Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài
Chương 211
“Này!" Trong bóng tối, Tần Trọng Hàn đưa khuôn mặt đẹp trai của mình ra trước mắt cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ đang xấu hổ của cô, chớp chớp đôi mắt đen nhánh. “Bà xã à, em muốn hay không muốn vậy?"
Nói rồi, anh ta dùng sức đỡ cô lên, động tác dữ dội và mạnh mẽ.
Động tác dữ dội này của anh ta khiến Tiêu Hà Hà gần như mất tiếng, một cảm giác mạnh mẽ cuốn tràn vào thể xác và tâm hồn của cô. Cô không thể nói nên lời, cô phát ra tiếng rên rỉ như đang khóc.
Cuối cùng, đầu óc cô trống rỗng và leo lên đỉnh cao của hạnh phúc... Sau đó, cả người cô ngất đi...
Chỉ trong một phút đó, đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn không biết đêm nay là đêm nào, chỉ biết vùi đầu vào vai anh ta, cả người thở dốc mà không còn chút sức lực. Còn anh ta, người đầy mồ hôi, ôm chặt cô và im lặng hồi tưởng lại cảm giác tuyệt vời đầy rung động vừa rồi. Một lúc lâu sau, cuối cùng anh ta cũng yên tĩnh lại trong tiếng thở hổn hển dữ dội.
“Bà xã à, còn muốn nữa không?" Anh ta hỏi bằng giọng khàn khàn.
Tiêu Hà Hà đỏ mặt đến tận lỗ tai, không nói gì vì mắc cỡ.
Anh ta khẽ cười. “Sao em vẫn còn nhút nhát quá vậy?"
Sau khi Tiêu Hà Hà nghỉ ngơi xong thì trượt xuống khỏi người anh ta, định mặc lại quần áo của mình. Nhưng khi cô vừa trượt xuống khỏi eo anh ta, cô liền nghe thấy anh ta rên lên một tiếng.
“Mau vào nhà thôi..." Cô căng thẳng kêu lên.
Nhưng anh ta đã kéo cô lại, giật mạnh một cái, cô lại rơi vào trong vòng tay của anh ta.
Tiêu Hà Hà làm gì còn sức lực, đầu óc lờ mờ. Anh ta ôm cô, sự vuốt ve của anh ta không hề dừng lại. Một lúc lâu sau, anh ta vẫn ôm cô và từ từ quay người lại, ép sát cô từ phía sau.
Sau khi trải qua nhiều trắc trở và khó khăn, trong căn phòng hoa nho nhỏ, không còn tranh cãi, không còn hiểu lầm, chỉ còn lại tình nồng và mật ngọt.
Cuối cùng, trong một lần va chạm và xâm lấn tiếp theo của anh ta, thế giới của cô lại một lần nữa nở hoa, rực rỡ sắc màu.
Sáng sớm, thức dậy trong cái ôm và nụ hôn ẩm ướt và nóng bỏng kiểu Pháp, Tiêu Hà Hà mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên giường. Mọi thứ đêm qua đều lóe lên trong đầu cô, cô không nhớ mình đã về phòng như thế nào.
“Bà xã, chào buổi sáng!" Tần Trọng Hàn nhìn cô với ánh mắt rạng rỡ.
“Mấy giờ rồi?" Cô hỏi.
“Chín giờ sáng rồi!" Giọng anh ta khàn khàn. “Em ngủ say quá!"
“Thịnh Thịnh đâu?"
“Con và ba đi từ tối qua tới giờ vẫn chưa về. Thịnh Thịnh ngủ lại nhà ba vợ rồi. Ba và ba vợ đang bàn bạc đám cưới của chúng ta, một tuần sau sẽ tổ chức đám cưới!" Anh ta nói.
“Không tổ chức đám cưới có được không?" Tiêu Hà Hà hỏi. Thực ra, cô thực sự không muốn làm đám cưới chút nào cả. “Em không muốn mặc váy cưới cho người khác nhìn, mệt mỏi lắm. Chúng ta đừng tổ chức đám cưới có được không?"
“Vậy sao được? Chẳng phải phụ nữ nằm mơ cũng muốn mặc váy cưới à?" Anh ta ngạc nhiên hỏi.
“Nhưng em không muốn! Đám cưới vốn dĩ là một hình thức hao tốn công sức và tiền bạc, nên mọi người tụ họp lại rồi ăn bữa cơm là được rồi, đừng làm đám cưới nữa ha?"
“Vậy sao được?" Tần Trọng Hàn sẽ không đồng ý!
Đang nói thì Dương Dương gọi đến, Tần Trọng Hàn đưa điện thoại cho cô. “Dương Dương gọi!"
Tiêu Hà Hà cầm lấy điện thoại. “Dương Dương?"
“Chị Hà Hà, tiêu rồi! Một tuần nữa, người lớn hai nhà sẽ tổ chức đám cưới cho chúng ta, muốn chúng ta tổ chức cùng ngày. Ba và chú ba, chính là ba của chị, hai anh em bao nhiêu năm qua không ngồi chung, thề đến chết cũng không qua lại, vậy mà hôm nay đã ngồi lại với nhau, nói sẽ tổ chức đám cưới chung cho chúng ta. Phải làm sao đây?" Dương Dương lo lắng nên nói nguyên một tràng.
“Tổ chức chung hả?" Tiêu Hà Hà cũng rất ngạc nhiên, rồi than thở: “Tổ chức đám cưới, mệt mỏi lắm!"
“Em cũng nghĩ vậy đó. Em không muốn làm đám cưới, vậy có được không?" Dương Dương cũng lo lắng như vậy.
“Chị cũng muốn vậy!" Hà Hà lại dè dặt liếc nhìn Tần Trọng Hàn. “Nhưng hình như họ đều không đồng ý!"
“Vậy hôm nay chúng ta sẽ nghĩ cách. Em mặc kệ! Chị Hà Hà, chị không trốn thì em trốn trước đây!"
“Chúng ta sẽ liên lạc sau ha!" Hà Hà nhanh chóng gác máy.
Ba mẹ của ba nhà đang tích cực chuẩn bị cho đám cưới, nhưng vào ngày thiệp cưới vừa mới được in xong và chưa đi mời, thì Tiêu Hà Hà và Tăng Dương Dương đều dẫn theo con trai của mình và biến mất!
Cùng lúc đó, có Đỗ Cảnh và Mig tham gia từ đầu đến cuối. Hà Hà và Dương Dương đều để lại lời nhắn, nói rằng nếu một mực muốn tổ chức đám cưới mệt mỏi đó thì họ sẽ không quay về nữa. Dù sao họ cũng dẫn theo Mig và Đỗ Cảnh, sáu người cùng nhau ra ngoài tránh mặt một thời gian thì cũng rất an toàn.
Hai chú rể tương lai đều sững sờ, cô dâu của họ đã bỏ đi đâu mất rồi?
Hokkaido vào mùa đông.
Thế giới trắng xóa, như thể được phủ lên một tấm màn màu bạc trắng.
Sáu người mặc áo khoác lông dày và vào ở tại một khách sạn địa phương.
“Wow! Chúng ta có thể đi trượt tuyết rồi phải không? Nhiều tuyết quá!" Thịnh Thịnh vừa nhìn thấy một vùng tuyết màu trắng liền lập tức hét lên. “Chú Đỗ, dì Mig, chú và dì đưa con và Ngữ Điền đi trượt tuyết đi!"
Mặt của Mig bỗng trở nên lúng túng, cô không ngờ Hà Hà và Dương Dương lại rủ Đỗ Cảnh đi chung thật. Chuyến chạy trốn lần này, Hà Hà và Dương Dương cố tình ghép đôi cho cô và Đỗ Cảnh, trong lòng cô biết rất rõ. Một người miệng mồm lanh lẹ như Mig, khi đối mặt với vấn đề nam nữ, tự nhiên lại không biết phải làm gì.
Đỗ Cảnh vốn hiền như khúc gỗ, dường như không nhận ra ý định của Hà Hà và Dương Dương. Suốt đường đi, anh ta đã rất im lặng, thỉnh thoảng mới nói vài câu với bọn trẻ, thỉnh thoảng lại ngây người ra, không biết đang nghĩ gì.
“Tại sao không kêu mẹ con đưa con đi?" Mig hỏi.
“Mẹ còn phải sinh em! Có lẽ bây giờ trong bụng mẹ đã có em rồi đó!" Thịnh Thịnh cười hì hì và nói với mọi người. “Cả mợ Dương Dương nữa, mợ cũng có thể có em bé rồi. Bây giờ ở đây chỉ có dì và chú Cảnh có thể trượt tuyết được, có cả con và Ngữ Điền nữa, nên cứ để mẹ và mợ ở lại khách sạn nghỉ ngơi đi!"
“Hả! Ôi trời đất ơi" Tăng Dương Dương kinh ngạc kêu lên, rồi liếc nhìn sang Tiêu Hà Hà. “Chị Hà Hà, sao chuyện gì Thịnh Thịnh cũng biết hết vậy?"
Tiêu Hà Hà cũng rất bất lực, không ngờ Thịnh Thịnh lại nói như vậy. Nhưng không biết cô đã có thai thật chưa? Mấy hôm nay Tần Trọng Hàn đã cố gắng tạo ra thiên thần, không biết trong bụng cô đã có em bé chưa nữa.
“Em cũng đi trượt tuyết đây!" Dương Dương và Tăng Ly mới ở bên nhau chưa được mấy ngày, đương nhiên cô sẽ chưa có thai.
Lúc này, Ngữ Điền tháo khẩu trang xuống, đưa tay ra kéo kéo áo khoác của Tăng Dương Dương và hỏi: “Mẹ ơi, Nhật cũng có tuyết rơi hả? Lạnh quá! Khắp nơi đều là tuyết!"
“Ngữ Điền không muốn trượt tuyết hả?" Dương Dương ngay lập tức cảm thấy đau lòng.
“Dạ không phải, anh hai muốn trượt tuyết mà, con cũng đi!"
“Dương Dương, hay em đừng đi nữa, coi chừng trong bụng có em bé đó!" Hà Hà kéo tay Dương Dương, rồi khẽ nói vào tai cô: “Để Mig và Đỗ Cảnh dẫn hai đứa đi đi, cho họ chút không gian, biết đâu chừng khi chúng ta về thì họ sẽ thành đôi đó!"
“Được!" Dương Dương suýt nữa quên mất điều này, cô cảm thấy xấu hổ vì sự lơ là của mình. “Tự nhiên em nhớ ra chắc có thể em cũng có thai rồi. Mig, Đỗ Cảnh, vậy hai đứa phải làm phiền anh chị rồi!"
Đỗ Cảnh chỉ khẽ gật đầu, còn mặt của Mig thì càng đỏ hơn. Cô nói như bay: “Đừng lo!"
“Đi nào! Xuất phát!" Thịnh Thịnh reo lên.
“Thịnh Thịnh!" Hà Hà không yên tâm, liền gọi Thịnh Thịnh lại.
“Mẹ ơi, có chuyện gì vậy?"
Hà Hà mỉm cười và chớp chớp mắt, rồi nói với con trai: “Đừng quên nhiệm vụ mà mẹ đã giao cho con đó nha!"
“Mẹ yên tâm đi, Thịnh Thịnh nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Chàng trai nhỏ vỗ nhẹ vào ngực mình để đảm bảo.
“Anh hai ơi, mẹ đã giao nhiệm vụ gì cho anh vậy?" Ngữ Điền hỏi rất tò mò.
Bốn người đã xuất phát.
Tiêu Hà Hà và Tăng Dương Dương nghe thấy Thịnh Thịnh nói với Ngữ Điền như vầy: “Con nít thì không nên hỏi han chuyện của người lớn. Đây là bí mật của anh và mẹ đó, đợi thành công rồi sẽ nói cho em biết!"
“Này! Trời đất ơi, chị có chắc là Thịnh Thịnh sẽ giúp được Đỗ Cảnh và Mig không?"
“Được!" Tiêu Hà Hà nhìn vào Dương Dương bằng ánh mắt rất tự tin. “Em nghĩ họ có đuổi theo đến đây không?"
Về lại phòng khách sạn.
Dương Dương ngồi trên tấm nệm. “Có! Và còn rất nhanh! Nếu em đoán không sai, có lẽ chưa tới ba tiếng, họ đã bay đến đây rồi. Kiểm tra danh sách xuất nhập cảnh ở chỗ hải quan, tên của chúng ta sẽ bị phát hiện ra ngay, rồi họ đáp máy bay đến. Toàn bộ quá trình chỉ chưa đầy vài tiếng. Em đoán chắc họ đang trên đường đi rồi."
“Thật sự có thể đấu tranh để không tổ chức đám cưới sao?" Tiêu Hà Hà hơi lo lắng.
“Nếu không được, nếu mọi người thấy băn khoăn, vậy cứ đem hết chi phí chi cho đám cưới làm lì xì cho chúng ta đi. Em không sợ có nhiều tiền đâu, ha ha ha..."
Trên máy bay.
Trong khoang hạng nhất, có hai người đàn ông cao to, đẹp trai đang ngồi.
Đó là Tần Trọng Hàn và Tăng Ly. Vừa điều tra ra hành tung của họ, cả hai liền lập tức đuổi theo.
“Tôi thật sự không hiểu, tại sao những người phụ nữ khác đều muốn tổ chức một đám cưới thế kỷ, còn những cô gái của chúng ta lại không muốn. Anh nói có phải họ bị bệnh không?" Tăng Ly nghiêng mắt và hỏi Tần Trọng Hàn đang ngồi bên cạnh.
“Nếu họ bị bệnh thật, tôi nghĩ chúng ta cũng bị bệnh, ít nhất cũng bị bệnh nặng hơn họ. Biết rõ họ có bệnh mà vẫn cần họ, không phải bệnh nặng hơn thì là gì?" Tần Trọng Hàn hỏi.
“Này! Nói cũng phải lắm! Có ma lực, ma lực!" Tăng Ly nói rồi cười phá lên. “Ma lực của tình yêu!"
Tần Trọng Hàn lại thầm thề trong lòng, bắt được người phụ nữ nhỏ bé to gan đó, anh ta nhất định sẽ hôn cho cô ngạt thở, sau đó cầm tù cô lại, không cho phép cô rời khỏi nửa bước.
Người đang có cùng suy nghĩ này đương nhiên còn có Tăng Ly. Anh ta nhận ra mới xa nhau chưa được nửa ngày, nỗi nhớ của anh ta ngày càng sâu đậm.
Hai người đàn ông đều đang nổi giận trong lòng, nhưng khi thật sự xuất hiện trước mặt người phụ nữ của mình, sự tức giận đó đã bị dập tắt ngay lập tức.
Ở khách sạn.
Tiếng gõ cửa vang lên, Dương Dương và Hà Hà đều giật mình. “Họ trượt tuyết về rồi sao?"
“Không thể nào đâu! Chị đã nói với Thịnh Thịnh rồi, nhất định phải tạo cơ hội cho Mig và Đỗ Cảnh, thằng nhóc đó nhất định sẽ có cách mà! Không thể nào về sớm vậy đâu!"
“Vậy không lẽ là họ đã đến?" Dương Dương cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài.
“Trời..." Tiêu Hà Hà cũng hơi lo lắng. “Chắc anh ấy sẽ giận lắm, phải làm gì đây?"
“Chúng ta ra xem thử!" Cả hai cùng đi đến trước cửa.
“Một, hai, ba!" Cánh cửa mở ra.
Quả nhiên... Bên ngoài cửa có hai người đàn ông mặc vest phẳng phiu đang đứng đó.
“Anh... Hai anh đến rồi hả?" Hà Hà ngập ngừng hỏi, thấy mình rất có lỗi.
Tần Trọng Hàn không có biểu hiện gì, chỉ quay sang nói với Tăng Ly: “Tự xử lý người phụ nữ của mình!"
Nói rồi, anh ta dùng sức đỡ cô lên, động tác dữ dội và mạnh mẽ.
Động tác dữ dội này của anh ta khiến Tiêu Hà Hà gần như mất tiếng, một cảm giác mạnh mẽ cuốn tràn vào thể xác và tâm hồn của cô. Cô không thể nói nên lời, cô phát ra tiếng rên rỉ như đang khóc.
Cuối cùng, đầu óc cô trống rỗng và leo lên đỉnh cao của hạnh phúc... Sau đó, cả người cô ngất đi...
Chỉ trong một phút đó, đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn không biết đêm nay là đêm nào, chỉ biết vùi đầu vào vai anh ta, cả người thở dốc mà không còn chút sức lực. Còn anh ta, người đầy mồ hôi, ôm chặt cô và im lặng hồi tưởng lại cảm giác tuyệt vời đầy rung động vừa rồi. Một lúc lâu sau, cuối cùng anh ta cũng yên tĩnh lại trong tiếng thở hổn hển dữ dội.
“Bà xã à, còn muốn nữa không?" Anh ta hỏi bằng giọng khàn khàn.
Tiêu Hà Hà đỏ mặt đến tận lỗ tai, không nói gì vì mắc cỡ.
Anh ta khẽ cười. “Sao em vẫn còn nhút nhát quá vậy?"
Sau khi Tiêu Hà Hà nghỉ ngơi xong thì trượt xuống khỏi người anh ta, định mặc lại quần áo của mình. Nhưng khi cô vừa trượt xuống khỏi eo anh ta, cô liền nghe thấy anh ta rên lên một tiếng.
“Mau vào nhà thôi..." Cô căng thẳng kêu lên.
Nhưng anh ta đã kéo cô lại, giật mạnh một cái, cô lại rơi vào trong vòng tay của anh ta.
Tiêu Hà Hà làm gì còn sức lực, đầu óc lờ mờ. Anh ta ôm cô, sự vuốt ve của anh ta không hề dừng lại. Một lúc lâu sau, anh ta vẫn ôm cô và từ từ quay người lại, ép sát cô từ phía sau.
Sau khi trải qua nhiều trắc trở và khó khăn, trong căn phòng hoa nho nhỏ, không còn tranh cãi, không còn hiểu lầm, chỉ còn lại tình nồng và mật ngọt.
Cuối cùng, trong một lần va chạm và xâm lấn tiếp theo của anh ta, thế giới của cô lại một lần nữa nở hoa, rực rỡ sắc màu.
Sáng sớm, thức dậy trong cái ôm và nụ hôn ẩm ướt và nóng bỏng kiểu Pháp, Tiêu Hà Hà mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên giường. Mọi thứ đêm qua đều lóe lên trong đầu cô, cô không nhớ mình đã về phòng như thế nào.
“Bà xã, chào buổi sáng!" Tần Trọng Hàn nhìn cô với ánh mắt rạng rỡ.
“Mấy giờ rồi?" Cô hỏi.
“Chín giờ sáng rồi!" Giọng anh ta khàn khàn. “Em ngủ say quá!"
“Thịnh Thịnh đâu?"
“Con và ba đi từ tối qua tới giờ vẫn chưa về. Thịnh Thịnh ngủ lại nhà ba vợ rồi. Ba và ba vợ đang bàn bạc đám cưới của chúng ta, một tuần sau sẽ tổ chức đám cưới!" Anh ta nói.
“Không tổ chức đám cưới có được không?" Tiêu Hà Hà hỏi. Thực ra, cô thực sự không muốn làm đám cưới chút nào cả. “Em không muốn mặc váy cưới cho người khác nhìn, mệt mỏi lắm. Chúng ta đừng tổ chức đám cưới có được không?"
“Vậy sao được? Chẳng phải phụ nữ nằm mơ cũng muốn mặc váy cưới à?" Anh ta ngạc nhiên hỏi.
“Nhưng em không muốn! Đám cưới vốn dĩ là một hình thức hao tốn công sức và tiền bạc, nên mọi người tụ họp lại rồi ăn bữa cơm là được rồi, đừng làm đám cưới nữa ha?"
“Vậy sao được?" Tần Trọng Hàn sẽ không đồng ý!
Đang nói thì Dương Dương gọi đến, Tần Trọng Hàn đưa điện thoại cho cô. “Dương Dương gọi!"
Tiêu Hà Hà cầm lấy điện thoại. “Dương Dương?"
“Chị Hà Hà, tiêu rồi! Một tuần nữa, người lớn hai nhà sẽ tổ chức đám cưới cho chúng ta, muốn chúng ta tổ chức cùng ngày. Ba và chú ba, chính là ba của chị, hai anh em bao nhiêu năm qua không ngồi chung, thề đến chết cũng không qua lại, vậy mà hôm nay đã ngồi lại với nhau, nói sẽ tổ chức đám cưới chung cho chúng ta. Phải làm sao đây?" Dương Dương lo lắng nên nói nguyên một tràng.
“Tổ chức chung hả?" Tiêu Hà Hà cũng rất ngạc nhiên, rồi than thở: “Tổ chức đám cưới, mệt mỏi lắm!"
“Em cũng nghĩ vậy đó. Em không muốn làm đám cưới, vậy có được không?" Dương Dương cũng lo lắng như vậy.
“Chị cũng muốn vậy!" Hà Hà lại dè dặt liếc nhìn Tần Trọng Hàn. “Nhưng hình như họ đều không đồng ý!"
“Vậy hôm nay chúng ta sẽ nghĩ cách. Em mặc kệ! Chị Hà Hà, chị không trốn thì em trốn trước đây!"
“Chúng ta sẽ liên lạc sau ha!" Hà Hà nhanh chóng gác máy.
Ba mẹ của ba nhà đang tích cực chuẩn bị cho đám cưới, nhưng vào ngày thiệp cưới vừa mới được in xong và chưa đi mời, thì Tiêu Hà Hà và Tăng Dương Dương đều dẫn theo con trai của mình và biến mất!
Cùng lúc đó, có Đỗ Cảnh và Mig tham gia từ đầu đến cuối. Hà Hà và Dương Dương đều để lại lời nhắn, nói rằng nếu một mực muốn tổ chức đám cưới mệt mỏi đó thì họ sẽ không quay về nữa. Dù sao họ cũng dẫn theo Mig và Đỗ Cảnh, sáu người cùng nhau ra ngoài tránh mặt một thời gian thì cũng rất an toàn.
Hai chú rể tương lai đều sững sờ, cô dâu của họ đã bỏ đi đâu mất rồi?
Hokkaido vào mùa đông.
Thế giới trắng xóa, như thể được phủ lên một tấm màn màu bạc trắng.
Sáu người mặc áo khoác lông dày và vào ở tại một khách sạn địa phương.
“Wow! Chúng ta có thể đi trượt tuyết rồi phải không? Nhiều tuyết quá!" Thịnh Thịnh vừa nhìn thấy một vùng tuyết màu trắng liền lập tức hét lên. “Chú Đỗ, dì Mig, chú và dì đưa con và Ngữ Điền đi trượt tuyết đi!"
Mặt của Mig bỗng trở nên lúng túng, cô không ngờ Hà Hà và Dương Dương lại rủ Đỗ Cảnh đi chung thật. Chuyến chạy trốn lần này, Hà Hà và Dương Dương cố tình ghép đôi cho cô và Đỗ Cảnh, trong lòng cô biết rất rõ. Một người miệng mồm lanh lẹ như Mig, khi đối mặt với vấn đề nam nữ, tự nhiên lại không biết phải làm gì.
Đỗ Cảnh vốn hiền như khúc gỗ, dường như không nhận ra ý định của Hà Hà và Dương Dương. Suốt đường đi, anh ta đã rất im lặng, thỉnh thoảng mới nói vài câu với bọn trẻ, thỉnh thoảng lại ngây người ra, không biết đang nghĩ gì.
“Tại sao không kêu mẹ con đưa con đi?" Mig hỏi.
“Mẹ còn phải sinh em! Có lẽ bây giờ trong bụng mẹ đã có em rồi đó!" Thịnh Thịnh cười hì hì và nói với mọi người. “Cả mợ Dương Dương nữa, mợ cũng có thể có em bé rồi. Bây giờ ở đây chỉ có dì và chú Cảnh có thể trượt tuyết được, có cả con và Ngữ Điền nữa, nên cứ để mẹ và mợ ở lại khách sạn nghỉ ngơi đi!"
“Hả! Ôi trời đất ơi" Tăng Dương Dương kinh ngạc kêu lên, rồi liếc nhìn sang Tiêu Hà Hà. “Chị Hà Hà, sao chuyện gì Thịnh Thịnh cũng biết hết vậy?"
Tiêu Hà Hà cũng rất bất lực, không ngờ Thịnh Thịnh lại nói như vậy. Nhưng không biết cô đã có thai thật chưa? Mấy hôm nay Tần Trọng Hàn đã cố gắng tạo ra thiên thần, không biết trong bụng cô đã có em bé chưa nữa.
“Em cũng đi trượt tuyết đây!" Dương Dương và Tăng Ly mới ở bên nhau chưa được mấy ngày, đương nhiên cô sẽ chưa có thai.
Lúc này, Ngữ Điền tháo khẩu trang xuống, đưa tay ra kéo kéo áo khoác của Tăng Dương Dương và hỏi: “Mẹ ơi, Nhật cũng có tuyết rơi hả? Lạnh quá! Khắp nơi đều là tuyết!"
“Ngữ Điền không muốn trượt tuyết hả?" Dương Dương ngay lập tức cảm thấy đau lòng.
“Dạ không phải, anh hai muốn trượt tuyết mà, con cũng đi!"
“Dương Dương, hay em đừng đi nữa, coi chừng trong bụng có em bé đó!" Hà Hà kéo tay Dương Dương, rồi khẽ nói vào tai cô: “Để Mig và Đỗ Cảnh dẫn hai đứa đi đi, cho họ chút không gian, biết đâu chừng khi chúng ta về thì họ sẽ thành đôi đó!"
“Được!" Dương Dương suýt nữa quên mất điều này, cô cảm thấy xấu hổ vì sự lơ là của mình. “Tự nhiên em nhớ ra chắc có thể em cũng có thai rồi. Mig, Đỗ Cảnh, vậy hai đứa phải làm phiền anh chị rồi!"
Đỗ Cảnh chỉ khẽ gật đầu, còn mặt của Mig thì càng đỏ hơn. Cô nói như bay: “Đừng lo!"
“Đi nào! Xuất phát!" Thịnh Thịnh reo lên.
“Thịnh Thịnh!" Hà Hà không yên tâm, liền gọi Thịnh Thịnh lại.
“Mẹ ơi, có chuyện gì vậy?"
Hà Hà mỉm cười và chớp chớp mắt, rồi nói với con trai: “Đừng quên nhiệm vụ mà mẹ đã giao cho con đó nha!"
“Mẹ yên tâm đi, Thịnh Thịnh nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Chàng trai nhỏ vỗ nhẹ vào ngực mình để đảm bảo.
“Anh hai ơi, mẹ đã giao nhiệm vụ gì cho anh vậy?" Ngữ Điền hỏi rất tò mò.
Bốn người đã xuất phát.
Tiêu Hà Hà và Tăng Dương Dương nghe thấy Thịnh Thịnh nói với Ngữ Điền như vầy: “Con nít thì không nên hỏi han chuyện của người lớn. Đây là bí mật của anh và mẹ đó, đợi thành công rồi sẽ nói cho em biết!"
“Này! Trời đất ơi, chị có chắc là Thịnh Thịnh sẽ giúp được Đỗ Cảnh và Mig không?"
“Được!" Tiêu Hà Hà nhìn vào Dương Dương bằng ánh mắt rất tự tin. “Em nghĩ họ có đuổi theo đến đây không?"
Về lại phòng khách sạn.
Dương Dương ngồi trên tấm nệm. “Có! Và còn rất nhanh! Nếu em đoán không sai, có lẽ chưa tới ba tiếng, họ đã bay đến đây rồi. Kiểm tra danh sách xuất nhập cảnh ở chỗ hải quan, tên của chúng ta sẽ bị phát hiện ra ngay, rồi họ đáp máy bay đến. Toàn bộ quá trình chỉ chưa đầy vài tiếng. Em đoán chắc họ đang trên đường đi rồi."
“Thật sự có thể đấu tranh để không tổ chức đám cưới sao?" Tiêu Hà Hà hơi lo lắng.
“Nếu không được, nếu mọi người thấy băn khoăn, vậy cứ đem hết chi phí chi cho đám cưới làm lì xì cho chúng ta đi. Em không sợ có nhiều tiền đâu, ha ha ha..."
Trên máy bay.
Trong khoang hạng nhất, có hai người đàn ông cao to, đẹp trai đang ngồi.
Đó là Tần Trọng Hàn và Tăng Ly. Vừa điều tra ra hành tung của họ, cả hai liền lập tức đuổi theo.
“Tôi thật sự không hiểu, tại sao những người phụ nữ khác đều muốn tổ chức một đám cưới thế kỷ, còn những cô gái của chúng ta lại không muốn. Anh nói có phải họ bị bệnh không?" Tăng Ly nghiêng mắt và hỏi Tần Trọng Hàn đang ngồi bên cạnh.
“Nếu họ bị bệnh thật, tôi nghĩ chúng ta cũng bị bệnh, ít nhất cũng bị bệnh nặng hơn họ. Biết rõ họ có bệnh mà vẫn cần họ, không phải bệnh nặng hơn thì là gì?" Tần Trọng Hàn hỏi.
“Này! Nói cũng phải lắm! Có ma lực, ma lực!" Tăng Ly nói rồi cười phá lên. “Ma lực của tình yêu!"
Tần Trọng Hàn lại thầm thề trong lòng, bắt được người phụ nữ nhỏ bé to gan đó, anh ta nhất định sẽ hôn cho cô ngạt thở, sau đó cầm tù cô lại, không cho phép cô rời khỏi nửa bước.
Người đang có cùng suy nghĩ này đương nhiên còn có Tăng Ly. Anh ta nhận ra mới xa nhau chưa được nửa ngày, nỗi nhớ của anh ta ngày càng sâu đậm.
Hai người đàn ông đều đang nổi giận trong lòng, nhưng khi thật sự xuất hiện trước mặt người phụ nữ của mình, sự tức giận đó đã bị dập tắt ngay lập tức.
Ở khách sạn.
Tiếng gõ cửa vang lên, Dương Dương và Hà Hà đều giật mình. “Họ trượt tuyết về rồi sao?"
“Không thể nào đâu! Chị đã nói với Thịnh Thịnh rồi, nhất định phải tạo cơ hội cho Mig và Đỗ Cảnh, thằng nhóc đó nhất định sẽ có cách mà! Không thể nào về sớm vậy đâu!"
“Vậy không lẽ là họ đã đến?" Dương Dương cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài.
“Trời..." Tiêu Hà Hà cũng hơi lo lắng. “Chắc anh ấy sẽ giận lắm, phải làm gì đây?"
“Chúng ta ra xem thử!" Cả hai cùng đi đến trước cửa.
“Một, hai, ba!" Cánh cửa mở ra.
Quả nhiên... Bên ngoài cửa có hai người đàn ông mặc vest phẳng phiu đang đứng đó.
“Anh... Hai anh đến rồi hả?" Hà Hà ngập ngừng hỏi, thấy mình rất có lỗi.
Tần Trọng Hàn không có biểu hiện gì, chỉ quay sang nói với Tăng Ly: “Tự xử lý người phụ nữ của mình!"
Tác giả :
Thiên Quang