Ngày Đêm (Nhật Dạ)
Chương 27
Nói là qua đây ở, Thiện Tuân cũng chuyển ít sách cùng quần áo hè thu hay mặc, máy tính, iPad sang. Thứ hai Thiện Tuân tự chuyển, đáng lẽ là Tiêu Quân Mạc bảo hắn đợi anh tam tầm rồi cùng qua, Thiện Tuân bảo anh đừng chuốc khổ, giờ tình trạng cơ thể cũng chẳng có sức làm gì cả. Vốn ý của Thiện Tuân là, thứ hai bảo anh xin nghỉ một ngày, bị đối phương giễu mấy câu, thứ hai có cuộc họp cao cấp là một chuyện, anh đi làm cơ bản ngồi văn phòng mới là mấu chốt, cũng có phải bị thương không động đậy được đâu.
Lúc đi chuyển đồ gọi điện cho Tần Duệ, nói sơ qua là ở cùng với Tiêu Quân Mạc. Đối phương gọi hắn mời ăn cơm, Thiện Tuân cười đồng ý, lại hỏi cậu ta tình huống bên Diệp Chu Chu sao rồi, Tần Duệ cười nói: “Tàm tạm, cứ tiến hành theo chất lượng thôi. Chứ mà như Tiêu Quân Mạc theo đuổi mày, còn không làm con gái người ta tức giận chạy mất dép"
Gọi một cuộc điện thoại làm cho tinh thần thoải mái, hai người đều tỏa ra bong bóng hồng phấn, nhất là Thiện Tuân, dùng lời Tần Duệ mà nói, quen biết hơn mười năm, lần đầu tiên nhìn thấy Thiện Tuân màu phấn hồng.
Chuyển đồ đạc tới, chất đống ở phòng khách trước, nằm trên sopha gọi điện cho mẹ hắn. Bên kia nghe liền cười: “Con bấm giờ đấy à, mẹ vừa mới tan lớp xong"
Thiện Tuân cười nói: “Con không biết thời khóa biểu của mẹ, nhưng thời gian lên lớp và hết tiết con vẫn thuộc làu làu"
Bên Hứa Giai Lan vẫn còn có tiếng người ồn ào, chắc vẫn chưa ra khỏi tòa nhà dạy học.
“Há mồm liền ngọt như vậy, nói chuyện chính đi" Bà nói.
Thiện Tuân cười nói: “Nghĩ gì cũng không gạt được mẹ"
Hứa Giai Lan nói: “Không có chuyện thì con lại đi nói chuyện phiếm với mẹ sao"
Một câu nói, chặn Thiện Tuân một chữ cũng không phun ra được.
Hai bên trầm mặc mấy giây, Hứa Giai Lan mở miệng trước: “Cuối tháng sau về nhà một chuyến nhé, sinh nhật ba con, nhân chuyện gây ra lần trước, hai người cũng nên ngay mặt giải quyết mâu thuẫn đi"
Thiện Tuân nói: “Được ạ"
Hứa Giai Lan nói: “Đừng mua đồ đắt tiền quá, gần đây ông ấy đáng làm nghiên cứu trang phục Ngụy Tấn, mấy quyển sách là hay nhất"
Thiện Tuân cười nói: “Con biết rồi"
Lựa sách cho Thiện Bồi Phong đọc, là một công việc rất đau khổ. Thiện Tuân lúc còn trẻ, còn chưa có khả năng đánh giá gì, mấy lần đụng tường. Giờ thì tốt rồi, vì nhu cầu sáng tác, hắn cũng thường xuyên ngâm ở nhà sách lục lọi sách cổ, có trụ cột như vậy ——tuy rằng trong mắt nhân vật như Thiện Bồi Phong, hắn cũng chỉ biết một hai mà thôi.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng đóng cửa xe, sau đấy nghe thấy Hứa Giai Lan nói: “Muốn nói gì với mẹ nào, vào thẳng vấn đề đi"
Thiện Tuân im lặng chốc lát, nói: “Con tìm được bầu bạn rồi, muốn ổn định"
Bên kia im lặng một hồi.
Hắn lại nói: “Mẹ nói với ba một tiếng, con tìm cơ hội dẫn người về"
Hứa Giai Lan hơi ngừng lại, cười nói: “Người như thế nào?"
Thiện Tuân nói: “Trâu bò hơn con trai mẹ nhiều"
Hứa Giai Lan đương nhiên sẽ không cứ thế mà bỏ qua cho hắn, Thiện Tuân liền lần lượt nói về năng lực, chức vụ của Tiêu Quân Mạc, mang theo ý khen ngợi. Hứa Giai Lan nói trúng tim đen, hỏi tình huống trong nhà.
Thiện Tuân cười nói: “Come out rồi, người tốt lắm"
Hứa Giai Lan nói: “Nhà cậu ta định thế nào?"
Đương nhiên chính là vấn đề hôn nhân hình thức, đây cũng là vấn đề mà vợ chồng Thiện Bồi Phong cùng Thiện Tuân vẫn khó có thể thống nhất cái nhìn.
Thiện Tuân nói: “Hai người bọn con đều không kết hôn"
Hứa Giai Lan trầm mặc.
Đối với hôn nhân hình thức, Thiện Tuân vẫn cố chấp. Trong nhà ầm ĩ cũng ầm ĩ rồi, gần một năm qua hai vợ chồng cũng không đề cập đến chuyện phụ nữ với hắn nữa, chắc có ý nhượng bộ. Hứa Giai Lan vẫn mệt mỏi điều hòa quan hệ của hai cha con, thái độ đối với chuyện này đã mềm đi, Thiện Bồi Phong vô cùng kính trọng vợ mình, chỉ cần Hứa Giai Lan thông được cửa ải này, không khó để đạt được mục đích.
Thiện Tuân tin mẹ sẽ giúp hắn.
Mười hai năm, từ lúc come out tới nay. Năm đó nói thẳng với người trong nhà, Thiện Bồi Phong tức giận vô cùng, Thiện Tuân quá hiểu người ba này của hắn, lửa giận của ông có một nửa là bắt nguồn từ việc mất mặt. Mà Hứa Giai Lan thì khác, so với Thiện Bồi Phong, bà gần như chưa bao giờ nói một câu tàn nhẫn nào, quãng thời gian đó kiệm lời ít nói, tổn thương thấu tim. Sau này dần dần chấp nhận hiện thực, bà suy nghĩ nhiều hơn là con trai mình sau này về già có chỗ dựa vào, có một gia đình an ổn. Kết quả nhiều năm như thế, Thiện Tuân chưa từng nhắc đến một người yêu, dùng lời nói của Thiện Bồi Phong, thằng này chỉ có làm loạn bên ngoài, cả người bẩn thỉu.
Bây giờ cuối cùng cũng quyết định tìm bầu bạn sống qua ngày, về điểm này, ngay cả thái độ của Thiện Bồi Phong cũng có thể sẽ dao động.
Cúp điện thoại, ngồi trên sopha xem TV, Tiêu Quân Mạc gọi điện tới, nói là đặt đồ nội thất, buổi chiều sẽ đưa đến, đặt trong cái phòng ngủ giờ đang bỏ không kia. Là phòng trống sát phòng bếp, Thiện Tuân đi vào, đồ đạc của Tiêu Quân Mạc không nhiều, căn phòng này hoàn toàn dư thưa, liền ném hai thùng giấy, đặt trà cụ không thường dùng vào—— nhìn chung đều là đồ tặng, kiểu dáng không đồng nhất, có ít nhất mười bộ, một số rất tinh tế, dùng để uống trà đúng là lãng phí. Mà bản thân Tiêu Quân Mạc thì lại không thích uống trà.
“Sao tự nhiên lại mua gia cụ thế?" Thiện Tuân nói, “Mua gì vậy?"
Người ở đầu bên kia nói: “Giá sách, bàn học, ghế sopha ngắn"
Đầu óc Thiện Tuân xoay chuyển, mới bật cười: “Cho tôi à?"
Tiêu Quân Mạc nói: “Không thì sao"
Thiện Tuân tiện tay túm cái gối nhét vào trong ngực, giọng nói có chút biếng nhác: “Sao trước đó không nghe thấy anh nhắc tới?"
Tiêu Quân Mạc nói: “Bỗng nhiên nghĩ đến"
Thiện Tuân cười: “Nghĩ đến liền gọi điện đặt luôn? Giám đốc Tiêu sấm rền gió cuốn ghê"
Tiêu Quân Mạc nói: “Chọn kiểu dáng dựa theo thư phòng của cậu"
Chính là nói sẽ thích.
Thiện Tuân cười một hồi, nói: “Mạc Mạc anh thương tôi quá"
Bên kia không hé răng, có tiếng lật trang giấy.
Thiện Tuân lại nói: “Tự nhiên nghĩ đến, có thể hiểu là anh đi làm cũng đang nhớ đến tôi không?"
Tiếng lật giấy ngưng bặt.
“Hay là đuổi cậu trợ lý nhỏ kia đi, tôi đến làm trợ ý cho anh nhé?" Vẫn cười.
Tiêu Quân Mạc nói: “Ban giám đốc điều người cho tôi, đuổi cậu ta đi, tôi cũng có thể trở về ngồi chổm hổm trong nhà cùng cậu rồi"
Phóng đại, ban giám đốc có quyền hạn thế nào đi nữa, cũng sẽ không dùng loại lý do này đuổi giám đốc tài vụ ra khỏi cửa.
Thiện Tuân cười nói: “Thế thì chịu rồi"
Bên kia cười nhẹ một tiếng.
“Buổi tối muốn ăn gì?"
Thiện Tuân nói: “Lời này không phải là tôi hỏi anh sao?" Dựa theo thiết lập trước mắt, hắn mới là người ở nhà giặt quần áo nấu cơm kìa.
Tiêu Quân Mạc nói: “Hình như chưa bao giờ cùng ăn cơm riêng ở bên ngoài" Dừng một chút, “Ngoài trừ thời gian sau offline theo đuổi cậu"
Thiện Tuân bị chính miệng anh nói ra hai chữ “theo đuổi" chọc cho bật cười.
Bên kia nói: “Cười cái gì, muốn đi đâu ăn nào?"
Thiện Tuân nghĩ nghĩ, nói: “Thanh đạm chút đi" Lại nói, “Đừng động vào hải sản với ớt, vết thương khỏi rồi hãy tính"
Tiêu Quân Mạc cười: “Vậy mà đoán được"
Thiện Tuân sửng sốt.
Tiêu Quân Mạc nói: “Vốn muốn mang cậu đi ăn tôm hùm, mấy hôm trước đi ăn với bạn, mùi vị ở quán đó khá là ngon"
Giống như chọc thủng một tầng khoảng cách, cảm giác Tiêu Quân Mạc so với trước đây, thay đổi có hơi lớn.
Trước đây cũng sẽ lấy lòng hắn, nhưng dường như lại ngại mặt mũi hoặc là không muốn tỏ ra quá mất thân phận, loại lấy lòng kia như có như không, có vẻ biến ảo không ngừng. Mà giờ đây, giống như hận không thể móc cả trái tim ra cho hắn xem——người này rốt cuộc có chăm chỉ đi làm không đây, Thiện Tuân càng nghĩ càng buồn cười.
“Cứ ghi lại trước đi, chờ vết thương của anh khỏi đã"
Bên kia “Ừ" một tiếng, im lặng rất lâu, nói: “Ăn đồ Giang Chiết (1) nhé?"
“Được"
“Tôi đặt bàn"
“Ừ"
“Tan tầm…"
“Tôi đi taxi tới, anh chở tôi"
Bên kia nở nụ cười, “Được"
Cúp máy, một lúc lâu cũng không ném điện thoại đi.
Nằm hơn mười phút trên sopha, đứng dậy vào thư phòng của Tiêu Quân Mạc, mở máy tính login vào game——đương nhiên là acc clone. Giờ đi làm, nhân số online của [Tiểu Lâu Nhất Dạ] mới có hơn mười, kéo danh sách hảo hữu, cũng chỉ có ba người trong bang online. Acc hảo hữu quá ít, tổng cộng mới có hai mươi ba. Acc Dụ Dỗ Từng Bước kia có hơn một trăm ba mươi hảo hữu, hai phần ba đều là người bên [Kiếm Khiếu Nhất Phương], bây giờ chỉ có hai người do Kiếm Thất giới thiệu.
Lần trước trực tiếp logout dưới tàng cây Nhân Duyên ở Động Đình, giờ nhân vật vẫn đứng tại chỗ. Điều khiển tiểu Thuật sĩ di chuyển vài bước, chuẩn bị bay về thành chính nhận mấy cái nhiệm vụ hàng ngày. Khung chat mật bỗng nhiên nhảy ra tin nhắn.
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]:!!!
Thiện Tuân nhả chuột, để tiểu thuật sĩ tạm thời đứng trên một tảng đá lớn bên hồ.
[Khưu Tốc Tốc]: Chị Vui Mừng moah moah moah (⊙o⊙)
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Moah moah moah hai ngày nay em đi đâu vậy
Thứ tư và thứ bảy, đích xác là hai ngày không login, từ khi hắn đổi acc tới nay mỗi ngày đều online năm tiếng trở lên, đột nhiên biến mất hai ngày, đúng là hiếm thấy.
[Khưu Tốc Tốc]: Ma ma mang em đi nhà bà ngoại ~(≧▽≦)/~
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Bé (2) đừng có mà giả đò
Thiện Tuân sửng sốt.
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Anh Quân hai ngày nay cũng không onl
[Khưu Tốc Tốc]: Sư hổ thường xuyên không onl mà ~(≧▽≦)/~ ổng bận việc lắm
Trước đây Tiêu Quân Mạc và hắn cũng thường biến mất như thế hai ba ngày, cũng không có gì lạ. Có điều hiển nhiên đối phương không nhận ra ——thở phào nhẹ nhõm.
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Ảnh hai ngày không onl rất bình thường, hai người cùng không không onl hai ngày, thì là bất thường
[Khưu Tốc Tốc]: (⊙o⊙) cảm giác phức tạp quá
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: →_→ thành thật khai báo đi, có phải hai người gặp mặt không
[Khưu Tốc Tốc]: (⊙o⊙)
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Rất nhiều người cũng nghi ngờ, đừng giả đò tình địch của bé nhiều lắm đấy →_→
[Khưu Tốc Tốc]: Tại sao lại nghi ngờ QAQ
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Gian tình quá nhiều, không có việc gì còn chui đến Động Đình nói chuyện phiếm, không phải có cây Nhân Duyên đấy ư, Tiểu Tốc Tốc chị nói bé nghe anh Quân hot lắm, có rất nhiều em gái em trai trong bang muốn sinh khỉ con cho ảnh đó, em muốn vụng trộm với ảnh còn gạt mọi người, bị phát hiện là dìm lồng heo đó nha!
Thiện Tuân: “…"
[Khưu Tốc Tốc]: Chị Chúc Chúc bảo là, đừng quan tâm đám sinh khỉ con trong bang, đều là b*tch (3) nghĩ cho nửa người dưới!
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: …
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Con nít không được nói bậy, nhanh nhanh, phì phì phì
[Khưu Tốc Tốc]: (⊙o⊙) phì phì phì!
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Ngoan, moah moah moah!
[Khưu Tốc Tốc]: Moah moah moah!!
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Cho nên có thể nói cho chị biết hai ngươi rốt cuộc có gặp mặt không
[Khưu Tốc Tốc]: Không có, em về nhà thăm bà nội thiệt mà ╭(╯^╰)╮
[Khưu Tốc Tốc]: Phì, bà ngoại
Viết nhầm đúng là bực mình.
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: →_→
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Thề với trời đi
[Khưu Tốc Tốc]: Xin thề
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Nếu em đi gặp anh Quân thật, thì……
[Khưu Tốc Tốc]: Thì em sẽ mọc trứng!
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Phì phì phì, con nít không được nói thứ bẩn thỉu
Thiện Tuân: “…"
[Khưu Tốc Tốc]: Phì phì phì!
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Được rồi chị tin bé, giờ định làm cái gì?
[Khưu Tốc Tốc]: ~(≧▽≦)/~ làm nhiệm vụ hàng ngày, chị Vui Mừng có muốn làm cùng không
Đối phương lập tức gửi lời mời tổ đội, Thiện Tuân click xác nhận.
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Nhiệm vụ Trường An à?
[Khưu Tốc Tốc]: Vâng!
Em Gái Vui Mừng là Thuẫn binh, phần lớn thời gian làm tank, lúc này chuyển DPS, Thiện Tuân đi theo cô chạy đến các điểm xác định giết quái, thêm máu cho cô. Cô gái này lợi hại hơn lúc Long Duyệt làm chỉ huy viện trợ bên ngoài nhiều, bây giờ đi giết boss độ khó không lớn bình thường đều do cô gánh quái. Tính dễ thân, lúc này hình như cũng không ai chơi cùng cô, dứt khoát mang Thiện Tuân đi chạy thương, nói cho hắn về thường thức game.
Hai người ngồi thiền dưới một gốc đại thụ ở cổng thành chính, tiểu Thuật sĩ nghe giảng vô cùng nghiêm túc.
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Lúc đánh quái tinh anh sẽ rơi xuống thứ gì đó bề ngoài màu xanh lam giống như xà phòng, không sao, yên tâm mà nhặt, gom đủ năm mươi cái thì có thể đổi được một cái Bánh chưng lớn, ăn vào tăng hai mươi điểm thuộc tính ngẫu nhiên nào đấy, chết sẽ mất nha!
[Khưu Tốc Tốc]: ~(≧▽≦)/~ giơ tay!
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Bạn học này có câu hỏi gì nào
[Khưu Tốc Tốc]: o(≧v≦)o lúc nhặt xà phòng có người đứng ở sau lưng thì làm sao ạ
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Giết chết hắn
[Khưu Tốc Tốc]: o(≧v≦)o nhưng mà em là vú em
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Triệu hồi anh Quân giết chết hắn tới tấp
Thiện Tuân: “…"
Nếu để Tiêu Quân Mạc biết, mình bị người khác nói thành thú triệu hồi của đệ tử ngu ngốc, tâm tình chắc là vi diệu lắm.
[Khưu Tốc Tốc]: Đúng ha, cứ quyết định vậy nha!
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Moah moah moah!
[Khưu Tốc Tốc]: Moah moah moah!
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Thế nên bé rốt cuộc có thích anh Quân không
[Khưu Tốc Tốc]: o(≧v≦)o cái này
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Nhìn ánh mắt lóe sáng của chị đi
[Khưu Tốc Tốc]: Em nói, chị có thể đừng nói cho người khác được không (⊙_⊙)
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Nói chị mọc trứng liền!
[Khưu Tốc Tốc]: Không được nói thứ bẩn thỉu, mau phì phì phì đi!
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Phì phì phì!
[Khưu Tốc Tốc]: Tin tưởng chị đó o(≧v≦)o
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Thế nên?
[Khưu Tốc Tốc]: Em thích sư hổ…thích lắm luôn
Giá sách đồ nội thất khoảng bốn giờ chiều nay đưa đến. Thiện Tuân vừa mới thoát game, chuông cửa vang lên liền đi mở, mấy công nhân vận chuyển hỏi có phải gia cụ ngài Tiêu Quân Mạc đặt không, Thiện Tuân gật đầu, kêu họ chuyển đồ vào phòng ngủ trống, bàn học đặt bên cửa số, giá sách kề sát ở bên, sopha ngắn dựa vào tường đối diện cửa phòng ngủ. Xác nhận đồ đạc đầy đủ xong, công nhân vận chuyển rời đi. Hắn lại lấy nước cầm khăn đi lau chùi, bận bịu xong, đã bốn giờ bốn mươi. Lại lần lượt chuyển sách, máy tính vào, hoàn thành.
Kiểu dáng quả thực không khác mấy với đồ trong nhà Thiện Tuân ——từ bàn tủ đến sopha. Đối lập với Tiêu Quân Mạc thích dùng tông màu đen trắng, hắn thích màu nhạt như màu trà, màu cà phê hơn, giá sách là màu nâu nhạt, bàn học cùng ghế sẫm màu hơn chút. Sopha màu nâu và be đan xen, cực mềm, ngồi mà cả người lún xuống, hắn cực thích cầm sách ngồi trên chiếc sopha này mấy tiếng lận. Nghĩ thế, cũng làm vậy thật. Cầm cuốn tiểu thuyết Minh Thanh (4) từ trên giá sách, ngả ra sopha đọc.
Tuy kêu đọc sách, trong lòng cũng để ý thời gian, đọc nửa tiếng liền ra cửa, trực tiếp gọi taxi đến Tiêu Ngữ. Gọi điện cho Tiêu Quân Mạc, chờ ở ngay gần sạp báo. Không bao lâu, đối phương đã lái xe đi ra, thời điểm ngồi xe anh rất ít, gần như không nhận ra, vẫn là đối phương hạ cửa xe xuống gọi hắn một tiếng mới phản ứng.
Ngồi vào ghế phó, thắt dây an toàn, xe liền hòa vào biển xe mênh mông.
Kỳ thật sau buổi offline game, đoạn thời gian Tiêu Quân Mạc mời hắn ăn cơm cũng đã từng ngồi rồi, song vẫn cảm thấy không quen. Audi A8L còn mang phong cách tây hơn cả Buick của hắn. Giờ mới cảm thấy, so với Tiêu Quân Mạc hiểu rõ về hắn, thời điểm hắn đi tìm hiểu đối phương quá ít ——ngay cả loại xe của anh mà cũng không nhớ.
Đối phương trái lại cũng không có vẻ mất hứng.
Nhưng Thiện Tuân vẫn thử ngắt lời: “Xe này ngầu ghê, làm tôi chả muốn chạm vào đống sắt vụn kia của mình nữa"
Tiêu Quân Mạc nói: “Để đánh thêm chiếc chìa khóa cho cậu"
Thiện Tuân sửng sốt, hắn hoàn toàn không có ý này.
“Đừng, đánh chìa khóa điều khiển từ xa rách việc lắm. Lại nói, anh đi làm dùng xe nhiều hơn"
Tiêu Quân Mạc nhìn chằm chằm mặt đường, trên mặt mang theo ý cười: “Hôm nào muốn dùng thì nói với tôi một tiếng là được, tôi lái xe của cậu"
Không thể nào tưởng tượng được anh lái chiếc Buick cũ kia của hắn vào gara công ty.
Thiện Tuân bật cười: “Rồi rồi đừng đùa nữa" Lại nói, “Mà, chiếc này của anh là AL8 à?"
Đàn ông đa số đều thích xe, điều kiện kinh tế tốt, mua mấy chiếc cũng là bình thường.
Tiêu Quân Mạc nói: “Cũng chẳng phải fan xe"
Thiện Tuân buồn cười nói: “Xe là tượng trưng cho thân phận"
Tiêu Quân Mạc nói: “Tượng trưng cho ai xem?"
Thiện Tuân câm nín.
Ngay sau đó liền bật cười: “Mấy lần trước đỗ xe đều nhìn thấy một chiếc Aston Martin, của ông chủ à?"
Tiêu Quân Mạc liếc nhìn hắn một cái: “Lý Từ"
Thiện Tuân suy nghĩ một lát, mới hợp hai khái niệm “Lý Từ" và “tổng giám đốc" làm một.
Hắn tiếp xúc nhiều lắm chỉ có biên tập, còn biết mấy trưởng phòng, quan hệ với cao tầng rất cạn. Trước mắt có thể nhớ chỉ có Tiêu Quân Mạc và Tiết Du. Lý Từ, gặp mấy lần ở cuộc họp thường niên, dáng vẻ thì không nhớ lắm. Hình như còn lớn hơn Tiêu Quân Mạc mấy tuổi.
Hắn còn chưa nói tiếp, đã nghe Tiêu Quân Mạc nói: “Bạn gái Lý Từ là fan xe, anh ta cũng thành kẻ sưu tầm"
Thiện Tuân nói: “Tôi còn từng thấy một chiếc Porsche màu vàng, chói mắt cực, cũng là của giám đốc Lý à?
Thiện Tuân ngừng lại, hơn nhướn lông mày, cười nói: “Đoán lại đi"
Anh nở nụ cười, Thiện Tuân cũng bị lây cười theo: “Nói đến nói đi không phải cũng chỉ có mấy người thôi sao"
Tiêu Quân Mạc nói: “Thế cậu đoán trong số đó đi"
Thiện Tuân nói: “Tôi không nhớ được nhiều, chỉ biết Tiết Du và anh thôi"
Tiêu Quân Mạc nói: “Không phải đoán đúng rồi à"
Cổ họng Thiện Tuân cứng lại.
Con mắt trợn to, nhìn Tiêu Quân Mạc chòng chòng hồi lâu vẫn không thốt nên lời, đối phương liếc hắn một cái, nhếch khóe miệng, hắn liền bật cười, “Xe Tiết Du?"
Tiêu Quân Mặc gật đầu.
Thiện Tuân nói: “Má nó…không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được"
Tiêu Quân Mạc nói: “Người này nhiều chỗ dị lắm"
Thiện Tuân cười nói: “Vẫn là bảo bối nhà ta bình thường, khiêm tốn"
Biết đi Walmart mua nguyên liệu nấu ăn, biết đeo tạp dề dùng mì sợi, làm ra món ăn ngon lành, không thuê người giúp việc theo giờ, quét tước dọn vệ sinh bất cứ lúc nào.
Trước đây sao mắt cứ như bị mù ấy, bảo bối của hắn quả thật là không thể xoi mói.
Tiêu Quân Mạc mắng câu Fuck liền không lên tiếng nữa. Tốc độ xe nhanh hơn, vượt qua hai chiếc Beatles. Thiện Tuân nghiêng đầu qua chỗ khác, trong dự liệu, thấy tai anh đỏ lên.
Chú thích:
(1) Đồ Giang Chiết: đồ ăn Giang Tô và Chiết Giang
(2) Nguyên văn Tiểu dạng “ 小样 ": ở phương Bắc, từ này có nhiều ý nghĩa
1. Dùng với người quen khá thân, là cách nói khá thân mật, thể hiện sự đáng yêu
2. Bày tỏ xem thường với kẻ đáng ghét
3. Lúc bạn bè tán phét với nhau, nếu như một người nói mình rất có năng lực ở một khía cạnh nào đấy, một người khác nói “Tiểu dạng phải không!" lúc này không phải xem thường, tương đương với trợ từ, có lúc cũng ngụ ý sự khẳng định cùng tán thưởng
(3) Nguyên văn Tiểu biểu tạp “ 小婊砸 ": là một lời mắng chửi nhưng không có ý xấu, giống như nói đùa mà thôi. Là phương ngôn của Ninh Hạ (một vùng của Dương Châu). Là câu mắng yêu thích của người Ninh Hạ thế hệ trước. Thông thường là người già dùng để mắng tiểu bối. Biểu tạp có âm rất gần với “gái điếm". Tuy rằng khó nghe nhưng trong miệng người già thực chất chỉ là một loại từ ngữ trách cứ, không có tính sỉ nhục.
(4) Tiểu thuyết Minh Thanh: là cuốn tiểu thuyết viết về thời kỳ phồn thịnh của lịch sử Trung Quốc.
Lúc đi chuyển đồ gọi điện cho Tần Duệ, nói sơ qua là ở cùng với Tiêu Quân Mạc. Đối phương gọi hắn mời ăn cơm, Thiện Tuân cười đồng ý, lại hỏi cậu ta tình huống bên Diệp Chu Chu sao rồi, Tần Duệ cười nói: “Tàm tạm, cứ tiến hành theo chất lượng thôi. Chứ mà như Tiêu Quân Mạc theo đuổi mày, còn không làm con gái người ta tức giận chạy mất dép"
Gọi một cuộc điện thoại làm cho tinh thần thoải mái, hai người đều tỏa ra bong bóng hồng phấn, nhất là Thiện Tuân, dùng lời Tần Duệ mà nói, quen biết hơn mười năm, lần đầu tiên nhìn thấy Thiện Tuân màu phấn hồng.
Chuyển đồ đạc tới, chất đống ở phòng khách trước, nằm trên sopha gọi điện cho mẹ hắn. Bên kia nghe liền cười: “Con bấm giờ đấy à, mẹ vừa mới tan lớp xong"
Thiện Tuân cười nói: “Con không biết thời khóa biểu của mẹ, nhưng thời gian lên lớp và hết tiết con vẫn thuộc làu làu"
Bên Hứa Giai Lan vẫn còn có tiếng người ồn ào, chắc vẫn chưa ra khỏi tòa nhà dạy học.
“Há mồm liền ngọt như vậy, nói chuyện chính đi" Bà nói.
Thiện Tuân cười nói: “Nghĩ gì cũng không gạt được mẹ"
Hứa Giai Lan nói: “Không có chuyện thì con lại đi nói chuyện phiếm với mẹ sao"
Một câu nói, chặn Thiện Tuân một chữ cũng không phun ra được.
Hai bên trầm mặc mấy giây, Hứa Giai Lan mở miệng trước: “Cuối tháng sau về nhà một chuyến nhé, sinh nhật ba con, nhân chuyện gây ra lần trước, hai người cũng nên ngay mặt giải quyết mâu thuẫn đi"
Thiện Tuân nói: “Được ạ"
Hứa Giai Lan nói: “Đừng mua đồ đắt tiền quá, gần đây ông ấy đáng làm nghiên cứu trang phục Ngụy Tấn, mấy quyển sách là hay nhất"
Thiện Tuân cười nói: “Con biết rồi"
Lựa sách cho Thiện Bồi Phong đọc, là một công việc rất đau khổ. Thiện Tuân lúc còn trẻ, còn chưa có khả năng đánh giá gì, mấy lần đụng tường. Giờ thì tốt rồi, vì nhu cầu sáng tác, hắn cũng thường xuyên ngâm ở nhà sách lục lọi sách cổ, có trụ cột như vậy ——tuy rằng trong mắt nhân vật như Thiện Bồi Phong, hắn cũng chỉ biết một hai mà thôi.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng đóng cửa xe, sau đấy nghe thấy Hứa Giai Lan nói: “Muốn nói gì với mẹ nào, vào thẳng vấn đề đi"
Thiện Tuân im lặng chốc lát, nói: “Con tìm được bầu bạn rồi, muốn ổn định"
Bên kia im lặng một hồi.
Hắn lại nói: “Mẹ nói với ba một tiếng, con tìm cơ hội dẫn người về"
Hứa Giai Lan hơi ngừng lại, cười nói: “Người như thế nào?"
Thiện Tuân nói: “Trâu bò hơn con trai mẹ nhiều"
Hứa Giai Lan đương nhiên sẽ không cứ thế mà bỏ qua cho hắn, Thiện Tuân liền lần lượt nói về năng lực, chức vụ của Tiêu Quân Mạc, mang theo ý khen ngợi. Hứa Giai Lan nói trúng tim đen, hỏi tình huống trong nhà.
Thiện Tuân cười nói: “Come out rồi, người tốt lắm"
Hứa Giai Lan nói: “Nhà cậu ta định thế nào?"
Đương nhiên chính là vấn đề hôn nhân hình thức, đây cũng là vấn đề mà vợ chồng Thiện Bồi Phong cùng Thiện Tuân vẫn khó có thể thống nhất cái nhìn.
Thiện Tuân nói: “Hai người bọn con đều không kết hôn"
Hứa Giai Lan trầm mặc.
Đối với hôn nhân hình thức, Thiện Tuân vẫn cố chấp. Trong nhà ầm ĩ cũng ầm ĩ rồi, gần một năm qua hai vợ chồng cũng không đề cập đến chuyện phụ nữ với hắn nữa, chắc có ý nhượng bộ. Hứa Giai Lan vẫn mệt mỏi điều hòa quan hệ của hai cha con, thái độ đối với chuyện này đã mềm đi, Thiện Bồi Phong vô cùng kính trọng vợ mình, chỉ cần Hứa Giai Lan thông được cửa ải này, không khó để đạt được mục đích.
Thiện Tuân tin mẹ sẽ giúp hắn.
Mười hai năm, từ lúc come out tới nay. Năm đó nói thẳng với người trong nhà, Thiện Bồi Phong tức giận vô cùng, Thiện Tuân quá hiểu người ba này của hắn, lửa giận của ông có một nửa là bắt nguồn từ việc mất mặt. Mà Hứa Giai Lan thì khác, so với Thiện Bồi Phong, bà gần như chưa bao giờ nói một câu tàn nhẫn nào, quãng thời gian đó kiệm lời ít nói, tổn thương thấu tim. Sau này dần dần chấp nhận hiện thực, bà suy nghĩ nhiều hơn là con trai mình sau này về già có chỗ dựa vào, có một gia đình an ổn. Kết quả nhiều năm như thế, Thiện Tuân chưa từng nhắc đến một người yêu, dùng lời nói của Thiện Bồi Phong, thằng này chỉ có làm loạn bên ngoài, cả người bẩn thỉu.
Bây giờ cuối cùng cũng quyết định tìm bầu bạn sống qua ngày, về điểm này, ngay cả thái độ của Thiện Bồi Phong cũng có thể sẽ dao động.
Cúp điện thoại, ngồi trên sopha xem TV, Tiêu Quân Mạc gọi điện tới, nói là đặt đồ nội thất, buổi chiều sẽ đưa đến, đặt trong cái phòng ngủ giờ đang bỏ không kia. Là phòng trống sát phòng bếp, Thiện Tuân đi vào, đồ đạc của Tiêu Quân Mạc không nhiều, căn phòng này hoàn toàn dư thưa, liền ném hai thùng giấy, đặt trà cụ không thường dùng vào—— nhìn chung đều là đồ tặng, kiểu dáng không đồng nhất, có ít nhất mười bộ, một số rất tinh tế, dùng để uống trà đúng là lãng phí. Mà bản thân Tiêu Quân Mạc thì lại không thích uống trà.
“Sao tự nhiên lại mua gia cụ thế?" Thiện Tuân nói, “Mua gì vậy?"
Người ở đầu bên kia nói: “Giá sách, bàn học, ghế sopha ngắn"
Đầu óc Thiện Tuân xoay chuyển, mới bật cười: “Cho tôi à?"
Tiêu Quân Mạc nói: “Không thì sao"
Thiện Tuân tiện tay túm cái gối nhét vào trong ngực, giọng nói có chút biếng nhác: “Sao trước đó không nghe thấy anh nhắc tới?"
Tiêu Quân Mạc nói: “Bỗng nhiên nghĩ đến"
Thiện Tuân cười: “Nghĩ đến liền gọi điện đặt luôn? Giám đốc Tiêu sấm rền gió cuốn ghê"
Tiêu Quân Mạc nói: “Chọn kiểu dáng dựa theo thư phòng của cậu"
Chính là nói sẽ thích.
Thiện Tuân cười một hồi, nói: “Mạc Mạc anh thương tôi quá"
Bên kia không hé răng, có tiếng lật trang giấy.
Thiện Tuân lại nói: “Tự nhiên nghĩ đến, có thể hiểu là anh đi làm cũng đang nhớ đến tôi không?"
Tiếng lật giấy ngưng bặt.
“Hay là đuổi cậu trợ lý nhỏ kia đi, tôi đến làm trợ ý cho anh nhé?" Vẫn cười.
Tiêu Quân Mạc nói: “Ban giám đốc điều người cho tôi, đuổi cậu ta đi, tôi cũng có thể trở về ngồi chổm hổm trong nhà cùng cậu rồi"
Phóng đại, ban giám đốc có quyền hạn thế nào đi nữa, cũng sẽ không dùng loại lý do này đuổi giám đốc tài vụ ra khỏi cửa.
Thiện Tuân cười nói: “Thế thì chịu rồi"
Bên kia cười nhẹ một tiếng.
“Buổi tối muốn ăn gì?"
Thiện Tuân nói: “Lời này không phải là tôi hỏi anh sao?" Dựa theo thiết lập trước mắt, hắn mới là người ở nhà giặt quần áo nấu cơm kìa.
Tiêu Quân Mạc nói: “Hình như chưa bao giờ cùng ăn cơm riêng ở bên ngoài" Dừng một chút, “Ngoài trừ thời gian sau offline theo đuổi cậu"
Thiện Tuân bị chính miệng anh nói ra hai chữ “theo đuổi" chọc cho bật cười.
Bên kia nói: “Cười cái gì, muốn đi đâu ăn nào?"
Thiện Tuân nghĩ nghĩ, nói: “Thanh đạm chút đi" Lại nói, “Đừng động vào hải sản với ớt, vết thương khỏi rồi hãy tính"
Tiêu Quân Mạc cười: “Vậy mà đoán được"
Thiện Tuân sửng sốt.
Tiêu Quân Mạc nói: “Vốn muốn mang cậu đi ăn tôm hùm, mấy hôm trước đi ăn với bạn, mùi vị ở quán đó khá là ngon"
Giống như chọc thủng một tầng khoảng cách, cảm giác Tiêu Quân Mạc so với trước đây, thay đổi có hơi lớn.
Trước đây cũng sẽ lấy lòng hắn, nhưng dường như lại ngại mặt mũi hoặc là không muốn tỏ ra quá mất thân phận, loại lấy lòng kia như có như không, có vẻ biến ảo không ngừng. Mà giờ đây, giống như hận không thể móc cả trái tim ra cho hắn xem——người này rốt cuộc có chăm chỉ đi làm không đây, Thiện Tuân càng nghĩ càng buồn cười.
“Cứ ghi lại trước đi, chờ vết thương của anh khỏi đã"
Bên kia “Ừ" một tiếng, im lặng rất lâu, nói: “Ăn đồ Giang Chiết (1) nhé?"
“Được"
“Tôi đặt bàn"
“Ừ"
“Tan tầm…"
“Tôi đi taxi tới, anh chở tôi"
Bên kia nở nụ cười, “Được"
Cúp máy, một lúc lâu cũng không ném điện thoại đi.
Nằm hơn mười phút trên sopha, đứng dậy vào thư phòng của Tiêu Quân Mạc, mở máy tính login vào game——đương nhiên là acc clone. Giờ đi làm, nhân số online của [Tiểu Lâu Nhất Dạ] mới có hơn mười, kéo danh sách hảo hữu, cũng chỉ có ba người trong bang online. Acc hảo hữu quá ít, tổng cộng mới có hai mươi ba. Acc Dụ Dỗ Từng Bước kia có hơn một trăm ba mươi hảo hữu, hai phần ba đều là người bên [Kiếm Khiếu Nhất Phương], bây giờ chỉ có hai người do Kiếm Thất giới thiệu.
Lần trước trực tiếp logout dưới tàng cây Nhân Duyên ở Động Đình, giờ nhân vật vẫn đứng tại chỗ. Điều khiển tiểu Thuật sĩ di chuyển vài bước, chuẩn bị bay về thành chính nhận mấy cái nhiệm vụ hàng ngày. Khung chat mật bỗng nhiên nhảy ra tin nhắn.
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]:!!!
Thiện Tuân nhả chuột, để tiểu thuật sĩ tạm thời đứng trên một tảng đá lớn bên hồ.
[Khưu Tốc Tốc]: Chị Vui Mừng moah moah moah (⊙o⊙)
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Moah moah moah hai ngày nay em đi đâu vậy
Thứ tư và thứ bảy, đích xác là hai ngày không login, từ khi hắn đổi acc tới nay mỗi ngày đều online năm tiếng trở lên, đột nhiên biến mất hai ngày, đúng là hiếm thấy.
[Khưu Tốc Tốc]: Ma ma mang em đi nhà bà ngoại ~(≧▽≦)/~
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Bé (2) đừng có mà giả đò
Thiện Tuân sửng sốt.
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Anh Quân hai ngày nay cũng không onl
[Khưu Tốc Tốc]: Sư hổ thường xuyên không onl mà ~(≧▽≦)/~ ổng bận việc lắm
Trước đây Tiêu Quân Mạc và hắn cũng thường biến mất như thế hai ba ngày, cũng không có gì lạ. Có điều hiển nhiên đối phương không nhận ra ——thở phào nhẹ nhõm.
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Ảnh hai ngày không onl rất bình thường, hai người cùng không không onl hai ngày, thì là bất thường
[Khưu Tốc Tốc]: (⊙o⊙) cảm giác phức tạp quá
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: →_→ thành thật khai báo đi, có phải hai người gặp mặt không
[Khưu Tốc Tốc]: (⊙o⊙)
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Rất nhiều người cũng nghi ngờ, đừng giả đò tình địch của bé nhiều lắm đấy →_→
[Khưu Tốc Tốc]: Tại sao lại nghi ngờ QAQ
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Gian tình quá nhiều, không có việc gì còn chui đến Động Đình nói chuyện phiếm, không phải có cây Nhân Duyên đấy ư, Tiểu Tốc Tốc chị nói bé nghe anh Quân hot lắm, có rất nhiều em gái em trai trong bang muốn sinh khỉ con cho ảnh đó, em muốn vụng trộm với ảnh còn gạt mọi người, bị phát hiện là dìm lồng heo đó nha!
Thiện Tuân: “…"
[Khưu Tốc Tốc]: Chị Chúc Chúc bảo là, đừng quan tâm đám sinh khỉ con trong bang, đều là b*tch (3) nghĩ cho nửa người dưới!
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: …
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Con nít không được nói bậy, nhanh nhanh, phì phì phì
[Khưu Tốc Tốc]: (⊙o⊙) phì phì phì!
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Ngoan, moah moah moah!
[Khưu Tốc Tốc]: Moah moah moah!!
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Cho nên có thể nói cho chị biết hai ngươi rốt cuộc có gặp mặt không
[Khưu Tốc Tốc]: Không có, em về nhà thăm bà nội thiệt mà ╭(╯^╰)╮
[Khưu Tốc Tốc]: Phì, bà ngoại
Viết nhầm đúng là bực mình.
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: →_→
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Thề với trời đi
[Khưu Tốc Tốc]: Xin thề
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Nếu em đi gặp anh Quân thật, thì……
[Khưu Tốc Tốc]: Thì em sẽ mọc trứng!
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Phì phì phì, con nít không được nói thứ bẩn thỉu
Thiện Tuân: “…"
[Khưu Tốc Tốc]: Phì phì phì!
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Được rồi chị tin bé, giờ định làm cái gì?
[Khưu Tốc Tốc]: ~(≧▽≦)/~ làm nhiệm vụ hàng ngày, chị Vui Mừng có muốn làm cùng không
Đối phương lập tức gửi lời mời tổ đội, Thiện Tuân click xác nhận.
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Nhiệm vụ Trường An à?
[Khưu Tốc Tốc]: Vâng!
Em Gái Vui Mừng là Thuẫn binh, phần lớn thời gian làm tank, lúc này chuyển DPS, Thiện Tuân đi theo cô chạy đến các điểm xác định giết quái, thêm máu cho cô. Cô gái này lợi hại hơn lúc Long Duyệt làm chỉ huy viện trợ bên ngoài nhiều, bây giờ đi giết boss độ khó không lớn bình thường đều do cô gánh quái. Tính dễ thân, lúc này hình như cũng không ai chơi cùng cô, dứt khoát mang Thiện Tuân đi chạy thương, nói cho hắn về thường thức game.
Hai người ngồi thiền dưới một gốc đại thụ ở cổng thành chính, tiểu Thuật sĩ nghe giảng vô cùng nghiêm túc.
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Lúc đánh quái tinh anh sẽ rơi xuống thứ gì đó bề ngoài màu xanh lam giống như xà phòng, không sao, yên tâm mà nhặt, gom đủ năm mươi cái thì có thể đổi được một cái Bánh chưng lớn, ăn vào tăng hai mươi điểm thuộc tính ngẫu nhiên nào đấy, chết sẽ mất nha!
[Khưu Tốc Tốc]: ~(≧▽≦)/~ giơ tay!
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Bạn học này có câu hỏi gì nào
[Khưu Tốc Tốc]: o(≧v≦)o lúc nhặt xà phòng có người đứng ở sau lưng thì làm sao ạ
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Giết chết hắn
[Khưu Tốc Tốc]: o(≧v≦)o nhưng mà em là vú em
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Triệu hồi anh Quân giết chết hắn tới tấp
Thiện Tuân: “…"
Nếu để Tiêu Quân Mạc biết, mình bị người khác nói thành thú triệu hồi của đệ tử ngu ngốc, tâm tình chắc là vi diệu lắm.
[Khưu Tốc Tốc]: Đúng ha, cứ quyết định vậy nha!
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Moah moah moah!
[Khưu Tốc Tốc]: Moah moah moah!
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Thế nên bé rốt cuộc có thích anh Quân không
[Khưu Tốc Tốc]: o(≧v≦)o cái này
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Nhìn ánh mắt lóe sáng của chị đi
[Khưu Tốc Tốc]: Em nói, chị có thể đừng nói cho người khác được không (⊙_⊙)
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Nói chị mọc trứng liền!
[Khưu Tốc Tốc]: Không được nói thứ bẩn thỉu, mau phì phì phì đi!
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Phì phì phì!
[Khưu Tốc Tốc]: Tin tưởng chị đó o(≧v≦)o
[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Thế nên?
[Khưu Tốc Tốc]: Em thích sư hổ…thích lắm luôn
Giá sách đồ nội thất khoảng bốn giờ chiều nay đưa đến. Thiện Tuân vừa mới thoát game, chuông cửa vang lên liền đi mở, mấy công nhân vận chuyển hỏi có phải gia cụ ngài Tiêu Quân Mạc đặt không, Thiện Tuân gật đầu, kêu họ chuyển đồ vào phòng ngủ trống, bàn học đặt bên cửa số, giá sách kề sát ở bên, sopha ngắn dựa vào tường đối diện cửa phòng ngủ. Xác nhận đồ đạc đầy đủ xong, công nhân vận chuyển rời đi. Hắn lại lấy nước cầm khăn đi lau chùi, bận bịu xong, đã bốn giờ bốn mươi. Lại lần lượt chuyển sách, máy tính vào, hoàn thành.
Kiểu dáng quả thực không khác mấy với đồ trong nhà Thiện Tuân ——từ bàn tủ đến sopha. Đối lập với Tiêu Quân Mạc thích dùng tông màu đen trắng, hắn thích màu nhạt như màu trà, màu cà phê hơn, giá sách là màu nâu nhạt, bàn học cùng ghế sẫm màu hơn chút. Sopha màu nâu và be đan xen, cực mềm, ngồi mà cả người lún xuống, hắn cực thích cầm sách ngồi trên chiếc sopha này mấy tiếng lận. Nghĩ thế, cũng làm vậy thật. Cầm cuốn tiểu thuyết Minh Thanh (4) từ trên giá sách, ngả ra sopha đọc.
Tuy kêu đọc sách, trong lòng cũng để ý thời gian, đọc nửa tiếng liền ra cửa, trực tiếp gọi taxi đến Tiêu Ngữ. Gọi điện cho Tiêu Quân Mạc, chờ ở ngay gần sạp báo. Không bao lâu, đối phương đã lái xe đi ra, thời điểm ngồi xe anh rất ít, gần như không nhận ra, vẫn là đối phương hạ cửa xe xuống gọi hắn một tiếng mới phản ứng.
Ngồi vào ghế phó, thắt dây an toàn, xe liền hòa vào biển xe mênh mông.
Kỳ thật sau buổi offline game, đoạn thời gian Tiêu Quân Mạc mời hắn ăn cơm cũng đã từng ngồi rồi, song vẫn cảm thấy không quen. Audi A8L còn mang phong cách tây hơn cả Buick của hắn. Giờ mới cảm thấy, so với Tiêu Quân Mạc hiểu rõ về hắn, thời điểm hắn đi tìm hiểu đối phương quá ít ——ngay cả loại xe của anh mà cũng không nhớ.
Đối phương trái lại cũng không có vẻ mất hứng.
Nhưng Thiện Tuân vẫn thử ngắt lời: “Xe này ngầu ghê, làm tôi chả muốn chạm vào đống sắt vụn kia của mình nữa"
Tiêu Quân Mạc nói: “Để đánh thêm chiếc chìa khóa cho cậu"
Thiện Tuân sửng sốt, hắn hoàn toàn không có ý này.
“Đừng, đánh chìa khóa điều khiển từ xa rách việc lắm. Lại nói, anh đi làm dùng xe nhiều hơn"
Tiêu Quân Mạc nhìn chằm chằm mặt đường, trên mặt mang theo ý cười: “Hôm nào muốn dùng thì nói với tôi một tiếng là được, tôi lái xe của cậu"
Không thể nào tưởng tượng được anh lái chiếc Buick cũ kia của hắn vào gara công ty.
Thiện Tuân bật cười: “Rồi rồi đừng đùa nữa" Lại nói, “Mà, chiếc này của anh là AL8 à?"
Đàn ông đa số đều thích xe, điều kiện kinh tế tốt, mua mấy chiếc cũng là bình thường.
Tiêu Quân Mạc nói: “Cũng chẳng phải fan xe"
Thiện Tuân buồn cười nói: “Xe là tượng trưng cho thân phận"
Tiêu Quân Mạc nói: “Tượng trưng cho ai xem?"
Thiện Tuân câm nín.
Ngay sau đó liền bật cười: “Mấy lần trước đỗ xe đều nhìn thấy một chiếc Aston Martin, của ông chủ à?"
Tiêu Quân Mạc liếc nhìn hắn một cái: “Lý Từ"
Thiện Tuân suy nghĩ một lát, mới hợp hai khái niệm “Lý Từ" và “tổng giám đốc" làm một.
Hắn tiếp xúc nhiều lắm chỉ có biên tập, còn biết mấy trưởng phòng, quan hệ với cao tầng rất cạn. Trước mắt có thể nhớ chỉ có Tiêu Quân Mạc và Tiết Du. Lý Từ, gặp mấy lần ở cuộc họp thường niên, dáng vẻ thì không nhớ lắm. Hình như còn lớn hơn Tiêu Quân Mạc mấy tuổi.
Hắn còn chưa nói tiếp, đã nghe Tiêu Quân Mạc nói: “Bạn gái Lý Từ là fan xe, anh ta cũng thành kẻ sưu tầm"
Thiện Tuân nói: “Tôi còn từng thấy một chiếc Porsche màu vàng, chói mắt cực, cũng là của giám đốc Lý à?
Thiện Tuân ngừng lại, hơn nhướn lông mày, cười nói: “Đoán lại đi"
Anh nở nụ cười, Thiện Tuân cũng bị lây cười theo: “Nói đến nói đi không phải cũng chỉ có mấy người thôi sao"
Tiêu Quân Mạc nói: “Thế cậu đoán trong số đó đi"
Thiện Tuân nói: “Tôi không nhớ được nhiều, chỉ biết Tiết Du và anh thôi"
Tiêu Quân Mạc nói: “Không phải đoán đúng rồi à"
Cổ họng Thiện Tuân cứng lại.
Con mắt trợn to, nhìn Tiêu Quân Mạc chòng chòng hồi lâu vẫn không thốt nên lời, đối phương liếc hắn một cái, nhếch khóe miệng, hắn liền bật cười, “Xe Tiết Du?"
Tiêu Quân Mặc gật đầu.
Thiện Tuân nói: “Má nó…không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được"
Tiêu Quân Mạc nói: “Người này nhiều chỗ dị lắm"
Thiện Tuân cười nói: “Vẫn là bảo bối nhà ta bình thường, khiêm tốn"
Biết đi Walmart mua nguyên liệu nấu ăn, biết đeo tạp dề dùng mì sợi, làm ra món ăn ngon lành, không thuê người giúp việc theo giờ, quét tước dọn vệ sinh bất cứ lúc nào.
Trước đây sao mắt cứ như bị mù ấy, bảo bối của hắn quả thật là không thể xoi mói.
Tiêu Quân Mạc mắng câu Fuck liền không lên tiếng nữa. Tốc độ xe nhanh hơn, vượt qua hai chiếc Beatles. Thiện Tuân nghiêng đầu qua chỗ khác, trong dự liệu, thấy tai anh đỏ lên.
Chú thích:
(1) Đồ Giang Chiết: đồ ăn Giang Tô và Chiết Giang
(2) Nguyên văn Tiểu dạng “ 小样 ": ở phương Bắc, từ này có nhiều ý nghĩa
1. Dùng với người quen khá thân, là cách nói khá thân mật, thể hiện sự đáng yêu
2. Bày tỏ xem thường với kẻ đáng ghét
3. Lúc bạn bè tán phét với nhau, nếu như một người nói mình rất có năng lực ở một khía cạnh nào đấy, một người khác nói “Tiểu dạng phải không!" lúc này không phải xem thường, tương đương với trợ từ, có lúc cũng ngụ ý sự khẳng định cùng tán thưởng
(3) Nguyên văn Tiểu biểu tạp “ 小婊砸 ": là một lời mắng chửi nhưng không có ý xấu, giống như nói đùa mà thôi. Là phương ngôn của Ninh Hạ (một vùng của Dương Châu). Là câu mắng yêu thích của người Ninh Hạ thế hệ trước. Thông thường là người già dùng để mắng tiểu bối. Biểu tạp có âm rất gần với “gái điếm". Tuy rằng khó nghe nhưng trong miệng người già thực chất chỉ là một loại từ ngữ trách cứ, không có tính sỉ nhục.
(4) Tiểu thuyết Minh Thanh: là cuốn tiểu thuyết viết về thời kỳ phồn thịnh của lịch sử Trung Quốc.
Tác giả :
A Phù Tử