Ngày Đêm Muốn Em
Chương 33
Gương phòng tắm rất lớn, chiếm hơn nửa mặt tường.
Bồn rửa tay lát đá cẩm thạch, phong cách giống như phòng khách sạn điển hình. Trên người Tương Linh không còn chút sức lực, bị anh đặt ngồi ở trên bồn. Có chút lạnh.
"Cùng nhau tắm?" tay Lâm Thanh Khải chống tại bên người cô.
Tai Tương Linh tê rần, xấu hổ quay mặt đi nơi khác: "Không cần..."
"Sao vậy?"
Cô nhắm mặt lại: "Có cảm giác... dâm đãng."
Hai từ cuối cùng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Nhưng Lâm Thanh Khải lại nghe rất rõ. Có chút ngơ ngác, cười: "NHư vừa rồi mới gọi là dâm đãng."
Hình ảnh hai người ở trên giường thở hào hển liều chết triền miên quấn lấy nhau vẫn còn ở trong đầu, bị anh nhắc tới, cô càng chột dạ.
"Xấu hổ cái gì?" Lâm Thanh Khải nâng tay nhéo cằm cô một cái.
Cô ấp úng đáp lại, Tầm mắt hạ thấp xuống, nhìn thấy trên cánh tay anh có vài vết hồng. Là khi cao trào cô bị thao đến chịu không nổi liền dùng móng tay cào cấu anh.
Tim Tương Linh đập rất nhẹ.
Dấu vết của cô...
"Cái này..." Tương Linh chỉ chỉ, muốn nói cái gì đó lại không biết nói như thế nào.
Lâm Thanh Khải nhìn theo ngón tay cô, nhún vai: "Bị dương vật thao vài cái liền xù lông như con mèo hoang."
Tương Linh há hốc mồm muốn phản bác, tay anh liền trượt theo cổ cô đi xuống, kéo tấm chăn cô đang cầm che trước ngực, lột vứt ra.
đèn sáng vừa đủ, nước cũng vừa đủ ấm.
Trong phòng tắm rất nhanh tràn ngập hơi nước. Thân thể của hai người mờ mờ ảo ảo chiếu vào trong gương.
Tương Linh có thể nhìn thấy thân mình trần trụi với hai luồng nhũ thịt của chính mình ở trong gương. NGón tay anh chậm rãi thoa sữa tắm khắp người cô, thoa đến khi bọt trắng mịn.
Lý trí bảo phải dời mắt đi khỏi người anh, nhưng thế nào lại không thể di chuyển được.
"Ngực em có phải bị anh bóp đến lớn hơn rồi đúng không?" Đầu ngón tay anh theo nhũ hoa xoa nắn.
Tương Linh nhìn ngón tay anh bao quanh nới ra, lại đi lên, lòng bàn tay ấm nóng. Thị giác và bàn tay anh tựa hồ như là hai thứ châm ngòi tê dại vào trong thân thể cô. Cô cắn cắn môi: Ừm."
Lâm Thanh Khải ngắt hai cái núm, tay phải hạ xuống: "Từ nay về sau mỗi ngày đều cho anh ăn, có được không?"
Bồn rửa tay lát đá cẩm thạch, phong cách giống như phòng khách sạn điển hình. Trên người Tương Linh không còn chút sức lực, bị anh đặt ngồi ở trên bồn. Có chút lạnh.
"Cùng nhau tắm?" tay Lâm Thanh Khải chống tại bên người cô.
Tai Tương Linh tê rần, xấu hổ quay mặt đi nơi khác: "Không cần..."
"Sao vậy?"
Cô nhắm mặt lại: "Có cảm giác... dâm đãng."
Hai từ cuối cùng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Nhưng Lâm Thanh Khải lại nghe rất rõ. Có chút ngơ ngác, cười: "NHư vừa rồi mới gọi là dâm đãng."
Hình ảnh hai người ở trên giường thở hào hển liều chết triền miên quấn lấy nhau vẫn còn ở trong đầu, bị anh nhắc tới, cô càng chột dạ.
"Xấu hổ cái gì?" Lâm Thanh Khải nâng tay nhéo cằm cô một cái.
Cô ấp úng đáp lại, Tầm mắt hạ thấp xuống, nhìn thấy trên cánh tay anh có vài vết hồng. Là khi cao trào cô bị thao đến chịu không nổi liền dùng móng tay cào cấu anh.
Tim Tương Linh đập rất nhẹ.
Dấu vết của cô...
"Cái này..." Tương Linh chỉ chỉ, muốn nói cái gì đó lại không biết nói như thế nào.
Lâm Thanh Khải nhìn theo ngón tay cô, nhún vai: "Bị dương vật thao vài cái liền xù lông như con mèo hoang."
Tương Linh há hốc mồm muốn phản bác, tay anh liền trượt theo cổ cô đi xuống, kéo tấm chăn cô đang cầm che trước ngực, lột vứt ra.
đèn sáng vừa đủ, nước cũng vừa đủ ấm.
Trong phòng tắm rất nhanh tràn ngập hơi nước. Thân thể của hai người mờ mờ ảo ảo chiếu vào trong gương.
Tương Linh có thể nhìn thấy thân mình trần trụi với hai luồng nhũ thịt của chính mình ở trong gương. NGón tay anh chậm rãi thoa sữa tắm khắp người cô, thoa đến khi bọt trắng mịn.
Lý trí bảo phải dời mắt đi khỏi người anh, nhưng thế nào lại không thể di chuyển được.
"Ngực em có phải bị anh bóp đến lớn hơn rồi đúng không?" Đầu ngón tay anh theo nhũ hoa xoa nắn.
Tương Linh nhìn ngón tay anh bao quanh nới ra, lại đi lên, lòng bàn tay ấm nóng. Thị giác và bàn tay anh tựa hồ như là hai thứ châm ngòi tê dại vào trong thân thể cô. Cô cắn cắn môi: Ừm."
Lâm Thanh Khải ngắt hai cái núm, tay phải hạ xuống: "Từ nay về sau mỗi ngày đều cho anh ăn, có được không?"
Tác giả :
Thụy Miên