Ngày Bình Thường Của Nam Thần Và Mèo
Chương 39
178.
Nửa tháng sau.
Bên bờ biển.
Nam phụ dang chân dang tay ngã xuống bờ cát:
– Đao Đao, mày chạy chút đi, trước thì ném đĩa to quá không cắn được, giờ tao đổi cái nhỏ rồi đó…
Đao Đao nhìn về phía biển rộng, gió biển thổi vào bộ lông đen như đang ánh lên của nó. Nó hệt như một con cảnh khuyển, ngồi im không nhúc nhích, đằng trước đằng sau nó là ba cái đĩa ném bị lạnh nhạt.
Nam phụ ngồi xuống, móc di động ra:
– Này Nhẫn, chó này lạnh lùng quá, ném đĩa cũng không thèm bắt, đồ chơi cũng không chơi, bình thường tôi với nó chỉ toàn trừng mắt nhìn nhau, tôi cũng là một chủ nhân có lòng tự trọng đấy, cũng muốn thấy nó chạy nhảy, bán manh này khác, cái bộ dáng lạnh nhạt này bày cho người ngoài không hơn à? Được, tôi đưa cho nó nghe! Đao Đao, anh em mày có chuyện cần nói với mày này!
Di động kề sát bên tai Đao Đao, con chó Dorbermann nghe xong liền vểnh tai, rất lưu loát lăn năm lần liền trên cát.
Nam phụ mừng như điên, sấn đến chỗ con Dorbermann đang nằm ngửa, vội vã giở trò, vừa xoa bụng nó vừa nói vào điện thoại:
– Mẹ ơi sao cậu làm được vậy?
Nhẫn:
– Tôi qua cửa hàng thú cưng hỏi, con chó này sinh ra và lớn lên ở Lisbon, nên khi nãy là tôi dùng tiếng Bồ Đào Nha bảo nó lăn đấy.
– Hahaha, không hổ là cậu! Được rồi, tôi vừa vơ vét được một chai vang đỏ lâu năm, tối nay tới nhà tôi ăn cơm không?
Nam phụ vui vẻ dắt Dobermann về phía chiếc Hummer đỗ trên bãi cát.
– Ừ.
Đầu bên kia truyền tới một giọng cười nhẹ:
– Hẹn gặp lại.
179.
Diễn đàn Hải Giác.
“Người mẫu Lam Ngạo Văn vừa ra khỏi cục cảnh sát đã lập tức xuất hiện trên khán đài của cuộc thi bắn cung toàn quốc, anh tháo kính râm ra, cười với màn hình, có vẻ tâm tình tốt!"
“Hu hu hu, nữ thần nữ thần! Nữ thần mặc áo màu đen không có tay thật là quá đẹp trai!"
“Hình như anh ấy có đen hơn một chút?"
“Rất thích màu mật ong nhạt thế này, cực hợp với mái tóc xoăn màu mật ong kia! Cả cánh tay cũng toát ra vẻ đẹp rắn chắc! Cắn vào chắc là thích lắm!"
“Lam nữ thần thích xem bắn cung, chẳng lẽ bình thường anh ấy cũng tập luyện?"
“Tưởng tượng cảnh nữ thần giương cung, bị vẻ đẹp trai làm cho bay luôn rồi!"
“A! Bạn tôi ở đó, túm được nữ thần để kí tên chụp ảnh cùng kìa!"
“Mau mau xem!"
“Ghen tị với bạn cô!"
Giải thi đấu bắn cung toàn quốc.
Lam Ngạo Văn ngồi ở phòng chờ, mặc một chiếc áo không tay màu đen và quần jeans trắng, đeo kính râm, cặp chân dài vắt chéo, quanh thân tỏa ra vẻ “người lạ chớ tới gần".
Người đại diện thấy bài mấy nữ sinh nói chuyện với nhau:
– Có cần tới kí tên không?
– Trên Hải Giác nói anh ấy còn chụp ảnh với fan nhưng khi nhìn ở ngoài thì đúng là nữ vương cao lãnh, không thể nào tiến sát lại được…
Người đại diện liếc nhìn Lam Ngạo Văn cao lãnh tựa vào ghế ngồi, thật ra cậu ta chỉ đang ngủ thôi.
Người thanh niên giương cung cho lần bắn cuối, mũi tên cuối cùng của nam thần trúng hồng tâm, thắng toàn trận.
Mọi người vỗ tay cổ vũ.
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, nam thần buông cung, thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đi ra thì nhớ tới tin nhắn Lam Ngạo Văn gửi:
“Đừng cứng nhắc quá, sau khi thi xong thì nhớ đi từ bên kia khán đài ra, coi như đáp lại người ủng hộ một chút."
Vì vậy, Tiếu Mạch kì quái nhìn nam thần luôn đi ra từ lối đi cho vận động viên đã lần đầu đi về phía khán đài.
Khán giả kích động vọt tới bên cạnh, vươn tay muốn nắm tay của anh đẹp trai lạnh lùng. Nhìn sổ kí tên quyển này nối tiếp quyển kia được truyền xuống, nam thần không kịp kí, khi vừa cầm lấy một cuốn sổ thì tay bỗng bị nắm lại, cảm giác nóng bỏng này khiến anh giật mình, nhưng chỉ một giây thôi, khi anh ngẩng đầu nhìn lên, bàn tay kia liền buông lỏng.
Chẳng phải hôm nay Lam Ngạo Văn có show sao? Chắc là ảo giác.
Lam Ngạo Văn bị đám khán giả điên cuồng đẩy sang một bên, hổn hển nhìn về phía người đại diện:
– Những người này là thế nào? Không có tôi thì bọn họ có phúc lợi này chắc?! Tôi vừa mới cầm được một chút mà!
Người đại diện:
– Xin bớt giận, xin bớt giận! A, bên kia có thể có phòng trống đấy!
Lam Ngạo Văn mặt mày dữ tợn chen vào đám khán giả, cuối cùng cũng thấy nam thần đi qua:
– Chờ đã!
Cậu cởi áo khoác trắng của mình ra, truyền xuống dưới:
– Ở đây còn có người muốn được kí tên!
Nam thần và đồng đội khuất bóng ở lối vào cho vận động viên, Lam Ngạo Văn há hốc mồm giơ áo, một người cao lớn chen lên, chiếc áo nhẹ nhàng rơi xuống.
Lam Ngạo Văn:
– …
Đôi khi tôi vẫn rất nhớ cuộc sống làm con báo.
180. Nhật kí của nam thần.
Hôm nay đi cùng Lam Ngạo Văn tới Khu bảo tồn tự nhiên Sơn Bạch. A Kim, Baker, Beckham khi thấy Lam Ngạo Văn đều rất kích động mà lao tới, Lam Ngạo Văn thì như anh lớn vỗ vỗ lưng họ, an ủi ba người đang khóc như trẻ nhỏ.
Lại đến kì phát tình của báo hoa rồi, báo cái trong khu bảo tồn bị báo đực quấy rầy rất khủng khiếp, A Kim hỏi Lam Ngạo Văn xem phải làm sao để mấy con báo đực ngoan ngoãn hơn, để cho báo cái có không gian hơn, Lam Ngạo Văn đồng ý giúp.
Trước khi đi, Lam Ngạo Văn tới chỗ của báo cái, bảo mình xoay người qua chỗ khác. Mình xoay người nhưng đối diện lại là kính xe nên lúc Lam Ngạo Văn đứng dưới cái cây mà báo cái sống, cởi khóa quần đi tiểu thì mình đều thấy rõ hết.
Lên xe, tai Lam Ngạo Văn hơi hồng, mỗi một ngày cậu ấy lại giống con người hơn trước.
Trên đường núi, xe dừng lại, di động không có tín hiệu, chúng tôi chỉ đành nghỉ lại trong xe một đêm.
Nhưng mình lại quên đây là mùa báo hoa phát tình.
Được rồi, thật ra cậu ấy vẫn có chút giống động vật.
Như là lúc cười to thì nheo mắt lại.
Luôn gối lên ngực mình lúc ngủ.
Sáng sớm ngủ dậy sẽ luôn dùng tay vuốt mặt.
Lúc đi qua cửa xoay luôn đi ba vòng rồi mới chịu ra.
Lúc thấy mấy chiếc đèn treo nho nhỏ trong cửa hàng sẽ phải giơ tay lên gẩy gẩy.
Khi dạy Tiểu Hạ bắt bướm.
Tất nhiên còn có lúc phát tình.
Những thứ đơn thuần như vậy cứ tích tụ từng chút khiến cậu ấy không giống người thường, nhưng chỉ có một chút vậy thôi, mình nhất định sẽ không uốn nắn cậu ấy.
Cảm ơn cậu đang ngủ bên tôi lúc này, người yêu báo hoa của tôi.
_______________________
Editor wanna say:
Cái tên đúng của truyện lẽ ra là “Cuộc sống thường ngày của nam thần và mèo" nhưng mình thích cụm từ “Ngày bình thường" hơn nên đã đổi tên (dù gì cũng tương đương nghĩa mà:3)
Nam phụ ấy, tên trong raw là “Đường viền hoa nam" (Nam ren hoa), khó hiểu quá nên mình chuyển qua thế này ;__; Mong mọi người không khó chịu.
Vậy là tạm biệt Nam thần, tạm biệt Tiểu Lam, tạm biệt Tiểu Hạ, tạm biệt tất cả mọi người trong “Nam thần và mèo", chúc mừng mình đã hoàn thêm một bộ truyện *tung bông*
HOÀN
Nửa tháng sau.
Bên bờ biển.
Nam phụ dang chân dang tay ngã xuống bờ cát:
– Đao Đao, mày chạy chút đi, trước thì ném đĩa to quá không cắn được, giờ tao đổi cái nhỏ rồi đó…
Đao Đao nhìn về phía biển rộng, gió biển thổi vào bộ lông đen như đang ánh lên của nó. Nó hệt như một con cảnh khuyển, ngồi im không nhúc nhích, đằng trước đằng sau nó là ba cái đĩa ném bị lạnh nhạt.
Nam phụ ngồi xuống, móc di động ra:
– Này Nhẫn, chó này lạnh lùng quá, ném đĩa cũng không thèm bắt, đồ chơi cũng không chơi, bình thường tôi với nó chỉ toàn trừng mắt nhìn nhau, tôi cũng là một chủ nhân có lòng tự trọng đấy, cũng muốn thấy nó chạy nhảy, bán manh này khác, cái bộ dáng lạnh nhạt này bày cho người ngoài không hơn à? Được, tôi đưa cho nó nghe! Đao Đao, anh em mày có chuyện cần nói với mày này!
Di động kề sát bên tai Đao Đao, con chó Dorbermann nghe xong liền vểnh tai, rất lưu loát lăn năm lần liền trên cát.
Nam phụ mừng như điên, sấn đến chỗ con Dorbermann đang nằm ngửa, vội vã giở trò, vừa xoa bụng nó vừa nói vào điện thoại:
– Mẹ ơi sao cậu làm được vậy?
Nhẫn:
– Tôi qua cửa hàng thú cưng hỏi, con chó này sinh ra và lớn lên ở Lisbon, nên khi nãy là tôi dùng tiếng Bồ Đào Nha bảo nó lăn đấy.
– Hahaha, không hổ là cậu! Được rồi, tôi vừa vơ vét được một chai vang đỏ lâu năm, tối nay tới nhà tôi ăn cơm không?
Nam phụ vui vẻ dắt Dobermann về phía chiếc Hummer đỗ trên bãi cát.
– Ừ.
Đầu bên kia truyền tới một giọng cười nhẹ:
– Hẹn gặp lại.
179.
Diễn đàn Hải Giác.
“Người mẫu Lam Ngạo Văn vừa ra khỏi cục cảnh sát đã lập tức xuất hiện trên khán đài của cuộc thi bắn cung toàn quốc, anh tháo kính râm ra, cười với màn hình, có vẻ tâm tình tốt!"
“Hu hu hu, nữ thần nữ thần! Nữ thần mặc áo màu đen không có tay thật là quá đẹp trai!"
“Hình như anh ấy có đen hơn một chút?"
“Rất thích màu mật ong nhạt thế này, cực hợp với mái tóc xoăn màu mật ong kia! Cả cánh tay cũng toát ra vẻ đẹp rắn chắc! Cắn vào chắc là thích lắm!"
“Lam nữ thần thích xem bắn cung, chẳng lẽ bình thường anh ấy cũng tập luyện?"
“Tưởng tượng cảnh nữ thần giương cung, bị vẻ đẹp trai làm cho bay luôn rồi!"
“A! Bạn tôi ở đó, túm được nữ thần để kí tên chụp ảnh cùng kìa!"
“Mau mau xem!"
“Ghen tị với bạn cô!"
Giải thi đấu bắn cung toàn quốc.
Lam Ngạo Văn ngồi ở phòng chờ, mặc một chiếc áo không tay màu đen và quần jeans trắng, đeo kính râm, cặp chân dài vắt chéo, quanh thân tỏa ra vẻ “người lạ chớ tới gần".
Người đại diện thấy bài mấy nữ sinh nói chuyện với nhau:
– Có cần tới kí tên không?
– Trên Hải Giác nói anh ấy còn chụp ảnh với fan nhưng khi nhìn ở ngoài thì đúng là nữ vương cao lãnh, không thể nào tiến sát lại được…
Người đại diện liếc nhìn Lam Ngạo Văn cao lãnh tựa vào ghế ngồi, thật ra cậu ta chỉ đang ngủ thôi.
Người thanh niên giương cung cho lần bắn cuối, mũi tên cuối cùng của nam thần trúng hồng tâm, thắng toàn trận.
Mọi người vỗ tay cổ vũ.
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, nam thần buông cung, thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đi ra thì nhớ tới tin nhắn Lam Ngạo Văn gửi:
“Đừng cứng nhắc quá, sau khi thi xong thì nhớ đi từ bên kia khán đài ra, coi như đáp lại người ủng hộ một chút."
Vì vậy, Tiếu Mạch kì quái nhìn nam thần luôn đi ra từ lối đi cho vận động viên đã lần đầu đi về phía khán đài.
Khán giả kích động vọt tới bên cạnh, vươn tay muốn nắm tay của anh đẹp trai lạnh lùng. Nhìn sổ kí tên quyển này nối tiếp quyển kia được truyền xuống, nam thần không kịp kí, khi vừa cầm lấy một cuốn sổ thì tay bỗng bị nắm lại, cảm giác nóng bỏng này khiến anh giật mình, nhưng chỉ một giây thôi, khi anh ngẩng đầu nhìn lên, bàn tay kia liền buông lỏng.
Chẳng phải hôm nay Lam Ngạo Văn có show sao? Chắc là ảo giác.
Lam Ngạo Văn bị đám khán giả điên cuồng đẩy sang một bên, hổn hển nhìn về phía người đại diện:
– Những người này là thế nào? Không có tôi thì bọn họ có phúc lợi này chắc?! Tôi vừa mới cầm được một chút mà!
Người đại diện:
– Xin bớt giận, xin bớt giận! A, bên kia có thể có phòng trống đấy!
Lam Ngạo Văn mặt mày dữ tợn chen vào đám khán giả, cuối cùng cũng thấy nam thần đi qua:
– Chờ đã!
Cậu cởi áo khoác trắng của mình ra, truyền xuống dưới:
– Ở đây còn có người muốn được kí tên!
Nam thần và đồng đội khuất bóng ở lối vào cho vận động viên, Lam Ngạo Văn há hốc mồm giơ áo, một người cao lớn chen lên, chiếc áo nhẹ nhàng rơi xuống.
Lam Ngạo Văn:
– …
Đôi khi tôi vẫn rất nhớ cuộc sống làm con báo.
180. Nhật kí của nam thần.
Hôm nay đi cùng Lam Ngạo Văn tới Khu bảo tồn tự nhiên Sơn Bạch. A Kim, Baker, Beckham khi thấy Lam Ngạo Văn đều rất kích động mà lao tới, Lam Ngạo Văn thì như anh lớn vỗ vỗ lưng họ, an ủi ba người đang khóc như trẻ nhỏ.
Lại đến kì phát tình của báo hoa rồi, báo cái trong khu bảo tồn bị báo đực quấy rầy rất khủng khiếp, A Kim hỏi Lam Ngạo Văn xem phải làm sao để mấy con báo đực ngoan ngoãn hơn, để cho báo cái có không gian hơn, Lam Ngạo Văn đồng ý giúp.
Trước khi đi, Lam Ngạo Văn tới chỗ của báo cái, bảo mình xoay người qua chỗ khác. Mình xoay người nhưng đối diện lại là kính xe nên lúc Lam Ngạo Văn đứng dưới cái cây mà báo cái sống, cởi khóa quần đi tiểu thì mình đều thấy rõ hết.
Lên xe, tai Lam Ngạo Văn hơi hồng, mỗi một ngày cậu ấy lại giống con người hơn trước.
Trên đường núi, xe dừng lại, di động không có tín hiệu, chúng tôi chỉ đành nghỉ lại trong xe một đêm.
Nhưng mình lại quên đây là mùa báo hoa phát tình.
Được rồi, thật ra cậu ấy vẫn có chút giống động vật.
Như là lúc cười to thì nheo mắt lại.
Luôn gối lên ngực mình lúc ngủ.
Sáng sớm ngủ dậy sẽ luôn dùng tay vuốt mặt.
Lúc đi qua cửa xoay luôn đi ba vòng rồi mới chịu ra.
Lúc thấy mấy chiếc đèn treo nho nhỏ trong cửa hàng sẽ phải giơ tay lên gẩy gẩy.
Khi dạy Tiểu Hạ bắt bướm.
Tất nhiên còn có lúc phát tình.
Những thứ đơn thuần như vậy cứ tích tụ từng chút khiến cậu ấy không giống người thường, nhưng chỉ có một chút vậy thôi, mình nhất định sẽ không uốn nắn cậu ấy.
Cảm ơn cậu đang ngủ bên tôi lúc này, người yêu báo hoa của tôi.
_______________________
Editor wanna say:
Cái tên đúng của truyện lẽ ra là “Cuộc sống thường ngày của nam thần và mèo" nhưng mình thích cụm từ “Ngày bình thường" hơn nên đã đổi tên (dù gì cũng tương đương nghĩa mà:3)
Nam phụ ấy, tên trong raw là “Đường viền hoa nam" (Nam ren hoa), khó hiểu quá nên mình chuyển qua thế này ;__; Mong mọi người không khó chịu.
Vậy là tạm biệt Nam thần, tạm biệt Tiểu Lam, tạm biệt Tiểu Hạ, tạm biệt tất cả mọi người trong “Nam thần và mèo", chúc mừng mình đã hoàn thêm một bộ truyện *tung bông*
HOÀN
Tác giả :
Thiên Bình Tọa