Ngày Mai Liền Hòa Ly
Chương 72: Không phải không có biện pháp
Trầm ngâm một lúc lâu sau, quốc công gia nói “Việc này chúng ta cần vạch rõ hướng đi chi tiết mới được."
Vừa rồi Quốc công phu nhân cũng một phen suy nghĩ cặn kẽ “Còn có thể lập nên một hướng giải quyết thế nào đây? May mắn đứa bé còn nhỏ tháng, trước mắt đành chờ qua sinh thần Thái Hậu rồi tính toán tiếp. Nếu không, đành tìm một lý do để Nhã Phù ở bên ngoài lâu một chút, lặng lẽ sinh hạ hài tử rồi lại nói. Nếu nhi tử có thể nhanh chóng trở về thì dễ dàng hơn rồi, nuôi hài tử bên ngoài mấy tháng, sau lại đón mẫu tử cùng trở về. Nếu nó thật lâu cũng chưa về… Đành phải ủy khuất tiểu gia hỏa này, lấy danh nghĩa con nuôi mà dưỡng dục chứ biết sao giờ."
“Ai, cũng chẳng có biện pháp nào hay hơn, chỉ có thể ủy khuất đứa nhỏ này."
Quốc công phu nhân lại nói “Đúng vậy, nhưng tìm cái cớ gì để Nhã Phù dọn ra ngoài sống một hai năm đây? Sao cho trong thời gian này sẽ không có người nào đến thăm hỏi."
Giang Nhã Phù sờ bụng nhỏ, đứa nhỏ này tới thật không đúng thời điểm rồi.
“Phụ thân mẫu thân, con có ý kiến này. Không phải phụ thân cùng Đại Sư Giác Viễn chùa Đại Chiêu là bạn thân sao? Giác Viễn Đại Sư là cao tăng đắc đạo nổi danh nhất Đại Hạ, nếu ông ta nói một câu, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu sẽ không dám không tin. Đến lúc đó để đại sư nói con bị dính phải xúi quẩy gì đó, cần đi chùa thắp hương bái Phật một hai năm, sẽ không ai hoài nghi con nữa."
Ánh mắt quốc công phu nhân sáng ngời “Thật là ý kiến hay, chỉ là chùa miếu kham khổ, thật khổ cho con."
“Con không ngại sự, vốn dĩ từ nhỏ con cũng không phải cẩm y ngọc thực lớn lên, sống ở chùa miếu trong lòng cũng yên tĩnh, chỉ cần cho con mấy quyển sách để đọc, đặt con ở đâu cũng được mà."
Giang Nhã Phù ra vẻ nhẹ nhàng, giảm bớt lo lắng trong lòng phụ mẫu, đây cũng là biện pháp duy nhất nàng có thể nghĩ ra lúc này.
Quốc công gia nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng gật đầu “Cũng chỉ có thể như vậy. Lão sư Giác kia hay đi ra ngoài du lịch, trước tiên ta phải cùng ông ta chào hỏi một tiếng, chờ nước tới chân lại tìm không thấy người.
“Con nhớ chỗ phụ thân bên đó có một bộ Tàng kinh văn, không biết là của thời đại nào. Con lập tức cho người về xin, thuận tiện báo một tiếng là con vẫn bình an. Đến lúc đó, phụ thân đem Kinh văn này tặng Giác Viễn Đại Sư làm quà gặp mặt."
Cuối cùng quốc công phu nhân cũng lộ ra ý cười “Con đó, lại muốn thứ tốt của Giang đại nho. Bất quá như vậy cũng tốt, ăn ké chột dạ, của cho là của nợ, hòa thượng cũng vậy thôi."
Việc này tạm thời xác định như vậy, rốt cuộc tâm Giang Nhã Phù cũng nhẹ nhàn, tinh thần được thả lỏng liền cảm thấy mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.
Nhìn ra nàng mệt mỏi, phụ mẫu bảo nàng nhanh về phòng nghỉ ngơi.
Tiểu Đầu nhất sợ nương quên mất mình nôn nóng gọi “Nương! Nương, muốn nương!"
Làm sao Giang Nhã Phù quên con trai được chứ? Rời nhà lâu như vậy, vướn mắc trong lòng chính là đứa nhỏ này. Mang theo tiểu tâm can trở về sân viện mình, hai mẫu tử thân thiết tâm sự.
“Cha ~ cha ~"
Nhìn ánh mắt con, Giang Nhã Phù hiểu con muốn nói gì, ôn nhu trả lời “Cha sẽ không có việc gì, đã đáp ứng nương sẽ nhanh chóng trở về, kiếp này sẽ luôn ở bên chúng ta, chờ các con cùng lớn lên, ông ấy nhất định bình an không có việc gì đâu."
Tiểu Đầu nhất có chút an tâm nói thêm “Đệ đệ, Viên thạch, tiểu đầu."
Giang Nhã Phù bị gương mặt phì nộn con trai chọc cười “Con còn nhỏ, không cần quan tâm nhiều làm gì? Đời này con không lớn hơn nó bao nhiêu. Nương cũng không biết vì cái gì, tiểu Viên thạch lại tới sớm thế này. Hai huynh đệ gần ngan tuổi nhau, cùng lớn lên cũng khá tốt đúng không?"
Tiểu Đầu nhất thật muốn trợn mắt trắng, tiểu tử thúi kia, vốn dĩ khó quản giáo nó rồi, lúc này so với nó chẳng lớn hơn bao nhiêu, mình làm đại ca không phải bị làm khó rồi đúng không? Bất quá cũng không sợ, mình là được trùng sinh, đến lúc đó đối phó với một đứa bé còn hơi sữa chẳng khác nào một bữa ăn sáng thôi mà?
Bên này, hai mẫu tử Giang Nhã Phù yên bình vui vẻ tâm sự, mà ở một nơi khác trong kinh thành lại hoàn toàn tương phản.
Tại Diệp gia.
Diệp đại nhân cùng phu nhân ngồi ngay ngắn thượng vị, trước mặt là nha hoàn tiểu Quế bên cạnh Diệp Tri Tri đang đứng.
Diệp phu nhân hỏi “Hai ngày này tiểu thư thế nào rồi? Vẫn không ăn không ngủ được sao?"
“Hồi phu nhân, thật ra tiểu thư có ăn được một chút cơm, chỉ là suốt đêm như cũ không ngủ được, cũng thắp qua an hồn hương rồi, thuốc uống cũng dùng qua nhưng tác dụng không lớn lắm."
“Ai! Phải làm như thế nào cho phải đây? Đứa nhỏ này thật không biết là bị làm sao? Cả ngày mất hồn mất vía, chưa gì đã gầy một vòng lớn, cứ tiếp tục thế này thì phải làm sao đây! Lão gia, lần trước ông nói đã tìm đại phu rồi, rốt cuộc không tìm được sao?"
Diệp Quốc Thành xụ mặt, hừ lạnh một tiếng “Nhìn nó, có tìm đại phu cũng vậy thôi! Tục ngữ nói ‘Tâm bệnh cần tâm dược’ mới trị được. Ta sợ là trong lòng nó đang cất giấu chuyện gì mà chúng ta không biết đấy thôi."
“Tiểu Quế!" Diệp phu nhân quát “Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Tiểu thư bộ dáng thế này rồi, ngươi còn không chịu nói sao?"
Mấy ngày nay trong lòng Tiểu Quế vẫn luôn giãy giụa, nhìn tiểu thư như vậy sao gì lão gia phu nhân cũng sẽ phát hiện. Nếu tình huống tiểu thư không nghiêm trọng, nàng tuyệt đối sẽ không nói, nhưng mắt thấy tiểu thư từ từ gầy ốm, cả người đều suy sụp như vậy, nàng có thêm mấy lá gan cũng không dám không nói ra.
“Sự tình bắt đầu là từ Chu đại nhân…"
“Chu Hi?" Diệp Quốc Thành kinh ngạc nói.
“Hồi lão gia, chính là Chu đại nhân Trạng Nguyên đó, tiểu thư đối với hắn ái mộ đã lâu, từ cái thời hắn còn sống nhờ tại Giang gia đã coi trọng hắn rồi…"
Diệp phu nhân cũng giống phu quân kinh ngạc “Là vì một nam nhân sao? Sao có thể như vậy chứ?"
Diệp Quốc Thành đánh gãy lời bà “Bà trước đừng nói chuyện! Tiểu Quế, nói tiếp đi."
Ông thực sự không nghĩ tới nữ nhi cùng Chu Hi còn có liên quan, thực sự cái tâm tư này ông không nặng lắm, xem ra giờ cũng có thể đây. Tuy rằng gia thế Chu Hi hơi thấp, nhưng trong thời gian này hắn được Hoàng Thượng nhìn trúng. Ánh mắt ông nhìn người luôn luôn chuẩn, tiểu tử này tuyệt không phải vật trong ao, tương lai bò đến vị trí này của mình cũng không phải là không thể.
Hơn nữa, nguyên nhân chính là hắn không có bối cảnh gì, cùng kết thông gia còn có thể tránh Hoàng Thượng nghi kỵ kết bè kết cánh. Nhân lúc tiền đồ hắn còn chưa trọng lôi kéo về trận tuyến mình, có thể xem là một bước cờ tốt đi.
Tiểu Quế không có lựa chọn nào khác, đành đem tất tần tật chuyện Diệp Tri Tri nói ra, nàng coi trọng Chu Hi như thế nào, cho đến lần trước nàng muốn làm chuyện bậy bị bại lộ cũng đều nói, xong cúi đầu nín thở chờ lão gia cùng phu nhân xử lý.
Diệp phu nhân luôn cho rằng nữ nhi ngoan ngoãn, nghe lời, không ngờ nàng lại làm ra những việc này, mặt già đỏ bừng lên. Nhưng Diệp Quốc Thành thì khác, cảm thấy thủ đoạn nữ nhi còn quá non nớt, nếu thể diện phủ không vấn đề gì, việc này liền nhẹ nhàng cho qua.
Ông nói với Diệp phu nhân “Bà đi giúp nó khai thông tư tưởng, không cần mắng nó. Nói với nó, tâm tư trong lòng nó ta đã biết, ta sẽ thay nó nghĩ cách cho."
Tuy rằng Diệp phu nhân không vui khi nữ nhi không từ thủ đoạn còn bất chấp cả khuê danh, nhưng vẫn hy vọng nàng được như ước nguyện, bà lo lắng hỏi “Nếu Chu Hi kia đã nhiều lần cự tuyệt, vậy có thể thành không?"
Diệp Quốc Thành không để ý chút nào chuyện này “Trước khác nay khác, cùng một chuyện nhưng phải xem là ai ra tay mới được. Mọi người chờ tin tốt của ta, con rể này ta thực xem trọng."
Diệp phu nhân không nói, trong lòng như cũ lo lắng, dưa hái còn non có thể ngon ngọt sao? Hai cha con này tính tình giống nhau, đều vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, bà sợ có một ngày, cái nhà này sẽ bị bọn họ làm đảo lộn hết lên.
Chu Hi ra làm quan tới nay biểu hiện đều ưu tú, khắp nơi đều được coi trọng, không ít kẻ trong tối ngoài sáng muốn mượn sức chàng, nhưng đều bị chàng từ chối.
Hôm nay hạ triều, chàng chưa một lần giao tế cùng Diệp đại nhân, lại được ông gọi lại. Ánh mắt Chu Hi hơi lóe, trong lòng thầm than, trong triều nhiều người như vậy, người chàng không muốn thân cận nhất là vị Diệp đại nhân này. Diệp Tri Tri là dạng người gì hiện chàng đã rõ, sau bãi săn lần đó chàng thật sự không bao giờ muốn cùng nàng giao tiếp nữa. Hơn nữa trải qua con đường làm quan tôi luyện, chàng cũng thấy rõ được nhiều điều, chàng không cùng đường với Tam hoàng tử thì càng không cùng đường với vị Diệp đại nhân này.
Thật muốn cảm tạ Thời Phái lần ở tửu quán trước nhắc nhở, hai mắt chàng mới được tẩy rửa sạch sẽ. Không để cừu hận lộ ra mà che dấu lại, chàng tinh tế quan sát, vị Diệp đại nhân này quả thực sâu không lường, tuyệt không giống biểu hiện chính trực lộ bên ngoài.
“Chu đại nhân có thể bồi lão phu một đoạn đường được không?" Diệp Quốc Thành không lộ nữa điểm làm eo làm giá, tựa như trưởng bối thân thiết tiếp đón tiểu bối nhà mình.
“Diệp đại nhân quá khách khí rồi, vừa lúc chúng ta cũng cùng đường."
Trong lòng Chu Hi suy đoán ông muốn gì từ mình, dự cảm có lẽ chuyện Diệp Tri Tri, nhưng thực mau cái ý niệm này bị chính chàng phủ định. Đối với phụ mẫu bình thường, khi biết được nữ nhi nhà mình làm ra chuyện như vậy, không tìm khe đất chui vào, một sự nhịn chín sự lành, tuyệt không chủ động đưa người tới cửa.
Hai người cùng thong thả đi, đầu tiên Diệp Quốc Thành lấy danh nghĩa tiền bối quan tâm chàng một phen, tiếp lại nói hai sự kiện chính sự vừa rồi trên triều cùng trao đổi một chút ý kiến với chàng, cũng thiệt tình chỉ điểm chàng một chút.
“Đa tạ Diệp đại nhân chỉ điểm, Chu mỗ thật lòng cảm kích."
“Chu đại nhân như thế nào vẫn khách khí như vậy? Đã hạ triều rồi, ngươi không cần xem ta như là quan to trong triều, ta thực thích ngươi, nếu Diệp gia ta có con cháu xuất sắc như ngươi, sẽ tiếp tục thịnh vượng trăm năm không phải sầu rồi?"
“Diệp đại nhân quá khen."
Diệp Quốc Thành cuối cùng đem lời nói tới vấn đề chính “Chu Hi này, nhà ngươi còn có trưởng bối nào không?"
“Từ sau khi tổ phụ ta qua đời thì chỉ có một nhị thúc, năm trước mắc phải bệnh điên nên cũng không nhờ cậy được. Hiện tại Chu gia, ta là tộc trưởng, mọi chuyện đều phải xử lý." Chu Hi đáp.
Diệp Quốc Thành cười ha hả “Khổ cho ngươi, bất quá xem như ông trời đang mài giũa ngươi, trong thời gian ngắn xem là cực khổ, về lâu dài sẽ thấy được chỗ tốt trong đó. Tuổi ngươi cũng không nhỏ, đã có đính hôn chưa?"
“Vẫn chưa, bất quá chuyện này không vội, ta nghĩ trước lập nghiệp, hai năm sau sẽ suy nghĩ lại."
“Ai, như vậy sao được chứ? Hiện tại ngươi đã lập nghiệp rồi, lại nói con đường phía trước quá rộng lớn, nên tính trước hôn sự thì hay hơn. Trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn chú ý ngươi, cảm thấy ngươi tuổi trẻ tài cao, nhà ta có một ái nữ tên là Tri Tri, vô luận tài học hay tướng mạo đều xứng với ngươi. Ta chỉ có một nhi tử, hiện tại xem ra nó chẳng được tích sự gì, tương lai cũng chỉ trông cậy vào nữ nhi mà thôi. Nếu ngươi có rảnh, không ngại sau ngày nghỉ tắm gội thì đến phủ ta, cùng lão phu uống vài chén thế nào?"
Thật sự Chu Hi không nghĩ tới chuyện thế này liền đem lời nói rõ, chuyện phát sinh ở bãi săn vậy mà bọn họ dường như xem không có việc gì sao? Xem ra mình cần ở quan trường rèn luyện là đích xác, giống như Diệp đại nhân vậy, công phu thúc ngựa thật thâm hậu khó ai bì kịp.
Lấy tình cảnh chàng cùng lý lịch hiện tại là không nên đắc tội với một vị đại nhân quyền cao chức trọng như vậy, nhưng Diệp Tri Tri kia… Dài ngắn chàng đều không muốn.
“Đa tạ Diệp đại nhân có ý tốt, tuy Chu mỗ không có trưởng bối, nhưng có một vị ân sư có thể xem như là phụ thân, ta đã đáp ứng ngày nghỉ tắm gội sẽ đi thăm ông. Mà Diệp tiểu thư là thiên kim tiểu thư quý tộc, Chu mỗ thật sự không dám trèo cao."
Mặt Diệp Quốc Thành tức khắc lạnh xuống, không nghĩ tới hắn lại không biết điều như thế.
“Ngươi thật sự không có rảnh sao?"
“Thật sự không rảnh, xin lỗi Diệp đại nhân."
“Hừ! Đừng nói lời ngan ngạnh như vậy chỉ có chết, cách ngày nghỉ tắm gội còn mấy ngày, tùy thời điểm ngươi có thể thay đổi chủ ý. Chu đại nhân, lão phu nhắc nhở ngươi vài câu, tuy trước mắt ngươi đang được thánh thượng coi trọng, nhưng vẫn là người mới chân ướt chân ráo ra đời. Con đường phía trước đầy gập ghềnh, ngươi cần phải cẩn thận mà đi, không chừng đụng phải một điểm nhỏ mấu chốt nào, tiền đồ này liền hủy."
Chu Hi hành lễ “Đa tạ đại nhân dạy bảo, Chu mỗ ghi khắc không quên."
Diệp Quốc Thành thấy bộ dáng này của chàng, tức giận phất tay áo bỏ đi. Chu Hi nhìn theo bóng ông, nội tâm đầy sầu lo, đắc tội với một người như vậy, không biết phía trước sẽ có cái gì đang chờ chàng.
- -- ------ ------ ------ ---
Tác giả có lời muốn nói: Ta muốn cho cẩu tử mau chóng trở về, cốt truyện mau chóng cho ta ngọt lên a tám dát!!
Vừa rồi Quốc công phu nhân cũng một phen suy nghĩ cặn kẽ “Còn có thể lập nên một hướng giải quyết thế nào đây? May mắn đứa bé còn nhỏ tháng, trước mắt đành chờ qua sinh thần Thái Hậu rồi tính toán tiếp. Nếu không, đành tìm một lý do để Nhã Phù ở bên ngoài lâu một chút, lặng lẽ sinh hạ hài tử rồi lại nói. Nếu nhi tử có thể nhanh chóng trở về thì dễ dàng hơn rồi, nuôi hài tử bên ngoài mấy tháng, sau lại đón mẫu tử cùng trở về. Nếu nó thật lâu cũng chưa về… Đành phải ủy khuất tiểu gia hỏa này, lấy danh nghĩa con nuôi mà dưỡng dục chứ biết sao giờ."
“Ai, cũng chẳng có biện pháp nào hay hơn, chỉ có thể ủy khuất đứa nhỏ này."
Quốc công phu nhân lại nói “Đúng vậy, nhưng tìm cái cớ gì để Nhã Phù dọn ra ngoài sống một hai năm đây? Sao cho trong thời gian này sẽ không có người nào đến thăm hỏi."
Giang Nhã Phù sờ bụng nhỏ, đứa nhỏ này tới thật không đúng thời điểm rồi.
“Phụ thân mẫu thân, con có ý kiến này. Không phải phụ thân cùng Đại Sư Giác Viễn chùa Đại Chiêu là bạn thân sao? Giác Viễn Đại Sư là cao tăng đắc đạo nổi danh nhất Đại Hạ, nếu ông ta nói một câu, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu sẽ không dám không tin. Đến lúc đó để đại sư nói con bị dính phải xúi quẩy gì đó, cần đi chùa thắp hương bái Phật một hai năm, sẽ không ai hoài nghi con nữa."
Ánh mắt quốc công phu nhân sáng ngời “Thật là ý kiến hay, chỉ là chùa miếu kham khổ, thật khổ cho con."
“Con không ngại sự, vốn dĩ từ nhỏ con cũng không phải cẩm y ngọc thực lớn lên, sống ở chùa miếu trong lòng cũng yên tĩnh, chỉ cần cho con mấy quyển sách để đọc, đặt con ở đâu cũng được mà."
Giang Nhã Phù ra vẻ nhẹ nhàng, giảm bớt lo lắng trong lòng phụ mẫu, đây cũng là biện pháp duy nhất nàng có thể nghĩ ra lúc này.
Quốc công gia nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng gật đầu “Cũng chỉ có thể như vậy. Lão sư Giác kia hay đi ra ngoài du lịch, trước tiên ta phải cùng ông ta chào hỏi một tiếng, chờ nước tới chân lại tìm không thấy người.
“Con nhớ chỗ phụ thân bên đó có một bộ Tàng kinh văn, không biết là của thời đại nào. Con lập tức cho người về xin, thuận tiện báo một tiếng là con vẫn bình an. Đến lúc đó, phụ thân đem Kinh văn này tặng Giác Viễn Đại Sư làm quà gặp mặt."
Cuối cùng quốc công phu nhân cũng lộ ra ý cười “Con đó, lại muốn thứ tốt của Giang đại nho. Bất quá như vậy cũng tốt, ăn ké chột dạ, của cho là của nợ, hòa thượng cũng vậy thôi."
Việc này tạm thời xác định như vậy, rốt cuộc tâm Giang Nhã Phù cũng nhẹ nhàn, tinh thần được thả lỏng liền cảm thấy mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.
Nhìn ra nàng mệt mỏi, phụ mẫu bảo nàng nhanh về phòng nghỉ ngơi.
Tiểu Đầu nhất sợ nương quên mất mình nôn nóng gọi “Nương! Nương, muốn nương!"
Làm sao Giang Nhã Phù quên con trai được chứ? Rời nhà lâu như vậy, vướn mắc trong lòng chính là đứa nhỏ này. Mang theo tiểu tâm can trở về sân viện mình, hai mẫu tử thân thiết tâm sự.
“Cha ~ cha ~"
Nhìn ánh mắt con, Giang Nhã Phù hiểu con muốn nói gì, ôn nhu trả lời “Cha sẽ không có việc gì, đã đáp ứng nương sẽ nhanh chóng trở về, kiếp này sẽ luôn ở bên chúng ta, chờ các con cùng lớn lên, ông ấy nhất định bình an không có việc gì đâu."
Tiểu Đầu nhất có chút an tâm nói thêm “Đệ đệ, Viên thạch, tiểu đầu."
Giang Nhã Phù bị gương mặt phì nộn con trai chọc cười “Con còn nhỏ, không cần quan tâm nhiều làm gì? Đời này con không lớn hơn nó bao nhiêu. Nương cũng không biết vì cái gì, tiểu Viên thạch lại tới sớm thế này. Hai huynh đệ gần ngan tuổi nhau, cùng lớn lên cũng khá tốt đúng không?"
Tiểu Đầu nhất thật muốn trợn mắt trắng, tiểu tử thúi kia, vốn dĩ khó quản giáo nó rồi, lúc này so với nó chẳng lớn hơn bao nhiêu, mình làm đại ca không phải bị làm khó rồi đúng không? Bất quá cũng không sợ, mình là được trùng sinh, đến lúc đó đối phó với một đứa bé còn hơi sữa chẳng khác nào một bữa ăn sáng thôi mà?
Bên này, hai mẫu tử Giang Nhã Phù yên bình vui vẻ tâm sự, mà ở một nơi khác trong kinh thành lại hoàn toàn tương phản.
Tại Diệp gia.
Diệp đại nhân cùng phu nhân ngồi ngay ngắn thượng vị, trước mặt là nha hoàn tiểu Quế bên cạnh Diệp Tri Tri đang đứng.
Diệp phu nhân hỏi “Hai ngày này tiểu thư thế nào rồi? Vẫn không ăn không ngủ được sao?"
“Hồi phu nhân, thật ra tiểu thư có ăn được một chút cơm, chỉ là suốt đêm như cũ không ngủ được, cũng thắp qua an hồn hương rồi, thuốc uống cũng dùng qua nhưng tác dụng không lớn lắm."
“Ai! Phải làm như thế nào cho phải đây? Đứa nhỏ này thật không biết là bị làm sao? Cả ngày mất hồn mất vía, chưa gì đã gầy một vòng lớn, cứ tiếp tục thế này thì phải làm sao đây! Lão gia, lần trước ông nói đã tìm đại phu rồi, rốt cuộc không tìm được sao?"
Diệp Quốc Thành xụ mặt, hừ lạnh một tiếng “Nhìn nó, có tìm đại phu cũng vậy thôi! Tục ngữ nói ‘Tâm bệnh cần tâm dược’ mới trị được. Ta sợ là trong lòng nó đang cất giấu chuyện gì mà chúng ta không biết đấy thôi."
“Tiểu Quế!" Diệp phu nhân quát “Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Tiểu thư bộ dáng thế này rồi, ngươi còn không chịu nói sao?"
Mấy ngày nay trong lòng Tiểu Quế vẫn luôn giãy giụa, nhìn tiểu thư như vậy sao gì lão gia phu nhân cũng sẽ phát hiện. Nếu tình huống tiểu thư không nghiêm trọng, nàng tuyệt đối sẽ không nói, nhưng mắt thấy tiểu thư từ từ gầy ốm, cả người đều suy sụp như vậy, nàng có thêm mấy lá gan cũng không dám không nói ra.
“Sự tình bắt đầu là từ Chu đại nhân…"
“Chu Hi?" Diệp Quốc Thành kinh ngạc nói.
“Hồi lão gia, chính là Chu đại nhân Trạng Nguyên đó, tiểu thư đối với hắn ái mộ đã lâu, từ cái thời hắn còn sống nhờ tại Giang gia đã coi trọng hắn rồi…"
Diệp phu nhân cũng giống phu quân kinh ngạc “Là vì một nam nhân sao? Sao có thể như vậy chứ?"
Diệp Quốc Thành đánh gãy lời bà “Bà trước đừng nói chuyện! Tiểu Quế, nói tiếp đi."
Ông thực sự không nghĩ tới nữ nhi cùng Chu Hi còn có liên quan, thực sự cái tâm tư này ông không nặng lắm, xem ra giờ cũng có thể đây. Tuy rằng gia thế Chu Hi hơi thấp, nhưng trong thời gian này hắn được Hoàng Thượng nhìn trúng. Ánh mắt ông nhìn người luôn luôn chuẩn, tiểu tử này tuyệt không phải vật trong ao, tương lai bò đến vị trí này của mình cũng không phải là không thể.
Hơn nữa, nguyên nhân chính là hắn không có bối cảnh gì, cùng kết thông gia còn có thể tránh Hoàng Thượng nghi kỵ kết bè kết cánh. Nhân lúc tiền đồ hắn còn chưa trọng lôi kéo về trận tuyến mình, có thể xem là một bước cờ tốt đi.
Tiểu Quế không có lựa chọn nào khác, đành đem tất tần tật chuyện Diệp Tri Tri nói ra, nàng coi trọng Chu Hi như thế nào, cho đến lần trước nàng muốn làm chuyện bậy bị bại lộ cũng đều nói, xong cúi đầu nín thở chờ lão gia cùng phu nhân xử lý.
Diệp phu nhân luôn cho rằng nữ nhi ngoan ngoãn, nghe lời, không ngờ nàng lại làm ra những việc này, mặt già đỏ bừng lên. Nhưng Diệp Quốc Thành thì khác, cảm thấy thủ đoạn nữ nhi còn quá non nớt, nếu thể diện phủ không vấn đề gì, việc này liền nhẹ nhàng cho qua.
Ông nói với Diệp phu nhân “Bà đi giúp nó khai thông tư tưởng, không cần mắng nó. Nói với nó, tâm tư trong lòng nó ta đã biết, ta sẽ thay nó nghĩ cách cho."
Tuy rằng Diệp phu nhân không vui khi nữ nhi không từ thủ đoạn còn bất chấp cả khuê danh, nhưng vẫn hy vọng nàng được như ước nguyện, bà lo lắng hỏi “Nếu Chu Hi kia đã nhiều lần cự tuyệt, vậy có thể thành không?"
Diệp Quốc Thành không để ý chút nào chuyện này “Trước khác nay khác, cùng một chuyện nhưng phải xem là ai ra tay mới được. Mọi người chờ tin tốt của ta, con rể này ta thực xem trọng."
Diệp phu nhân không nói, trong lòng như cũ lo lắng, dưa hái còn non có thể ngon ngọt sao? Hai cha con này tính tình giống nhau, đều vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, bà sợ có một ngày, cái nhà này sẽ bị bọn họ làm đảo lộn hết lên.
Chu Hi ra làm quan tới nay biểu hiện đều ưu tú, khắp nơi đều được coi trọng, không ít kẻ trong tối ngoài sáng muốn mượn sức chàng, nhưng đều bị chàng từ chối.
Hôm nay hạ triều, chàng chưa một lần giao tế cùng Diệp đại nhân, lại được ông gọi lại. Ánh mắt Chu Hi hơi lóe, trong lòng thầm than, trong triều nhiều người như vậy, người chàng không muốn thân cận nhất là vị Diệp đại nhân này. Diệp Tri Tri là dạng người gì hiện chàng đã rõ, sau bãi săn lần đó chàng thật sự không bao giờ muốn cùng nàng giao tiếp nữa. Hơn nữa trải qua con đường làm quan tôi luyện, chàng cũng thấy rõ được nhiều điều, chàng không cùng đường với Tam hoàng tử thì càng không cùng đường với vị Diệp đại nhân này.
Thật muốn cảm tạ Thời Phái lần ở tửu quán trước nhắc nhở, hai mắt chàng mới được tẩy rửa sạch sẽ. Không để cừu hận lộ ra mà che dấu lại, chàng tinh tế quan sát, vị Diệp đại nhân này quả thực sâu không lường, tuyệt không giống biểu hiện chính trực lộ bên ngoài.
“Chu đại nhân có thể bồi lão phu một đoạn đường được không?" Diệp Quốc Thành không lộ nữa điểm làm eo làm giá, tựa như trưởng bối thân thiết tiếp đón tiểu bối nhà mình.
“Diệp đại nhân quá khách khí rồi, vừa lúc chúng ta cũng cùng đường."
Trong lòng Chu Hi suy đoán ông muốn gì từ mình, dự cảm có lẽ chuyện Diệp Tri Tri, nhưng thực mau cái ý niệm này bị chính chàng phủ định. Đối với phụ mẫu bình thường, khi biết được nữ nhi nhà mình làm ra chuyện như vậy, không tìm khe đất chui vào, một sự nhịn chín sự lành, tuyệt không chủ động đưa người tới cửa.
Hai người cùng thong thả đi, đầu tiên Diệp Quốc Thành lấy danh nghĩa tiền bối quan tâm chàng một phen, tiếp lại nói hai sự kiện chính sự vừa rồi trên triều cùng trao đổi một chút ý kiến với chàng, cũng thiệt tình chỉ điểm chàng một chút.
“Đa tạ Diệp đại nhân chỉ điểm, Chu mỗ thật lòng cảm kích."
“Chu đại nhân như thế nào vẫn khách khí như vậy? Đã hạ triều rồi, ngươi không cần xem ta như là quan to trong triều, ta thực thích ngươi, nếu Diệp gia ta có con cháu xuất sắc như ngươi, sẽ tiếp tục thịnh vượng trăm năm không phải sầu rồi?"
“Diệp đại nhân quá khen."
Diệp Quốc Thành cuối cùng đem lời nói tới vấn đề chính “Chu Hi này, nhà ngươi còn có trưởng bối nào không?"
“Từ sau khi tổ phụ ta qua đời thì chỉ có một nhị thúc, năm trước mắc phải bệnh điên nên cũng không nhờ cậy được. Hiện tại Chu gia, ta là tộc trưởng, mọi chuyện đều phải xử lý." Chu Hi đáp.
Diệp Quốc Thành cười ha hả “Khổ cho ngươi, bất quá xem như ông trời đang mài giũa ngươi, trong thời gian ngắn xem là cực khổ, về lâu dài sẽ thấy được chỗ tốt trong đó. Tuổi ngươi cũng không nhỏ, đã có đính hôn chưa?"
“Vẫn chưa, bất quá chuyện này không vội, ta nghĩ trước lập nghiệp, hai năm sau sẽ suy nghĩ lại."
“Ai, như vậy sao được chứ? Hiện tại ngươi đã lập nghiệp rồi, lại nói con đường phía trước quá rộng lớn, nên tính trước hôn sự thì hay hơn. Trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn chú ý ngươi, cảm thấy ngươi tuổi trẻ tài cao, nhà ta có một ái nữ tên là Tri Tri, vô luận tài học hay tướng mạo đều xứng với ngươi. Ta chỉ có một nhi tử, hiện tại xem ra nó chẳng được tích sự gì, tương lai cũng chỉ trông cậy vào nữ nhi mà thôi. Nếu ngươi có rảnh, không ngại sau ngày nghỉ tắm gội thì đến phủ ta, cùng lão phu uống vài chén thế nào?"
Thật sự Chu Hi không nghĩ tới chuyện thế này liền đem lời nói rõ, chuyện phát sinh ở bãi săn vậy mà bọn họ dường như xem không có việc gì sao? Xem ra mình cần ở quan trường rèn luyện là đích xác, giống như Diệp đại nhân vậy, công phu thúc ngựa thật thâm hậu khó ai bì kịp.
Lấy tình cảnh chàng cùng lý lịch hiện tại là không nên đắc tội với một vị đại nhân quyền cao chức trọng như vậy, nhưng Diệp Tri Tri kia… Dài ngắn chàng đều không muốn.
“Đa tạ Diệp đại nhân có ý tốt, tuy Chu mỗ không có trưởng bối, nhưng có một vị ân sư có thể xem như là phụ thân, ta đã đáp ứng ngày nghỉ tắm gội sẽ đi thăm ông. Mà Diệp tiểu thư là thiên kim tiểu thư quý tộc, Chu mỗ thật sự không dám trèo cao."
Mặt Diệp Quốc Thành tức khắc lạnh xuống, không nghĩ tới hắn lại không biết điều như thế.
“Ngươi thật sự không có rảnh sao?"
“Thật sự không rảnh, xin lỗi Diệp đại nhân."
“Hừ! Đừng nói lời ngan ngạnh như vậy chỉ có chết, cách ngày nghỉ tắm gội còn mấy ngày, tùy thời điểm ngươi có thể thay đổi chủ ý. Chu đại nhân, lão phu nhắc nhở ngươi vài câu, tuy trước mắt ngươi đang được thánh thượng coi trọng, nhưng vẫn là người mới chân ướt chân ráo ra đời. Con đường phía trước đầy gập ghềnh, ngươi cần phải cẩn thận mà đi, không chừng đụng phải một điểm nhỏ mấu chốt nào, tiền đồ này liền hủy."
Chu Hi hành lễ “Đa tạ đại nhân dạy bảo, Chu mỗ ghi khắc không quên."
Diệp Quốc Thành thấy bộ dáng này của chàng, tức giận phất tay áo bỏ đi. Chu Hi nhìn theo bóng ông, nội tâm đầy sầu lo, đắc tội với một người như vậy, không biết phía trước sẽ có cái gì đang chờ chàng.
- -- ------ ------ ------ ---
Tác giả có lời muốn nói: Ta muốn cho cẩu tử mau chóng trở về, cốt truyện mau chóng cho ta ngọt lên a tám dát!!
Tác giả :
Hải Lí Khê