Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ
Chương 63
Thầy phong thủy cấu kết với Dư Hữu Đức và Lâm Mỹ Trân, ý đồ bố trí phong thủy cục liên hoàn nhằm khiến Trì Hử – Trì đại thiếu gặp chuyện ngoài ý muốn, trước khi chết đã khai báo rõ ràng.
Nguyên nhân là vì khối phỉ thúy mà ông cụ Trì vô tình mua được.
Trong mắt người khác, khối đá quý nọ có lẽ chỉ là một vật trang trí độc đáo nhưng trong bố cục phong thủy lại là thứ hiếm có khó tìm.
Vị Trương đại sư này vừa khéo có mặt tại lúc xẻ ngọc, tận mắt chứng kiến khối đá quý kỳ lạ này hiện thế. Ông ta cảm thấy đây là duyên trời đã định, người bình thường sở hữu khối đá này cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có ông ta, chỉ có người biết nhìn hàng như ông ta mới có thể tận dụng tối đa công năng của bảo vật.
Bởi sự tham lam đó, ông ta thề son thề sắt rằng khối đá quý cất chứa trái tim của quỷ đói, nên mau mau chóng chóng làm lễ tiễn bước, chứ giữ lại thì chỉ có hại thân…
Lý do thoái thác vớ vẩn kiểu này, không đến mức nghìn phần nghìn nhưng 10 lần cũng có 9 là thành công. Đặc biệt những thương nhân giàu ở đây lại càng sợ chết. Trương đại sư đã tiếp xúc nhiều với loại người này rồi, bọn họ thà tin còn hơn. Chỉ cần miêu tả tảng đá xui xẻo thế này nguy hiểm thế nọ khiến bọn họ lợn cợn trong lòng, rồi tối đến bố trí một phong thủy cục đơn giản để chứng thực lời đã nói, cho dù tốn cả triệu mua đồ về thì những kẻ có tiền đó cũng vứt, vứt hết. Đến lúc ấy khối đá sẽ thuộc về ông ta, chẳng tốn một đồng một xu nào, có khi còn được thưởng thêm ấy chứ.
Tiếc rằng, tính toán của Trương đại sư lại chẳng hề xi nhê với ông cụ Trì.
Nếu là trước đây, Trương đại sư đột nhiên xuất hiện như vậy cũng sẽ khiến cụ Trì lấn cấn đấy. Dù sao thì có thờ có thiêng có kiêng có lành, con người ta ai chả có chút tâm linh. Nhưng từ ngày mèo tường thụy thành tinh, ông cụ đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Hơn nữa bùa hộ mệnh ông cụ mang theo bên người không hề có phản ứng khi đến gần khối đá quý, mà dù có phản ứng, nếu cụ thích thì cũng mang về tuốt. Trong nhà đã có mèo tường thụy, cụ còn sợ gì, thích thì nhích đó!
Trương đại sư nào có thể ngờ rằng, ông cụ Trì không những không tin còn rất bực bội với thái độ của ông ta, lập tức gọi vệ sĩ lôi người ra ngoài. Mất hết cả mặt!
Trương đại sư ức lắm mà chẳng làm gì được. Khác với lĩnh vực phong thủy, giá trị vũ lực của ông ta chỉ là số âm. Ông cụ Trì đi đâu cũng có cả tá vệ sĩ theo cùng, ông ta có muốn đứng gần cũng không được chớ nói chi làm việc khác. Hơn nữa người giao thiệp với cụ Trì toàn là nhân vật có chức có sắc tại G thị, mà G thị vốn chẳng phải nơi lương thiện gì cho cam, nếu ông ta định giở trò ở đây thì cứ liệu, chết mất xác là còn nhẹ. Trương đại sư dù kiêu ngạo đến mấy cũng tự biết thân biết phận, đành nhịn.
Tuy nhiên sau khi trở lại tỉnh X, có người đến tìm ông ta.
Người nọ cũng chính là đối tượng trọng điểm mà Trì Hử muốn điều tra.
Trương đại sư là người từng trải, dù người đến tìm ông ta rất có tài trong lĩnh vực phong thủy huyền học, hành động không được đứng đắn cho lắm, khiến ông ta vừa kính vừa sợ, thế nhưng, khi “bị ép" quy về dưới trướng người nọ, để đề phòng cũng như để đảm bảo, Trương đại sư trộm quan sát khuôn mặt thật của người đó.
Khoảnh khắc ấy làm ông ta cả kinh, bởi diện mạo đằng sau lớp áo rộng thùng thình, khẩu trang kính râm kín mít là một người đàn ông 60 tuổi gầy trơ xương, trông như thây khô. Nếu người này không hô hấp ông còn tưởng xác chết biết đi ấy chứ.
Đây là những thông tin cơ bản về kẻ nọ mà Trương đại sư biết được.
Mà mục đích của người đó, cũng là khối đá của ông cụ Trì.
Về chuyện vì sao người nọ biết được cụ Trì sở hữu khối đá đó, có phải ông ta cũng có mặt khi xẻ đá hay không, thì chưa có đáp án.
Dưới sự giúp đỡ của kẻ nọ, Trương đại sư nhanh chóng bày phong thủy cục ‘sát trận’ xung quanh biệt thự của Lâm Mỹ Trân và Trì Thạc Thành. Hiệu quả rất rõ ràng, mấy ngày nay hai vợ chồng nhà này liên tục gặp xui xẻo.
Vốn ông ta muốn qua nhà chính Trì gia bố trí ‘sát trận’ cơ, vậy mới hả giận, mới chứng minh được lời nói ‘mang trái tim quỷ đói về nhà thì chỉ có hại thân’ của mình là chính xác. Thế nhưng ai bảo cụ Trì giàu quá làm chi, nhà họ Trì là một trang viên vô cùng rộng lớn, chiếm cả quả núi cơ mà! Huống hồ không nói đến “nghề nghiệp" trước đây của Trì gia, chỉ đơn cử quản gia nhà họ – chú Bạch Tam thôi nhé. Người ta trước đây làm bộ đội đặc chủng. Bảo vệ, vệ sĩ quanh nhà đều được chú lựa chọn, huấn luyện tỉ mỉ, kỹ càng, người nào léng phéng lại gần là ăn đòn ngay.
Đối mặt với sự giàu có này, Trương đại sư chỉ đành nuốt hận vào trong, bỏ nặng tìm nhẹ đánh chủ ý tới con trai con dâu của cụ Trì. Con cháu gặp họa xem ông ta có sợ không!
Đại khái là thế. Đến khi Lâm Mỹ Trân và Trì Thạc Thành nghi thần nghi quỷ thì Trương đại sư lên đài, cứu vớt hai người, dễ dàng lấy được lòng tin của bọn họ.
Lâm Mỹ Trân và Trì Thạc Thành đúng là tin tưởng lời nói của Trương đại sư, nhưng phải ứng của đôi vợ chồng này cũng khiến ông ta mở mang tầm mắt.
Trì Thạc Thành gọi điện thoại cho ông cụ Trì, lắp bắp nói ra nghi vấn về khối phỉ thúy nọ, còn chưa dứt câu đã bị cụ Trì sạc cho một trận, im re.
Sắp làm ông nội đến nơi rồi vẫn còn sợ bố như thế. Trương đại sư thất vọng, nghẹn một mồm máu.
Lâm Mỹ Trân lại nghĩ khác. Sự xuất hiện của Trương đại sư đã khai sáng cho bà ta!
Khi Trì Hử còn nhỏ, không phải Lâm Mỹ Trân không muốn ‘hành động’.
Khi đó Trì Hử yếu lắm, cảm tưởng chỉ cần thổi nhẹ một cái là bay xuống suối vàng ngay.
Có một đêm, hộ lý và người giúp việc đều không có trong phòng, Lâm Mỹ Trân đẩy cửa phòng Trì Hử, ma xui quỷ khiến thế nào mà định kéo chăn thằng bé xuống, tình trạng sức khỏe thế này mà bị cảm cúm chắc chết luôn được á…
Thế nhưng, trước khi bà ta ra tay, một đôi mắt mèo xanh mơn mởn thình lình xuất hiện, khiến Lâm Mỹ Trân có tật giật mình, tí nữa thì hét toáng lên. Cặp mắt lạnh lẽo ấy nhìn chằm chằm bà ta, ám ảnh đến mức Lâm Mỹ Trân liên tục gặp ác mộng. Qua sự cố ấy, Lâm Mỹ Trân suy xét cẩn thận, đại thiếu gia nhà họ trì cũng chẳng sống được lâu đâu, không cần mình phải ra tay, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.
Tiếc rằng đời không như là mơ, các bác sĩ đều chuẩn đoán Trì Hử không sống quá 20 tuổi, nhưng như một kỳ tích, anh ta không những không chết mà thân thể còn ngày một tốt hơn!
Khi ông cụ Trì lướt qua con trai, chỉ định cháu trai cả là người thừa kế gia tộc, Lâm Mỹ Trân đương ung dung câu cá lớn bắt đầu đứng ngồi không yên.
Trước kia bà ta không cảm thấy con trai lớn Quý Thung làm diễn viên thì có gì không ổn, nhưng từ khi Trì Hử tiếp nhận gia nghiệp, mà con trai út còn đang đi học, vấn đề mới lòi ra. Đợi lúc Trì Minh trưởng thành thì hoa cúc cũng tàn cmn rồi.
Cũng may chuyện đâu hãy còn có đó, tuy ủng hộ thằng lớn theo nghiệp diễn nhưng cũng không để cho nó quá nổi tiếng, vẫn còn trong tầm kiểm soát của mình. Thật ra scandal lần trước của Quý Thung bung bét thành ra như vậy, ít nhiều cũng là tác phẩm của bà mẹ ruột này. Khiến sự nghiệp của thằng con lao đao rồi ra mặt khuyên bảo để nó vào công ty, giúp thằng út lôi kéo đồng minh trước.
Đáng tiếc, Lâm Mỹ Trân đã đánh giá thấp sự bướng bỉnh và lòng tự tôn của Quý Thung. Hắn yêu diễn xuất, công ty là của anh cả, hắn không thể mặt dày đòi chia phần.
Kế hoạch bị xáo trộn lần hai, khi Lâm Mỹ Trân còn đương đau đầu tìm cách thì Trương đại sư xuất hiện.
Lâm Mỹ Trân là người thông minh lại giỏi quan sát sắc mặt và lời nói của người khác, nhanh chóng phát hiện Trương đại sư cũng chẳng phải loại hiền lành gì, mục đích của ông ta là khối đá quý của ông già nhà mình.
Với phát hiện này, Lâm Mỹ Trân lén lút tìm gặp Trương đại sư, bàn chuyện hợp tác.
Để cụ Trì hoảng hồn, chủ động đưa ra khối đá đó, còn gì hiệu quả hơn so với chuyện cháu trai cưng của ổng gặp nạn? Chỉ cần Trương đại sư đồng ý, bà ta sẽ cung cấp tin tức, đồng thời để hỗ trợ cho kế hoạch này mà tậu một khối bất động sản trị giá cả chục triệu!
Dĩ nhiên, sau cuộc trao đổi này, mọi người tự động phối hợp nhịp nhàng với nhau.
Để kế hoạch không có vẻ quá đột ngột, Lâm Mỹ Trân rất quả quyết, không vào hang cọp sao bắt được cọp, con trai lớn Quý Thung cũng bị lôi vào.
Bị mẹ đẻ tính kế, bị bạn thân đâm sau lưng, Quý Thung không xảy ra chuyện mới là lạ.
Tiếp đó mọi chuyện sẽ thuận theo tự nhiên, đến lượt Trì đại thiếu.
Sau đó…
Đương nhiên không có sau đó.
Dư Hữu Đức và Trương đại sư đến chết vẫn không hiểu vì sao, rõ ràng bọn họ đã tính toán cẩn thận như thế rồi, mà vẫn bại trong tay một con mèo là sao?
Lâm Mỹ Trân cung cấp rất nhiều thông tin về nhà họ Trì cho bọn họ, nhưng bà ta không thể biết được chuyện cơ mật trong gia tộc. Đến cả Trì Thạc Thành còn chả biết nữa là người con dâu từ lâu đã bị ông cụ đề phòng. Ông cụ Trì chỉ giao cho người thừa kế là cháu trai Trì Hử. Bởi vậy đám người này phải ăn quả đắng thôi.
Mà hiện tại, Úc Liên và Tề Bân Úc lại nhảy ra đòi viên hổ phách của Trì Hử.
Vốn đã lưu ý đến hai mẹ con nhà này, hiện giờ bọn họ hành động kỳ quái như vậy, tư liệu về hai người trong mấy ngày nay nhanh chóng đến tay Trì Hử.
Người cuối cùng chủ động tìm đến hai mẹ con họ thực sự là kẻ thần bí đeo kính râm bịt khẩu trang. Úc Liên và Tề Bân Úc không thấy rõ mặt người nọ nhưng cũng có thể khẳng định, đó là một ông lão già yếu.
Các dấu hiệu đều cho thấy, có một kẻ trốn ở một nơi bí mật, có lẽ mục đích ban đầu của ông ta chỉ là khối phỉ thúy kia thôi, nhưng có vẻ sau đó lại lòi thêm một viên hổ phách của Trì Hử.
Không hổ là người biết hàng, bên trong khối hổ phách là một loại thực vật trông như hoa xen xanh tên gọi Mộc Uy Hỉ Chi. Vầng sáng may mắn chỉ là hàng tặng kèm của em nó thôi, trong truyền thuyết xa xưa, Mộc Uy Hỉ Chi được biết đến như một loại thuốc tiên.
Hành tung của người nọ vô cùng quỷ dị, thủ đoạn độc ác lại rất giỏi lợi dụng người khác. Khối phỉ thúy ông ta lợi dụng Trương đại sư, thậm chí là cả Lâm Mỹ Trân và Dư Hữu Đức. Giờ để có được viên hổ phách, ông ta lại lợi dụng hai mẹ con Úc Liên, Tề Bân Úc. Trì Hử đã nhiều lần cho người điều tra nhưng đều đi vào ngõ cụt, tiến triển rất chậm.
Thế nhưng sau khi gặp lại hai mẹ con Úc Liên và Tề Bân Úc, trong tiếng kêu meo meo sung sướng của Dao Quang bệ hạ khi người khác gặp họa, Trì Hử đã nghĩ tới một giả thiết khác.
Người bí ẩn đó có lẽ không chỉ đơn giản là lợi dụng hai mẹ con nhà này. Ông ta có thù với bọn họ, thậm chí là ‘thâm cừu đại hận’ cũng nên.
Úc Liên và Tề Bân Úc không nghe hiểu tiếng nước mèo của Dao Quang bệ hạ. Y theo thông báo ngày hôm qua, hai người đắc chí đến đòi viên hổ phách.
Nhìn hai mẹ con họ không hiểu sao Trì Hử lại nhớ tới người thanh niên nói chuyện với đại tiểu thư Lý gia ở hôn lễ của Đường Phán Xuân và Lý Văn Ngạn. Lúc ấy đã cảm thấy quen quen rồi, giờ ngẫm lại… không phải là khá giống với hai khuôn mặt trước mắt này hay sao.
Nguyên nhân là vì khối phỉ thúy mà ông cụ Trì vô tình mua được.
Trong mắt người khác, khối đá quý nọ có lẽ chỉ là một vật trang trí độc đáo nhưng trong bố cục phong thủy lại là thứ hiếm có khó tìm.
Vị Trương đại sư này vừa khéo có mặt tại lúc xẻ ngọc, tận mắt chứng kiến khối đá quý kỳ lạ này hiện thế. Ông ta cảm thấy đây là duyên trời đã định, người bình thường sở hữu khối đá này cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có ông ta, chỉ có người biết nhìn hàng như ông ta mới có thể tận dụng tối đa công năng của bảo vật.
Bởi sự tham lam đó, ông ta thề son thề sắt rằng khối đá quý cất chứa trái tim của quỷ đói, nên mau mau chóng chóng làm lễ tiễn bước, chứ giữ lại thì chỉ có hại thân…
Lý do thoái thác vớ vẩn kiểu này, không đến mức nghìn phần nghìn nhưng 10 lần cũng có 9 là thành công. Đặc biệt những thương nhân giàu ở đây lại càng sợ chết. Trương đại sư đã tiếp xúc nhiều với loại người này rồi, bọn họ thà tin còn hơn. Chỉ cần miêu tả tảng đá xui xẻo thế này nguy hiểm thế nọ khiến bọn họ lợn cợn trong lòng, rồi tối đến bố trí một phong thủy cục đơn giản để chứng thực lời đã nói, cho dù tốn cả triệu mua đồ về thì những kẻ có tiền đó cũng vứt, vứt hết. Đến lúc ấy khối đá sẽ thuộc về ông ta, chẳng tốn một đồng một xu nào, có khi còn được thưởng thêm ấy chứ.
Tiếc rằng, tính toán của Trương đại sư lại chẳng hề xi nhê với ông cụ Trì.
Nếu là trước đây, Trương đại sư đột nhiên xuất hiện như vậy cũng sẽ khiến cụ Trì lấn cấn đấy. Dù sao thì có thờ có thiêng có kiêng có lành, con người ta ai chả có chút tâm linh. Nhưng từ ngày mèo tường thụy thành tinh, ông cụ đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Hơn nữa bùa hộ mệnh ông cụ mang theo bên người không hề có phản ứng khi đến gần khối đá quý, mà dù có phản ứng, nếu cụ thích thì cũng mang về tuốt. Trong nhà đã có mèo tường thụy, cụ còn sợ gì, thích thì nhích đó!
Trương đại sư nào có thể ngờ rằng, ông cụ Trì không những không tin còn rất bực bội với thái độ của ông ta, lập tức gọi vệ sĩ lôi người ra ngoài. Mất hết cả mặt!
Trương đại sư ức lắm mà chẳng làm gì được. Khác với lĩnh vực phong thủy, giá trị vũ lực của ông ta chỉ là số âm. Ông cụ Trì đi đâu cũng có cả tá vệ sĩ theo cùng, ông ta có muốn đứng gần cũng không được chớ nói chi làm việc khác. Hơn nữa người giao thiệp với cụ Trì toàn là nhân vật có chức có sắc tại G thị, mà G thị vốn chẳng phải nơi lương thiện gì cho cam, nếu ông ta định giở trò ở đây thì cứ liệu, chết mất xác là còn nhẹ. Trương đại sư dù kiêu ngạo đến mấy cũng tự biết thân biết phận, đành nhịn.
Tuy nhiên sau khi trở lại tỉnh X, có người đến tìm ông ta.
Người nọ cũng chính là đối tượng trọng điểm mà Trì Hử muốn điều tra.
Trương đại sư là người từng trải, dù người đến tìm ông ta rất có tài trong lĩnh vực phong thủy huyền học, hành động không được đứng đắn cho lắm, khiến ông ta vừa kính vừa sợ, thế nhưng, khi “bị ép" quy về dưới trướng người nọ, để đề phòng cũng như để đảm bảo, Trương đại sư trộm quan sát khuôn mặt thật của người đó.
Khoảnh khắc ấy làm ông ta cả kinh, bởi diện mạo đằng sau lớp áo rộng thùng thình, khẩu trang kính râm kín mít là một người đàn ông 60 tuổi gầy trơ xương, trông như thây khô. Nếu người này không hô hấp ông còn tưởng xác chết biết đi ấy chứ.
Đây là những thông tin cơ bản về kẻ nọ mà Trương đại sư biết được.
Mà mục đích của người đó, cũng là khối đá của ông cụ Trì.
Về chuyện vì sao người nọ biết được cụ Trì sở hữu khối đá đó, có phải ông ta cũng có mặt khi xẻ đá hay không, thì chưa có đáp án.
Dưới sự giúp đỡ của kẻ nọ, Trương đại sư nhanh chóng bày phong thủy cục ‘sát trận’ xung quanh biệt thự của Lâm Mỹ Trân và Trì Thạc Thành. Hiệu quả rất rõ ràng, mấy ngày nay hai vợ chồng nhà này liên tục gặp xui xẻo.
Vốn ông ta muốn qua nhà chính Trì gia bố trí ‘sát trận’ cơ, vậy mới hả giận, mới chứng minh được lời nói ‘mang trái tim quỷ đói về nhà thì chỉ có hại thân’ của mình là chính xác. Thế nhưng ai bảo cụ Trì giàu quá làm chi, nhà họ Trì là một trang viên vô cùng rộng lớn, chiếm cả quả núi cơ mà! Huống hồ không nói đến “nghề nghiệp" trước đây của Trì gia, chỉ đơn cử quản gia nhà họ – chú Bạch Tam thôi nhé. Người ta trước đây làm bộ đội đặc chủng. Bảo vệ, vệ sĩ quanh nhà đều được chú lựa chọn, huấn luyện tỉ mỉ, kỹ càng, người nào léng phéng lại gần là ăn đòn ngay.
Đối mặt với sự giàu có này, Trương đại sư chỉ đành nuốt hận vào trong, bỏ nặng tìm nhẹ đánh chủ ý tới con trai con dâu của cụ Trì. Con cháu gặp họa xem ông ta có sợ không!
Đại khái là thế. Đến khi Lâm Mỹ Trân và Trì Thạc Thành nghi thần nghi quỷ thì Trương đại sư lên đài, cứu vớt hai người, dễ dàng lấy được lòng tin của bọn họ.
Lâm Mỹ Trân và Trì Thạc Thành đúng là tin tưởng lời nói của Trương đại sư, nhưng phải ứng của đôi vợ chồng này cũng khiến ông ta mở mang tầm mắt.
Trì Thạc Thành gọi điện thoại cho ông cụ Trì, lắp bắp nói ra nghi vấn về khối phỉ thúy nọ, còn chưa dứt câu đã bị cụ Trì sạc cho một trận, im re.
Sắp làm ông nội đến nơi rồi vẫn còn sợ bố như thế. Trương đại sư thất vọng, nghẹn một mồm máu.
Lâm Mỹ Trân lại nghĩ khác. Sự xuất hiện của Trương đại sư đã khai sáng cho bà ta!
Khi Trì Hử còn nhỏ, không phải Lâm Mỹ Trân không muốn ‘hành động’.
Khi đó Trì Hử yếu lắm, cảm tưởng chỉ cần thổi nhẹ một cái là bay xuống suối vàng ngay.
Có một đêm, hộ lý và người giúp việc đều không có trong phòng, Lâm Mỹ Trân đẩy cửa phòng Trì Hử, ma xui quỷ khiến thế nào mà định kéo chăn thằng bé xuống, tình trạng sức khỏe thế này mà bị cảm cúm chắc chết luôn được á…
Thế nhưng, trước khi bà ta ra tay, một đôi mắt mèo xanh mơn mởn thình lình xuất hiện, khiến Lâm Mỹ Trân có tật giật mình, tí nữa thì hét toáng lên. Cặp mắt lạnh lẽo ấy nhìn chằm chằm bà ta, ám ảnh đến mức Lâm Mỹ Trân liên tục gặp ác mộng. Qua sự cố ấy, Lâm Mỹ Trân suy xét cẩn thận, đại thiếu gia nhà họ trì cũng chẳng sống được lâu đâu, không cần mình phải ra tay, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.
Tiếc rằng đời không như là mơ, các bác sĩ đều chuẩn đoán Trì Hử không sống quá 20 tuổi, nhưng như một kỳ tích, anh ta không những không chết mà thân thể còn ngày một tốt hơn!
Khi ông cụ Trì lướt qua con trai, chỉ định cháu trai cả là người thừa kế gia tộc, Lâm Mỹ Trân đương ung dung câu cá lớn bắt đầu đứng ngồi không yên.
Trước kia bà ta không cảm thấy con trai lớn Quý Thung làm diễn viên thì có gì không ổn, nhưng từ khi Trì Hử tiếp nhận gia nghiệp, mà con trai út còn đang đi học, vấn đề mới lòi ra. Đợi lúc Trì Minh trưởng thành thì hoa cúc cũng tàn cmn rồi.
Cũng may chuyện đâu hãy còn có đó, tuy ủng hộ thằng lớn theo nghiệp diễn nhưng cũng không để cho nó quá nổi tiếng, vẫn còn trong tầm kiểm soát của mình. Thật ra scandal lần trước của Quý Thung bung bét thành ra như vậy, ít nhiều cũng là tác phẩm của bà mẹ ruột này. Khiến sự nghiệp của thằng con lao đao rồi ra mặt khuyên bảo để nó vào công ty, giúp thằng út lôi kéo đồng minh trước.
Đáng tiếc, Lâm Mỹ Trân đã đánh giá thấp sự bướng bỉnh và lòng tự tôn của Quý Thung. Hắn yêu diễn xuất, công ty là của anh cả, hắn không thể mặt dày đòi chia phần.
Kế hoạch bị xáo trộn lần hai, khi Lâm Mỹ Trân còn đương đau đầu tìm cách thì Trương đại sư xuất hiện.
Lâm Mỹ Trân là người thông minh lại giỏi quan sát sắc mặt và lời nói của người khác, nhanh chóng phát hiện Trương đại sư cũng chẳng phải loại hiền lành gì, mục đích của ông ta là khối đá quý của ông già nhà mình.
Với phát hiện này, Lâm Mỹ Trân lén lút tìm gặp Trương đại sư, bàn chuyện hợp tác.
Để cụ Trì hoảng hồn, chủ động đưa ra khối đá đó, còn gì hiệu quả hơn so với chuyện cháu trai cưng của ổng gặp nạn? Chỉ cần Trương đại sư đồng ý, bà ta sẽ cung cấp tin tức, đồng thời để hỗ trợ cho kế hoạch này mà tậu một khối bất động sản trị giá cả chục triệu!
Dĩ nhiên, sau cuộc trao đổi này, mọi người tự động phối hợp nhịp nhàng với nhau.
Để kế hoạch không có vẻ quá đột ngột, Lâm Mỹ Trân rất quả quyết, không vào hang cọp sao bắt được cọp, con trai lớn Quý Thung cũng bị lôi vào.
Bị mẹ đẻ tính kế, bị bạn thân đâm sau lưng, Quý Thung không xảy ra chuyện mới là lạ.
Tiếp đó mọi chuyện sẽ thuận theo tự nhiên, đến lượt Trì đại thiếu.
Sau đó…
Đương nhiên không có sau đó.
Dư Hữu Đức và Trương đại sư đến chết vẫn không hiểu vì sao, rõ ràng bọn họ đã tính toán cẩn thận như thế rồi, mà vẫn bại trong tay một con mèo là sao?
Lâm Mỹ Trân cung cấp rất nhiều thông tin về nhà họ Trì cho bọn họ, nhưng bà ta không thể biết được chuyện cơ mật trong gia tộc. Đến cả Trì Thạc Thành còn chả biết nữa là người con dâu từ lâu đã bị ông cụ đề phòng. Ông cụ Trì chỉ giao cho người thừa kế là cháu trai Trì Hử. Bởi vậy đám người này phải ăn quả đắng thôi.
Mà hiện tại, Úc Liên và Tề Bân Úc lại nhảy ra đòi viên hổ phách của Trì Hử.
Vốn đã lưu ý đến hai mẹ con nhà này, hiện giờ bọn họ hành động kỳ quái như vậy, tư liệu về hai người trong mấy ngày nay nhanh chóng đến tay Trì Hử.
Người cuối cùng chủ động tìm đến hai mẹ con họ thực sự là kẻ thần bí đeo kính râm bịt khẩu trang. Úc Liên và Tề Bân Úc không thấy rõ mặt người nọ nhưng cũng có thể khẳng định, đó là một ông lão già yếu.
Các dấu hiệu đều cho thấy, có một kẻ trốn ở một nơi bí mật, có lẽ mục đích ban đầu của ông ta chỉ là khối phỉ thúy kia thôi, nhưng có vẻ sau đó lại lòi thêm một viên hổ phách của Trì Hử.
Không hổ là người biết hàng, bên trong khối hổ phách là một loại thực vật trông như hoa xen xanh tên gọi Mộc Uy Hỉ Chi. Vầng sáng may mắn chỉ là hàng tặng kèm của em nó thôi, trong truyền thuyết xa xưa, Mộc Uy Hỉ Chi được biết đến như một loại thuốc tiên.
Hành tung của người nọ vô cùng quỷ dị, thủ đoạn độc ác lại rất giỏi lợi dụng người khác. Khối phỉ thúy ông ta lợi dụng Trương đại sư, thậm chí là cả Lâm Mỹ Trân và Dư Hữu Đức. Giờ để có được viên hổ phách, ông ta lại lợi dụng hai mẹ con Úc Liên, Tề Bân Úc. Trì Hử đã nhiều lần cho người điều tra nhưng đều đi vào ngõ cụt, tiến triển rất chậm.
Thế nhưng sau khi gặp lại hai mẹ con Úc Liên và Tề Bân Úc, trong tiếng kêu meo meo sung sướng của Dao Quang bệ hạ khi người khác gặp họa, Trì Hử đã nghĩ tới một giả thiết khác.
Người bí ẩn đó có lẽ không chỉ đơn giản là lợi dụng hai mẹ con nhà này. Ông ta có thù với bọn họ, thậm chí là ‘thâm cừu đại hận’ cũng nên.
Úc Liên và Tề Bân Úc không nghe hiểu tiếng nước mèo của Dao Quang bệ hạ. Y theo thông báo ngày hôm qua, hai người đắc chí đến đòi viên hổ phách.
Nhìn hai mẹ con họ không hiểu sao Trì Hử lại nhớ tới người thanh niên nói chuyện với đại tiểu thư Lý gia ở hôn lễ của Đường Phán Xuân và Lý Văn Ngạn. Lúc ấy đã cảm thấy quen quen rồi, giờ ngẫm lại… không phải là khá giống với hai khuôn mặt trước mắt này hay sao.
Tác giả :
Uyển Nhược Du Long