Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài
Chương 129
Mắt của Hàn Lạp hơi nhíu lại. “Tinh thần của cô ấy bây giờ thế nào?"
“Không tốt lắm!" Tiêu Hà Hà lắc đầu, bỗng ý thực được mình đã nói hơi nhiều, liền nói: “Anh Hàn à, đây là chuyện riêng của người khác, tôi không nên nói lung tung, xin anh cũng đừng nói cho ai biết!"
Hàn Lạp thì dường như đã rơi vào trầm tư.
“Anh Hàn?" Tiêu Hà Hà hét lên.
“Ờ!" Hàn Lạp hoàn hồn lại. “Cô nói gì?"
Tiêu Hà Hà thở dài. “Anh Hàn à, hồn vía anh bay đi đâu vậy?"
“Xin lỗi!" Hàn Lạp xin lỗi với vẻ chân thành. “Đi ăn chung ha! Bây giờ cũng tới giờ ăn rồi, tôi mời cô, xem như đền bù vì hôm qua đã không mời được cô!"
Tần Trọng Hàn vẫn luôn theo sau họ, ở trong xe, tay của anh ta đã cuộn lại thành nắm đấm, cứ nhìn theo Tiêu Hà Hà và Hàn Lạp đi về phía săn hàng Hải Hoàng.
“Cậu chủ à, cậu có muốn tôi vào xem thử không?" Người tài xế hỏi.
“Không cần đâu!" Khuôn mặt lạnh lùng của Tần Trọng Hàn vẫn giữ bình tĩnh, nhưng hơi căng cứng. Anh ta liếc nhìn về phía Hải Hoàng: “Cứ chờ ở đây là được rồi!"
Người tài xế tìm một ô cửa có thể nhìn thấy bên trong rồi dừng lại ở đó. Tần Trọng Hàn nhìn vào bên trong qua lớp kính, anh ta có thể nhìn thấy Tiêu Hà Hà đang cười với Hàn Lạp, không biết họ đang nói gì với nhau.
Tần Trọng Hàn cứ nhìn mãi nhìn mãi, tự nhiên nhận ra tim mình thắt lại. Thì ra, chỉ mới nhìn thấy cô cười với người đàn ông khác, trái tim của anh ta đã thắt lại, rất chua chát, rất điên cuồng vì ganh tỵ!
Đặt mình vào vị trí người khác, cô nhìn thấy những tấm hình anh ta ôm và hôn người phụ nữ khác, tất nhiên sẽ càng buồn hơn. Thì ra khi đặt mình vào vị trí người khác, anh ta nhận ra rằng mình không có phong độ như cô, anh ta không thể cười nổi!
Anh ta thực sự rất muốn xông vào đó để kéo cô ra, ôm chặt lấy cô và nói với cô rằng đừng cười với người đàn ông khác. Đừng làm vậy! Nhưng mà, cô đã nói rằng tạm thời đừng gặp nhau.
Anh ta lại bắt đầu chán nản, không dám tiến lên trước, chỉ đứng nhìn từ xa, ngọn lửa đố kỵ trong lòng lại càng cháy rực, cháy to đến mức làm anh ta sắp ngạt thở.
“Anh Hàn à, anh yêu bạn gái của anh nhiều lắm ha! Có thể anh yêu chị ấy nhiều hơn chị ấy yêu anh, vậy nên anh mới bị tổn thương!" Tiêu Hà Hà nói.
Hàn Lạp nói chỉ muốn tìm ai đó để nói chuyện, và đúng lúc cô cũng đang rất buồn chán, nên đã làm thính giả của anh ta một lần. Sau đó, họ bắt đầu ăn cơm.
“Tôi không biết tôi có thực sự yêu cô ấy hay không nữa!" Anh ta lắc đầu, giọng nam trầm hơn nhưng vẫn để lộ một chút cô đơn. “Tôi chỉ rất thất vọng về cô ấy! Nhưng mọi chuyện đều qua rồi, tôi và cô ấy cũng phải nên bắt đầu cuộc sống mới rồi!"
“Người đàn ông trọng tình cảm như anh không còn nhiều, anh nhất định sẽ được hạnh phúc!" Tiêu Hà Hà an ủi.
Đôi mắt đen của Hàn Lạp long lanh lên, nói ra một câu làm người ta khó hiểu được. “Hạnh phúc với tôi mà nói là một thứ xa xỉ phẩm."
Trái tim của Tiêu Hà Hà bỗng đập loạn nhịp, câu nói này đã nói trúng trái tim cô rồi. Hạnh phúc với bất kỳ ai mà nói cũng đều là một thứ xa xỉ phẩm. Cô cũng không biết hạnh phúc của cô đang ở đâu! Có lẽ vì quá tham lam. Cô nói với vẻ ủ rũ: “Có lẽ không nên yêu cầu quá cao!"
Đột nhiên cảm thấy họ giống như một đôi bạn già đang nói về ý nghĩa của hạnh phúc, Tiêu Hà Hà bỗng mỉm cười yếu ớt, chỉ cảm thấy mình đã già rồi, càng ngày càng dễ xúc động hơn.
“Chúng ta cũng xem như là bạn phải không?" Hàn Lạp ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Hà Hà đang ngồi ở đối diện, cầm khăn ăn lau miệng một cách tao nhã.
Tiêu Hà Hà hơi ngây người ra rồi gật đầu, vừa nghĩ đến chủ đề này, không ngờ anh ta đẫ nói ra trước. “Tạm xem là vậy!"
Mặc dù cô không thích kết bạn với người khác giới, nhưng có một vài người bạn khác giới thì hình như cũng không tệ.
Đúng vào lúc này, điện thoại của Tiêu Hà Hà reo lên. Cô rất ngạc nhiên, đó là số của Mạc Lam Tịnh, lần trước cô ta gọi đến nên cô vẫn nhớ số này.
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút!" Tiêu Hà Hà nói.
Hàn Lạp ra dấu, kêu cô cứ tự nhiên.
“Cô Mạc, cho hỏi cô tìm tôi có chuyện gì không?" Tiêu Hà Hà hỏi với giọng thật nhỏ.
“Tiêu Hà Hà, tôi không ngờ thủ đoạn của cô lại độc ác đến vậy, cô đã kêu Tần Trọng Hàn đừng bao giờ gặp mặt chị tôi nữa đúng không? Nếu như chị hai tôi có xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu!" Giọng của Mạc Lam Tịnh đầy vẻ đe dọa, đâm thẳng vào tai Tiêu Hà Hà.
“Cô Mạc à, tôi không hiểu cô đang nói gì. Tại sao Tần Trọng Hàn lại không gặp chị hai của cô nữa?"
Nghe đến đây, vẻ mặt Hàn Lạp hơi gượng gạo, hướng mắt nhìn về Tiêu Hà Hà.
“Tôi không biết cô đang nói gì, chuyện của Tần Trọng Hàn thì tôi cũng không rõ. Cô nói sao? Chị hai cô biến mất rồi?" Giọng của Tiêu Hà bỗng trở nên vội vã. “Sao lại như vậy được?"
Hàn Lạp lập tức ngẩng đầu lên, rất kinh ngạc.
Tiêu Hà Hà gác máy và cau mày với vẻ nghi hoặc.
“Mạc Lam Tịnh nói Lam Ảnh đã biến mất hả?" Hàn Lạp trực tiếp lên tiếng.
Tiêu Hà Hà gật đầu. “Đúng vậy, nói đã đi đâu mất, bây giờ cô ấy đang đi tìm!"
Hàn Lạp đứng phắt dậy, rút ví ra và để tiền lại. “Xin lỗi, tôi phải ra ngoài tìm cô ấy!"
“Hả?" Tiêu Hà Hà ngạc nhiên. “Anh cũng quen chị ấy?"
“Không còn thời gian để giải thích nữa. Cô Tiêu à, cô tự về nha!"
“Không, tôi cũng đi tìm chị ấy!" Tiêu Hà Hà cũng đứng lên, hai người vội vã đi ra khỏi nhà hàng.
Tần Trọng Hàn vùa thấy họ đi ra thì ngay lập tức cảnh giác. “Mau đi theo!"
Vào lúc này, điện thoại của Tần Trọng Hàn cũng reo lên. “Cái gì? Sao lại đi đâu mất? Cậu mau cử người đi tìm đi! Tôi cũng sẽ đi tìm!"
Tần Trọng Hàn nhìn thấy Tiêu Hà Hà đã ngồi lên xe của Hàn Lạp, và chiếc xe đó chạy về hướng căn hộ Minh Hạo.
Xe của Tần Trọng Hàn cũng chạy về hướng đó.
Tiêu Hà Hà lại gọi cho Mạc Lam Tịnh. “Cô Mạc à, chị hai của cô đã đi bao lâu rồi? Sao chị ấy lại ra ngoài được?"
“Được rồi, tôi biết rồi!"
Tay của Hàn Lạp siết chặt vô lăng làm gân trắng hiện lên rất rõ. “Cô ấy nói sao?"
“Cô ấy nói chị hai của cổ đã được khoảng một tiếng rồi, mọi người đều đang đi tìm! Có lẽ chỉ vừa mới ra khỏi khu căn căn hộ thôi, hoặc vẫn còn trong khu dân cư!" Tiêu Hà Hà nói.
Khi xe của Hàn Lạp và xe của Tần Trọng Hàn đều dừng lại ở căn hộ Minh Hạo, vừa mở cửa xe ra thì Tiêu Hà Hà liền nhìn thấy Tần Trọng Hàn đang bước xuống khỏi chiếc RV, cả hai đều đồng thời kinh ngạc.
Anh ta chạy đến. “Sao em cũng đến đây?"
“Chị Mạc đi đâu mất rồi!" Tiêu Hà Hà giải thích.
Hàn Lạp lại nói: “Có lẽ cô ấy vừa mới đi ra khỏi đây không lâu, tôi sẽ đi tìm trước! Chúng ta tìm thấy thì liên lạc qua điện thoại, đây là số của tôi. Cô Tiêu à, chúng ta chia nhau đi tìm!"
“Được!" Tiêu Hà Hà gật đầu rồi liếc nhìn tấm danh thiếp, sau đó cất nó vào túi xách.
Nhưng Tần Trọng Hàn đã giữ cô lại. “Em đi chung với anh!"
“Không kịp nữa đâu, tìm được chị Mạc quan trọng hơn. Cô Lam Thanh cũng đang tìm chị ấy. Chúng ta chia nhau ra, tìm được chị ấy mới quan trọng, chút nữa trời tối sẽ khó tìm lắm. Em đi tìm hướng bên này!"
Tiêu Hà Hà chỉ về phía con đường lớn bên ngoài khu dân cư và bước đi.
“Hà Hà!" Tần Trọng Hàn hét lên một tiếng.
“Hmm?" Cô quay đầu lại.
“Cẩn thận đó!" Tần Trọng Hàn vội vàng căn dặn.
“Em biết rồi!" Tiêu Hà Hà gật đầu, không còn thời gian để nói thêm điều gì. Mọi người đều đi tìm Mạc Lam Ảnh.
Hàn Lạp chạy rất nhanh, Tiêu Hà Hà không biết tại sao anh ta lại lo lắng đến vậy, nhưng cô thực sự rất nghi ngờ, Hàn Lạp hình như có mối quan hệ bất thường với Mạc Lam Ảnh.
Cô cũng đi rất nhanh, ở trên đường, cô không bỏ qua một người đi đường nào, nhất là khi cô nhìn thấy hình bóng của một người phụ nữ, cô đều sẽ đến gần nhìn thật kỹ.
Cứ đi mãi đến một con hẻm, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng hét vang lên ở phía trước, rất chói tai. Tiêu Hà Hà lập tức chạy đến đó. “Chị Mạc, là chị hả?"
Không có ai? Tiêu Hà Hà ngạc nhiên nhìn vào con hẻm không một bóng người, lẽ nào là ai đó đùa giỡn? Vừa quay người lại thì đâm sầm vào một cơ thể cường tráng, cô lập tức lên tiếng xin lỗi: “Tôi xin lỗi."
Xoa xoa chỗ đầu mũi đang đau vì cú va chạm, Tiêu Hà Hà xin lỗi mà rưng rưng nước mắt, rồi ngước nhìn lên, mặt mày bỗng tái mét. “Các anh là ai?"
“Đại ca ơi, lại thêm một cô gái nữa nè, còn xinh hơn cô gái lúc nãy nữa đó!" Một tên du côn với dáng người cao gây giơ tay ra chụp lấy cánh tay của Tiêu Hà Hà, ánh mắt dê xòm liếc nhìn khắp thân hình hấp dẫn của cô.
“Các anh là ai?" Tiêu Hà Hà sợ đến ngây người ra, sao tự nhiên lại gặp phải bọn du côn chứ?
“A..." Lại một tiếng hét khác vang lên từ sâu trong con hẻm.
Đó là Mạc Lam Ảnh!
Sắc mặt của Tiêu Hà Hà nhợt nhạt đến lạ thường, quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy có một cô gái đang la hét bên trong con hẻm. “Đừng đánh tôi, đừng đốt tôi..."
“Mấy người thả chị ấy ra! Chị ấy không được khỏe đâu!" Tiêu Hà Hà vội vàng hét lên: “Đừng làm chị ấy sợ."
“Hả? Thả ra? Các anh đây cần đàn bà, vừa ra khỏi tù, đang đói nên không kén chọn, khó khăn lắm mới gặp được một người, sao mà buông tha được?" Sau lưng vang lên giọng nói khàn khàn của một người đàn ông khác, rồi hai người đàn ông to cao nữa tiến đến, đầu trọc, mặt mũi thô tục.
“Mau lôi cô ta vào trong, chờ thêm một người nữa, ba anh đây sẽ mỗi người một cô, chơi cô ta vài ba ngày cho đã!" Một người trong số họ lại nói.
Tiêu Hà Hà nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, sắc mặt càng trắng bệch hơn.
“Đừng đốt tôi..." Mạc Lam Ảnh càng la hét lớn hơn, vùng vẫy như bị điên vậy. Cả hai đều bị kéo vào bên trong con hẻm.
Nhìn vào đôi tay bẩn thỉu trên cánh tay mình, nỗi sợ hãi bỗng ập đến, Tiêu Hà Hà dồn hết sức bình sinh và hét lên: “Thả tôi ra! Các người là lũ cầm thú. Tránh ra!"
Nỗi sợ hãi của Tiêu Hà Hà đã ập đến, khuôn mặt cô đã tái nhợt không còn một giọt máu.
“Bốp" một tiếng, cô bị tát một cái vào mặt, mùi tanh của máu ập đến, đầu óc choáng váng.
“Không tốt lắm!" Tiêu Hà Hà lắc đầu, bỗng ý thực được mình đã nói hơi nhiều, liền nói: “Anh Hàn à, đây là chuyện riêng của người khác, tôi không nên nói lung tung, xin anh cũng đừng nói cho ai biết!"
Hàn Lạp thì dường như đã rơi vào trầm tư.
“Anh Hàn?" Tiêu Hà Hà hét lên.
“Ờ!" Hàn Lạp hoàn hồn lại. “Cô nói gì?"
Tiêu Hà Hà thở dài. “Anh Hàn à, hồn vía anh bay đi đâu vậy?"
“Xin lỗi!" Hàn Lạp xin lỗi với vẻ chân thành. “Đi ăn chung ha! Bây giờ cũng tới giờ ăn rồi, tôi mời cô, xem như đền bù vì hôm qua đã không mời được cô!"
Tần Trọng Hàn vẫn luôn theo sau họ, ở trong xe, tay của anh ta đã cuộn lại thành nắm đấm, cứ nhìn theo Tiêu Hà Hà và Hàn Lạp đi về phía săn hàng Hải Hoàng.
“Cậu chủ à, cậu có muốn tôi vào xem thử không?" Người tài xế hỏi.
“Không cần đâu!" Khuôn mặt lạnh lùng của Tần Trọng Hàn vẫn giữ bình tĩnh, nhưng hơi căng cứng. Anh ta liếc nhìn về phía Hải Hoàng: “Cứ chờ ở đây là được rồi!"
Người tài xế tìm một ô cửa có thể nhìn thấy bên trong rồi dừng lại ở đó. Tần Trọng Hàn nhìn vào bên trong qua lớp kính, anh ta có thể nhìn thấy Tiêu Hà Hà đang cười với Hàn Lạp, không biết họ đang nói gì với nhau.
Tần Trọng Hàn cứ nhìn mãi nhìn mãi, tự nhiên nhận ra tim mình thắt lại. Thì ra, chỉ mới nhìn thấy cô cười với người đàn ông khác, trái tim của anh ta đã thắt lại, rất chua chát, rất điên cuồng vì ganh tỵ!
Đặt mình vào vị trí người khác, cô nhìn thấy những tấm hình anh ta ôm và hôn người phụ nữ khác, tất nhiên sẽ càng buồn hơn. Thì ra khi đặt mình vào vị trí người khác, anh ta nhận ra rằng mình không có phong độ như cô, anh ta không thể cười nổi!
Anh ta thực sự rất muốn xông vào đó để kéo cô ra, ôm chặt lấy cô và nói với cô rằng đừng cười với người đàn ông khác. Đừng làm vậy! Nhưng mà, cô đã nói rằng tạm thời đừng gặp nhau.
Anh ta lại bắt đầu chán nản, không dám tiến lên trước, chỉ đứng nhìn từ xa, ngọn lửa đố kỵ trong lòng lại càng cháy rực, cháy to đến mức làm anh ta sắp ngạt thở.
“Anh Hàn à, anh yêu bạn gái của anh nhiều lắm ha! Có thể anh yêu chị ấy nhiều hơn chị ấy yêu anh, vậy nên anh mới bị tổn thương!" Tiêu Hà Hà nói.
Hàn Lạp nói chỉ muốn tìm ai đó để nói chuyện, và đúng lúc cô cũng đang rất buồn chán, nên đã làm thính giả của anh ta một lần. Sau đó, họ bắt đầu ăn cơm.
“Tôi không biết tôi có thực sự yêu cô ấy hay không nữa!" Anh ta lắc đầu, giọng nam trầm hơn nhưng vẫn để lộ một chút cô đơn. “Tôi chỉ rất thất vọng về cô ấy! Nhưng mọi chuyện đều qua rồi, tôi và cô ấy cũng phải nên bắt đầu cuộc sống mới rồi!"
“Người đàn ông trọng tình cảm như anh không còn nhiều, anh nhất định sẽ được hạnh phúc!" Tiêu Hà Hà an ủi.
Đôi mắt đen của Hàn Lạp long lanh lên, nói ra một câu làm người ta khó hiểu được. “Hạnh phúc với tôi mà nói là một thứ xa xỉ phẩm."
Trái tim của Tiêu Hà Hà bỗng đập loạn nhịp, câu nói này đã nói trúng trái tim cô rồi. Hạnh phúc với bất kỳ ai mà nói cũng đều là một thứ xa xỉ phẩm. Cô cũng không biết hạnh phúc của cô đang ở đâu! Có lẽ vì quá tham lam. Cô nói với vẻ ủ rũ: “Có lẽ không nên yêu cầu quá cao!"
Đột nhiên cảm thấy họ giống như một đôi bạn già đang nói về ý nghĩa của hạnh phúc, Tiêu Hà Hà bỗng mỉm cười yếu ớt, chỉ cảm thấy mình đã già rồi, càng ngày càng dễ xúc động hơn.
“Chúng ta cũng xem như là bạn phải không?" Hàn Lạp ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Hà Hà đang ngồi ở đối diện, cầm khăn ăn lau miệng một cách tao nhã.
Tiêu Hà Hà hơi ngây người ra rồi gật đầu, vừa nghĩ đến chủ đề này, không ngờ anh ta đẫ nói ra trước. “Tạm xem là vậy!"
Mặc dù cô không thích kết bạn với người khác giới, nhưng có một vài người bạn khác giới thì hình như cũng không tệ.
Đúng vào lúc này, điện thoại của Tiêu Hà Hà reo lên. Cô rất ngạc nhiên, đó là số của Mạc Lam Tịnh, lần trước cô ta gọi đến nên cô vẫn nhớ số này.
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút!" Tiêu Hà Hà nói.
Hàn Lạp ra dấu, kêu cô cứ tự nhiên.
“Cô Mạc, cho hỏi cô tìm tôi có chuyện gì không?" Tiêu Hà Hà hỏi với giọng thật nhỏ.
“Tiêu Hà Hà, tôi không ngờ thủ đoạn của cô lại độc ác đến vậy, cô đã kêu Tần Trọng Hàn đừng bao giờ gặp mặt chị tôi nữa đúng không? Nếu như chị hai tôi có xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu!" Giọng của Mạc Lam Tịnh đầy vẻ đe dọa, đâm thẳng vào tai Tiêu Hà Hà.
“Cô Mạc à, tôi không hiểu cô đang nói gì. Tại sao Tần Trọng Hàn lại không gặp chị hai của cô nữa?"
Nghe đến đây, vẻ mặt Hàn Lạp hơi gượng gạo, hướng mắt nhìn về Tiêu Hà Hà.
“Tôi không biết cô đang nói gì, chuyện của Tần Trọng Hàn thì tôi cũng không rõ. Cô nói sao? Chị hai cô biến mất rồi?" Giọng của Tiêu Hà bỗng trở nên vội vã. “Sao lại như vậy được?"
Hàn Lạp lập tức ngẩng đầu lên, rất kinh ngạc.
Tiêu Hà Hà gác máy và cau mày với vẻ nghi hoặc.
“Mạc Lam Tịnh nói Lam Ảnh đã biến mất hả?" Hàn Lạp trực tiếp lên tiếng.
Tiêu Hà Hà gật đầu. “Đúng vậy, nói đã đi đâu mất, bây giờ cô ấy đang đi tìm!"
Hàn Lạp đứng phắt dậy, rút ví ra và để tiền lại. “Xin lỗi, tôi phải ra ngoài tìm cô ấy!"
“Hả?" Tiêu Hà Hà ngạc nhiên. “Anh cũng quen chị ấy?"
“Không còn thời gian để giải thích nữa. Cô Tiêu à, cô tự về nha!"
“Không, tôi cũng đi tìm chị ấy!" Tiêu Hà Hà cũng đứng lên, hai người vội vã đi ra khỏi nhà hàng.
Tần Trọng Hàn vùa thấy họ đi ra thì ngay lập tức cảnh giác. “Mau đi theo!"
Vào lúc này, điện thoại của Tần Trọng Hàn cũng reo lên. “Cái gì? Sao lại đi đâu mất? Cậu mau cử người đi tìm đi! Tôi cũng sẽ đi tìm!"
Tần Trọng Hàn nhìn thấy Tiêu Hà Hà đã ngồi lên xe của Hàn Lạp, và chiếc xe đó chạy về hướng căn hộ Minh Hạo.
Xe của Tần Trọng Hàn cũng chạy về hướng đó.
Tiêu Hà Hà lại gọi cho Mạc Lam Tịnh. “Cô Mạc à, chị hai của cô đã đi bao lâu rồi? Sao chị ấy lại ra ngoài được?"
“Được rồi, tôi biết rồi!"
Tay của Hàn Lạp siết chặt vô lăng làm gân trắng hiện lên rất rõ. “Cô ấy nói sao?"
“Cô ấy nói chị hai của cổ đã được khoảng một tiếng rồi, mọi người đều đang đi tìm! Có lẽ chỉ vừa mới ra khỏi khu căn căn hộ thôi, hoặc vẫn còn trong khu dân cư!" Tiêu Hà Hà nói.
Khi xe của Hàn Lạp và xe của Tần Trọng Hàn đều dừng lại ở căn hộ Minh Hạo, vừa mở cửa xe ra thì Tiêu Hà Hà liền nhìn thấy Tần Trọng Hàn đang bước xuống khỏi chiếc RV, cả hai đều đồng thời kinh ngạc.
Anh ta chạy đến. “Sao em cũng đến đây?"
“Chị Mạc đi đâu mất rồi!" Tiêu Hà Hà giải thích.
Hàn Lạp lại nói: “Có lẽ cô ấy vừa mới đi ra khỏi đây không lâu, tôi sẽ đi tìm trước! Chúng ta tìm thấy thì liên lạc qua điện thoại, đây là số của tôi. Cô Tiêu à, chúng ta chia nhau đi tìm!"
“Được!" Tiêu Hà Hà gật đầu rồi liếc nhìn tấm danh thiếp, sau đó cất nó vào túi xách.
Nhưng Tần Trọng Hàn đã giữ cô lại. “Em đi chung với anh!"
“Không kịp nữa đâu, tìm được chị Mạc quan trọng hơn. Cô Lam Thanh cũng đang tìm chị ấy. Chúng ta chia nhau ra, tìm được chị ấy mới quan trọng, chút nữa trời tối sẽ khó tìm lắm. Em đi tìm hướng bên này!"
Tiêu Hà Hà chỉ về phía con đường lớn bên ngoài khu dân cư và bước đi.
“Hà Hà!" Tần Trọng Hàn hét lên một tiếng.
“Hmm?" Cô quay đầu lại.
“Cẩn thận đó!" Tần Trọng Hàn vội vàng căn dặn.
“Em biết rồi!" Tiêu Hà Hà gật đầu, không còn thời gian để nói thêm điều gì. Mọi người đều đi tìm Mạc Lam Ảnh.
Hàn Lạp chạy rất nhanh, Tiêu Hà Hà không biết tại sao anh ta lại lo lắng đến vậy, nhưng cô thực sự rất nghi ngờ, Hàn Lạp hình như có mối quan hệ bất thường với Mạc Lam Ảnh.
Cô cũng đi rất nhanh, ở trên đường, cô không bỏ qua một người đi đường nào, nhất là khi cô nhìn thấy hình bóng của một người phụ nữ, cô đều sẽ đến gần nhìn thật kỹ.
Cứ đi mãi đến một con hẻm, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng hét vang lên ở phía trước, rất chói tai. Tiêu Hà Hà lập tức chạy đến đó. “Chị Mạc, là chị hả?"
Không có ai? Tiêu Hà Hà ngạc nhiên nhìn vào con hẻm không một bóng người, lẽ nào là ai đó đùa giỡn? Vừa quay người lại thì đâm sầm vào một cơ thể cường tráng, cô lập tức lên tiếng xin lỗi: “Tôi xin lỗi."
Xoa xoa chỗ đầu mũi đang đau vì cú va chạm, Tiêu Hà Hà xin lỗi mà rưng rưng nước mắt, rồi ngước nhìn lên, mặt mày bỗng tái mét. “Các anh là ai?"
“Đại ca ơi, lại thêm một cô gái nữa nè, còn xinh hơn cô gái lúc nãy nữa đó!" Một tên du côn với dáng người cao gây giơ tay ra chụp lấy cánh tay của Tiêu Hà Hà, ánh mắt dê xòm liếc nhìn khắp thân hình hấp dẫn của cô.
“Các anh là ai?" Tiêu Hà Hà sợ đến ngây người ra, sao tự nhiên lại gặp phải bọn du côn chứ?
“A..." Lại một tiếng hét khác vang lên từ sâu trong con hẻm.
Đó là Mạc Lam Ảnh!
Sắc mặt của Tiêu Hà Hà nhợt nhạt đến lạ thường, quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy có một cô gái đang la hét bên trong con hẻm. “Đừng đánh tôi, đừng đốt tôi..."
“Mấy người thả chị ấy ra! Chị ấy không được khỏe đâu!" Tiêu Hà Hà vội vàng hét lên: “Đừng làm chị ấy sợ."
“Hả? Thả ra? Các anh đây cần đàn bà, vừa ra khỏi tù, đang đói nên không kén chọn, khó khăn lắm mới gặp được một người, sao mà buông tha được?" Sau lưng vang lên giọng nói khàn khàn của một người đàn ông khác, rồi hai người đàn ông to cao nữa tiến đến, đầu trọc, mặt mũi thô tục.
“Mau lôi cô ta vào trong, chờ thêm một người nữa, ba anh đây sẽ mỗi người một cô, chơi cô ta vài ba ngày cho đã!" Một người trong số họ lại nói.
Tiêu Hà Hà nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, sắc mặt càng trắng bệch hơn.
“Đừng đốt tôi..." Mạc Lam Ảnh càng la hét lớn hơn, vùng vẫy như bị điên vậy. Cả hai đều bị kéo vào bên trong con hẻm.
Nhìn vào đôi tay bẩn thỉu trên cánh tay mình, nỗi sợ hãi bỗng ập đến, Tiêu Hà Hà dồn hết sức bình sinh và hét lên: “Thả tôi ra! Các người là lũ cầm thú. Tránh ra!"
Nỗi sợ hãi của Tiêu Hà Hà đã ập đến, khuôn mặt cô đã tái nhợt không còn một giọt máu.
“Bốp" một tiếng, cô bị tát một cái vào mặt, mùi tanh của máu ập đến, đầu óc choáng váng.
Tác giả :
Thiên Quang