Ngày Hôm Nay Có Tỏ Tình Không?
Chương 67
Tuy nói chuyện của Tả Niệm đã qua hồi lâu, đối với Thang Tư Niên tới nói đã không ảnh hưởng nhiều lắm. Nhưng Khương Vọng Thư quan tâm Thang Tư Niên vẫn là không tránh được bị phân tán toàn bộ tâm tư.
Nghĩ tới chuyện này, Khương Vọng Thư cảm thấy đồ nướng không thơm, rượu cũng uống không một. Một đêm này hạ xuống, nàng đúng là không có uống bao nhiêu mà Thang Thuấn Hoa cùng Tống Hướng Nhan là như trong dự đoán uống đến say mèm.
Đối mặt với hai con ma men như thế, Khương Vọng Thư không thể không sử dụng sức của chín trâu hai hổ cùng Thang Tư Niên đưa các cô chuyển về phòng cho khách.
Chuyển hai người như thế đi xuống, Khương Vọng Thư tay trói gà không chặt rất nhanh tay đau eo cũng đau.
Sau khi Thang Tư Niên tắm xong liền nhìn thấy Khương Vọng Thư ngồi ở trên giường xoa cánh tay nhỏ liền khẽ nhíu mày.
Cô lau tóc đi tới bên cạnh Khương Vọng Thư, đưa tay đem tay nàng nắm ở trong lòng bàn tay, cho nhẹ nhàng xoa cho nàng, "Tay rất đau sao?"
Khương Vọng Thư gật đầu, "Có chút đau, đã rất lâu chị không có chuyển cái gì nặng như vậy."
Thang Tư Niên cúi người, hôn nhẹ cổ tay nàng, "Cực khổ rồi."
Bờ môi ấm áp rơi vào trên da thịt lạnh lẽo, gây nên một chút ngứa nnhư có như không. Khương Vọng Thư trừng trừng mà nhìn người trẻ tuổi trước mặt, cùng cô làm nũng, "Chị cũng khổ cực như vậy, em cũng chỉ là hôn nhẹ cánh tay chị một cái sao?"
Khóe miệng Thang Tư Niên cong lên thành nụ cười sau đó cô đưa tay, nâng nửa bên gò má của Khương Vọng Thư thành thạo điêu luyện hỏi nàng, "Vậy chị muốn thế nào?"
Khương Vọng Thư khẽ hừ một tiếng, rất nhanh sẽ dùng hành động nói cho Thang Tư Niên, là một người lớn nàng cần phải chiếm được một chút khen thưởng.
Nàng đưa tay trói ở sau gáy Thang Tư Niên ướt nhẹp hướng về cô đòi lấy một cái hôn cực kỳ triền miên.
Lúc hai người tách ra, Khương Vọng Thư còn mang theo thở dốc chưa có bình phục. Hai tay của nàng thủ sẵn trên mái tóc ướt nhẹp của Thang Tư Niên ôm đầu của cô lung lay, nhẹ khẽ cười nói: "Nhanh thổi khô tóc, lại đây ngủ."
Thang Tư Niên đáp một tiếng được, đi tới bàn trang điểm đem tóc của chính mình thổi khô. Khương Vọng Thư oa ở đầu giường lướt Weibo, Thang Tư Niên nhìn nàng một cái, "Chị ơi, tắt đèn ngủ nha."
Khương Vọng Thư thuận miệng trả lời được, thế là Thang Tư Niên đứng dậy bộp một tiếng tắt hết đèn.
Trong phòng đen kịt chỉ còn dư lại ánh đèn từ màn hình điện thoại Khương Vọng Thư đang lóe lên. Thang Tư Niên theo ánh đèn đi tới bên giường, cúi người đem điện thoại Khương Vọng Thư lấy xuống.
Khương Vọng Thư sốt ruột phản kháng, "Chờ chờ, chờ một chút Tư Niên, chị vẫn chưa xem Weibo xong đâu!"
Thang Tư Niên tiện tay đem điện thoại di động của nàng tắt đi rồi để ở trên tủ sau đó cúi người hôn môi nàng, "Ngủ không cho chơi điện thoại nữa."
Khương Vọng Thư oán thầm, ở đâu là không thể chơi điện thoại, rõ ràng chính là muốn lôi kéo nàng cùng đi ngủ thôi.
Người trẻ tuổi bờ môi vừa mềm mại vừa ngọt, thân thể cảm thấy vui thích rất nhanh sẽ tê liệt. Du͙ƈ vọиɠ đến trong thời cơ vô cùng thỏa đáng, Khương Vọng Thư nằm tại gối trên ôm eo nhỏ của Thang Tư Niên, rất nhanh ở trong khoái hoạt khiến đầu óc người ta choáng váng thì bản thân đã lạc lối.
Kỳ nghỉ hiếm có lại không cần lo lắng ngày mai có chuyện vụn vặt làm cho các cô phải bận tâm dậy sớm, bởi vậy Thang Tư Niên thoáng phóng túng một chút.
Sau khi cùng Thang Tư Niên cùng một chỗ, Khương Vọng Thư thực sự là sâu sắc hiểu được cái từ "Túng dục" này. Tâm háo thắng của người trẻ tuổi cũng không biết là từ đâu tới đây, rõ ràng là một người thấy ôn hòa như vậy, nhưng ở một số địa phương tuyệt đối không chịu thua.
Có lúc ái tình thật giống như là nhất cuộc chiến, nó không có thắng bại tuyệt đối, chỉ có chí tử* mới thôi.
(*Chí tử: hết cả sức lực, đến mức như không còn có thể chịu được nữa)
Thang Tư Niên tựa hồ là người trung thực ủng hộ giáo lý tình yêu này cái này vì lẽ đó tại vào nay, dù cho Khương Vọng Thư mấy lần giơ cờ đầu hàng lên cô vẫn cứ không ngừng lại.
Trong lòng cô tựa hồ có số đo đem mười phân rõ ràng lại công bằng cân nhắc, trừ phi cuộc chiến này ra được phần lời tới giới hạn cô muốn thì cô mới sẽ thu tay lại.
Thế là, Khương Vọng Thư ở bên dưới đau khổ như vậy, tiền để chiến đấu liền không đủ cho Khương Vọng Thư, không khỏi có vẻ hơi điềm đạm đáng yêu. Cô gái tuyệt đối không có phần thắng không thể làm gì khác hơn là phát huy sở trường của mình, dùng âm thanh mềm mại đi mềm hóa tâm đang dồi dào tranh cướp của Thang Tư Niên kia.
Mãi cho đến trời hơi sáng một chút, Thang Tư Niên mới chuẩn bị kết thúc trận đấu tranh thắng bại này, đem tù binh tan tác cất vào dưới trướng.
Vừa cảm giác ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, Khương Vọng Thư là bị đói bụng tỉnh. Quá một buổi tối tà ác hỗn loạn cả người Khương Vọng Thư lộ ra một luồng lười biếng kính sau khi đứng lên trước hết đi tắm rửa sạch sẽ.
Thang Tư Niên nằm lỳ ở trên giường nghe được tiếng nước ào ào từ phòng tắm truyền đến xoay người lại tiếp tục chôn ở gối ngủ đi.
Cô ngủ đến mơ mơ màng màng, cũng không lâu lắm liền nhận ra được một thân thể dính hơi nước cách một lớp quần áo dán ở trên người cô, sát bên lỗ tai của cô nhẹ nhàng kêu, "Tư Niên. . . Tư Niên. . . Mau dậy đi. . ."
Thang Tư Niên nghe được thanh âm của nàng liền trở mình, đưa tay đưa nàng ôm vào trong ngực, khàn khàn giọng hỏi, "Chị đói bụng?"
Khương Vọng Thư ngoan ngoãn gật đầu, "Chị đói. . ."
Nàng đưa tay chọt gò má của Thang Tư Niên một cái rồi nhẹ giọng nói rằng: "Em tắm nhanh một chút đi, chị đi xuống nhà bếp bên dưới xem đồ ăn sáng nha rồi đem lên cho em, thế nào?"
Cách sắp xếp này nghe tới rất hợp lý, Thang Tư Niên gật gù, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ từ trên giường bò dậy rồi ngáp một cái đi vào phòng tắm.
Khương Vọng Thư nhìn bóng lưng của cô, mi dài hơi nhíu, sau khi mặc áo ngủ liền đi xuống lầu.
Thang Thuấn Hoa cùng Tống Hướng Nhan uống nhiều rồi, đến hiện tại cũng chưa có dậy, chỉ có Khương Như Lan ngồi ở đại ban công đọc sách.
Lúc Khương Vọng Thư đi nhà bếp làm bữa sáng nhìn thấy bà nội ngồi ở ban công, liền bước nhỏ bước chân đi qua, từ phía sau ôm lấy bà.
Khương Như Lan đã sớm nghe được tiếng bước chân, sau khi được Khương Vọng Thư ôm lấy thì không chút suy nghĩ liền giơ tay vỗ nàng một hồi, cũng không quay đầu lại nói rằng: "Con càng ngày càng giống heo con nha, ngủ thẳng cái giờ này mới dậy."
Khương Vọng Thư ôm cổ của bà, cười hì hì trả lời: "Nghỉ mà, đương nhiên là muốn ngủ thêm một lát a. Bà nội ăn điểm tâm chưa? Không ăn thì con ta bồi bà ăn có được hay không?"
Khương Như Lan ngẩng đầu, liếc nàng một chút, "Giờ này còn ăn điểm tâm, bà cũng sắp ăn bữa trưa, muốn ăn thì tự con ăn đi."
Khương Vọng Thư bĩu môi, "Sao con cảm giác bà gần đây đặc biệt ghét bỏ con đây."
Khương Như Lan lật một tờ sách, thở dài nói: "Cái gì ghét bỏ con, ngươi đây là con gái lớn còn không nên, nên bị nói."
Nói tới chỗ này, Khương Như Lan đẩy mắt kính trên mũi một, ngẩng đầu nhìn Khương Vọng Thư một chút, "Tư Niên đã dậy chưa? Tại sao không gọi con bé xuống ăn với con."
Khương Vọng Thư cười đáp: "Mới vừa dậy đây, còn đang tắm, một hồi bưng lên cho em ấy."
Khương Như Lan sau khi nghe xong, khen ngợi gật gù, "Tư Niên bình thường đến trường rất khổ cực, rất vất vả cho nên con nên thông cảm cho con bé thật tốt. Con lớn hơn con bé, nên thương con bé nhiều hơn."
Khương Vọng Thư quả thật phục rồi, khi chưa dắt người về gặp gia trưởng thì Khương Như Lan nữ sĩ là nói với nàng thế nào, nha, chính là phải tìm một đối với nàng thật tốy, đối với nàng cái gì cũng phải thật tốt.
Kết quả sau khi dắt về thì sao đây liền mỗi ngày cùng Khương Vọng Thư nói cái gì, Thang Tư Niên còn nhỏ, phải quan tâm người ta, đau lòng người ta hơn. Trong lời nói như là đối với người ta không tốt một chút thì người ta sẽ chạy đi mất vậy.
Khương Vọng Thư cảm giác bà nội mình, quả thực chính là thao nát tâm.
Khương Vọng Thư đầu tiên là cùng Khương Như Lan nữ sĩ làm nũng, "Bà nội, con rất thương em ấy mà!" Hầu như là cần gì ứng đó, cũng đối với em ấy tốt đến không có người yêu nào tri kỷ hơn rồi mà.
Khương Như Lan mặc kệ nàng, qua loa nói biết rồi biết rồi. Lão nhân gia xem sách, sự chú ý bị Khương Vọng Thư phân tán rơi vào trên cổ trắng nõn của nàng, ánh mắt do dự lên, "Con vật nhỏ, trên cổ con là bị cái gì cắn. . ."
Khương Vọng Thư ai nha một tiếng, vội vã giơ tay chặn lại cổ áo mình, đỏ mặt cùng bà nội nói, "Không có bị cắn, bà nội bà không nên nhìn rồi."
Lúc này Khương Như Lan cũng nhanh chóng phản ứng lại, vết hồng trên cổ Khương Vọng Thư là dấu ấn gì.
Lão nhân gia giận nàng một chút, nắm nàng trong tay giận đánh một cái, "Người cũng bao lớn, cũng không biết chú ý hình tượng một chút, người khác nhìn nghĩ như thế nào, lần sau quấn chặt cũng thực tế chút."
Khương Như Lan vừa nói, một bên đuổi nàng, "Không phải nói phải đem bữa sáng cho Tư Niên sao, con mau đi lấy đi đi một chút đi, ít đến phiền bà."
Khương Vọng Thư nghĩ thầm, chuỗi chuyển biến này của bà nội nàng quả thật là quá vô tình. Nàng thậm chí còn đến không kịp lên án vài câu cái này đều là Thang Tư Niên làm chuyện ác, liền bị bà nội cho nhác đuổi đi.
Lúc bưng điểm tâm lên lầu, Khương Vọng Thư còn nghĩ ở trong lòng nàng có thể làm Thang Tư Niên chú ý một chút, lần sau không được ở nơi nàng lộ ra để lại dấu vết. Không phải vậy thì lúc ở nhà, để lão nhân gia nhìn thấy thật là lúng túng a.
Nghĩ như thế, Khương Vọng Thư dùng chân đá văng cửa phòng mình.
Nàng bưng điểm tâm đi vào, hướng về phòng tắm hô: "Tư Niên, ăn cơm."
Kết quả Thang Tư Niên rửa mặt xong nằm lỳ ở trên giường, ôm chăn lại một lần ngủ thiếp đi. Khương Vọng Thư cho tới bây giờ chưa từng thấy lúc cô vạ giường như thế, thế là thở dài đem bữa sáng để ở một bên trên bàn trang điểm.
Khương Vọng Thư đi tới bên giường đi xuống, đưa tay vỗ vỗ vai Thang Tư Niên, nhẹ giọng hống cô, "Tư Niên, ăn cơm, cơm nước xong ngủ tiếp có được hay không?"
Thang Tư Niên ôm gối, lười biếng trả lời nàng, "Chị ơi em mệt mỏi, em không ăn. . ."
"Em trước ăn đu có được không?"
Thang Tư Niên sinh hoạt luôn luôn rất quy luật, loại không dậy ăn vạ giường như vậy Khương Vọng Thư cơ bản chưa từng thấy.
Nhưng chính là bởi vì chưa từng thấy, mới làm nổi lên ý muốn chơi đùa của Khương Vọng Thư.
Nàng cười cười, nằm nhoài trên người Thang Tư Niên, ngậm lấy vành tai cô thấp giọng kêu, "Tư Niên, nên dậy rồi."
Vành tai mẫn cảm đột nhiên bị tập kích, Thang Tư Niên giật giật vai, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ thức dậy.
Cô nhìn Khương Vọng Thư, ánh mắt vẫn cứ mê ly. Khương Vọng Thư cảm thấy dáng vẻ mới tỉnh này của cô thực sự là quá đáng yêu. Thế là nhịn không được liền đưa tay đưa vuốt tóc lung ta lung tung của cô.
Thang Tư Niên đẩy một chút tóc rối bời, nhẹ nhàng cùng nàng nói rằng: "Chị đừng nghịch, em buồn ngủ quá a."
Khương Vọng Thư nắm mặt của cô, cười nói, "Tiểu phôi đản, tối hôm qua rõ ràng cùng ngủ, mà chị cũng tỉnh rồi em làm sao còn mệt mỏi như vậy a. Dáng dấp này của em làm cho chị thấy người hôm qua chịu không được là em như thế."
Thang Tư Niên thở dài, "Chị là yêu tinh gì a, lẽ nào trong lòng không có tính sao? Tối hôm qua là em bị chị hút khô tinh khí rồi, nên mới mệt mỏi thành bộ dáng này."
Khương Vọng Thư cũng bị cô trêu chọc chết rồi, nhịn không được bật cười.
"Được rồi được rồi, tỉnh cũng tỉnh rồi, ăn cơm trước đi, ăn xong rồi thì chị bồi em ngủ một ngày có được hay không?"
Thang Tư Niên do dự một hồi, gật gù.
Khương Vọng Thư liền lôi kéo tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, cùng nàng ăn điểm tâm. Thang Tư Niên cầm chiếc đũa, mơ hồ cảm thấy ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải đau đớn, thế là nhíu mày một cái.
Lần này vừa vặn liền rơi vào trong đôi mắt Khương Vọng Thư, nàng có chút bận tâm, liền hỏi: "Làm sao? Là nơi nào không thoải mái sao?"
Thang Tư Niên gật gù, đàng hoàng đáp: "Là có chút, tay em có chút đau."
"Nơi nào đau?"
Thang Tư Niên cường điệu một lần, "Tay đau, ngón tay em đau a chị."
Trên mặt Khương Vọng Thư trên mặt nhưng vẫn là nhịn không được trêu chọc cô, "Cái kia trách ai? Là ai tối hôm qua trên lời thề son sắt nói muốn một đêm bảy lần."
Nói thì nói như thế, Khương Vọng Thư vẫn là đưa tay ra, nắm tay phải Thang Tư Niên xoa tay cho cô, "Được rồi được rồi, chị xoa xoa cho em nha."
Da mặt Thang Tư Niên hiện tại là tương đối dày, cô thấy thế mặt không biến sắc nói rằng: "Việc này không trách em, hãy trách chị."
Khương Vọng Thư đầu óc mơ hồ, "Hả?"
Thang Tư Niên liền nói nói: "Tối hôm qua em không để chị đừng cắn em, ngươi vẫn cắn, vì lẽ đó ngày hôm nay mới sẽ sung huyết. . ."
Lời cô còn chưa nói hết, Khương Vọng Thư liền thẹn quá thành giận, tăng cao âm lượng nói rằng: "Thang Tư Niên! Em câm miệng a!"
Người này, đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ rồi!
......................
Tác giả có lời muốn nói:
A a a a a, bản thân đến tạ tội rồi! !
Công việc quá bận, thật xấu hổ.