Ngày Đêm (Nhật Dạ)

Chương 26

Buổi sáng bị một tràng tiếng chuông cửa đánh thức.

Một đêm nằm mơ linh ta linh tinh, Thiện Tuân ngủ rất nông, xốc chăn ngồi dậy, lấy điện thoại ra xem giờ, mười giờ hơn. Quay đầu lại nhìn Tiêu Quân Mạc, hãy còn ngủ, thật sự là hiếm thấy, trước kia anh lúc nào cũng tỉnh dậy sớm hơn hắn. Come out ở nhà xong, mang theo một thân thương tích trở về, buổi tối lại náo loạn hai lần như thế, thể lực cũng kiệt quệ. Thiện Tuân nghiêng đầu nhìn anh hồi lâu, tư thế ngủ thì lại tốt, vẫn nghiêng người, không đè lên vết thương, cánh tay cùng ngực còn để ngỏ ở bên ngoài, môi khẽ nhếch, ngực nhẹ nhàng phập phồng. Ngũ quan mạnh mẽ vào lúc này hiện ra một mặt dịu dàng hiếm thấy, Thiện Tuân cúi đầu, chạm môi lên thái dương anh, xoay mình xuống giường, mặc vào chiếc T shirt cộc tay, quần dài, mang dép lê đi ra phòng khách mở cửa.

Hòm thuốc vẫn còn để trên bàn trà, hôm qua cũng chưa kịp cất đi, may mà Tiêu Quân Mạc rất giữ gìn nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp, luôn luôn chú ý quét tước thu dọn, phòng khách trông cũng không bừa bộn. Thiện Tuân đi đến huyền quan, mở khóa nhỏ, vặn tay nắm, kéo cửa ra.

Có chút bất ngờ.

Nhưng mà nghĩ lại, tình cảnh ngày hôm qua Tiêu Quân Mạc chạy về nhà náo loạn như thế, giờ Tiêu Vũ Thiến xuất hiện ở đây, cũng hợp tình hợp lý. Trái lại là đối phương dường như không ngờ được người mở cửa lại là hắn, gương mặt thanh tú xoắn cả lại, rồi thả lỏng, cười với hắn. Thiện Tuân cười đáp lại, lùi người để cô vào, đóng chặt cửa, dẫn đầu quay vào phòng khách. Tiêu Vũ Thiến xách một túi đồ, đổi giày ở huyền quan, đi vào đặt trên bàn trà, Thiện Tuân nhìn lướt qua, đều là thuốc, băng gạc, vải xô linh tinh. Tầm mắt đối phương dừng lại ở hòm thuốc trên bàn trà, lại dời đi.

“Anh em vẫn chưa dậy ạ?" Âm lượng không lớn.

Làn da Tiêu Vũ Thiến dường như bị phơi nắng mà đen đi chút, nhưng trông vẫn nhẵn nhụi trắng nõn. Đuôi ngựa lỏng lẻo, phong cách cotton như mọi khi, thân trên mặc một chiếc sơ mi như pocket màu nâu, thân dưới là một chiếc váy vải lanh màu trắng sữa quá đầu gối, một đôi dép sandal, móng tay sơn đỏ.

Hình như vẫn chưa hỏi cô báo vào trường nào.

Thiện Tuân bảo cô ngồi xuống, nói: “Vẫn ngủ, em ăn sáng chưa?"

Tiêu Vũ Thiến gật đầu, ánh mắt đảo qua mái tóc có hơi lộn xộn của hắn. Thiện Tuân có chút xấu hổ, bảo cô chờ, liền đóng cửa phòng ngủ, vào phòng vệ sinh cạnh ban công rửa mặt, lúc trở ra, đối phương vẫn ngoan ngoãn ngồi trên sopha, cúi đầu nghịch di động, nghe thấy hắn đi ra, lại ngẩng đầu lên.

“Các anh đã ở cùng nhau rồi ạ?" Cô hỏi.

Thiếu nữ mười tám tuổi, Thiện Tuân lại không nhìn ra được suy nghĩ của cô.

Nhìn chằm chằm cô mấy giây, hắn nở nụ cười khách sáo, ngồi xuống chiếc sopha nhỏ bên cạnh.

Tiêu Vũ Thiến không lên tiếng.

Thái độ khác với lần gặp mặt trước một trời một vực, cô hẳn phải tức giận, theo lý mà nói, phang mấy lời khó nghe với hắn mới là biểu hiện bình thường, thế nhưng cô lại không, hơn nữa, cũng không thấy được phản ứng thân thiện gì——thật ra, trong mắt Thiện tuân, có lẽ đây đã là phản ứng khó có được nhất rồi.

Lại đứng dậy rót nước cho cô, lục lọi bánh bích quy cùng kẹo trong ngăn tủ ra, Thiện Tuân một lần nữa ngồi xuống, từ từ nói: “Tình huống ngày hôm qua nghiêm trọng lắm hả?"

Kỳ thật cũng là mở mắt nói mò.

Quả nhiên, sắc mặt Tiêu Vũ Thiến không được tốt, song trầm ngâm một lúc, chỉ nói: “Ba em tức giận lắm, ra tay đánh…anh cũng thấy vết thương rồi đấy"

Thiện Tuân trầm mặc chốc lát, nói: “Tôi sẽ đến cửa nhận lỗi"

Một tiếng kẽo kẹt truyền đến, cửa phòng ngủ chính mở ra. Tiếp đấy là tiếng bước chân, theo sau, Tiêu Quân Mạc mặc một chiếc áo lót polo cùng quần thể thao xuất hiện trong phòng khách, đầu tiên là đáp lại tầm mắt của Tiêu Vũ Thiến, gật đầu với cô, đi đến trước máy nước uống, rót cho mình một cốc nước, lại ngồi xuống cạnh Thiện Tuân.

Sờ soạng ra một điếu thuốc, ngẫm nghĩ lại ném lên bàn trà.

“Sáng sớm chạy tới đây làm gì?" Nói với Tiêu Vũ Thiến.

Thái độ khác hẳn khi trò chuyện với Thiện Tuân, vẻ mặt Tiêu Vũ Thiến thả lỏng, nói: “Em mang thuốc cho anh, vết thương phải xử lý cẩn thận chút" Ánh mắt lại rơi xuống hòm thuốc, “Có vẻ như không cần"

Tiêu Quân Mạc gật đầu, lại quay đầu nói với Thiện Tuân: “Thành thật ở đây đi, sự việc vẫn còn lộn xộn, cậu về chỉ tổ thêm phiền thôi"

Thiện Tuân nhíu mày, ánh mắt rơi xuống sàn nhà, vẫn nhịn xuống không nói.

Tiêu Vũ Thiến vươn tay cầm kẹo bóc ăn, ngậm kẹo cứng trong miệng, một bên quai hàm phồng lên, ánh mắt không có mục đích lướt lung tung trong phòng.

Tiêu Quân Mạc chợt nói: “Chuyện của anh em đừng có mà xen vào, biết chưa?"

Tiêu Vũ Thiến thu hồi tầm mắt, trong mắt lộ vẻ tủi thân, dáng vẻ thiếu nữ mười tám tuổi hiếm thấy, “Hôm qua trong nhà như thế, em cũng bị dọa chết khiếp. Anh trai em bỗng nhiên chạy về nhà nói muốn sống với một người đàn ông, đây đã đủ hoang đường rồi…" Thấy vẻ mặt Tiêu Quân Mạc khẽ đổi, cô hơi rụt đầu, tạm dừng giây lát, “Ba từ trước đến nay chưa bao giờ đánh anh, từ nhỏ đến lớn chỉ có mẹ đánh chúng ta, nhưng ngày hôm qua, mẹ đã khóc. Em chưa từng thấy ba tức giận như vậy, sau khi anh đi ông liền nhốt mình trong phòng, suốt từ lúc đó chẳng nói năng gì, mẹ khóc mệt liền giục em đi ngủ. Em muốn qua đây nhìn anh, lại sợ trong nhà xảy ra chuyện…"

“Bọn họ cần thời gian để tiêu hóa" Tiêu Quân Mạc nói, “Sẽ tốt thôi"

Tiêu Vũ Thiến mím môi, con mắt có chút đỏ, một lúc lại dần dần tốt lên, dụi mí mắt, mang theo giọng mũi nói: “Em nằm mơ cũng không ngờ được, các anh lại có thể che giấu…"

Tiêu Quân Mạc lại nở nụ cười.

Tiêu Vũ Thiến nói: “Anh còn cười được"

Tiêu Quân Mạc nói: “Nghe lời đi, mấy ngày này đừng chọc ba mẹ tức giận. Lập kế hoạch lại, muốn đi đâu chơi thì nói với anh, sắp tháng tám rồi" Dừng một chút, “Cái cậu bạn trai nhỏ kia của em tốt nhất đừng có nghĩ thêm vào, không có khả năng cho hai đứa đi xa nhà đâu"

Tiêu Vũ Thiến nói: “Anh quản em mà không thấy ngại à"

Tiêu Quân Mạc nói: “Anh vẫn là anh em đấy"

Tiêu Vũ Thiến bình tĩnh lại.

Bầu không khí giữa hai anh có chút bất hòa. Thiện Tuân ở cạnh nhìn mà có chút dày vò, cũng chỉ có thể ngồi đấy, chịu đựng một lúc, thấy hai người vẫn không có ý định mở miệng, hắn liền chủ động nói: “Vũ Thiến ở lại ăn sáng nhé? Muốn ăn cái gì?"

Tiêu Quân Mạc nói: “Phục vụ đồ ăn ngoài là được"

Thiện Tuân cười nói: “Hôm qua tôi mua nhiều đồ ăn thế còn phải giải quyết đấy"

Không chờ Tiêu Quân Mạc nói tiếp, Tiêu Vũ Thiến cười với hắn: “Em không kén ăn"

Thiện Tuân đứng dậy vào phòng bếp nấu cơm, để lại phòng khách cho hai anh em, ở giữa cách một phòng ăn, tiếng nói chuyện của hai người cũng không lớn, Thiện Tuân cũng không cố ý đi nghe, lại thêm sau đó mở máy hút mùi, chẳng nghe thấy được gì cả. Làm hơn một tiếng, một bàn đồ ăn vô cùng phong phú, tuy rằng hương vị không ngon lắm, có mấy món còn phải nhìn sách nấu ăn thực tiễn lần đầu tiên. Gọi hai anh em vào ăn cơm, cùng ngồi xuống quanh bàn ăn, cũng không biết hơn một tiếng kia nói cái gì, bầu không khí giữa hai anh em hòa hợp hẳn lên.

Trên bàn cơm, Tiêu Vũ Thiến chủ động bắt chuyện với hắn.

“Hóa ra anh Thiện viết tiểu thuyết ạ?"

Thiện Tuân gật đầu, nói: “Một kẻ nhàn rỗi mà thôi"

Tiêu Vũ Thiến cười theo: “Anh khiêm tốn quá, em cũng muốn viết gì đó, sau này còn phải nhờ anh chỉ bảo đấy"

Thiện Tuân cười nói: “Muốn viết thì bắt tay vào làm, có anh em ở đây, chẳng nhẽ còn không tiện? Người đứng đầu ban biên tập Tiêu Ngữ còn là anh em tốt của ảnh đấy"

Tiêu Vũ Thiến nói: “Cũng phải có chút trình độ chứ, không ra hồn thì mất mặt lắm"

Thiện Tuân cười nói: “Mới mười tám mà, còn nhiều thời gian"

Chè chén được một nửa, Tiêu Vũ Thiến liền ngừng đũa. Nhìn chung cũng ăn được nửa bát cơm, một chút thức ăn chay, một bát canh. Có điều ý đồ lại rất rõ ràng. Thiện Tuân muốn nói lại thôi ——người làm anh còn chưa lên tiếng, hắn cũng không nên nhiều chuyện.

Như là nói chơi, cuối cùng Tiêu Vũ Thiến hỏi xin nick Q của hắn. Qua bữa trưa liền đi, dù sao ở lại đây cũng không có gì để làm, cách sống của cô nhóc mười tám tuổi vẫn có sự khác biệt rất lớn với hai lão đàn ông, sự khác biệt này, sau một khoảng thời gian, hai bên đều không được tự nhiên. Tiễn bước cô, Thiện Tuân lại bảo Tiêu Quân Mạc ngồi xuống sopha, vén áo lên, để hắn bôi thuốc trên lưng cho anh một lần nữa. Cất hòm thuốc đi, hỏi anh có muốn ngủ trưa không, bị đối phương ném cho ánh mắt như dao.

“Đừng coi tôi là bệnh nhân"

Thiện Tuân nghĩ bụng anh mà không phải là bệnh nhân à, ngoài miệng thì vẫn nhượng bộ.

Tiêu Quân Mạc gọi hắn qua ngồi xuống.

Thiện Tuân ngồi xuống sát cạnh anh, liền bị anh nghiêng đầu hôn một cái. Đầu tiên là chóp mũi, chạm vào như thế, Thiện Tuân đương nhiên phải hôn lại, đến đến đi đi, đầu lưỡi liền quấn lên. Rất lâu rồi không đón nhận nụ hôn như vầy, hôm qua chỉ chạm nhẹ vào, toàn lo cho nửa người dưới dục tiên dục tử, lúc này hai người đều có chút si mê, cuốn lấy lưỡi đối phương liền muốn cướp đoạt vị trí chủ động, không ai nhượng bộ, đi qua đi lại, như đánh nhau, nước miếng chảy ra theo khóe miệng, lại bị Tiêu Quân Mạc dùng ngón cái quệt đi. Chà đi như thế, tay liền dán trên mặt Thiện Tuân, nâng cằm hắn chậm rãi sờ nắn. Thiện Tuân vừa hôn vừa luồn tay vào góc áo anh, vuốt một cái trên eo, muốn hướng lên trên ngắt véo đầu nhũ, dừng một chút, lại rút tay về ——một đêm bắn hai lần, lại khiêu khích nữa, chỉ sợ đối phương bắn xong lại khó chịu.

Tiêu Quân Mạc cũng không có ý định dây dưa, không đến một lúc, đầu lưỡi đã lui ra ngoài, hai người cũng tách ra.

Ngón tay Tiêu Quân Mạc chà mấy cái trên môi hắn, tay mới buông cằm hắn ra, cầm lấy điếu thuốc trên bàn trà kia, lại lấy bật lửa trong mâm trái cây, tách, ngọn lửa phụt lên, thân hình vặn vẹo cắn lấy đầu lọc, đầu lọc trắng nõn lập tức đen một vòng, nhả ra sương khói trắng ngà.

Thiện Tuân lấy hộp thuốc lá trên bàn trà, cũng rút ra một điếu, ngậm trong miệng, lại gần dùng thuốc lá của anh mồi lửa.

“Tiêu Vũ Thiến không bài xích cậu" Chợt nói.

Thiện Tuân hơi sửng sốt, lập tức nhếch khóe miệng: “Đừng nói, lúc cô nhóc ở đây, trái tim tôi treo lơ lửng đây này"

Tiêu Quân Mạc không cười, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, quay đầu nhả ra một ngụm khói trắng: “Chỗ ba mẹ tôi, cũng là vấn đề thời gian, tôi sẽ nghĩ cách, trong khoảng thời gian này cậu đừng có mà qua đó, dám qua tôi đánh cậu thật đấy. Chờ đến khi tàm tạm rồi, sẽ sắp xếp cho cậu gặp họ"

Thiện Tuân vùi đầu trầm ngâm, hít vài hơi thuốc, mới chợt nở nụ cười: “Anh nói xem, nếu hai ta đánh nhau, ai sẽ là kẻ xui xẻo hả?"

Tiêu Quân Mạc nói: “Không chắc, sẽ không yếu hơn cậu"

Thiện Tuân nói: “Thế nên anh đừng có lấy cái này ra mà dọa tôi"

Vẻ mặt Tiêu Quân Mạc khẽ thay đổi.

Thiện Tuân lại nói: “Anh bảo không đi thì không đi, tôi sẽ thành thật chờ"

Sắc mặt lúc này mới dịu đi.

Thiện Tuân lại trở nên nghiêm túc, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, nhìn chăm chú đôi mắt anh, chầm chậm nói: “Nhưng anh có tình huống gì thì tốt nhất phải lập tức nói rõ với tôi, đừng nghĩ một mình gánh vác, ngày hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng rồi" Hơi dừng lại, “Điểm mấu chốt của tôi"

Tiêu Quân Mạc suy nghĩ, gật đầu một cái.

Thiện Tuân một lần nữa bật cười, dụi nửa điếu thuốc còn lại ném đi, lấy một quả quýt trong mâm trái cây đến bóc.

“Nếu không ngủ được thì nói chuyện, vừa vặn nói tiếp chuyện nửa đêm chưa nói xong"

Tiêu Quân Mạc nói: “Cậu vẫn chưa nói hết à?"

Thiện Tuân cười nói: “Chuyện phụ đạo viên, anh muốn biết không?"

Tiêu Quân Mạc nhíu mày.

Thiện Tuân vất miếng vỏ trái cây cuối cùng đi, tách một hai múi ném vào trong miệng, nhai rồi nuốt xuống, mới nói: “Nhắm mắt lại cũng có thể đoán được, chắc chắn là Tần Duệ nói cho anh, lại còn nửa úp nửa mở"

Tiêu Quân Mạc không mở miệng, ánh mắt lại dán lên người hắn, ngay cả lúc hắn ăn quýt đều có vẻ mất kiên nhẫn.

Thiện Tuân trêu anh, thong thả ăn, chầm chậm nói.

“Nếu định đến với anh, phải để anh hiểu rõ hết chuyện này"

Tiêu Quân Mạc gật đầu.

Thiện Tuân tách một múi quýt, đưa đến miệng anh. Tiêu Quân Mạc cau mày rụt đầu về sau, ngậm thuốc trong miệng, Thiện Tuân thấy thế, chỉ nở nụ cười, cũng không ép, tự mình ăn miếng quýt ấy.

“Lúc đầu là ông ấy theo đuổi tôi, người nọ mặt mũi không tệ, dáng người rất tốt, tôi liền thử làm, thân thể rất thích, liền duy trì" Hắn nói, “Có một lần, ông ta nói với tôi, ông ta góp tiền, chờ tôi đi làm rồi thì ra ngoài mua phòng, tôi sẽ vào ở đó"

Lâu lắm rồi, tướng mạo người nọ cũng đã mờ nhạt, nhưng vẫn còn nhớ rõ ánh mắt ông ta tỏa sáng khi nói những lời này.

Không biết lúc nói ra những lời ấy, trong lòng người nọ đang nghĩ cái gì.

“Không phải cậu bảo, lão không yêu cậu à?" Tiêu Quân Mạc nói.

Thiện Tuân nói: “Không yêu tôi, nhưng nói muốn sống với tôi. Ông ta nói, Thiện Tuân à, cậu rất hiểu chuyện, biết mình muốn gì, có thể muốn gì, cậu không tham, cực kỳ thông minh, thực tế hơn rất nhiều người trong giới"

Nói rồi còn nở nụ cười.

“Sự tình bị vạch trần, nghe người khác bảo ông ấy bị gọi đi nói chyện. Tôi chẳng nghĩ ngợi gì cả, gọi điện cho ba, thú nhận chuyện hai người bọn tôi, ba tôi không phản đối tôi tìm đàn ông, trước đây come out, ông không thích lắm, những cũng chẳng có cách nào can thiệp tôi thích cái gì. Nhưng ông phản cảm tôi làm loạn ——bị người khác truyền ra ngoài, dù sao cũng là chuyện thuê phòng"

Đúng là ngay tức thì, khi ấy đầu óc hắn trống rỗng, lập tức, cũng chỉ mới nói cho Thiện Bồi Phong, Thiện Bồi Phong có lẽ có thể chen mồm vào được. Hắn nói với Thiện Bồi Phong, không thể để đối phương mất đi công việc này, điều kiện trong nhà người này cũng không tốt. Hắn lại đưa ra rất nhiều giả thiết, nếu Thiện Bồi Phong không giúp đỡ, rồi nếu như, Thiện Bồi Phong không giúp được gì, lại hoặc là, trong trường đều là tin đồn khó nghe…Ý nghĩ đầu tiên của hắn là, tình huống tốt nhất——cố gắng bưng bít sự việc, chết cũng không thừa nhận, dù sao cũng là nói miệng không có bằng chứng. Nhưng đây dù gì cũng là tình huống tốt nhất, để ngừa vạn nhất, hắn vẫn nhờ ba, thuận tiện giới thiệu người đàn ông này với người nhà.

Cha mẹ hắn đều là phần tử trí thức, phụ đạo viên này bằng cấp qua cửa, trong bụng có chút văn hóa, vợ chồng Thiện Bồi Phong không đến nỗi chướng mắt.

“Sau đấy, ông ấy vứt bỏ tôi. Cũng chấm dứt, mãi đến khi tốt nghiệp, tôi cũng không làm với người khác"

Ăn quýt xong, trên tay có hơi dính, hắn lại khom người rút giấy trên bàn trà để lau.

Tiêu Quân Mạc cúi đầu trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười: “Tôi ngược lại nên cảm ơn tên vương bát đản này, lão ta mà không làm thế, nói không chừng, tôi còn không gặp được cậu"

Thiện Tuân cũng cười: “Sau khi tốt nghiệp tôi có tới gay bar, nhưng để mắt không được mấy người, từng làm hai lần, lại rất ít đi. Hai người kia cũng rất thú vị, một là nhà thiết kế đồ họa, đàn ông 1m85, rất đẹp trai hấp dẫn, mặc quần lót chữ T hồng nhạt, bảo tôi dùng gậy mát xa làm hắn"

Tiêu Quân Mạc hơi nhướn mày.

Thiện Tuân lại nói: “Một người khác thì không biết làm cái gì, trông có vẻ nhỏ hơn tôi, luôn kêu đau, động hai cái trực tiếp khóc lóc, tuốt mấy cái liền bắn. Vóc dáng một mét tám mấy, cũng luyện được một thân cơ bắp, lúc nói chuyện phiếm rất manly, lên giường một chuyến, ẻo thành như thế, cuối cùng tôi mềm luôn"

Lần này Tiêu Quân Mạc bật cười. Anh hút thuốc xong, ném đầu lọc vào thùng rác, giang hai tay ra ôm hắn, mùi khói thuốc ùn ùn ập tới, nhưng Thiện Tuân cũng thích, một tay nhẹ nhàng ôm lấy sườn anh, gác cằm lên vai anh.

“Người sau này là Tần Duệ giới thiệu, một khách hàng, muốn tìm bạn trai. Tôi bảo thử trước đã, người này cũng không tệ lắm, lùn chút, một mét bảy mấy, da trắng, dáng người ngược lại rất hấp dẫn, trên giường cực phóng túng. Tôi đã nghĩ, thử đến xem sao, kết quả lần ra, ba mươi sáu, còn mang theo con gái tám tuổi"

Tiêu Quân Mạc đầu tiên là nở nụ cười, sau đấy giọng điệu có chút khó chịu: “Gì mà toàn đụng phải quái thai vậy"

Thiện Tuân cũng cười: “Người sau đấy…"

Tiêu Quân Mạc nhéo thịt sau gáy hắn: “Đủ rồi"

Thiện Tuân dừng lại.

Tiêu Quân Mạc nói: “Tôi không hỏi nữa"

Thiện Tuân dần dần giấu đi nụ cười, hít sâu một hơi, lại chầm chậm thở ra, ngón tay gãi mấy cái trên sườn anh, hai người cứ ôm như thế một lúc, lại buông ra. Tiêu Quân Mạc đi mở TV cùng shadow bar (1), lại cầm iPad ra, kết nối wifi, hai người thương lượng xem phim gì, xét thấy khả năng giám định của Tiêu Quân Mạc thật sự không ra hồn, cuối cùng Thiện Tuân vẫn kiên trì sự lựa chọn của hắn, chọn phim khoa học viễn tưởng đã từng xem trước đây.

Phim cũ, ca khúc cũ, tác phẩm cũ, kỳ thật đều là thứ khiến người ta rất mê muội. Mà rất nhiều lý luận thì không phải đến đâu cũng có thể thành lập, tỷ dụ như con người.

Bộ phim đến buổi chiều thì kết thúc, Thiện Tuân cuộn tròn một góc trên sopha, đặt iPad trên đùi chọn phim, Tiêu Quân Mạc bỗng nhiên duỗi một tay tới, trên ngón trỏ móc một chiếc chìa khóa.

Trên tay Thiện Tuân dừng lại, quay đầu nhìn anh.

Tiêu Quân Mạc nói: “Chuyển đến đây ở đi, thứ này đừng trả lại cho tôi" Nói xong lại cười, “Của cậu vẫn còn ở chỗ tôi đấy"

Chú thích:

(1) Nguyên văn Ảnh bổng “ 影棒 ": tìm trên mạng thì chỉ có Baidu shadow bar nhưng có vẻ khá giống với cái đề cập trong truyện nên mình lấy luôn. Đây là thiết bị giúp người sử dụng có thể chiếu video trong iPhone, iPad, máy tính lên TV.
Tác giả : A Phù Tử
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại