉm cười nói:
-Năm mới vui vẻ, có một bao lì xì siêu cấp dày nhé?
"Ách" - Điềm Tâm do dự mà gật đầu nói:
-Tuy rằng nghe thế rất thích...Nhưng mà...Không phải loại thích mà mở cờ trong bụng đó...
-Không phải sao... - Trần Diệc Nhiên tiếp tục mỉm cười, một tay thọc vào trong túi áo, nghiêng người dựa vào tấm chắn trên ban công, nhìn bầu trời xanh thẳm phía xa, ung dung mà nói:
-Anh thấy anh nói thế với mấy nhân viên, bọn họ đều rất mở cờ trong bụng đấy thôi.
-Em lạy anh, em đâu phải nhân viên của anh, ok? - Điềm Tâm có chút bất lực mà trợn mắt, thúc giục hắn nói:
-Đổi cái khác đi! đổi cái khác!
-Ừm... kì thật bên cạnh anh lúc này có rất nhiều thứ mà em thích ăn, quả hạch này, đậu phộng này, hạt dưa, hạt thông, hạt đào gì gì đó...
Trần Diệc Nhiên quay đầu liếc nhìn bàn trà trong phòng khách, chồng chất cả đống đồ ăn, trong giọng có một chút thương xót mà nói:
-Đáng tiếc là em không ăn được.
Đôi mắt Điềm Tâm lóe sáng, chỉ cần tưởng tượng đến tình yêu lớn đối với ăn vặt thôi cũng đủ làm cô hưng phấn đến nhường nào.
Nhưng mà!!
Hic...Cô hoàn toàn không thể quay về thành phố Z được...
-Anh Diệc Nhiên..Anh nói những lời này, là muốn cho em thèm chết hay sao?
Điềm Tâm cau có, hướng phía microphone mà nói:
-Tại sao nghe xong câu này lại thấy bức bối vậy chứ...
-Ha ha... - Trần Diệc Nhiên sung sướng bật cười, trước mắt hiện ra vẻ mặt rõ ràng mong được ăn mà lại không thể, cái bĩu môi ấy, gương mặt mềm mịn ấy, hắn đột nhiên rất muốn thò tay mà nhéo cô một cái.
-Điềm Tâm. - Trần Diệc Nhiên giọng trầm thấp nói với đầu dây bên kia:
-Anh nhớ em lắm...
"Anh nhớ em lắm."
Đơn giản chỉ bốn chữ ấy thôi nhưng lại khiến cho Điềm Tâm ngây ngẩn cả người. Khóe mắt ươn ướt nhưng trong lòng cô lại thấy ấm áp đến lạ.
Cô vội vàng đưa tay vuốt vuốt đôi mắt của mình, sau đó hít mũi một cái, thút thít nói:
-Em cũng thế...anh Diệc Nhiên, em cũng nhớ anh lắm.
-Ừ. - Trần Diệc Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, thở dài một hơi, sau đó chậm rãi nói:
-Ngoan nào, cố gắng lên, còn ba tháng nữa thôi.
Điềm Tâm cầm điện thoại, lặng yên không nói lời nào.
Tác giả :
Vong Ký Hô Hấp Miêu