Ngày Ngày Đêm Đêm Điều Giáo Em Vợ
Chương 3
Chị cùng anh rể ly hôn, lòng ta vô cùng khổ sở, nhưng là bản thân cũng không nguyện thừa nhận, loại này khổ sở này bên trong còn có sự vui mừng. Đương nhiên, ta không phải thầm mến chị mình, cái đó là tội ác tày trời. Người ta thầm mến, là anh rể của ta.
Anh rể ta là một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ, so với ta hơn hẳn một cái đầu, ta yêu nhất là khi bàn tay lớn của anh xoa xoa đầu ta, giống như xoa đầu một đứa trẻ, sau đó sảng khoái cười. Mỗi lần ta bị anh làm vậy, đều có chút buồn rầu, anh rể hiển nhiên đem ta đối xử như với cháu trai. Nhưng dù anh không xem ta như trẻ con thì sao chứ, anh vẫn là anh rể của ta, mà dù không phải là anh rể, thì cũng làđàn ông, người anh thích phải là kiểu phụ nữ dịu dàng như chị, làm sao có thể thích một cậu nhóc ngực không ra ngực eo không ra eo như ta.
Tuy rằng ta so với bọn con trai có phần nhỏ nhắn hơn, nhưng vẫn là con trai a…
Một lần, ta ôm cảm giác tuyệt vọng này, rất muốn rời xa anh, chỉ cần không nhìn đến anh, trong lòng sẽ dễ chịu một chút, chậm rãi phai nhạt. Ta cũng không thểđem lại hạnh phúc cho anh, có một người phụ nữ như chị, ai còn có thể thay lòng đổi dạđây.
Nhiều khi ta cảm thấy giận với sự tự chủ của bản thân, rõ ràng tự nói với lòng, không được tới nhà anh nữa, không thể tiếp tục lấy cháu trai làm cái cớ, vụng trộm nhìn anh rểđể thỏa mãn hy vọng biến thái của bản thân. Nhưng là khi nghe âm thanh sang sảng của anh rể từđiện thoại truyền qua, ôn nhu hỏi: “Tiểu Kiệt sao không đến nhà chúng ta chơi, cháu trai rất nhớ em, anh cũng rất nhớ em." Tâm của ta liền nhịn không được trầm mê, càng nhảy càng nhanh, chính mình càng không khống chế nổi cước bộ, khi vừa tỉnh táo lại đãđứng trước ngưỡng cửa nhà anh.
Loại cảm giác vừa thống hận chính mình vừa không tự khống chế này không ngừng dày vò, khiến tâm tư ta mệt mỏi vô cùng, lập tức muốn thi vào trường cao đẳng, nhưng một chút tinh thần ôn luyện đều không có.
Đột nhiên nghe tin chị cùng anh rể ly hôn, ta cảm thấy khiếp đảm, đặc biệt là khi biết do chị có người khác bên ngoài. Trong mắt ta lúc đó, nghĩ rất nhiều, loại đàn ông cứng rắn như anh rể, nếu biết mình bị cắm sừng, có phải sẽ rất đau khổ? Về sau cháu trai lại đi theo chị, anh rể có phải sẽ vì không được thấy mặt con trai màđau lòng? Mà quan trọng là, bọn họ ly hôn, ta liền không còn quan hệ gì với anh rể, cháu trai không còn ở chung với anh nữa, ta sẽ chẳng còn cớ gìđến thăm anh nữa.
Nghĩ đến đây, lòng ta hoảng hốt, bên ngoài mưa rơi rất to, nhưng hiện tại ta chỉ muốn nhìn thấy anh, muốn an ủi anh, sau đó tạm biệt anh rồi tính toán tiếp.
Ta mặc kệ tất thảy từ trường chạy ra, mặc kệ sự ngăn cản của bất kì ai mà lao đi, bị mưa tạt xối xả vừa ướt vừa lạnh, nhưng một chút cảm giác ta đều không có, nội tâm nóng ran, không ngừng kêu gào muốn được gặp anh.
Dùng chìa khóa anh đưa mở cửa, quả nhiên anh say rượu. Một kẻ luôn lạc quan, trước sau phóng khoáng vui vẻ như anh lại đau lòng đến mượn rượu giải sầu? Trái tim ta đột nhiên đau nhói.
Anh rể nhìn đến ta, ngây ra một lúc, quả nhiên không nghĩ tới ta sẽđến ư, đúng vậy, chúng ta hiện tại đâu còn mối quan hệ gì, đương nhiên sẽ không nghĩ ta vì lo lắng cho anh màđến. Ta tự chế nhạo chính mình.
“Anh rể… em lo cho anh… Cho nên…Đến xem anh." Lắp bắp giải thích, anh rể lại nhíu mày, cầm khăn mặt ôn nhu giúp ta lau, ta biết quần áo đều ướt, lành lạnh dính trên người, nhưng là thời điểm lớp khăn mềm chà xát qua đầu ti vì lạnh mà dựng đứng lên của ta, khiến ta nhịn không được muốn rên rỉ. Ta biết ta không thể rên, bằng không bị anh hiểu lầm ta đối với anh cóý nghĩ không tốt, khả năng sẽ bị anh ghê tởm về sau sẽ không thể giao du qua lại được nữa.
“Anh rể, không cần lau…đâu có khác biệt gì." Ta có chút xấu hổ, chủ yếu là vì người giúp ta lau là anh, ta biết trong lòng anh khẳng định không cóý gì, đâu giống ta trong lòng tràn ngập ảo tưởng xấu xa. Thậm chíảo tưởng anh rể là người yêu của ta, vừa giúp ta lau nước, vừa khiêu khích ta, còn muốn đem ta lên giường yêu thương nồng nhiệt. Không xong, toàn miên man suy nghĩ gìđâu! Anh rểđang vì chuyện ly hôn với chị màđau khổ, ta lại còn muốn sự tình hỗn loạn cả lên, ta thật là *** đãng bất trị!
“Anh rể, có phải anh rất khó chịu… Thực xin lỗi, chị gái em lại làm ra chuyện…" Ta nói loanh quanh cũng không biết nói sao để an ủi anh.
Anh ôn hòa cười cười, tựa hồ không hề bất tiện, nhưng là ta thấy dường như anh đang cố cười gượng.
“Nhóc con ngốc, ra đây ngồi, cùng anh rể uống một chén." Anh ôm ta ngồi lên ghế sô pha, ta dường như vô thức dịch sát người anh, tựa hồ chỉ hút một chút hơi ấm từ anh cũng đủ khiến ta vô cùng hạnh phúc.
“Em cũng sắp trưởng thành rồi, anh rể cũng không xem là dụ dỗ trẻ vị thành niên uống rượu nhỉ?" Anh mở chai bia đưa cho ta, hỏi.
“Vâng… sẽ mau trưởng thành thôi…" Lòng ta có chút khổ sở, anh rể quả nhiên đem ta so với một đứa trẻ? Nhưng ta đã trưởng thành rồi, có thể chiếu cố anh rể… Càng nghĩ càng khổ sở, rõ ràng uống một hớp lớn, lại không nghĩ rượu trôi thẳng vào cổ họng, ta bị sặc.
“Sao đến rượu cũng không biết uống à?" Anh rể giúp ta thông khí, dựa sát ta hơn, ta dường như có thể cảm nhận hơi thở có mùi rượu phả ra từ anh, phun lên cổ ta, ta cảm thấy bản thân sắp ngã quỵ trước hơi thở của anh.
“Ơ… trước giờ chưa từng uống qua." Ta buộc chính mình thanh tỉnh một chút, nhưng khẩu khí trả lời lại có chút yếu đuối làm nũng, anh rể có hay không nhận ra gìđó?
“Không phải chứ? Con trai lớn như vậy mà chưa từng uống qua? Vậy làm với con gái thì sao?" Thanh âm anh rể bỗng nhiên trầm thấp, ở bên tai ta như chiếc lông chim nhẹ nhàng khiêu khích.
“Không! Đương nhiên chưa từng có!" Ta vừa thẹn vừa vội, trong lòng vẫn chỉ có một mình anh rể, làm sao có thể liên quan tới một cô gái “Vậy… Tự an ủi cũng không cóư, có tự sờ qua lần nào chưa, hử?" Anh rể lại vươn tay chạm vào đũng quần của ta. Mặt ta đỏ bừng lên, anh rể sao lại sờ ta? nhất định là do rượu.
“Anh rể anh làm gì vậy…" Không đợi ta tránh ra, anh rể cư nhiên đem ta ôm vào lòng, ngồi trên đùi rắn chắc của anh.
“Này có là cái gì, cùng lắm thì anh cũng cho em sờ." Nói xong hôn ta.
“Anh rể thích em, đừng cự tuyệt anh, để anh sờđược không."
Ta dường như bị sét đánh trúng, không thử tự hỏi gì, cũng không thể phản kháng, chỉ có thể giữ lấy cự vật của anh đang ở trong tay, lại không biết tiếp theo phải nói cái gì.
“Anh rể rất thống khổ, van cầu em, Tiểu Kiệt…" Cự vật của anh rể như có sinh mệnh, ở trong tay của ta nhảy nhót.
“Em… em làm không tốt…" Trong đầu biết mình không phải phụ nữ, lỡ làm không tốt, khiến anh rể không hài lòng thì…
“Làm không tốt cũng không sao, anh chỉ em." Cự vật của anh thật sinh động, thẳng tắp ở trong tay ta, ta giống như bịđiên lại mở miệng nỉ non nói: “Ưm… Của anh lớn quá, như thế nào như vậy…"
“Bởi vì em sờ anh, cho nên mới lớn như vậy, em chịu khó giúp anh xoa xoa, anh cũng giúp em sờ sờ lại." Anh rể nhưđang ở bên tai người yêu thì thầm. Anh nói là thật sự sao? Cự vật này thật sự là vì ta mà lớn như vậy? ta mặt đỏ tim đập liên hồi, khiến tiểu nhịđang hơi mềm đột nhiên trở nên cứng lên, anh rể thuận thế cầm của ta, nghĩ đến được người mình thầm thương vuốt ve, ta nhịn không nổi, chỉ có thể cố gắng trợ giúp anh luận động cự vật. Tuy kinh nghiệm ta không đủ, nhưng ta tin tưởng chỉ cần cố gắng có thể bù trừ.
“A a…" Anh rể chẳng những ra sức bộ lộng ta, còn cạy môi, dùng đầu lưỡi xâm phạm khoang miệng ta. Hương vịđàn ông của anh lấn tới, không khí của ta tiêu hao một chút cũng không còn, ta chỉ có thể dựa vào lúc anh hôn môi, cố thở, mà khoái cảm bị anh sờ cũng càng ngày càng mãnh liệt, gần trong gang tất, là người đàn ông anh tuấn tràn trề, ta dưới sự vân vê của anh mà phóng xuất.
Anh rể ta là một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ, so với ta hơn hẳn một cái đầu, ta yêu nhất là khi bàn tay lớn của anh xoa xoa đầu ta, giống như xoa đầu một đứa trẻ, sau đó sảng khoái cười. Mỗi lần ta bị anh làm vậy, đều có chút buồn rầu, anh rể hiển nhiên đem ta đối xử như với cháu trai. Nhưng dù anh không xem ta như trẻ con thì sao chứ, anh vẫn là anh rể của ta, mà dù không phải là anh rể, thì cũng làđàn ông, người anh thích phải là kiểu phụ nữ dịu dàng như chị, làm sao có thể thích một cậu nhóc ngực không ra ngực eo không ra eo như ta.
Tuy rằng ta so với bọn con trai có phần nhỏ nhắn hơn, nhưng vẫn là con trai a…
Một lần, ta ôm cảm giác tuyệt vọng này, rất muốn rời xa anh, chỉ cần không nhìn đến anh, trong lòng sẽ dễ chịu một chút, chậm rãi phai nhạt. Ta cũng không thểđem lại hạnh phúc cho anh, có một người phụ nữ như chị, ai còn có thể thay lòng đổi dạđây.
Nhiều khi ta cảm thấy giận với sự tự chủ của bản thân, rõ ràng tự nói với lòng, không được tới nhà anh nữa, không thể tiếp tục lấy cháu trai làm cái cớ, vụng trộm nhìn anh rểđể thỏa mãn hy vọng biến thái của bản thân. Nhưng là khi nghe âm thanh sang sảng của anh rể từđiện thoại truyền qua, ôn nhu hỏi: “Tiểu Kiệt sao không đến nhà chúng ta chơi, cháu trai rất nhớ em, anh cũng rất nhớ em." Tâm của ta liền nhịn không được trầm mê, càng nhảy càng nhanh, chính mình càng không khống chế nổi cước bộ, khi vừa tỉnh táo lại đãđứng trước ngưỡng cửa nhà anh.
Loại cảm giác vừa thống hận chính mình vừa không tự khống chế này không ngừng dày vò, khiến tâm tư ta mệt mỏi vô cùng, lập tức muốn thi vào trường cao đẳng, nhưng một chút tinh thần ôn luyện đều không có.
Đột nhiên nghe tin chị cùng anh rể ly hôn, ta cảm thấy khiếp đảm, đặc biệt là khi biết do chị có người khác bên ngoài. Trong mắt ta lúc đó, nghĩ rất nhiều, loại đàn ông cứng rắn như anh rể, nếu biết mình bị cắm sừng, có phải sẽ rất đau khổ? Về sau cháu trai lại đi theo chị, anh rể có phải sẽ vì không được thấy mặt con trai màđau lòng? Mà quan trọng là, bọn họ ly hôn, ta liền không còn quan hệ gì với anh rể, cháu trai không còn ở chung với anh nữa, ta sẽ chẳng còn cớ gìđến thăm anh nữa.
Nghĩ đến đây, lòng ta hoảng hốt, bên ngoài mưa rơi rất to, nhưng hiện tại ta chỉ muốn nhìn thấy anh, muốn an ủi anh, sau đó tạm biệt anh rồi tính toán tiếp.
Ta mặc kệ tất thảy từ trường chạy ra, mặc kệ sự ngăn cản của bất kì ai mà lao đi, bị mưa tạt xối xả vừa ướt vừa lạnh, nhưng một chút cảm giác ta đều không có, nội tâm nóng ran, không ngừng kêu gào muốn được gặp anh.
Dùng chìa khóa anh đưa mở cửa, quả nhiên anh say rượu. Một kẻ luôn lạc quan, trước sau phóng khoáng vui vẻ như anh lại đau lòng đến mượn rượu giải sầu? Trái tim ta đột nhiên đau nhói.
Anh rể nhìn đến ta, ngây ra một lúc, quả nhiên không nghĩ tới ta sẽđến ư, đúng vậy, chúng ta hiện tại đâu còn mối quan hệ gì, đương nhiên sẽ không nghĩ ta vì lo lắng cho anh màđến. Ta tự chế nhạo chính mình.
“Anh rể… em lo cho anh… Cho nên…Đến xem anh." Lắp bắp giải thích, anh rể lại nhíu mày, cầm khăn mặt ôn nhu giúp ta lau, ta biết quần áo đều ướt, lành lạnh dính trên người, nhưng là thời điểm lớp khăn mềm chà xát qua đầu ti vì lạnh mà dựng đứng lên của ta, khiến ta nhịn không được muốn rên rỉ. Ta biết ta không thể rên, bằng không bị anh hiểu lầm ta đối với anh cóý nghĩ không tốt, khả năng sẽ bị anh ghê tởm về sau sẽ không thể giao du qua lại được nữa.
“Anh rể, không cần lau…đâu có khác biệt gì." Ta có chút xấu hổ, chủ yếu là vì người giúp ta lau là anh, ta biết trong lòng anh khẳng định không cóý gì, đâu giống ta trong lòng tràn ngập ảo tưởng xấu xa. Thậm chíảo tưởng anh rể là người yêu của ta, vừa giúp ta lau nước, vừa khiêu khích ta, còn muốn đem ta lên giường yêu thương nồng nhiệt. Không xong, toàn miên man suy nghĩ gìđâu! Anh rểđang vì chuyện ly hôn với chị màđau khổ, ta lại còn muốn sự tình hỗn loạn cả lên, ta thật là *** đãng bất trị!
“Anh rể, có phải anh rất khó chịu… Thực xin lỗi, chị gái em lại làm ra chuyện…" Ta nói loanh quanh cũng không biết nói sao để an ủi anh.
Anh ôn hòa cười cười, tựa hồ không hề bất tiện, nhưng là ta thấy dường như anh đang cố cười gượng.
“Nhóc con ngốc, ra đây ngồi, cùng anh rể uống một chén." Anh ôm ta ngồi lên ghế sô pha, ta dường như vô thức dịch sát người anh, tựa hồ chỉ hút một chút hơi ấm từ anh cũng đủ khiến ta vô cùng hạnh phúc.
“Em cũng sắp trưởng thành rồi, anh rể cũng không xem là dụ dỗ trẻ vị thành niên uống rượu nhỉ?" Anh mở chai bia đưa cho ta, hỏi.
“Vâng… sẽ mau trưởng thành thôi…" Lòng ta có chút khổ sở, anh rể quả nhiên đem ta so với một đứa trẻ? Nhưng ta đã trưởng thành rồi, có thể chiếu cố anh rể… Càng nghĩ càng khổ sở, rõ ràng uống một hớp lớn, lại không nghĩ rượu trôi thẳng vào cổ họng, ta bị sặc.
“Sao đến rượu cũng không biết uống à?" Anh rể giúp ta thông khí, dựa sát ta hơn, ta dường như có thể cảm nhận hơi thở có mùi rượu phả ra từ anh, phun lên cổ ta, ta cảm thấy bản thân sắp ngã quỵ trước hơi thở của anh.
“Ơ… trước giờ chưa từng uống qua." Ta buộc chính mình thanh tỉnh một chút, nhưng khẩu khí trả lời lại có chút yếu đuối làm nũng, anh rể có hay không nhận ra gìđó?
“Không phải chứ? Con trai lớn như vậy mà chưa từng uống qua? Vậy làm với con gái thì sao?" Thanh âm anh rể bỗng nhiên trầm thấp, ở bên tai ta như chiếc lông chim nhẹ nhàng khiêu khích.
“Không! Đương nhiên chưa từng có!" Ta vừa thẹn vừa vội, trong lòng vẫn chỉ có một mình anh rể, làm sao có thể liên quan tới một cô gái “Vậy… Tự an ủi cũng không cóư, có tự sờ qua lần nào chưa, hử?" Anh rể lại vươn tay chạm vào đũng quần của ta. Mặt ta đỏ bừng lên, anh rể sao lại sờ ta? nhất định là do rượu.
“Anh rể anh làm gì vậy…" Không đợi ta tránh ra, anh rể cư nhiên đem ta ôm vào lòng, ngồi trên đùi rắn chắc của anh.
“Này có là cái gì, cùng lắm thì anh cũng cho em sờ." Nói xong hôn ta.
“Anh rể thích em, đừng cự tuyệt anh, để anh sờđược không."
Ta dường như bị sét đánh trúng, không thử tự hỏi gì, cũng không thể phản kháng, chỉ có thể giữ lấy cự vật của anh đang ở trong tay, lại không biết tiếp theo phải nói cái gì.
“Anh rể rất thống khổ, van cầu em, Tiểu Kiệt…" Cự vật của anh rể như có sinh mệnh, ở trong tay của ta nhảy nhót.
“Em… em làm không tốt…" Trong đầu biết mình không phải phụ nữ, lỡ làm không tốt, khiến anh rể không hài lòng thì…
“Làm không tốt cũng không sao, anh chỉ em." Cự vật của anh thật sinh động, thẳng tắp ở trong tay ta, ta giống như bịđiên lại mở miệng nỉ non nói: “Ưm… Của anh lớn quá, như thế nào như vậy…"
“Bởi vì em sờ anh, cho nên mới lớn như vậy, em chịu khó giúp anh xoa xoa, anh cũng giúp em sờ sờ lại." Anh rể nhưđang ở bên tai người yêu thì thầm. Anh nói là thật sự sao? Cự vật này thật sự là vì ta mà lớn như vậy? ta mặt đỏ tim đập liên hồi, khiến tiểu nhịđang hơi mềm đột nhiên trở nên cứng lên, anh rể thuận thế cầm của ta, nghĩ đến được người mình thầm thương vuốt ve, ta nhịn không nổi, chỉ có thể cố gắng trợ giúp anh luận động cự vật. Tuy kinh nghiệm ta không đủ, nhưng ta tin tưởng chỉ cần cố gắng có thể bù trừ.
“A a…" Anh rể chẳng những ra sức bộ lộng ta, còn cạy môi, dùng đầu lưỡi xâm phạm khoang miệng ta. Hương vịđàn ông của anh lấn tới, không khí của ta tiêu hao một chút cũng không còn, ta chỉ có thể dựa vào lúc anh hôn môi, cố thở, mà khoái cảm bị anh sờ cũng càng ngày càng mãnh liệt, gần trong gang tất, là người đàn ông anh tuấn tràn trề, ta dưới sự vân vê của anh mà phóng xuất.
Tác giả :
Khiếu Nhã Tiểu Nhục Nhục