Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài
Chương 195
Được bồng lên, Thịnh Thịnh có chút nghi ngờ, mặc dù cậu thích mẹ bồng cậu, nhưng bây giờ cậu nặng quá, mẹ không còn đủ sức để bồng cậu nữa. “Mẹ ơi, mẹ sẽ mệt lắm đó, cứ để Thịnh Thịnh cầm tay mẹ đi là được rồi, mẹ để con xuống đi!"
Nhưng Tiêu Hà Hà vẫn khăng khăng bồng cậu. “Mẹ muốn bồng Thịnh Thịnh."
Nói rồi, cô bồng Thịnh Thịnh đi ra ngoài. Sao Tần Trọng Hàn lại không hiểu được tâm trạng của cô chứ? Hà Hà đang muốn được tiếp thêm sức mạnh từ Thịnh Thịnh. Dù đứa trẻ này có phải con của họ hay không, bao nhiêu năm qua, nó luôn là nguồn sức mạnh để Hà Hà tiếp tục sống.
Dường như Thịnh Thịnh đã cảm nhận được hôm nay Tiêu Hà Hà hơi lạ, nên đã ngoan ngoãn ôm lấy cổ của Tiêu Hà Hà. “Mẹ ơi, hôm nay con đi đánh golf với ông nội, ông nội đã dạy con đánh nữa đó. Lần sau con sẽ dạy mẹ, mẹ chịu không?"
“Ừm, được!" Tiêu Hà Hà gật đầu, trong mắt vẫn mờ lệ.
Tần Trọng Hàn đi bên cạnh họ, bàn tay to lớn giang ra bảo vệ vợ con, cho đến khi đưa họ ngồi vào trong xe. Tiêu Hà Hà nhớ lại lần trước khi ăn ngò rí, Tần Trọng Hàn đã bị dị ứng, và Thịnh Thịnh cũng dị ứng với ngò rí.
Phải không?
Phải vậy không?
Cô ôm con mà thấy thấp thỏm lo lắng, suốt đường hoảng hốt, cho đến khi về tới nhà.
Mọi người cùng ngồi ăn cơm. Tiêu Hà Hà cố tình kêu dì Trương làm một món ăn - thịt cừu xào ngò rí. Vừa bưng lên, mùi ngò rí nồng nặc ập đến, ba người đàn ông trên bàn cùng lúc cau mày lại.
Tần Lăng Hàng đập bàn một cái rầm, hét lên với giọng nghiêm nghị. “Chuyện này là sao? Chẳng phải đã nói sau này không được có ngò rí xuất hiện trên bàn ăn à? Mau dẹp đi!"
Dì Trương ngây ra, rồi nhìn sang Tiêu Hà Hà.
Tiêu Hà Hà nhìn thấy Thịnh Thịnh cũng cau mày lại. “Phải đó, bà Trương à, ngò rí đâu có ngon, Thịnh Thịnh ăn vào sẽ bị nổi mẩn đỏ đó, ngứa lắm. Thịnh Thịnh không muốn ăn món này, bà mau dẹp đi!"
Tần Trọng Hàn cũng cau mày, mặc dù anh ta không kêu dẹp đi, nhưng vẻ mặt cũng có ý đó.
Và khi nghe thấy lời Thịnh Thịnh nói, Tiêu Hà Hà và Tần Trọng Hàn đưa mắt nhìn nhau, họ đều rất kích động. Thời gian chờ có kết quả trôi qua rất chậm, cô đang ngồi đây với lời cầu nguyện của riêng mình, như thể đứa trẻ chính là con của họ.
Lúc này, Tần Lăng Hàng đột nhiên lên tiếng. “Đợi đã! Thịnh Thịnh à, con nói gì?"
“Ông nội ơi, ông cũng không thích ăn ngò rí hả? Thịnh Thịnh cũng không thích nó!"
“Em thích!" Ngữ Điền cũng xen vào.
Tần Lăng Hàng phì cười và lắc đầu. “Ta thực sự rất nghi ngờ, không biết thằng nhóc con này có phải là giống của nhà ta không nữa, sao ngay cả dị ứng mà cũng giống ta và Trọng Hàn. Đúng là kỳ lạ!"
Lời nói của ông ta vừa thốt ra thì đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai, rồi liền giải thích với Hà Hà: “Hà Hà à, con đừng hiểu lầm, Trọng Hàn không phải hạng đàn ông thích để lại giống lung tung đâu. Nếu có, bác sẽ đứng ở lập trường của con mà xử lý thật tốt!"
“Bác!" Vẻ mặt của Tiêu Hà Hà vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, có vài lời không thể nói trước mặt con trẻ, nhưng những lời của Tần Lăng Hàng đã cho cô sức mạnh. “Bác cũng cảm thấy Thịnh Thịnh giống Tần Trọng Hàn hả?"
“Phải! Cũng giống như mẹ của Trọng Hàn nữa, đặc biệt là đôi mắt!" Tần Lăng Hàng thích đứa trẻ này, ông ta luôn nhớ đến người vợ quá cố thông qua đôi mắt này, nghĩ về những năm tháng tuyệt vời đó.
“Bưng xuống dưới đi, dì Trương!" Tần Trọng Hàn đã lên tiếng, trong lòng anh ta cũng rất thấp thỏm.
Dì Trương đã bưng món có rau ngò rí đi, trên bàn không còn mùi đó nữa, cả ba người đàn ông dường như đều nhẹ nhõm hơn.
“A! Tuyệt quá! Cuối cùng không phải ăn ngò rí nữa rồi!" Thịnh Thịnh bắt đầu cắm mặt ăn cơm.
“Nhưng em muốn ăn một chút!" Ngữ Điền hơi thất vọng.
“Em xuống bếp ăn đi!" Thịnh Thịnh nói. “Ăn xong rồi lên đây!"
Tiêu Hà Hà nhìn thấy cảnh này, cảm giác từ tận đáy lòng đó lại ngày càng trở nên mãnh liệt hơn. Thịnh Thịnh chính là con trai của cô, nhất định là vậy, nhất định!
Sau khi ăn cơm xong.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, bây giờ đã là mười giờ đêm, bọn trẻ đều đã đi ngủ.
Cảnh đêm tối đen như mực, Tiêu Hà Hà ngồi lâu đến mức cột sống bị đau, phải khom lưng xuống để xoa xoa, rồi thở ra một hơi thật dài, đôi chân mày hơi cau lại. Thời gian chờ đợi kết quả trôi qua rất chậm chạp, còn 2 tiếng nữa mới đến 12 giờ.
Cô chưa bao giờ biết thời gian lại trôi qua chậm đến vậy.
Tần Trọng Hàn bước vào. Cô nhìn lên và vội vàng hỏi: “Có kết quả chưa?"
“Còn hai tiếng nữa!" Anh ta cũng đang đợi. “Hà Hà à, em đừng căng thẳng quá! Đừng như vậy."
“Nhưng em thực sự rất căng thẳng, tim em cứ đập thình thịch, em sợ sẽ không phải, rất sợ!" Tim cô đang đập thình thịch, cô chưa từng căng thẳng đến vậy trong đời, hai tay cô đan vào nhau.
Tần Trọng Hàn ôm cô: “Dù có phải ruột thịt hay không, Thịnh Thịnh vẫn là con của chúng ta. Nếu phải thì càng tốt, còn lỡ như không phải thì chúng ta cũng đừng thất vọng, chúng ta sẽ tiếp tục đi tìm."
“Ừm!" Cô gật đầu.
Đôi mắt của cô, vẫn trong sáng như trước, nhưng bây giờ kèm theo một chút buồn bã.
Anh ta nhìn vào Hà Hà, chỉ cảm thấy trái tim mình đau như bị kim đâm. Nếu không phải tại mình, con làm sao bị bắt mất được? Sao lúc đó anh ta lại làm vậy? Tàn nhẫn bắt con đi, chia cắt con và mẹ con chứ? Anh ta thực sự đã quá tàn nhẫn.
Tần Trọng Hàn tự trách mình, rồi thì thầm bên tai Hà Hà: “Anh xin lỗi bà xã, tất cả đều là lỗi của anh!"
Lời xin lỗi của anh ta khiến cô rất muốn khóc, nhưng cô đã quay lại và ôm chặt lấy eo anh ta. “Không sao đâu, anh đừng đổ lỗi cho mình. Lúc đó, anh đâu đã yêu em, làm sao mà đứng ở góc độ của em để xem xét vấn đề được? Không ai trong chúng ta ngờ được sẽ như vậy, tất cả đều là số phận."
Hai người ôm nhau, và Tần Trọng Hàn nói. “Cám ơn vì sự khoan dung của em, cám ơn vì lòng tốt của em. Bà xã à, bây giờ chúng ta hãy đến bệnh viện đi, vậy sẽ lấy được kết quả sớm hơn!"
“Được! Em cũng muốn nhanh một chút!" Cô đã không thể chờ lâu hơn nữa.
Ở bệnh viện.
Khi đến được bệnh viện, vẫn còn một tiếng nữa mới tới giờ hẹn lấy kết quả.
Cả hai người đều không thể chờ đợi thêm được nữa, đã đứng chờ bên ngoài phòng xét nghiệm.
Lòng bàn tay của Tiêu Hà Hà đầy mồ hôi, tim đang đập nhanh như chạy đua, hai tay cứ đan vào nhau, đi tới đi lui vì sốt ruột.
“Hà Hà!" Tần Trọng Hàn đưa tay ra và nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Lúc này, Tiêu Hà Hà mới phát hiện ra trong lòng bàn tay anh ta cũng đầy mồ hôi.
“Anh cũng căng thẳng hả?" Cô hơi ngạc nhiên, cảm thấy mình và anh ta thực sự rất lo lắng.
Tần Trọng Hàn gật đầu, có chút xấu hổ, nhưng thực sự anh ta đang rất căng thẳng. “Thật ra anh cũng lo lắm, hy vọng Thịnh Thịnh sẽ là con anh, bởi vì ngay từ đầu anh đã có một cảm xúc không thể giải thích với thằng nhóc này, luôn vô tình bị nó lôi kéo, vô tình thích nó, thích một cách khó hiểu!"
Anh ta nhớ lại lần đầu tiên gặp Thịnh Thịnh trong sân bay, anh ta cùng cậu bé đi vào phòng vệ sinh, cậu hét lên trong kinh ngạc: “Chú ơi, con chim của chú to quá!"
Nhớ lại liền phì cười, sau đó lại gặp Thịnh Thịnh bán bao cao su. Lúc đó, anh ta rất đau lòng. Nhớ đến chuyện mấy năm qua, cậu bé và Hà Hà chắc đã phải chịu rất nhiều khổ cực, anh ta liền cảm thấy mình như một tội nhân.
Hai người ôm chặt lấy nhau, Tiêu Hà Hà ép mặt vào lòng Tần Trọng Hàn. Lúc này, cánh cửa phòng xét nghiệm mở ra, bác sĩ Trì cũng tươi cười bước ra. “Cậu Tần, mợ Tần, chắc hai người sốt ruột lắm rồi, vì vậy tôi đã kêu trợ lý cố gắng hoàn thành trước 50 phút."
Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà vội ngẩng đầu lên, cơ thể của cả hai đều không kiềm chế được cơn run rẩy, cùng lúc lên tiếng hỏi bằng giọng căng thẳng. “Kết quả thế nào?"
Họ gần như đang nín thở, chờ đợi giây phút thú kích động lòng người này.
“Thịnh Thịnh là con của hai người!" Bác sĩ Trì đang cầm kết quả xét nghiệm trong tay. “Tôi đã lấy của ba người mỗi người năm giọt máu, kết quả là ADN của Thịnh Thịnh giống 99,9% với ADN cậu Tần và mợ Tần. Cậu bé là con của hai người!"
“Thật sao?" Tần Trọng Hàn cầm lấy tờ kết quả.
Anh ta chỉ nhìn thấy trên đó viết giống nhau 9999 thì niềm hân hoan đã tràn ngập trong tim, cúi nhìn Tiêu Hà Hà, cô đang nhét cả bàn tay vào miệng và cắn chặt những ngón tay của mình, nhưng nước mắt đã đầm đìa. Niềm vui ập đến trên mặt họ, Tiêu Hà Hà kích động đến mức bật khóc.
“Hà Hà!" Tần Trọng Hàn ôm cô. “Là con của chúng ta, Thịnh Thịnh là con của chúng ta!"
Bác sĩ Trì mỉm cười và nói: “Đúng vậy, nếu cậu Tần cần thêm gì thì cứ liên hệ với tôi, lúc nào cũng được. Kết quả báo cáo này, cậu sẽ được giữ một bản."
“Vất vả cho anh quá, bác sĩ Trì!" Tần Trọng Hàn phấn khởi đến mức nắm lấy tay anh ta, sau khi hai người bắt tay nhau, bác sĩ Trì đã rời đi.
Lúc này, Tiêu Hà Hà mới đột nhiên tỉnh táo lại, giật lấy tờ kết quả từ tay Tần Trọng Hàn. Cô nhìn vào kết quả, vừa nhìn vừa rơi nước mắt, lại vừa mỉm cười. “Tần Trọng Hàn, thật sự là Thịnh Thịnh, là Thịnh Thịnh. Con của chúng ta, con vẫn luôn ở bên cạnh em, nhưng em không hề biết rằng con là do em sinh ra. Em không hề biết... Hu hu hu..."
Tần Trọng Hàn thở dài và ôm lấy cô. “May là nó! Dù thế nào, em cũng đã tận mắt nhìn thấy con trưởng thành, cũng có mặt trong quá trình trưởng thành của con, ít ra chúng ta không phải không có kỷ niệm gì với nhau. Ông trời rất công bằng, đã cho con quay về với chúng ta. Hà Hà à, chúng ta mau về nhà thôi!"
“Ừm! Về nhà! Em muốn nói với Thịnh Thịnh, nó là con trai của em!" Tiêu Hà Hà vui mừng ôm lấy Tần Trọng Hàn, vừa nhảy vừa cười lại vừa nước mắt giàn giụa.
Đâu phải Tần Trọng Hàn không muốn nhảy lên hân hoan như vậy chứ?
Khi cuối cùng đã về tới nhà, hai người liền vội vàng đánh thức ông Tần dậy. Tiêu Hà Hà chạy vội vào phòng Thịnh Thịnh, thấy con trai đang ngủ say, tim cô như thắt lại, đau nhói. Đây là cục cưng của cô mà! Là cục thịt rơi ra từ trong người cô mà! Con của cô, thì ra vẫn luôn ở bên cạnh.
Bàn tay lưu luyến vuốt ve vầng trán sáng sủa của con trai, đôi lông mày lưỡi mác rất ngầu giống Tần Trọng Hàn. Đôi mắt đó, lúc này đang nhắm chặt, hai hàng mi dài che phủ trên mí mắt.
Thịnh Thịnh đang ngủ say bỗng mấp máy cái miệng nhỏ xinh, trong miệng nói mớ: “Mẹ ơi..."
Tiêu Hà Hà ngây ra, tưởng rằng cậu đã thức, liền nghẹn ngào nói: “Thịnh Thịnh?"
Nhưng Thịnh Thịnh chỉ lật người lại, thì ra cậu bé đang nằm mơ.
Tiêu Hà Hà nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của con trai, không muốn buông ra dù chỉ trong giây lát.
Những hình ảnh dù nhỏ nhặt nhất trong quãng thời gian hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống mấy năm qua đều hiện lên trong tâm trí, trái tim cô tràn đầy hạnh phúc. Con trai của cô! Hi hi, thực sự là con trai của cô.
Tần Trọng Hàn gọi ba mình dậy, đưa kết quả xét nghiệm của Thịnh Thịnh cho ba mình xem, ngoài ra còn đưa luôn kết quả xét nghiệm của Ngữ Điền và Tăng Ly.
Sau khi xem xong thì tâm trạng của Tần Lăng Hàng rất bất ổn, im lặng một lúc lâu, ông ta đột nhiên thở dài, rồi một giọt nước mắt rơi xuống, sau đó biến mất rất nhanh.
Nhưng Tiêu Hà Hà vẫn khăng khăng bồng cậu. “Mẹ muốn bồng Thịnh Thịnh."
Nói rồi, cô bồng Thịnh Thịnh đi ra ngoài. Sao Tần Trọng Hàn lại không hiểu được tâm trạng của cô chứ? Hà Hà đang muốn được tiếp thêm sức mạnh từ Thịnh Thịnh. Dù đứa trẻ này có phải con của họ hay không, bao nhiêu năm qua, nó luôn là nguồn sức mạnh để Hà Hà tiếp tục sống.
Dường như Thịnh Thịnh đã cảm nhận được hôm nay Tiêu Hà Hà hơi lạ, nên đã ngoan ngoãn ôm lấy cổ của Tiêu Hà Hà. “Mẹ ơi, hôm nay con đi đánh golf với ông nội, ông nội đã dạy con đánh nữa đó. Lần sau con sẽ dạy mẹ, mẹ chịu không?"
“Ừm, được!" Tiêu Hà Hà gật đầu, trong mắt vẫn mờ lệ.
Tần Trọng Hàn đi bên cạnh họ, bàn tay to lớn giang ra bảo vệ vợ con, cho đến khi đưa họ ngồi vào trong xe. Tiêu Hà Hà nhớ lại lần trước khi ăn ngò rí, Tần Trọng Hàn đã bị dị ứng, và Thịnh Thịnh cũng dị ứng với ngò rí.
Phải không?
Phải vậy không?
Cô ôm con mà thấy thấp thỏm lo lắng, suốt đường hoảng hốt, cho đến khi về tới nhà.
Mọi người cùng ngồi ăn cơm. Tiêu Hà Hà cố tình kêu dì Trương làm một món ăn - thịt cừu xào ngò rí. Vừa bưng lên, mùi ngò rí nồng nặc ập đến, ba người đàn ông trên bàn cùng lúc cau mày lại.
Tần Lăng Hàng đập bàn một cái rầm, hét lên với giọng nghiêm nghị. “Chuyện này là sao? Chẳng phải đã nói sau này không được có ngò rí xuất hiện trên bàn ăn à? Mau dẹp đi!"
Dì Trương ngây ra, rồi nhìn sang Tiêu Hà Hà.
Tiêu Hà Hà nhìn thấy Thịnh Thịnh cũng cau mày lại. “Phải đó, bà Trương à, ngò rí đâu có ngon, Thịnh Thịnh ăn vào sẽ bị nổi mẩn đỏ đó, ngứa lắm. Thịnh Thịnh không muốn ăn món này, bà mau dẹp đi!"
Tần Trọng Hàn cũng cau mày, mặc dù anh ta không kêu dẹp đi, nhưng vẻ mặt cũng có ý đó.
Và khi nghe thấy lời Thịnh Thịnh nói, Tiêu Hà Hà và Tần Trọng Hàn đưa mắt nhìn nhau, họ đều rất kích động. Thời gian chờ có kết quả trôi qua rất chậm, cô đang ngồi đây với lời cầu nguyện của riêng mình, như thể đứa trẻ chính là con của họ.
Lúc này, Tần Lăng Hàng đột nhiên lên tiếng. “Đợi đã! Thịnh Thịnh à, con nói gì?"
“Ông nội ơi, ông cũng không thích ăn ngò rí hả? Thịnh Thịnh cũng không thích nó!"
“Em thích!" Ngữ Điền cũng xen vào.
Tần Lăng Hàng phì cười và lắc đầu. “Ta thực sự rất nghi ngờ, không biết thằng nhóc con này có phải là giống của nhà ta không nữa, sao ngay cả dị ứng mà cũng giống ta và Trọng Hàn. Đúng là kỳ lạ!"
Lời nói của ông ta vừa thốt ra thì đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai, rồi liền giải thích với Hà Hà: “Hà Hà à, con đừng hiểu lầm, Trọng Hàn không phải hạng đàn ông thích để lại giống lung tung đâu. Nếu có, bác sẽ đứng ở lập trường của con mà xử lý thật tốt!"
“Bác!" Vẻ mặt của Tiêu Hà Hà vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, có vài lời không thể nói trước mặt con trẻ, nhưng những lời của Tần Lăng Hàng đã cho cô sức mạnh. “Bác cũng cảm thấy Thịnh Thịnh giống Tần Trọng Hàn hả?"
“Phải! Cũng giống như mẹ của Trọng Hàn nữa, đặc biệt là đôi mắt!" Tần Lăng Hàng thích đứa trẻ này, ông ta luôn nhớ đến người vợ quá cố thông qua đôi mắt này, nghĩ về những năm tháng tuyệt vời đó.
“Bưng xuống dưới đi, dì Trương!" Tần Trọng Hàn đã lên tiếng, trong lòng anh ta cũng rất thấp thỏm.
Dì Trương đã bưng món có rau ngò rí đi, trên bàn không còn mùi đó nữa, cả ba người đàn ông dường như đều nhẹ nhõm hơn.
“A! Tuyệt quá! Cuối cùng không phải ăn ngò rí nữa rồi!" Thịnh Thịnh bắt đầu cắm mặt ăn cơm.
“Nhưng em muốn ăn một chút!" Ngữ Điền hơi thất vọng.
“Em xuống bếp ăn đi!" Thịnh Thịnh nói. “Ăn xong rồi lên đây!"
Tiêu Hà Hà nhìn thấy cảnh này, cảm giác từ tận đáy lòng đó lại ngày càng trở nên mãnh liệt hơn. Thịnh Thịnh chính là con trai của cô, nhất định là vậy, nhất định!
Sau khi ăn cơm xong.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, bây giờ đã là mười giờ đêm, bọn trẻ đều đã đi ngủ.
Cảnh đêm tối đen như mực, Tiêu Hà Hà ngồi lâu đến mức cột sống bị đau, phải khom lưng xuống để xoa xoa, rồi thở ra một hơi thật dài, đôi chân mày hơi cau lại. Thời gian chờ đợi kết quả trôi qua rất chậm chạp, còn 2 tiếng nữa mới đến 12 giờ.
Cô chưa bao giờ biết thời gian lại trôi qua chậm đến vậy.
Tần Trọng Hàn bước vào. Cô nhìn lên và vội vàng hỏi: “Có kết quả chưa?"
“Còn hai tiếng nữa!" Anh ta cũng đang đợi. “Hà Hà à, em đừng căng thẳng quá! Đừng như vậy."
“Nhưng em thực sự rất căng thẳng, tim em cứ đập thình thịch, em sợ sẽ không phải, rất sợ!" Tim cô đang đập thình thịch, cô chưa từng căng thẳng đến vậy trong đời, hai tay cô đan vào nhau.
Tần Trọng Hàn ôm cô: “Dù có phải ruột thịt hay không, Thịnh Thịnh vẫn là con của chúng ta. Nếu phải thì càng tốt, còn lỡ như không phải thì chúng ta cũng đừng thất vọng, chúng ta sẽ tiếp tục đi tìm."
“Ừm!" Cô gật đầu.
Đôi mắt của cô, vẫn trong sáng như trước, nhưng bây giờ kèm theo một chút buồn bã.
Anh ta nhìn vào Hà Hà, chỉ cảm thấy trái tim mình đau như bị kim đâm. Nếu không phải tại mình, con làm sao bị bắt mất được? Sao lúc đó anh ta lại làm vậy? Tàn nhẫn bắt con đi, chia cắt con và mẹ con chứ? Anh ta thực sự đã quá tàn nhẫn.
Tần Trọng Hàn tự trách mình, rồi thì thầm bên tai Hà Hà: “Anh xin lỗi bà xã, tất cả đều là lỗi của anh!"
Lời xin lỗi của anh ta khiến cô rất muốn khóc, nhưng cô đã quay lại và ôm chặt lấy eo anh ta. “Không sao đâu, anh đừng đổ lỗi cho mình. Lúc đó, anh đâu đã yêu em, làm sao mà đứng ở góc độ của em để xem xét vấn đề được? Không ai trong chúng ta ngờ được sẽ như vậy, tất cả đều là số phận."
Hai người ôm nhau, và Tần Trọng Hàn nói. “Cám ơn vì sự khoan dung của em, cám ơn vì lòng tốt của em. Bà xã à, bây giờ chúng ta hãy đến bệnh viện đi, vậy sẽ lấy được kết quả sớm hơn!"
“Được! Em cũng muốn nhanh một chút!" Cô đã không thể chờ lâu hơn nữa.
Ở bệnh viện.
Khi đến được bệnh viện, vẫn còn một tiếng nữa mới tới giờ hẹn lấy kết quả.
Cả hai người đều không thể chờ đợi thêm được nữa, đã đứng chờ bên ngoài phòng xét nghiệm.
Lòng bàn tay của Tiêu Hà Hà đầy mồ hôi, tim đang đập nhanh như chạy đua, hai tay cứ đan vào nhau, đi tới đi lui vì sốt ruột.
“Hà Hà!" Tần Trọng Hàn đưa tay ra và nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Lúc này, Tiêu Hà Hà mới phát hiện ra trong lòng bàn tay anh ta cũng đầy mồ hôi.
“Anh cũng căng thẳng hả?" Cô hơi ngạc nhiên, cảm thấy mình và anh ta thực sự rất lo lắng.
Tần Trọng Hàn gật đầu, có chút xấu hổ, nhưng thực sự anh ta đang rất căng thẳng. “Thật ra anh cũng lo lắm, hy vọng Thịnh Thịnh sẽ là con anh, bởi vì ngay từ đầu anh đã có một cảm xúc không thể giải thích với thằng nhóc này, luôn vô tình bị nó lôi kéo, vô tình thích nó, thích một cách khó hiểu!"
Anh ta nhớ lại lần đầu tiên gặp Thịnh Thịnh trong sân bay, anh ta cùng cậu bé đi vào phòng vệ sinh, cậu hét lên trong kinh ngạc: “Chú ơi, con chim của chú to quá!"
Nhớ lại liền phì cười, sau đó lại gặp Thịnh Thịnh bán bao cao su. Lúc đó, anh ta rất đau lòng. Nhớ đến chuyện mấy năm qua, cậu bé và Hà Hà chắc đã phải chịu rất nhiều khổ cực, anh ta liền cảm thấy mình như một tội nhân.
Hai người ôm chặt lấy nhau, Tiêu Hà Hà ép mặt vào lòng Tần Trọng Hàn. Lúc này, cánh cửa phòng xét nghiệm mở ra, bác sĩ Trì cũng tươi cười bước ra. “Cậu Tần, mợ Tần, chắc hai người sốt ruột lắm rồi, vì vậy tôi đã kêu trợ lý cố gắng hoàn thành trước 50 phút."
Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà vội ngẩng đầu lên, cơ thể của cả hai đều không kiềm chế được cơn run rẩy, cùng lúc lên tiếng hỏi bằng giọng căng thẳng. “Kết quả thế nào?"
Họ gần như đang nín thở, chờ đợi giây phút thú kích động lòng người này.
“Thịnh Thịnh là con của hai người!" Bác sĩ Trì đang cầm kết quả xét nghiệm trong tay. “Tôi đã lấy của ba người mỗi người năm giọt máu, kết quả là ADN của Thịnh Thịnh giống 99,9% với ADN cậu Tần và mợ Tần. Cậu bé là con của hai người!"
“Thật sao?" Tần Trọng Hàn cầm lấy tờ kết quả.
Anh ta chỉ nhìn thấy trên đó viết giống nhau 9999 thì niềm hân hoan đã tràn ngập trong tim, cúi nhìn Tiêu Hà Hà, cô đang nhét cả bàn tay vào miệng và cắn chặt những ngón tay của mình, nhưng nước mắt đã đầm đìa. Niềm vui ập đến trên mặt họ, Tiêu Hà Hà kích động đến mức bật khóc.
“Hà Hà!" Tần Trọng Hàn ôm cô. “Là con của chúng ta, Thịnh Thịnh là con của chúng ta!"
Bác sĩ Trì mỉm cười và nói: “Đúng vậy, nếu cậu Tần cần thêm gì thì cứ liên hệ với tôi, lúc nào cũng được. Kết quả báo cáo này, cậu sẽ được giữ một bản."
“Vất vả cho anh quá, bác sĩ Trì!" Tần Trọng Hàn phấn khởi đến mức nắm lấy tay anh ta, sau khi hai người bắt tay nhau, bác sĩ Trì đã rời đi.
Lúc này, Tiêu Hà Hà mới đột nhiên tỉnh táo lại, giật lấy tờ kết quả từ tay Tần Trọng Hàn. Cô nhìn vào kết quả, vừa nhìn vừa rơi nước mắt, lại vừa mỉm cười. “Tần Trọng Hàn, thật sự là Thịnh Thịnh, là Thịnh Thịnh. Con của chúng ta, con vẫn luôn ở bên cạnh em, nhưng em không hề biết rằng con là do em sinh ra. Em không hề biết... Hu hu hu..."
Tần Trọng Hàn thở dài và ôm lấy cô. “May là nó! Dù thế nào, em cũng đã tận mắt nhìn thấy con trưởng thành, cũng có mặt trong quá trình trưởng thành của con, ít ra chúng ta không phải không có kỷ niệm gì với nhau. Ông trời rất công bằng, đã cho con quay về với chúng ta. Hà Hà à, chúng ta mau về nhà thôi!"
“Ừm! Về nhà! Em muốn nói với Thịnh Thịnh, nó là con trai của em!" Tiêu Hà Hà vui mừng ôm lấy Tần Trọng Hàn, vừa nhảy vừa cười lại vừa nước mắt giàn giụa.
Đâu phải Tần Trọng Hàn không muốn nhảy lên hân hoan như vậy chứ?
Khi cuối cùng đã về tới nhà, hai người liền vội vàng đánh thức ông Tần dậy. Tiêu Hà Hà chạy vội vào phòng Thịnh Thịnh, thấy con trai đang ngủ say, tim cô như thắt lại, đau nhói. Đây là cục cưng của cô mà! Là cục thịt rơi ra từ trong người cô mà! Con của cô, thì ra vẫn luôn ở bên cạnh.
Bàn tay lưu luyến vuốt ve vầng trán sáng sủa của con trai, đôi lông mày lưỡi mác rất ngầu giống Tần Trọng Hàn. Đôi mắt đó, lúc này đang nhắm chặt, hai hàng mi dài che phủ trên mí mắt.
Thịnh Thịnh đang ngủ say bỗng mấp máy cái miệng nhỏ xinh, trong miệng nói mớ: “Mẹ ơi..."
Tiêu Hà Hà ngây ra, tưởng rằng cậu đã thức, liền nghẹn ngào nói: “Thịnh Thịnh?"
Nhưng Thịnh Thịnh chỉ lật người lại, thì ra cậu bé đang nằm mơ.
Tiêu Hà Hà nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của con trai, không muốn buông ra dù chỉ trong giây lát.
Những hình ảnh dù nhỏ nhặt nhất trong quãng thời gian hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống mấy năm qua đều hiện lên trong tâm trí, trái tim cô tràn đầy hạnh phúc. Con trai của cô! Hi hi, thực sự là con trai của cô.
Tần Trọng Hàn gọi ba mình dậy, đưa kết quả xét nghiệm của Thịnh Thịnh cho ba mình xem, ngoài ra còn đưa luôn kết quả xét nghiệm của Ngữ Điền và Tăng Ly.
Sau khi xem xong thì tâm trạng của Tần Lăng Hàng rất bất ổn, im lặng một lúc lâu, ông ta đột nhiên thở dài, rồi một giọt nước mắt rơi xuống, sau đó biến mất rất nhanh.
Tác giả :
Thiên Quang